Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 346: Chương 346: Tôi gặp cậu ấy rồi




Khoảnh khắc ngước lên trông thấy Dụ Lâm Hải, đầu óc Nam Mẫn đã bị gió lAnoh thổi cho hoảng hốt.

Trong một phút hoảng hốt đó, cô bỗng nhiên nhớ tới đoạn thời gian ngắn sau khi anh hồi phục lại từ chứng liệt nửa người, một lần nữa trở về Dụ Thị để làm việc, anh đã hết sức bận rộn, bay đi khắp nơi, mỗi lần máy bay đáp xuống đất, dù là sớm hay trễ, cô đều ra sân bay để đón anh.

Một mặt là lo lắng cơ thể anh mới hồi phục sẽ chịu không nổi sức ép, lại lo cho tâm lý của anh vẫn chưa thể thích nghi với công việc ở cường độ cao.

Nhưng sự lo lắng của cô, Dụ Lâm Hải lại không hề nhận thấy, cũng không muốn cô ra sân bay đón anh.

Sau đó cô đành phải ở nhà chờ.

Khi ấy, TV đang phát một bộ phim cung đấu dài tập, dù chuyển đến kênh nào cũng có thể nhìn thấy, mà cô thì đang ngồi trong phòng khách, nhìn diễn viên rơi nước mắt lã chã nói: “Anh đã thử cái cảm giác chờ đợi từ khi trời vừa tối đến tận hừng đông chưa?”

Không biết là do diễn viên đó đã diễn quá hấp dẫn, hay là lời thoại quá nhói lòng, mà Nam Mẫn vừa xem TV vừa mờ hết cả tầm mắt.

Đó là lần đầu tiên Nam Mẫn rơi nước mắt kể từ khi bố mẹ qua đời.

Thế nhưng khi đó, cô cảm thấy hôn nhân trên danh nghĩa này còn đau thương hơn cả phim truyền hình máu chó.

Ít ra thì thi thoảng các phi tử không được sủng ái trong hậu cung vẫn được hoàng đế lâm hạnh, mà cô làm mợ cả của một gia đình giàu có thời đại mới lại sống không bằng một hậu phi thời phong kiến.

Khi đó, cô chưa từng nghĩ đến một ngày Dụ Lâm Hải sẽ ly hôn với mình.

Càng không thể ngờ được rằng, sau khi ly hôn, anh lại là người ra sân bay đón cô.

Khác biệt nằm ở chỗ, cô từ mợ cả nhà họ Dụ trong mắt chỉ có người đàn ông đó, biến trở về làm cô cả nhà họ Nam một lòng vì công việc, chỉ muốn kiếm ra tiền.

Hoang đường biết bao nhiêu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủn, Dụ Lâm Hải đã cất bước đi về phía này, nói như thể hai người rất quen thuộc: “Đến rồi đấy à?”

Tô Duệ và Bạch Lộc Dư đang theo sau Nam Mẫn thì biến thành lặng lẽ đứng bên cạnh cô, đôi mắt lạnh lùng vừa thăm dò vừa trừng Dụ Lâm Hải, ánh mắt người này còn lạnh hơn người kia, như hai vị thần bảo hộ vậy.

So với thái độ lạnh lùng của bọn họ, thì Nam Mẫn khéo léo hơn nhiều, giơ tay với Dụ Lâm Hải: “Tổng giám đốc Dụ, lâu rồi không gặp”.

Mặt Dụ Lâm Hải lập tức cứng đờ, nụ cười cũng chợt tắt.

Sao xa nhau mới có mấy ngày mà thái độ của cô với anh ngày càng khách sáo và hờ hững vậy?

Không thể để cô giơ tay ra mãi như thế được, Dụ Lâm Hải vươn tay, cũng bắt tay với cô, gọi khẽ: “Tổng giám đốc Nam”.

Chỉ một cái chạm tay ngắn ngủi, Nam Mẫn đã rụt tay về, sau đó giới thiệu với anh: “Cậu bảy nhà họ Bạch thì chắc anh đã biết rồi. Đây là bác sĩ Tô Duệ ở Messuri, lần này đến thành phố Bắc vì chuyện riêng”.

Dụ Lâm Hải gật đầu với Bạch Lộc Dư, lại giơ tay về phía Tô Duệ: “Bác sĩ Tô, nghe danh đã lâu”.

Tô Duệ buông thõng hai tay, không có ý định giơ lên.

Chỉ thản nhiên nói: “Tôi có gặp cậu rồi. Khi đó cậu còn chống gậy, Mẫn theo sau cậu, căng thẳng quan sát từng tí một, chuẩn bị đỡ lấy cậu bất kỳ lúc nào. Xem ra bây giờ cậu đã khỏi hẳn rồi nhỉ”.

Không biết là do gió ở sân bay lạnh hay thế nào, mà Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh toát chạy thẳng vào tim, lạnh đến mức tay chân anh run lên, mặt cũng trắng bệch.

Anh rụt tay về, khóe miệng cố cong lên thành nụ cười, cúi xuống nhìn Nam Mẫn.

“Đúng vậy, tôi có thể khỏe lại như hôm nay đều là nhờ Mẫn dốc lòng chăm sóc”.

Nam Mẫn của hiện tại không thích nhắc chuyện quá khứ, cô dứt khoát xoay người đi, đỡ Nam Tam Tài xuống máy bay, đi từng bước ra khỏi sân bay thành phố Bắc, lên chiếc xe thương vụ mà Dụ Lâm Hải đã sắp xếp.

Dụ Lâm Hải sắp xếp cho Nam Tam Tài ở khách sạn năm sao thuộc quyền quản lý của Dụ Thị. Nam Tam Tài lại không muốn ở khách sạn, mà trực tiếp chạy tới chỗ Văn Hải Phong.

Ông ấy đang vội vã muốn gặp lại ông bạn già của mình, tiện thể xem cặp ngọc vỡ kia.

Đưa ông cụ tới đó, Nam Mẫn chào hỏi Văn Hải Phong rồi để lại vệ sĩ, bản thân thì lên xe, cùng Dụ Lâm Hải đến dinh thự bắt cô bé nào đó.

Trên đường đi, xe công ty đã được đổi thành hai chiếc xe ô tô cao cấp.

Ghế lái và ghế phụ lái đều có người, vì thế bốn người đành phải chia nhau ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.