Vô Củ

Chương 259: Chương 259: Bá chủ còn ở đây!




Trùng Nhĩ vẫn sốt. Đường Vu nấu thuốc mang đến Trùng Nhĩ không thể tự uống thuốc. Ngô Củ cùng Tề Hầu hỗ trợ nâng dậy Trùng Nhĩ, mở miệng, để Đường Vu rót thuốc. Chuyện uống thuốc phải giằng co một phen. Uống thuốc xong Trùng Nhĩ tiếp tục ngủ.

Đường Vu nói:

“Chỉ cần hạ sốt là tốt rồi, tuyệt đối đừng để sốt cao. Nếu cứ phát sốt e rằng có chuyện xấu.”

Trùng Nhĩ còn nhỏ, sốt cao dễ ảnh hưởng não. Ngô Củ cũng lo lắng. Mọi người bận rộn đến đêm khuya, Trùng Nhĩ đã hạ nhiệt một ít, thế nhưng hừng đông đột nhiên lại nóng lên. Ngô Củ nói Đường Vu đem nước lau người hạ nhiệt cho Trùng Nhĩ.

Bận rộn hai canh giờ, Trùng Nhĩ lúc này mới an ổn ngủ.

Tử Thôi thấy Trùng Nhĩ không sao rồi, lúc này mới thở phào một hơi, cũng uể oải ngồi ngủ gật, đầu nghiêng một bên.

Ngô Củ ôm Tử Thôi đặt ở bên cạnh Trùng Nhĩ, kéo chăn đắp lên. Nhìn hai đứa trẻ dựa vào nhau ngủ, Ngô Củ cũng yên tâm lại.

Tề Hầu nói:

“Nhị ca, ngươi một đêm không ngủ, mau nghỉ ngơi một chút đi.”

Đừng nói Ngô Củ, Đường Vu cũng mệt mỏi, mọi người nhanh chóng đi nghỉ ngơi một chút. Tề Hầu cùng Ngô Củ đến giường bên ngoài nằm nghỉ. Ngô Củ rất nhanh đã ngủ, ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh lại.

Sau khi Ngô Củ tỉnh lại, liền đi vào bên trong xem hai đứa trẻ. Trùng Nhĩ còn đang ngủ. Tử Thôi vùi ở trong lồng ngực của Trùng Nhĩ, tay cầm lấy ống tay áo Trùng Nhĩ.

Ngô Củ đi đến gần, Trùng Nhĩ mở mắt. Ngô Củ sợ đánh thức Tử Thôi, nhỏ giọng nói:

“Còn khó chịu không?”

Trùng Nhĩ cũng không có lên tiếng, chỉ là lắc lắc đầu. Đường Vu kiểm tra, xác thực hạ sốt. Sắc mặt Trùng Nhĩ cũng tốt hơn rồi. Trẻ con chính là khôi phục nhanh.

Tử Thôi chưa tỉnh, nắm tay áo Trùng Nhĩ, ngủ còn chảy nước miếng. Trùng Nhĩ vẻ mặt ghét bỏ, bất quá cũng không có đẩy Tử Thôi ra, trái lại đắp kín chăn cho Tử Thôi.

Ngô Củ đi rửa mặt, rồi chuẩn bị đi thiện phòng một chuyến, làm món bồi bổ thân thể cho Trùng Nhĩ. Tề Hầu vừa nghe có ăn, đôi mắt liền sáng lên, vội vã đi cùng.

Hai người ra cửa gặp Mị công chúa đến thăm bệnh, liền để Mị công chúa trông coi hai đứa trẻ.

Ngô Củ nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới một món. Có câu nói không gì thoải mái bằng được nằm, không gì ăn ngon qua sủi cảo. Sủi cảo còn gọi bánh tai hay bánh chẻo, có sủi cảo hấp, sủi cảo luộc, sủi cảo chiên.

Ngô Củ cảm thấy sủi cảo ăn ngon nhất là sủi cảo chiên, vừa thơm vừa giòn, chấm nước dấm chua, ăn kèm rau trộn, vừa ngon còn không ngán.

Ngô Củ cân nhắc xong, liền chuẩn bị động thủ. Tề Hầu cũng không thể giúp, đứng ở một bên canh gác, mắt sáng lấp lánh.

Tề Hầu còn tưởng rằng Ngô Củ muốn làm bánh bao, lập tức liền cười nói:

“Nhị ca, hôm nay bánh bao hơi gầy a!”

Ngô Củ bị chọc cười.

Đương nhiên gầy, bởi vì đó cũng không phải bánh bao.

Tề Hầu nhìn bánh bao thay đổi hình dáng, hơn nữa cũng không có bỏ vào hấp. Hắn thấy kỳ quái, bất quá món Nhị ca làm hắn đều thích ăn, cũng không có nhiều lời, vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm.

Ngô Củ gói sủi cảo xong, chuẩn bị chiên. Vừa chiên sủi cảo vừa nấu cháo. Sau pha chế nước chấm. Nước chấm của Ngô Củ pha chế ngoài giấm có thêm gia vị nên càng tăng thêm ngon miệng

Tề Hầu ngửi được mùi giấm chua đã chảy nước miếng, thèm ăn vô cùng.

Ngô Củ thật giống có ba đầu sáu tay, bốn phía đều là nồi, tay luôn thoăn thoắt. Cách cái nắp mà Tề Hầu có thể ngửi thấy mùi thơm. Nhất định có tôm bóc vỏ, có thịt, còn có mùi gì Tề Hầu không nhận ra được, nói chung rất thơm.

Khi Ngô Củ đem nắp nhấc lên, một luồng khói trắng tỏa ra, mang theo mùi thơm nức. Tề Hầu thích nhất loại mùi hương này, vội vã hít sâu mấy cái, cười nói:

“Nhị ca, Cô giúp ngươi nếm thử?”

Ngô Củ cười, biết Tề Hầu là thèm ăn. Tối hôm qua bận rộn, trưa nay mới ngủ, buổi trưa cũng không ăn gì, quả thật là đói bụng, cũng là làm khó Tề Hầu.

Ngô Củ gắp một cái sủi cảo đặt vào đĩa nhỏ, cũng đưa nước chấm cho Tề Hầu. Tề Hầu vội vã, cũng không cần đũa, trực tiếp dùng tay cầm sủi cảo chấm nước giấm, rồi dồn vào trong miệng. HunhHn786

Ngô Củ vội vàng nói:

“Cẩn thận nóng.”

Tề Hầu đương nhiên là bị nóng, nóng đòi mạng, nóng đến Tề Hầu hít hà. Chỉ có điều Tề Hầu xem thức ăn tựa mạng sống, dù nóng cũng không phun ra. Hắn thật vui vẻ, nói:

“Ngon, ăn ngon, Nhị ca ăn ngon thật!”

Ngô Củ cũng không biết mình nghe Tề Hầu nói như vậy mấy trăm lần rồi. Nghe hắn nói ăn ngon, Ngô Củ liền đem sủi cảo chiên xong ra cái mâm, lại múc cháo vào cái đậu, chuẩn bị mang về cho Trùng Nhĩ cùng Tử Thôi ăn.

Tề Hầu như chó lông xù cỡ lớn theo ở phía sau. Bọn họ tiến vào tiểu tẩm cung, Giới Tử Thôi đã thức dậy, cũng đói bụng. Ngửi thấy mùi thơm, Tử Thôi dụi dụi mắt, vẻ mặt ngây ngô đáng yêu khỏi nói.

Mị công chúa vẫn còn ở đây, cũng ngửi thấy mùi thức ăn. Nàng đã ăn cơm trưa, thế nhưng ngửi thấy mùi này vẫn bị hấp dẫn thèm ăn.

Tề Hầu thấy lại thêm một người chia đồ ăn. Tề Hầu còn nhớ trước đây Mị công chúa từng chia đồ ăn cho hắn. Tề Hầu cũng không phải kẻ hẹp hòi, liền cho Mị công chúa hai cái sủi cảo. Mị công chúa không phải dạ dày vương, cũng đã ăn cơm trưa, bởi vậy hai cái liền đủ.

Trùng Nhĩ cùng Tử Thôi đói bụng muốn chết, ngồi ở trên giường. Tử Thanh lấy cái bàn nhỏ để trên giường.

Sủi cảo chiên thơm ngát, vào miệng vỏ xốp giòn, bên trong nhân có thịt có tôm, ăn quả thực sảng khoái. Sủi cảo mặn phối hợp dấm chua, còn có một bát cháo ngọt. Mặn chua ngọt phối hợp rất kích thích.

Giới Tử Thôi một hơi ăn mười cái sủi cảo, chớ nói chi là Trùng Nhĩ vốn cũng dạ dày vương giống Tề Hầu. Tề Hầu cùng Trùng Nhĩ tranh giành ăn sủi cảo. Động tác hai người đều nhanh, nhét miệng phình to. Ngô Củ trừng Tề Hầu một cái. Thế nhưng Tề Hầu vào lúc này vờ không nhìn thấy, trong mắt chỉ có sủi cảo.

Ngô Củ cảm thấy Tề Hầu quá mất mặt, giành ăn cùng trẻ con, còn trước mặt Mị công chúa. Mị công chúa cười khen Tề Hầu là tính tình chân thật. Tề Hầu vẻ mặt đắc chí.

Ngô Củ nghĩ cũng vì Mị công chúa tâm địa lương thiện, hơn nữa Tề Hầu có nhan sắc. Nếu Tề Hầu xấu xí, liền sẽ bị người ta xem là đồ bỏ đi, như tám trăm năm chưa từng ăn một bữa cơm, quả thực là quỷ chết đói đầu thai!

Ngô Củ không biết mình nghĩ đúng rồi. Tề Hầu chính là quỷ chết đói đầu thai.

Mọi người đang ăn sủi cảo thơm ngát, Tử Thanh liền đến, thấp giọng nói:

“Vương thượng, Lệnh Doãn cầu kiến.”

Ngô Củ để cho bọn họ tiếp tục ăn, tự mình đi gặp Bành Trọng Sảng. Tề Hầu vội vã lấy tay lau miệng bóng loáng, nhấp ngụm trà, khôi phục hình ảnh tao nhã, chuẩn đi cùng Ngô Củ. Trước khi đi hắn nói với Trùng Nhĩ.

“Đừng ăn hết, cẩn thận bụng chịu không nổi, để lại vài cái cho Cô.”

Trùng Nhĩ liền vội vàng quơ hết sủi cảo đến trước mặt mình. Một tay cầm một cái nhét vào trong miệng, Trùng Nhĩ ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt căng tròn như bánh bao lớn nhìn Tề Hầu. Tề Hầu tức giận gần chết, nghĩ thầm.

Tiểu tử đáng chết, bá chủ còn ở đây!

Thời điểm Tề Hầu oán thầm Trùng Nhĩ, hoàn toàn không nghĩ tới hình tượng của bản thân.

Ngô Củ cùng Tề Hầu đến phòng ngoài gặp Bành Trọng Sảng. Bành Trọng Sảng liền vội vàng hành lễ. Ngô Củ nói:

“Lệnh Doãn có chuyện quan trọng gì sao?”

Bành Trọng Sảng nói:

“Vương thượng... Trọng Sảng hôm nay nghe được một ít lời đồn không hay, là liên quan tới... Tư binh.”

Ngô Củ nghe hai chữ “tư binh” nhíu nhíu mày, nói:

“Chuyện gì xảy ra? Nói cụ thể một chút.”

Bành Trọng Sảng hôm nay tại Chính Sự Đường nghe được có người bàn luận về tư binh. Trong nhóm sĩ phu lưu truyền lời đồn Sở Vương muốn tước đoạt tư binh, hơn nữa còn không cho bất kỳ bồi thường nào.

Quý tộc thân hào nắm giữ tư binh là có nộp thuế cho quốc gia, bởi vậy tư binh chính là hợp pháp lý, hoàn toàn không thể lên án. Bây giờ Sở Vương muốn thu tư binh, tuy rằng Bành Trọng Sảng đã mở ra một tiền lệ tốt, nhưng vẫn cần dùng một ít thủ đoạn, ví dụ như là dùng tiền an ủi quý tộc thân hào.

Thế nhưng lời đồn nói là Sở Vương định cướp trắng trợn, cũng không cho một đồng tiền bồi thường. Còn nói có tư binh là phạm thượng làm loạn, muốn phá huỷ quy định tổ tông vân vân...

Nhóm sĩ phu có chút sợ hãi. Tuy rằng xác thực có người dùng tư binh vẽ đường cho hươu chạy như biểu đệ của Đấu Liêm. Thế nhưng Sở quốc khai quốc đến nay, tư binh trợ giúp quốc gia đánh thắng trận không biết bao nhiêu lần, đặc biệt là Nhược Ngao Lục Binh Đấu gia. Cũng không thể vơ đũa cả nắm, không thể nói bọn họ đều là phạm thượng làm loạn.

Còn nữa, tư binh là hợp pháp, cũng có nộp tiền. Nếu không bồi thường mà trực tiếp huỷ bỏ tư cách, tuyệt đối sẽ gây nên phản đối, khiến nhiều người tức giận. Ngô Củ lo lắng đến điều này mới không có nhanh ra tay.

Nào có biết đã có người bắt đầu nói mấy lời đồn đại nhảm nhí.

Bành Trọng Sảng không biết nghe được bao nhiêu lần về điều này, cả ngoài phố cũng có người bắt đầu lan truyền lời đồn. Bành gia dâng tư binh không bao lâu, phố phường liền lan truyền lời đồn xấu. Bành Trọng Sảng cảm thấy việc này không đúng, liền tới bẩm báo Ngô Củ.

Bành Trọng Sảng chắp tay nói:

“Vương thượng, chỉ sợ là có tặc tử cố ý lan truyền lời không hay, muốn gây bất lợi cho Vương thượng, chia rẽ triều đình Sở quốc.”

Ngô Củ cau mày, híp mắt.

Chuyện tư binh có thể lớn có thể nhỏ. Đấu gia bây giờ mới vừa yên ổn, còn có Khuất gia cùng Vĩ gia, Ngô Củ không muốn những thế lực này phản mình. Bây giờ có người cố ý đối nghịch cùng Ngô Củ.

Ngô Củ trầm giọng nói:

“Điều tra ra nơi bắt nguồn chưa?”

Bành Trọng Sảng nói:

“Trọng Sảng đã lệnh người đi điều tra, thế nhưng trước mắt không có tin tức.”

“Điều tra rõ ràng xem là ai bịa đặt sinh sự.”

“Vâng, Trọng Sảng rõ.”

“Còn nữa...”

Ngô Củ suy nghĩ một chút, nói:

“Chuyện trường học hôm qua đã kinh động Đấu gia cùng Mạc Ngao. Mạc Ngao cùng Đấu xạ sư cũng bận trước bận sau, Lệnh Doãn thay Quả nhân đi động viên một chút.”

Ngô Củ nói như vậy, Bành Trọng Sảng ngay lập tức hiểu ý. Ngô Củ kỳ thực muốn động viên Đấu gia. Dù sao lời đồn dễ dẫn dắt dư luận, nếu Ngô Củ không làm gì trấn an, e rằng quý tộc thân hào sẽ theo dư luận thôi.

Bành Trọng Sảng vừa muốn đáp lời, Ngô Củ lại nói:

“Không, vẫn là Quả nhân tự mình đi thôi. Lệnh Doãn chuẩn bị một chút, ngày mai đi.”

Ngô Củ tự mình đi Đấu gia. Mặc dù đã không phải lần đầu tiên, thế nhưng Sở Vương đại giá cũng cần chuẩn bị. Bành Trọng Sảng cần đi thông báo cho người Đấu gia chuẩn bị nghênh tiếp Vương giá.

“Vâng, Trọng Sảng đi ngay.”

Hắn nói, rất mau lui lại khỏi tiểu tẩm cung. Ngô Củ cau mày, nói:

“Không biết là ai ở sau lưng dùng thủ đoạn thấp hèn. Nếu để cho Quả nhân bắt được hắn, sẽ cho hắn biết trước mặt Quả nhân dùng thủ đoạn này đúng là tay mơ.”

Tề Hầu nhíu mày, cười nói:

“Đúng là như thế.”

Ngô Củ dự định đích thân thăm Đấu gia. Bành Trọng Sảng làm việc, Ngô Củ rất yên tâm. Mọi thứ vô cùng lưu loát.

Doanh Dự ở tại dịch quán cũng nghe được tin tức này.

Tại dịch quán, sứ thần những quốc gia hôm nay cũng đang thảo luận về lời đồn, còn có chuyện trường học bị đầu độc.

Doanh Dự có chút nôn nóng, bởi vì hắn biết tất cả đều là Phù Tu làm. Nếu việc này tra ra nhất định sẽ liên lụy đến Giang quốc, dù sao Phù Tu hiện tại là sứ thần Giang quốc.

Doanh Dự ngồi ở trong phòng, càng nghĩ càng phiền lòng. Phù Tu là người Tấn Hầu Quỷ Gia phái đến giám sát Doanh Dự. Doanh Dự có nhược điểm bị nước Tấn nắm trong tay, bởi vậy không dám chính diện phản kháng. Còn nữa, Tấn quốc mạnh mẽ, dùng một ngón tay cũng có thể ép Giang quốc bằng phẳng, bởi vậy hắn không dám chọc Tấn quốc, mới bị Phù Tu áp chế.

Thế nhưng trong lòng Doanh Dự cũng có cân nhắc, Sở quốc không dễ chọc. Thời điểm đó chuyện Tấn Hầu giao chưa hoàn thành, Sở Vương đã tra ra Giang quốc, cho một tội danh. Còn có chuyện trường học, học viên đều là con cháu quý tộc các quốc gia, Giang quốc nhỏ yếu cũng không đắc tội được, chỉ sợ bọn họ cùng nhau tấn công.

Sắc mặt Doanh Dự càng ngày càng khó coi. Bỗng nhiên hắn đứng lên, đẩy cửa đi ra khỏi phòng. Đã hoàng hôn mặt trời lặn, hắn đi ra cửa đã có binh lính ngăn cản.

Sắc mặt Doanh Dự phát lạnh, Phù Tu chậm rãi đi đến, cười nói:

“Giang Công, đã trễ thế này, ngài đi nơi nào?”

Sắc mặt Doanh Dự khó coi, nói:

“Ngươi có ý gì? Lẽ nào Cô đi nơi đâu còn cần bẩm báo cùng một tên đầy tớ sao?”

Phù Tu cười nói:

“Tiểu nhân là đầy tớ, bất quá là người nước Tấn. Ta nghe nói một tên đầy tớ Tấn quốc cũng có thể uy hiếp quốc quân Giang quốc đó.”

Hô hấp Doanh Dự ngưng lại, không nói, có một loại xu thế mưa gió nổi lên.

Phù Tu nói:

“Nếu không có gì kính xin Giang Công trở vào phòng nghỉ ngơi.”

Hô hấp hỗn loạn chậm rãi bình phục lại, Doanh Dự cười, nói:

“Cô là tận tâm tận lực làm việc Tấn Công giao phó. Nếu có trễ nãi đại sự, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?”

“Chẳng lẽ đã trễ thế này Giang Công muốn đi tìm Mị công chúa?”

“Mị công chúa? Mị công chúa bất quá là một nữ lưu, tuy rằng được sủng ái, thế nhưng chung quy có thể biết bao nhiêu cơ mật quân đội Sở quốc?”

Phù Tu ngờ vực nhìn Doanh Dự. Doanh Dự cười nói:

“Cô đi tìm người Đấu gia.”

Phù Tu càng thấy kỳ quái, vẻ mặt ngờ vực. Doanh Dự nói:

“Đấu gia thế lực cường thịnh, tay nắm quân đội. Mỗi người đều là đại thần nòng cốt Sở quốc. Tùy tiện chọn một người Đấu gia cũng biết cơ mật nhiều hơn Mị công chúa không biết bao nhiêu lần? Còn nữa, Đấu gia còn có tư binh, ngươi không phải là muốn gây xích mích để Sở quốc nội chiến? Nếu Đấu gia phản Sở Vương, không cần một khắc, Sở quốc liền diệt vong.”

Phù Tu cười lạnh nói:

“Chỉ với ngươi? Một Công chúa Sở quốc cũng không thuyết phục được, còn muốn đi thuyết phục người Đấu gia? Ngươi không biết ai trong Đấu gia cũng tinh tường?”

Doanh Dự nhíu mày, cười xem thường nhìn Phù Tu không có kiến thức.

Doanh Dự giơ tay lên sờ sờ cổ áo, đột nhiên mở ra để lộ dấu hôn còn vết cắn.

“Ai nói Cô không thuyết phục được người Đấu gia? Cô có thể thuyết phục được Đấu Liêm.”

Phù Tu vừa thấy vết tích, tựa hồ hiểu được điều gì, lộ ra vẻ mặt khinh thường, miệt thị.

Doanh Dự chậm rãi đem cổ áo chỉnh lại. Thật giống không nhìn thấy ánh mắt Phù Tu xem thường. Động tác tao nhã ung dung, hắn nói:

“Cô cũng muốn sớm về Giang quốc. Nếu không có chuyện gì, Cô còn vội vàng đi Đấu gia, hôm nay sẽ qua đêm tại Đấu gia.”

Phù Tu tuy rằng thần sắc xem thường, thế nhưng con ngươi xoay chuyển vài vòng, nói:

“Vẫn là tiểu nhân đi cùng Giang Công.”

Doanh Dự cười lạnh một tiếng, biết Phù Tu miệng lưỡi trơn tru, hơn nữa rất đa nghi. Doanh Dự không nói gì, liền trực tiếp đi ra ngoài. Phù Tu phất tay mấy người lính đi theo giám sát Doanh Dự.

Đấu gia đang bận bịu. Hôm nay Bành Trọng Sảng đích thân tới một chuyến, nói là ngày mai Sở Vương sẽ tới. Đấu gia bây giờ vô cùng bận rộn quét tước, không thể bất kính Sở Vương.

Thời điểm Doanh Dự đến Đấu gia, người hầu đang ở cửa quét tước, cũng không nhìn Doanh Dự.

Doanh Dự đứng ở cửa, hỏi người hầu.

“Đấu Liêm có ở quý phủ không?”

Người hầu liếc mắt nhìn hắn. Doanh Dự thực sự quá trẻ tuổi, dáng vẻ phong lưu, cười híp mắt. Đấu Liêm có thể nói trái ngược hắn, cẩn thận trung hậu, ngoại hình xuề xòa. Hai người hoàn toàn không thể liên quan. Bởi vậy người hầu nhìn một chút, đầy mặt ngờ vực, không biết có nên đi thông báo hay không. Mỗi ngày người đến Đấu gia xin bái phỏng không phải số ít, người hầu cũng nghĩ Doanh Dự đến nịnh bợ.

Vừa vặn Đấu Liêm từ bên trong đi ra, tựa hồ là muốn dặn dò người hầu công viêc ngày mai. Kết quả Đấu Liêm trợn tròn mắt, vội vã chắp tay nói:

“Giang Công sao đến đây, mời đi vào.”

Phù Tu đứng ở phía sau làm bộ cung kính an phận. Nhìn thấy Đấu Liêm làm lễ, trong lòng xem thường, bất quá hắn không dám lộ ra ngoài, chỉ có thể cúi đầu dùng dư quang xem.

Doanh Dự cùng Đấu Liêm khách sáo một chút, liền đi vào Đấu gia. Đấu Liêm dẫn Doanh Dự đi vào phòng chính, Doanh Dự cười nói:

“Dự hôm nay chính là tìm Đấu xạ sư, đi phòng chính quấy rầy quốc lão cùng Mạc Ngao. Không bằng đi chỗ Đấu xạ sư được không?”

Đấu Liêm vừa nghe, sợ hết hồn, có chút choáng váng. Nhìn thấy Doanh Dự, đột nhiên hắn liền nghĩ tới ngày ấy, có chút lúng túng, không quá tốt, thực sự không có cách nào nói chuyện.

Doanh Dự thản nhiên, cũng không có gì lúng túng cùng không tiện. Đấu Liêm cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi.

Doanh Dự cười nói:

“Sao? Lẽ nào Dự không thể cùng Đấu xạ sư nâng ly nói chuyện vui vẻ?”

Đấu Liêm nhanh chóng nói:

“Có thể, đương nhiên có thể. Chỉ là... Chỉ là phòng Đấu Liêm thực sự đơn sơ, sợ thất lễ Giang Công.”

Doanh Dự cười ám muội, nói:

“Thanh tịnh là được.”

Đấu Liêm nghe không hiểu. Bất quá lời này kỳ thực cũng không phải nói cho Đấu Liêm nghe, mà là nói cho Phù Tu nghe. Phù Tu nghe hiểu, nhất thời liền xem thường Doanh Dự. Hắn cảm thấy để cho Doanh Dự đến với Mị công chúa thì không đi, nhất định phải đến đến chỗ Đấu Liêm. Nguyên do quốc quân Giang quốc là một tên thấp hèn.

Đấu Liêm nhanh chóng dẫn Doanh Dự về phòng của mình. Hắn dặn dò người đi lấy một ít đồ nhắm và rượu đến đặt trong phòng.

Tiến vào phòng, Đấu Liêm mời Doanh Dự ngồi xuống. Binh lính đều ở bên ngoài, Phù Tu lại theo vào, đứng ở một bên. Mặc dù là cung kính hầu hạ, kỳ thực hắn đang giám thị.

Đồ nhắm và rượu rất nhanh đã mang đến. Doanh tự tay rót rượu cho Đấu Liêm. Đấu Liêm có chút thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng bưng ly rượu lên, nói:

“Giang Công, Đấu Liêm mời ngài một ly!”

Doanh Dự cũng bưng ly rượu lên, mời Đấu Liêm. Hai người liền uống. Doanh Dự là thể chất ngàn ly không ngã, Đấu Liêm tửu lượng cũng không tệ, bởi vậy cứ ngươi một ly ta một ly. Phù Tu đứng ở phía sau đã xem không nổi nữa.

Doanh Dự vào lúc này nheo mắt. Hắn vốn là ngàn ly không ngã, lại làm bộ say. Cổ tay rung một cái, trực tiếp làm rượu đổ trên người.

Đấu Liêm vừa thấy, liền vội vàng nói:

“Xiêm y Giang Công bị bẩn rồi. Đấu Liêm có xiêm y, nếu Giang Công không chê, có thể dùng tạm.”

Đấu Liêm luống cuống tay chân muốn đứng lên, nào có biết vào lúc này Doanh Dự đột nhiên vươn tay kéo Đấu Liêm.

“Rầm!”

Đấu Liêm không kịp phản ứng. Một mặt không nghĩ tới, mặt khác cũng không dám vô lễ, bởi vậy Đấu Liêm liền bị Doanh Dự đè ở trên mặt đất.

Đấu Liêm lấy làm kinh hãi, nhìn đôi môi Doanh Dự đè ép xuống.

Phù Tu ở một bên nhìn hai người lộ ra biểu tình chán ghét buồn nôn, xem thường.

Doanh Dự đem Đấu Liêm áp trên đất, đôi môi phớt qua mặt nhẹ nhàng cọ vành tai Đấu Liêm. Đấu Liêm phút chốc bối rối, cứng ngắc không biết làm cái gì.

Đấu Liêm liền vội vàng nói:

“Giang Công, ngài uống say rồi.”

Doanh Dự cười nói:

“Đúng rồi, còn muốn làm phiền Đấu xạ sư chăm sóc Dự.”

Phù Tu càng xem thường muốn chết. Doanh Dự thuận thế liền nói:

“Phù Tu, ngươi đi ra ngoài trước.”

Phù Tu không muốn đi ra, dù sao hắn còn muốn giám thị. Bất quá hắn chần chờ, Doanh Dự đã cúi đầu hôn lên môi Đấu Liêm.

Đấu Liêm bị doạ muốn chết, trong lòng lại dâng lên khí nóng, cảm giác thật sự uống nhiều rồi.

Đấu Liêm ôm lấy Doanh Dự, vươn mình đổi khách thành chủ đem Doanh Dự đè xuống dưới. Doanh Dự sửng sốt một chút, sau đó cười, duỗi cánh tay ôm lấy lưng Đấu Liêm.

Lần này hay rồi, Phù Tu rốt cục không nhìn nổi, buồn nôn trực tiếp ra khỏi phòng.

Doanh Dự bị hôn thở hồng hộc, còn nói:

“Phù Tu, ngươi về dịch quán trước, hôm nay Cô ở Đấu phủ qua đêm.”

Phù Tu đáp một tiếng, lùi ra. Bất quá hắn cũng không có lập tức đi, mà là víu cửa phòng nhìn bên trong, tựa hồ đang xác định.

Doanh Dự híp mắt, dùng dư quang nhìn Phù Tu. Nghe âm thanh đóng cửa, hắn cũng không có đẩy Đấu Liêm. Đấu Liêm không biết tình huống. Do uống chút rượu, trong đầu nóng hầm hập, còn dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn chăm chú vào Doanh Dự.

Khi Đấu Liêm ánh mắt thâm trầm, muốn cúi đầu cướp đoạt, Doanh Dự đột nhiên tới gần bên tai Đấu Liêm thấp giọng nói chuyện.

“Đấu xạ sư, Dự có yêu cầu quá đáng, kính xin Đấu xạ sư giúp đỡ, bằng không Giang quốc liền diệt quốc.”

Đấu Liêm còn thở mạnh, đột nhiên nghe Doanh Dự thấp giọng nói chuyện, phút chốc đã thanh tỉnh. Doanh Dự thấp giọng nói:

“Vừa rồi người đi ra ngoài chính là mật thám Tấn Hầu phái tới bên cạnh Dự.”

Đấu Liêm giống hiểu được điều gì, nhất thời càng lúng túng không thôi, mặt đỏ rần. Bởi vì vừa rồi Doanh Dự là giả vờ giả vịt, hắn thật tập trung. Dáng dấp kia cũng không biết bị Doanh Dự nhìn ra chưa. Đấu Liêm trong nháy mắt cảm thấy mình không có chỗ dung thân.

Đấu Liêm nhanh chóng buông Doanh Dự. Doanh Dự lại ôm hắn, thấp giọng nói:

“Suỵt... Hắn còn chưa đi.”

Đấu Liêm lập tức liền bất động, vẫn duy trì động tác đè lên Doanh Dự. Hai người động tác thực sự ám muội, phía dưới cũng có chút không ổn. Đấu Liêm cũng không biết có phải bởi vì uống nhiều rượu hay không dần dần trở nên lúng túng.

Đấu Liêm vội vã hít sâu hai cái. Hơi thở Doanh Dự nhẹ nhàng bên lỗ tai hắn. Phảng phất hô hấp của hai người hòa nhập cùng nhau, rất nhịp nhàng. Có thể cảm giác được bên trong hơi thở mùi rượu thơm ngọt, càng say lòng người.

Hai người giằng co một hồi lâu, Doanh Dự đột nhiên mở to hai mắt, hơi kinh ngạc liếc nhìn Đấu Liêm. Đấu Liêm sống hơn ba mươi năm, đời này chưa từng lúng túng như thế. Sắc mặt có chút cứng ngắc, thật không tiện đón nhận sự kinh ngạc của Doanh Dự.

Vào lúc này liền nghe âm thanh loạt soạt bên ngoài, Phù Tu tựa hồ rốt cục nhìn trộm xong, đã rời đi, binh lính cũng mang đi. Thời điểm đi hắn vẫn vẻ mặt xem thường, vô cùng xem thường.

Phù Tu vừa đi, Doanh Dự lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đấu Liêm nhanh chóng ngồi dậy, muốn che giấu bối rối của mình.

Doanh Dự cũng ngồi dậy. Xiêm y hắn dính rượu không ít, Đấu Liêm nhanh chóng tìm một bộ sạch sẽ đưa Doanh Dự đi vào bên trong đổi.

Doanh Dự cảm tạ Đấu Liêm, đi vào thay y phục. Bởi vì Doanh Dự không cao to bằng Đấu Liêm, mặc xiêm y Đấu Liêm có chút rộng lớn, cũng có chút lôi thôi, thế nhưng lại gợi cảm. Đấu Liêm nhìn, mặt già liền đỏ.

Doanh Dự cười nói:

“Đa tạ Đấu xạ sư cho mượn xiêm y.”

Đấu Liêm vội vàng lắc đầu. Doanh Dự cười cười, nói:

“Đấu xạ sư... Không có chuyện gì chứ?”

Đấu Liêm bị nói như thế, mặt vừa đỏ cảm giác nóng bừng, thực sự là không còn mặt mũi gặp người.

Nào có biết Doanh Dự lại nói:

“Dự có thể giúp Đấu xạ sư.”

Đấu Liêm sợ hết hồn, Dự còn nói:

“Coi như là cảm tạ Đấu xạ sư.”

Hắn nói đi tới, Đấu Liêm cuống quít xua tay nói:

“Không cần, không cần. Giang Công ngài... Ngài ngồi đi.”

Doanh Dự thấy Đấu Liêm vẻ mặt đứng đắn, liền cười híp mắt ngồi xuống, nói:

“Vậy mời Đấu xạ sư trước?”

Đấu Liêm lúng túng trốn vào bên trong, vốn định bình tĩnh một chút là tốt rồi. Nào có biết đi vào, hắn liền thấy xiêm y dính rượu của Doanh Dự vừa thay ra để ở một bên. Đấu Liêm nhìn chằm chằm kiện xiêm y, ánh mắt cũng có chút thâm trầm.

Doanh Dự thấy Đấu Liêm thật lâu không đi ra, không biết tình huống thế nào, liền đứng dậy đi vào trong. Vừa tới bên trong, hắn liền nhìn thấy Đấu Liêm cầm xiêm y của mình. Đấu Liêm vẫn chưa xong việc, còn bị chủ nhân xiêm y thấy được toàn bộ quá trình. Đấu Liêm cảm giác “khí tiết tuổi già khó giữ được“.

Doanh Dự nhanh chóng quay đầu đi ra ngoài.

Hai người đều có chút trầm mặc. Đấu Liêm cảm thấy không phải một người lúng túng, cũng không biết là tốt hay xấu.

Đấu Liêm hỏi thăm một chút tình huống cụ thể, Doanh Dự liền vội vàng nói:

“Dự biết ngày mai Sở Vương thăm Đấu gia, bởi vậy muốn Đấu xạ sư hỗ trợ lén lút cầu kiến Sở Vương. Việc này không thể để cho mật thám Tấn quốc biết.”

Đấu Liêm cảm thấy việc này không có vấn đề, cũng không phải việc gì khó.

Khó là khó ở chỗ... Doanh Dự ngủ.

Vì để Phù Tu chướng mắt, Doanh Dự giả vờ câu dẫn Đấu Liêm, bởi vậy nhất định phải ngủ cùng Đấu Liêm đêm nay. Cứ thế thật là lúng túng, đặc biệt là trước đã xảy ra chuyện như vậy.

Đấu Liêm nhanh chóng nói:

“Chuyện này... Không còn sớm, mời Giang Công đi vào ngủ thôi, Đấu Liêm canh giữ ở ngoài phòng.”

Doanh Dự cười cười, nói:

“Đây vốn là phòng Đấu xạ sư, Dự ngủ ở bên trong, Đấu xạ sư thì gác đêm bên ngoài, thành thể thống gì. Còn nữa, vạn nhất mật thám trở lại kiểm tra, chẳng phải là lộ chân tướng. Kính xin Đấu xạ sư cùng Dự đi vào nghỉ ngơi thôi.”

Đấu Liêm không dám. Kỳ thực không phải sợ Doanh Dự, mà là sợ chính mình làm cái gì vô liêm sỉ. Doanh Dự cười nói:

“Chẳng lẽ, Đấu xạ sư còn sợ Dự ăn ngài?”

Đấu Liêm vừa nghe, khó giải thích được có chút đỏ mặt, nhanh chóng làm lễ mời Doanh Dự vào bên trong, hắn cũng cùng tiến vào.

Hai người cùng để nguyên quần áo nằm ở trên giường. Đấu Liêm tắt đèn, bầu không khí ám muội đến cực điểm. Đấu Liêm không ngủ, bởi vì ngủ không được. Sau nửa đêm có chút mệt thực sự quá buồn ngủ, hắn cũng nhắm mắt lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, người Đấu gia trở nên bận rộn, bởi vì hôm nay Sở Vương tới thăm. Đó là vinh quang biết bao. Tuy rằng Đấu gia thường tiếp thu vinh quang, bất quá vẫn không dám thất lễ. Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, Đấu Liêm liền bị đánh thức.

Đấu Liêm là quân nhân, bởi vậy tính cảnh giác vô cùng nhạy bén. Hắn mở mắt ra, kết quả sợ hết hồn, liền thấy ngực mình có người. Doanh Dự còn đang ngủ, nằm co rút trong lồng ngực của hắn, tay vắt lên hông của hắn, một bộ ngoan ngoãn.

Hơn nữa Doanh Dự ngủ giống Ngô Củ, không có cảm giác an toàn, thích co ro, ôm hay cầm nắm thứ gì. Hắn ôm Đấu Liêm, không chỉ là ôm, còn nắm khóa đai lưng. Đấu Liêm cảm giác mình hơi động, khả năng xiêm y bị mở ra.

Doanh Dự ngủ rất say. Có thể là bởi vì gần đây rất lo lắng đáy mắt có chút thâm đen. Hắn dựa vào Đấu Liêm, cũng không thả lỏng, nhưng lộ ra khuôn mặt trẻ con đến ngây ngô.

Đấu Liêm nhìn tình cảnh này đột nhiên nhớ tới vị Giang Công phong lưu phóng khoáng, thích bày mưu tính kế còn chưa tới hai mươi tuổi.

Ngô Củ cùng Tề Hầu hôm nay đi Đấu gia thăm viếng.

Đã bắt đầu mùa đông, tuy rằng Sở quốc không phải rất lạnh, thế nhưng sắc trời sáng lên chậm. Cổ nhân mặt trời lặn thì ngủ, mặt trời mọc thì làm. Ngô Củ một cái cây ngay không sợ chết đứng lười biếng ngủ nướng.

Ngô Củ sáng sớm lười biếng trong ổ chăn. Tề Hầu thấy không còn sớm, mặc dù bây giờ mặt trời mọc muộn, thế nhưng canh giờ cũng không muộn. Hắn sợ chậm trễ canh giờ, người Đấu gia chờ ở cửa lâu thực sự khó coi.

Tề Hầu cần cù chăm chỉ đánh thức Ngô Củ. Nào có biết Ngô Củ kéo lấy Tề Hầu ôm vào trong ngực, dùng sức cọ cọ, miệng lầm bầm nói:

“Ôi... Đại Bạch, ngươi rụng lông sao? Không mềm mịn? Bị bệnh rụng lông rồi.”

Tề Hầu mặt xanh lè. Hắn là Tiểu Bạch, Nhị ca nhận thành con chó ngu xuẩn.

Lúc Ngô Củ tỉnh lại còn vô cùng mê man, dụi dụi con mắt, nói:

“Giờ gì rồi?”

Tề Hầu nói:

“Còn không rửa mặt sẽ trễ giờ.”

Ngô Củ vừa nghe, sợ hết hồn, nhanh chóng xuống giường đi rửa mặt, còn nói:

“Ngươi tại sao không gọi ta.”

Tề Hầu xoa xoa thái dương của chính mình. Tề Hầu đâu chỉ là kêu Ngô Củ, còn bị xem là Đại Bạch rụng lông đó!

Ngô Củ cùng Tề Hầu vội vã rời Vương cung đi Đấu gia. Người Đấu gia đã chờ ở bên ngoài cổng chính. Quốc lão Đấu Bá Bỉ cùng phu nhân, Mạc Ngao Đấu Kỳ, xạ sư Đấu Liêm, tất cả đều đứng ở cửa chờ đợi nghênh tiếp.

Ngô Củ cùng Tề Hầu xuống xe, người Đấu gia vội vã quỳ lạy. Ngô Củ nâng từng người dậy, cười nói:

“Chư vị hà tất nhiều lễ?”

Đấu Bá Bỉ nói:

“Vương thượng, mời.”

Ngô Củ đi vào Đấu gia trước tiên, mọi người cũng theo ở phía sau. Ngô Củ vào sảnh chính ngồi xuống, có người nhanh chóng dâng trà, mọi người lúc này mới dồn dập ngồi xuống.

Ngô Củ hớp miếng trà, đem cốc trà đặt ở trên bàn, lúc này mới cười híp mắt nói:

“Chắc chắn các vị cũng biết ý định Quả nhân lần này đến. Một mặt là bởi vì sự tình trường học, Đấu gia xuất lực không ít. Mặt khác cũng là bởi vì... Tư binh.”

Đấu Bá Bỉ, Đấu Kỳ cùng Đấu Liêm đều nhìn Ngô Củ. Ngô Củ cười nói:

“Gần đây có rất nhiều lời đồn đại, nói là Quả nhân muốn cướp trắng trợn tư binh. Không biết chư vị có nghe nói.”

Đấu Bá Bỉ không lên tiếng. Đấu Kỳ là tông chủ, lẽ ra nên trả lời, liếc mắt nhìn Đấu Bá Bỉ, lúc này mới chắp tay nói:

“Lời đồn phố phường không thể tin tưởng, xin Vương thượng yên tâm.”

Ngô Củ cười cười, nói:

“Cũng không phải toàn bộ đều không thể tin. Quả nhân xác thực có ý nghĩ tước đoạt tư binh.”

Người Đấu gia có chút giật mình. Không phải giật mình Sở Vương muốn tước đoạt tư binh, mà là giật mình Sở Vương nói thẳng như vậy.

“Quả nhân biết, tước đoạt tư binh là làm khó mọi người. Dù sao tư binh là hợp pháp, cũng dùng tiền mồ hôi nước mắt tích lũy lại. Hơn nữa tư binh Đấu gia vì Sở quốc nhiều lần cống hiến, đánh không ít trận, thế nhưng... Chắc chắn các vị cũng rõ ràng, Đấu gia ngoại trừ chư vị trung thành tuyệt đối, cũng có người đục nước béo cò trong dòng họ. Số lượng đục nước béo cò thì càng nhiều vô số kể, thật là làm Quả nhân lo lắng.”

Đấu Bá Bỉ vẫn cứ không lên tiếng. Đấu Kỳ chắp tay nói:

“Vương thượng, vấn đề tư binh, Kỳ cùng chư vị đang ngồi đã thảo luận qua, đều có thể rõ ràng khổ tâm Vương thượng. Trước đó vài ngày tại diễn binh, Lệnh Doãn hiến tư binh Bành thị. Đấu Kỳ thân là Mạc Ngao, vốn nên cũng như Lệnh Doãn hiến tư binh, chỉ là... Như Vương thượng đã biết, nội bộ Đấu thị nhiều phe cánh rối rắm. Đấu Kỳ xấu hổ, tuy rằng thân là tông chủ cũng không đủ lực áp chế. E sợ nếu đem tư binh quyên, có thể sẽ gây nên bất mãn trong tộc, trái lại làm phiền hà xã tắc Vương thượng.”

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

“Mạc Ngao trung thành tuyệt đối, trong lòng Quả nhân biết.”

Đấu Kỳ nói:

“Lời đồn phố phường Đấu Kỳ cũng nghe không ít. Thế nhưng từ khi Vương thượng đăng cơ, những năm này, Đấu Kỳ cũng rõ ràng cách làm việc của Vương thượng. Tuyệt đối sẽ không tin tưởng những lời gây xích mích ly gián.”

Ngô Củ cười nói:

“Đáng quý phần tâm tư này của Mạc Ngao.”

Đấu Kỳ chắp tay nói:

“Đấu thị ủng hộ Vương thượng tước tư binh. Chỉ là bước đi không thể quá nhanh. Bây giờ có tặc tử gây xích mích ly gián, ý đồ ly gián nội bộ Sở quốc. E rằng Vương thượng vẫn phải trấn an là chính.”

Đấu Kỳ cùng Ngô Củ nghĩ giống nhau. Không phải vì vậy mà Ngô Củ liền đến Đấu gia sao. Hôm nay đến Đấu gia, ngày mai đi Khuất gia, cứ như vậy lời đồn đãi chưa đánh đã tan, Ngô Củ chính là tính toán cái này.

Đấu Bá Bỉ đã thoái ẩn, bởi vậy không tiện mở miệng. Đấu Kỳ thâm minh đại nghĩa, có thể thấy rõ tình thế. Đấu Liêm trung thành tuyệt đối. Ngô Củ cũng thật sự là vui mừng.

Mọi người nói xong chuyện đã buổi trưa. Đấu Kỳ chuẩn bị yến tiệc mời Ngô Củ cùng Tề Hầu dùng bữa.

Vào lúc này Đấu Liêm lại chắp tay nói:

“Vương thượng, Đấu Liêm có mấy câu muốn nói riêng cùng Vương thượng.”

Ngô Củ có chút giật mình. Đấu Liêm làm người trung hậu thành thật, thậm chí có lời muốn nói riêng. Ngô Củ có chút ngạc nhiên.

Đấu Liêm dẫn Ngô Củ cùng Tề Hầu đến phòng của hắn, cung kính đẩy cửa ra, mời hai người tiến vào.

Ngô Củ cùng Tề Hầu vừa đi vào liền phát hiện bên trong có người. Chính là Giang Công Doanh Dự.

Ánh mắt Ngô Củ rất nhạy cảm, trên dưới quét một lần, liền phát hiện có điểm kỳ quái. Cũng không phải thần sắc kỳ quái, mà là ăn mặc kỳ quái.

Xiêm y trên người Doanh Dự khá rộng, Ngô Củ liếc mắt một cái nhìn ra là của Đấu Liêm, thậm chí có một loại ảo giác “áo sơ mi bạn trai“.

Cổ áo cũng lớn, không giấu được dấu vết trên cổ. Ngô Củ nhất thời nhíu mày, cảm giác mình phát hiện sự việc vô cùng lớn.

Ánh mắt Ngô Củ trần trụi, nhìn chằm chằm, Doanh Dự cứng đờ, vội vã cúi đầu xem xét, nhất thời có chút ngượng ngùng. Tề Hầu vội vã ho khan một tiếng, Ngô Củ mới thu hồi ánh mắt, cười nói:

“Đấu xạ sư đây là Kim ốc tàng Kiều?”

(Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Hiếu Vũ hoàng hậu Trần A Kiều, vợ của Hán Vũ Đế. Đó là Kim ốc tàng Kiều, nghĩa là “nhà vàng giấu người đẹp“. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử.)

Đấu Liêm cùng Doanh Dự không biết về Kim ốc tàng Kiều. Truyền thuyết này là ở mấy trăm năm sau. Hơn nữa hai người có việc quan trọng cần bẩm báo.

Doanh Dự đột nhiên quỳ xuống dập đầu. Hành lễ lớn như vậy, Ngô Củ sợ hết hồn, nói:

“Giang Công làm cái gì vậy? Vì sao hành lễ lớn như vậy?”

Dù Giang quốc muốn lệ thuộc Sở quốc cũng không phải làm lễ lớn như vậy. Dù sao Doanh Dự có tước vị. Thế nhưng hắn quỳ trên mặt đất không đứng lên, nói:

“Sở Vương xin cứu con dân Giang quốc, Dự vô cùng cảm kích!”

Ngô Củ kinh ngạc nói:

“Giang Công mời đứng dậy đi. Nếu Quả nhân có thể giúp được, Quả nhân nhất định sẽ giúp.”

Ngô Củ còn tưởng rằng là chuyện lũ lụt. Nhưng mà Ngô Củ nghĩ sai rồi, bởi vì tai họa lớn nhất một quốc gia đối mặt cũng không phải thiên tai, mà là nhân họa.

Giang quốc mặc dù bị lũ lụt, các nước chung quanh ức hiếp nhưng vẫn sinh tồn, cũng coi như là an ổn. Từ khi Doanh Dự kế vị tới nay, bách tính đều sống rất tốt, cũng không có loạn chính xuất hiện.

Cách đây không lâu, Khúc Ốc Công nhờ Ngô Củ trợ giúp quang vinh danh chính ngôn thuận thành Tấn Hầu. Vì vậy Tấn Hầu liền chuẩn bị qua cầu rút ván, tá ma giết lừa.

Tấn Hầu Quỷ Gia cảm thấy nước Tấn tại phương bắc phi thường mạnh mẽ, không thua gì Sở quốc phía nam, bởi vậy muốn cùng Sở quốc phân cao thấp. Hơn nữa cũng không phục Tề quốc phía đông, muốn tranh bá chủ với Tề quốc.

Làm sao có vị trí bá chủ?

Tổ chức hội minh.

Năm đó Tề Hầu tổ chức hội minh có quốc gia tham gia, còn được chọn làm minh chủ, cứ như vậy địa vị bá chủ địa liền định. Tấn Hầu cũng muốn học biện pháp này.

Thế nhưng Tấn Hầu không thấy rõ định vị của mình, dám truyền đòi quốc quân khác đến hội minh, tự xem là minh chủ. Cứ như vậy, coi như là quốc gia nhỏ cũng không muốn bị Tấn Hầu truyền đòi. Truyền đòi là Thiên tử triệu kiến chư hầu mới dùng. Tuy rằng cùng là chư hầu nhưng tước vị đẳng cấp có phân chia thứ bậc. Tấn Hầu là hầu tước, còn có nhiều công tước ở đây, Tấn Hầu không tôn ti dám truyền đòi, ai có thể cho hắn mặt mũi?

Hội minh Tấn Hầu tổ chức, Sở Vương từ chối trước tiên, bởi vậy kết quả cuối cùng không gia nào tham dự. Tấn Hầu lập tế đàn, kết quả rỗng tuếch, hành dinh là khoảng không, chỉ có người Tấn quốc.

Cứ như vậy, Tấn Hầu Quỷ Gia ghi hận trong lòng, cảm thấy là Sở Vương không nể mặt mũi. Trước đây không có danh phận, bây giờ hắn là Tấn Hầu, Sở Vương còn không nể mặt, thực sự không thể nhịn được nữa.

Tấn quốc tìm Hoàng quốc bên cạnh Sở quốc đầu tiên. Hoàng quốc cũng là chư hầu họ Doanh, chính là cửa ngõ mặt đông ra vào Sở quốc. Vị trí địa lý độc đáo, xem như là quốc gia thịnh vượng nhất trong khu vực.

Tấn quốc dự định kêu gọi Hoàng quốc phối hợp với mình, cho Sở quốc thấy một ít lợi hại. Quốc nhân Hoàng quốc sợ phiền phức, căn bản không dám trêu chọc Sở quốc, bởi vậy liền tiến cử quốc quân Giang quốc.

Doanh Dự thủ đoạn tàn nhẫn, đủ thông minh, mưu kế không tệ. Để quốc quân Giang quốc đi Sở quốc làm lễ, nhưng thật ra là làm mật thám, ăn cắp thông tin cơ mật Sở quốc.

Quốc quân Hoàng quốc hiến kế cho Tấn Hầu. Nói Doanh Dự mang theo muội muội làm yểm trợ đến Sở quốc. Cứ như vậy, Giang quốc dẫn theo nữ quyến, Sở quốc cũng phải có nữ quyến mới được, Doanh Dự liền nhân cơ hội cám dỗ Mị công chúa.

Mị công chúa rất được Sở Vương yêu thương. Khiến Mị công chúa đam mê thần hồn điên đảo, đi trộm công văn căn bản không có vấn đề.

Tấn Hầu hoàn toàn không cảm thấy Hoàng quốc là sợ sệt trốn tránh, liền phái thân tín của mình là Phù Tu đi Giang quốc, hạ chiếu lệnh quốc quân Giang quốc đi làm mật thám.

Doanh Dự tốt xấu gì cũng là tử tước. Tấn Hầu hạ chiếu lệnh, hắn không phục, không nghe chiếu lệnh. Tấn Hầu nổi giận muốn đánh Giang quốc. Nhưng Giang quốc cách xa Tấn quốc. Nếu quân Tấn thật đến đánh Giang quốc, như vậy Sở quốc nói không chừng sẽ viện trợ Giang quốc. Thời điểm đó cái được không đủ bù đắp cái mất.

Bởi vậy Quỷ Gia nghĩ tới một biện pháp, chính là uy hiếp Doanh Dự. Nếu Doanh Dự không đi làm mật thám cho Tấn quốc, như vậy thì sẽ khiến sông Hoài nhấn chìm toàn bộ Giang quốc.

Tấn Hầu cấu kết Hoàng quốc, quốc quân Hoàng quốc sợ phiền phức, ngay lập tức liền cho Quỷ gia mượn địa bàn. Nếu như Doanh Dự không nghe lời, Quỷ Gia liền bắt đầu đào kênh ở Hoàng quốc dẫn nước nhấn chìm Giang quốc.

Doanh Dự vốn muốn cùng nước Tấn chống đối đến cùng. Thế nhưng nếu bọn họ thật sự đào lòng sông, thời điểm đó đừng nói là những địa phương khác, coi như là Phượng Hoàng Đài cũng sẽ không thể may mắn thoát khỏi.

Sau khi Doanh Dự lên ngôi, nhiều bách tính Giang quốc mới vừa an cư lạc nghiệp, bây giờ liền phải đối mặt tai ương ngập đầu. Doanh Dự không có cách nào, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Tấn Hầu phái Phù Tu làm giám sát đi theo Doanh Dự tới Sở quốc.

Doanh Dự quỳ trên mặt đất không đứng lên, nói:

“Dự bị bức ép bất đắc dĩ, cũng không có ý bất kính Sở Vương. Huống hồ trong lòng Dự cũng rõ ràng, Tấn Hầu lòng tham không đáy. Coi như Dư trợ giúp trộm cơ mật Sở quốc, Tấn Hầu vẫn sẽ uy hiếp Giang quốc lần thứ hai. Bởi vậy Dự cố ý nhờ Đấu xạ sư cầu kiến Sở Vương, mong Sở Vương làm chủ cho Giang quốc!”

Ngô Củ nghe việc này, nhíu nhíu mày. Thì ra Tấn quốc lại bắt đầu không sống yên ổn. Không chỉ là truyền đòi Sở quốc đi minh hội, còn muốn trộm đồ vật.

Quả thực là sáng chói nhức mắt a!

Doanh Dự còn nói:

“Tấn Hầu phái Phù Tu giám sát Dự. Ngày trước trong tiệc rượu, Phù Tu uy hiếp Dự, còn bị Giới Tử Thôi thư đồng Công tử Trùng Nhĩ nghe được, bởi vậy Phù Tu muốn giết Giới Tử Thôi. Chuyện trường học bị trúng độc chính là Phù Tu làm.”

Hắn vừa nói như vậy, Ngô Củ liền nổi giận. HunhHn786 Trường học bị đầu độc. Giới Tử Thôi không có trúng độc, Trùng Nhĩ Nhĩ trúng độc nặng nhất, suýt nữa chết. Những đứa trẻ khác cũng chịu đau đớn. Ngô Củ còn đang suy nghĩ là ai độc ác, thậm chí ngay cả trẻ con cũng không buông tha.

Bây giờ vừa nghe, Ngô Củ phẫn nộ vỗ bàn, nói:

“Lẽ nào có lí đó!”

“Phù Tu chưa có diệt trừ được Giới Tử Thôi. E sợ Giới Tử Thôi nói thân phận hắn, bởi vậy còn chuẩn bị hạ độc thủ. Xin Sở Vương phòng bị chuyện chưa xảy ra. Còn nữa, hôm qua truyền ra lời đồn Sở Vương muốn cướp trắng trợn tư binh cũng là Phù Tu làm.”

Ngô Củ cùng Tề Hầu nhìn nhau.

Thì ra con chuột xấu xa lại chính là Phù Tu. Không chỉ là bỏ độc ở trường học hại bọn nhỏ, còn lan truyền lời đồn xấu.

Doanh Dự nói:

“Nước Tấn lòng tham không đáy. Phù Tu vào Sở quốc phát hiện Sở quốc mạnh mẽ, chỉ là trộm một hai công văn căn bản không có cách lay động địa vị Sở Vương. Bởi vậy hắn mới nghĩ tới vấn đề tư binh. Phù Tu biết Sở Vương có ý định tước tư binh, tập trung binh lực Vương quyền. Hắn muốn gây xích mích các tông gia, chia rẽ nội bộ triều đình Sở quốc. Hắn muốn Dự tới thuyết phục Đấu gia. Chỉ cần Đấu gia cùng Sở Vương đối nghịch, như vậy Phù Tu sẽ truyền tin về Tấn quốc, xin Tấn Hầu phát binh, cùng Đấu thị trong ứng ngoài hợp tiêu diệt Sở quốc.”

Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, đột nhiên cười ha ha, không nổi giận giận, trái lại có chút vui vẻ, nói:

“Tấn Hầu khẩu khí thật là lớn. Muốn tiêu diệt Sở quốc chỉ bằng cân lượng đó?”

Tề Hầu cũng cười nói:

“Xem ra Tấn Hầu gần đây thực sự quá đắc ý. Hắn quên mất ai có công lao tái tạo hắn.”

Doanh Dự vẫn cứ quỳ trên mặt đất, nói:

“Xin Sở Vương cứu Giang quốc. Bây giờ Hoàng quốc theo Tấn Hầu, nếu Doanh Dự có sai lầm, bọn họ sẽ khiến Giang quốc chìm trong nước, Dự chết không hết tội. Mong Sở Vương thương bách tính Giang quốc, Dự vô cùng cảm kích!”

Doanh Dự nói, nhanh chóng dập đầu lạy Ngô Củ.

Đấu Liêm giật mình, Ngô Củ vững vàng ngồi, nói:

“Giang Công hôm nay tới nói rõ Giang Công trong sạch, hiểu rõ đúng sai. Chỉ cần Giang Công nói là sự thật, Quả nhân xác thực có biện pháp trợ giúp Giang quốc.”

Doanh Dự vừa nghe, vội vã dập đầu, nói:

“Dự nói đều là thật, không dám lừa gạt Sở Vương. Nếu Sở Vương chịu cứu bách tính Giang quốc, Dự nguyện ý đem Giang quốc quy thuận Sở quốc!”

Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Giang Công yên tâm đi, chuyện này còn không dễ dàng? Tấn Hầu bất quá phái đến một tên hề, Quả nhân còn không đem hắn để vào trong mắt. Ngươi trở về, trước tiên làm như vầy...”

Ngô Củ nói mấy câu, Doanh Dự gật đầu liên tục, cũng không nghi ngờ, chắp tay nói:

“Vâng.”

Ngô Củ nói:

“Được rồi, để tránh tên hề khả nghi, ngươi đi về trước đi. Tất cả dựa theo kế hoạch làm việc. Quả nhân không chỉ có thể giúp Giang quốc, còn có thể trút giận.”

Doanh Dự cúi đầu lạy thêm một lần, sau đó liền lui ra khỏi phòng. Hắn nhanh chóng rời Đấu gia về dịch quán, dựa theo lời Ngô Củ nói làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.