Kết thúc buổi họp sáng, Dụ Lâm Hải cầm điện thoại đi vào văn phòng tổng giám đốc, mở trang trò chuyện, xóa đi xóa lại một tin nhắn.
Soạn tin đi soạn tin lại, chần chừ không ấn gửi đi.
[Hôm nay thành phố Nam có mưa bão, ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn.]
Không được, quá thô.
Giọng điệu không được quá thô, phải thêm một vài trợ từ như “ừm, a, ôi, hây”, tốt nhất phải thêm mấy dấu ngã, thì sẽ sinh động hơn nhiều.
Dụ Lâm Hải nghĩ đến giọng điệu ẻo lả bình thường Dụ Trạch Vũ nói chuyện, soạn lại một tin nhắn.
[Hôm nay thành phố Nam có mưa bão đấy, ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn nhé, biết chưa?]
… Có phải nhiều trợ từ quá không?
Hơi buồn nôn.
Không được, sửa lại.
[Chị Nam, hôm nay thành phố Nam có mưa bão, ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn nhé!]
Cuối cùng ấn gửi đi.
Dụ Lâm Hải hơi căng thẳng, lại nghĩ đến lời Dụ Trạch Vũ nói.
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian cũng là trộm, con người sợ nhất là sự quan tâm đột ngột, rất dễ bị lộ. Sau khi thể hiện sự quan tâm, nhớ là sau đó phải thêm chút yêu cầu nhỏ, chị Nam sẽ không nghi ngờ.
Dụ Lâm Hải lại soạn một tin nhắn.
[Chiếc vòng tay tử kim đã hứa cho em, đừng quên đấy.]
Nghĩ một lúc, lại tìm được một biểu tượng cảm xúc dễ thương mà Dụ Trạch Vũ gửi cho anh, rồi gửi đi.
Đây mới là thành công.
Hà Chiếu thấy tổng giám đốc Dụ soạn một tin nhắn rất lâu, không biết đang gửi cho ai, vẻ mặt khó hiểu, trịnh trọng, trước đây anh luôn là cán bộ cấp cao có việc gì là gọi điện, rất ít gửi tin nhắn.
Cuối cùng thấy tổng giám đốc Dụ cười, tuy biết nhìn trộm là vô liêm sỉ, nhưng trợ lý Hà vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ đáng chết, kiễng đầu ngón chân, liếc trộm.
Không liếc được nội dung cụ thể, chỉ liếc thấy được một biểu tượng cảm xúc.
Vẫn khiến Hà Chiếu trượt kính mắt!
Tổng giám đốc Dụ cũng biết dùng biểu tượng cảm xúc?
Còn dùng biểu tượng dễ thương như vậy?
Mặt trời hôm may mọc ra từ phía tây sao?
Mặt trời không mọc ra từ phía tây, còn cậu Phó lại chạy ra từ phía tây, gặp nhau ở lối đi hẹp cửa văn phòng tổng giám đốc của Dụ Lâm Hải.
“Thưa anh, anh đang chạy trốn hả?”
Hà Chiếu nhìn kỹ Phó Vực một cái, suýt không nhận ra.
Phó Vực luôn thích khoe khoang và đỏm dáng, thường ngày ăn mặc giống như con công biểu diễn, đi đến đâu cũng nổi bật nhất trên phố.
Cho nên.. thấy hôm nay anh ta người đầy bùn đất, trên quần toàn là bùn, giầy ướt, quần áo cũng nhăn nhúm, tóc rối bù chất đống trên đỉnh đầu, giống như người Secbi trong hoạt hình.
Bảo vệ dưới tầng cũng suýt chặn Phó Vực ngoài cửa, không cho anh ta vào.
Dụ Lâm Hải nhìn thấy Phó Vực như vậy, cũng cau mày.
Phó Vực tỏ vẻ mặt u ám, không vui nói: “Bỏ trốn cái gì hả, bỏ chạy thục mạng còn được. Mau lên, mua giúp tôi quần áo mới, cả giầy nữa. Rồi pha bình trà nóng cho tôi, tôi cảm thấy tôi sắp bị cảm rồi… Hắt xì!”
Vừa nói xong, liền hắt hơi một cái.
Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu, không hẹn mà cùng lùi lại một bước lớn, tránh xa anh ta.
Phó Vực day cái mũi đỏ ửng, nhìn Dụ Lâm Hải, vẻ mặt đầy oán trách và ấm ức: “Anh em, xin cho tôi ở lại…”
Vào phòng nghỉ, tắm nước nóng, thay quần áo, sạch sẽ đi ra, Phó Vực cảm thấy mình đã giống con người, rót bình trà nóng, mới bụng đầy ấm ức kể lại trải nghiêm bi thảm của anh ta cho Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải vừa nhìn bộ dạng anh ta là biết chắc chắn anh ta chịu khổ vì phụ nữ, vốn không có hứng nghe, cho đến khi nghe đến “cháu gái của Nam Mẫn” mới ngước mí mắt,
“Cậu nói là, Tiểu Mẫn còn có một anh trai nuôi?”
Dụ Lâm Hải cau mày.
“…”
Phó Vực nói đến khô họng, tức giận hằm hằm trừng mắt với Dụ Lâm Hải: “Này, tôi nói cả hồi lâu, cậu có làm rõ trọng điểm không hả!”
“Trọng điểm không phải là Nam Mẫn thêm một anh trai nuôi, trọng điểm là anh trai nuôi của cô ấy có cô con gái tên là Tô Âm! Sau đó cô bé thích tôi! Còn muốn bỏ chạy với tôi! Cậu nói xem có dọa người không?”
Dụ Lâm Hải mím đôi môi mỏng, rơi vào trầm tư: “Tô Duệ, anh thực sự là ah trai nuôi, không phải anh ruột?”
“…”