Rất nhanh sắc trời liền u ám. Tuy rằng xảy ra việc Công tử Nguyên tư thông với địch, thế nhưng săn bắn mùa đông chính là trong một những hoạt động lớn nhất trong năm. Nếu săn bắn không thể thuận lợi tiến hành, tịch tế cũng sẽ không thể thuận lợi tiến hành.
Nói nhỏ là bị người chê cười, nói lớn là mất uy nghiêm Tề quốc. Cho nên săn bắn phải tiếp tục tiến hành, không chỉ là săn bắn, diễn binh cũng phải tiếp tục tiến hành.
Hôm nay có săn bắn đêm. Săn bắn nói trắng ra chính là diễn tập quân sự. Cho nên ngoại trừ săn bắn ban ngày, ban đêm cũng không thể thiếu. Dù sao ban đêm đánh giặc cũng không ít.
Sắc trời hoàng hôn, mọi người đã bắt đầu chuẩn bị, sửa sang xong ngựa, còn có cung tên. Ăn bữa tối sớm, sắc trời vừa tối xuống, các binh sĩ giơ lên đuốc, lập tức xuất phát.
Ngô Củ một thân kính bào màu trắng, cũng ngồi trên lưng ngựa. Nói thật ra, săn bắn đêm rất khổ cực, bởi vì ban đêm thấy không rõ lắm. Mặc dù có đuốc, thế nhưng đuốc làm sao có thể so cùng ánh sáng mặt trời? Hơn nữa săn bắn chung quy phải di chuyển nhanh chóng, vậy càng thấy không rõ.
Tề Hầu cưỡi chiến mã màu đỏ thẫm xông lên trước. Con mồi bị mọi người xua đuổi chạy như điên, mà dù thế nào cũng không thoát khỏi.
Liền nghe tiếng vó ngựa. Chiến mã của Tề Hầu là trăm ngàn chọn một, tốc độ tất nhiên kinh người. Tuy rằng Ngô Củ cưỡi ngựa không phải tốt nhất, thế nhưng Củ Mặc là chiến mã vạn chọn một, chạy cũng vô cùng nhanh. Nó tựa hồ có một loại dã tính muốn cùng con mồi phân cao thấp. Hai người dần dần bỏ rơi đám đông binh lính cùng tướng sĩ phía sau.
Tề Hầu cùng Ngô Củ trên tay đều không có đuốc, bỏ lại một đám người phía sau thì càng hoàn toàn u ám. Bọn họ phi ngựa trong rừng cây.
Ngô Củ vững vàng nắm chặt cương ngựa, cảm giác đã hoa cả mắt, căn bản thấy không rõ gì.
Tề Hầu híp mắt, nhanh chóng gỡ xuống cung, trở tay lấy một mũi tên đặt trên dây cung. Đột nhiên hắn dùng sức giương cung, híp mắt nhắm vào thú hoang đang nhanh chóng chạy trốn.
“Vèo!!”
Mũi tên rời dây cung bay đi, âm thanh xé tan bóng đêm.
Trong nháy mắt này...
“Oành!!!”
Không biết sao chiến mã Tề Hầu đang cưỡi đột nhiên khuỵu chân trước, ngã xuống đất. Mũi tên Tề Hầu bắn ra trật mục tiêu, cấm vào thân cây bên cạnh.
Thấy chiến mã của Tề Hầu ngã xuống đất, Ngô Củ sợ hết hồn, vội vã hô to:
“Quân thượng!”
Liền thấy Tề Hầu rời lưng ngựa ngã xuống đất. Thế nhưng hắn không có chật vật ngã xuống đất, mà là mượn lực nghiêng người, động tác nhanh chóng mau lẹ, phi thường xảo diệu đáp trên mặt đất.
Cùng lúc đó, liền nghe vài tiếng xé gió.
“Vèo vèo vèo vèo”
Trong bóng tối có vô số mũi tên bay đến, dĩ nhiên từ phía sau lưng bọn họ. Vô số mũi tên nhanh chóng bay đến, hướng về phía Ngô Củ cùng Tề Hầu.
Ngô Củ cả kinh, liền vội vàng nắm cương ngựa. Củ Mặc cũng bị kinh sợ, thế nhưng không hề có hoảng loạn, mà nhanh chóng đạp móng ngựa, trực tiếp xông đi, vừa chạy vừa né tránh mũi tên bắn tới.
Tề Hầu không còn chiến mã, lại ở dưới đất, đột nhiên quay người nhìn về phía sau, đồng thời né tránh mũi tên bắn tới. Sau đó hắn nhanh chóng chạy về phía trước, tốc độ của hắn rất nhanh, thế nhưng không kịp âm thanh phía sau.
Trong bóng tối ngoại trừ có tên bắn vèo vèo vèo, cư nhiên còn có tiếng vó ngựa, cùng tiếng quát tháo nghe không hiểu. Rất nhiều nam nhân cao lớn mặc xiêm y ngoại tộc cưỡi ngựa từ phía sau chạy đến, phảng phất là sớm đã mai phục.
Những kỵ binh kia nhanh chóng hướng về đây. Tề Hầu coi như thân thể cường hãn hơn nữa, cũng không cách nào chạy so cùng ngựa. Những người kia nhắm vào Tề Hầu, nhanh chóng bắn tên, phảng phất Tề Hầu mới là con mồi bị xua đuổi.
Ngô Củ một thân mồ hôi lạnh, vội vã ghìm Củ Mặc chạy trốn chậm lại, sau đó quay đầu nhìn lại. Tề Hầu một thân kính bào màu đen, cơ hồ muốn dung nhập trong đêm tối, suýt nữa không thấy được. Ngô Củ cắn răng một cái, trực tiếp quay đầu ngựa, vỗ vỗ Củ Mặc. Củ Mặc tựa hồ hiểu được ý Ngô Củ, hí một tiếng dài, đột nhiên nhanh chóng hướng Tề Hầu xông tới.
Rõ ràng hướng này là đối đầu những ngoại tộc đang xông tới, vô số mũi tên bay đến, nhằm về phía Ngô Củ. Tề Hầu rống lớn một tiếng:
“Nằm sấp xuống! Nằm nhoài trên lưng ngựa!”
Ngô Củ vội vã hạ thấp thân thể, nằm ở trên lưng ngựa, đồng thời nhanh chóng đưa tay ra với Tề Hầu.
Tề Hầu bắt lấy tay Ngô Củ, liền nghe âm thanh áo bào phát ra “phầng phật!“. Tề Hầu mượn lực nhảy lên lưng ngựa, cùng lúc đó một mũi tên bay đến.
“Vèo!”
Một mũi tên xoẹt qua cánh tay Ngô Củ.
“Hí!”
Củ Mặc kêu lên. Ngô Củ cảm thấy tay đau một trận, đau đến run lên. Tề Hầu xoay người lên ngựa, ngồi ở phía sau Ngô Củ, vội vã cho Củ Mặc quay đầu lại, đồng thời đem Ngô Củ đè trên lưng ngựa, nói:
“Cúi đầu, nhẫn nhịn một chút.”
Hắn nói, thúc ngựa chạy gấp. Ngoại tộc cảm thấy Tề Hầu chính là vật trong túi lấy ra, cho nên theo sát không nghỉ. Kết quả vừa lúc đó, thình lình nghe tiếng hô.
“Vây”
Bốn phương tám hướng đột nhiên có đuốc giơ lên, một chốc rừng cây đã được soi sáng.
Từ bốn phương tám hướng lao ra rất nhiều binh sĩ Tề quốc. Chính diện là Vương tử Thành Phụ tự mình lĩnh hai ngàn binh mai phục ngăn cản những kỵ binh kia. Mặt đông là Tào Mạt lĩnh hai ngàn binh. Phía tây là Công Tôn Thấp Bằng lĩnh hai ngàn binh. Cuối cùng mặt nam là Thiệu Hốt lĩnh hai ngàn binh chặn đứng đường lui. Từ bốn phía Tề quân đem kỵ binh hoàn toàn vây quanh trụ.
Tề Hầu mang theo Ngô Củ nhanh chóng hòa vào đội ngũ của Vương tử Thành Phụ. Những kỵ binh kia theo sát không nghỉ, còn muốn bắn cung phá vòng vây. Liền nghe Tề Hầu hét lớn một tiếng:
“Sắp xếp trận.”
Vương tử Thành Phụ lập tức hạ lệnh.
“Sắp xếp trận!”
Liền thấy bốn phương tám hướng binh lính hàng đầu tiên đột nhiên đem khiên cắm trên mặt đất. Binh lính hàng kế tiếp đem trường mâu trường kiếm xuyên ra từ khe hở những cái khiên. Một chút đã tạo thành bức tường vững chắc gió thổi không lọt. Đám kỵ binh kia có bắn tên cũng không cách nào phá vòng vây, tất cả đều bị khiên chặn rơi.
Tề Hầu ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nở nụ cười, cao giọng nói:
“Thu trận.”
Vương tử Thành Phụ lập tức hạ lệnh.
“Thu trận!”
Liền nghe binh sĩ leng keng hô khẩu hiệu, từng bước từng bước vững vàng nhanh chóng di chuyển về phía trước. Bốn phương tám hướng “tường thành” nhanh chóng hướng áp sát vào trong, từng chút từng chút đem những kỵ binh kia nhốt lại thành ba ba trong rọ. Đám kỵ binh muốn phản kháng, thế nhưng “tường thành” kiên cố, trong khe hở còn có trường mâu trường kiếm đâm ra, có cả công lẫn thủ, căn bản là không có cách phá được vòng vây. Cuối cùng một đám kỵ binh bị bắt hết.
Rất nhanh một đội kỵ binh dũng mãnh lập tức liền quăng lưới bắt hết đám kỵ binh kia, hơn nữa tất cả đều là bắt sống, bị trói gô.
Tề Hầu ngồi ở trên Củ Mặc, tay cầm lấy cương ngựa, cười lạnh nhìn bọn tù binh, nói:
“Thu binh về doanh trại, đến mộ phủ thẩm vấn.”
Vương tử Thành Phụ lần thứ hai hạ lệnh thu binh. Những binh sĩ đem những tù binh bị bắt giữ hướng về trại.
Chờ tất cả mọi người đi, Tề Hầu lúc này mới cúi đầu nhìn người ngồi phía trước, nói:
“Tay Nhị ca bị thương?”
Ngô Củ lúc này mới nhớ tới tay mình hình như bị tên xoẹt qua. Mới vừa rồi nhìn thấy binh sĩ Tề quốc leng keng bày trận pháp cùng đội hình, cũng quên mất trên tay đau rát.
Tề Hầu cẩn thận nâng tay Ngô Củ lên, vén ống tay áo nhìn. Bị cọ rách một chút da, có máu đỏ tươi cũng không giống trúng độc. Điều này làm cho Tề Hầu thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá tay Ngô Củ vốn trắng nõn nhẵn nhụi, mặt trên đột nhiên có một vết máu, thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
Tề Hầu vội vàng lấy ra khăn tay trong lồng ngực, đem tay Ngô Củ băng bó đơn giản. Kỳ thực không cần băng cũng sẽ nhanh chóng hết chảy máu, bất quá Tề Hầu động tác ôn nhu cẩn thận, vẫn là tỉ mỉ băng bó một phen. Lúc băng vết thương xong, hắn mới cho ngựa đi, nói:
“Đi về mộ phủ để y quan xem vết thương cho Nhị ca.”
Ngô Củ cảm thấy chỉ là vết thương nhỏ không đáng gì, cùng vừa nãy phi ngựa mạo hiểm thật là như gặp sư phụ. Lúc này là ngày đông, vẫn là ban đêm rét lạnh, thế nhưng Ngô Củ ra một thân mồ hôi. Không phải mồ hôi lạnh, mà là mồ hôi nóng, trong thân thể là nhiệt huyết sôi trào, cơ hồ hưng phấn run rẩy.
Tề Hầu đem Ngô Củ ôm vào trong ngực, kéo cương ngựa chậm rãi hướng về mộ phủ.
Thì ra Tề Hầu buổi sáng gọi Ngô Củ cùng nhóm võ tướng đến mộ phủ thương nghị, kỳ thực cũng là bởi vì Tào Mạt phát hiện ngựa của Tề Hầu bị hạ độc. Loại độc tố này cũng không phải lập tức phát tác, thế nhưng ngựa sẽ uể oải suy sụp, khi chạy trốn vận động cao độc sẽ lập tức phát tác. Đây tất nhiên là do người Sưu Man làm, nhất định là chuẩn bị mai phục HunhHn786.
Tề Hầu lúc ấy liền cảm thấy không bằng tương kế tựu kế, dùng thủ đoạn dẫn dụ nhóm người Sưu Man ra mặt, sau đó sẽ một lưới bắt hết, cũng bỏ đi nỗi lo về sau.
Sưu Man quốc chính là một nhánh của Bắc Địch. Người Địch phương Bắc chia làm Bạch Dịch, Trường Dịch, Xích Dịch, phân hoá thành những bộ lạc khác nhau, thành lập quốc gia khác nhau. Thế nhưng trong lịch sử cũng không có bao nhiêu ghi chép về bọn họ. Bởi vì người Địch du mục là chủ yếu, không có ở nơi cố định, biên giới cũng không ngừng biến hóa.
Người Địch đông đảo, thế nhưng cũng không phải như người Chu Triều. Người Chu Triều có Thiên tử cao nhất, sau đó mỗi vùng đất phong là một quốc gia. Tuy rằng các chư hầu đều có dã tâm, thế lực Chu Thiên tử cũng đang không ngừng suy giảm, mà bọn họ vẫn cứ dùng vỏ ngoài Chu Thiên tử để thống nhất hợp pháp.
Người Địch không giống như vậy. Đấu trang bên trong cùng bên ngoại giống nhau.
Sưu Man là quốc gia lớn, trước mắt phát triển tương đối lớn mạnh nhất trong các bộ lạc người Địch.
Hùng mạnh đến trình độ nào sao?
Theo Ngô Củ biết, Sưu Man quốc vẫn cứ dùng tốc độ như thế này lớn mạnh thêm. Khoảng hai mươi năm sau, Sưu Man quốc tiến quân xâm lược Hình quốc, bức bách Hình quốc dời quốc gia, đồng thời đánh vào thủ đô Vệ quốc giết chết Vệ Hầu thời điểm đó. Người Sưu Man phi thường hung hăng, đánh trận nhiều năm. Cuối cùng vẫn là Tề Hoàn Công khi đã trở thành bá chủ mang binh xuất chinh, đánh lui Sưu Man, cứu Vệ quốc.
Vệ quốc thuộc trung thổ, vào lúc đó Sưu Man quốc đã lớn mạnh đến mức đánh tới Chu Triều có thể thấy được bộ tộc mạnh mẽ cỡ nào.
Tề Hầu mang theo Ngô Củ đến cửa mạc phủ, trước tiên tung người xuống ngựa, sau đó đem người mang xuống, còn thay Ngô Củ xốc mành lên, đồng thời phất tay nói:
“Truyền y quan.”
“Dạ!”
Một Hổ Bí Quân lập tức đi ra ngoài truyền y quan lại đây. Những binh lính khác áp tải tù binh mang về, đem tù binh trói gô đè xuống đất.
Trong đám người Sưu Man có một đầu lĩnh, những người khác chỉ là lính quèn. Tào Mạt đem đầu lĩnh ấn xuống. Đầu lĩnh kia thân thể vạm vỡ thoạt nhìn khá là ngạo khí, liền đứng lên. Thiệu Hốt vừa vặn từ phía sau đi tới, đạp thêm một cước.
“Bịch!”
Tù binh kia liền quỳ xuống, lập tức nói ra một câu, tất cả mọi người nghe không hiểu.
Bởi vì Tề Hầu đã sớm từ Công tử Nguyên biết được có người Sưu Man mai phục tại bãi săn bắn, muốn đánh lén, cho nên lệnh Vương tử Thành Phụ tìm tới một người biết ngôn ngữ người Địch. Tề Hầu ngồi xuống, sau đó nói:
“Nhị ca cũng ngồi đi.”
Ngô Củ ngồi xuống xong, Tề Hầu mới nói:
“Hắn nói cái gì?”
Người phiên dịch cung kính nói:
“Hắn nói hắn là Hạ Hầu thị, sẽ không hướng về bất kỳ ai khuất phục.”
Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:
“Hạ Hầu thị.”
Ở trên sách cổ có một bộ lạc gọi là Hạ Hầu quốc. Truyền thuyết nói đó là tộc người khổng lồ, người trong tộc thân hình cao lớn, sức lực mạnh như trâu, phi thường dũng mãnh thiện chiến.
Ngô Củ nhớ tới trong sách cổ từng ghi chép cố sự.
“Tích rằng Đại Vũ hội quần thần Kê Sơn, thị tộc đến sau, Vũ giết thị uy, xương cốt như xe.”
Đại ý là thời kỳ Đại Vũ hội hợp thủ lĩnh các thị tộc ở Kê Sơn, thế nhưng chỉ có một thủ lĩnh đến sau. Đây cũng không phải là đến muộn, mà bị cho là “không” phục. Bởi vậy Đại Vũ nổi giận giết hắn. Xương dài như xe.
Cũng có người nói kỳ thực thị tộc kia bởi vì có công trị thủy, công cao hơn chủ, cho nên Đại Vũ tìm cơ hội trực tiếp giết chết thủ lĩnh.
Tù binh Sưu Man tự xưng là hậu duệ Hạ Hầu thị.
Tề Hầu cười một tiếng, còn nói:
“Cô nghe nói tộc nhân Hạ Hầu xương cốt đều cứng, không thẩm tra làm sao biết ngươi rốt cuộc có nói thật hay không.”
Thông dịch kia đem lời Tề Hầu nói cho đầu lĩnh Sưu Man. Hắn chỉ là cười lạnh, liền không nói, tựa hồ thà chết chứ không chịu khuất phục.
Vào lúc này y quan vừa vặn từ bên ngoài chạy vào, muốn quỳ hành lễ, Tề Hầu nói:
“Không cần quỳ, đến xem cho Công tử bị thương thế nào.”
Y quan nhanh chóng đi lại, thật cẩn thận nâng tay Ngô Củ kiểm tra vết thương, lập tức nói:
“Hồi bẩm Quân thượng, hồi bẩm Công tử, chỉ là ngoại thương nhẹ. Tiểu thần thanh lý vết thương, bôi thuốc băng bó liền không có đáng ngại.”
Tề Hầu nghe y quan nói như vậy, liền gật đầu. Hắn sợ mũi tên có thoa độc dược, lần này liền yên tâm. Y quan đem thuốc tới, hắn lập tức vẫy lui y quan, tự mình bôi thuốc và băng bó cho Ngô Củ.
Ngô Củ muốn tự mình bôi thuốc. Dù sao nhiều người nhìn như vậy, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào. Tề Hầu là nhân vật chính, người khác tất nhiên đều lén lút nhìn chằm chằm động tác Tề Hầu. Kết quả Ngô Củ cũng bị bách thành vai chính, bị nhìn có chút sợ hãi.
Thế nhưng Tề Hầu động tác thực sự không nhanh không chậm. Đầu tiên là tỉ mỉ thanh lý, làm sạch vết thương, vừa vặn quần thần đã lục tục đi vào mạc phủ.
Bởi vì hôm nay bắt được người Sưu Man phục kích, cho nên Tề Hầu cố ý sai người mời tới hết thảy đại phu, ở trước mặt mọi người thẩm vấn tù binh.
Mọi người lục tục tiến vào mộ phủ. Tề Hầu vẫn là không nhanh không chậm băng bó cho Ngô Củ, động tác vừa ôn nhu vừa cẩn thận.
Mọi người đến đầy đủ chờ, Tề Hầu cẩn thận dùng vải màu trắng đem tay Ngô Củ băng bó thành một khối lớn, cũng không có biện pháp cong tay lại.
Ngô Củ vừa nhìn.
Băng bó thế này mình làm sao nhúc nhích? Hơn nữa không thông khí? Chỉ là một vết thương nhỏ, đừng tiếp tục che đến sinh mủ lây nhiễm...
Đầu lĩnh Sưu Man quỳ gối ở giữa mộ phủ cũng nhìn thấy Tề Hầu cùng Ngô Củ. Hắn đột nhiên cười “ha ha”, sau đó nói huyên thuyên. Đa số mọi người nghe không hiểu. Trong đó có mấy người ước chừng nghe hiểu một ít. Vương tử Thành Phụ cùng Công Tôn Thấp Bằng đều là thường xuyên cùng ngoại tộc giao thiệp. Một là Đại Tư Mã, một là Đại Tư Hành, một là tướng quân, một là quan ngoại giao, tất nhiên cũng nghe hiểu một ít. Hai người nghe, sắc mặt không tốt. Công Tôn Thấp Bằng quát một tiếng.
“Không được vô lễ!”
Thông dịch kia cũng nói một câu với đầu lĩnh Sưu Man.
Kết quả đầu lĩnh Sưu Man kia vẫn cười ha ha, một mặt thú vị kỳ quái.
Ngô Củ thấy tương đối kỳ quái. Tề Hầu cũng nhíu nhíu mày, mặc dù nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, thế nhưng khẳng định cũng không phải lời hay. Tề Hầu nhàn nhạt nói:
“Sưu Man kia nói cái gì?”
Thông dịch kia có chút do dự, nói:
“Cái đó... cái đó...”
Tề Hầu nói:
“Cứ nói đừng ngại.”
Thông dịch lúc này mới lắp ba lắp bắp nói:
“Cái đó... Sưu Man nói... nói... nghe nói trung thổ thịnh hành nam phong, hôm nay đã thấy... Quả nhiên Quốc quân Tề quốc... cũng nuôi... bế đồng...”
Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa nổ tung.
Cũng không biết đôi mắt người này có bị cận thị không. Trước đó Công tử Nguyên nói mình dùng sắc thị quân. Hiện tại Sưu Man này nói mình là bế đồng!
Ngô Củ cảm thấy mình không có kiến thức.
Bế đồng không phải chỉ thiếu niên tuổi trẻ xinh xắn sao? Thân thể này cũng đã ba mươi mấy tuổi sao gọi là “bế đồng”?
Tề Hầu cười lạnh, nói:
“Bế đồng? Nói cho hắn biết, vị này chính là Công tử Củ Tề quốc.”
Phiên dịch nói một câu, sắc mặt Sưu Man vẫn thực xem thường, nói một câu quái gở, sau đó còn hướng về phía Ngô Củ chắp tay.
Thế nhưng Ngô Củ không cảm thấy hắn là đang hướng về mình làm lễ, bởi vì vẻ mặt đó phảng phất là khiêu khích.
Phiên dịch liền đứt quãng nói:
“Hắn... Sưu Man tặc tử nói... nói... sớm đã nghe qua... đại danh đỉnh đỉnh Công tử Củ tức khí thổ huyết ngoài Lâm Truy thành... Còn là thiện phu, hôm nay mới gặp.”
Ngô Củ vừa nghe, trái lại không tức giận, nở nụ cười, nói:
“Bây giờ thiện phu ngồi, ngươi quỳ, Củ cũng mới lĩnh giáo.”
Phiên dịch đem lời kia nói ra. Tù binh cười lạnh một tiếng. Phiên dịch lại nói:
“Tặc tử nói muốn giết muốn lăng trì tùy ý, mau ra tay, ngược lại hắn cái gì cũng sẽ không nói.”
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Vậy cũng không được. Sưu Man trăm phương ngàn kế làm loạn tại thịnh điển săn bắn mùa đông của Tề quốc. Đây cũng không phải là việc nhỏ, khẳng định có mưu đồ. Nếu không khiến Sưu Man mở mang tầm mắt, nhìn thấy bản lĩnh cùng thủ đoạn của Tề quốc, chẳng phải là để Sưu Man bỗng dưng khinh thường sao?”
Tù binh Sưu Man cười lạnh, cũng không để ý, thoạt nhìn vô cùng ngạo mạn.
Ngô Củ hướng Tề Hầu chắp tay nói:
“Quân thượng, Sưu Man này vô cùng vô lễ, có thể đem hắn giao cho Củ hay không. Củ muốn cho Sưu Man thấy bản lĩnh của thiện phu.”
Tề Hầu vừa nghe, cười nói:
“Nhị ca vui là được. Cô cũng muốn nhìn một cái, Nhị ca có biện pháp gì tốt.”
Ngô Củ chắp tay cảm ơn, rồi mới chậm rãi đứng lên, rời khỏi chiếu, đi tới giữa mộ phủ. Vừa chậm rãi đi chung quanh tù binh Sưu Man đánh giá, vừa cười nói:
“Vừa mới rồi ngươi nói đến thiện phu. Nghe ý tứ, đối với thiện phu tựa hồ có chút thành kiến?”
Thông dịch đem lời chuyển đạt cho tù binh. Tù binh vô cùng xem thường. Phiên dịch nói:
“Hồi bẩm Công tử, tù binh nói thiện phu người Chu bất quá chỉ như kẻ trồng hoa, không có công phu gì.”
Ngô Củ nhíu mày, nói:
“Cũng là như thế thật, dù sao người Chu trồng hoa xác thực rất nhiều, cũng tỷ như nói nấu cơm ăn thôi.”
Nói xong, Ngô Củ đứng lại ở trước mặt tù binh. Bởi vì tù binh là quỳ trên mặt đất, Ngô Củ là đứng thẳng đứng, cho nên có một loại khí thế ở trên cao nhìn xuống.
Đừng thấy Ngô Củ thân thể gầy ốm, da dẻ trắng mịn, so với tù nhân cường tráng kia lùn hơn rất nhiều, thế nhưng khí thế một chút cũng không thua. Thời điểm Ngô Củ nhếch mép, cười lạnh còn có một loại khí tức thanh lãnh.
Ngô Củ nói tiếp:
“Ngươi có biết, chỗ chúng ta có một loại đồ ăn mùi vị cực kỳ ngon, gọi là... cua say.”
Tù binh tuy rằng nghe phiên dịch nói, nhưng cũng không hiểu. Chỉ nói muốn giết hay lăng trì cứ việc, đừng nói nhiều vô dụng.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Tại sao là vô dụng? Cua say là một món ngon, dị thường ngon... Đầu tiên phải bắt cua, dùng bàn chải chà rửa sạch sẽ bùn đất. Sau đó chuẩn bị một cái hủ nước lớn, pha nước muối, cho thêm rượu, gia vị nêm nếm theo khẩu vị. Đem cua sống bỏ vào trong hủ lớn, đậy nắp. Trong nước có muối lại có rượu, rất nhanh cua sống liền sẽ bị say chết. Ban đầu cua còn có thể dùng chân bò đi bò lại trong hủ, phát ra âm thanh cộc cộc. Bất quá sau đó, chậm rãi yên tĩnh lại, gia vị cũng sẽ thấm vào thịt cua. Chờ thời điểm ăn gắp ra, gõ bể vỏ. Thịt cua tươi mới, so với chưng hay luộc ngon hơn, vì giữ nguyên vị. Hơn nữa vừa tươi vừa ngon, bên trong mặn có ngọt, dư vị vô cùng tuyệt vời.”
Phiên dịch đem đoạn thoại này từng chữ từng câu bói cho tù binh nghe. Tù binh nghe xong, sắc mặt có chút xanh mét.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Vậy thì làm phiền Hổ Bí Quân lấy đến một cái hủ lớn chứa nước.”
Tề Hầu nghe cười ha ha, phất tay nói:
“Đi lấy đến.”
Binh lính đi ra bên ngoài, sau đó năm người hợp lực nhấc tiến vào một cái hủ chứa nước rất lớn. Bởi vì có kinh nghiệm hỏa hoạn lần trước, cho nên lần này thành lập trại xong, các binh sĩ cố ý đem vào trong doanh địa rất nhiều hủ chứa nước lớn, bên trong luôn đầy nước, nếu có bất trắc cũng dễ dàng dập lửa.
“Oành!!”
Một tiếng vang lớn, suýt nữa tạo ra một cái hố to trên mặt đất.
Ngô Củ lập tức lấy ra một cái hộp lớn, mở ra bên trong đều là đồ gia vị. Bàn tay trắng nõn tùy tiện lấy thứ bột màu trắng rải vào trong hủ nước, cười híp mắt nói:
“Vị dũng sĩ Sưu Man này cần phải nếm thử xem có đủ mặn hay chưa?”
Tù binh oa oa kêu to. Đại ý nói đừng dọa hắn, người Sưu Man không sợ cái này, có thủ đoạn gì sử dụng hết đi.
Ngô Củ nhíu mày, đưa tay sờ cằm, nói:
“Không sợ cái này? Đó là Củ thất lễ, không sao cả còn có cái khác.”
Vừa nói, Ngô Củ đưa một ngón tay ngoắc ngoắc, ra hiệu Thiệu Hốt đi tới. Thiệu Hốt liền vội vàng đi tới hai bước, nói:
“Công tử?”
Ngô Củ cười híp mắt duỗi tay ra mò tới eo Thiệu Hốt. Thiệu Hốt sợ hết hồn, trong nháy đỏ thẫm mặt, nói chuyện cũng nói lắp.
“Công... công... công... công tử...?”
Tề Hầu sắc mặt cũng u ám xuống, mới vừa muốn nói chuyện, liền nghe một tiếng keng. Ngô Củ từ trên eo Thiệu Hốt lấy xuống đoản kiếm, sau đó nói:
“Mượn Thiệu sư phó bảo kiếm dùng một lát.”
Thiệu Hốt vừa nhìn, nhất thời có điểm mông lung. Thì ra Công tử Củ là mượn kiếm của hắn dùng, hại Thiệu Hốt trong nháy mắt cả nghĩ quá rồi...
Thiệu Hốt nhanh chóng lui qua một bên, liền phát hiện Đông Quách Nha liếc mắt nhìn hắn. Thiệu Hốt nhất thời liền đỏ cả mặt, bởi vì ánh mắt Đông Quách Nha dường như hiểu cái gì, còn cười khẽ một tiếng. Thiệu Hốt càng lúng túng không thôi.
Ngô Củ nắm đoản kiếm ở trong tay, lấy ngón tay nhẹ thử lưỡi kiếm. Động tác kia cực kì đẹp đẽ, thậm chí còn mang theo một luồng khí tức mê người mà Ngô Củ căn bản không tự biết. Tề Hầu nhìn mà giật mình, nhủ thầm.
“Nhị ca chớ tổn thương tay.”
Ngô Củ cầm đoản kiếm, nhẹ nhàng để ở miệng hủ gõ gõ.
“Coong coong”
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Đừng nóng vội, còn có cái khác. Sưu Man các người khẳng định chưa từng thấy. Món ngon còn có ruột ngỗng, dai dai, nhai sần sật rất đã miệng. Bất kể là làm thành món nướng hay là xào, đều phi thường ngon miệng. Thế nhưng ruột ngỗng có cái khuyết điểm chính là xử lý không tốt sẽ rất dở. Củ từng đọc trong một quyển sách, nói có một loại phương pháp lấy ruột ngỗng, gỡ ruột ngỗng ra bất kể dù xào nướng trên lửa lớn như thế nào cũng sẽ không cứng, tươi mới ngon miệng, vừa thơm vừa giòn...”
Ngô Củ nói, đoản kiếm nhẹ nhàng lướt qua miệng hủ, phát ra âm thanh ma sát chói tai. Nghe được tất cả mọi người đều rùng mình, không tự chủ được não phát đau.
Tề Hầu cũng lén lút đưa tay đè ép thái dương của chính mình, ho khan một tiếng.
Ngô Củ chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, nhìn thẳng tù binh, cười híp mắt nói:
“Đó chính là khi ngỗng còn sống, dùng dao cắt phách môn, nhẹ nhàng cắt một vòng. Sau đó dùng ngón tay cắm vào bên trong phách môn, xoay tròn, dùng sức nhanh chóng kéo ra bên ngoài. Vào lúc này sẽ nghe một tiếng vang giòn, ruột ngỗng liền bị lôi ra. Như vậy là lấy ra ruột ngỗng. Bởi vì trải qua nhanh chóng co rút, sự dẻo dai còn mười phần, hơn nữa cực kỳ tươi mới.”
Vừa nói, chủy thủ vỗ vào mặt tù binh, sau đó Ngô Củ dùng chủy thủ để ở cằm tù binh, khiến cho hắn ngẩng đầu lên.
Tù binh nghe phiên dịch nói, tựa hồ đã bắt đầu lén lút run cầm cập, biên độ tuy rằng đặc biệt nhỏ, thế nhưng nhìn kỹ cũng có thể phát hiện, hơn nữa sắc mặt mơ hồ trở nên biến thành màu trắng.
Ngô Củ lập tức híp mắt “A” một tiếng, vô cùng sung sướng nói:
“Đừng nóng vội, còn nữa...”
Phách môn kỳ thực chính là cách gọi hậu môn của người cổ đại.
Mọi người vừa nghe, không khỏi đều tê cả da đầu, đồng thời cảm giác căng thẳng, hơn nữa còn lạnh lẽo.
Thiệu Hốt chảy mồ hôi ròng ròng, âm thầm xoa xoa mông. Hắn luôn cảm thấy sau khi nghe xong vô cùng khó chịu, cả người không dễ chịu.
Tề Hầu cũng ho khan một tiếng, giơ tay đem chén nước trên bàn bưng lên để uống một hớp. Dù Tề Hầu kiến thức rộng rãi, khi hấp hối cũng không sợ, nhưng nghe xong cũng cảm thấy phía dưới căng thẳng, khó giải thích được lại thấy nhói đau nơi đó.
Tù binh tuy rằng sợ sệt, thế nhưng kiên trì không nói câu nào. Sưu Man là bộ tộc du mục, săn thú mà sống. Bởi vì di chuyển liên tục, bọn họ cơ bản không có ở chỗ cố định, không phát triển nông nghiệp. Tuy rằng về mặt quân sự, người cao ngựa lớn, dũng mãnh thiện chiến, chuyên về đánh trận, thế nhưng văn hóa phát triển kém xa Chu Triều, tương đối man rợ, còn lạc hậu hơn Sở quốc ở phía nam rất nhiều. Cho nên người Sưu Man quốc căn bản không có kiến thức nhiều về “cách nấu món ăn“. Cách nấu món ăn cùng hình phạt tàn khốc là không giống nhau. Nhưng từ góc độ thính giác mà nói, nghe có một loại cảm giác không rét mà run.
Đừng nói là tù binh Sưu Man, cả nhóm sĩ phu Tề quốc nghe cũng choáng váng. Dù sao cái gì là cua say, ruột ngỗng, bọn họ cũng chưa từng ăn, nghe cũng chưa từng nghe nói, vừa nghe chỉ cảm thấy toàn thân sợ hãi.
Còn nữa thời đại này hình phạt kỳ thực không phải nhiều. Tội nghiêm trọng chính là chặt đầu cùng ngũ xa phanh thây, tội ít nghiêm trọng hơn chính là cung hình. Ở niên đại này, phạm vào tư thông với địch bán nước là tội lớn, nhưng chỉ cần ngươi có tội cúi đầu chịu cung hình là có thể được phóng thích, hơn nữa còn có thể vào cung làm tự nhân. Nói không chừng sau này liền tiền đồ sáng rực.
Chuyện này, tự nhân Điêu chính là ví dụ điển hình. Trong lịch sử chỉ có ghi lại ngắn ngủi một ít thông tin về hắn. Thụ Điêu chính là tư thông với địch làm gián điệp, tiết lộ cơ mật quân sự Tề quốc. Sau khi bị bắt, hắn là người đầu tiên tự thiến, rồi tiến vào cung làm tự nhân. Trước tiên trở thành tâm phúc của Trưởng Vệ Cơ, sau đó biến thành tâm phúc của Tề Hoàn Công, một đường thăng tiến HunhHn786.
Ngoại trừ chặt đầu ngũ xa cùng cung hình, hình phạt khác cũng không phải không có nhưng ác độc bất kham. Phải nói đến Đế Tân (Trụ Vương), trong truyền thuyết Ðát Kỉ cùng Đế Tân còn phát minh cực hình bào cách, thế nhưng bào cách cũng cực kỳ hiếm thấy, đến thời Đông Chu đã không còn. Người ta rốt cuộc cũng không xác định có phải Đế Tân phát minh ra hay không.
Vào niên đại này, bào cách là cực hình trừng phạt tội ác tày trời, vừa nói ra quả thực là mất đi nhân tính, cử chỉ bất nhân, hành động của bạo quân tàn khốc cực kỳ.
Người thời Xuân Thu, đặc biệt là thời kỳ đầu Xuân Thu, đối với trình độ phát triển hình phạt còn rất thấp. Đặc biệt là đối mặt tù binh Sưu Man, Ngô Củ chỉ là liệt hai món ăn, tù binh đã bắt đầu không nói, mặt trắng bệch, mím môi, cắn răng, quai hàm khẽ run, tựa hồ còn cố cứng rắn chống đỡ một trận. Ngô Củ thấy hắn đã bắt đầu dao động, thế nhưng vẫn không có mở miệng.
Bất quá bây giờ dáng dấp như vậy, cũng chỉ cần nhẹ nhàng đâm thêm một cái!
Ngô Củ nghĩ như thế, liền từ từ đứng lên, đem đoản kiếm đặt ở bên cạnh hủ nước, lập tức vỗ tay một cái, cười nói:
“Thỉnh Thiệu sư phó, hỗ trợ lấy đến một cái thù.”
Thiệu Hốt nghe gọi mình, nhất thời liền căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, nhanh chóng đứng dậy, vội vã đáp lại.
“Dạ, Công tử.”
Hắn nói, nhanh chóng đi ra ngoài. Bởi vì Thiệu Hốt cảm giác đưa lưng về phía Công tử Củ thật ra là một chuyện cực kì nguy hiểm, cụ thể tại sao hắn cũng nghĩ không thông.
Thiệu Hốt rất nhanh liền trở về, cầm một trường thù. Bây giờ hành quân đánh trận rất nhiều lúc đều cần trường thù. Trường thù là một loại binh khí phi thường thực dụng thời này.
Trường thù là một loại tương tự côn, thế nhưng cũng không phải là côn, đầu có đúc một khối hình cầu, dùng ra đòn nghiêm trọng. Có trường thù còn có mũi nhọn sắc bén thể có đâm. Thời điểm tấn công lực sát thương lớn vô cùng. Hơn nữa trường thù là một loại binh khí dài, khi tác chiến phi thường mạnh mẽ.
Thiệu Hốt đem đến trường thù không có đầu nhọn, thế nhưng khối hình cầu rất lớn, thoạt nhìn như một cái búa lớn.
Ngô Củ đưa tay tiếp nhận trường thù, kết quả sững sờ.
Nặng dị thường!
“Đùng!!!”
Đầu tròn to nện trên đất, suýt nữa đập phá ra một cái hố, vừa vặn nện ở trước mặt tù binh kia. Tù binh sợ hết hồn, chống thân thể, mở to hai mắt trừng Ngô Củ. Trải qua hù doạ này, vẻ mặt sợ hãi liền rõ ràng hơn.
Ngô Củ ngượng ngùng nở nụ cười, đầy mặt thật không tiện nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, Củ là một gã thiện phu, lúc thường không dùng thù lớn như vậy. Nhất thời trượt tay.”
Thông dịch đem lời nói ra. Tù binh sắc mặt càng là khó coi. Hắn cảm thấy Công tử Củ là cố ý trêu chọc mình.
Kỳ thực Ngô Củ cũng không phải là cố ý, bởi vì trường thù rất nặng. Thiệu Hốt dễ nhấc lên như ăn cháo, Ngô Củ còn tưởng rằng không nặng.
Khó trách loại binh khí này sau đó bị đào thải, vì quá tốn thể lực, bất lợi cho tác chiến kéo dài.
Ngô Củ cầm trường thù, cười nói:
“Vậy bây giờ ta muốn giới thiệu cho vị dũng sĩ đây món ăn thứ ba.”
Tù binh nhìn chằm chằm Ngô Củ, đôi môi run run một chút, thế nhưng không nói gì, mím môi, một mặt kiên định.
Ngô Củ cười chỉ chỉ đầu mình, ra hiệu nói:
“Óc là một loại nguyên liệu nấu ăn đại bổ, ngọt lại thơm, còn non mềm. Thế nhưng nếu như óc không tươi, như vậy vào miệng mùi vị sẽ trở nên tanh khó nuốt. Vậy phải làm sao đây?”
Ngô Củ nói, vỗ vỗ viên tròn của trường thù, nhìn tù binh nói:
“Có địa phương nuôi một loại khỉ, đầu trời sinh rất lớn, để dùng ăn óc. Chờ khi khỉ đã đủ lớn, mọi người sẽ ngồi ở chung quanh một cái bàn hình tròn, chính giữa bàn có một lỗ hổng. Khỉ được dắt ra, đầu để chỗ lỗ hổng, dùng dụng cụ đem đầu kẹp lại.”
Ngô Củ nói, còn chỉ chỉ đầu tù binh, hai tay làm động tác như cái kẹp, cười nói:
“Là như thế này. Vậy sau đó? Sau đó dùng một cái dụng cụ đặc chế hình thức như cái thù, cũng không phải lớn như thế này, cầm rất tiện tay. Dùng dụng cụ gõ trên đỉnh đầu con khỉ bị kẹp chặt. “Bốp!” một cái. Ngươi đoán thế nào? Sọ đầu liền bị nát. Sau đó nhẹ nhàng hất bỏ xương sọ, dùng muỗng nhỏ tinh xảo đào óc tươi mới ra, vẩy chút gia vị lên óc, cho vào miệng ăn một lần...”
“A”
Đang nói tới chỗ này, liền nghe đến tiếng la làm Ngô Củ giật mình, vội vã quay đầu nhìn lại.
Là Chu Phủ, hắn đã không chịu nổi, che miệng muốn phun. Thạch Tốc liếc mắt nhìn thấy, đưa cho hắn một cái khăn, nói:
“Quân thượng, Công tử, Tốc xin mang Chu Phủ tránh một chút.”
Tề Hầu khoát tay một cái, ra hiệu Chu Phủ có thể về trước. Kỳ thực Tề Hầu cũng rất muốn phun. Dù sao hắn chưa từng óc động vật, nghe tới đã thấy tương đối kỳ quái, còn phải ăn sống.
Ngô Củ miêu tả tỉ mỉ, nếu không phải Tề Hầu trấn định, phỏng chừng cũng đã ói ra.
Chu Phủ sắc mặt khó coi. Chân của hắn bị thương không thể động, Thạch Tốc vội vàng cõng hắn lên. Chỉ lo hắn phun bên trong lều, vội vàng đem hắn đi ra ngoài.
Trong các vị Khanh đại phu, nhóm võ tướng còn khá hơn một chút, văn thần đã không thể bình tĩnh. Tất cả đều xanh mặt, cảm giác đồ ăn trong dạ dày lăn lộn, đã muốn ói ra.
Ngô Củ cười cười, đem trường thù để dưới đất, cười nói:
“Vị dũng sĩ Sưu Man này, ngươi cảm thấy thế nào?”
Phiên dịch nghe xong, nói:
“Tặc tử nói Công tử cũng không phải là trượng phu, dùng thủ đoạn bỉ ổi ác độc như vậy.”
Ngô Củ vừa nghe cười khá là sung sướng.
“Cái gì mà trượng phu? Ngươi không phải nói ta là thiện phu sao? Thiện phu rất bỉ ổi, đương nhiên phải dùng thủ đoạn hạ cấp.”
Tù binh vừa nghe, nhất thời sắc mặt càng khó coi hơn. Ngô Củ đưa tay vỗ vỗ hủ nước lớn, đá đoản kiếm cùng trường thù, lạnh lùng nói:
“Nói nhiều như vậy, miệng bổn Công tử cũng mỏi. Được rồi, nên để ngươi chọn. Ngươi là đại trượng phu, là dũng sĩ, không cần nói lời nào, liền sảng khoái tuyển chọn, vui vẻ đi chết thôi.”
Ngô Củ nói rất lạnh lùng. Coi như tù binh không nghe thấy phiên dịch, cũng biết không nói lời hay. Chờ phiên dịch nói hết, tù binh đã run rẩy không thể nói chuyện, cúi đầu, sắc mặt tái xanh.
Ngô Củ thấy hắn không nói lời nào, cười nói:
“Ta thật thích dũng sĩ. Nếu ngươi không nói lời nào, vậy bổn Công tử liền thay ngươi chọn. Đầu tiên thử hủ nước muối, đại nạn không chết, chúng ta lại rút ruột ngỗng?”
Ngô Củ nói, vỗ tay một cái, hai Hổ Bí Quân cường tráng phía sau lập tức đem tù binh lôi dậy. Tù binh chấn kinh.
“A!”
Hắn hét to một tiếng, lung tung nói cái gì đó. Thế nhưng không có ý gì cụ thể, cơ bản là buông hắn ra linh tinh.
Hổ Bí Quân đem tù binh giơ lên, muốn nhét vào hủ chứa đầy nước. Tù binh lúc này đã không phải là bộ dạng ngậm chặt hàm răng, mà trừng hai mắt. Hắn chăm chú nhìn cái hủ lớn chứa đầy nước, thân thể bị trói gô không ngừng uốn éo.
Khi tù binh lập tức sẽ vào trong, đột nhiên hô to một câu gì, phiên dịch nhanh chóng xông tới nói:
“Công tử chờ một chút! Hắn nói rồi! Hắn nói rồi!”
Ngô Củ cười khẽ một tiếng, vung một tay áo bào, nói:
“Buông ra đi.”
Nói xong, Ngô Củ quay người liền đi trở lại chiếu ngồi xuống, đối với Tề hầu nói:
“Kế tiếp chính là việc của Quân thượng.”
Tề Hầu ho khan một tiếng, cười khẽ nói:
“Nhị ca nhắc nhở Cô, sau này đắc tội người nào cũng không thể đắc tội thiện phu, đúng không?”
Ngô Củ chỉ là nhíu mày, nói:
“Quân thượng cười chê rồi.”
Tù binh đã sợ đến không chịu được, Hổ Bí Quân đem hắn để dưới đất. Tù binh cả người mồ hôi, mệt lả co quắp trên mặt đất, nói chuyện cũng không lưu loát.
Kế tiếp chính là Tề Hầu thẩm vấn. Trận thẩm vấn này từ nửa đêm kéo dài đến hừng đông. Mọi người đang ngồi ở đây nghe mà sắc mặt còn khó xem hơn vừa rồi nghe Công tử Củ dạy cách nấu món ngon nhiều lắm.