Mọi người thấy Công tử Củ đến, sắc mặt đều không giống nhau. Công Tôn Thấp Bằng là đánh giá. Cao tử cùng Quốc tử là khinh thường. Bào Thúc Nha cùng Quản Di Ngô là tận lực bình tĩnh. Mà Thiệu Hốt lại là vẻ mặt quan tâm.
Ngồi ở trên, Tề Hầu đem sắc mặt phong phú của mọi người thu vào trong mắt. Hắn chỉ là khẽ cười một tiếng, cũng không có nhiều lời, nâng tay áo màu đen, bày ra một bộ thực hòa nhã.
“Nhị ca xin đứng lên.”
Hắn nói, lại cao giọng ra lệnh:
“Nhị ca nhập tiệc.”
Tề Hầu nói xong, vài tự nhân cùng cung nữ tiến lên, nhanh chóng dọn một vị trí. Một bộ bàn ghế, ly rượu cùng đồ dùng ăn uống được bày ra.
Công tử Củ chối từ một chút, bất quá vẫn là ngồi xuống.
Tề Hầu cười tủm tỉm nói:
“Nhị ca, rượu này làm từ gì thế, rất ngọt lành ngon miệng?”
Tề Hầu ở trước mặt mọi người hỏi Công tử Củ vấn đề này. Rất nhiều người đều cảm thấy kỳ thật đây là một loại chế nhạo. Dù sao thân là quý tộc như Cao tử cùng Quốc tử đã cho rằng như vậy.
Công Tôn Thấp Bằng tuy rằng hay nói, nhưng tương đối thành thật. Mới vừa rồi hắn uống một ly, cũng thấy rượu này uống rất đặc biệt, thật sự không biết là làm từ cái gì.
Thiệu Hốt sắc mặt khó coi.
Trái lại Ngô Củ là sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
“Bẩm Quân thượng, rượu này thật ra cũng không phải là rượu bình thường.”
Tề Hầu cười nói:
“Hả? Cũng không phải làm từ gạo nếp, vậy đó là gì?”
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Đây là Củ mới nghĩ ra, gọi là rượu Ô Mai.”
Kỳ thật Ngô Củ làm chính là nước ô mai, cái này nồng độ rất thấp, uống vào có chút ngọt, không khác gì nước trái cây. Ngô Củ làm nước ô mai bỏ thêm một ít rượu tạo ra hương vị đặc biệt.
Ô mai nấu ra hương vị ngọt lành, hơn nữa có rượu tinh khiết vào sẽ thơm ngon hơn, uống vào tất nhiên không giống nước ô mai bình thường. Bản thân ô mai có màu sắc, nên nước sẽ mang theo màu đỏ nhàn nhạt, có ánh mặt trời chiếu vào sẽ tạo cảm giác như hổ phách cũng khiến người dùng thập phần thích thú.
Bất quá Ngô Củ cũng không nấu nước ô mai theo cách bình thường mà mọi nhà hay làm. Phương diện này phải có chuyên môn, trừ việc tẩy sạch ô mai, thời gian chế biến cũng phải vài canh giờ. Khi nấu phải cho mật ong vào, đồng thời còn cho một loại hương liệu ở niên đại này người ta chưa dùng.
Loại hương liệu này có thể loại trừ mùi tanh vốn có của ô mai, còn làm ô mai càng thêm thơm ngọt. Đó chính là đàn hương.
Mọi người không biết trình tự chế biến trong đó, chỉ cảm thấy rượu này uống ngon hơn những loại rượu đã từng uống trước đây. Chỉ một ngụm rượu cũng đã làm yêu thích không muốn buông tay.
Tề Hầu nghe xong cười nói:
“Hay cho một loại rượu Ô Mai. Nhị ca nấu rượu cùng người khác nấu chính là không giống nhau.”
Thiệu Hốt âm thầm trừng mắt liếc nhìn Tề Hầu một cái. Tề Hầu thấy, chỉ là trong lòng có chút ý cười, cũng không có làm khó dễ. Dù sao Tề Hầu cũng muốn thay đổi kết thúc bi kịch của đời mình, tất nhiên muốn bắt đầu từ Thiệu Hốt.
Tề Hầu cười nói:
“Có rượu ngon làm bạn, khai tiệc đi.”
Tề Hầu nói vừa xong, tự nhân cùng cung nữ lại bắt đầu công việc. Vài người từ bên ngoài vội vàng nối đuôi nhau đi vào, trong tay nâng các mâm đồng. Động tác của tất cả đều được huấn luyện, nhanh chóng đem thức ăn bài ở trên bàn.
Tự nhân vừa tiến đến, mấy vị đang ngồi ở đây đã ngửi thấy một mùi hương nói không nên lời. Mùi hương dễ chịu, mang theo một loại thúc giục khó tả, làm ngón tay người ta động đậy.
Cả hai vị Giám quốc Cao tử cùng Quốc tử cũng đều không khỏi nhìn về phía cái khai trong tay tự nhân.
Thời Xuân Thu vẫn chia ra ngồi, mỗi người một cái bàn nhỏ, mỗi người một phần ăn. Căn cứ cấp bậc mà phần ăn của mỗi người cũng không giống nhau.
Tất nhiên, đồ ăn trên bàn Tề Hầu là nhiều nhất. Hắn là người đứng đầu Tề quốc, ước chừng sẽ nhiều hơn người khác năm món.
Nhưng mà lúc này làm mọi người ngạc nhiên chính là đồ ăn trên bàn mọi người đều giống nhau như đúc. Ngay cả đồ ăn trên bàn Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt cũng giống những người khác.
Mọi người một trận kinh ngạc. Tề Hầu thấy trong mắt bọn họ lập loè thần sắc kinh ngạc, không khỏi nở nụ cười, có một chút đắc ý. Tề Hầu biết những người này khẳng định không rõ tính tình mình.
Bất quá khi Tề Hầu đang đắc ý, ánh mắt liền dừng ở Ngô Củ.
Ngô Củ vẫn cứ là biểu tình nhàn nhạt, phảng phất cái gì cũng không gây hứng thú, thực an phận ngồi ở ghế hạng bét. Không chỉ như vậy, Ngô Củ còn rũ đầu, thoạt nhìn an phận thức thời.
Tề Hầu không khỏi nheo nheo mắt, cười nói:
“Mấy món này, Cô không có nhận ra cái nào. Có phải xuất phát từ tay nhị ca không?”
Ngô Củ lập tức đứng lên cung kính đáp lời.
“Hồi bẩm Quân thượng, thật sự là Củ làm.”
Tề Hầu cười nói:
“Hả? Như thế...... vậy làm phiền nhị ca giúp chư vị công khanh báo tên món ăn?”
Ngô Củ không có chối từ, trên mặt cũng không có bất luận tức giận gì, phảng phất như đây chỉ là một chuyện thực bình thường. Mọi người sôi nổi ghé mắt. Công Tôn Thấp Bằng lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khâm phục. Cao tử cùng Quốc tử cũng bị biểu tình điềm đạm của Ngô Củ làm kinh sợ.
Bào Thúc Nha là trong lòng âm thầm hiếu kỳ, vuốt vuốt chòm râu trước ngực, nghĩ thầm nhị công tử gặp đại kiếp đại nạn thế nhưng đã lột xác. Thật sự khó có được.
Ngô Củ thái độ cung kính nói:
“Mấy món trên bàn Quân thượng dựa theo trình tự phân biệt là: Nhất Phẩm Thiên Hương, bánh Song Quấy Phương Phá, bong bóng cá Tam Ti Quái, Tứ Hỉ Phúc, Ngũ Cốc Được Mùa, thận tê Lục Vị, Thất Tinh Củng Nguyệt, cơm Bát Bảo, Cửu Cùng Thiên Hạ, Thập Toàn Thập Mỹ, Bách Điểu Triều Phượng, bánh Tuyết Ngàn Tầng, hoa quả tươi Vạn Thọ, Kim Ngọc Mãn Đường, cháo Trường Sinh.”
Ngô Củ nói một hơi, mọi người nghe mà trong đầu loạn một đoàn. Bất quá tất cả mọi người đều phát hiện từ Bách Điểu Triều Phượng đến món cuối cùng là cháo Trường Sinh, trên bàn những người khác không có. Đây cũng coi như là Quân Thần có khác.<HunhHn786>
Tề Hầu nghe tên món ăn toàn cát tường vui vẻ, tất cả đều là điềm tốt, nói:
“Nhị ca có tâm.”
“Xin chúc mừng Quân thượng đại phá Lỗ quân.”
Tề Hầu cười cười, nhìn thức ăn trên bàn đầy đủ sắc hương vị, tràn đầy một bàn, ánh mắt chăm chú vào món thứ hai, cười nói:
“Món này tên cũng thú vị, bánh phá?”
Ngô Củ vừa nghe liền biết Tề Hầu muốn làm khó dễ. Bất quá cái này cũng không làm khó được Ngô Củ, ngược lại thực tự nhiên nói:
“Quân thượng chưa biết, trong đó còn có một ít chuyện xưa.”
“Nhị ca không ngại nói?”
“Hồi bẩm Quân thượng, Củ nghe nói cá chép vượt Long Môn. Lướt qua Long Môn xong phải bị Thiên hỏa thiêu hủy đuôi cá, mới có thể hóa thành chân rồng. Món này chính là lấy ngụ ý đó. Phá cái cũ xây dựng cái mới thành châu báu.”
Tề Hầu bị những lời như vậy làm thân thể chấn động. Phá cái cũ xây dựng cái mới, đúng là nói trúng tâm khảm hắn.
Tề Hầu không khỏi nhìn Ngô Củ thật lâu. Hắn cảm thấy từ khi hai người phân ra rời khỏi Tề Quốc đường ai nấy đi đã không còn nhận ra được nhị ca.
Ở trong mắt Tề Hầu, nhị ca bất quá là có chút thông minh, cao ngạo không biết cách đối xử. Mà hiện tại, Công tử Củ đứng ở trước mặt hắn, Tề Hầu nhạy bén phát hiện người này có điều bất đồng. Không chỉ là có chút thông minh, hơn nữa thông tuệ dị thường, chẳng những không cao ngạo, hơn nữa phi thường khiêm tốn cung kính hữu lễ. Khi nói chuyện làm việc, Công tử Củ nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lại chu đáo. Đáng sợ nhất chính là còn có tài đảm lược, đối mặt người làm khó dễ mình, người này thế nhưng trả lời đâu vào đấy. Hơn nữa nói chuyện làm người ta thực vừa lòng, thực hưởng thụ.
Không có người nào không thích khen thưởng cùng nịnh hót. Ngô Củ đem Tề Hầu vừa mới đăng cơ so sánh cá chép qua Long Môn hóa thành rồng. Cái này quá thích hợp, cũng làm Tề Hầu quá hưởng thụ. Vài câu ngắn ngủi như vậy đã khiến cho Tề Hầu trong lòng cảm khái vạn lần. Hắn rốt cuộc không phải cá chép bị người ta khi dễ, mà đã thành rồng.
Trong lòng Tề Hầu e ngại xoay chuyển, cuối cùng cười một tiếng, nói:
“Nhị ca có tâm, nhị ca mời ngồi.”
Ngô Củ tạ ơn xong lại lần nữa ngồi xuống.
Tề Hầu lại lần nữa nâng ly, cười nói:
“Ly này, Quả quân kính rượu ngon món ngon tới không dễ......”
Hắn đưa ly rượu nhằm về phía Ngô Củ, híp mắt cười nói:
“Cũng kính nhị ca.”
Chúng thần lập tức nâng ly, sôi nổi phụ họa.
“Kính Quân thượng, kính Công tử.”
Ngô Củ chỉ là nâng ly đáp lễ, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Kính Quân thượng.”
Đừng nói là Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt, ngay cả thân là sư phó của Tề Hầu như Bào Thúc Nha lúc này trong lòng cũng có vài vướng mắc.
Thật sự không rõ được Quân thượng đây là có ý tứ gì.
Mọi người nâng ly xong, Tề Hầu phân phó khai tiệc, mọi người liền bắt đầu hưởng dụng mỹ vị.
Thời đại này đã có đũa ngà voi, còn có muỗng hình tựa cái gáo, nhưng khi ăn đại đa số người vẫn quen trực tiếp dùng tay. Thức ăn cũng làm tương đối dễ lấy.
Thời này quý tộc có quy tắc, đó chính là thời điểm ăn nhất định phải có nhạc. Thực nhanh có rất nhiều cung nữ tiến vào, cầm đỉnh rượu chuẩn bị rót rượu. Nhạc công cùng vũ nữ cũng tiến vào hiến nhạc hiến vũ. Một cảnh tượng ca vũ thăng bình.
Mọi người an phận cúi đầu dùng bữa. Tề Hầu ăn hai miếng liền dùng khăn lau tay, bưng ly rượu lên lắc nhẹ rượu ô mai màu hổ phách bên trong, cười nói:
“Chư khanh, Cô vừa mới kế vị Tề quốc, hiện giờ có hai việc cần làm. Thứ nhất là an táng Công......”
Hắn thốt ra lời này, mọi người sôi nổi gật đầu.
Chư Nhi cùng Công Tôn Vô Tri đều là Quốc quân đoản mệnh. Công Tôn Vô Tri tác loạn, giết Chư Nhi. Sau đó Công Tôn Vô Tri lại bị người Ung Lâm giết. Ở trong mắt Tề Hầu khẳng định là không thừa nhận Công Tôn Vô Tri. Nhưng có một vấn đề là Chư Nhi còn chưa có hạ táng. Thời gian đã qua hơn một năm, thi thể khi đó vội vàng xử lý, không có dựa theo lễ ngộ đối đãi của một Quốc quân.
Nếu Tề Hầu thân là người kế vị chính thống, như vậy phải xử lý hậu táng cho Công trước. Biểu đạt cung kính ở trước mặt bá tánh.
Tề Hầu dừng một chút, lại nói:
“Thứ hai chính là...... phạt Lỗ.”
Mọi người lập tức chấn động toàn thân, nhìn về phía Tề Hầu, sau đó nhìn về phía Công tử Củ, ngay sau đó lại nhìn về phía Tề Hầu. Trong lúc nhất thời nhóm sỹ phu phảng phất thành trống bỏi, không rõ Tề Hầu là có ý tứ gì.
Lỗ quốc là nhà ngoại Công tử Củ. Thời điểm Công tử Củ chạy nạn, Lỗ Công còn thu lưu Công tử Củ. Tuy rằng Lỗ Công cũng là lòng tham không đáy có tư tâm khác, khi binh bại ở Thời Thủy còn muốn chủ động giết Công tử Củ để thỉnh hòa. Nhưng Lỗ Công chung quy cùng Công tử Củ có quan hệ mật thiết.
Tề Hầu lại ở trước mặt Công tử Củ nói ra, chẳng lẽ không sợ Công tử Củ đi mật báo? Mọi người thật sự không biết dụng ý hắn ra sao.
Tề Hầu nhìn sắc mặt mọi người, trong lòng cười khẽ một tiếng.
Tề quân đại thắng ở Thời Thủy, sĩ khí đang thịnh. Lại khai chiến cùng Lỗ quân, quyết phân cao thấp. Trận chiến này là lấy ít thắng nhiều, hơn nữa là trận chiến đáng nhớ. Lỗ Công trọng dụng Tào Quế, “Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm“. Điển cố này từ đây mà có. Tào Quế đem Tề quân đánh đến cởi giáp mà chạy, không hề còn mặt mũi.
Tề Hầu đã trải qua một đời người. Hắn rõ ràng biết trận này đối với mình là sỉ nhục. Kỳ thật lần này hắn căn bản không muốn đánh, chỉ là tạm thời nói ra để xem phản ứng của Công tử Củ mà thôi.
Nhưng mà Tề Hầu không biết, kỳ thật Công tử Củ trước mắt đã thay đổi “hồn“. Trong lòng Ngô Củ, cái gì mà nhà bà ngoại, đó đều là mây khói thoảng qua. Ngô Củ cũng không mưu đồ đại kế lật đổ Tề Hầu, chỉ là muốn giữ được tánh mạng, thanh thản ổn định sống qua ngày là tốt rồi.
Hơn nữa Tề Hầu càng không biết, Ngô Củ kỳ thật cũng biết trận chiến trứ danh này.