Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 291: Chương 291: Phiên dịch đẹp trai Phó Vực




Phó Vực rụt móng vuốt của mình giống như bị mèo cắn, cười hi hi.

“Em đừng nghĩ lừa được tôi, rõ ràng người ta nói là ‘Người đẹp, có thể giúp tôi một chuyện, làm phiên dịch cho tôi nhé’?”

Sau đó liếc xéo Nam Mẫn, anh ta khoe khoang nói: “Xin lỗi, tôi vừa hay biết một chút xíu tiếng Italy”.

Vừa dứt lời, Nam Mẫn cũng vỗ bả vai anh ta liên tiếp, nghiêng đầu bô bô nói mấy câu với thầy thưởng rượu, mọi người nghe không hiểu, Dụ Lâm Hải và Lý Vân thì không hẹn mà cùng nhếch môi.

Người trước vì nghe hiểu, người sau vì… tương đối hiểu em gái mình.

Cô chắc chắn đề cử Phó Vực cho thầy thưởng rượu.

Nếu anh ta nghe hiểu tiếng Italy, vậy thì đi thôi.

Phó Vực sụp đổ: “Không phải chứ?”

Thầy thưởng rượu rời ánh mắt lên người Phó Vực, đồng thời làm ra tư thế mới hữu hảo: “Vậy phiền anh đây”.

Phó Vực: “…”

Anh ta chỉ là muốn phô trương một chút trước mặt Nam Mẫn, không ngờ mình lại tự bẫy mình.

Phó Vực vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta sát lại gần Nam Mẫn, cười đê tiện: “Thời khắc quang minh nổi trội này, làm sao tôi có thể cướp đi sự nổi tiếng này của em?”

Nam Mẫn không thèm nói nhảm, vỗ một cái vào sau lưng anh ta, một chữ lời ít ý nhiều: “Đi!”

“OK”.

Xương cốt Phó Vực cũng sắp bị cô đánh gãy rồi, anh ta kinh hãi trong vài giây.

Đi vào trong quầy bar, Phó Vực cũng không xấu hổ nữa, thoải mái cảm ơn cơ hội “nổi tiếng” mà Nam Mẫn nhường cho anh ta, còn thể hiện tiếng Italy tiêu chuẩn lưu loát, đưa đến từng tràng pháo tay.

Lý Vân không khỏi bật cười, nói với Nam Mẫn: “Cậu chủ nhà họ Phó cũng thật thú vị”.

Nam Mẫn khẽ cười: “Kiếp trước chắc anh ta là con khổng tước xòe đuôi khắp nơi”.

Lý Vân cực kỳ vui vẻ, quá thiệt hại.

Phó Vực vừa đi, chỗ ngồi bên cạnh Nam Mẫn liền nhường lại, Dụ Lâm Hải như gần quan được ban lộc, không một chút do dự ngồi xuống bên cạnh cô, còn hỏi một câu mang tính chất tượng trưng: “Nơi này không có người chứ?”

Không đợi Nam Mẫn mở miệng, anh lại kèm theo một câu: “Cảm ơn”.

“…”

Vậy anh hỏi làm chó gì!

Nam Mẫn chẳng buồn quan tâm đến anh, nói thêm một câu với anh đã là cho anh mặt mũi rồi.

Lý Vân như xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chậm rãi nói ở bên tai cô: “Tình yêu cũ, niềm vui mới, sức hấp dẫn của Tiểu Lục nhà chúng ta không nhỏ đâu”.

Nam Mẫn không khách sáo cho anh ta một cái cùi chỏ, ông anh này cũng lại đi theo thêm loạn!

Có phiên dịch đẹp trai như Phó Vực, việc làm ăn ở đây tốt lên không ít, khu vực vốn dĩ trống không đã ùn ùn không ít người kéo tới, đều là phụ nữ, có thể thấy duyên phụ nữ của cậu Phó tốt biết bao.

Thật lòng Nam Mẫn cảm thấy, Vân Thủy Gian của anh nhỏ có thể mời Phó Vực ngồi tiếp, đảm bảo đứng đầu.

Vị trí đối diện đột nhiên có ba người ngồi, khiến đôi mi thanh tú của Nam Mẫn hơi cau lại.

Ngoại trừ Trác Huyên còn có một đôi nam nữ, nam hơn năm mươi tuổi, nữ hơn bốn mươi tuổi, trong nháy mắt ngồi xuống, ánh mắt cũng hướng vào cô, tầm mắt lập tức đụng vào nhau.

Người nam vô cùng quen mắt, cho dù sau khi kết hôn với Dụ Lâm Hải chỉ gặp qua một lần, cô cũng nhận ra trong nháy mắt.

Chính là bố chồng cũ của cô, bố ruột Dụ Lâm Hải, Thẩm Lưu Thư.

Vậy thì cái người ngồi bên cạnh ông ta có khí chất vô cùng giống Trác Huyên kia chắc là hồng nhan tri kỷ của ông ta, Trác Nguyệt.

Làm sao bọn họ có thể đến thành phố Bạch, đến tham gia tiệc rượu?

Suy nghĩ lóe qua trong đầu giống như điện quang hỏa thạch, Thẩm Lưu Thư cách một khoảng gật đầu với cô, khẽ cười.

Mặc dù là bố chồng cũ, nhưng Nam Mẫn và mẹ chồng cũ Dụ Phượng Kiều tình như mẹ con, không có bất cứ giao tình gì với Thẩm Lưu Thư, không những không có giao tình, cũng vì chuyện phong lưu của ông ta nên không mấy thiện cảm.

Ngay cả chồng cũ cô còn chẳng buồn quan tâm, huống chi là bố chồng cũ, Nam Mẫn chỉ xem ông ta là người xa lạ, tầm mắt nhẹ nhàng quét qua, rồi thu hồi ánh mắt.

Thẩm Lưu Thư không hề để ý đến vẻ hờ hững của cô, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến trên người con trai Dụ Lâm Hải, nhìn thấy anh và Nam Mẫn ngồi cùng nhau, sát lại rất gần, trong lòng liền hiểu rõ.

Xem ra mặc dù đã ly hôn, nhưng về mặt tình cảm vẫn vương vấn không dứt được.

Nhưng Trác Nguyệt vô cùng bất mãn với thái độ hờ hững này của Nam Mẫn, bà ta sáp lại gần Thẩm Lưu Thư, thấp giọng nói: “Cô Nam mù mặt quên mất bố chồng anh rồi? Sao không để ý vậy?”

Cho dù đã đến bốn mươi tuổi, giọng nói Trác Nguyệt vẫn vui vẻ làm người ta hài lòng, là ‘giọng ngọt’ nổi tiếng đài Hoàn Á, nói xong cũng lộ ra vẻ nũng nịu mềm mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.