Ngô Củ tức giận không thôi, hiển nhiên là có người ăn chặn. Số tiền này không biết là xảy ra vấn đề ở chỗ nào, cho nên lớp học biến thành lều thô.
Bọn họ ra ngoài không bao lâu, mưa lại tầm tã. Tề Hầu vội vàng dùng xiêm y che cho Ngô Củ, nói:
“Nhị ca, đi về trước thôi. Ngươi tử không khỏe, không thể gặp mưa.”
Công tử Bạch chắp tay nói:
“Vương thượng, Tề Công nói rất đúng. Chuyện trường học giao cho Bạch, tất nhiên sẽ điều tra rõ ràng trình báo Vương thượng.”
Ngô Củ cũng biết mình thân thể yếu đuối, không thể mắc mưa. Nếu đổ bệnh, không biết ai tới trị tham quan, Ngô Củ liền gật đầu.
Ngô Đao liền nói:
“Vương thượng, ti chức chờ lệnh!”
Ngô Củ nói:
“Ngươi cùng đi đi.”
Ngô Đao lộ ra mừng rỡ, liền vội vàng đi theo Công tử Bạch.
Ngô Củ trở về Tào phủ, lần thứ hai thay xiêm y. Ngô Củ chuẩn bị đi xem Tư Phủ.
Đường Vu đang chăm sóc cho Tư Phủ. Sau khi uống thuốc đứa bé khôi phục rất tốt, đã có ý thức, đang dùng cơm.
Tư Phủ ôm một cái lớn bát, không cần đũa, cũng không cần cái muỗng, dùng tay cào cơm, ăn như hùm như sói ăn. Hai má gầy gò bị nhét phình ra, ăn vô cùng hung mãnh. Ăn xong nghẹn, trừng to mắt, dùng sức nuốt xuống.
Ngô Củ lấy chén nước đến, đút cho Tư Phủ uống. Uống nước xong, nó liền ôm chén bắt đầu ăn cơm.
Ngô Củ ngồi ở một bên, nhìn Tư Phủ ăn cơm. Dáng dấp kia làm người ta thấy chua xót. Tư Phủ ăn rất nhanh, ăn xong, dùng tay nhỏ gầy gò lau miệng mình, sau đó đem cái tô nhẹ nhàng đặt ở một bên, rụt rè nhìn Ngô Củ, nói:
“Tư... Tư sẽ làm việc kiếm sống, Tư có thể làm việc.”
Ngô Củ ôm Tư Phủ, đặt ở trên đùi. Tư Phủ nghiêm túc ngồi. Trẻ em vốn nên mặt bầu bĩnh có thịt, do suy dinh dưỡng mà Tư Phủ rất hốc hác.
“Tư thật ngoan. Con bây giờ bệnh, thúc thúc không cần con làm việc.”
Tư Phủ ngẩng đầu lên, rụt rè nói:
“Vậy... Vậy thúc thúc có đuổi Tư đi?”
Ngô Củ nói:
“Đương nhiên không. Tư phải dưỡng bệnh, ăn nhiều một chút, thúc thúc mới càng hài lòng, hiểu chưa?”
Tư Phủ mở to hai mắt, một mặt không thể tin, nói:
“Nhiều... Nhiều một chút? Nhưng mà.. nhưng mà Tư một lần không thể ăn rất nhiều.”
Ngô Củ bị chọc phát cười, lại cảm thấy vô cùng đau lòng, ôm Tư Phủ nhẹ nhàng xoa xoa, nói:
“Bé ngoan, ăn rồi nghỉ ngơi đi. Con ngủ một lát đi. Có mệt hay không?”
Tư Phủ ngoan ngoãn gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm ở trên giường. Tư Phủ nằm ngay ngắn, đắp chăn. Hai cái tay nhỏ nắm mép chăn, mở to mắt nhìn Ngô Củ, hỏi:
“Thúc thúc, Tư có thể gặp mẫu thân không?”
Ngô Củ có chút trả lời không được, khẽ thở dài, nói:
“Chờ Tư lớn được chứ?”
Tư Phủ ngoan ngoãn gật gật đầu. Vẫn luôn ăn không đầy đủ, bây giờ ăn no, còn phát sốt, tất nhiên cũng thiếu ngủ, Tư Phủ ngáp một cái, dần dần mỏi mắt, rất nhanh liền không chống đỡ nổi, ngủ thiếp đi. Khi ngủ Tư Phủ còn lẩm bẩm nói mê.
“Mẫu thân... Thúc thúc là người tốt. Thúc thúc cho Tư ăn một bát cơm thật lớn... No... no...”
Ngô Củ càng nghe càng đau lòng, ngồi bên giường một chốc. Tề Hầu cũng ngồi ở một bên, vỗ vỗ vai Ngô Củ, muốn an ủi một chút.
Bọn họ vội vã đi tới đi lui, bây giờ đã qua hoàng hôn, Tư Phủ đã ăn no, những người khác đều chưa có ăn. Tề Hầu sợ Ngô Củ thân thể không chịu đựng nổi, nói:
“Nhị ca, hay là đi ăn một chút?”
Bọn họ đang nói chuyện, Tử Thanh chạy đến, nói:
“Vương thượng, Tào đại phu đã về, nói là đã bày tiệc muốn chào đón Vương thượng.”
Chào đón? Tiệc?
Ngô Củ híp mắt, nói:
“Đi, theo Quả nhân đi gặp Tào đại phu một lần.”
Ngô Củ để Đường Vu ở lại chăm sóc Tư Phủ, dẫn theo mọi người đi đến bữa tiệc.
Tào gia không lớn, rất đơn sơ, căn bản không có hoa viên, trong sân trồng ít hoa cỏ, lúc này cũng bị đập nát. Chỗ bày tiệc cũng không xa.
Đoàn người Ngô Củ đi tới, liền thấy đèn đuốc sáng choang, trên đất bày thảm, có người ra đón.
Dẫn đầu chính là một nam tử trên bốn mươi tuổi để râu, mặt có nhiều nếp nhăn. Trên trán đều là mồi hôi, hắn vội vã chạy đến, quản gia theo ở phía sau, còn có mấy hạ nhân cùng thị nữ.
Đây là chính quan địa phương tên Tào Hiếu.
Tào Hiếu vội vã ra đón, quỳ trên mặt đất, nói:
“Hiếu cung nghênh Vương thượng, cung nghênh Tề Công.”
Ngô Củ liếc mắt nhìn Tào Hiếu, nói:
“Tào đại phu không cần đa lễ, đứng lên đi.”
Tào Hiếu đứng lên, dẫn Ngô Củ vào trong, nói:
“Mời Vương thượng. Vương thượng đường xa bôn ba, Hiếu có chuẩn bị tiệc đón chào, kính xin Vương thượng đừng ghét bỏ.”
Ngô Củ theo Tào Hiếu đi vào, liền thấy trên bàn để các loại món ngon. Tuy rằng không đến vô cùng quý giá, thế nhưng so sánh bên ngoài đang nạn đói đã cực kỳ xa xỉ.
Ngô Củ nhìn những thứ xa xỉ này, ánh mắt có chút âm trầm. Tào Hiếu vội vã chắp tay nói:
“Vua thượng mời ngồi.”
Tào Hiếu phất tay, quản gia lập tức đi gọi vũ nữ cùng nữ tửu. Một nhóm nữ tử trang điểm xinh đẹp từ bên ngoài thướt tha đi vào.
Ngô Củ nhìn thấy khung cảnh này, sắc mặt rốt cục lạnh tanh, cười một tiếng. Tào Hiếu ở một bên sợ hết hồn. Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Tào đại phu, bên ngoài lũ lụt gây nạn đói, bách tính không có đồ ăn, chết đói đầy đường, mà ngươi lại dùng những thứ xa xỉ bày tiệc đón chào Quả nhân. Đây là ý gì?”
Ngô Củ vừa nói, Tào Hiếu cùng quản gia đều ngây người, vội vã quỳ trên mặt đất thỉnh tội, dập đầu lạy, nói
“Tiểu nhân biết tội! Tiểu nhân biết tội!”
Ngô Củ cười lạnh, nói:
“Quả nhân thấy ngươi là không biết. Người đâu!”
Yển Cưu đi nhanh tới, chắp tay nói:
“Vương thượng.”
Ngô Củ híp mắt nói:
“Đem đồ ăn đi, phân cho dân chạy nạn bên ngoài.”
Tào Hiếu phút chốc sững sờ, lập tức đầy mặt tiếc hận. Yển Cưu không khách khí gọi người vào đem tất cả đồ ăn đi, dặn dò phân phát dân chạy nạn.
Ngô Củ đứng lên, nói:
“Tào đại phu, bây giờ ngoài cửa dân chạy nạn chịu đủ khó khăn. Tào đại phu thân là quan địa phương, đã biết làm những gì rồi?”
Tào Hiếu vội vã dập đầu lạy nói:
“Dạ... Dạ, tiểu nhân biết.”
Ngô Củ nói:
“Biết là tốt rồi. Biết thì lần sau đừng làm những thứ chỉ có hình thức đẹp mà không có thực.”
Ngô Củ nói, trực tiếp lướt qua Tào Hiếu, đi ra ngoài. Tề Hầu theo ở phía sau, nhỏ giọng nói.
“Nhị ca, đừng nóng giận, mệt thân thể.”
Ngô Củ trở về phòng, ngồi xuống, lúc này mới giảm cơn giận một chút. Dù sao hôm nay Ngô Củ đã thấy nhiều lắm. Đầu tiên là thấy được rách nát thương tích, lại thấy được người dân chết đói, còn biết trường học chỉ là lều thô, chỉ trời mưa liền sập đè chết không ít người. Nào có thể không tức giận. Vừa rồi lại nhìn thấy Tào Hiếu chuẩn bị tiệc với sơn trân hải vị, tức giận nhất thời giống như là tưới dầu lên lửa, trong nháy mắt bốc cháy ngùn ngụt.
Ngô Củ thở ra, Tề Hầu nói:
“Bây giờ việc cấp bách là điều tra rõ ràng chuyện trường học. Không biết là chỗ nào xảy ra sự cố, khiến có người thừa dịp ăn chặn tiền xây dựng trường lớp.”
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
“Triệu Bạch còn chưa có trở lại, chờ hắn trở lại hẵng nói.”
Hai người đang nói chuyện, Tử Thanh vào nói:
“Vương thượng, quản gia đến đưa bữa cho Vua thượng cùng Tề Công.”
Ngô Củ vốn không muốn ăn, bất quá Tề Hầu nhất định muốn quản gia tiến vào. Bởi vì Ngô Củ một ngày không ăn, Tề Hầu sợ Ngô Củ tức giận còn đói bụng hại thân thể.
Quản gia rất nhanh đã đi vào, trong tay bưng đồ ăn. Lần này tương đối đơn giản, chỉ hai cái chén lớn.
Quản gia đem đồ ăn đặt ở trên bàn, lập tức quỳ xuống, dập đầu lạy nói:
“Vương thượng. Vương thượng Tề Công khai ân. Lão gia nhà ta cũng không phải là có ý định mạo phạm Vương thượng cùng Tề Công.”
Ngô Củ nhàn nhạt liếc mắt nhìn quản gia. Quản gia liền vội vàng nói:
“Vương thượng, Tào đại nhân là quan tốt. Ngài cũng nhìn thấy phủ này từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, thế nhưng rất nhỏ. Bởi vì đại nhân không có tiền xây dựng thêm. Từ khi có nước lũ, đại nhân là người đầu tiên đến khu gặp nạn. HunhHn786 Mỗi ngày sáng sớm trời chưa sáng liền đi, trời tối cũng không trở về. Nếu như không phải bởi vì hôm nay Vương thượng cùng Tề Công đại giá, tiểu nhân phái hạ nhân đi tìm, đại nhân còn đang tổ chức chống thiên tai!”
Ngô Củ nghe quản gia nói, như tin như không. Quản gia nói tiếp:
“Tiểu nhân nói thật, không dám nói dối lừa gạt Vương thượng cùng Tề Công. Đại nhân rất nghèo, trong phủ từ trên xuống dưới đều biết. Nếu Vương thượng không tin, có thể sai người đi hỏi. Hỏi liền biết đại nhân không có tiền bạc. Vì nghe nói Vương thượng muốn đích thân đến hỗ trợ khu bị gặp nạn, đại nhân mới cắn răng nhẫn tâm lấy hết lương bổng ra đổi thành những món xa xỉ bày tiệc mời Vương thượng. Thật không có ý tiêu xài xa xỉ, xin Vương thượng minh giám.”
Ngô Củ híp mắt, nói:
“Đại nhân ngươi không có tiền, vì sao còn phải làm như vậy?”
Quản gia ngập ngừng, thấp giọng nói:
“Vì... Vì nơi này gặp nạn tương đối nghiêm trọng, thứ hai cũng là bởi vì đại nhân chưa từng cậy thế, không biết ứng đối ra sao. Nghe nói... Nghe nói sĩ phu Dĩnh thành một bữa cơm ăn trăm món ngon, bởi vậy... đại nhân sợ thất lễ với Vương thượng cùng Tề Công.”
Ngô Củ nghe quản gia nói như vậy, liền suy nghĩ một chút. Tào phủ xác thực đơn sơ, phòng cũng không có gì xa hoa, xác thực cách biệt rất xa bữa tiệc kia.
“Ngươi trước tiên đứng lên. Chuyện Tào đại phu, Quả nhân sẽ điều tra rõ ràng.”
“Dạ. “
Quản gia bữa tối, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Sắc trời vẫn âm trầm, bất quá không còn mưa nữa. Công tử Bạch cùng Ngô Đao đã trở về. Công tử Bạch vội vã đến bẩm báo.
“Vương thượng, Bạch nghe được rất nhiều sự tình liên quan đến trường học.”
Công tử Bạch lần này đi ra ngoài thu hoạch khá dồi dào, nghe được rất nhiều chuyện liên quan trường học. Bởi vì đây là địa phương nhỏ nghèo nàn, vô cùng cơ khổ, bởi vậy đột nhiên có trường học liền nổi tiếng.
Bởi vì Ngô Củ có rất nhiều trợ cấp, bởi vậy trường học xây dựng lên, rất nhiều người đổ xô đem con đưa tới, đặc biệt là bé gái.
Tại sao?
Bởi vì cơm ăn.
Thời đại này bách tính không thích con gái. Quan niệm trọng nam khinh nữ tuy rằng chưa quá nặng, thế nhưng nữ tử thể lực không bằng nam tử, căn bản không thể lao động nặng, nhiều nhất là canh cửi và việc nhà. Bởi vậy người dân thường thích sinh con trai, sinh ra con gái cảm thấy thiệt thòi.
Trường học chiêu sinh cả nam và nữ không giới hạn, bởi vậy rất nhiều bách tính đem con gái nhà mình đưa đến lớp học. Mục đích không phải là vì học tập, là vì tiết kiệm lương thực.
Bất quá học viên nam cũng nhiều lắm.
Chỉ là không biết khâu nào bắt đầu ăn chặn, tiền phát xuống xây dựng trường học càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ có thể dựng lều xiêu vẹo. Khi gió thổi lều liền lắc lư, trời mưa cũng ướt. Cuối cùng sau trận mưa lớn toàn bộ đều sụp xuống, gây thương tích chết người.
Công tử Bạch nói:
“Vương thượng, Bạch còn nghe được, bởi vì không có tiền bọn nhỏ không có cơm trưa. Cơm thiu canh như nước rửa chén, bọn nhỏ không được ăn no.”
Ngô Củ vừa nghe, thật vất vả áp chế xuống lửa giận liền vọt lên.
Cơm thiu, hơn nữa còn là canh như nước rửa chén.
Ngô Củ nói:
“Quản lý chuyện trường học qua tay những ai, đã điều tra rõ chưa?”
Công tử Bạch chắp tay nói:
“Bước cuối cùng là Tào Hiếu đại phu, trước có rất nhiều người, vẫn chưa thể điều tra rõ ràng.”
Ngô Củ lạnh giọng nói:
“Điều tra! Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng. Trường học xảy ra như thế này, không chừng còn nhiều điều bị che giấu, nhất định phải tra tới cùng. Đem đám sâu mọt lôi ra ngoài sạch sẽ!”
“Dạ!”
Công tử Bạch chắp tay. Tề Hầu cau mày nói:
“Nhị ca, chuyện này không nên lộ ra sẽ tốt hơn. Nhị ca đã từ Dĩnh thành đến, chắc chắn đám đại phu kia đã sớm chuẩn bị. Nếu công khai đi thăm dò, nhất định sẽ gây nên khủng hoảng, nói không chừng chứng cứ phạm tội sẽ bị hủy.”
Ngô Củ gật gật đầu. Tề Hầu nói:
“Triệu khanh, ngươi trước tiên âm thầm điều tra một chút, từ Tào Hiếu hướng lên trên từng tầng từng tầng kiểm tra.”
Công tử Bạch nói:
“Vâng, Bạch đã rõ.”
Công tử Bạch cùng Ngô Đao bẩm báo xong, tiếp tục đi điều tra chuyện này, rất nhanh liền rời đi.
Tề Hầu thấy Ngô Củ tức đỏ mặt tía tai, liền vội vàng nói:
“Nhị ca, ngươi đừng tức giận, uống chén nước.”
Ngô Củ uống một hớp nước, cảm giác mình muốn phun lửa, nói:
“Đám tham quan quả thực mất đi nhân tính.”
Tề Hầu nói:
“Ăn tối thôi, ăn rồi nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta còn phải đi thăm khu bị nạn. Nhị ca cũng đừng để mệt thân thể chính mình.”
Ngô Củ tuy rằng giận, thế nhưng trước mắt còn chưa điều tra rõ ràng, không có biện pháp gì, chỉ có thể gật gật đầu.
Quản gia đưa tới bữa tối, Tề Hầu vừa nhìn nhất thời không hứng thú gì. Thịt ít đến mức đáng thương, cũng không có cải xanh. Thời đại này rau cải so với thịt còn muốn quý hơn. Hơn nữa do nước lũ, vườn rau đã bị tàn phá không còn, bởi vậy chỉ có cơm, còn là gạo lức.
Ngô Củ thấy Tề Hầu mặt khổ não, liền nói:
“Đã nói ngươi đừng theo tới, hiện tại chịu khổ.”
Tề Hầu lập tức nói:
“Nhị ca, Cô không sợ chịu khổ. Cô mặc dù là quý tộc, khi còn bé cũng không có nhiều hưởng thụ đãi ngộ. Cô cũng không phải là sợ chịu khổ, chỉ là sợ Nhị ca không ở bên cạnh Cô.”
Ngô Củ nghe có chút cảm động. Ăn đồ ăn đạm bạc nói ra lời tâm tình làm cho Ngô Củ rất xấu hổ.
Hai người ăn cơm tối xong muốn nghỉ ngơi, liền nghe tiếng gõ cửa. Đường Vu nói:
“Vương thượng, Tề Công!”
Ngô Củ nhanh chóng ngồi dậy. Tề Hầu đi mở cửa. Đường Vu lo lắng nói:
“Vương thượng, Tề Công, không thấy Tư Phủ.”
Ngô Củ kinh hãi. Đường Vu nói Tư Phủ vừa rồi ở trong phòng, ăn bữa tối xong liền ngủ, vẫn luôn rất tốt. Vừa nãy Đường Vu đi ra ngoài lấy bình nước nóng, một quãng thời gian ngắn ngủi trở về đã không thấy Tư Phủ. Không biết đã chạy đi đâu, giường chăn cũng xốc lên, lại không thấy người!
Ngô Củ cùng Tề Hầu nhanh chóng tròng thêm xiêm y, đi ra ngoài tìm Tư Phủ. Trời rất tối, còn âm trầm, không biết khi nào sẽ mưa. Tư Phủ còn bệnh, thân thể cũng không tốt, không biết có thể chạy đi đâu.
Tư Phủ sau khi tỉnh ngủ cảm giác tinh thần khá hơn một chút. Bên trong phòng cũng không có ai, cửa hé mở. Tư Phủ có chút ngạc nhiên, liền xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Bên ngoài hoàn cảnh rất xa lạ. Phủ này nhìn vô cùng đơn sơ, thế nhưng đối với Tư Phủ mà nói, quả thực là thiên đường nhân gian. Ngoài sân có bụi hoa chưa bị nước mưa đập nát. Tư Phủ hiếu kỳ chạy tới, ngồi chồm hỗm xuống ngửi ngửi hoa. Bên cạnh còn có cây hoa bị ngã, Tư Phủ duỗi tay nhỏ đỡ dậy, nhỏ giọng nói:. ngôn tình ngược
“Hoa hoa ngươi làm sao vậy? Là mệt mỏi?”
Tư Phủ chơi với hoa, vào lúc này liền nghe có tiếng người nói chuyện. Âm thanh rất nhỏ, không biết đang nói cái gì. Tư Phủ đứng lên, hiếu kỳ đi đến chỗ phát ra âm thanh.
Tư Phủ đi thẳng, men theo đường nhỏ ven tường tới nơi rất hẻo lánh. Nơi này chất củi, giống như nhà kho chứa tạp vật. Phòng mở cửa, có một người mười mấy tuổi ngồi ở bậc thềm trước cửa đang lầm bầm lầu bầu.
Người kia dung mạo rất đẹp, còn rất trẻ. Sắc mặt tái nhợt, dưới ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi làn da trắng gần như trong suốt.
Tư Phủ đi tới, nhìn thấy người kia, hiếu kỳ cắn ngón tay của chính mình, hỏi.
“Ca ca đang làm gì?”
Người kia ngẩng đầu lên nhìn Tư Phủ. Mi mắt hắn rất dài, ngẩng đầu, mắt to chớp chớp rất linh động. Vẻ đẹp yếu đuối kia khiến người ta nghẹt thở. Hắn cười khẽ một tiếng, nói:
“Kể chuyện xưa, ngươi muốn nghe?”
Ngô Củ cùng Tề Hầu nghe nói không thấy Tư Phủ, nhanh chóng gọi người đi tìm, cũng tự mình đi ra ngoài tìm. Kết quả tìm một lúc, đã nghe có tiếng người nói chuyện, còn có tiếng cười. Tiếng cười kia chính là Tư Phủ phát ra.
Ngô Củ cùng Tề Hầu vội vã đi về phía đó. Bọn họ đi đến nơi liền thấy nhà kho. Tư Phủ ngồi trong lòng một người trẻ tuổi. Người kia ôm Tư Phủ, ngồi ở trên bậc thềm, nói chuyện, Tư Phủ cười híp mắt. Không biết bọn họ đang nói cái gì.
Ngô Củ nhìn thấy Tư Phủ không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, gọi:
“Tư Nhi.”
Tư Phủ vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, vui vẻ nói:
“Là thúc thúc. Ca ca, thúc thúc đến!”
Người kia cũng ngẩng đầu lên, phút chốc mọi người đều giật mình. Bởi vì người trẻ tuổi này tướng mạo quá đẹp. Vóc dáng gầy gò, lộ ra vẻ người bệnh, da tái nhợt, đôi môi hồng nhạt.
Không chỉ khuôn mặt khiến mọi người giật mình, trên cổ chân hắn còn có khóa hạn chế hoạt động với một sợi dây xích treo ở trên cửa.
Ngô Củ sững sờ, Tư Phủ đã vui vẻ chạy lại, nhào vào trong lòng Ngô Củ, chỉ vào thiếu niên kia nói:
“Thúc thúc, ca ca kể chuyện cho con nghe. Ca ca biết thật nhiều chuyện, ca ca thật là lợi hại.”
Ngô Củ theo hướng Tư Phủ chỉ, nhìn người trẻ tuổi kia một chút. Hắn tựa hồ có hơi khiếp đảm, chậm rãi đứng lên. Hắn vừa đứng lên, khóa trên cổ chân càng rõ ràng hơn. Hắn hơi co người lại lui về sau, tay víu chặt khuông cửa, muốn vào bên trong.
Hạ nhân trong phủ nghe nói đứa bé Vương thượng nhặt được không thấy, điều động đi tìm. Tào Hiếu cũng bị kinh động, dẫn người đến, đúng dịp thấy bọn họ, vội vã chạy tới nói:
“Hiếu đáng chết. Con trai Hiếu mạo phạm Vương thượng.”
Ngô Củ cau mày nhìn thiếu niên bị khóa, nói:
“Đây là ai?”
Tào Hiếu chần chờ một chút, nói:
“Chuyện này... Đây là con trai Hiếu.”
Ngô Củ có chút giật mình. Tề Hầu nói.
“Ai lại đem con mình khóa lại?”
Tư Phủ không chú ý, cũng không biết dây khóa làm việc gì, lúc này cắn ngón tay, cúi đầu nhìn chân thiếu niên.
Cái khóa đối với thiếu niên mà nói, thực sự quá lớn, buộc chặt cổ chân nhỏ nhắn.
Tào Hiếu liền vội vàng nói:
“Vương thượng, Tề Công, chuyện này... là thật. Tôn Túc là con trai ta. Từ khi sinh ra liền có bệnh, vẫn luôn không khởi sắc, khi phát bệnh hết sức thống khổ, thậm chí không có cách nào thở. Năm năm trước, có vu y đi qua nơi đây, Hiếu liền dùng tiền tích trữ mời vu y đến xem. Vu y nói... Nói con trai tiểu thần bị ác quỷ bám thân, không thể gặp người lạ, nếu gặp người ngoài e sợ... Sẽ liên lụy người ta. Bởi vậy Hiếu cũng là bất đắc dĩ... Bất đắc dĩ như vậy.”
Ngô Củ vừa nghe, phảng phất bắt được trọng điểm, kinh ngạc nói:
“Năm năm trước?”
Nói cách khác, đứa trẻ đã bị nhốt năm năm? Khó trách da dẻ trắng bệch như vậy. Ở đây quanh năm không thấy ánh mặt trời, bởi vì không phơi nắng mới biến thành dáng dấp này.
Tề Hầu bắt được trọng điểm. Thiếu niên tướng mạo đẹp đẽ này họ Tào, tên là Tôn Túc!
Tào Tôn Túc, ba chữ này Tề Hầu nghe được liền sững sờ. Hắn nhìn kỹ mặt mũi của thiếu niên. Tuy rằng ánh sáng vô cùng ảm đạm, thế nhưng tỉ mỉ đánh giá thật là có chút giống.
Tào Tôn Túc chính là danh sĩ Tề quốc, bất quá hắn cũng không phải là người Tề quốc. Khoảng chừng mười mấy hai mươi năm sau, hắn tại Tề quốc bộc lộ tài năng. Quản Trọng từng nói: Bảo Thúc Nha ngay thẳng, Tân Tư Vô lương thiện, Nịnh Thích tài ba, Tào Tôn Túc giỏi hùng biện. Bốn người này, Tề Hoàn Công có được một người đã có thể xưng bá thiên hạ, mà Tề Hoàn Công chiếm được bốn người.
Quản Trọng đánh giá Tào Tôn Túc rất cao. Tào Tôn Túc đúng là rất có tài hoa.
Tề Hầu hoàn toàn không ngờ đến, Tào Tôn Túc ở địa phương nhỏ này. Trước khi đến Tề quốc là người nước Sở.
Ngô Củ cùng Tề Hầu đều khiếp sợ. Tuy rằng khiếp sợ nội dung không giống nhau, nhưng đều là vẻ mặt hù dọa Tào Hiếu.
Tào Tôn Túc trốn ở sau cửa, có chút nhát gan nhìn bọn họ, tựa hồ chưa từng thấy nhiều người xa lạ như vậy. Thế nhưng ánh mắt có chút ngạc nhiên cùng khát vọng. Hắn giơ tay lên che miệng mình ho khan, vừa ho khan vừa dốc.
Tào Hiếu vừa thấy, vội vàng hướng hạ nhân nói:
“Mau mau, đưa thiếu gia vào trong, đừng mạo phạm Vương thượng cùng Tề Công.”
Hạ nhân vội vã xông tới, Tào Tôn Túc rụt cổ một cái, lui về phía sau hai bước. Vào lúc này Ngô Củ liền nói:
“Dừng tay.”
Những hạ nhân kia vội vã dừng lại. Ngô Củ nói:
“Vu y kia nói láo, lừa ngươi lấy tiền. Làm gì có chuyện ác quỷ bám thân.”
Ngô Củ phất tay gọi Đường Vu lại, nói:
“Đường Nhi, ngươi đi xem hắn.”
Tào Hiếu vừa nghe, vội vã quỳ xuống tạ ân. Đường Vu là danh y, luôn đi theo bên cạnh Sở Vương, tất nhiên y thuật cao siêu, ở địa phương nhỏ này chưa từng có y sư, hoặc là vu y thật sự. Thỉnh thoảng mới có y sư đi ngang qua hoặc phải mời từ nơi khác đến, quanh năm suốt tháng không thấy được y sư.
Từ thời Tây Chu, đã bắt đầu có khảo hạch y sư, quy mô cũng tương đối chính quy. Bất quá chuyện chữa bệnh tại địa phương cùng khổ là xa xỉ.
Đường Vu đi vào phòng. Nào có biết Tào Tôn Túc vô cùng sợ người lạ, vội vàng tránh đi. Dây khóa phát ra âm thanh leng keng. Đường Vu cao hơn hắn một ít, thoạt nhìn cường tráng hơn Tào Tôn Túc. Có thể thấy được thiếu niên kia rất gầy, tái nhợt cùng yếu đuối.
Đường Vu thấp giọng nói:
“Không cần sợ hãi, tiểu thần là y sư.”
Ngô Củ ôm Tư Phủ, Tư Phủ lại tụt xuống dưới, chạy vào phòng, ngước mặt nói:
“Ca ca, Đường Vu ca ca là người tốt. Ca ca để Đường Vu ca ca xem cho.”
Tào Tôn Túc vẫn còn có chút sợ sệt, bất quá không có trốn. Bởi vì Ngô Củ sợ hắn hoảng loạn, không để cho người khác tiến vào. Ngô Củ cùng Tề Hầu đi vào xem tình huống.
Trong phòng rất đơn sơ, cơ hồ không có thứ gì. Tào Tôn Túc bị khóa, có thể đi lại ở trong phòng, nhưng không thể đi ra quá thềm cửa.
Đường Vu ngồi xuống, bắt mạch cho Tào Tôn Túc, sau đó nhìn mặt hắn, lại làm một ít kiểm tra.
Ngô Củ nghe hắn liên tiếp ho khan. Tựa hồ bởi vì có người ở đây, Tào Tôn Túc không dám dùng sức ho. Hắn thở dốc, trong cổ họng có đàm, khí lực quá yếu cũng nhổ không ra.
Đường Vu cau mày, biểu tình nghiêm túc. Ngô Củ hỏi.
“Cụ thể là tình huống thế nào?”
Đường Vu nói:
“Vương thượng, đây là bệnh suyễn.”
Suyễn chính là thở hổn hển ho khan, cũng không phải uống nước sặc, mà là do tắt nghẽn đường thở. Nói trắng ra là bệnh hen suyễn.
Hen suyễn còn gọi là bệnh viêm niêm mạc phế quản mạn tính, đặc trưng bởi tình trạng tắc nghẽn đường thở do phù nề, niêm mạc phế quản, tăng tiết đờm rãi và co thắt cơ trơn phế quản. Đặc biệt xảy ra khi gặp các tác nhân kích thích trực tiếp hoặc gián tiếp gây triệu chứng ho, nặng ngực, khó thở và khò khè.
Tại hiện đại bệnh hen suyễn cũng không thể trị tận gốc, chớ nói chi là cổ đại. Ở cổ đại bệnh hen suyễn chính là bệnh nan y. Dù sao nguyên nhân dẫn đến quá nhiều, mà mà trình độ chữa bệnh chưa cao, cơ bản không có cách nào cứu, khi phát tác chỉ có thể chờ đợi chết.
Bởi vì vu y nói một câu, Tào Hiếu tin thật, liền đem Tào Tôn Túc nhốt tại trong phòng, không cho hắn ra khỏi cửa. Cứ như vậy thời gian dài, Tào Tôn Túc cũng đã mất đi năng lực đề kháng. Tố chất thân thể cũng cùng trở nên kém, tỷ lệ phát bệnh sẽ càng cao hơn. Hơn nữa khi phát bệnh không dễ cứu.
Nếu như muốn cứu Tào Tôn Túc, nhất định phải làm tốt từ cơ bản. Tuyệt đối không thể có “kích thích, bảo vệ khí quản, tránh phong hàn cảm lạnh“. Những thứ nhỏ nhặt không đáng nói với người khác như đau đầu cảm mạo, nhưng có thể lấy mạng Tào Tôn Túc.
Ngô Củ nghe Đường Vu nói như thế, cũng biết bệnh hen suyễn tại thời cổ đại đáng sợ. Hơn nữa đây là bệnh nhà giàu, cần được sống trong nhung lụa.
Tề Hầu vừa nghe, lập tức nhíu mày lại. Tào Tôn Túc là người có đại tài. Hắn nói:
“Có biện pháp gì điều dưỡng?”
Đường Vu nói:
“Bẩm Tề Công, điều dưỡng là phải có, còn phải trong thời gian dài, dùng thuốc quý. Hơn nữa phải tránh bị kích thích, đặc biệt là không thể quá vui hoặc quá buồn.”
Hắn vừa nói như thế, Tề Hầu lập tức nói:
“Không quản quý thuốc bao nhiêu, nhất định phải dùng.”
Hắn nói như vậy, Ngô Củ kỳ quái liếc mắt nhìn hắn. Tề Hầu tính ra cũng là lần đầu nhìn thấy Tào Tôn Túc, lại biểu lộ ra rất quan tâm, cũng không biết là duyên cớ gì.
Nói cho cùng, dù Ngô Củ đời trước có đọc sách lịch sử, thời điểm đại học có tìm hiểu làm bài, nhưng nhân tài Tề quốc rất nhiều. Quản Di Ngô, Bảo Thúc Nha rất nổi tiếng ai cũng biết. Tào Tôn Túc là người tài giỏi lại ít thông tin, không nhiều người biết rõ.
Ngô Củ cũng không biết Tào Tôn Túc là công thần phò tá Tề Hoàn Công leo lên vị trí bá chủ, cũng không biết Tề Hầu là người trọng sinh, bởi vậy hết sức kỳ quái thái độ Tề Hầu.
Tề Hầu tựa hồ cũng phát hiện sự thất thố của mình, vội vã ho khan một tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác. Lúc này Tào Hiếu tạ ân, quỳ xuống đất, luôn dập đầu lạy.
Tào Hiếu tựa hồ rất thương con trai mình, chỉ có điều địa phương nhỏ không có y sư. Cứ như vậy, vu y nói Tào Tôn Túc là ác quỷ bám thân, tất cả mọi người bị dọa cho sợ rồi. Bách tính cũng nghe nói chuyện này, bởi vậy Tào Hiếu không dám cho con trai ra khỏi cửa. Bây giờ con trai có thể được y sư Vương cung trị liệu, Tào Hiếu tất nhiên thiên ân vạn tạ.
Ngô Củ nói:
“Tạ ơn thì không cần, mau mở khóa thả con ngươi ra đi.”
Tào Hiếu vội vã sai người đi lấy chìa khóa lại, mở khóa chân Tào Tôn Túc.
Tào Tôn Túc kinh ngạc nhìn chân của mình. Ngày thường phải đeo khóa nặng nề, bây giờ lại không có khóa, quả thực sướng đến phát rồ rồi. Hắn nở nụ cười có chút ngượng ngùng. Hơn nữa tuổi tác hắn không lớn, ngại ngùng nhìn vô cùng đáng yêu.
Đường Vu cho Tào Tôn Túc dùng một ít thuốc, chờ xem hiệu quả lại điều chỉnh phương thuốc.
Bởi vì đã trễ, Tư Phủ chạy ra ngoài chơi một trận, còn chưa khỏi bệnh, rất nhanh liền buồn ngủ.
Ngô Củ ôm Tư Phủ đi trở về, nói Tào Hiếu cho Tào Tôn Túc một phòng khác, đừng tiếp tục ở tại kho. Nếu đã làm rõ Tào Tôn Túc không phải là ác quỷ bám thân, cũng có thể trở lại sống trong nhà. HunhHn786
Tề Hầu sợ Ngô Củ ôm Tư Phủ mệt mỏi, vội vã nhận lấy Tư Phủ. Tư Phủ ngủ rất thoải mái, hơn nữa Tề Hầu trước đã có kinh nghiệm giữ trẻ mấy lần, bởi vậy ôm rất thành thục.
Ngô Củ cùng Tề Hầu trước tiên đưa Tư Phủ đi nghỉ ngơi. Tào Hiếu lại tới quỳ lạy tạ ơn, Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Tạ ơn thì không cần. Tào đại phu chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai bắt đầu phát cơm.”
“Dạ! Dạ! Hiếu lập tức đi chuẩn bị ngay!”
Tào Hiếu rời đi, Ngô Củ cùng Tề Hầu chuẩn bị đi ngủ. Ngô Củ trải qua bận rộn một trận cũng buồn ngủ, bất quá nhớ tới thái độ vừa rồi của Tề Hầu, liền ngờ vực nhìn Tề Hầu.
Tề Hầu bị nhìn có chút sợ hãi, cười hì hì, nói:
“Nhị ca, nhanh nghỉ ngơi thôi.”
Ngô Củ lại liếc nhìn Tề Hầu một cái, bất quá cũng không hề nói gì, hai người liền đi ngủ.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Tào phủ liền chuẩn bị phát cơm. Nhóm thiện phu đem nồi cơm rất lớn, chén bát đặt lên xe đẩy đến cửa Tào phủ, chuẩn bị phát cơm cho dân chạy nạn.
Ngô Củ cũng dậy rồi. Chỉ sợ lần đầu phát cơm, dân chạy nạn sẽ tranh giành, bởi vậy lệnh Yển Cưu điều người đi duy trì trật tự. Ngô Củ cũng sẽ đi xem một chút.
Ngô Củ sau khi rửa mặt, đi xem Tư Phủ. Tư Phủ còn đang ngủ. Tối hôm qua đi ra ngoài, Tư Phủ trở về liền phát sốt nhẹ. Cho tới nay cũng chưa từng được ngủ chỗ ấm áp, bây giờ một ngủ vô cùng ngon. Ngô Củ không có đánh thức Tư Phủ, để cho tiếp tục ngủ, lại đi ra ngoài.
Ngô Củ cùng Tề Hầu chuẩn bị buổi sáng đi hỗ trợ phát cơm, xế chiều đi khu gặp nạn nhìn một chút. Một mặt khơi thông dòng nước, ở một phương diện khác nói Khuất Trọng nghiên cứu làm sao trùng kiến.
Ngô Củ cùng Tề Hầu tới cửa Tào phủ, liền thấy một hàng thật dài. Vô số dân chạy nạn xếp hạng ở cửa phủ. Hôm qua mới vừa mưa to, dân chạy nạn không có đi tìm thức ăn, bây giờ nghe nói Tào phủ phát cơm, lập tức đều chen chúc lại đây.
Khi Ngô Củ cùng Tề Hầu đến, nhìn thấy mọi người xếp hàng ngay ngắn có thứ tự. Yển Cưu phí rất nhiều khí lực mới làm dân chạy nạn sắp xếp ngay ngắn. Nếu hỗn loạn, dù Tào phủ điểm binh cũng không ngăn được dân chạy nạn.
Ngô Củ đi tới liền nghe tiếng la hét. Một quan binh xô đẩy một người cao to mặc áo bào, nhìn vô cùng nghèo túng nhưng xiêm y lại hết sức sạch sẽ.
Bởi vì cách khá xa, thấy không rõ lắm mặt mũi người kia. Quan binh nói muốn đuổi hắn đi, bên cạnh rất nhiều dân chạy nạn đều nhìn, thế nhưng không một ai nói chuyện, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú.
Ngô Củ nhíu nhíu mày, bước nhanh tới, hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?”
Sở Vương ngày hôm qua đến Tào phủ, chuyện này từ trên xuống dưới Tào phỉ đều biết. Quan binh vừa nhìn thấy Ngô Củ, lập tức cung kính làm lễ, nói:
“Hồi bẩm Vương thượng, điêu dân ngụy trang thành dân chạy nạn, nhiều lần lại đây đòi hỏi cơm canh. Nếu tiểu nhân nhớ không lầm, điêu dân đã tới bốn, năm lần có dư.”
Người nam nhân nghe quan binh nói, lập tức nói:
“Cáo Ngao cũng không phải là điêu dân.”
Hắn nói, chắp tay nâng lên, nho nhã lễ độ làm lễ với Ngô Củ.
Ngô Củ đánh giá người này khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thoạt nhìn là văn nhân, thế nhưng thân hình cao lớn, vai cùng phía sau lưng rất rộng. Tuy rằng mặc đơn sơ, thế nhưng bộ dạng làm lễ hành lễ cũng đều đâu vào đấy.
Người kia nói:
“Cáo Ngao bái kiến Vương thượng, bái kiến Tề Công.”
Ngô Củ không quen biết người này, thế nhưng cũng có thể nhìn ra được hắn cực kỳ không tầm thường.
Tề Hầu vừa nhìn thấy, cảm giác chuyến này cùng Ngô Củ đi giúp nạn thiên tai cũng không uổng phí. Bởi vì người trẻ tuổi hào hoa phong nhã trước mắt này, Tề Hầu cũng quen biết, là quen biết từ đời trước...
Nam tử này họ kép Hoàng Phủ, tên Cáo Ngao, là danh sĩ có tiếng ở Tề quốc, cũng là sĩ phu phụ tá Tề Hoàn Công thời kỳ cường thịnh.
Mà bây giờ Hoàng Phủ Cáo Ngao nghèo nàn như vậy, còn xếp hàng chờ xin cơm.
Quan binh kia lập tức nói:
“Điêu dân còn muốn nguỵ biện. Người cao lớn không đi hỗ trợ giúp đỡ người gặp nạn, trái lại ở đây xếp hàng xin cơm. Ngươi một mình lấy năm phần cơm trắng, dân chạy nạn ăn cái gì?!”
Hoàng Phủ Cáo Ngao cũng không vội vàng, nói:
“Cáo Ngao lấy cũng không phải là cho chính mình ăn. Ngoại thành có một ngôi nhà sập, nơi đó có hơn mười đứa trẻ học viên gặp tai hoạ. Cáo Ngao cũng không có biện pháp, cầu xin lương thực cho những đứa trẻ kia ăn.”
Hắn nói như vậy, quan binh vẫn cứ không tin hắn. Vốn bình tĩnh, Hoàng Phủ Cáo Ngao liền muốn cướp. Vừa lúc đó, thình lình nghe một giọng rất yếu ớt nói:
“Là sư phó?”
Vừa nghe nói như thế, mọi người lập tức nhìn hướng cửa Tào phủ. Một thiếu niên có chút sợ sệt đứng ở sau cửa lớn, chính là thiếu gia Tào Tôn Túc.
Đường Vu đi cùng Tào Tôn Túc. Tào Tôn Túc tố chất thân thể quá kém. Dựa theo Đường Vu nói, hắn còn kém hơn Ngô Củ, trừ uống thuốc, còn phải rèn luyện thân thể cải thiện thể chất. Bởi vậy buổi sáng, Đường Vu liền đỡ Tào Tôn Túc đi vài vòng, trước tiên bắt đầu từ đơn giản nhất là tản bộ.
Hai người tới cửa phủ, vừa vặn nghe thấy bên ngoài có cãi vã. Tào Tôn Túc hướng bên ngoài liếc mắt nhìn, liền thấy được Hoàng Phủ Cáo Ngao.
Tào Tôn Túc giọng không lớn, còn có chút rụt rè. Nhìn thấy tất cả mọi người nhìn mình, hắn rụt cổ một cái. Mặc dù có chút sợ sệt, bất quá hắn vẫn nói:
“Vương thượng, Tề Công, đó là Hoàng Phủ sư phó dạy học. Sư phó không có lừa người, trước còn dạy Tôn Túc.”
Năm năm trước, Tào Tôn Túc chưa có bị giam ở trong phủ. Khi đó Tào Tôn Túc đến tuổi đi học. Như con cháu những nhà có tiền có địa vị khác, Tào Tôn Túc cũng tự học ở nhà. Tào Hiếu mời sư phó về dạy hắn đọc sách nhận biết chữ.
Tào Tôn Túc thực sự thông minh, học rất nhanh. Hoàng Phủ Cáo Ngao đối với người học trò này ấn tượng rất sâu, đã từng khen Tào Tôn Túc chính là môn sinh đắc ý nhất.
Chỉ có điều Tào Tôn Túc chỉ học cùng Hoàng Phủ Cáo Ngao nửa năm. Sau khi vu y tới, Tào Tôn Túc bị giam vào kho chứa củi, chuyện học cũng dừng lại.
Hoàng Phủ Cáo Ngao vẫn đi dạy học tại nhà. Sau đó nghe nói Sở Vương muốn xây trường ở thôn, bởi vậy hắn không còn dạy tại gia, đi trường học dạy.
Ngô Củ vừa nghe hắn từng dạy học Tào Tôn Túc, như vậy hắn khẳng định biết đến tình huống cụ thể trường học, liền nói:
“Ngươi nói vùng ngoại thành có học viên gặp tai hoạ?”
Hoàng Phủ Cáo Ngao chắp tay nói:
“Đúng vậy.”
Ngô Củ lập tức nói:
“Hiện tại dẫn đường, Quả nhân muốn gặp những đứa trẻ kia.”
“Dạ.”
Hoàng Phủ Cáo Ngao lập tức dẫn đường, nói:
“Vương thượng, mời đi bên này.”
Hắn nói, làm động tác xin mời. Ngô Củ vừa muốn đi tới, ống tay áo bị người nhẹ nhàng lôi hai lần. Quay đầu nhìn lại, liền thấy Tào Tôn Túc. Bởi vì ở cửa dân chạy nạn quá nhiều, Tào Tôn Túc có chút sợ sệt, nhỏ giọng nói:
“Tôn Túc cũng muốn đi, có được không?”
Ngô Củ có chút chần chờ. Dù sao tại vùng ngoại thành dân chạy nạn nhiều như vậy, vạn nhất trên người nhiễm bệnh. Tào Tôn Túc thể chất quá kém, đến chỗ đó sẽ hại Tào Tôn Túc.
Thế nhưng Tào Tôn Túc mặc dù có chút sợ sệt, ánh mắt lại rất kiên định, bình tĩnh nhìn Ngô Củ. Ngô Củ như thấy được một con mèo bướng bỉnh, không biết làm sao mới mở miệng từ chối.
Ngô Củ chần chờ một chút, gật gật đầu. Tào Tôn Túc cười mừng rỡ, nói:
“Đa tạ Vương thượng.”