Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 288: Chương 288: Gọi là chú hay gọi là dượng




Trác Huyên không ngờ Nam Mẫn lại giới thiệu mình như thế, sau đó bỗng có cảm giác thượng đẳng hơn người, ngượng ngùng vén tóc qua vành tai, dáng vẻ đắc ý kiểu “đúng vậy, đó chính là tôi”.

Dụ Lâm Hải sau lưng cô ta lại nhíu mày, nhăn mặt, bạch nguyệt quang là cái quái gì thế?

Lý Vân lập tức hiểu ra, đãi giọng “à” một tiếng: “Chính là con giáp thứ mười ba mặt dày mày dạn ngang nhiên giật chồng của em đấy hả? Trông cái dáng người với cả khí chất đó làm sao so được với em, chồng cũ của em bị mù hả?”

Trác Huyên: “…”

Nam Mẫn khẽ xì một tiếng: “Ai mà biết được”.

Anh em nhà họ nói chuyện với nhau, bỏ đi xa mặc kệ mấy người còn lại.

Đó giờ anh em nhà này không thích cái kiểu nói xấu sau lưng người khác, có gì cứ nói thẳng mặt, thế nhanh gọn lẹ hơn nhiều.

Mặt Trác Huyên bị cào một cái, cảm thấy hơi đau rát, lập tức thẹn quá hóa giận to tiếng nói: “Này, mấy người ăn nói cái kiểu gì thế? Mắng ai vậy?”

Trước mặt cô ta mà dám chửi thẳng mặt cô ta như thế, có hơi hống hách quá rồi đó!

Bầu không khí tiệc rượu bỗng chìm vào im ắng, chỉ có tiếng nhạc êm dịu lướt qua, Trác Huyên há miệng nói hơi to, khiến các vị khách đều giật mình nhìn về phía này.

Trác Huyên rất thích cảm giác được mọi người chú ý, cô ta đang định thừa thắng xông lên, gọi thêm vài tiếng nữa thì phục vụ đã nhỏ giọng nhắc nhở: “Thưa cô, tiệc rượu yêu cầu yên tĩnh, mong cô đừng nói chuyện lớn tiếng quá”.

“…”, cô ta giật mình, lúc này mới phát hiện ra ánh mắt nhìn mình đều là… Ghét bỏ.

Sắc mặt cô ta bỗng chốc trở nên lúng túng.

Mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, Nam Mẫn và niềm vui mới của cô đã đi rất xa rồi.

Mắng người xong lại bỏ đi, hơi quá đáng rồi đó!

Trác Huyên vừa tức giận lại uất ức, quay đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Dụ Lâm Hải để trách móc thì thấy sau lưng không còn bóng dáng người đó nữa, mặt cô ta lại xụ xuống.

“Tìm anh Hải của cô hả?”

Phó Vực lại không đi, trong tay anh ta là ly rượu đỏ, trông có vẻ tốt bụng hỏi.

Trác Huyên biết Phó Vực là anh em tốt của Dụ Lâm hải, gia thế không tầm thường, mặt mũi cũng không đến nỗi nên tất nhiên cô ta sẵn sàng làm ra vẻ hiền lành để tạo ấn tượng tốt với anh ta, giơ tay vén tóc ra sau tai, “ừm” một tiếng,

“Anh Phó, anh có biết anh Hải đi đâu không?”

“Biết chứ”.

Đôi mắt hoa đào của Phó Vực nhếch lên đầy gian ác: “Tất nhiên là cút đến một nơi thật xa, tránh cho sự “đê tiện” của cô dính vào người rồi”.

“Anh…”, sắc mặt Trác Huyên chợt tái đi.

Phó Vực giơ ngón tay lên môi, “suỵt” một tiếng: “Ở nơi công cộng cấm ồn ào, cô cũng xuất thân từ dòng dõi quyền quý, không có ai dạy cho cô biết quy củ hả? Bản thân cô mất mặt thì cũng không sao, đừng liên lụy đến người khác hiểu không?”

Rõ ràng Phó Vực đang mắng cô ta không được dạy dỗ đàng hoàng, Trác Huyên tức giận đến mức muốn giơ tay tát Phó Vực một cái, lại bị anh ta dễ dàng giữ chặt cổ tay.

Vẻ mặt Phó Vực trở nên lạnh lùng: “Này cô Trác, cô nên biết chừng mực đi. Cô là bạch nguyệt quang của Lâm Hải chứ không phải là bạch nguyệt quang của tôi, cậu ấy nhường nhịn cô nhưng tôi thì không nhé!”

Vẻ mặt luôn cà lơ phất phơ đó bỗng chốc trở nên lạnh lùng không nói thành lời, cả đôi mắt hoa đào đa tình kia cũng hiện lên vẻ sắc nhọn, lạnh đến mức con người ta run rẩy.

Trác Huyên bị anh ta nói mà rùng cả mình.

Phó Vực nhẹ nhàng hất tay, Trác Huyên lảo đảo, trơ mắt nhìn Phó Vực hờ hững bỏ đi, sau đó xoay người đi về phía Nam Mẫn, còn nở nụ cười khiến Trác Huyên tức đến nghiến răng kèn kẹt.

Mấy tên này mắt bị mù hết rồi hả, tại sao tất cả đều biến thành cái đuôi xum xoe Nam Mẫn như thế!

Cũng chỉ là cô cả nhà họ Nam thôi mà, có gì đặc biệt hơn người đâu?

“Huyên à”.

Một giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên sau lưng cô ta, Trác Huyên xoay người, trông thấy Trác Nguyệt kéo tay Thẩm Lưu Thư thong thả đi đến.

Cuối cùng cũng có chỗ dựa, Trác Huyên lập tức chạy tới chào đón, lúm đồng tiền lại hiện lên một lần nữa: “Cô, Bộ trưởng”.

Trác Nguyệt mặc bộ lễ phục cao cấp màu tím, tay phải là chiếc túi thuê hàng hiệu, mái tóc đen dài mềm mại xõa sau lưng, giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ thong dong của một nữ chủ nhân bữa tiệc.

Mà người đàn ông điển trai được bà ta khoác tay thì khoác trên người bộ tây trang tối màu, rực rỡ lại không chói mắt, đó chính là Bộ trưởng đương nhiệm Thẩm Lưu Thư.

Cũng chính là chồng cũ của Dụ Phượng Kiều, bố của Dụ Lâm Hải.

Thẩm Lưu Thư đã qua năm mươi tuổi, lại chăm sóc sức khỏe rất tốt nên không thể nhận ra vẻ già nua, khác với bộ dạng bụng phệ đầy mỡ của những người đàn ông trung niên khác, ông ta thường xuyên tập thể hình dưỡng sinh, cơ thể cao to lại khỏe khoắn, khí độ bất phàm.

Gương mặt tuấn tú của ông ta nở nụ cười nhạt: “Tiệc gia đình thôi, không cần phải gọi thẳng chức danh, cứ gọi chú là được rồi”.

Trác Huyên dán chặt vào người Trác Nguyệt, tròng mắt nhìn, lại nở nụ cười: “Thế… Thì gọi là chú, hay nên gọi là dượng ạ?”

“Huyên!”, Trác Nguyệt lập tức lên tiếng, sẵng giọng: “Con bé này cứ thích đùa thế nhỉ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.