Ngô Củ cùng Tề Hầu từ yến thính trở về phòng, có đi ngang tiểu tẩm cung. Kết quả Ngô Củ liền nghe thấy âm thanh kỳ kỳ quái quái, còn tưởng rằng là có ma, hoặc là có động vật nhỏ đang kêu, kết quả tỉ mỉ vừa nghe, nhất thời nét mặt già nua đỏ chót.
Tề Hầu cũng nghe được rõ ràng, nhất thời cười khẽ một tiếng, nhanh chóng lôi kéo Ngô Củ nói:
“Đi đi Nhị ca, đừng quấy rầy chuyện tốt của Tứ đệ.”
Ngô Củ thực sự là quá bất đắc dĩ. Hai người kia cũng thực sự là màn trời chiếu đất liền...
Ngô Củ trở về phòng. Bọn họ đã thương thảo xong việc đánh Toại quốc, cũng quấy nhiễu lễ cưới, bất cứ lúc nào cũng có thể về Tề quốc. Tề Hầu đưa tới cửa, cười nói:
“Nhị ca sớm nghỉ ngơi. Cô cũng đi nghỉ ngơi, ngày mai hoặc là ngày kia liền khởi hành.”
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
“Cung tiễn Quân thượng.”
Tề Hầu khoát tay một cái, nói:
“Không cần đưa, ngươi trở lại đi.”
Ngô Củ nhìn Tề Hầu rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác hai má còn nóng. Đều là vừa nãy không cẩn thận nghe chuyện góc tường.
Ngô Củ sau khi rửa mặt liền ngủ, cũng không biết có phải bởi vì uống rượu hay không buổi tối ngủ bị nóng hầm hập, ra rất nhiều mồ hôi. Thể chất thiên hàn, ngày mùa hè cũng không xuất mồ hôi, thế nhưng hôm nay ngủ ra rất nhiều mồ hôi nóng, còn có giấc mơ kỳ quái. Cái giấc mộng này đối với Ngô Củ mà nói quả thực là xe chạy đường quen.
Ngô Củ mơ thấy Tề Hầu, sau đó cùng Tề Hầu làm chuyện kỳ quái. Không biết có phải do bị Ngự Thuyết và Triển Hùng ảnh hưởng, mà có loại quái mộng này.
Giấc mộng lần này cùng lần trước tựa hồ có điểm không giống nhau. Bởi vì bên chủ động là Tề Hầu. Ngô Củ càng ngày càng bị động, càng ngày càng bị ép, sự tình phát triển khó mà tin nổi. Ngô Củ bị dọa sợ đột nhiên tỉnh lại.
“Ôi!”
Ngô Củ hô to một tiếng, dọa Yến Nga đưa xiêm y sạch sẽ lại đây giật mình. Ngô Củ vừa mở mắt nhìn thấy Yến Nga cùng mình mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cũng sợ hết hồn, liền vội vàng đem chăn đắp kín, lúng túng ho khan một tiếng, nói:
“Yến... Yến Nga a.”
Yến Nga kỳ quái nhìn Ngô Củ đầu đầy mồ hôi, còn đem chăn đắp chặt chẽ, nói:
“Khí trời nóng như vậy, ngài ra nhiều mồ hôi còn che kín chăn sẽ bị bệnh.”
Ngô Củ cũng không muốn che kín chăn, thế nhưng Yến Nga là nữ tử. Ngô Củ bởi vì quái mộng cũng có điểm biến hóa, không muốn để cho Yến Nga phát hiện. Ngô Củ lúng túng nói Yến Nga đi ra ngoài trước, tự mình sửa sang lại một phen, lúc này mới cảm giác tốt hơn.
Tử Thanh đưa nước nóng lại đây, liền thấy Yến Nga ngồi ở trên bậc thềm ngoài cửa, kỳ quái hỏi:
“Yến Nga, làm sao không đi vào?”
Yến Nga nâng quai hàm, sầu mi khổ kiểm nói:
“Tử Thanh ca, gia có phải là bị bệnh hay không, thời điểm thức dậy đột nhiên kêu một tiếng, đầu đổ mồ hôi, còn che kín chăn.”
Tử Thanh nghe được mí mắt nhảy lên. Sau khi gõ cửa, Tử Thang bưng nước đi vào. Ngô Củ đã sớm sửa sang xong chính mình, là một bộ “áo mũ chỉnh tề“. Tử Thanh nói:
“Đại Tư Nông, buổi chiều hôm nay tựa hồ liền phải khởi hành.”
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
“Ừ, ta biết rồi.”
Đúng như dự đoán, một lát sau Tề Hầu lại tới.
Bởi vì Tề quốc còn có chuyện cần Tề Hầu xử lý, tỷ như bán lương thực cho Lỗ quốc, phát binh đánh Toại quốc, còn có Tang Thần chuẩn bị đưa Sầm Đỉnh đến cho Tề Hầu mượn chơi. Tề Hầu phải trở về, bởi vậy chuẩn bị khởi hành sớm.
Đến tận khi khởi hành, Ngô Củ cũng không thấy Triển Hùng. Sau đó Triển Hùng vội vã chạy tới. Đang là mùa hè, không có mặc áo giáp, bởi vậy vết tích trên cổ Triển Hùng nhìn rất rõ ràng. Mí mắt Ngô Củ giật lên HunhHn786.
Không nghĩ tới Ngự Thuyết lúc thường thoạt nhìn nhã nhặn, kết quả nhiệt tình như lửa. Triển Hùng trên cổ có vết tích, trên vành tai còn có dấu răng, thực sự là khí thế ngất trời!
Ngô Củ thật không tiện nhìn.
Sứ thần Tề quốc phải về nước, Tống Công Ngự Thuyết cố ý đến đưa tiễn, đồng hành còn có tiểu Công tử Mục Di.
Ngự Thuyết sắc mặt có chút tiều tụy. Không phải bởi vì hôm qua uống rượu say, cũng không phải bởi vì bị chọc tức giận, mà là bởi vì uống say gan lớn chủ động khiêu khích. Kết quả sáng hôm nay hắn hối hận, cảm giác mình tự làm tự chịu, nơi nào cũng đau, không có sức lực, chủ yếu nhất là quá mất mặt. Hắn cũng không biết mình tối hôm qua bị cái gì làm loạn óc, bây giờ hối hận muốn chết.
Ngô Củ lên truy xe, Tề Hầu cũng tới truy xe. Triển Hùng xoay người lên ngựa, chuẩn bị đi.
Tử Ngư có chút không nỡ, được Tống Công ôm vào trong ngực đi tới. Tử Ngư ngồi ở trong lòng Tống Công, đưa tay vỗ vỗ đầu ngựa của Triển Hùng, nói:
“Triển sư phó, chừng nào thì trở lại thăm Tử Ngư?”
Triển Hùng cười híp mắt nói:
“Có thời gian ta sẽ đến, được chứ?”
Tử Ngư gật gật đầu, nói:
“Tử Ngư rất nhớ sư phó.”
Triển Hùng cười cười, nói:
“Bé ngoan.”
Hắn nói, còn nói:
“Không biết quân phụ ngươi có nhớ ta hay không?”
Ngự Thuyết vừa nghe, sắc mặt cứng đờ, nói:
“Ngươi... Ngươi nói mê sảng gì đó!”
Tử Ngư lại cười nói:
“Sư phó, ngài yên tâm đi, quân phụ rất nhớ sư phó!”
Tống Công bị con bán đi, tức giận đến muốn đánh mông Tử Ngư, nhưng không nỡ. Triển Hùng vào lúc này cúi đầu đến, nói:
“Tống Công, Triển Hùng có một chuyện cần nói.”
Tống Công không biết là chuyện gì, bởi vì Triển Hùng biểu tình thoạt nhìn phi thường nghiêm túc. Hắn không thể làm gì khác hơn là thả Tử Ngư xuống, sau đó tự mình đến gần. Triển Hùng ngồi ở trên ngựa, cúi đầu kề sát tai Ngự Thuyết, nhỏ giọng nói ra một câu, rồi lập tức hôn lên tai Ngự Thuyết một cái.
Ngự Thuyết đầu tiên là sững sờ, lập tức đỏ cả mặt, che lỗ tai của chính mình, trừng mắt nhìn Triển Hùng. Triển Hùng cười ha ha, chắp tay với Ngự Thuyết, nói:
“Cứ như vậy, xin từ biệt!”
Hắn nói, vẫy tay với đoàn người:
“Khởi hành!”
Rất nhanh, đội ngũ Tề quốc liền di chuyển hướng ra khỏi thành, bắt đầu hướng về Tề quốc.
Đội ngũ đi không chậm, rất nhanh liền đến biên giới Tề quốc. Qua thêm mấy ngày liền trở về Lâm Truy thành.
Bởi vì Công tử Chiêu đã lĩnh mệnh đi đóng giữ ở biên cảnh, trong Lâm Truy thành chỉ còn Công tử Vô Khuy là Công tử. Thời điểm đội ngũ Tề Hầu về đến, Công tử Vô Khuy ở cửa Lâm Truy thành nghênh tiếp. Bất quá hắn cũng không có được Tề Hầu khen ngợi.
Mọi người tiến vào thành. Ngô Củ hiện tại ở phủ Đại Tư Nông, cho nên sẽ không tiến cung, mà trực tiếp trở về phủ đệ. Tề Hầu hồi cung.
Dọc đường đi đều là xa mã mệt nhọc, Ngô Củ trở về phủ đệ trực tiếp nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai còn phải vào triều, cần phải dậy sớm.
Mới vừa qua giữa trưa, Ngô Củ về đến nhà, cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Ngô Củ dùng cơm trưa, nghỉ ngơi một hồi, quản sự quán ăn liền đến tìm. Vì nghe nói Ngô Củ đã trở về, cho nên quản sự cố ý đến nhà bẩm báo, đồng thời đem lợi nhuận đã đổi thành Tề đao đưa tới.
Quán ăn kinh doanh cực kỳ tốt. Từ khi Tề quốc trở thành Minh chủ, rất nhiều quý tộc các quốc gia mộ danh mà đến. Quán ăn của Ngô Củ nghiễm nhiên đã trở thành một địa danh thu hút khách. Phàm là người có mặt mũi, tất nhiên đều sẽ đến chỗ này ngồi một chút. Hơn nữa bên trong quán tụ tập các thân hào quý tộc từ nhiều quốc gia, tin tức cũng là linh thông nhất. Rất nhiều người tới ăn uống kỳ thực mục đích chẳng hề đặt ở món ăn, mà là hỏi thăm tin tức, hoặc là tự tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt bắt chuyện tạo quan hệ, vân vân...
Ngô Củ nghĩ thầm.
Quán ăn tư nhân của mình sắp thành hội sở cao cấp, cứ tiếp tục như vậy có thể thu phí hội viên!
Ngô Củ vội vàng nhìn một chút sổ sách. Quản sự tương đối giật mình, nhưng vẫn rất chu đáo nói tỉ mỉ. Dù sao Ngô Củ trả thù lao rất cao, cũng cho nhiều ưu đãi, làm việc không bị quản thúc, không cần lo lắng sợ hãi. Có thể làm việc với chủ nhân như vậy, quản sự liền làm việc rất tốt, bởi vậy liền đặc biệt tận tâm tận lực, sổ sách cũng ghi rất rõ ràng. Ngô Củ cơ bản nhìn một chút, không vấn đề lớn lao gì, liền trả lại cho quản sự, cho hắn đi về trước.
Bận rộn một buổi trưa, mới vừa rảnh rỗi, Ngô Củ chuẩn bị nghỉ một lát, đi hoa viên dạo một chút, sau đó chờ ăn bữa tối. Vào lúc này Yến Nga liền đi tới, cười híp mắt nói:
“Gia, Quân thượng đến đây!”
Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa bị dọa.
Tề Hầu đến? Không phải buổi trưa mới vừa hồi cung sao? Bây giờ đã đến? Theo lý mà nói, Tề Hầu rời Tề quốc một thời gian dài, bên trong nước phát sinh chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải bẩm báo lên Tề Hầu. Tề Hầu vậy mà chạy tới đây!
Ngô Củ theo Yến Nga đi ra đại sảnh, quả nhiên liền thấy Tề Hầu. Tề Hầu đang ngồi uống trà, nhìn thấy Ngô Củ, cười híp mắt nói:
“Nhị ca.”
Ngô Củ nhanh chóng hành lễ.
“Củ bái kiến Quân thượng.”
Tề Hầu phất tay nói:
“Không cần đa lễ, đến ngồi.”
Ngô Củ nhanh chóng ngồi xuống, liền thấy trên bàn để một cái hộp, không biết bên trong chứa gì.
Tề Hầu cười híp mắt, một mặt biểu tình “tính kế”, cười nói:
“Nhị ca, nên dùng bữa tối rồi đó. Cô cố ý mang đến cho ngươi thêm một món ăn.”
Ngô Củ càng thấy kỳ quái.
Tề Hầu thật xa đến là vì đem món ăn này cho mình?
Ngô Củ liếc mắt nhìn sắc trời. Mặc dù sắp ăn bữa tối, thế nhưng chưa tới hoàng hôn, hiện tại còn sớm.
Tề Hầu không thể chờ đợi được nữa, một biểu tình như muốn hiến vật quý. Hắn đem hộp mở ra, bên trong là một cái đậu bằng đồng thau có nắp che kín. Tề Hầu tự tay đem cái đậu ra, sau đó xốc lên cái nắp. Một làn khói bốc lên, còn có mùi thơm. Là một bát cháo.
Ngô Củ kinh ngạc cực kỳ. Tề Hầu cầm muỗng, nâng cái đậu lên, múc một muỗng. Hắn nhẹ nhàng thổi thổi cho nguội, rồi đưa tới bên miệng Ngô Củ. Ngô Củ vội vàng nói:
“Quân thượng, Củ tự mình ăn.”
Tề Hầu cũng không để ý, nói:
“Nào, há mồm.”
Yến Nga bên cạnh liền phì cười. Ngô Củ hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là hé miệng. Tề Hầu liền đem cháo đút lại đây.
Mùi rất thơm, thế nhưng lại là cháo thịt viên. Viên thịt đặc biệt nhiều, có thể là đã được luộc qua. Ngô Củ cảm thấy đây không phải thịt bằm vò viên bởi vì khá cứng, còn mặn. Bên trong viên thịt còn có hải sản tươi, bởi vì có mùi tanh, còn cắn được hạt cát...
Ngô Củ ăn một miếng, còn chưa kịp cau mày, liền nghe Tề Hầu cười nói:
“Nhị ca, ăn ngon không?”
Ngô Củ sững sờ không dám nói ra. Bởi vì ánh mắt Tề Hầu quá ân cần, quá chờ mong. Ngô Củ đột nhiên nhớ tới mình khi còn bé, lần đầu làm cơm cũng là nóng lòng muốn thử, muốn có được lời khen của mẹ.
Ngô Củ một trận kinh ngạc, theo bản năng liếc mắt nhìn bàn tay cầm cái đậu của Tề Hầu. Đầu ngón tay trỏ bị bao bọc bởi vải bố, có chút tơ máu chảy ra. Ngón tay cái cư nhiên còn có máu ứ đọng, không biết bị cái gì đập vào, thật giống bị kẹp bởi cánh cửa. Trên mu bàn tay còn có một mảng bong bóng nước hồng hồng, thoạt nhìn thật dữ tợn.
Ngô Củ kinh ngạc nói:
“Quân thượng... Đây là... Cháo này do ngài nấu?”
Tề Hầu sững sờ, lập tức cười nói:
“Lại bị Nhị ca phát hiện.”
Ngô Củ nghĩ thầm.
Đây không phải là phí lời! Thứ nhất, bởi vì nếu đầu bếp trong cung có tài nghệ này đã sớm mất đầu. Thứ hai, Tề Hầu trên tay vết thương đầy rẫy, như mới vừa vào ngục, còn chịu cực hình tàn nhẫn!
Tề Hầu cười híp mắt nói:
“Nhị ca xem. Cô thời điểm làm viên thịt còn làm trúng ngón tay.”
Tề Hầu “khoe khoang” ngón tay cái của mình. Vừa rồi Ngô Củ đã thấy, xác thực máu ứ đọng một khối lớn. Thái dương Ngô Củ nhảy nhảy. Ngô Củ nghĩ thầm.
Cháo này bên trong sẽ có thịt Tề Hầu không đây?
Bất quá Ngô Củ tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn rất cảm động. Dù sao Tề Hầu là vua của một nước lại tự mình xuống bếp, tuy rằng hơi khó ăn một chút. Ngô Củ vội vã chắp tay nói:
“Củ cảm ơn Quân thượng ân điển.”
Tề Hầu cười cười, nói:
“Cô làm khổ cực, Nhị ca ăn nhiều một chút, đều là nguyên liệu bổ thân thể.”
Ngô Củ bởi vì cảm động, ăn nhiều hơn một chút, kết quả ngày hôm sau liền không tốt. Bởi vì Tề Hầu bỏ toàn đồ đại bổ trong cháo, thịt nấu quá độ cứng không cắn nổi gây ảnh hưởng tiêu hóa. Trong viên thịt có hải sản làm vết thương của Ngô Củ liền sưng lên. Tề Hầu nhìn thấy quả thực sợ hãi, còn tưởng rằng Ngô Củ bị trúng độc lần nữa.
Bởi vì vết thương sưng, Ngô Củ không thể đi vào triều, liên tiếp nghỉ ngơi năm sáu ngày vết thương mới giảm sưng.
Liên quân thảo phạt Toại quốc đã xuất chinh, Công tử Chiêu nắm giữ ấn soái, quả thực chính là lấy đồ vật trong túi. Đúng như dự đoán, tin chiến thắng liên tục đưa về, hận không thể mỗi ngày đều có tin chiến thắng. Hơn nữa Thiên tử cũng gởi công văn khen ngợi, nói Công tử Chiêu có tài cầm quân, tướng lãnh các quốc gia đều khen Công tử Chiêu.
Cùng lúc đó, Tề Hầu cũng không quên Trịnh quốc, chuẩn bị phái một sứ thần truyền tin đến Chu Thiên tử báo cáo sự tình trong lễ cưới của Tống Công. Đặc sứ Trịnh quốc có hành động vô lễ, xin Chu Thiên tử giữ gìn lẽ phải.
Tề Hầu chờ Ngô Củ khỏe rồi, lúc này mới gọi vào cung. Hai người ngồi ở tiểu tẩm cung uống trà, Tề Hầu muốn hỏi Ngô Củ là phái ai đi gặp mặt Chu Thiên tử thích hợp nhất. Tề Hầu nói:
“Cô vốn muốn cho Nhị ca đi chuyến này. Dù sao toàn bộ Tề quốc, không có ai tài giỏi hơn Nhị ca.”
Ngô Củ chỉ có thể chắp tay nói:
“Tạ ơn Quân thượng thưởng thức.”
Tề Hầu còn nói:
“Nhị ca vừa lành vết thương, nếu khổ cực Nhị ca đi chuyến này, Cô liền đau lòng hơn.”
Ngô Củ dĩ nhiên sắp miễn dịch lời buồn nôn của Tề Hầu, chỉ có thể vội ho một tiếng, nói:
“Tạ ơn Quân thượng quan tâm.”
Tề Hầu cười nói:
“Cho nên, Cô muốn Nhị ca tiến cử một người có thể nhận trọng trách này.”
Ngô Củ trong đầu nghĩ đến một người, dĩ nhiên là người vừa nho nhã lễ độ vừa ăn nói sắt bén Đông Quách Nha. Có thể khiến Triệu sư phó tức giận giơ chân lại không thể đánh, đương nhiên là người có tài mới làm được.
Bất quá Ngô Củ còn chưa có nói ra, vào lúc này có tự nhân đi vào, cung kính nói:
“Quân thượng, Đại công tử cầu kiến.”
Tề Hầu vừa nghe là Công tử Vô Khuy, theo bản năng nhíu nhíu mày, bất quá vẫn là nói:
“Tiến vào.”
Công tử Vô Khuy ở trong cung mấy ngày nay, mỗi ngày đều nghe nói tin chiến thắng của Công tử Chiêu. Cả Chu Thiên tử cũng khen Công tử Chiêu, nói phải đợi Công tử Chiêu lớn một chút, sẽ chọn hắn làm con rể, phi thường thưởng thức Công tử Chiêu. Điều này làm cho Công tử Vô Khuy phi thường cấp bách.
Gần đây Công tử Vô Khuy biết Tề Hầu chuẩn bị phái đặc sứ đi Lạc Sư, cáo tội Trịnh quốc. Bởi vậy Công tử Vô Khuy liền tự mình tới chờ lệnh, muốn nắm cơ hội lần này, để Tề Hầu để mắt tới.
Công tử Vô Khuy đi vào, đối với Tề Hầu cung kính chắp tay nói:
“Vô Khuy bái kiến quân phụ, bái kiến Đại Tư Nông.”
Ngô Củ vội vã chắp tay nói:
“Đại công tử.”
Tề Hầu thái độ nhàn nhạt, nói:
“Có việc gì thế?”
Công tử Vô Khuy cung kính nói:
“Con nghe nói quân phụ chuẩn bị sai người đi sứ Lạc Sư. Sự tình Trịnh quốc, Vô Khuy cũng nghe nói qua. Người Trịnh quốc gian nịnh giảo hoạt, dám to gan làm bị thương Đại Tư Nông, thật đáng ghét đến cực điểm. Bởi vậy Vô Khuy muốn chờ lệnh đi sứ Lạc Sư, hướng Thiên tử dâng thư cáo trạng Trịnh quốc làm ác.”
Tề Hầu cũng nghĩ tới có nên để Công tử Vô Khuy đi Lạc Sư hay không, dù sao đời này Công tử Vô Khuy vẫn chưa có phản loạn. Nhưng Tề Hầu lại lo lắng Công tử Vô Khuy phản loạn là chuyện tất nhiên.
Tề Hầu lúc trước nghĩ muốn giết Dịch Nha, sau đó lại đem Dịch Nha gả cho Công Tôn Thấp Bằng làm “nam thê” đều vì một lý do. Tề Hầu tất nhiên muốn hạ rủi ro xuống thấp nhất, phương pháp đơn giản nhất chính là không cho Công tử Vô Khuy có công lao cùng chiến tích. Nếu áp chế thành công, thời điểm đó cũng miễn cho hai cha con trở mặt thành thù, xung đột vũ trang.
Tuy rằng Tề Hầu nghĩ không sai, thế nhưng kỳ thực cũng tạo hiệu ứng ngược. Công tử Vô Khuy cùng Công tử Chiêu đã dần dần xa cách.
Ngô Củ nhìn thấy biểu tình của Tề Hầu liền biết Tề Hầu không muốn để cho Công tử Vô Khuy đi Lạc Sư. Có khả năng trong lòng Tề Hầu đã có ứng cử viên, thế nhưng cũng không phải là Công tử Vô Khuy.
Tề Hầu trầm ngâm một chút, nói:
“Việc này...”
Hắn vừa nói như thế, Công tử Vô Khuy cũng là người thông minh, lập tức rõ ràng Tề Hầu không muốn để cho chính mình đi. Không cam lòng, thế nhưng trên mặt cũng không có biểu lộ ra, hắn không thể làm gì khác hơn là đè nén mất mát trong lòng.
Vừa lúc đó, đột nhiên một tự nhân vọt vào, vô cùng hoang mang, chân loạng choạng nhất thời té lăn trên đất. Tự nhân vội vã quỳ xuống nói:
“Quân thượng! Quân thượng! Việc lớn không tốt. Tiền tuyến cấp báo, Toại quốc cấu kết Sưu Man. Tam công tử bị rơi vào mai phục của Sưu Man, bất hạnh chiến vong...”
Nghe nói như vậy, Công tử Vô Khuy đột nhiên như bị kích động, có hơi thất thố, khiếp sợ không thể tự kiềm chế. Hắn một phát bắt được tự nhân, hỏi:
“Ngươi nói cái gì?!”
Tự nhân bị dọa run run, không thể làm gì khác hơn là nơm nớp lo sợ lặp lại lời nói:
“Toại quốc... Toại quốc cấu kết Sưu Man. Đội ngũ của Tam công tử gặp mai phục... Tam công tử... Tam công tử bất hạnh... Bất hạnh chiến vong.”
Toại quốc cấu kết Sưu Man quốc, từ mặt phía bắc giáp công đội ngũ của Công tử Chiêu. Công tử Chiêu trúng mai phục, lại bị hồi mã thương của người Toại quốc chặt đứt đường lui, bị vây quanh ở bên trong. Ý đồ khiến đội ngũ của Công tử Chiêu chết đói.
Công tử Chiêu mang binh phá vòng vây, bị trúng mấy mũi tên, cuối cùng phá vòng vây thành công, cùng liên quân hội hợp, thế nhưng Công tử Chiêu bất hạnh chiến vong.
Tề Hầu nghe, chỉ cảm thấy trong đầu “vù” một tiếng, cái gì cũng không nghĩ ra, trống rỗng. Khoảng chừng qua thời gian thật dài, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Tề Hầu đã từng sống một đời, thế nhưng hắn không nghĩ tới, thảo phạt Toại quốc như đồ vật trong túi lấy ra, chỉ cần bọn quân sĩ đề phòng, không uống rượu là được rồi. Đời này cũng sẽ không bị phe phái cũ của Toại quốc hãm hại. Thế nhưng hắn không nghĩ tới chính mình thay đổi, đồng thời những người khác cũng đang thay đổi. Người Toại quốc công khai cấu kết Sưu Man, tiền hậu giáp kích mai phục con trai hắn.
Công tử Chiêu là đứa con Tề Hầu vừa ý nhất. Đời này hắn cẩn thận từng chút một, muốn có thể nâng đỡ Công tử Chiêu thượng vị, kế thừa đại nghiệp. Mà bây giờ, chỉ vì tấn công Toại quốc nho nhỏ, hết thảy tính toán của hắn đều bị hủy diệt. Đứa con hắn vừa ý nhất lại chết ở trên chiến trường.
Tề Hầu suy nghĩ trong giây lát, liền nghe Ngô Củ hô một tiếng:
“Đại công tử!”
Tề Hầu vội vã hoàn hồn, liền thấy Công tử Vô Khuy bước chân bất ổn, suýt nữa ngã xuống đất. Ngô Củ vội vã đỡ lấy hắn, nói:
“Đại công tử, không có chuyện gì?”
Công tử Vô Khuy thần sắc có chút ngây dại. Hắn đẩy Ngô Củ, xoay người lại quỳ gối trước mặt Tề Hầu, chắp tay nói:
“Quân phụ, xin hãy cho Vô Khuy đi tiền tuyến tác chiến, báo thù cho đệ đệ!”
Tề Hầu nghe tiếng Công tử Vô Khuy, nhìn thấy biểu tình Công tử Vô Khuy cùng giọng run run, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, hai má vì phẫn nộ mà đỏ ửng, vành mắt cũng hồng, ngực không ngừng chập trùng thở hổn hển.
Tề Hầu nhìn Công tử Vô Khuy. Hắn trước đây đã biết Công tử Vô Khuy tâm cơ rất sâu. Hắn biết khi còn bé Công tử Vô Khuy cùng Công tử Chiêu tình cảm rất tốt. Công tử Vô Khuy là ca ca, thậm chí giống phụ thân, luôn chăm sóc Công tử Chiêu. Thế nhưng kỳ thực tất cả đều là giả tạo.
Bởi vì Trịnh cơ không thương con trai. Bởi vậy Công tử Vô Khuy muốn để Công tử Chiêu bên người, bồi dưỡng thành người cùng phe phái, dễ tiêu trừ hậu hoạn về sau.
Bây giờ Công tử Vô Khuy xin đi chiến đấu, Tề Hầu không biết hắn là tâm tư gì. Nói cho cùng, Tề Hầu không phải là con hắn.
Thế nhưng dù như thế nào, trước mắt hắn chỉ còn lại có một đứa con ruột là Vô Khuy. Công tử Nguyên tâm tính ác độc, đã bị xử tử, Công tử Chiêu chết ở trên chiến trường, bây giờ Tề Hầu chỉ còn một Công tử là Vô Khuy. Tề Hầu bất kể là xuất phát từ góc độ nào, nghi kỵ Vô Khuy, hay bảo vệ con trai duy nhất, đều không thể để Công tử Vô Khuy đi chiến trường. Nếu Sưu Man lại nghĩ kế sách độc gì, như vậy Công tử Tề quốc liền bị mất.
Tề Hầu sắc mặt đen phảng phất là đáy nồi cháy, âm trầm nhìn chằm chằm Vô Khuy quỳ trên mặt đất, nói:
“Ngươi không thể đi. Cô sẽ suy nghĩ tỉ mỉ phái ai đi tiếp viện.”
Công tử Vô Khuy vừa nghe, nhất thời ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Tề Hầu, chắp tay nói:
“Quân phụ...”
Hắn lời còn chưa nói hết.
“Rầm”
Tề Hầu đã vỗ cái bàn, giọng khàn khàn trầm thấp nói:
“Được rồi! Ngươi lui ra.”
Công tử Vô Khuy trên mặt từ khiếp sợ biến thành tuyệt nhiên, vẫn như cũ chắp tay, chỉ là giọng trở nên lãnh đạm, cứng rắn, phảng phất đã hoàn toàn tĩnh táo lại, nói:
“Quân thượng, Vô Khuy biết Quân thượng trong lòng căn bản không yêu thích đứa con Vô Khuy này. Vô Khuy vô luận làm chuyện gì cũng khiến cho Quân thượng thấy ngứa mắt. Lần đi chiến trường này chính là vì báo thù cho Tam đệ. Nếu như Vô Khuy vừa vặn chết ở trên chiến trường, chẳng phải là đúng tâm ý Quân thượng? Sao lại không làm chứ?”
Hắn vừa dứt lời.
“Rầm”
Tề Hầu vỗ bàn đứng dậy, lạnh giọng nói:
“Ngươi nói cái gì!?”
Công tử Vô Khuy chỉ là quỳ trên mặt đất, chắp tay nói:
“Con nói không đúng?”
Tề Hầu híp mắt, trong mắt hàn quang lẫm lẫm, hô hấp cũng ồ ồ. Ngô Củ đứng ở bên cạnh, còn chưa có từ trong tin tức Công tử Chiêu chết trận thoát ra, lại cảm thấy cự đại ngột ngạt.
Tề Hầu cùng Công tử Vô Khuy không hổ là hai cha con, tính của ai cũng đều nóng nảy đến cực điểm!
Ngô Củ liền vội vàng nói:
“Quân thượng, Đại công tử cũng là thương yêu đệ đệ, nóng lòng báo thù mới động chạm Quân thượng.”
Công tử Vô Khuy liếc mắt nhìn Ngô Củ. Tề Hầu vào lúc này chậm rãi ngồi xuống, có chút xuất thần nhàn nhạt nói:
“Cô... sao không thương yêu con?”
Tề Hầu nói không sai. Hắn thương yêu Công tử Chiêu, bởi vì công tử Chiêu có tài hoa, là người thừa kế của hắn. Bây giờ hắn không thể để cho Công tử Vô Khuy đi chiến trường, cũng không phải bởi vì hắn muốn chèn ép Công tử Vô Khuy. Mà là bởi vì Công tử Vô Khuy là đứa con trai cuối cùng của hắn. Hắn không thể để cho Công tử Vô Khuy có việc.
Tề Hầu chống tay trên bàn, xoa xoa thái dương của chính mình, phút chốc phảng phất uể oải đến cực điểm, nhẹ giọng nói:
“Vô Khuy lui ra.”
Công tử Vô Khuy có chút nóng nảy, nói:
“Quân thượng, nếu như một ngày Quân thượng không đồng ý Vô Khuy xuất chinh, Vô Khuy liền quỳ mãi không đứng lên!”
Tề Hầu cười lạnh, nói:
“Đuổi ra ngoài, ngươi muốn quỳ tùy ý ngươi.”
Hắn nói, gọi tự nhân. Rất nhanh hai tự nhân lại đây, đỡ Công tử Vô Khuy, khuyên bảo, mời Công tử Vô Khuy ra cửa tiểu tẩm cung.
Ngô Củ nhìn Tề Hầu. Tề Hầu chống đỡ đầu của chính mình, hô hấp có chút ồ ồ, vẫn không có bình tĩnh lại. Há miệng, không biết nói cái gì cho phải, bản thân không có con, Ngô Củ không biết cảm giác nỗi đau khi mất con.
Công tử Chiêu quả thật là đứa trẻ tốt, không nên có kết cục như thế!
Tề Hầu chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế. Hắn mới bắt đầu sự nghiệp xưng bá, bất cứ lúc nào cũng là uy phong lẫm lẫm, cao cao tại thượng. Bây giờ đột nhiên phảng phất là một người thất bại.
Tề Hầu cười khổ một tiếng. Ngô Củ không khỏi nói:
“Quân thượng, chớ quá thương tâm.”
Tề Hầu ngẩng đầu nhìn Ngô Củ, sâu sắc thở dài, nói:
“Nhị ca trở về đi, để Cô yên tĩnh một mình. Sau khi cân nhắc ứng cử viên, Cô sẽ gọi Nhị ca lại đây, khổ cực cho Nhị ca.”
Tề Hầu nói chuyện nhẹ nhàng, phảng phất đã không còn sức lực. Ngô Củ chần chờ một chút, vẫn là chắp tay nói:
“Vâng, Quân thượng, Củ cáo lui.”
Ngô Củ nói lui ra tiểu tẩm cung. Thời điểm đến cửa tiểu tẩm cung, Ngô Củ liền thấy Công tử Vô Khuy quỳ rạp, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngô Củ từ bên cạnh hắn đi qua. Công tử Vô Khuy chỉ là quỳ, cũng không nói gì. Ngô Củ thở dài, liền rời khỏi tiểu tẩm cung.
Vệ cơ nghe nói con trai ngỗ nghịch trước mặt Tề Hầu, sợ đến tóc suýt nữa trắng. Cung nhân trong ngoài tiểu tẩm cung đều nghe thấy được Tề Hầu lớn tiếng quát Công tử Vô Khuy. Công tử Vô Khuy lớn tiếng chống đối Tề Hầu, còn nói cái gì vừa lòng đẹp ý.
Vệ cơ sợ đến vội vàng chạy đi tới nhìn một chút đến tột cùng là thế nào, quả nhiên liền thấy Công tử Vô Khuy quỳ gối ở cửa tiểu tẩm cung. Vào lúc này đã qua thời gian bữa tối, sắc trời đã tối tăm. Nếu như không phải là bởi vì mùa hè, trời tối muộn, lúc này e sợ đã rất tối.
Sắc trời tối, còn muốn hạ mưa rào, Công tử Vô Khuy liền quỳ ở đó. Hắn quỳ thẳng lưng, hai tay thả xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Mồ hôi ướt đẫm xiêm y màu trắng, từ trên mặt lăn xuống ẩm ướt một mảnh gạch.
Vệ cơ chạy tới, thấp giọng nói:
“Vô Khuy! Con đang làm gì?”
Công tử Vô Khuy ngẩng đầu lên, có chút mê man. Vệ cơ liền thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lại để lộ ra có chút đỏ không bình thường. Đôi môi khô nứt, chỉ sợ là không có uống nước bị suy nhược. Công tử Vô Khuy thấy là Vệ cơ, chỉ nhàn nhạt nói.
“Mẫu thân!”
Vệ cơ sốt ruột nói:
“Vô Khuy, con điên rồi!? Mẫu thân đã nghe nói, con lại dám chống đối quân phụ. Con điên rồi Vô Khuy! Lúc thường con nói ta thế nào? Bây giờ con là thế nào?”
Công tử Vô Khuy lắc lắc đầu. Vệ cơ muốn kéo hắn lên, Công tử Vô Khuy lại không đứng lên, nói:
“Quân thượng không đáp ứng con xuất chinh, con liền không đứng lên.”
Vệ cơ sốt ruột nói:
“Vô Khuy, con muốn làm gì? Xuất chinh bất quá là cái công huân mà thôi, con không thấy Công tử Chiêu đã tử trận. Chỗ kia bao nhiêu hung hiểm? Ta đã nghe nói Toại quốc cấu kết Sưu Man. Sưu Man đều là đồ tể dã man, đừng nói là giết người, bọn họ còn ăn tươi người đó! Vô Khuy, con đi chiến trường làm cái gì? Con ở lại đi. HunhHn786 Vô Khuy suy nghĩ kỹ một chút, lần đi Tống quốc, Quân thượng đã trở mặt cùng Trịnh quốc. Trịnh cơ đã mất sủng ái của Quân thượng. Bây giờ... Bây giờ Công tử Chiêu lại chết, Công tử chỉ còn lại một mình con. Bọn họ đã đi đến cuối con đường, còn lại chính của con đó Vô Khuy! Vô Khuy nghe mẫu thân một lời! Hà tất hiện tại chống đối cùng Quân thượng chứ?”
Công tử Vô Khuy không lên tiếng, chỉ là lại lắc đầu.
Kỳ thực Vệ cơ nói rất đúng. Bây giờ Trịnh cơ thất sủng, Công tử Chiêu chết rồi, Công tử Nguyên cũng sớm đã bị xử tử. Chỉ còn lại một Công tử là hắn. Cần gì chứ? Cần gì phải đối đầu cùng Tề Hầu? Nhưng Công tử Vô Khuy không để tâm mấy cái đó, trong đầu hắn hồi tưởng vẫn luôn là lời tự nhân bẩm báo.
Công tử Chiêu gặp mai phục của Sưu Man, bất hạnh chiến vong!
Tin tức này lặp lại liên tục nhiều lần, mỗi giờ mỗi khắc, phảng phất là một nồi nước nóng. Tuy rằng nóng không chết, nhưng làm cho hắn cực kỳ dày vò thống khổ, nóng rơi mất một lớp da.
Công tử Vô Khuy cuối cùng chỉ nói:
“Mẫu thân trở về đi.”
Vệ cơ khuyên không được Công tử Vô Khuy, trời lại đột nhiên đổ mưa to, không thể làm gì khác hơn là gọi người lại đây che mưa cho Công tử Vô Khuy, còn mình đi trở về.
Hạ xuống mưa đêm, sắc trời đã tối đen, bên ngoài âm u, một mảnh tử khí. Ngô Củ nhìn mưa ngoài cửa sổ.
“Đùng đùng đùng đùng”
Quả thực cửa sổ muốn đánh hỏng. Bên ngoài hoa cỏ phút chốc liền bị mưa rào ép giập nát, cánh hoa tán loạn ra.
Ngô Củ thở dài. Tử Thanh cùng Yến Nga cũng nghe nói Công tử Chiêu chết trận. Rõ ràng trước đó còn là tin chiến thắng liên tục, bây giờ lại đột nhiên biến mất. Bất kể là mạng người, hay là quyền mưu, cũng đều là thay đổi thất thường. Không biết thời điểm nào liền từ trong lòng bàn tay lặng yên trôi qua.
Yến Nga thấy Ngô Củ đứng ở bên cửa sổ, liền thấp giọng nói:
“Gia, ngài đừng đứng ở nơi đó, mưa gió lớn đứng bên cửa sổ rất lạnh, trở về uống chén trà nóng đi.”
Ngô Củ quay người đi vào ngồi ở chỗ ngồi, cầm chén trà ngẩn người. Liền nghe sát vách có tiếng khóc. Lúc xế chiều Tiểu Địch Nhi cũng nghe nói Công tử Chiêu chết trận, cố ý chạy vào cung, đã khóc một buổi, vẫn không có yên tĩnh.
Ngô Củ cũng không trở về phủ Đại Tư Nông, mà ở lại phòng trước đây trong cung. Dù sao không biết lúc nào Tề Hầu sẽ truyền đòi chính mình bàn việc phái binh tiếp viện, kỳ thực rất cấp bách.
Ngô Củ cho là lúc xế chiều, Tề Hầu sẽ truyền đòi mình đi thương thảo. Thế nhưng vẫn luôn chờ, chờ đến đêm khuya, vẫn cứ không có tin tức gì. Ngô Củ nói Tử Thanh đi xem xem.
Tử Thanh đi về, chỉ nói là Công tử Vô Khuy còn quỳ ở ngoài cửa tiểu tẩm cung, Tề Hầu một buổi trưa không gặp bất luận người nào, cả tự nhân cung nữ cũng không cho đi vào. Không biết Tề Hầu đang làm gì.
Ngô Củ biết. E rằng Tề Hầu lúc này là đang thương tâm. Cho tới nay, Tề Hầu đều đứng ở trên đỉnh nhìn xuống. Bất luận người nào, bất cứ chuyện gì, đều ở tư thái định liệu trước. Mà lần này không thể nghi ngờ là một quyền nện ở trên ngực Tề Hầu, phút chốc đập da tróc thịt bong.
Ngô Củ nghe mưa bên ngoài rào rào, một buổi tối cơ hồ không sao ngủ được, nhắm mắt lại sẽ nghe thấy một ít âm thanh lung ta lung, còn có tiếng khóc của Tiểu Địch Nhi sát vách. Tiểu Địch Nhi muốn tìm Chiêu ca ca, cho dù là Ninh Thích cũng dỗ dành không được.
Rạng sáng ngày hôm sau, bởi vì Ngô Củ thực sự ngủ không được, liền rời giường sớm. Tử Thanh cùng Yến Nga đang giúp Ngô Củ rửa mặt, không nghĩ tới lúc đó tự nhân bên cạnh Tề Hầu vội vã chạy tới, liền vội vàng nói:
“Đại Tư Nông, Quân thượng cho mời.”
Ngô Củ vừa nghe đã biết nhất định là muốn nói việc phái binh tiếp viện. Ngô Củ nhanh chóng muốn đi ra khỏi phòng. Yến Nga đuổi theo khoác lên một cái ngoại bào, nói:
“Đêm qua có mưa, hôm nay còn tí tách, ngài mặc thêm một cái xiêm y, miễn cho lại ngã bệnh.”
Ngô Củ gật gật đầu, mặc y phục. Bên ngoài còn mưa tích tí, Ngô Củ mang theo Tử Thanh nhanh chóng hướng đến tiểu tẩm cung. Dọc đường đi trên đất ướt nhẹp, tất cả đều là cánh hoa bị mưa rào đánh tan nát. Vốn mùa hạ là thời điểm hoa viên rực rỡ, một cơn mưa đã trở nên thê lương không chịu nổi, đâu đâu cũng có dấu tích của tàn phá.
Ngô Củ nhanh chóng đi tới tiểu tẩm cung, ở trên đường gặp được Công tử Tốc. Thạch Tốc nhìn thấy Ngô Củ, chắp tay nói:
“Đại Tư Nông.”
Ngô Củ cũng chắp tay, nói:
“Công tử.”
Thạch Tốc nói:
“Quân thượng gọi Đại Tư Nông đến thương thảo chuyện tiếp viện?”
Ngô Củ nói:
“Còn chưa biết, mà tám chín phần là như vậy.”
Thạch Tốc gật gật đầu. Hai người trong lòng đều có suy xét. Một đường lại đây, chỉ có hai người, tâm tư Tề Hầu rất rõ ràng, là muốn phái Thạch Tốc đi tiếp viện, đánh trận này.
Nói trắng ra Tề Hầu là có một chút ý đồ riêng. Hắn không thích Công tử Vô Khuy, nhưng Vô Khuy là con trai ruột của hắn. Còn nữa đời này Vô Khuy còn chưa có phản loạn, Tề Hầu cũng coi như là ôm ấp may mắn.
Thạch Tốc tuy rằng là Công tử, thế nhưng cũng không phải là con ruột. Hắn võ nghệ cao siêu, cũng có tài hoa quân sự. Bởi vậy Tề Hầu muốn cho Thạch Tốc đi đánh Toại quốc và Sưu Man, phần thắng lớn hơn một chút. Đây là kết quả Tề Hầu suy nghĩ một buổi tối, bởi vậy hắn gọi Ngô Củ cùng Thạch Tốc đến hỏi ý kiến của bọn họ.
Ngô Củ cùng Thạch Tốc vội vã đi tới tiểu tẩm cung, liếc mắt liền thấy được Công tử Vô Khuy.
Công tử Vô Khuy còn quỳ ở đó, toàn thân đều ướt đẫm. Xiêm y đều là nước bùn, tóc tai dính ở trên mặt, lưng còng nghiêm trọng hơn, phảng phất uể oải, cúi đầu. Nước mưa từ trên gương mặt lăn xuống từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, tràn ngập một mùi khó ngửi.
Hai người đi tới, Công tử Vô Khuy liền ngẩng đầu lên. Hắn liếc mắt nhìn Ngô Củ, cũng nhìn thấy Thạch Tốc, nhất thời trong ánh mắt chợt lóe một tia phẫn hận. Bởi vì Công tử Vô Khuy cũng là người thông minh, hắn lập tức liền nghĩ đến Tề Hầu là muốn để Thạch Tốc đi đánh trận này.
Công tử Vô Khuy không có thể hiểu được tại sao Tề Hầu dùng con nuôi, cũng không cần hắn đi báo thù cho đệ đệ.
Là bởi vì Tề Hầu không thấy chân tâm?
Nhưng hắn quỳ một buổi tối. Một đêm mưa rào, cũng không từng rời một bước.
Vẫn cứ không thấy chân tâm?
Công tử Vô Khuy không biết còn có thể làm cái gì mới có thể đánh động tâm địa sắt đá của Tề Hầu.
Ngô Củ cùng Thạch Tốc nhìn thấy Công tử Vô Khuy. Ngô Củ tựa hồ muốn nói điều gì, thế nhưng cuối cùng không có nói ra, chỉ thở dài. Vừa lúc đó, Công tử Vô Khuy lại lên tiếng trước. Giọng hắn rất khàn, phảng phất là một cái giũa đang mài ý chí mọi người.
Công tử Vô Khuy nói:
“Hai vị xin dừng bước.”
Ngô Củ cùng Thạch Tốc đều đứng lại, quay đầu nhìn Công tử Vô Khuy. Công tử Vô Khuy đối với Thạch Tốc chắp tay nói:
“Công tử có thể nghe Vô Khuy một lời hay không.”
Thạch Tốc mặt không hề cảm xúc, vẫn là bộ dạng lạnh như băng, phảng phất không ai có thể làm cho hắn lộ ra một tia biểu tình, chắp tay nói:
“Mời Đại công tử nói.”
Công tử Vô Khuy nói:
“Vô Khuy biết Quân thượng chuyến này mời Công tử lại đây chính là vì nói chuyện phái binh tiếp viện. Vô Khuy khẩn cầu Công tử không tiếp nhận quân lệnh. Vô Khuy muốn đi sa trường, cầu Công tử tác thành cho Vô Khuy!”
Ngô Củ liếc mắt nhìn Công tử Vô Khuy, lại liếc nhìn Thạch Tốc, còn tưởng rằng Thạch Tốc sẽ không đáp ứng. Thế nhưng không nghĩ tới Thạch Tốc lại nhàn nhạt nói một câu.
“Ta biết rồi”
Thạch Tốc nói xong, quay đầu đi vào tiểu tẩm cung trước. Ngô Củ cũng theo sau tiến vào.
Hai người đi vào, liền nghe âm thanh ho khan. Chỉ sợ là ngày hôm qua Tề Hầu bị đả kích thật lớn, hơn nữa đột nhiên chợt hạ xuống một cơn mưa rào, bởi vậy Tề Hầu thân thể cường tráng cũng bị phong hàn.
Hai người đi vào bái kiến Tề Hầu. Tề Hầu ngồi ở chỗ ngồi, phất tay nói:
“Dậy đi, ngồi.”
Ngô Củ cùng Thạch Tốc ngồi xuống. Tề Hầu nhàn nhạt nói:
“Hôm nay tìm hai vị đến, cũng không có sự tình gì khác. Nhị ca cùng Tốc tất nhiên đều biết Tam công tử bất hạnh chiến vong. Toại quốc cấu kết Sưu Man, khiến Tề quốc hổ thẹn, Chu Triều hổ thẹn, lần này phái binh trợ giúp, nhất định phải rửa sạch nhục nhã!”
Ngô Củ cùng Thạch Tốc trả lời nói:
“Vâng.”
Tề Hầu còn nói:
“Cô thầm nghĩ để Tốc đi tiền tuyến trợ giúp. Tốc võ nghệ xuất chúng, hơn nữa rất có tài quân sự. Không biết Tốc cùng Nhị ca cảm thấy thế nào? Có thỏa đáng hay không?”
Ngô Củ cảm thấy tuy rằng Tề Hầu bị đả kích thật lớn, thế nhưng cân nhắc vẫn rất toàn diện. Thạch Tốc xác thực có tài, là ứng cử viên phù hợp nhất.
Bất quá vào lúc này Thạch Tốc lại chắp tay nói:
“Quân thượng, Tốc trong lòng có một người thích hợp hơn, không biết có nên nói hay không?”
Tề Hầu vừa nghe, nói:
“Là ai? Hiếm thấy Tốc đề cử người, tất nhiên là nhân tài?”
Thạch Tốc chắp tay cung kính nói:
“Chính là người quỳ ở ngoài điện, Đại công tử.”
Tề Hầu vừa nghe, đột nhiên sắc mặt có chút khó coi, dần dần đen, nhàn nhạt nói:
“Tốc khi nào cũng bị người hối lộ? Thay người khác nói tốt, tiến cử người khác? Cô cho là Thạch Tốc không phải người như vậy.”
Thạch Tốc lại đúng mực, trên mặt vẫn không có một chút biểu tình gì, nói:
“Tốc vẫn chưa thu nhận nửa phần hối lộ, chỉ là xin Quân thượng suy nghĩ một chút đối với việc tiếp viện tiền tuyến. Đối với Tốc chỉ là vinh quang bảo vệ quốc gia, đẩy lùi Bắc Địch. Đối với Đại công tử mà nói, ngoại trừ bảo vệ quốc gia, đẩy lùi người Địch ra, còn là phẫn hận báo thù cho đệ đệ. Quân thượng, vinh quang cùng phẫn hận so sánh, cái nào càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của tướng lĩnh chứ? Bởi vậy Tốc cảm thấy, Tốc không bằng Đại công tử. Xin Quân thượng để Đại công tử xuất chinh.”
Tề Hầu nghe, trên gương mặt gân xanh nhảy ra, phảng phất là tức giận đến cực điểm. Thế nhưng hắn không có lập tức nói chuyện, một lát sau mới nói:
“Ngươi nói đúng.”
Hắn nói, quay đầu nói với Ngô Củ:
“Nhị ca cảm thấy Vô Khuy cùng Tốc, ai đi tốt hơn?”
Ngô Củ cân nhắc một chút, chắp tay nói:
“Hồi bẩm Quân thượng, Công tử Tốc nói không sai. Phẫn hận xác thực so với vinh quang càng có thể kích phát ý chí chiến đấu. Đại công tử đi càng thỏa đáng hơn.”
Tề Hầu gật gật đầu, tựa hồ cũng rõ ràng đạo lý này. Vào lúc này Ngô Củ còn nói:
“Củ nguyện ý chờ lệnh, cùng đi tiền tuyến.”
Tề Hầu lấy làm kinh hãi, nói:
“Nhị ca đi làm cái gì? Ngươi không võ nghệ, không thể ra trận.”
Ngô Củ nói:
“Quân thượng, tuy rằng Củ không có võ nghệ, không thể đánh trận. Thế nhưng Củ có mưu lược. Đại công tử tuy rằng ý chí chiến đấu sục sôi, thế nhưng e sợ bị cừu hận làm mờ đầu óc, suy nghĩ không thấu đáo, hành động theo cảm tính. Bởi vậy Củ có thể ở bên cạnh đốc xúc. Xin Quân thượng đồng ý. Củ chờ lệnh!”
Tề Hầu sau khi nghe xong, trực tiếp lắc đầu nói:
“Không được, ngươi không thể đi.”
Ngô Củ muốn nói cái gì. Thế nhưng Tề Hầu thái độ phi thường kiên quyết, tuyệt đối không cho Ngô Củ đi chiến trường.
Sự tình liền định xuống, Công tử Vô Khuy mang binh đi tiền tuyến trợ giúp, thế nhưng đồng thời Thạch Tốc còn có đất dụng võ.
Tề Hầu ngữ khí nhàn nhạt, thế nhưng trong mắt lập loè u ám, nói:
“Toại quốc cấu kết Sưu Man trong ứng ngoài hợp, chẳng lẽ là coi thường Tề quốc không có quốc gia có thể trong ứng ngoài hợp? Tốc, ngươi ngày mai liền khởi hành. Nhất định phải lên đường gọn gàng, cố gắng càng nhanh càng tốt. Từ đường nhỏ dùng khoái mã đi Hình quốc, thỉnh Hình Hầu phái binh trợ giúp. Chúng ta cũng giáp kích trong ứng ngoài hợp, từ nam bắc hai mặt chặt đứt đường lui của Sưu Man ép bọn chúng thành thịt nát!”
Thạch Tốc chắp tay nói:
“Vâng!”
Tề Hầu nói:
“Thong thả, ngươi đi một mình quá nguy hiểm. Cô cho ngươi hai mươi kỵ binh, còn phái con của Đại Tư Mã là Chu Phủ cùng với ngươi đi Hình quốc.”
Thạch Tốc liền chắp tay nói:
“Vâng.”
Tề Hầu nói:
“Việc này cẩn thận một chút, chớ tiết lộ. Nhanh đi mau trở về, đừng chạm mặt cùng Sưu Man, tất cả bí mật tiến hành.”
Thạch Tốc lần thứ ba nói:
“Vâng, xin Quân thượng yên tâm.”
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
“Được, tất cả đi xuống đi. Việc điểm binh Cô giao cho Đại Tư Mã. Sáng ngày mai ngươi liền xuất phát.”
Thạch Tốc cùng Ngô Củ đều đáp một tiếng, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Ở tại cửa, hai người liền gặp Công tử Vô Khuy. Công tử Vô Khuy còn quỳ ở đó, nhìn thấy hai người đi ra, dùng ánh mắt ước ao nhìn bọn họ chằm chằm.
Công tử Tốc không nói gì, chỉ là thở dài, đối với Ngô Củ chắp tay nói:
“Thạch Tốc đi gặp Đại Tư Mã. Đại Tư Nông xin từ biệt.”
Ngô Củ chắp tay với Thạch Tốc. Công tử Vô Khuy nghe Thạch Tốc nói như vậy, liền nhìn hắn rời đi, còn tưởng rằng Tề Hầu quyết tâm để Thạch Tốc đi tiếp viện. Trong mắt Vô Khuy toát ra một luồng đắng chát.
Ngô Củ nhìn thấy hắn hồn bay phách lạc, vội vã ngồi chồm hỗm xuống đỡ hắn, nói:
“Đại công tử, xin chúc mừng.”
Công tử Vô Khuy cười khổ nói:
“Có gì vui?”
Ngô Củ nói:
“Quân thượng vừa mới đồng ý cho Công tử xuất chinh, thay Tam công tử báo thù.”
Công tử Vô Khuy sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, nói:
“Thật?!”
Ngô Củ nói:
“Tất nhiên là thật. Củ hà tất lừa gạt Công tử?”
Công tử Vô Khuy trừng hai mắt, đầy mặt kinh hỉ, vừa là kinh hỉ, vừa là phẫn hận, cũng có bi thương. Các loại biểu tình lẫn lộn cùng nhau, không nói ra được là cảm giác gì.
Ngô Củ nói:
“Công tử, xin mau đứng lên, trở về chuẩn bị một chút. Chiến sự không chờ người, Công tử tuyệt đối đừng để phong hàn, bị bệnh thì không tốt.”
Công tử Vô Khuy vội vàng từ dưới đất đứng lên, kết quả bởi vì quỳ quá lâu liền ngã trên mặt đất. Ngô Củ nhanh chóng đỡ lấy hắn. Công tử Vô Khuy chân tê lợi hại, phảng phất không phải là chân của mình, lại nói:
“Đa tạ Đại Tư Nông!”
Ngô Củ lắc đầu nói:
“Không cần cám tạ ta, là Công tử Tốc tiến cử Đại công tử. Đại công tử nhanh đi thôi.”
Công tử Vô Khuy lập tức gật đầu. Bên cạnh có không ít tự nhân, vội vã đỡ Công tử Vô Khuy đi về phòng của mình nghỉ ngơi.
Rất nhanh, Tề Hầu hạ chiếu lệnh Công tử Vô Khuy lĩnh binh tiếp viện, vì Tề quốc rửa sạch quốc sỉ.