“Tôi không phải là anh ruột cô ấy, có một số việc cô ấy sợ tôi lo nên không nói cho tôi biết”.
Tưởng Phàm ăn ngay nói thật: “Nhưng sau khi cô ấy trở về, tôi có thể nhận ra cô ấy có tâm sự, tính cách cũng không còn hoạt bát vui vẻ như ngày xưa nữa. Tôi nghĩ trong ba năm đó, chắc chắn cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới trở thành như vậy”.
Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, anh cũng chợt nhận ra, khi Nam Mẫn vừa mới gả cho anh, đúng là cô hoạt bát hơn rất nhiều, cũng dịu dàng ngoan ngoãn lắm.
Nhưng bây giờ trước mặt anh, người con gái đó chẳng hề có sự vui vẻ gì, nói câu nào cũng giấu kim trong đó, hệt như đang đối mặt với kẻ thù.
“Ba năm trước, bố tôi chở chủ tịch Nam và phu nhân đến thành phố Bắc là để cầu hôn cho tổng giám đốc Nam. Nhưng anh lại nói cô ấy gả cho anh…”
Tưởng Phàm nhìn anh thật lâu: “Anh chính là người đàn ông mà cô ấy thầm thương trộm nhớ suốt mười năm đấy ư?”
Con ngươi Dụ Lâm Hải chợt co rụt lại, đáy mắt đầy nỗi khiếp sợ.
Cầu hôn? Thầm thương trộm nhớ mười năm?
Nam Mẫn với anh ư?
…
Trường đua ngựa Bắc Giao.
Nơi này vẫn còn trong quá trình thi công, mặt đất cũng gồ ghề không được bằng phẳng, Nam Mẫn thay đôi giày đế bằng này quả nhiên là lựa chọn sáng suốt.
“Cẩn thận”.
Phó Vực giơ tay đỡ lấy cô, Nam Mẫn cũng không từ chối, lịch sự nói lời cảm ơn, đưa tay tới.
“Tay em…”, Phó Vực vuốt ve lòng bàn tay Nam Mẫn một chút, lật qua xem, lại không nhịn được kinh ngạc: “Tại sao một lá ngọc cành vàng như em mà tay lại có nhiều vết chai như thế?”
Tay Nam Mẫn, lưng bàn tay và lòng bàn tay là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Lưng bàn tay trắng nõn lại mềm mịn, ngón tay thon dài nhỏ nhắn, trông hệt như nàng công chúa quanh năm không dính chút nước mưa, nhưng lòng bàn tay nhiều vết chai sần thế này, nhất là đầu ngón tay, vuốt thôi cũng cảm nhận được.
“Thảo nào trước kia Lâm Hải vẫn tưởng em là gái quê”.
Anh ta sờ tới sờ lui lòng bàn tay Nam Mẫn như vừa gặp được kỳ quan thế giới gì đó.
Nam Mẫn nhíu mày, rụt tay về, không phục phản bác: “Con gái dưới quê thì sao, ai quy định đứa nhỏ lớn lên trong thành phố thì không được có vết chai trong lòng bàn tay? Tay anh cũng đâu có ít hơn tôi tí nào”.
Phó Vực xòe bàn tay to lớn của mình ra: “Tôi là bộ đội cầm súng mà, ngày nào cũng trải qua huấn luyện ma quỷ, em có thể giống tôi được chắc?”
Nói đến chuyện này, Nam Mẫn lại bất giác nhớ tới Dụ Lâm Hải, lòng bàn tay anh cũng đầy vết chai như thế.
“Này, tôi đang là người theo đuổi em đấy nhé. Nhớ tới người đàn ông khác trước mặt tôi, tôi sẽ ghen đó”, Phó Vực bất mãn nói.
Nam Mẫn ngước lên: “Tại sao anh…”
Nam Mẫn mím môi.
“Sao tôi biết em đang nghĩ tới người đàn ông khác ấy hả?’’
Phó Vực nói nốt những lời cô chưa nói xong, đôi mắt hoa đào chất chứa ý cười nhìn cô: “Em đó, viết rõ cả tấm chân tình sâu sắc với Lâm Hải trên mặt, cái tên hũ nút đó không nhìn thấy, nhưng không thể gạt được tôi”.
Nam Mẫn lườm anh ta một cái, thấy rồi anh có thể làm được gì.
“Nói thật, không chỉ mình Lâm Hải tò mò, tôi cũng thấy tò mò lắm. Tại sao em lại ẩn giấu thân phận gả cho cậu ta vậy?”
Phó Vực nhìn Nam Mẫn với ánh mắt dò xét, ánh mặt trời hết sức ấm áp, ánh vàng rực rỡ hắt lên gương mặt nhỏ nhắn ấy, khiến những góc cạnh hoàn hảo đó chìm trong viền sáng vàng, xinh đẹp như thể không phải là người phàm.
Nam Mẫn dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo: “Rốt cuộc là anh đến đây để làm việc hay là đến hóng hớt vậy?”
“Không ảnh hưởng gì mà”, Phó Vực nhún vai.
Nam Mẫn tiếp tục đi về phía trước: “Chuyện đã qua rồi, cũng chẳng có gì hay để nói cả. Dụ Lâm Hải không cần biết, anh cũng thế”.
Phó Vực đi vội về phía trước để bắt kịp cô, huých vào vai cô: “Thỏa mãn sự tò mò trong lòng tôi chút đi mà”.
Nam Mẫn trừng mặt nhìn anh ta: “Tò mò hại chết mèo, tôi khuyên anh nên quý trọng mạng sống của mình đi”.
Phó Vực có thể cảm nhận được sự rợn người ập đến, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Anh ta nhếch miệng: “Tôi đột nhiên có một dự cảm xấu”.
Anh ta nói rất nghiêm túc, khiến Nam Mẫn nhíu mày: “Dự cảm gì xấu?”
“Nếu chúng ta thật sự kết hôn với nhau, tôi sẽ thành một người bị vợ quản nghiêm”.
Nam Mẫn: “…”
Người này có bị bệnh ảo tưởng hay gì không vậy?
Cô mặc kệ anh ta, lật tài liệu trong tay xem, quan sát tình hình cải tạo trường đua ngựa trước mắt. . Truyện Sủng
Phó Vực đuổi theo: “Tôi nghiêm túc ấy, tôi rất thích những cô gái bí ẩn, khiến cho con người ta có xúc động muốn thăm dò. Nếu em thật sự không còn gì với Lâm Hải nữa thì có thể cân nhắc một chút, trở thành bạn gái của tôi”.
Nam Mẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu: “Làm bạn gái anh thì có lợi ích gì?”
“Nhiều lắm chứ, tính tôi hào phóng lắm, cũng thích cưng chiều phụ nữ, em muốn gì tôi đều cho em hết. Dù em muốn hái sao trên trời tôi cũng sẽ nghĩ cách hái cho em”.
Nam Mẫn cười khinh bỉ: “Tôi vừa không thiếu tiền vừa không thiếu tình thương, cũng chẳng cần sao trăng gì, những thứ anh có thể cho, với tôi mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Phó Vực ôm ngực: “Đâm thẳng vào tim”.
“Anh từ bỏ đi”, Nam Mẫn đập tài liệu vào ngực anh ta.
Phó Vực cầm tài liệu, vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng đuổi theo: “Những lợi ích khác thì tạm thời không nói, ít nhất em cũng phải chọc cho Lâm Hải tức chết chứ, em không muốn cho chồng cũ em tiếc đứt ruột hả?”
Bước chân Nam Mẫn chợt khựng lại.
Phó Vực thấy Nam Mẫn dừng bước, tưởng là có hi vọng bèn vui sướng, hài lòng đi tới, kết quả là bắt gặp một gương mặt lạnh lùng.
“Thần kinh anh không có vấn đề gì chứ?”
Phó Vực như bị đập một gậy vào gáy: “Hả?”
Nam Mẫn nhìn anh ta như một đứa trẻ thiểu năng: “Đều là người trưởng thành cả rồi, tại sao anh lại trẻ con và ngây ngô như thế, anh tưởng mình còn là học sinh cấp ba đấy à? Còn nữa, tại sao tôi phải đồng ý hẹn hò với một kẻ lăng nhăng như anh để chọc tức Dụ Lâm Hải, anh ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm hả? Anh muốn chơi thì có đầy phụ nữ ngoài kia chơi với anh, tôi không rảnh, tôi cũng không muốn chơi với anh, nghe hiểu không?”