Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 52: Chương 52: Xin Hợp Tác




Ba phút sau, tiếng gào khóc thê lương vang khắp biệt thự: “Các người tránh ra! Để tôi đi! Tôi không muốn sống ở đây nữa! Nam Mẫn, chị là con quỷ!”

Tám giờ sáng, Nam Mẫn đúng giờ xuất phát từ khu vườn Hoa Hồng đến tổng bộ tập đoàn.

Trên đường, cô dùng laptop tra tin tức mới nhất, đồng thời nghe trợ lý tổng giám đốc Cố Hoành báo cáo sắp xếp lịch trình hôm nay.

“Giấy phép kinh doanh và giấy chứng nhận kiểm nghiệm an toàn chất lượng của trường đua ngựa đều đã làm xong, thiết bị phần cứng cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, còn hạng mục phủ xanh vẫn đang làm, hôm nay cô muốn đi xem không?”

Nam Mẫn gật đầu: “Cũng được. Hẹn Phó Vực đi, hỏi xem anh ta có thời gian cùng đi xem không”.

“Được”, Cố Hoành đáp lại, lập tức liên lạc với cậu Phó, sau khi nhận được câu trả lời, che ống nghe, nói với Nam Mẫn: “Tổng giám tốc Nam, Tổng giám đốc Phó đã ở dưới tòa nhà tập đoàn đợi cô rồi”.

Nam Mẫn hơi nhăn mày: “Anh ta rất tích cực. Vậy sắp xếp cuộc họp vào buổi chiều, buổi sáng đến trường đua ngựa”.

“Vâng”, Cố Hoành nói với Phó Vực mấy câu rồi tắt máy.

Nam Mẫn tìm kiếm thông tin liên quan đến đội khảo cổ bên Vân Nam, hỏi Cố Hoành: “Phía Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc thế nào rồi?”

“Tôi đang định báo cáo cô đây”.

Cố Hoành lướt điện thoại mấy cái, tìm ra một đoạn video: “Đây là video mà người của chúng ta phái đi quay được, cô xem đi”.

Video vừa được mở ra thì là một trận náo nhiệt.

Nam Mẫn ngước mắt nhìn qua, lọt vào mắt là từng hòn đá lớn xám xịt, hình dạng xấu xí, chẳng khác gì với hòn đá bình thường ở mỏ khai thác, nhưng giá ghi bên ngoài phải đến trên chục ngàn mấy trăm ngàn.

Những người mua đều xoa tay xắn áo, ánh mắt trừng lên hung dữ còn sáng hơn trong sắc đêm, đều phóng ra ánh sáng, miệng còn không ngừng hét.

“Cắt nó đi! Cắt đó đi! Hòn này chắc chắn là đồ tốt!”

Video này được quay lén, đối diện Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc, nhưng hai người hoàn toàn chìm vào trong đó, không phát hiện ra có người đang quay bọn họ.

“Ông hai và ông ba đã mua không ít đá, đập vào đó không ít tiền, nhưng hoàn toàn không dừng được, cứ như bị ma nhập”, Cố Hoành không nhịn được thở dài.

Nam Mẫn cười thản nhiên: “Rất bình thường, khi bọn họ vừa tiếp xúc với đồ cổ, cũng như vậy, giống như chó lang thang trên đường nhìn thấy miếng thịt, mặc kệ tốt hay xấu đều dùng miệng gặm”.

Trong mắt cô đều là sự khinh thường, nhớ năm đó ông nội đã mắng họ thế nào?

Ồ, ông nội nói.

“Khốn khiếp, mắt chúng mày bị tè cho mù rồi hay là mọc sau lưng? Một đống sắt vụn bỏ đi cũng nhặt về nhà cho tao, mắt mù mà đầu óc cũng ngu xuẩn, còn học người ta chơi đồ cổ, chơi cái đầu mày mà chơi!”

Trẻ con không thể dạy, gỗ mục không thể điêu khắc.

Nam Mẫn lắc đầu, nói với Cố Hoành: “Cứ kệ bọn họ đi, hiện giờ không có thời gian xử lý bọn họ, làm tốt chuyện trường đua ngựa trước rồi tính”.

Xem xong video cũng vừa lúc đến tập đoàn Nam thị.

Nam Mẫn xuống xe, đeo giày cao gót bước chân lướt gió bước vào tòa nhà tập đoàn, nhưng bất ngờ nhìn thấy hai người ngồi trên sofa trong đại sảnh.

Ngoại trừ Phó Vực, còn có một người.

Nam Mẫn nheo mắt, đây chẳng phải là tên quỷ đáng ghét tranh chiếc bát nhỏ với cô tối qua sao?

“Ô, đến rồi”.

Phó Vực đứng lên, Dụ Lâm Hải ngập ngừng, cũng đứng lên theo.

Hôm nay Nam Mẫn mặc vô cùng thoải mái gọn gàng, áo sơ mi màu xanh nhạt kết hợp quần ống đứng màu trắng, chân đi giày cao gót đính trân châu, áo khoác màu xám nhạt đơn giản khoác hờ phía sau, buộc ở trước người.

Trông thì đơn giản, nhưng lại thời thượng thu hút không tả xiết.

Dụ Lâm Hải nheo mắt, mỗi lần Nam Mẫn xuất hiện, luôn có thể mang đến cho anh bất ngờ muôn hình vạn trạng, nhưng không có tư thái nào giống vợ cũ của anh.

Nam Mẫn của trước đây, luôn xuất hiện trước mắt anh với bộ quần áo ở nhà ấm áp, mái tóc dài thả sau lưng, hoặc là vấn thành búi, đầy dáng vẻ vợ ngoan mẹ hiền.

Cũng không phải anh không thích, chỉ là cảm thấy cô giống như người giả dối, lúc nào cũng cố ý muốn lấy lòng anh.

Cảm giác đó khiến anh không thoải mái.

Người trước mặt mới là con người chân thực nhất của cô.

Tuy thỉnh thoảng khiến anh cảm thấy xa lạ, nhưng nhìn thì vô cùng dễ chịu.

“Đợi em lâu rồi đấy”, cách từ xa Phó Vực đã dang cánh tay muốn ôm Nam Mẫn, bị cô đưa ra một ngón tay ngăn lại, sau đó đẩy ra.

Cô ghét bỏ thu lại ngón tay, lạnh lùng nói: “Đừng vừa gặp đã ôm ôm ấp ấp, tôi rất thân với anh hả?”

Dụ Lâm Hải cau mày vì Phó Vực rồi lại giãn ra vì lời của Nam Mẫn, hài lòng khẽ cong khóe miệng: Biết từ chối, là chuyện tốt.

Phó Vực mặt dày, cười nháy mắt với cô: “Ôm một cái, chẳng phải là thân rồi à?”

Nam Mẫn không có ý định muốn thân thiết với anh ta, đi thẳng về phía thang máy.

“Lần sau muốn đến thì thông báo trước, lịch trình của tôi không cố định, lỡ như anh từ xa đến mà không gặp, chẳng phải là thờ ơ với cậu Phó rồi?”

Lời nói khách sáo, thực ra là chê anh ta không mời mà đến, mà còn đến rất sớm.

Phó Vực vẫy tay ra ý bảo Dụ Lâm Hải đi theo, lại trả lời Nam Mẫn: “Không sao, tôi rất rảnh, vẫn luôn muốn gì làm nấy, nhớ em thì đến tìm em. Hôm nay đến sớm là vì anh Dụ giục tôi đến”.

Nam Mẫn đi thang máy lên thẳng văn phòng tổng giám đốc, Phó Vực cũng đi theo lên, Dụ Lâm Hải đang định lên thì bị vệ sĩ ngăn lại.

Phó Vực vội nói: “Anh ấy đi cùng tôi”.

Rồi lại nhìn sang Nam Mẫn: “Anh Dụ cũng vô cùng hứng thú với việc kinh doanh trường đua ngựa, muốn hợp tác với chúng ta”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.