Vợ Cũ, Please Come Back

Chương 12: Chương 12: Đàn anh lục, em không sao




Tĩnh Sam nhận ra đối phương không có ý tốt, cô mím môi nặn ra một nụ cười lạnh nhạt xa cách: “Thật ngại quá, tôi đến đây với... bạn trai của tôi.”

Cô muốn nói là cô đến đây với chồng của mình, nhưng mà nghĩ đến lời dặn dò của Hàn Thiên Sư không cho cô nói lung tung, Tĩnh Sam đành phải dừng lại một chút rồi đổi thành bạn trai.

Nhưng mà lời nói này lại khiến cho người ta nghe thấy có mùi vị giảo biện.

“Ồ? Đi cùng bạn trai hả? Vậy cậu ta đâu rồi, tại sao lại bỏ rơi một cô gái xinh đẹp ở đây thế?” Người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi hỏi thăm, một cái tay còn càn rỡ chụp ra sau lưng của Tĩnh Sam.

Trong lòng của Tĩnh Sam hốt hoảng đẩy bàn tay của người đàn ông trung niên, quay người đi khỏi.

“Này cô gái xinh đẹp, đừng đi mà.” Người đàn ông đó dường như là một tên vô lại, dây dưa kéo Tĩnh Sam lại, còn lôi kéo không cho cô đi khỏi.

Tĩnh Sam tức giận đẩy người đàn ông đó một chút: “Đi ra đi, đừng chạm vào tôi.”

Người đàn ông đó bị đẩy lão đảo một cái, ý cười làm cho người ta muốn buồn nôn ở trên mặt càng sâu sắc hơn: “Ôi chao, là một quả ớt nhỏ, ông đây thích cái miệng này của cô.”

Lúc ông ta nói chuyện lại nhào về phía Tĩnh Sam một lần nữa.

Tĩnh Sam bị đụng liên tục lui ra phía sau, nhưng mà không ngờ đến lại va vào trong lồng ngực xa lạ.

“Tôi xin lỗi.” Tĩnh Sam vội vàng dừng chân nói xin lỗi với người đằng sau lưng.

Lúc này người đàn ông đó đã đuổi tới, một tay nắm lấy cổ tay của Tĩnh Sam: “Muốn chạy đi đâu hả, cô đến đây cho tôi.”

Tĩnh Sam bị dọa toàn thân phát run, đầu lắc như cái trống: “Thả tôi ra, tôi không biết ông, ông còn làm như vậy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

Người đàn ông nghe thấy lời nói này của Tĩnh Sam, cười phóng đãng: “Báo cảnh sát bắt tôi? Hahaha, dựa vào cái loại phụ nữ bán mình giống như cô còn dám báo cảnh sát bắt tôi, tôi còn muốn nói cô cầm tiền của tôi đây này.”

Ông ta vừa nói lời ngang ngược vừa kéo Tĩnh Sam vào trong ngực của ông ta.Tĩnh Sam cảm thấy quýnh quáng cả lên, cô cũng không lo được nhiều nữa, trở tay liền bắt lấy người vừa mới đụng cô, mở miệng cầu cứu: “Anh ơi, xin anh cứu tôi với, tôi không biết người này, tôi cũng không lấy tiền của ông ta..."

“Tĩnh Sam?” Người xa lạ ở trước mắt đột nhiên lại mở miệng thăm dò gọi một tiếng.

Tĩnh Sam vội vàng ngẩng đầu lên, đập vào trong tầm mắt của cô là một gương mặt đẹp trai vô cùng quen thuộc.

Cô giống như là nhìn thấy người nhà, kích động kéo quần áo của đối phương: “Đàn anh Lục, là anh!”

Đàn anh Lục, tên là Lục Minh Trác, là đàn anh thời đại học của Tĩnh Sam, bởi vì hai người đều có thành tích học tập vượt trội, năm đó cũng làm cán bộ trong hội học sinh, cho nên tiếp xúc với nhau rất nhiều.

Lúc đi học, Lục Minh Trác đối xử với Tĩnh Sam rất tốt, thường xuyên giúp đỡ cô các vấn đề làm cho cô thấy đau đầu. Sau khi anh ta tốt nghiệp thì đến phương nam làm việc, lúc này hai người mới không liên lạc với nhau.

Bây giờ có thể gặp nhau trong trường hợp như thế này, hai người đều thật sự rất bất ngờ, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại có một loại cảm nhận vừa bất ngờ.

Bởi vì Lục Minh Trác đã ra mặt, người đàn ông trung niên kia cũng không còn dám tìm Tĩnh Sam gây phiền phức. Bữa tiệc từ thiện tối ngày hôm nay là do chú của Lục Minh Trác tổ chức, không nhìn mặt thì cũng phải nể mũi, ai dám gây chuyện?

“Đàn anh Lục, chuyện lúc nãy thật sự phải cảm ơn anh.” Ngồi trên chiếc ghế dài trong một nơi hẻo lánh với Lục Minh Trác, Tĩnh Sam liên tục nói lời cảm ơn.

Giữa lông mày của Lục Minh Trác nhuộm đầy ý cười dịu dàng: “Cô bé ngốc này, em đã nói cảm ơn với anh rồi, lại nói nữa, giữa chúng ta làm gì cần phải khách khí như vậy?”

Tĩnh Sam cong môi không nói gì nữa.

“À đúng rồi, sao em lại tới chỗ này vậy?” Lục Minh Trác nghĩ đến thân phận của Tĩnh Sam, theo lý mà nói không nên đến bữa tiệc thượng lưu của xã hội, liền nghi ngờ mà hỏi một câu.

“Em...” Sắc mặt của Tĩnh Sam cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

Lục Minh Trác là người thông minh, nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của Tĩnh Sam, anh liền chuyển chủ đề: “Này, sau khi tốt nghiệp thì em làm việc ở đâu vậy?”

Tĩnh Sam nghe thấy Lục Minh Trác hỏi như vậy, trong lòng thở dài một hơi, sảng khoái đáp lời: “Em đang làm nhà thiết kế nhỏ của bộ phận thiết kế trong công ty châu báu Hàn thị."

Nghe vậy, Lục Minh Trác vui vẻ cười một tiếng: “Trùng hợp như vậy? Anh cũng đang làm việc ở công ty châu báu Hàn thị đó.”

Tĩnh Sam bĩu môi nói: “Đàn anh gạt người ta quá đi, em đã ở trong công ty một tháng rồi, cũng không gặp anh mà.”

Lục Minh Trác cười cười nói: “Trước đó anh làm việc ở công ty chi nhánh phương nam, gần đây mới nhận chức giám đốc bộ phận tiêu thụ của trụ sở chính, ngày mai anh chính thức làm việc.”

“Thật hả anh? Đúng là trùng hợp quá đi, đàn anh, anh có biết không, đàn chị Ly Ly cũng ở Hàn thị đó.” Tĩnh Sam vui vẻ thấp giọng kêu lên.

Một giây sau sắc mặt lại thay đổi dữ dội.

Lục Minh Trác thấy một giây trước Tĩnh Sam vẫn còn vui vẻ nói chuyện, trong một cái chớp mắt tiếp theo sắc mặt của cô lại trắng bệch như tờ giấy, vội vàng lo lắng hỏi: “Tĩnh Sam, em sao vậy? Em không sao đó chứ?”

Tĩnh Sam cắn môi, mắt không dám nhìn vào đôi mắt ân cần của Lục Minh Trác.

Cô bị như thế nào hả? Hay cô có thể nói là cô đi ra ngoài quên xem lịch, bà dì của cô đến thăm rồi?

Sớm không đến muộn không đến, hết lần này đến lần khác vào lúc này lại đến, cái này khiến cho cô phải làm như thế nào đây?

“Tĩnh Sam, em có chỗ nào không thoải mái hả?” Ở bên cạnh, Lục Minh Trác lại vội vàng hỏi thăm một tiếng.

Tĩnh Sam không biết phải trả lời như thế nào mới tốt, cô dứt khoát lắc đầu phủ nhận: “Không có việc gì đâu, em... em rất tốt.”

“Cái gì mà tốt chứ, sắc mặt của em rất khó coi, để anh đưa em đi bệnh viện." Lục Minh Trác đã đưa tay kéo Tĩnh Sam.

Tĩnh Sam bị dọa toàn thân run lên, nói đùa cái gì vậy? Đến bệnh viện hả, nào có người nào đến tháng lại đi đến bệnh viện đây chứ, đàn anh Lục này chuyện nhỏ nói thành to rồi.

“Chuyện là... đàn anh Lục, em không sao đâu, em thật sự không có việc gì đâu mà.” Tĩnh Sam đành phải không ngừng giải thích là mình không có chuyện gì.

Nhưng mà Lục Minh Trác lại rất cố chấp kiên trì muốn đưa cô đến bệnh viện.

Tĩnh Sam thực sự bất đắc dĩ đành phải trở tay nắm ngược lấy bàn tay to của Lục Minh Trác.

“Đàn anh Lục, em không thoải mái, em chính là... chính là... đột nhiên lại đến cái đó.” Đề cập đến chủ đề mình đến tháng ở trước mặt của một người đàn ông vẫn trong trạng thái bối rối như thế, Tĩnh Sam cảm thấy rất mất mặt, muốn tìm một cái lỗ để chui vào không gặp người khác.

Lúc nãy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của cô bởi vì tình trạng trước mắt của mình mà trong nháy mắt xấu hổ đỏ như nhỏ máu.

“...” Lục Minh Trác cảm nhận được mu bàn tay của mình được lòng bàn tay mềm mại của Tĩnh Sam bao trùm, cả người đều giật mình một chút.

Sau khi nghe thấy Tĩnh Sam lắp ba lắp bắp nói câu giải thích, anh trì độn tỉnh ngộ ra cái gì đó, sau đó không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, dùng cái này để làm dịu sự bối rối của mình.

“À, lúc nãy em vừa mới nói đột nhiên nó lại đến, chính là, em..." Lục Minh Trác không biết phải nói chuyện với Tĩnh Sam như thế nào.

Tĩnh Sam cúi thấp đầu xuống hận không thể vùi đầu vào trong bộ lễ phục.

Một hồi lâu cảm nhận được dòng nước mãnh liệt ở phía dưới, cô mới không thể mặt dày mày dạn mà xin giúp đỡ từ Lục Minh Trác: “Đàn anh Lục, có lẽ là em đã làm bẩn váy rồi, với lại cái ghế nữa, em có thể làm phiền anh giúp em một việc..."

Lục Minh Trác không nói hai lời trực tiếp ôm ngang Tĩnh Sam lên đi vào trong phòng riêng trên lầu hai của câu lạc bộ, Tĩnh Sam không lo được nói lời cảm ơn, vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh.

Ở ngoài cửa truyền đến âm thanh trấn an của Lục Minh Trác: “Trước tiên em cứ chờ anh ở đây đi, anh sẽ trở về rất nhanh thôi.”

“Dạ.” Tĩnh Sam ngượng ngùng đáp lời, gắt gao cắn chặt ngón tay ngồi trên bồn cầu, ngoại trừ xấu hổ cũng chỉ còn lại xấu hổ.

Cái gì gọi là trùng hợp, ngày hôm nay cô xem như đã thấy được rồi, kinh nguyệt vô dụng đến không đúng lúc thì thôi, cô nhìn cái quần lót với bộ lễ phục bị bẩn nhuộm đỏ của mình, Tĩnh Sam có một loại xúc động muốn đập đầu chết đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.