“Bớt nói nhảm, mau lăn qua đây cho tao! Xảy ra chuyện rồi!”
Phùng Thanh nghe không đúng lắm, vội vàng cởi trang phục thủy thủ xuống, khoác quần áo lên, thúc giục Tần Giang Nguyên mau đi ra xem: “Có phải bên phía Nam Nhã kia lại náo loạn không?”
Tần Giang Nguyên vừa xách quần, vừa khinh thường nói: “Bây giờ hai tay hai chân cô ta đều bị trói chặt, miệng cũng bị bịt rồi, có khác gì phế nhân đâu, còn náo loạn được gì nữa?”
Mặc dù nói là vậy, Phùng Thanh cũng không tránh khỏi lo lắng: “Nam Nhã dễ đối phó, người khó đối phó là chị họ của cô ta, Nam Mẫn. Có phải cô ta đến hay không?”
“Không thể nào”.
Tần Giang Nguyên không chút nghĩ ngợi liền phản bác: “Cô ta sẽ không đến đây đâu, quan hệ giữa chị em bọn họ không hề tốt đẹp, dù Nam Nhã chết, chắc Nam Mẫn cũng sẽ không để ý cô ta đâu… Không phải là em nghe chuyện Nam Nhã nói anh từng theo đuổi Nam Mẫn, vì vậy ghen? Hả? Tiểu yêu tinh ghen tuông?”
Anh ta nói xong, tiến lên vỗ mông Phùng Thanh, rồi hôn một cái.
Phùng Thanh cũng không từ chối, mượn động tác leo lên người anh ta, cắn rái tai anh ta, nỉ non: “Người ta chính là tiểu yêu tinh ghen tuông đó…”
“Em *** **** quá đấy”.
Tần Giang Nguyên nhướng mi: “Nhưng anh yêu dáng vẻ *** **** của em!”
Mắt thấy sắp mài ra hỏa khí, chủ tịch Tần chờ một lúc ở bên ngoài đã không nhịn được rồi, đập cửa ầm ầm: “Thằng nhãi, trời sắp sập rồi mày vẫn còn rảnh rỗi tình yêu trai gái à, không ra tao đạp cửa đấy!”
“Tới đây tới đây!”
Tần Giang Nguyên nhanh chóng ra ngoài, vừa mở cửa liền bị bố tát một cái.
Anh ta ôm mặt: “Bố làm gì thế? Chuyện gấp rút?”
Tần Văn Quân trợn tròn mắt: “Con mẹ nó lửa đốt đến mông mày rồi! Thằng khốn kiếp này! Mau theo tao xuống, Nam Mẫn tới!”
???
Tần Giang Nguyên dấu hỏi đầy đầu, thật đúng là Nam Mẫn tới?
Khi bố con nhà họ Tần cuống cuồng từ trên tầng đi xuống, Nam Mẫn đang nhàn rỗi ngồi trên sofa ngủ được một giấc.
Mỹ nhân ngủ cũng là mỹ nhân, nhìn qua thật yên bình.
Tần Giang Nguyên vừa rồi còn đang vui sướng tán tỉnh, nhưng vừa thấy Nam Mẫn, Nam Nhã hay Phùng Thanh gì đó đều bị anh ta quên sạch sẽ.
Nam Mẫn mới là người phụ nữ chân chính ở trên thẩm mỹ của anh ta, được anh ta đặt lên đầu tim, khắc sâu trong đầu, làm thế nào cũng không có được, nhưng làm thế nào cũng không quên được.
“Mẫn, sao em lại đến đây?”, Tần Giang Nguyên mặt đầy bất ngờ ngạc nhiên đi về phía sofa, định đánh thức Nam Mẫn.
“Aiz yo!”
Tần Văn Quân diễn kịch, đẩy con gái lên nghênh đón Nam Mẫn: “Mẫn, sao cháu đến không báo một tiếng trước, để chú chuẩn bị một chút, thất lễ thất lễ rồi…”
Ông ta nói xong định tiến lên bắt tay với Nam Mẫn, nhưng lại bị thân hình cao lớn của ông K chặn lại, chìa tay khẽ hất ra, Tần Văn Quân liền lùi vài bước.
“…”, có hơi ngượng ngùng.
Phùng Thanh đỡ bà Tần xuống tầng.
Bà Tần nhìn thấy áo đen khắp phòng, dọa cho khuôn mặt xinh đẹp biến sắc.
“Làm gì vậy? Ai cho mấy người xông vào đây, mấy người tự ý xông vào nhà dân, chúng tôi có thể báo cảnh sát! Người đâu, bảo vệ đâu, mau tống cổ đám người này ra ngoài cho tôi!”
Giọng nói sắc bén của bà ta vang vọng trong biệt thự lớn, không ai đáp lại bà ta, bầu không khí lại một lần nữa rơi vào ngượng ngùng khác.
Một lúc sau, Cố Hoành mở miệng, phá vỡ phần ngượng ngùng này.
“Đêm khuya viếng thăm, thất lễ rồi. Lần này tổng giám đốc Nam đến đây, mục đích rất đơn giản, chính là nghe nói cô hai nhà họ Nam chúng tôi bị giam giữ trong dinh thự nhà mấy người, vì vậy mới đặc biệt đến đây một chuyến, dẫn cô Nam Nhã về, đỡ phải tiếp tục ở lại dinh thự nhà họ Tần, quấy rầy các vị”.
Nhà họ Tần nghe xong, lần lượt đưa mắt nhìn về phía Nam Mẫn, không ngờ cô đang lấy tay chống đầu, lại ngủ.
Đúng là hoàn toàn không coi bọn họ ra gì!
Bà Tần trong lòng giận dữ, muốn tiến lên nói Nam Mẫn mấy câu, nhưng lại bị Phùng Thanh kéo lại, cô ta cười lộ núm đồng tiền đầy dịu dàng: “Dì à, dì bớt giận, ngồi xuống trước”.
Đỡ bà Tần ngồi xuống ghế sofa, Phùng Thanh tiến, khuôn mặt thuần khiết vẫn mang theo nụ cười dịu dàng.
“Cô cả Nam, e rằng chuyện này có chút hiểu lầm, chúng tôi không hề giam cầm cô hai nhà họ Nam, là cô ta tự tìm đến cửa, cầm theo que thử thai và phiếu khám thai đến muốn anh Nguyên nhận đứa con trong bụng cô ta. Anh Nguyên nói nếu đã ly hôn rồi, tốt nhất là đoạn tuyệt sạch sẽ mối quan hệ giữa hai bên, mặc kệ đứa bé trong bụng có phải của anh ấy hay không thì đều khuyên cô ta bỏ đi. Nhưng Nam Nhã không chịu, ngược lại lấy đứa bé trong bụng ra uy hiếp người khác, ở lỳ nhà họ Tần không đi, chúng tôi cũng hết cách”.
Giọng nói cô ta dịu dàng, nói chuyện đâu vào đấy, người nghe rất thoải mái.
Người đàn ông bình thường đều thích nghe cô ta nói chuyện, nhưng hai vệ sĩ cao to bên trái bên phải Nam Mẫn giống như liệt mặt, nghe xong hồi lâu mặt vẫn không cảm xúc, hoàn toàn không coi lời cô ta nói là cái rắm gì.