Vô Củ

Chương 145: Chương 145: Ăn vạ




Ngô Củ nghĩ thầm.

Thạch Tốc cũng là bất đắc dĩ. Chỉ là cho một miếng lạp xưởng, Chu Phủ liền phân phát cho Thạch Tốc một tấm phiếu người tốt...

Ba người ở khu bếp một hồi, đem một ít lạp xưởng ra luộc chín chuẩn bị một chốc dùng bữa tối. Chờ chuẩn bị xong, Chu Phủ liền giúp bưng một cái đĩa lớn lạp xưởng đi ra ngoài.

Khi ba người mới vừa đi tới cửa, liền thấy bên ngoài có một tự nhân lén lén lút lút, ngó dáo dác. Hơn nữa động tác vô cùng không tự nhiên, bưng tay áo của chính mình, tự nhân kia tựa hồ giấu thứ gì trong tay áo.

Ngô Củ nhìn tự nhân. Bởi vì tự nhân này không mặc quần áo người Tề quốc, chắc chắn là tự nhân Sở quốc. Tự nhân động tác vô cùng lén lút, thoạt nhìn là làm chuyện xấu. Ngô Củ liền để ý, nhưng không có lập tức đi ra ngoài, còn ngăn cản Chu Phủ cùng Thạch Tốc.

Ba người đứng ở bên trong bếp nhìn ra. Tự nhân kia có chút chột dạ, nhìn xung quanh một chút. Bởi vì Ngô Củ, Thạch Tốc, Chu Phủ đều là người có thân phận, bởi vậy tự nhân không nghĩ tới bọn họ xuất hiện ở đây, nên không chú ý tới bọn họ.

Tự nhân đi hai bước quay đầu nhìn một lần, che tay áo của chính mình, nhanh chóng chạy về phía trước.

Ngô Củ thấy kỳ quái cau mày. Chu Phủ thấp giọng nói:

“Trong tay hắn giấu cái gì?”

Thạch Tốc cũng nhíu nhíu mày, thấp giọng nói:

“Hẳn là một mũi tên.”

Một mũi tên? Tự nhân Sở quốc trong tay áo giấu một mũi tên làm cái gì?

Ngô Củ vội vàng đem cái đĩa thả xuống, sau đó nói Chu Phủ cùng Thạch Tốc đi theo sau. Ba người lặng lẽ theo sau tự nhân. Tự nhân đi một vòng quanh trại, vòng tới vòng lui, lúc này mới lén lén lút lút chạy tới cửa lều Hùng Tử Nguyên. Hắn lại nhìn nhìn chung quanh một chút, sau đó yên lặng chui vào trong lều.

Ngô Củ híp mắt, muốn biết Hùng Tử Nguyên định làm gì, thế nhưng nếu đi nghe trộm không chừng bị phát hiện, liền nhỏ giọng nói với Chu Phủ.

“Trung đại phu, Củ nhờ ngài giúp một việc.”

Chu Phủ vừa nghe, lập tức vỗ ngực nói:

“Đại Tư Nông mời nói!”

Ngô Củ nhờ hắn giúp đi nghe trộm. Dù sao Chu Phủ có võ nghệ. Tuy rằng hắn võ nghệ cũng không tính quá xuất chúng, thế nhưng khẳng định so với Ngô Củ tốt hơn nhiều.

Hùng Tử Nguyên cũng là người có võ nghệ. Ngô Củ sợ mình đi sẽ bị phát hiện. Chu Phủ đi nghe trộm lại bất đồng. Chu Phủ liền đồng ý. Thạch Tốc không quá yên tâm, chuẩn bị đi cùng Chu Phủ. Ngô Củ đi về trước, để tránh khỏi quá nhiều người dễ bị phát hiện. Chu Phủ cùng Thạch Tốc nghe trộm xong sẽ đi tìm Ngô Củ.

Ngô Củ trở về bưng cái đĩa lạp xưởng, chuẩn bị đi cho Tề Hầu nếm thử tài nghệ của chính mình.

Khi Ngô Củ đến chỗ Tề Hầu, sứ thần Sở quốc vừa vặn đều đi, chỉ còn Tề Hầu cùng tự nhân ở bên trong. Ngô Củ còn chưa có vào, mùi hương đã vào trước, nhất thời kích thích mũi Tề Hầu, hắn nhanh chóng cười nói:

“Là Nhị ca đến.”

Tự nhân vội vàng đi mời Ngô Củ vào, sau đó rất có nhãn lực liền đi ra ngoài.

Tề Hầu cười nhìn Ngô Củ bưng tới một cái đĩa chứa thứ rất kỳ quái, không khỏi kinh ngạc nói:

“Nhị ca, đây là món ăn gì?”

Ngô Củ cười đến một mặt “ôn nhu như nước”, nói:

“Quân thượng, đây là lạp xưởng.”

Lạp xưởng? Chưa từng nghe qua!

Bất quá món ăn Ngô Củ làm, Tề Hầu khẳng định đều ăn thật ngon. Đặc biệt là mùi thơm thịt chiên rán kích thích vị giác. Tề Hầu vốn thích ăn thịt, thịt gì cũng yêu thích, vừa ngửi mùi thịt nhất thời đói bụng rồi HunhHn786.

Tề Hầu nhanh chóng muốn nếm thử. Hắn dùng đũa gắp lên một cái lạp xưởng. Tuy rằng động tác cũng rất gấp gáp, thế nhưng không có bộ dạng như Chu Phủ, vồ vập bình nước mở nút bị đổ. Tề Hầu hiện ra vô cùng tao nhã, gắp một chiếc lạp xưởng đưa đến miệng cắn một cái.

Bởi vì Ngô Củ làm chiếc lạp xưởng đích thực quá lớn, cũng cố ý không cắt ra, Tề Hầu mở rộng miệng cắn. Còn có chút mỡ tràn ra khóe môi chảy xuống. Ngô Củ nhìn thấy cảnh tượng này có chút liên tưởng 18+, nhất thời cảm thấy cổ họng khô... Không hiểu sao lại thấy rất nóng. Ngô Củ vội vã ho khan một tiếng.

Tề Hầu vào lúc này một mặt quan tâm nói:

“Nhị ca, cảm phong hàn sao? Nhanh gọi Đường Vu tới nhìn một cái?”

Ngô Củ liền ho khan một tiếng áp chế trong lòng, mới cười gượng nói:

“Không có gì, chỉ là đột nhiên cổ họng có chút không thoải mái. Hiện tại đã tốt, làm phiền Quân thượng quan tâm.”

Tề Hầu nói:

“Nhanh ngồi xuống, uống chén trà nóng.”

Ngô Củ theo lời ngồi xuống, nhanh chóng bưng lên trà nóng uống, chuẩn bị thấm giọng, khắc chế một chút chính mình trong đầu nghĩ loạn. Kết quả vào lúc này, Tề Hầu cười cười, nói:

“Lạp xưởng Nhị ca vô cùng ngon.”

Tề Hầu nói một câu rất chính đáng, Ngô Củ đang uống trà lại nhịn không được liền phun ra ngoài. Không chỉ là phun ra ngoài, còn bị sặc, kịch liệt ho khan. Tề Hầu sợ hết hồn, vội vàng bỏ đũa xuống, vượt qua vỗ lưng Ngô Củ, lo lắng nói:

“Nhị ca, làm sao vậy? Như thế nào bị sặc, sao không cẩn thận?”

Ngô Củ nghĩ thầm.

Hay chưa, ai bảo Tề Hầu một mặt chính nghĩa nói ra lời khiến người ta tưởng tượng nhiều như vậy!

Ngô Củ cũng coi như là nam nhân máu nóng, khí thế bừng bừng, nghe Tề Hầu “khen” mình, khó tránh khỏi bị sặc. Ngô Củ vội vã xua tay nói:

“Không có gì, tạ ơn Quân thượng.”

Nói xong, Ngô Củ nhanh chóng dùng khăn lau nước trà. Tề Hầu thấy thật không có chuyện gì, lúc này mới ngồi xuống, nói:

“Nhị ca cũng đói bụng, bận bịu cả ngày còn làm món ngon bực này cho Cô. Một lúc nữa mới dùng bữa tối, còn một chút thời gian, Nhị ca cũng ăn đi.”

Ngô Củ cúi đầu liếc mắt nhìn những chiếc lạp xưởng bị mình cố ý biến thành to gần bằng giò lụa, ho nhẹ một tiếng, cười gượng nói:

“Quân thượng ăn tự nhiên, Củ còn chưa đói bụng.”

Vì vậy Tề Hầu liền ăn bữa phụ. Hắn một hơi ăn năm cái lạp xưởng to, mỗi cái đều có đường kính ba ngón tay khép lại. Hắn ăn say sưa ngon lành, vừa nhai lạp xưởng vừa nhắc đi nhắc lại câu “lạp xưởng Nhị ca ăn ngon”, khiến Ngô Củ cảm giác có tội vô cùng, áp lực cũng rất lớn.

Sau đó Ngô Củ dần dần cảm thấy không thích hợp. Dù sao Tề Hầu tuy rằng động tác tao nhã, mà là bởi vì vỏ ngoài của lạp xưởng là ruột heo khá dai, ăn cũng phát ra âm thanh “sựt sựt, kít kít“. Ngô Củ cảm thấy có chút tê dại da đầu, phía dưới khó giải thích được sinh đau đớn...

Thời điểm Tề Hầu đắc ý ăn “món ăn tình yêu”, Chu Phủ cùng Thạch Tốc đã nghe lén xong trở về. Hai người thỉnh cầu kiến, liền đi vào. Tề Hầu còn tưởng rằng Chu Phủ cùng Thạch Tốc tìm mình có việc, kết quả hai người kia là tìm Ngô Củ. Liền thấy Ngô Củ cười híp mắt, cười đến một mặt “nham hiểm”, nói:

“Sao? Sứ thần Sở quốc có phải là muốn làm chuyện gì?”

Chu Phủ sốt ruột nói:

“Đại Tư Nông, ngài nói đúng! Sứ thần Sở quốc không biết xấu hổ, thật muốn làm việc xấu!”

Tề Hầu mới vừa ăn no, vừa nghe sứ thần Sở quốc lại bắt đầu gây sự, không vui cau mày, nói:

“Sứ thần Sở quốc này lại không an phận?”

Vừa mới rồi Ngô Củ nhờ Chu Phủ đi nghe lén, Thạch Tốc không yên lòng liền đồng thời đi theo.

Tự nhân kia quả nhiên là người Sở quốc đi cùng đội ngũ đến đây, cũng là người theo hầu hạ. Thế nhưng tự nhân kia không phải hầu hạ Hùng Tử Nguyên, mà là hầu hạ đặc sứ Sở quốc Bảo Thân. Đồ vật trong tay áo tự nhân lén lén lút lút quả nhiên là một mũi tên. Tự nhân giấu mũi tên ở trong tay áo chạy ra, cố ý đi một vòng lớn mới đến chỗ Hùng Tử Nguyên. Hắn đem mũi tên giao cho Hùng Tử Nguyên.

Thì ra Hùng Tử Nguyên không có lòng tốt. Bởi vì ba ngày trước đùa giỡn Đào Hoa phu nhân bị đánh, Hùng Tử Nguyên đối với Ngô Củ ghi hận trong lòng, vẫn muốn trả thù. Bây giờ vừa vặn săn bắn, Hùng Tử Nguyên liền nghĩ đến một biện pháp có thể một hòn đá hạ hai con chim.

Hắn mua chuộc tự nhân hầu hạ bên cạnh Bảo Thân, để tự nhân lén lút trộm một mũi tên của Bảo Thân. Thời điểm săn bắn, tên mà mỗi người dùng không giống nhau, lông chim có màu sắc ký hiệu riêng như vậy mới có thể phân chia con mồi. Hùng Tử Nguyên trộm được một mũi tên của Bảo Thân, chuẩn bị đến thời điểm săn bắn, dùng tên này bắn lén Ngô Củ. Bắn bị thương Ngô Củ xong còn có thể đẩy tội cho Bảo Thân, như vậy một hòn đá hạ hai con chim, vừa báo thù vừa giải quyết đối thủ.

Hùng Tử Nguyên nghĩ rất tốt, thế nhưng không nghĩ tới tự nhân trộm tiễn bị Ngô Củ phát hiện.

Ngô Củ vừa nghe, cười nói:

“Vậy sứ thần Sở quốc cũng đủ ngốc, trộm tên vạn nhất bắn không trúng thì làm sao đây?”

Tề Hầu sau khi nghe lòng tràn đầy phẫn nộ. Hùng Tử Nguyên thật đáng ghét, không chỉ là đùa giỡn Đào Hoa phu nhân, hơn nữa còn muốn trả thù Ngô Củ. Bất quá nghe Ngô Củ nói, hắn nhất thời đầy mặt bất đắc dĩ, nói:

“Nhị ca, trước tiên đừng nói đùa. Ngày mai săn bắn, ngươi phải một tấc cũng không rời Cô, không thể để cho sứ thần Sở quốc kia có cơ hội.”

Ngô Củ lắc đầu nói:

“Quân thượng, như vậy cũng khó bảo đảm vạn nhất. Nếu sứ thần Sở quốc kia chó cùng rứt giậu, muốn đồng thời ám sát Quân thượng, sau đó đổ mọi tội lỗi cho đặc sứ Sở quốc thì như thế nào cho phải?”

Tề Hầu nghe Ngô Củ nói “chó cùng rứt giậu” đột nhiên tưởng tượng ra hình ảnh. Dù sao thời đó cũng chưa có tục ngữ này. Tề Hầu tưởng tượng cảm giác hình ảnh rất sống động.

Tề Hầu ho khan một tiếng, nói:

“Ý của Nhị ca là... Nhị ca có biện pháp?”

Ngô Củ nở nụ cười, ba người ở đây, Tề Hầu, Chu Phủ cùng Thạch Tốc đều cảm giác phía sau lưng có chút ớn lạnh. Liền thấy Ngô Củ cười nói:

“Ăn vạ hiểu không?”

Ăn vạ?

Đương nhiên không hiểu. Tề Hầu, Chu Phủ cùng Thạch Tốc cũng một mặt ngốc ra. Ngô Củ liền nhíu mày, nói:

“Chỉ là cần một ít đồ vật làm đạo cụ thôi. Sứ thần Sở quốc muốn đùa giỡn, chúng ta không ngại cùng hắn chơi?”

Ngô Củ muốn đồ vật rất đơn giản, trong đó có một thứ khó chính là một mũi tên của Hùng Tử Nguyên. Bất quá thứ này cũng không có gì khó tìm. Dù sao nơi này là chỗ của Tề quốc. Thừa dịp bữa tối, Tề Hầu liền mời nhóm sứ thần Sở quốc đến dùng bữa, những người hầu cũng đi dùng bữa, lều trại liền trống không. Chu Phủ nghênh ngang tiến vào lều Hùng Tử Nguyên, cầm đi một mũi tên của Hùng Tử Nguyên, rồi nghênh ngang đi.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, bởi vì hôm nay tiến hành săn bắn, cho nên mọi người đều dậy sớm. Dùng qua đồ ăn sáng, đội ngũ liền phải lên đường, tiến vào rừng cây.

Mùa thu rừng cây tràn ngập một màu vàng úa, đâu đâu cũng có lá rụng, rải ra đầy đất. Tiếng vó ngựa đạp ở trên lá rụng cũng đã cũng không còn lanh lảnh.

Sau khi săn bắn bắt đầu, mọi người dựa theo Ngô Củ sắp xếp đi chuẩn bị “ăn vạ“. Tề Hầu cố ý mang theo đặc sứ Sở quốc Bảo Thân đi hướng bên cạnh, cùng Ngô Củ tách ra.

Ngô Củ, Thạch Tốc, Chu Phủ đồng thời cố ý hướng đến nơi hẻo lánh, chuẩn bị “câu” Hùng Tử Nguyên, cố ý cho Hùng Tử Nguyên một cơ hội tốt.

Quả nhiên Hùng Tử Nguyên vừa nhìn thấy Ngô Củ hướng đến nơi hẻo lánh liền cảm thấy thời cơ không thể mất. Hắn lập tức liền giục ngựa lén lút theo sau Ngô Củ.

Ngô Củ cùng Chu Phủ tại nơi hẻo lánh mưu đồ bí mật. HunhHn786 Hai người nhanh chóng tung người xuống ngựa, liền nghe Ngô Củ nói:

“Mau mau mau.”

Chu Phủ đem bội kiếm bên hông lấy ra, trên vai Ngô Củ nhẹ nhàng cắt một cái, liền thấy áo bị rách lộ ra một phần bả vai.

Chu Phủ làm hỏng áo Ngô Củ. Ngô Củ vội vàng đem quả chín đã chuẩn bị sẵn ra bóp nát, sau đó chà lên mũi tên trộm được của Hùng Tử Nguyên. Trái cây chín đỏ kia màu đỏ như máu, cũng chà lên chỗ vai bị lộ ra của Ngô Củ, làm bộ là bị thương chảy máu. Kỳ thực sơ hở rất lớn, nhưng ở xa xa nhìn lại rất giống thật.

Ngô Củ cùng Chu Phủ vừa cười vừa nắm quả giập nát hóa trang cho Ngô Củ bị thương trên bả vai. Vào lúc này Thạch Tốc đang canh gác phi ngựa tới đây, nhìn thấy bọn họ chơi hăng say, hắn bất đắc dĩ thở dài nói:

“Động tác nhanh lên, sứ thần Sở quốc đã đến.”

Ngô Củ cùng Chu Phủ vừa nghe, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.

Mà lúc này Hùng Tử Nguyên căn bản không có phát hiện mình từng bước tiến vào bẫy, trái lại cảm thấy thời cơ không thể mất. Bởi vì nhìn từ xa, bên cạnh Ngô Củ chỉ có hai người, căn bản không có đi cùng đội, vừa vặn để đánh lén. Vì vậy Hùng Tử Nguyên giục ngựa, tìm một chỗ tự cho là bí mật. Kỳ thực mấy người Ngô Củ đã sớm thấy Hùng Tử Nguyên.

Hùng Tử Nguyên híp mắt, một mặt độc ác, cười lạnh nói:

“Xem chúng ta ai tàn nhẫn hơn. Ngươi cho rằng chỉ có ngươi nham hiểm?”

Hùng Tử Nguyên mới vừa lấy ra cung tên, chuẩn bị nhắm bắn. Bên kia Ngô Củ vốn đang yên đang lành, đột nhiên lảo đảo hai bước, ngã nằm ở trên mặt đất, còn có vết máu từ vai lan tràn ra.

“Phập.”

Cùng lúc đó một mũi tên rơi ở bên cạnh, trên đầu tên dĩ nhiên cũng có vết máu.

Ngô Củ ăn vạ ngã xuống đất, Chu Phủ lập tức phối hợp hô to:

“Có thích khách! Có thích khách!! Đại Tư Nông bị bắn lén rồi!”

Hùng Tử Nguyên một mặt kinh ngạc, liếc mắt nhìn cung tên trong tay của chính mình.

Rõ ràng còn chưa bắn ra, mới vừa đang giương cung, làm sao đột nhiên hắn liền ngã xuống, hơn nữa vai trúng tên, còn chảy máu?

Hùng Tử Nguyên hơi giật mình, vội vàng muốn thu cung tên chạy trốn, để tránh khỏi mình bị liên lụy. Kết quả vào lúc này, Tề Hầu đột nhiên xuất hiện. Không chỉ là Tề Hầu, còn có rất nhiều kỵ binh, đặc sứ Sở quốc Bảo Thân cũng có mặt. Hùng Tử Nguyên căn bản không có rõ ràng là chuyện gì xảy ra, liền bị kỵ binh như ong vỡ tổ xông tới bắt. Hắn bị kéo xuống ngựa, mặt đè xuống dưới trên đất.

Hùng Tử Nguyên gào thét lớn:

“Chuyện gì xảy ra! Tại sao bắt ta?!”

Bên kia, Ngô Củ “trúng tên bắn lén” thoi thóp, trên bả vai đều là máu, ngã trên mặt đất. Chu Phủ chính nghĩa nói:

“Quân thượng, tên bắn lén ở đây!”

Hắn nói, trình lên một cái tên dài. Hùng Tử Nguyên ngẩng đầu nhìn, nhất thời cả kinh hô to:

“Chuyện gì xảy ra, không phải tên của ta. Ta còn chưa có...”

Hắn nói tới chỗ này, nhanh chóng im miệng, suýt nữa nói lỡ miệng.

Ta còn chưa có bắn tên ra đâu!

Hơn nữa mũi tên trình lên mang theo “vết máu” rõ ràng là mũi tên của Hùng Tử Nguyên, căn bản không phải của Bảo Thân. Hùng Tử Nguyên muốn giá họa Bảo Thân, làm sao có khả năng đem mũi tên của chính mình bắn ra.

Hùng Tử Nguyên gào thét lớn. Tề Hầu là đến phối hợp diễn kịch, lúc này giận không nhịn nổi nói:

“Y quan...”

Hắn mới mở miệng, kết quả Bảo Thân nên cạnh còn “kích động” hơn, đột nhiên xông lên hai bước, mở to hai mắt nhìn vết thương của Ngô Củ.

Trên bả vai Ngô Củ đỏ tươi. Máu kia là màu thuốc nhuộm thiên nhiên, ở gần liền bị lộ, cách xa vẫn lừa bịp được.

Ngô Củ ngã trên mặt đất, trên bả vai ngoại trừ có máu đỏ còn lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn. Bởi vì xiêm y bị rách hơi lớn, sau vai cũng lộ ra. Phía sau vai Ngô Củ có cái vết tích, là vết sẹo hình trăng lưỡi liềm.

Bảo Thân tâm tình kích động xông tới, vượt qua Tề Hầu, hô to.

“Y quan!! Nhanh cứu... cứu Đại Tư Nông!”

Ngô Củ còn giả chết, nghe được Bảo Thân la, nhất thời có chút ngây ra, không biết đây là tình huống gì.

Rõ ràng lời thoại này là Tề Hầu nói mới đúng!

Tề Hầu đột nhiên bị người đoạt lời thoại, cau mày nhìn Bảo Thân. Hắn luôn cảm thấy Bảo Thân bộ dáng vô cùng thất thố.

Bảo Thân muốn đi qua, Thạch Tốc sợ bị lộ, nhanh chóng ngăn cản. Tề Hầu vội vã đến đem Ngô Củ ôm vào trong ngực. Hắn cởi áo choàng, khoác lên che giấu “vết thương“.

Hùng Tử Nguyên bị người áp chế trên đất, cũng là bối rối, nghĩ thầm.

Bảo Thân này đến cùng xảy ra chuyện gì. Ta dầu gì cũng là người Sở, bị người Tề quốc áp chế trên đất, bị nhục như thế, mà Bảo Thân không nhìn một cái. Ông ta lại nhìn chằm chằm Đại Tư Nông Tề quốc, còn kích động gọi người cứu!

Hùng Tử Nguyên con ngươi đảo một vòng, không khỏi nghĩ xấu xa.

Có phải là Bảo Thân coi trọng Đại Tư Nông Tề quốc. Trước đã nghe đồn Đại Tư Nông cùng Tề Hầu quan hệ không minh bạch. Nếu không phải ỷ vào chính mình có bề ngoài đẹp, làm sao có thể còn trẻ như vậy đã muốn gió có gió muốn mưa có mưa?

Hùng Tử Nguyên nghĩ như vậy, nhất thời liền cảm thấy không sai. Hắn tất nhiên cho là Bảo Thân cũng bị bề ngoài Ngô Củ mê hoặc.

Bởi vì tất cả mọi người lo lắng Ngô Củ, căn bản không ai để ý Hùng Tử Nguyên, cả đặc sứ Sở quốc cũng không để ý đến hắn. Bởi vậy Hùng Tử Nguyên la to lại bị binh lính Tề quốc đè xuống. Bao đựng tên trên lưng bị lấy đi, Hùng Tử Nguyên sắc mặt nhất thời trắng bệch. Bởi vì bao đựng tên bên trong còn có một mũi tên của Bảo Thân, nếu bị người phát hiện, tuyệt đối sẽ bị phát giác có âm mưu.

Ngô Củ “thoi thóp” được đưa về lều. Y quan vô cùng lo lắng xông tới, bất quá chưa thấy Ngô Củ đã bị ngăn chặn. Đường Vu ở bên trong, nhìn Ngô Củ căn bản không có vết thương, liền dùng khăn nóng lau chùi vai Ngô Củ.

Màu đỏ lau sạch, vết sẹo sau vai liền rõ ràng hơn. Bất quá tất cả mọi người không có chú ý cái này. Chu Phủ thấp giọng cười nói:

“Hôm nay ta rốt cuộc biết cái gì là ăn vạ, sứ thần Sở quốc đó là chịu không nổi!”

Tề Hầu thấy bọn họ cười vui vẻ, vừa vặn vào lúc này có tự nhân vào nói là đặc sứ Sở quốc Bảo Thân cầu kiến Tề Hầu muốn nói một chút chuyện. Tề Hầu bất đắc dĩ nói:

“Nhị ca, ngươi trước nghỉ một lát, Cô đi một chút sẽ trở lại.”

Ngô Củ gật gật đầu, Tề Hầu liền đi ra. Tuy rằng bọn họ ngày hôm nay tính kế Hùng Tử Nguyên, nhưng bởi vì Ngô Củ “ngẫu hứng phát huy”, hơn nữa đạo cụ vô cùng đơn sơ, kỳ thực cũng không muốn quá làm khó Hùng Tử Nguyên.

Bởi vì Hùng Tử Nguyên tốt xấu gì cũng là sứ thần Sở quốc. Tề quốc cùng Sở quốc vẫn luôn không có việc gì, Hùng Tử Nguyên còn là đệ đệ cùng một mẹ với Sở Văn Vương. Nếu thật đem Hùng Tử Nguyên làm gì ở Tề quốc, Sở quốc nhất định sẽ tìm cớ hưng binh.

Bây giờ Tề quốc đối mặt chính là kế hoạch Tôn Vương Nhương Di. Trước hết phải đối đầu tất nhiên là Tây Nhung và Bắc Địch uy hiếp Chu Thiên tử. Sở quốc tạm thời không có uy hiếp quá lớn, không có trong kế hoạch.

Tề Hầu trong lòng rõ ràng cái nào chính cái nào phụ. Lần này cho Hùng Tử Nguyên một bài học, để cho hắn biết không có lòng tốt là kết quả thế nào.

Hùng Tử Nguyên “ám sát” bị bắt, bao đựng tên bên trong còn có một mũi tên của Bảo Thân. Bảo Thân đâu chỉ không ngốc, hơn nữa cực kỳ thông minh, vừa nhìn liền minh bạch tâm tư Hùng Tử Nguyên. Mà bởi vì đều là người Sở quốc, bây giờ còn ở Tề quốc, bởi vậy Bảo Thân tuy rằng tức giận, thế nhưng không thể trở mặt cùng Hùng Tử Nguyên. Quốc thể quan trọng, bởi vậy Bảo Thân không thể làm gì khác hơn là yên lặng nhịn.

Tề Hầu đi ra, Bảo Thân lo lắng hỏi:

“Tề Công, Đại Tư Nông như thế nào?”

Tề Hầu thấy Bảo Thân một mặt quan tâm, cũng không giống như là giả bộ, nhất thời nhíu nhíu mày, nói:

“Đặc sứ Sở quốc quan tâm, Cô thay Đại Tư Nông cảm tạ. Không có việc lớn gì, chỉ là ngoài da, chịu chút kinh hãi.”

Bảo Thân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liền chắp tay nói:

“Tề Công, Đại Tư Nông xảy ra chuyện tất nhiên kỳ lạ. Sứ thần Sở quốc cũng không có ý làm hại Đại Tư Nông, kính xin Tề Công minh xét.”

Tề Hầu cười cười, nói:

“Đặc sứ Sở quốc đa nghi rồi, vừa mới chỉ là nhất thời tình thế cấp bách, cho nên hiểu lầm sứ thần Sở quốc.”

Tề Hầu cười híp mắt đối với Bảo Thân ý tứ sâu xa nói:

“Đặc sứ Sở quốc đã lòng dạ rộng rãi, không truy cứu việc này. Cô là một người ngoài, sao truy cứu việc này chứ?”

Bảo Thân vừa nghe, cả người chấn động, cũng biết Tề Hầu nhìn thấu rõ ràng tâm tư Hùng Tử Nguyên kia. Ông ta cũng rõ ý Tề Hầu nói.

Hùng Tử Nguyên trộm mũi tên muốn vu oan giá họa cho Bảo Thân. Bảo Thân rộng lượng không để ý, Tề Hầu sao có khả năng quản việc không đâu chứ?

Bảo Thân mồ hôi lạnh chảy ròng, chỉ có thể giả vờ ngây ngốc nói:

“Đa tạ... đa tạ Tề Công.”

Tề Hầu cười lạnh nói:

“Không cần đa tạ, tự đi lĩnh sứ thần đi.”

Bảo Thân đi ra một thân đều là mồ hôi, bị gió lạnh thổi càng thấy lạnh thấu xương. Ông ta vội vàng hướng đến nơi giam giữ Hùng Tử Nguyên.

Bảo Thân đi vào, trầm mặt, đem một thứ ném xuống đất. Hùng Tử Nguyên vừa nhìn, dĩ nhiên là mũi tên hắn đã trộm. Liền nghe Bảo Thân âm trầm nói:

“Tề Công không truy cứu chuyện của ngươi. Mà chuyện này, chờ về nước, ta thì sẽ hướng Ngô Vương bẩm báo, ngươi tự lo lấy đi!”

Bảo Thân nói rõ Hùng Tử Nguyên được thả, ông ta liền phất tay áo đi.

Hùng Tử Nguyên nhất thời cảm giác mình bị đánh mặt. Hơn nữa Bảo Thân còn uy hiếp hắn, về nước sẽ cáo trạng, nhất thời tâm lý tức giận không chịu nổi. Dù sao hắn còn chưa có động thủ, làm sao đột nhiên liền rước lấy phiền phức. Hơn nữa thái độ Bảo Thân đối với người Tề quốc như đối xử người Sở quốc, Bảo Thân còn lo lắng cho Đại Tư Nông Tề quốc. Hùng Tử Nguyên cảm thấy Bảo Thân tuyệt đối là ham muốn sắc đẹp, cùng quan hệ không minh bạch với Ngô Củ.

Hùng Tử Nguyên giận dữ rời chỗ bị giam. Trên mặt hắn thương tổn còn chưa khỏe, bây giờ lại bị binh lính đè xuống đất, khiến mặt thêm trầy xước. Hắn vừa đi vừa nguyền rủa Bảo Thân cùng Ngô Củ.

Chờ Hùng Tử Nguyên về lều của mình, liền thấy Bảo Thân từ trong lều đi ra, đi một mình, dáng vẻ vội vã, một mặt tâm sự. Hùng Tử Nguyên vừa thấy hướng kia, nghĩ.

Không phải là lều Đại Tư Nông Tề quốc sao?!

Hùng Tử Nguyên lập tức liền khẳng định Bảo Thân tuyệt đối là coi trọng nhan sắc Ngô Củ. Hùng Tử Nguyên lúc này cười lạnh một tiếng, âm thầm đi theo ở phía sau, muốn tìm hiểu hư thực.

Nếu như hai người kia thực sự là không minh bạch, Hùng Tử Nguyên liền hô to khiến người tới bắt gian.

Ngô Củ còn đang giả bộ bệnh, liền nghe Đường Vu nói có đặc sứ Sở quốc Bảo Thân đến thăm bệnh. Việc này dọa Ngô Củ. Vốn không muốn gặp, thế nhưng Bảo Thân nhất định muốn gặp, Ngô Củ hết cách rồi. Lúc này Tề Hầu cũng không trở về, không thể từ chối, Ngô Củ nói Đường Vu mời Bảo Thân vào.

Bảo Thân đi vào, cung kính làm lễ, đối với Ngô Củ nằm ở trên giường giả bệnh nói:

“Đại Tư Nông, Bảo Thân có mấy câu muốn nói, có thể cùng Đại Tư Nông nói chuyện riêng hay không?”

Ngô Củ lấy làm kinh hãi.

Đặc sứ Sở quốc có chuyện riêng gì nói cùng mình? Thọc gậy bánh xe sao?

Ngô Củ vốn muốn cự tuyệt, kết quả Bảo Thân đột nhiên nói:

“Là liên quan tới... mặt sau vai Đại Tư Nông, cái sẹo hình trăng lưỡi liềm.”

Ngô Củ vừa nghe, đột nhiên lòng tràn đầy ngờ vực. Bảo Thân thần thần bí bí là muốn nói vết sẹo phía sau vai. Buổi tối ngày hôm ấy Tề Hầu cũng nói sau vai Ngô Củ có vết sẹo, Ngô Củ không biết điều này đại biểu ý gì, đôi mắt híp híp, nói:

“Đường Nhi, ngươi đi ra ngoài trước.”

Đường Vu gật gật đầu, thuận theo lui ra. Bất quá hắn lui ra không có dừng lại, lập tức đi bái kiến Tề Hầu.

Ngô Củ chờ Đường Nhi đi ra ngoài, liền nói:

“Đặc sứ Sở quốc, trước mắt đã không có người khác, ngài có lời gì đừng ngại nói thẳng đi.”

Bảo Thân nhìn Ngô Củ, làm lễ thật sâu, cung kính nói:

“Đại Tư Nông có thể nguyện ý nghe Bảo Thân kể chuyện xưa? Chuyện đó cần ngược dòng về hơn 30 năm trước. Khi ta còn phục vụ tiên Vương, thời điểm năm năm trước khi tiên Vương băng hà đã từng ủy thác Sở quốc cho Bảo Thân. Một mặt là muốn Bảo Thân phụ tá Ngô Vương giúp Sở quốc lớn mạnh. Một mặt khác là hi vọng Bảo Thân có thể đem Vương tử nhỏ nhất của tiên Vương lưu lạc ở bên ngoài tìm trở về. Người Vương tử kia là do một Công chúa Lỗ quốc sinh. Chính là con ruột tiên Vương, đường đường là Vương tử Sở quốc cao quý. Tiên Vương từng nói, Lỗ cơ tạo vết sẹo trên bả vai Vương tử, để ngày sau cốt nhục nhận biết nhau...”

Bảo Thân nói rõ, năm đó Sở Vũ Vương cùng Lỗ cơ có một đoạn tình cảm. Bất quá bởi vì Sở Vũ Vương đã có phu nhân, hơn nữa là nữ trung hào kiệt, chính là Công chúa Đặng quốc. Chính phu nhân ôn nhu hiền thục, đồng thời trợ giúp Sở quốc trở nên mạnh mẽ, cho nên Sở Vũ Vương không muốn phụ lòng phu nhân của mình. Sở Vũ Vương chỉ có duy nhất một phu nhân.

Lỗ cơ đang chuẩn bị gả cho quốc quân Tề quốc lúc đó là Tề Hi Công làm phu nhân. Tề quốc từ thời Tề Trang Công đã bắt đầu lớn mạnh, thân là con trai của Tề Trang Công, Tề Hi Công tự nhiên được hưởng lợi. Rất nhiều quốc gia đều tìm đến nói việc hôn nhân. Lỗ cơ mỹ mạo diễm lệ, còn là Công chúa nước láng giềng, Tề Hi Công tất nhiên nhìn trúng Lỗ cơ.

Nào có biết Lỗ cơ thời điểm xuất giá kỳ thực đã có thai, chính là con của Sở Vũ Vương. Bất quá khi đó Sở Vũ Vương cũng không có ngăn cản Lỗ cơ xuất giá.

Một là bởi vì hắn đã có chính phu nhân, dù có cưới Lỗ cơ cũng là thiếp phu nhân, Lỗ quốc làm sao có khả năng cho Công chúa của bọn họ làm thiếp chứ?

Ở một phương diện khác quan trọng hơn, lúc đó phu nhân của Sở Vũ Vương cũng mang thai. Sở Vũ Vương vì không kích thích phu nhân, cho nên cũng không có nói mình và Lỗ cơ tư tình.

Cứ như vậy Lỗ cơ mang theo đứa con trong bụng, thần không biết quỷ không hay gả cho Tề Hi Công.

Tề Hi Công không nghĩ tới chính mình biến thành người cha tiện nghi. Thành hôn không lâu, Lỗ cơ liền nói mình mang thai. Tề Hi Công còn thật cao hứng, chính mình lại có con. Chờ đứa bé sinh ra, Tề Hi Công càng xem càng cảm thấy đứa con này không giống mình.

Mới đầu chẳng qua là cảm thấy không giống một chút, sau đó càng xem càng không giống. Chờ Công tử Củ dần dần lớn lên thì càng thân hình không cao lớn thô to như Tề Hi Công, diện mạo có mấy phần giống Lỗ cơ, mà hoàn toàn không giống Tề Hi Công một chút nào.

Tề Hi Công bởi vì cái này không thích Công tử Củ, thế nhưng cũng không có gì hoài nghi. Cho đến về sau, nghe được rất nhiều lời nói bóng nói gió. Người ở bên ngoài đều nói Lỗ cơ cho Tề Hi Công đội nón xanh (cắm sừng). Tề Hi Công lại phát phía sau vai con trai có một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm.

Vết tích này là Lỗ cơ cố ý lưu lại, để ngày sau Sở Vũ Vương có cơ hội nhận con. Tề Hi Công dần dần phát hiện con trai này cũng không phải là của mình, nhưng chuyện này liên lụy đến ba vấn đề.

Vấn đề thứ nhất chính là thể diện quốc quân cùng Tề quốc. Quốc quân xưa nay trong lịch sử bị đội nón xanh cũng không ít, dù sao quốc quân chỉ có một, hậu cung lại lớn như vậy. Phi tử được sủng ái không được sủng ái đều không thể thường gặp được quốc quân, cứ như vậy có chút thiếu “tình yêu“. Thế nhưng xưa nay chuyện xấu ở hậu cung kỳ thực lộ ra không tới một phần mười, cũng bởi vì không thể để mất thể diện. Đặc biệt là quý tộc, càng không thể mất thể diện. Không muốn bị người cười nhạo, cho nên không thể làm gì khác hơn là giải quyết riêng.

Vấn đề thứ hai là liên lụy đến Lỗ quốc. Lỗ cơ dang díu người ở bên ngoài, nói ra là vấn đề Lỗ quốc. Thế nhưng Lỗ quốc cũng phải cần mặt mũi, khẳng định không thể thừa nhận. Cái này liên lụy đến quan hệ Tề quốc và Lỗ quốc.

Vấn đề thứ ba, Công tử Củ là con Sở Vũ Vương. Lúc đó Sở quốc tuy rằng chẳng hề tính quá mạnh mẽ, thế nhưng Sở Vũ Vương thủ đoạn nhanh nhẹn quyết đoán. Trong lúc hắn tại vị, Sở quốc chưa quá mạnh mẽ đã xưng bá một vùng phía nam. Tề Hi Công lại không có tài giỏi như Tề Trang Công, bởi vậy căn bản không có cách nào cùng Sở quốc chính diện đối đầu.

Căn cứ vào ba vấn đề này, Tề Hi Công dù căm giận vẫn phải nhịn xuống, chỉ là đối với Công tử Củ càng ngày càng xa lánh.

Đối với Lỗ cơ càng ngày càng chán ghét, cho nên Tề Hi Công chán ghét luôn Công tử Tiểu Bạch. Tề Hi Công cảm thấy Tam công tử ngoài dáng người, mặt mũi không giống mình hoàn toàn, còn không bằng cháu trai Công Tôn Vô Tri. Vì vậy Tề Hi Công yêu thương cháu trai Công Tôn Vô Tri, luôn mang theo bên người, dạy dỗ, ăn mặc, ở, đi lại, bất kỳ đãi ngộ nào cũng như Thái tử. Ba vị Công tử Tề quốc đều không được đãi ngộ tốt bằng Công Tôn Vô Tri.

Rất nhanh sự tình Lỗ cơ không che giấu nổi, rất nhiều người đều biết, thế nhưng bọn họ không biết rốt cuộc phụ thân Công tử Củ là ai. Dù sao Sở quốc rất xa, cũng không ai nghĩ là Sở Vũ Vương. Mặt khác cũng bởi vì Sở Vũ Vương thế lực quá lớn, một ít người biết nội tình cũng không dám nói, chỉ có thể miệng kín như bưng.

Sau khi Tề Hi Công mất, rất nhiều lão thần cũng đã qua đời, thân thế Công tử Củ càng thêm thành bí ẩn.

Bảo Thân nói tới chỗ này, vội vã khẩn thiết nói:

“Đại Tư Nông, trên lưng ngài có vết sẹo hình trăng lưỡi liềm, còn là con Lỗ cơ, nhất định chính là Vương tử của tiên Vương. Trước khi lâm chung tiên Vương đã nói với ta, đối với chuyện năm đó ngài ấy rất hối hận, cùng thường cùng Bảo Thân nhắc đến ngài. Đối với ngài cùng Lỗ cơ có lỗi, ngài ấy muốn Bảo Thân tìm Vương tử về, bù đắp khuyết điểm năm đó. Bây giờ Bảo Thân rốt cục không thẹn với Tiên vương, đã tìm được ngài. Mong Vương tử theo Bảo Thân về nước chứng minh thân phận!”

Bảo Thân nói rõ, lièn quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu ba cái, phát ra âm thanh rất lớn.

Chuyện này khiến Ngô Củ kinh hãi, dù sao lượng thông tin hơi lớn. Cùng lúc đó bị dọa sợ còn có người chạy tới nghe trộm gian tình Ngô Củ cùng Bảo Thân, Hùng Tử Nguyên.

Hùng Tử Nguyên căn bản không biết bí mật động trời này. Tiên vương chỉ có một vị phu nhân, sinh hai đứa con trai, Trưởng tử là Sở Văn Vương Hùng Dĩnh, con thứ là Hùng Tử Nguyên, cũng không có đứa con nào khác.

Hơn nữa Hùng Dĩnh cùng Hùng Tử Nguyên chính là cùng một mẹ sinh ra, bởi vậy Hùng Dĩnh đối với Hùng Tử Nguyên coi như không tệ. Trước khi Hùng Dĩnh kế vị, Hùng Tử Nguyên đã từng muốn tranh vị. Nhưng Hùng Tử Nguyên so với đại ca mà nói, căn bản không có cân lượng, thực sự tầm nhìn thiển cận, khí độ cũng ít. Sở Vũ Vương mặc dù là người phong lưu, thế nhưng nội tâm sáng tỏ, vẫn kiên trì chọn Hùng Dĩnh là Thái tử HunhHn786.

Coi như Hùng Tử Nguyên tranh vị, thế nhưng sau khi Hùng Dĩnh kế vị tới nay, vẫn nể tình phụ mẫu ưu ái Hùng Tử Nguyên.

Hùng Tử Nguyên luôn luôn ham muốn tranh vị, bất đắc dĩ thực lực cách xa, vẫn luôn không có kết quả. Sau đó hắn muốn làm Lệnh Doãn, thế nhưng Sở Văn Vương không thể đem Sở quốc tốt đẹp giao cho một mãng phu. Vì vậy Sở Văn Vương liền lập sư phó Bảo Thân làm Lệnh Doãn, chuyện này chọc tức Hùng Tử Nguyên.

Hùng Tử Nguyên muốn làm Sở Vương không được, Lệnh Doãn cũng không được. Bây giờ kế sách cũng chỉ là chờ Sở Văn Vương chết. Sở Văn Vương không có con trai, chờ Sở Văn Vương chết rồi, hắn liền danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí Sở Vương. Nhưng bây giờ hay rồi, Hùng Tử Nguyên nghe trộm được bí mật động trời. Thì ra Tiên vương không chỉ có hai đứa con trai, còn có một đứa con trai bên ngoài. Vương tử lưu lạc nuôi dưỡng ở Tề quốc, Tề Hi Công làm người cha tiện nghi.

Bây giờ Bảo Thân muốn đón Ngô Củ về Sở quốc, Hùng Tử Nguyên trong lòng chấn động mạnh. Nói cách khác, Sở Văn Vương cho dù chết, coi như không có con trai nối dõi, người thừa kế danh chính ngôn thuận trừ Hùng Tử Nguyên ra, còn có một người khác.

Muốn cùng hắn tranh chấp ngôi vị Sở Vương, Hùng Tử Nguyên vừa nghe, sao có thể chấp nhận. Lúc này trên mặt lộ ra biểu tình hung tàn, cũng xem như là thù mới thêm hận cũ. Ngày ấy mối thù bị đánh hơn nữa hôm nay mối hận đoạt vị, Hùng Tử Nguyên giận đến nghiến răng. Hắn quay đầu rời đi, chuẩn bị mưu đồ bí mật.

Hùng Tử Nguyên không có nghe hết cuộc trò chuyện. Mà hai người bên trong căn bản không biết Hùng Tử Nguyên đang trộm nghe.

Ngô Củ nghe Bảo Thân nói mình là Vương tử Sở quốc cũng không có kinh hỉ. Theo lý mà nói, Vương tử so với Công tử cao hơn một bậc. Dù sao một là Vương, một là Công, Công chính là Vương phong tước.

Nhưng Vương tử Sở Vương lại bất đồng. Sở Vương không tiến cống Chu Triều, chính là quốc gia “Man Di”, có thể nói là cùng Chu Triều đối lập, cũng chính là đối lập cùng Tôn Vương Nhương Di do Tề quốc đề xướng.

Ngô Củ đang ở Tề quốc, thân phận chính là Đại Tư Nông Tề quốc, đột nhiên thành Vương tử đối lập Tề quốc. Về tình về lý, làm sao có thể cao hứng? Nếu thân phận này bị người ta biết, chẳng phải là bị lên án đến chết?

Còn có một nguyên nhân khác làm Ngô Củ không cao hứng nổi, đó chính là bởi vì Sở Vương đương nhiệm.

Sở quốc chính là Hùng Dĩnh cầm quyền, Hùng Tử Nguyên như hổ rình mồi. Mà Hùng Dĩnh không có con trai, chỉ có một sọt con gái, tiếp tục như vậy hậu quả là cái gì?

Vạn nhất Hùng Dĩnh băng hà, tất nhiên là chọn một trong hai đệ đệ Hùng Tử Nguyên hoặc Ngô Củ kế vị. Đã như thế, Hùng Dĩnh sẽ so sánh. Hùng Tử Nguyên vô năng, nhưng đó là đệ đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ.

Mà Ngô Củ thì sao?

Ngô Củ là con riêng, hơn nữa còn nuôi dưỡng ở Tề quốc. Hùng Dĩnh sẽ cân nhắc.

Nếu vị trí Sở Vương thật rơi vào tay Ngô Củ, sẽ là tình huống ra sao? Có thể bị Ngô Củ hủy hoại, không mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông?

Đã như thế, Ngô Củ chẳng phải là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt?

Coi như Hùng Dĩnh cân nhắc đến tài hoa, cảm thấy Ngô Củ hơn Hùng Tử Nguyên, cũng có một mặt bất lợi...

Bây giờ Sở Vương không có con trai nối dõi, chưa lập Thái tử. Hùng Dĩnh lần này cho Bảo Thân đến mục đích cũng là bởi vì Ngô Củ có tài hoa, muốn lôi kéo Ngô Củ về kiếm tiền. Sở dĩ lôi kéo Ngô Củ cũng là bởi vì thấy Ngô Củ không có thân phận, không có uy hiếp, cũng không phải là người cùng cấp bậc người Sở quốc. Nhưng Ngô Củ nếu như biến thành Vương tử, Hùng Dĩnh tất nhiên sẽ cảm thấy Ngô Củ công cao hơn chủ thì làm sao đây?

Trước có tâm tư lôi kéo, nhất thời liền sẽ biến thành cái đinh trong mắt.

Ngô Củ trầm ngâm một chút, suy nghĩ đến thành Vương tử căn bản không có vui sướng, nhàn nhạt nói:

“Đặc sứ Sở quốc, Củ hi vọng ngài có thể đem những lời nói hôm nay giấu trong bụng.”

Bảo Thân vừa nghe, đầy mặt kinh ngạc, nói:

“Vương tử... ngài... ngài không muốn cùng Bảo Thân về nước?!”

Ngô Củ nhàn nhạt nói:

“Đặc sứ Sở quốc, không phải Củ không muốn, mà là Củ căn bản không thể.”

Ngô Củ dừng một chút, lại nói:

“Đặc sứ Sở quốc cũng là người hiểu chuyện. Thân phận Củ chính là con riêng của Tiên Vương. Chuyện này một khi lộ ra ánh sáng, Sở Vương e rằng sẽ cảm thấy Củ là một khối chướng ngại vật. Mà Tề quốc thì sao? Củ thân là Đại Tư Nông Tề quốc, đến cùng biết một ít chính sự Tề quốc. Từ một Đại Tư Nông Tề quốc đột nhiên biến thành Vương tử Sở quốc, đặc sứ ngài cảm thấy người Tề quốc sẽ bỏ qua cho Củ sao?”

Bảo Thân là một người thông minh, một mặt muốn hoàn thành giao phó của Tiên Vương, ở một phương diện khác, cũng đã nghĩ tới những vấn đề này. Bây giờ vấn đề bị Ngô Củ nói ra trước, Bảo Thân cũng lộ vẻ do dự.

Bảo Thân muốn Ngô Củ cùng về nước. Thế nhưng nếu như Sở Vương thật không chấp nhận Ngô Củ, Bảo Thân lại không biết nên làm thế nào cho phải, sẽ vì Sở Vương, hay là bảo vệ Ngô Củ, sẽ tiến vào tình cảnh lưỡng nan.

Ngô Củ thấy Bảo Thân cau mày, liền nói:

“Bởi vậy... coi như vì Củ tốt, cũng nên vì Sở quốc tốt, kính xin đặc sứ đại nhân đem lời ấy để trong bụng, ngàn vạn lần không thể nói với người khác dù chỉ một chút. Nếu để cho người khác nghe được, e sợ khó xử lý.”

Bảo Thân chần chờ một lúc lâu, lúc này mới gật gật đầu, nói:

“Vương tử nói có lý, Bảo Thân... Bảo Thân xấu hổ, không có cách nào hoàn thành giao phó của tiên Vương.”

Bảo Thân thở dài.

Đột nhiên liền nghe tiếng bước chân dồn dập. Cũng không có ai ngăn cản, cũng không có ai thông báo, mành lều nhấc lên đánh vào nhau vô cùng mạnh. Một người mặc hướng bào đen cao lớn nhanh chóng đi vào.

Lần này hù đến Bảo Thân. Dù sao Bảo Thân đang cùng Ngô Củ nói một ít “lời bí mật”, đột nhiên có người tiến vào, hơn nữa còn là Tề Hầu, làm sao có thể không chấn kinh chứ?

Ngô Củ cũng sợ hết hồn, tiếp theo liền thấy Đường Vu cũng đi vào, trong lòng lập tức sáng tỏ. Tất nhiên là Đường Vu cảm thấy Bảo Thân không có lòng tốt. Dù sao Bảo Thân là người Sở quốc, cho nên Đường Vu sau khi đi ra ngoài đã chạy đến báo cho Tề Hầu.

Tề Hầu nghe nói đặc sứ Sở quốc muốn cùng Ngô Củ nói chuyện riêng, cũng e sợ Bảo Thân làm khó Ngô Củ. Dù sao bọn họ mới vừa “ăn vạ” Hùng Tử Nguyên, chỉ sợ Bảo Thân khôn khéo tìm đến Ngô Củ gây khó dễ. Bởi vậy Tề Hầu vô cùng lo lắng nhanh chóng đến. Hắn nhìn lướt qua Bảo Thân, vội vã đi tới bên cạnh Ngô Củ, nói:

“Cô nghe nói Nhị ca vết thương lại đau. Người đâu, mau mời y quan đến.”

Hắn lại nói với Bảo Thân.

“Đặc sứ Sở quốc, thực sự thứ lỗi. Cô muốn gọi y quan, thực sự không tiện, trước hết mời đặc sứ về lều thôi.”

Bảo Thân nhìn ra Tề Hầu rất giữ gìn Ngô Củ, cũng sợ chính mình bại lộ, liền chắp tay, sau đó lui ra.

Ngô Củ sợ hết hồn, không biết Tề Hầu có nghe hay không. Bất quá Tề Hầu tựa hồ là chưa nghe, liền vội vàng nói:

“Nhị ca, Bảo Thân kia có làm khó ngươi không?”

Ngô Củ cười cười, nói:

“Không có, đặc sứ Sở quốc thật sự là đến thăm bệnh, còn lại không hề nói gì.”

Tề Hầu ngờ vực. Bảo Thân cáo già, làm sao có khả năng chỉ là đến thăm bệnh. Thế nhưng Ngô Củ nói không có, Tề Hầu cũng không có suy nghĩ nhiều.

Đi săn còn đang tiến hành, bất quá Hùng Tử Nguyên đột nhiên an phận. Mọi người còn tưởng rằng Hùng Tử Nguyên là bởi vì người bị ăn vạ mà an phận, đã bị giáo huấn. Thế nhưng kỳ thực mọi người cũng không nghĩ đến, Hùng Tử Nguyên là bởi vì nghe trộm được thân thể Ngô Củ, lúc này mới âm thầm chuẩn bị kế hoạch của chính mình.

Mấy ngày sau, Bảo Thân thực sự là thái độ khác thường. Trước ông ta vẫn luôn tác hợp Ngô Củ cùng Mị Công chúa, thế nhưng sau đó cũng không nhắc đến việc kết hôn của Ngô Củ cùng Mị Công chúa, hơn nữa còn không cho Ngô Củ cùng Mị Công chúa ở chung một chỗ.

Thái độ Bảo Thân rất có vấn đề, bất quá Tề Hầu không để ý. Bởi vì Bảo Thân không tác hợp Nhị ca nhà hắn cùng nữ tử khác, Tề Hầu là cao hứng nhất.

Bất quá Ngô Củ trong lòng rõ ràng. Dù sao bây giờ mình thân phận thật sự là con trai Sở Vũ Vương, cũng chính là đệ đệ Sở Văn Vương. Mị Công chúa chính là con gái của Sở Văn Vương, nói cách khác, Mị Công chúa thật ra là cháu gái của Ngô Củ.

Ngô Củ chân thực không phải Lữ Củ, mà là họ Mị. Cứ như vậy, Ngô Củ cùng Mị Công chúa không thể thông hôn. Sở quốc tuy rằng vị trí Nam Cương, thế nhưng cũng chú trọng huyết thống, Bảo Thân tuyệt đối không thể loạn huyết thống.

Ngô Củ giờ mới hiểu được vì sao Mị Công chúa và mình có diện mạo giống nhau. Là bởi vì Mị Công chúa di truyền đời trước. Nàng là cháu gái, bối phận kém hơn một bậc, nhưng nàng giống hệt mẹ ruột đời trước, thời điểm Ngô Củ nhìn thấy Mị Công chúa luôn cảm thấy hết sức không được tự nhiên.

Tề Hầu rất cao hứng, dù sao giải quyết được nguy cơ tình địch.

Sau khi săn bắn xong, mọi người liền về Tề cung, nhón người Sở quốc cũng về dịch quán.

Bảo Thân không tác hợp Mị Công chúa cùng Ngô Củ, điều này làm cho Mị Công chúa thở phào nhẹ nhõm. Dù sao người Mị Công chúa thích không phải Ngô Củ. Trong lòng nàng đã sớm có đối tượng, đó chính là đại phu Tề quốc Đông Quách Nha.

Đông Quách Nha cũng không phải là người Sở quốc. Kỳ thực hắn cũng không biết mình là người nước nào, dù sao Đông Quách Nha tuổi ấu thơ phi thường khổ. Phụ thân mẫu thân hắn đều mắt sớm, Đông Quách Nha rất nhỏ đã bắt đầu lưu lạc, đi khắp nơi làm việc kiếm sống.

Đông Quách Nha tuy rằng từ nhỏ trí tuệ đã hơn người, thế nhưng thời đại này muốn trở thành mưu thần, không chỉ là cần trí tuệ, còn cần nịnh hót. Tuy rằng rất nhiều quý tộc, thậm chí thân hào đều nuôi thực khách, thế nhưng Đông Quách Nha không có ý định trở thành thực khách. Hắn miệng lưỡi ác liệt, muốn hắn đi nịnh hót, còn không bằng bắt hắn làm việc nặng.

Đông Quách Nha mấy năm trước vẫn chưa có đến Tề quốc, mà làm việc tại Sở quốc. Sau đó hắn có cơ hội tiến vào Sở cung làm tạp dịch.

Đông Quách Nha tại Sở cung làm việc, cũng chưa từng thấy Sở Vương, bất quá hắn đã gặp Mị Công chúa.

Mị Công chúa khi đó còn rất nhỏ, ở trong hoa viên chơi đàn, không phải rất nhuần nhuyễn. Mà bởi vì thân là Công chúa, còn là đứa con Sở Vương thương yêu, cho nên tất cả mọi người nịnh bợ Mị Công chúa, không ai nói nàng đàn không tốt, chỗ nào sai.

Đông Quách Nha khi đó làm người trồng hoa trong hoa viên. Khi chăm sóc hoa cỏ, hắn liền thấy Mị Công chúa. Mị Công chúa có thể nói là đàn rối tinh rối mù. Đông Quách Nha mặc dù không phải cái gì cũng giỏi, thế nhưng cũng tinh thông một chút. Hắn liền tiện tay chỉ điểm một hai lần cho Mị Công chúa.

Lúc đó Mị Công chúa muốn bái Đông Quách Nha làm sư phó. Đông Quách Nha tự thấy thân phận thấp kém, không dám làm sư phó của Mị Công chúa. Mị Công chúa liền nói, này có là cái gì, nàng sẽ nói cùng vương phụ đề bạt hắn sau này liền không cần ở trong vườn hoa.

Lúc đó Đông Quách Nha tin. Bất quá Mị Công chúa chỉ là nhất thời cao hứng, cũng không có để ở trong lòng. Mà Mị Công chúa còn nhỏ, tính tình trẻ con, căn bản không biết mình cho Đông Quách Nha hi vọng.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Đông Quách Nha lại không có được nửa điểm hồi phục, sau đó nản lòng thoái chí, liền rời Sở quốc. Hắn đến những quốc gia khác, thế nhưng đều là làm tạp dịch. Bởi vì Đông Quách Nha miệng quá thối, hơn nữa tính tình có thù tất báo, cũng không ai thích nghe hắn nói. Hắn vẫn luôn lưu lạc, cơ hồ đi hết bản đồ các nước thời Xuân Thu, rốt cục đi tới Tề quốc.

Mị Công chúa hoàn toàn không nhớ đến chính mình đáp ứng Đông Quách Nha chuyện gì, chỉ là nhớ tới năm đó có vị sư phó tuấn mỹ đã dạy mình đánh đàn. Sau đó Mị Công chúa dần lớn lên, vẫn không thể quên được Đông Quách Nha, trong lòng vẫn là nhớ tới. Mấy năm qua rất nhiều người đến cầu thân, bởi vì Mị Công chúa trong lòng còn nhớ sư phó tuấn mỹ, liền cự tuyệt hết thảy cầu hôn.

Mị Công chúa không muốn bị ép hôn, đi đến Tề quốc lại thấy được sư phó trong lòng tâm tâm niệm niệm. Bảo Thân không tác hợp Mị Công chúa cùng Ngô Củ, Mị Công chúa cũng cao hứng.

Chờ về tới dịch quán, nàng liền tìm Bảo Thân. Có chút ngượng ngùng, thế nhưng sợ đội ngũ lập tức sẽ về Sở quốc, liền sẽ không còn được gặp lại Đông Quách Nha, Mị Công chúa nói rõ:

“Lệnh Doãn, Mị có lời muốn nói cùng Lệnh Doãn.”

Bảo Thân thấy Mị Công chúa ấp a ấp úng, không biết là chuyện gì, liền nói:

“Công chúa mời nói.”

Mị Công chúa thực sự không tiện, bất quá vẫn là lấy hết dũng khí nói:

“Trong Tề cung có một đại phu gọi là Đông Quách, từng ở Sở quốc làm công. Lúc đó Mị đã gặp qua hắn vài lần. Đó là người có tài, Mị... Mị đối với hắn... đối với hắn vô cùng chân thành, không biết Lệnh Doãn có thể tác hợp?”

Bảo Thân nghe Công chúa nói như vậy, hơi kinh ngạc. Thứ nhất, Công chúa có người mình thích, còn là người Tề quốc. Thứ hai, người này chính là Trung đại phu Tề quốc. Tuy rằng so với Công chúa, Trung đại phu vẫn còn có chút thấp, thế nhưng Trung đại phu này vốn xuất thân từ tạp dịch lại có thể biến thành đại phu Tề quốc, quả thực làm cho người ta khiếp sợ không thôi.

Mị Công chúa nói xong, thấy Bảo Thân ngây người, hoang mang nói:

“Không biết... Không biết Lệnh Doãn cảm thấy Đông Quách tiên sinh thế nào?”

Bảo Thân chần chờ nói:

“Chuyện này... Công chúa... xuất thân của Trung đại phu rất thấp, e sợ Ngô Vương sẽ không nguyện ý gả Công chúa?”

Mị Công chúa vừa nghe sốt ruột nói:

“Lệnh Doãn, Đông Quách Nha có tài hoa, chỉ là thời điểm ở Sở quốc không có được trọng dụng. Hắn hiện tại đến Tề quốc liền biến thành Trung đại phu, ngày sau tất nhiên thăng chức rất cao. Chờ đến khi đó e sợ Mị gả cho hắn không được rồi.”

Mị Công chúa nói kỳ thực rất có lý. Đông Quách Nha lúc này còn chưa có danh tiếng, không giống Triển Hùng, Triển Cầm, Tang Thần vốn đã nổi tiếng với người bên ngoài. Đông Quách Nha lúc này còn là cái tên chưa nhiều người biết.

Bởi vậy Bảo Thân chỉ nói là:

“Công chúa, như vậy đi... Bảo Thân đi hỏi thăm một chút. Nếu Đông Quách Nha thật là người có đại tài, có thể xứng với Công chúa, Bảo Thân tất nhiên tác hợp chuyện tốt, chu toàn tâm nguyện Công chúa.”

Mị Công chúa vừa nghe, nhất thời cao hứng, liền vội vàng nói:

“Đa tạ Lệnh Doãn.”

Mọi người từ bãi săn trở về, Bảo Thân liền bắt đầu chú ý Trung đại phu Đông Quách Nha, cũng cho người đi tìm hiểu.

Đông Quách Nha thật sự từng làm tạp dịch ở Sở quốc. Không chỉ như vậy, bởi vì hắn thân phận thấp kém, còn ở những quốc gia khác làm tạp dịch, có khổ gì chưa từng trải qua?

Bởi vậy mặc dù là văn nhân, thế nhưng hắn thân hình cao lớn. Tính tình cũng không xấu, nhưng miệng lưỡi không tha ai, hơn nữa hắn còn có thù tất báo, đắc tội không ít người.

Sau khi đi đến Tề quốc, Đông Quách Nha làm việc ở thiện phòng, cũng không phải thiện phu nấu nướng, chỉ là tạm dịch thêm củi đốt lò. Sau đó hắn được Công tử Củ phát hiện, đề bạt làm Trung thứ tử, biến thành sư phó. Thêm một thời gian đã thành Trung đại phu, bây giờ làm đại phu khuyên can, chính là một khuyên can thần.

Bảo Thân sau khi nghe ngóng tìm hiểu, đối với Đông Quách Nha hảo cảm tăng gấp bội.

Tại sao?

Bởi vì Đông Quách Nha là sư phó Ngô Củ. Ngô Củ thân phận thật sự chính là Vương tử Sở quốc. Đông Quách Nha cùng Ngô Củ quan hệ thân thiết, Bảo Thân tất nhiên nguyện ý đem Công chúa giao cho người như vậy.

Bảo Thân thái độ cũng rất rõ ràng, chuẩn bị đem Mị Công chúa gả cho Đông Quách Nha.

Vừa vặn, sinh thần của Đông Quách Nha sắp đến.

Dĩ vãng Đông Quách Nha chính là tên tạp dịch, không có danh phận, bởi vậy sinh thần tự mình trải qua, cũng không có ngày như vậy. Bất quá bây giờ không giống ngày xưa, Đông Quách Nha chính là sư phó của Đại Tư Nông Tề quốc, là Trung đại phu chuyên về khuyên can, có thể nói là được cả danh và lợi, rất nhiều người muốn nịnh bợ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.