Tô Duệ vẫn tỏ ta bình thản, Nam Mẫn có nhiều sư phụ, cũng có nhiều sư môn, bối phận loạn đến mức e rằng bản thân cô cũng không phân biệt được người ta nên gọi cô là gì.
“Anh không quản được quy tắc của gia môn họ Đinh, nếu đổi lại là gia môn họ Tô anh, gọi lung tung, loạn bối phận, nhẹ thì vả miệng, nặng thì đuổi xuống núi, đuổi khỏi sư môn”.
Lời lẽ rất nặng nề, cũng hoàn toàn không cho Tư Triết thể diện.
Nam Mẫn không vui: “Anh Duệ, đừng ức hiếp trẻ con nhà em, không vui thì anh ức hiếp người nhà mình đi”.
Nam Mẫn nghe thấy Nam Mẫn gọi một tiếng “anh Duệ”, lại nhìn ra độ thân thiết trong quan hệ của hai người, cũng không dám lỗ mãng, lập tức cúi người: “Chào tiền bối”.
Cậu ta có bối phận nhỏ, nếu thực sự gọi Nam Mẫn là “bà” theo bối phận, vậy thì cậu ta phải gọi các anh của cô là “ông”, nhưng người đàn ông này trông nhiều lắm chỉ ba mươi mấy tuổi, thực sự không gọi “ông” nổi, gọi một tiếng “tiền bối” sẽ không sai.
Tô Duệ không để ý Tư Triết, chỉ nhìn Nam Mẫn, thản nhiên hỏi: “Cậu nhóc này có ý với em à?”
“…”
Nam Mẫn nổi giận: “Anh, anh đang nói linh tinh gì thế hả?”
Một tiếng anh này, gọi cả hai anh trên tầng phải xuống, Quyền Dạ Khiên đi xuống cầu thang, từ xa đã bất mãn hét: “Làm gì thế hả? Đợi hai người lâu lắm rồi! Anh còn tưởng hai người rớt vào bồn cầu nhà vệ sinh rồi đấy!”
Bạch Lộc Dư lại trực tiếp nhảy xuống cầu thang, lao về phía Tô Duệ.
“Anh Duệ! Mau, để em hôn một cái!”
Bạch Lộc Dư giống như trẻ con, mặc kệ tất cả ôm lấy cổ của Tô Duệ, “chụt chụt” lên mặt anh ta.
“…”
Cảnh này khiến hủ nữ động lòng, trai thẳng rơi nước mắt.
Khách khứa trong nhà hàng lập tức biến thành đám đông nhiều chuyện, nhìn qua bên này, thấy họ sắp lấy cả máy ảnh ra, Nam Mẫn tối sầm mặt vội vàng kéo hai anh lên tầng, tránh để họ ở đây làm mất mặt.
Tuy Tô Duệ là con nuôi của Lạc Nhân, là anh em kết nghĩa của họ, nhưng do “cường quyền thống trị” của bà Lạc Nhân, từ nhỏ bọn họ đã tổ chức thành liên minh anh em ở khu vườn hoa hồng, cùng bị dạy bảo, cũng cùng nhau phản kháng, sau đó cùng chịu phạt.
Tình anh em cách mạng được xây dựng từ lúc đó.
Từ nhỏ Bạch Lộc Dư đã thân thiết với Tô Duệ, gặp được anh ta đúng là vui mừng khôn xiết, giống như đứa trẻ ba tuổi, cứ ríu rít gọi anh Duệ.
“Sao chỉ có anh đến, Âm Âm đâu?”
Bạch Lộc Dư rót rượu cho Tô Duệ: “Chẳng phải nói cô bé cũng đến à? Sao không đi cùng đến?”
Tô Duệ thản nhiên nói: “Không nghe lời, bị anh nhốt rồi”.
Nam Mẫn liếc về bên đó một cái, thấy Tô Duệ nói cứ như chẳng có chuyện gì, trong lòng thầm trách: Quả nhiên địa vị trong nhà của đàn ông đều là giả bộ ra mà.
“Sao lại nhốt con bé, con bé phạm lỗi gì? Thành tích thi không tốt? Hay lại phá hoại tình yêu của anh lần nữa?”
Bạch Lộc Dư cười xấu xa, ông anh này vạn năm độc thân, rất nan giải, tất cả vì có một cô con gái bảo bối nghịch nghợm bướng bỉnh.
“Bỏ nhà đi lại còn yêu sớm, nhốt nó là còn nhẹ đấy”.
Tô Duệ lắc ly rượu vang, ra vẻ ‘ông bố bá đạo’.
“Yêu sớm?”
Bỏ nhà đi là chuyện thường với Tô Âm, nhưng yêu sớm là lần đầu tiên nghe nói.
Bạch Lộc Dư mở to con mắt: “Con bé yêu ai? Ai mà ưu tú như vậy, có thể khiến Tô đại tiểu thư mắt cao hơn đỉnh đầu của chúng ta để ý?”
Nam Mẫn còn định giấu giúp Tô Âm, dù sao tâm sự thiếu nữ không tiện gióng trống khua chiêng nói ra như vậy.
Nhưng ông bố xấu xa Tô Duệ này lại không hề có ý che giấu cho con gái, trực tiếp nói rõ họ tên: “Phó Vực, con trai của Phó Bá Hưng nhà họ Phó thành phố Dung”.
“Cái gì?”
Lần này người kinh ngạc là Quyền Dạ Khiên.
Lại là tên nhóc Phó Vực đó?
Đôi mắt sắc bén của Quyền Dạ Khiên đầy ý lạnh, bàn tay cầm ly rượu âm thầm bóp chặt, sát khí bừng bừng.
Tên khốn đó chọc vào em gái anh ta còn chưa đủ, bây giờ lại chọc đến cháu gái của anh ta, đúng là chiếc lá vượt sông, tất cả dựa vào sóng lướt!
Quyền Dạ Khiên còn không xử lý Phó Vực, e rằng Phó Vực sẽ quên mình họ gì, cũng quên mất anh ta là bại tướng dưới tay ai!
Bạch Lộc Dư thộn mặt: “Sao lại là Phó Vực? Chẳng phải tên nhóc đó đang theo đuổi em à?”
Anh ta quay sang nhìn Nam Mẫn.
Lại ngạc nhiên hỏi: “Âm Âm và anh ta yêu nhau rồi à?”
“Chưa”, Nam Mẫn cau mày, thản nhiên nói: “Con bé thích Phó Vực, muốn theo đuổi người ta nhưng chưa được”.
“…”