Phó Vực cảm thấy hết sức kinh ngạc, bởi anh mới nói là thần y Tô Duệ Messuri danh tiếng lẫy lừng sao lại có một cô con gái lớn thế này.
Thì ra là nhặt được…
Nhìn nụ cười tươi sáng dưới ánh mặt trời của nhóc con, dáng vẻ đáng yêu đó khiến đôi mắt anh ta tỏa sáng, đúng là một đứa trẻ may mắn.
…
Cưỡi ngựa xong, ánh nắng mùa hè chói chang khiến con người ta nóng cháy, cả ngựa cũng lười biếng.
Nam Mẫn và Phó Vực lướt qua hoa hoa cỏ cỏ thi đấu một vòng, không phân thắng bại, sau đó kết thúc trận đấu, cùng nhau vào quán cà phê tránh nắng.
Tiết trời cũng hết sức thất thường, rõ ràng đã dự báo là hôm nay có mưa, thế mà nắng lại chói chang thế này, không biết cơn mưa được dự đoán có rơi trong hôm nay hay không.
Ra khỏi phòng thay quần áo, Cố Hoành đã chờ ở cửa, trực tiếp nhét chiếc máy tính bảng vào tay Nam Mẫn, sau đó báo cáo: “Tổng giám đốc Nam, tin tức đã được tung ra, cũng bắt đầu lên men rồi, bộ phận kinh doanh cũng bắt đầu đẩy nhanh tốc độ”.
“Ừ”, Nam Mẫn nhận lấy máy tính bảng xem, sau đó trả lại cho Cố Hoành, thản nhiên nói: “Sau này những chuyện nhỏ nhặt như thế không cần phải đưa cho tôi xem, anh cứ trực tiếp xử lý, tôi chỉ xem kết quả thôi”.
Đó chính là hành động nhả quyền để anh ta có thể thoải mái làm việc.
Cố Hoành thoáng giật mình, lập tức đáp: “Rõ”.
Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn anh ta: “Có áp lực không?”
Cố Hoành tự tin cười: “Chuyện nhỏ”.
“Khiêm tốn một chút”.
Nam Mẫn tóm lấy cái đuôi đang vểnh lên của anh ta, lại nói: “Tập đoàn Tần Thị giao cho anh luyện tay luyện chân, còn luyện thế nào thì phải xem anh rồi, tóm lại, có thể giành được bao nhiêu việc làm ăn của họ, thì đó chính là vốn cưới vợ của anh. Hiểu ý tôi chứ?”
Hai mắt Cố Hoành sáng lên, như đang nhìn thấy một núi vàng ngoắc ngoắc tay mới mình, gật đầu đáp: “Hiểu rồi”.
Lại lướt máy tính bảng, nhỏ giọng thì thầm: “Để có vốn cưới vợ, tôi sẽ dồn họ vào chỗ chết luôn”.
Nam Mẫn nhướng mày cười, ý cô chính là như thế.
Rời khỏi trường đua ngựa, ngồi trên xe, điện thoại Nam Mẫn vang lên ting ting, cô nhấn mở, lại là tin nhắn từ Dụ Trạch Vũ: “Em gửi cho chị một hộp bánh hoa đào của thành phố Bắc, có lẽ hôm nay sẽ giao đến, nhớ hấp lại rồi ăn nha~”.
Nam Mẫn nhíu mày lại, cảm thấy gần đây thằng nhóc đó có hơi ân cần quá đáng, vả lại giọng điệu cũng kỳ lạ.
Nửa câu đầu đó nghe rất giống… Dụ Lâm Hải.
Chỉ có chữ “nha” và dấu lượn sóng cuối cùng kia là nghe có vẻ giống văn phong của Dụ Trạch Vũ mà thôi.
Đừng có nói là Dụ Lâm Hải dùng điện thoại của Dụ Trạch Vũ nha? Chắc là anh sẽ không làm ra những hành vi thiếu đạo đức như thế đâu.
Đang suy nghĩ thì Dụ Trạch Vũ lại gửi thêm một tin nữa: “Chị Nam, gần đây em đang làm quen một bạn gái, rất thích vòng tay màu tím của trang sức đá quý Nam Thị, nhưng mà tiền tiêu vặt tháng này bị em tiêu hết rồi, chị giảm giá bán cho em một cái được không?”
Chân mày nhíu chặt của Nam Mẫn giãn ra, quả nhiên đây mới là tác phong của Dụ Trạch Vũ.
Cô chỉ trả lời hai chữ: “Không được”.
Ngay sau đó, lại gửi thêm hai chữ: “Tặng em”.
“Anh thấy chưa!”
Dụ Trạch Vũ lập tức đắc ý đưa điện thoại di động ra cho Dụ Lâm Hải xe: “Anh cả, anh phải học cách nhắn tin này thì chị Nam mới nghĩ đó là em được, không là lộ đấy”.
Dụ Lâm Hải ngồi trước bàn làm việc, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn tới câu “tặng em” thì anh lập tức rung động.
Nam Mẫn thật sự rất hào phóng với thằng nhóc này.
Dụ Trạch Vũ lập tức trả lời lại một emoji “moa moa”, sau đó chỉ vào tin nhắn mà người anh chẳng biết tình thú là gì của mình gửi…
“Anh xem, câu này của anh nghe nó lạnh lẽo thế nào ấy, nhưng bỏ thêm chữ “nha” cuối câu, công thêm dấu lượn sóng nữa, thì nghe có vẻ đáng yêu hơn rất nhiều đó thấy không?”
Dụ Lâm Hải giương mắt nhìn, thầm nghĩ: Ngây thơ.
Nhưng anh vẫn gật đầu: “Ừm”.
Trong lòng đã ghi chú lại, sau này phải gửi thêm mấy từ kiểu kiểu thế, tốt nhất là bỏ thêm dấu lượn sóng.
“Còn nữa, vô duyên vô cớ đi xum xoe thì không ăn cướp cũng là ăn trộm, anh thử nghĩ lại xem, bình thường em chủ động gửi tin nhắn cho anh vào những lúc nào?”, Dụ Trạch Vũ hướng dẫn từng bước.
Mặt Dụ Lâm Hải vẫn không chút cảm xúc, nói: “Khi hết tiền. Lúc gặp rắc rối. Còn nữa, lúc ngứa đòn”.
“…”