Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 295: Chương 295: Hối hận




Sau đó, không đợi anh bình tĩnh lại từ trong nỗi đau dữ dội, thì nghe thấy tiếng ‘cạch cạch’ kéo rơi xuống đất, sau đó anh trơ mắt nhìn mẹ nhảy xuống từ ban công tầng ba như con thiêu thân lao vào lửa.

“Bố biết, con oán trách bố vì việc bố ly hôn với mẹ con”.

Thẩm Lưu Thư cất giọng trầm thấp ung dung, cảm xúc xen lẫn hổ thẹn, rất nhẹ, nhưng không hối hận.

“Bố và mẹ con đã từng trải qua rất nhiều chuyện. Bố mẹ từng yêu thương nhau, cũng từng hận nhau, có lẽ yêu càng sâu đậm, thì hận cũng càng sâu đậm”.

Thẩm Lưu Thư nhấp một ngụm trà, hơi nóng làm giọng hơi mơ hồ: “Chuyện tình cảm rất khó nói rõ ai đúng ai sai, hôn nhân càng là một môn học cần nghiên cứu, chỉ có thể nói lúc đó bố và mẹ con còn quá trẻ, quá nóng vội, có rất nhiều hiểu lầm không giải thích rõ ràng, cũng không muốn cúi đầu hạ mình bao dung và nhẫn nhịn đối phương, cuối cùng bất đắc dĩ, đi đến bước đường li hôn”.

Ông ta nhẹ nhàng thở một hơi, ngước mắt nhìn Dụ Lâm Hải không nói một lời.

“Con trai, người duy nhất mà bố cảm thấy có lỗi chính là con”.

Cuối cùng trong ánh mắt như cái đầm sâu của Thẩm Lưu Thư hiện vẻ hối lỗi và hối hận: “Ban đầu sở dĩ chần chừ kéo dài không chịu li hôn, là sợ gia đình tan vỡ sẽ gây tổn thương và ảnh hưởng đến tâm lý của con”.

Ông ta ngập ngừng, trong giọng ung dung xen lẫn nghẹn ngào.

“Con biết lúc bố biết con li hôn, trong lòng bố đau khổ thế nào không?”

Trong mắt Thẩm Lưu Thư lóe bên ánh nước nho nhỏ: “Bố nói với cô Nguyệt của con, cuối cùng con trai của bố đã đi theo vết xe đổ của bố”.

“Nói xong chưa?”

Dụ Lâm Hải thể hiện vẻ chán nản rõ ràng trên mặt, cầm ly rót vào hơn nửa ly trà, giảm bớt sự nóng nảy sắp dâng trào trong lòng, nghĩ đến những lời vừa nãy của Thẩm Lưu Thư, anh bỗng nhiên bật người, ngẩng đầu.

Đôi mắt phượng sắc xảo đó giống hệt với Dụ Phượng Kiều, khóa chặt Thẩm Lưu Thư.

“Bố nói đúng, con giống bố. Vô tình vô nghĩa giống bố, giả tạo lạnh lùng giống bố, không biết tốt xấu, mặt dày giống bố”.

Dụ Lâm Hải công nhận một cách thẳng thắn: “Bố cũng không có lỗi với con, người bố có lỗi nhất là mẹ của con. Năm đó con không hiểu, bây giờ thì con hiểu rồi, bố chần chừ kéo dài không li hôn, không phải vì bố sợ ảnh hưởng đến con, mà là lúc đó nền tảng của bố chưa vững vàng, vẫn chưa buông được thân phận ‘con rể nhà họ Dụ’, càng không buông được tiền đồ tươi sáng của bố”.

Ánh mắt anh càng sắc bén: “Bố biết rõ mẹ con tính cách mạnh mẽ, trong mắt không chứa nổi hạt bụi, nếu bố thực sự không yêu bà ấy, thì thẳng thắn nói rõ với bà ấy, li hôn bà ấy, thì chưa chắc bà ấy sẽ bị tổn thương nghiêm trọng như vậy. Nhưng bố lại kéo dài mười năm, lấy con làm cái cớ, uy hiếp bà ấy, ép cô cả nhà họ Dụ kiêu ngạo thành bệnh nhân trầm cảm, suýt nữa phát điên. Tình yêu của bố, không tổn thương mình, chỉ tổn thương người khác”.

Dụ Lâm Hải thở dài: “Bởi vì bố của con là người không có trái tim”.

Anh cầm áo khoác vest, đứng lên định bỏ đi, phía sau vang lên tiếng nói: “Bố có lỗi với mẹ con. Cả đời bố đã không còn cơ hội, con đừng giống bố, đến già vẫn phải hối hận”.

Dụ Lâm Hải không dừng bước, tiếp tục sải bước đi về phía trước, Thẩm Lưu Thư lại nói: “Nam Mẫn là cô gái tốt, con đã có tình cảm với nó thì nghĩ cách theo đuổi đi”.

Nghe thấy “Nam Mẫn”, Dụ Lâm Hải mới khẽ dừng chân.

Phía sau lại vang lên tiếng thở dài nhẹ gần như lẩm bẩm: “Người vợ lấy ban đầu mới là người hợp với mình nhất”.

Hôm nay chơi hết mình cũng mệt rồi.

Đoạn đường đi từ chỗ xuống xe đến khu biệt thự, bước chân của Nam Mẫn và Lý Vân hơi nặng nề uể oải.

“Thể lực không ổn hả”.

Lý Vân đi năm mươi bước thì cười cả trăm bước, cười liếc nhìn Nam Mẫn: “Mấy tháng nay chỉ bận kiếm tiền, không rèn luyện sức khỏe phải không?”

Nam Mẫn không vui trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Phí lời, em đi giày cao gót đấy. Anh thử đi cà kheo đi bộ xem có cảm giác gì!”

Lý Vân hừ một tiếng: “Cũng không phải anh chưa từng đi”.

???

Nam Mẫn ngước mắt, nhìn anh ta với ý sâu xa, cảm khái một câu: “Anh Trình của em, khẩu vị nặng thật đấy”.

“…”

Vừa dứt lời, thì bị Lý Vân cốc đầu: “Anh đang nói giày nâng đế cao. Đầu óc của em nghĩ linh tinh gì cả ngày thế hả? Đọc nhiều sách đồi bại phải không?”

Nam Mẫn sờ cái trán bị cốc đau của mình, lẩm bẩm: “Anh không lùn, đi giày nâng đế gì chứ”.

“Em không hiểu rồi, đối với đàn ông, giày nâng đế cũng quan trọng gần như giày cao gót với phụ nữ, đi vào có khí thế hẳn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.