Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 173: Chương 173: Gọi tôi là chị thôi




Nam Mẫn vừa gọi người đóng gói vừa nói: “Anh tư em tửu lượng không tốt, anh Trình trông chừng anh ấy một chút”.

“Anh thì không trông được đâu”.

Trình Hiến hút một hơi thuốc, nhếch môi cười nói: “Cùng lắm là anh bảo anh ta ngoan ngoãn ở nhà, đừng lên bàn phẫu thuật nhảy lung tung, náo loạn gây ra án mạng anh cũng không bồi thường nổi”.

Xách rượu rồi gói lại vài món ăn, Trình Hiến phóng khoáng bước đi.

Thư Anh và Tư Đạc thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nói quá trình vụ án có chút khó khăn, nhưng chỉ cần luật sư Trình mở miệng vàng ra hứa, vậy thì chắc chắn vụ án có thể giải quyết, bọn họ chỉ cần chờ tin tức tốt là được.



Trợ lý của Thư Anh và Tư Đạc đến đón họ, Nam Mẫn không ra ngoài tiễn, sợ lại bị chụp ảnh sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.

Cô ở lại kiểm kê sổ sách quý một với giám đốc, không bao lâu một tên nhóc dè dặt thò đầu vào, Nam Mẫn ngước mắt nhìn, có chút buồn cười nói: “Người đến rồi thì vào đi”.

Tư Triết xách bình trà đi vào, trên người còn đang mặc trang phục đầu bếp, mang nụ cườ trên mặt: “Thái sư phụ, trà ô long vừa pha xong, thái sư thúc nếm thử chút không?”

“Ừ”, Nam Mẫn nhàn nhạt đáp lại một tiếng, tiếp tục xử lý sổ sách với giám đốc.

Tư Triết dâng trà, ở bên cạnh hầu hạ, nghe Nam Mẫn nói chuyện với giám đốc: “Tiền phải kiếm, nhưng chất lượng đồ ăn cũng phải đi lên. Nguyên liệu nấu ăn phải đặt chỗ tốt, không thể xuất hiện nguyên liệu nấu ăn không tươi, càng không thể lấy đồ giả để bổ sung cho đủ, còn về vấn đề vệ sinh thì phải chú ý một chút, phòng bếp loạn thành cái gì rồi đây?”

Giọng nói cô rất nhẹ, nhưng thái độ nghiêm khắc, mồ hôi rơi trên trán giám đốc, liên tiếp đáp vâng.

Hai tay Tư Triết khoanh trước ngực, lẳng lặng lắng nghe, không nhịn được liền khẽ quan sát Nam Mẫn.

Hôm nay cô mặc quần tây đen kết hợp với áo sơ mi màu xanh nhạt cực kỳ nghiêm chỉnh, đơn giản lại thời thượng, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, bên tóc mai cài một chiếc kẹp tóc hoa hồng, lộ ra cảm giác cấp cao bình tĩnh.

So với chị cả ôn nhu tao nhã trong sân trường ngày hôm đó quả thực như là hai người trái ngược, so với thái sư thúc vừa mặc đồ bếp màu trắng nghiêm túc trong nhà bếp cũng không hề giống nhau.

Mặc những bộ đồ khác nhau vào những trường hợp khác biệt sẽ có khí chất khác nhau, đây chính là khuôn mặt vạn người mê.

“Được rồi, đại khái chính là mấy chuyện này, bắt tay vào làm đi”.

Giám đốc khẽ gật đầu, sau đó cáo lui ra ngoài.

Nam Mẫn nói khô miệng khô lưỡi, giơ tay lên muốn cầm chén trà, cậu thanh niên đứng phía sau dường như đã phản ứng được, vội vàng nói: “Trà nguội lạnh rồi, tôi rót cho thái sư thúc chén mới”.

Tư Triết rót cho Nam Mẫn chén trà mới, Nam Mẫn uống mấy hớp thấm họng, sau đó ngước mắt nhìn về phía cậu ta.

“Trễ thế này rồi sao còn không tan làm”.

Tư Triết mím môi, đôi mắt trong trẻo nhìn Nam Mẫn không chớp mắt: “Sư phụ muốn tôi lên hầu thái sư thúc, nói có thể được gặp thái sư thúc là cơ hội ngàn nằm hiếm có, bảo tôi nhất định phải bắt lấy, không thể bỏ qua”.

Thiếu niên tâm tư đơn thuần, nói chuyện cũng thành thật, Nam Mẫn cười nhạt, lại xua tay một cái: “Đừng đứng ngốc ra như thế, tôi ngửa đầu nhìn cậu mệt lắm rồi, ngồi đi”.

“Dạ được”, thiếu niên nghe lời ngồi xuống.

Nam Mẫn nhấc bình trà rót cho cậu ta một chén, Tư Triết vội vàng đứng dậy: “Thái sư thúc, để tôi”.

“Đừng gọi tôi là thái sư thúc, người khác không biết còn tưởng tôi bảy mươi tám mươi tuổi ấy chứ, cứ gọi là chị đi”, Nam Mẫn nhìn cậu ta bận bịu, cô nhàn nhạt nói.

Mắt nai của Tư Triết lóe sáng, lộ ra vẻ thích thú, nhưng lại ra vẻ thông minh nói: “Tôi không dám, tôi sợ sư phụ nghe thấy sẽ băm tôi mất…”

Nam Mẫn hỏi cậu ta: “Vai vế sư phụ cậu lớn hơn hay vai vế tôi lớn hơn?”

“Đương nhiên là là thái sư thúc rồi”.

“Vậy được, có tôi bảo vệ, ông ta sẽ không băm được cậu đâu”.

Thiếu niên nở nụ cười: “Vậy em an tâm rồi, chị!”

Một tiếng “chị” vang giòn giã, khiến người ta nghe xong trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Nam Mẫn có không ít anh trai, ở dưới có hai em gái, duy chỉ không có em trai, đột nhiên có một thằng nhóc gọi một tiếng “chị”, cảm giác không tệ.

“Chị, chị và anh em có quan hệ gì thế?”

Tư Triết ngồi một bên niềm nở pha trà cho cô, cậu ta tò mò hỏi.

Nam Mẫn nhàn nhạt nói: “Anh cậu sắp ký hợp đồng với tôi, trở thành nghệ sĩ của công ty tôi”.

“Ồ, hóa ra là như vậy”.

Tư Triết nhíu mày: “Em thấy mấy ngày trước tâm tình anh trai không tốt lắm, hình như gặp phải chút phiền toái, nhưng gần đây tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, xem ra nhất định là vì chị”.

Cậu ta giãn mày, lộ ra nụ cười thật lớn với Nam Mẫn.

“Vậy sau này anh em chúng em đều giao phó cho chị”.

Nam Mẫn nghe thấy câu này, thiếu chút nữa bị nước trà làm sặc, lời này sao mà nghe không được tự nhiên.

“Chị, không sao chứ?”, Tư Triết vội vàng xé khăn giấy lau miệng cho Nam Mẫn, cô nhận khăn giấy từ tay cậu ta, không được tự nhiên nói: “Để tôi tự làm…”

Trẻ con bây giờ đều biết nói như vậy sao, nhiệt tình giống như cây đuốc, khiến người ta không chống đỡ nổi.

Tư Triết tan làm, vẫy tay chào tạm biệt Nam Mẫn.

Nam Mẫn ngước mắt nhìn cậu ta: “Cậu về kiểu gì?”

“Em đi tàu điện ngầm cũng được”.

Nam Mẫn nhíu mày: “Muộn rồi còn chỗ nào có tàu điện ngầm chứ, lên xe, tôi cho cậu đi nhờ một đoạn”.

“Không phiền đến chị đâu…”

“Bớt nói nhảm, lên xe!”

“Aiz”.

Tư Triết ngồi trong xe của Nam Mẫn, tư thế ngồi lễ độ ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học, Nam Mẫn hỏi cậu ta một câu, cậu ta đáp một câu.

“Cậu chơi bóng rổ, sao lại nghĩ đi bái sư học nấu nướng chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.