Vô Củ

Chương 255: Chương 255: Chuyện xấu hổ




Ngô Củ miễn phí cho Tề Hầu cái liếc xéo. Tề Hầu vẫn luôn bám vào ống tay áo, Ngô Củ muốn rút trở về, thế nhưng sợ động tĩnh quá lớn, thu hút sự chú ý của người khác, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là mặc kệ Tề Hầu lôi kéo.

Cơ Trịnh tiếp nhận ấn tín, quần thần làm lễ, Cơ Lãng liền nói:

“Chuyện hôm nay, chư vị cũng cực khổ rồi, mời chư vị về dịch quán nghỉ ngơi, ngày khác Quả nhân liền tổ chức thảo luận. Lúc đó chư vị Công Hầu cùng đại phu đến thương nghị. Vệ Hầu Cát Bá đó còn chờ các vị đưa chủ ý xử lý.”

Mọi người vội vã chắp tay, Thiên tử cùng Thái tử rời tế đàn trước, sau đó mọi người ra khỏi đại điện, đi trở về.

Quỷ Gia xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu. May mà mục đích hắn vì được công nhân là Tấn Hầu, cũng không có tranh đoạt vũng nước đục này. Không thì đừng nói là Tấn Hầu, cả Khúc Ốc Công cũng giữ không được.

Mọi người lui ra ngoài, rất đã đi trở về. Dọc theo đường đi là bàn luận về chuyện này, có không ít đề tài để tụ tập một chỗ trò chuyện. HunhHn786

Những người khác trở về dịch quán, Cơ Lãng cùng Cơ Trịnh trở về Vương cung.

Chư hầu sứ thần đến cửa dịch quán liền thấy rất nhiều cấm quân vây quanh. Ban đầu không biết chuyện gì xảy ra, nhìn kỹ thì ra là bắt người Vệ quốc cùng Cát quốc.

“Buông ta ra!! Buông ta ra!! Ta là Công chúa Tề quốc! Ta là người Tề quốc! Các ngươi không thể bắt ta! Buông ta ra!!”

Chư hầu cùng sứ thần, kéo cái cổ hướng bên trong xem, liền thấy mấy cấm vệ quân nắm lấy Tuyên Khương, lôi kéo đi ra ngoài. Tuyên Khương một đường kêu rên, cuối cùng ôm cửa không đi.

Chư hầu nhìn thấy lại bắt đầu cười ha hả. Tuyên Khương nghe tiếng cười kia, sắc mặt rất là lúng túng khó coi. Thấy trong đám người có Tề Hầu cùng Ngô Củ, nàng vội vã hô to:

“Đệ đệ! Đệ đệ! Cứu ta! Cứu ta!”

Tuyên Khương hơi buông lỏng tay, liền bị cấm quân lôi đi ra ngoài. Khi đi tới bên cạnh đoàn người tự động tản ra, Tuyên Khương lại đột nhiên dùng sức thoát khỏi tay cấm vệ quân. Tuyên Khương hướng về phía Tề Hầu vồ tới. Tề Hầu phản ứng nhanh, vội vã ôm Ngô Củ tránh đi. Tuyên Khương vồ hụt, ngã sấp xuống trên đất. Mặt bị đập mạnh xuống, răng cửa cũng gãy, nàng lấy tay che miệng máu.

Binh lính xông lại, Tuyên Khương lại bò dậy, vừa lui vừa hô to:

“Đừng bắt ta! Đừng bắt ta! Ta không biết chuyện gì, hoàn toàn không biết chuyện gì! Ta là Công chúa Tề quốc, buông ta ra!”

Mọi người giống xem trò vui nhìn về phía Tuyên Khương. Tuyên Khương nhiều lần muốn nhào vào Tề Hầu.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Quốc mẫu Vệ quốc luôn miệng nói không có liên quan gì, không biết chuyện gì. Quả nhân sao nghe nói Vệ quốc cùng Cát quốc có thể hợp tác cũng là bà nỗ lực ở trên giường kiếm được?”

Các quốc quân sứ thần đứng ở cửa đều cười to. Tuyên Khương trừng Ngô Củ, nói:

“Ngươi! Ngươi nói bậy!!”

“Tại sao là Quả nhân nói bậy? Công chúa Cát quốc cũng biết, chuyện này tại Cát quốc cũng không phải bí mật gì, không bằng đi hỏi người Cát quốc? Ai, cũng thực sự là đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ. Vì con trai, quốc mẫu Vệ quốc cũng thực sự là liều mình lấy nghĩa. Quốc mẫu vì Vệ quốc mà hiến thân như vậy, kết quả Vệ Hầu làm cho hỏng bét.”

Tuyên Khương nghiến răng sắp nát, đột nhiên xông về phía Ngô Củ. Thế nhưng Tuyên Khương coi như bất ngờ, tốc độ cũng không nhanh. Cũng không cần Tề Hầu đi túm Ngô Củ, Trùng Nhĩ đột nhiên duỗi chân ra.

“Ai nha!!”

“Bịch! “

Mọi người liền thấy Tuyên Khương lại ngã gục, lúc này mặt bị thương. Binh lính lập tức xông lên nắm lấy Tuyên Khương lôi đi rất nhanh về cung phục mệnh.

Trùng Nhĩ đột nhiên ngáng chân Tuyên Khương, Tử Thôi căng thẳng nói:

“Công tử, chân của ngài không sao chứ?”

Trùng Nhĩ dửng dưng như không nói:

“Tất nhiên không sao.”

Vệ quốc không chống đỡ nổi, các chư hầu nhìn Tuyên Khương bị mang đi, đều cười nhạo. Vừa đi vào dịch quán mọi người vừa bàn luận sôi nổi.

Tề Hầu quấn lấy Ngô Củ muốn ăn đùi gà chiên, Ngô Củ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cùng Tề Hầu đi thẳng đến phòng bếp dịch quán.

Khúc Ốc Công Quỷ Gia tiến vào dịch quán không bao lâu đã gọi người chuẩn bị ngựa, trực tiếp vào Vương cung.

Cơ Lãng hôm nay tâm tình phi thường tốt, bởi vì diệt trừ nghịch tặc Vệ quốc cùng Cát quốc, sắc phong Thái tử. Giải quyết xong tâm nguyện, Cơ Lãng tất nhiên phải cao hứng.

Cơ Lãng trở về tiểu tẩm cung, cũng lệnh người xếp đặt tiệc rượu, chuẩn bị cùng Cơ Trịnh uống mấy chén. Cơ Trịnh thấy Cơ Lãng cao hứng như thế, nói:

“Phụ thân, uống ít thôi, còn phải xử lý Vệ quốc cùng Cát quốc, tuyệt đối đừng uống say đau đầu.”

Cơ Lãng cười híp mắt nói:

“Biết rồi, Trịnh quả nhiên lớn rồi, thích bận tâm như thế.”

Cơ Lãng rót đầy ly rượu của mình, liền rót cho Cơ Trịnh một ly, nói:

“Trịnh, bây giờ con là Thái tử, chuyện lớn như vậy, cùng vi phụ cũng uống mấy ly.”

Cơ Trịnh không có cách nào, cũng bưng ly rượu lên, nói:

“Chúc mừng phụ thân diệt trừ loạn thần tặc tử.”

Cơ Lãng cũng giơ ly rượu lên, cười nói:

“Chúc mừng Trịnh sắc phong Thái tử.”

Hắn nói, ngửa đầu đem rượu trong ly uống cạn. Bởi vì uống quá nhanh, rượu thuận khóe miệng Cơ Lãng trượt xuống dưới, theo cổ tiến vào bên trong áo.

Cơ Lãng đã liên tục uống, sắc mặt hồng hồng, híp mắt cười. Cơ Trịnh bưng ly rượu còn chưa uống, nhìn cảnh này ngẩn ra.

Cơ Lãng thấy hắn không uống, ngờ vực nói:

“Trịnh, sao vậy?”

Lúc này Cơ Trịnh mới tỉnh lại, liền vội vàng nói:

“Không... Không có gì.”

Cơ Lãng kinh ngạc nói:

“Có phải là hôm nay quá mức mệt nhọc?”

Cơ Trịnh ho khan một tiếng, nói:

“Có thể vậy.”

“Vậy con nhanh đi nghỉ ngơi.”

“Con ở cùng phụ thân. Con vừa đi, phụ thân liền uống nhiều.”

Cơ Lãng cười cười. Cơ Lãng trước có bệnh nặng, bây giờ không thích hợp uống nhiều rượu, tựa hồ say nhanh hơn. Không mấy chén, bởi vì thật cao hứng, rất nhanh liền say ngất ngây.

Cơ Trịnh đỡ Cơ Lãng tiến vào bên trong điện, đặt lên giường, kéo chăn đắp lên. Bây giờ mới mặt trời lặn, còn chưa tới giờ đi ngủ, bất quá Cơ Trịnh thấy Cơ Lãng đã mệt, không có đánh thức hắn, liền trực tiếp cho ngủ.

Cơ Trịnh ngồi ở bên cạnh, nhìn Cơ Lãng ngủ. Qua một hồi, Cơ Lãng trở mình, ôm chăn lầm bầm.

“Ừm... Trịnh...”

Cơ Trịnh sợ hết hồn, bị gọi kinh sợ đến cơ hồ nhảy dựng lên. Hắn vội vã đi ra ngoài. Hắn vừa đi ra cửa điện lại gặp tự nhân gấp gáp đi vào.

Tự nhân thiếu chút đụng Cơ Trịnh, sợ đến lùi về sau vài bước, vội vã làm lễ, nói:

“Thái tử, Khúc Ốc Công ở bên ngoài cầu kiến Thiên tử.”

Cơ Trịnh hơi kinh ngạc, nói:

“Khúc Ốc Công?”

“Dạ, Khúc Ốc Công cầu kiến.”

Cơ Trịnh nhíu nhíu mày, nói:

“Đi trả lời Khúc Ốc Công, Thiên tử đã ngủ rồi, nếu có gì ngày khác tái tiến cung nói chuyện.”

Tự nhân vội vã đi ra ngoài. Khúc Ốc Công Quỷ Gia ở ngoài cửa đứng rất lâu, kết quả tự nhân đi ra, nói:

“Thật không phải với Khúc Ốc Công. Thiên tử đã ngủ. Thái tử nói, có chuyện gì mời ngày khác đến nói chuyện.”

Quỷ Gia vừa nghe, còn tưởng rằng là Cơ Lãng qua loa lấy lệ chính mình, không muốn gặp mình.

Quỷ Gia chuyến này đến là vì muốn làm Tấn Hầu. Bây giờ nước Tấn phân hai. Một ở Dực thành là danh chính ngôn thuận, quốc quân Tấn quốc. Hai là Khúc Ốc không thể xem như là Công Hầu, không được thừa nhận. Thế nhưng những năm gần đây Khúc Ốc tương đối lợi hại, thế lực đã trải rộng toàn bộ nước Tấn. Dực thành mặc dù có bất mãn, nhưng không dám lập Tấn Hầu.

Quỷ Gia đã có thể tiến vào Dực thành, thế nhưng không dám tùy tiện tiến vào. Hắn muốn hối lộ Thiên tử, để chính thức sắc phong, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận cũng không ai nói được cái gì.

Mọi người đều biết mục đích của Quỷ Gia. Quỷ Gia cảm thấy Thiên tử khẳng định cũng biết. Nhưng hôm nay Thiên tử “từ chối” không gặp, Quỷ Gia còn tưởng rằng Thiên tử không muốn sắc phong, nhất thời dáng vẻ nóng nảy hoảng hốt.

Quỷ Gia không gặp được Cơ Lãng, không thể làm gì khác hơn rời Vương cung.

Quỷ Gia nóng ruột muốn chết mới vừa bước vào dịch quán liền nghe tiếng cười. Ngô Củ cùng Tề Hầu vừa vặn từ phòng bếp đi ra. Tề Hầu bưng một cái mâm đùi gà chiên thơm phức. Hai người sánh bước vừa nói vừa cười.

Quỷ Gia nhìn thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu, đột nhiên có chú ý. Thiên tử sủng tín Tề quốc, cùng Sở quốc quan hệ thân cận. Thiên tử không gặp hắn, vậy không bằng đi hối lộ Sở Vương cùng Tề Hầu?

Bất quá Quỷ Gia lại có chút nghi ngờ, dù sao hắn thành hoạn quan Sở Vương cùng Tề Hầu đều biết. Nếu hai người kia làm khó dễ thì nên làm thế nào cho phải?

Quỷ Gia nghĩ tới nghĩ lui không có biện pháp khác. So sánh bị làm khó dễ với không thể được sắc phong Tấn Hầu, thì phải chọn không tiếc nuối cả đời.

Quỷ Gia nghĩ như thế, liền quyết định. Hắn nhanh chóng trở về phòng, tìm người viết thiệp mời Sở Vương cùng Tề Hầu ngày mai đến dự tiệc.

Hôm nay cũng là mệt mỏi, Tề Hầu ăn mâm đùi gà xong, thỏa mãn. Hắn hầu hạ Ngô Củ tắm rửa, hai người liền đi nghỉ ngơi.

Ngô Củ hôm nay không có gặp “ác mộng” kỳ quái cho nên ngủ đặc biệt ngon. Nhưng mà ngủ đến hừng đông, Ngô Củ bị đau làm tỉnh rồi.

“Ui...”

Ngô Củ mở mắt liền thấy Tề Hầu ôm chặt mình. Không chỉ như vậy, hắn còn cắn cổ Ngô Củ. Tề Hầu tựa hồ nằm mộng thấy gì đó, miệng nói lẩm bẩm.

“Cái đùi gà này... Thật mềm a, rất ngon...”

Ngô Củ tức giận đến giận sôi máu.

Vừa mới gần sáng liền tỉnh rồi. Vốn nên ngủ thêm một lát, hôm nay cũng không có chuyện gì, cứ như vậy bị Tiểu Bạch cắn tỉnh rồi!

Ngô Củ vô cùng tức giận, dùng sức đẩy đầu Tề Hầu. Tề Hầu bị đẩy một cái liền tỉnh rồi, còn tưởng rằng chuyện gì xảy ra. Hắn vội vã ngồi dậy, còn chưa có tỉnh táo, nói một câu:

“Đùi gà... Ui!”

Hắn nói, Ngô Củ đã đem chăn đập tới. May là Tề Hầu phản ứng nhanh tiếp được ném qua một bên. Lúc này hắn mới tính tỉnh táo, cười nói:

“Nhị ca, dậy sớm ghê.”

Ngô Củ sờ sờ cổ.

May mà không chảy máu, thế nhưng có dấu răng!

Ngô Củ lườm hắn một cái. Tề Hầu hoàn toàn không biết nguyên nhân, vẻ mặt kỳ quái ngồi ở trên giường.

Hôm nay Ngô Củ cùng Tề Hầu đều không cần làm gì, đang chờ Thiên tử truyền tiến cung thảo luận, liền ở trong phòng nghỉ ngơi.

Hai người dùng cơm trưa xong, chuẩn bị đi dạo một chút, Tử Thanh lại nói:

“Vương thượng, Tề Công, người hầu Khúc Ốc Công đến.”

Ngô Củ còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề.

Khúc Ốc Công? Không phải là Quỷ Gia sao?

Trước đây Quỷ Gia cùng Công tử Bành Sinh bắt cóc Ngô Củ, bởi vậy kết thù kết oán. Hơn nữa Quỷ Gia còn bị Ngô Củ thiến. Quỷ Gia hẳn là sẽ không chủ động tới tìm Ngô Củ.

Ngô Củ cho người hầu tiến vào. Người hầu hết sức cung kính đưa thiệp cho Ngô Củ.

Ngô Củ xem thiệp xong, liếc nhìn Tề Hầu. Tề Hầu nhíu mày, Ngô Củ liền nói với người hầu.

“Trở về báo với Khúc Ốc Công, Khúc Ốc Công thịnh tình mời, Quả nhân cùng Tề Công nhất định dự tiệc.”

Người hầu hết sức vui mừng, vội vã khấu tạ liền rời đi. Tề Hầu cầm thiệp mời, nói:

“Quỷ Gia không biết làm gì.”

Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Người hầu thái độ như vậy, ngươi nói hắn có thể làm gì, tất nhiên là có chuyện cầu người. Chỉ sợ là Quỷ Gia muốn hối lộ Thiên tử gặp phải phiền toái, cho nên mới tìm đến chúng ta.”

Tề Hầu cười, nói.

“Nhị ca, ngươi đang suy nghĩ ý đồ xấu?”

Ngô Củ nhún nhún vai, nói:

“Quả nhân đang nghĩ dê béo đưa tới cửa, sao không làm thịt? Có gì xấu đâu?”

Tề Hầu bất đắc dĩ cười cười, nói:

“Nhị ca thấy tốt là được rồi.”

Tiệc vào buổi tối, Ngô Củ cùng Tề Hầu dự định đi dự tiệc. Sau hoàng hôn, hai người liền rời phòng đến chỗ Khúc Ốc Công.

Vừa tới cửa viện, Khúc Ốc Công Quỷ Gia đã đứng ở đó nghênh tiếp, hết sức ân cần cười chắp tay nói:

“Sở Vương Tề Công đại giá quang lâm, Quỷ Gia không có từ xa tiếp đón, xin mời! Xin mời!”

Quỷ Gia tự mình mời bọn họ đi vào, thái độ ân cần cực kỳ. Ngô Củ đi vào liền thấy Trùng Nhĩ cùng Giới Tử Thôi cũng có mặt.

Trùng Nhĩ đứng ở đại sảnh hành lễ với Ngô Củ.

“Trùng Nhĩ bái kiến Sở Vương, bái kiến Tề Công.”

Ngô Củ nhìn thấy hai đứa trẻ tâm tình khá hơn nhiều, muốn véo má thịt của Tử Thôi. Bất quá vì uy nghiêm Sở Vương, vẫn là thôi.

Quỷ Gia tự mình đón tiếp Ngô Củ cùng Tề Hầu ngồi vào vị trí, còn rượu, nói:

“Hôm nay Quỷ Gia có thể mời Sở Vương cùng Tề Công dự tiệc, thực sự là chuyện may mắn. Hai vị tuyệt đối đừng khách khí, tận lực thoải mái. Chúng ta không say không về!”

Quỷ Gia luôn cười, cảm giác da mặt căng cứng mất đàn hồi. Chờ Ngô Củ cùng Tề Hầu uống hai lần rượu, lúc này hắn mới cười nói:

“Là như thế này, Tấn quốc cùng Sở quốc Tề quốc quan hệ luôn luôn thân dày. Chỉ là Tấn quốc vẫn luôn không thế nào sống yên ổn, khiến Tấn quốc trở nên bẩn thỉu xấu xa. Bởi vậy Quỷ Gia có yêu cầu quá đáng, muốn Sở Vương cùng Tề Công trượng nghĩa cứu viện, giúp một lần.”

Ngô Củ cười híp mắt liếc nhìn Tề Hầu.

Quả nhiên như hắn nói, Tấn quốc bẩn thỉu xấu xa, còn không là Dực thành cùng Khúc Ốc luôn đánh tới đánh lui. Bất quá nói cho cùng Dực thành là danh chính ngôn thuận, Khúc Ốc mới bẩn thỉu xấu xa.

Ngô Củ không lên tiếng, Quỷ Gia vội vã liền nói:

“Hiện tại Thiên tử sủng tín Sở Vương cùng Tề Công, đây là việc quần thần đều biết rõ. Sở Vương cùng Tề Công trung thành tuyệt đối, anh minh quyết đoán, Thiên tử tín nhiệm, chư hầu kính yêu, thật sự là làm Quỷ Gia kính ngưỡng. Bởi vậy... Bởi vậy... Quỷ Gia muốn nhờ Sở Vương cùng Tề Công, ở trước mặt Thiên tử giúp Quỷ Gia nói tốt vài câu... Liên quan sắc phong. Nếu xong rồi...”

Lời của hắn lắp bắp nói tới chỗ này lại nghe được âm thanh.

“Lạch cạch.”

Trùng Nhĩ ngồi ở bên cạnh đang dùng bữa, không chú ý làm rơi muỗng xuống đất. Bởi vì sảnh chỉ có Quỷ Gia đang nói, còn lắp bắp, bởi vậy âm thanh này rất lanh lảnh.

Quỷ Gia bị cắt ngang. Quỷ Gia vốn cũng không biết nói thế nào mới tốt. Dù sao hắn đối mặt không phải là đối tác, mà là kẻ địch. Hiện tại hay rồi, Quỷ Gia bị cắt ngang, tức giận sôi lên.

Quỷ Gia lập tức trợn mắt, tóm tóc Trùng Nhĩ, động tác vô cùng thô lỗ. Trùng Nhĩ bị tóm tóc sững sờ.

“Bịch!”

Bị lôi ra ném xuống đất, thiếu chút đầu Trùng Nhĩ đụng phải cạnh bàn.

Động tác Quỷ Gia vô cùng thô lỗ, rất giống phụ thân hắn, khả năng đều có khuynh hướng bạo lực. Trùng Nhĩ ngã xuống, mặc dù không có hé răng, thế nhưng mặt nhíu lại, chắc chắn đau vô cùng.

Quỷ Gia lại chộp một cái bầu rượu trực tiếp đập tới. Giới Tử Thôi thấy Khúc Ốc Công đánh người, sợ đến nhanh chóng chạy tới.

“Bốp!!!”

Bầu rượu trực tiếp nện ở trên lưng của Giới Tử Thôi. Tiếng động vô cùng lớn, Tử Thôi liền nằm bò ở trên mặt đất.

Trùng Nhĩ sợ hết hồn, nhanh chóng đi đỡ Tử Thôi. Quỷ Gia lại nổi giận, nói:

“Nghiệt chủng không còn dùng được, cái muỗng cũng không cầm được. Tay dùng làm gì? Không bằng trực tiếp chém đứt đi!”

Hắn nói liền muốn đến kéo tay Trùng Nhĩ. Giới Tử Thôi tuy rằng đau, thế nhưng vội vã ngăn cản, trong đôi mắt to ngập nước mắt, nức nở nói:

“Quân thượng... Quân thượng, ngài tha Công tử đi. Công tử hôm qua cùng hôm nay bị phạt chưa có ăn cơm. Không có khí lực không nắm được muỗng. Cầu quân thượng tha Công tử đi!”

Quỷ Gia liền muốn tát Giới Tử Thôi. Ngô Củ cùng Tề Hầu đồng thời nhíu nhíu mày. Thì ra ngày hôm qua Tề Hầu ra tay giải vây cho Trùng Nhĩ cùng Tử Thôi, Quỷ Gia ghi hận trong lòng. Không thể nổi giận đối với bọn nhỏ, bởi vậy hắn không cho Trùng Nhĩ ăn cơm.

Trước đây cũng vậy, chỉ cần Trùng Nhĩ phạm một chút sai lầm nhỏ, liền sẽ bị phạt không cho ăn cơm. Có lúc là một ngày, có lúc là hai ngày. Trùng Nhĩ còn nhỏ, chính là đang tuổi lớn, đói bụng quá mức có lần trực tiếp té xỉu.

Hôm qua trở về, Trùng Nhĩ không được ăn cơm. Giới Tử Thôi đem cơm của mình phân cho Trùng Nhĩ. Bất quá Tử Thôi là tiểu đồng, cơm nước ít, cũng không đủ bản thân ăn. Trùng Nhĩ lại ăn lượng rất lớn, nên đói gần chết, tay phát run. Vừa nãy tay không có giữ được làm muỗng rơi xuống mặt đất, dẫn tới Quỷ Gia nổi giận.

Tề Hầu thấy cảnh này, lập tức ngồi không yên, đứng lên, nói:

“Khúc Ốc Công, đứa bé còn nhỏ, ngài đánh như vậy sao thích hợp?”

Quỷ Gia vốn có khuynh hướng ngược đãi, còn bị thành hoạn quan. Trùng Nhĩ không phải là con ruột Quỷ Gia, bởi vậy Quỷ Gia đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.

Đâu chỉ là Tề Hầu không nhìn nổi, Ngô Củ cũng không nhìn nổi. Ngô Củ híp mắt, cười nói:

“Khúc Ốc Công, vừa rồi Quả nhân đã suy nghĩ một chút. Tựu như ngài nói, Sở quốc cùng Tấn quốc luôn luôn giao hảo, cũng không đành lòng nhìn thấy Tấn quốc luôn bẩn thỉu xấu xa. Như vậy đi.. nói tốt với Thiên tử vài câu kỳ thực không thành vấn đề, chỉ là...”

Ngô Củ hơi có chút chần chờ, phủi áo choàng. Quỷ Gia vừa mới còn nổi giận, lúc này bị Ngô Củ dời đi đề tài, liền vội vàng nói:

“Chỉ là cái gì? Cái gì cũng được! Sở Vương muốn cái gì cứ nói, chỉ cần Tấn có đều được!”

Ngô Củ cười, nói:

“Có, tất nhiên có...”

Ánh mắt Ngô Củ liền rơi vào Trùng Nhĩ cùng Tử Thôi khóc thở không ra hơi, nói:

“Vàng bạc châu báu ngựa tốt ngọc đẹp Sở quốc đều có, bởi vậy Quả nhân không muốn vật tục khí như vậy. Thế nhưng nếu Quả nhân giúp Khúc Ốc Công, đương nhiên phải đòi thứ tốt. Ngài an tâm, Quả nhân cũng an tâm, không phải sao?”

“Vâng vâng vâng! Đúng vậy!”

“Nếu như vậy, Quả nhân muốn một con tin...”

Dừng một chút, Ngô Củ giơ tay chỉ Trùng Nhĩ, nói:

“Là Công tử. Con tin Tấn quốc đến Sở quốc, nếu hai quốc gia bất hạnh có trở mặt, Quả nhân cũng coi như là có thế chấp, không phải sao?”

Quỷ Gia vừa nghe, đôi mắt không khỏi chuyển động, thật giống kiếm được lời, lập tức nói:

“Được được được! Liền đem nó giao cho Sở Vương làm con tin. Điều kiện của Sở Vương vô cùng hợp lý, cũng không quá đáng!”

Quỷ Gia cảm giác mình kiếm được lời. Dù sao Trùng Nhĩ cũng không phải con ruột hắn, coi như đưa đi làm con tin cũng không tổn thất gì. Khi Tấn cùng Sở khai chiến, coi như đem Trùng Nhĩ ngũ mã phân thây chặt thành thịt băm, Quỷ Gia cũng không chớp mắt một cái.

Có cái gì đâu? Trái lại tiết kiệm được rất nhiều kim ngân châu báu!

Quỷ Gia tán thành, rất tán thành.

Quỷ Gia không biết Ngô Củ muốn không phải là một con tin mà là Tấn Văn Công tương lai. Nếu có thể đưa Trùng Nhĩ lên bảo tọa Tấn quốc, như vậy Sở quốc có thể nắm giữ phương bắc.

Ngẫm lại xem, Sở quốc ở phía nam xưng bá, các nước ở phương đông đều thần phục Tề quốc. Mà Tần quốc độc chiếm phương tây có quốc quân do Ngô Củ một tay bồi dưỡng. Nếu như Ngô Củ lại đem Trùng Nhĩ lên vị trí Tấn Hầu, như vậy không phải Sở quốc có thiên hạ.

Quỷ Gia căn bản không biết Trùng Nhĩ là nhân vật gì, dù sao bây giờ Trùng Nhĩ quá nhỏ. Bộ dạng kia không một điểm uy nghiêm. Quỷ Gia còn tưởng rằng chính mình kiếm lời rồi, lập tức đồng ý, hận không thể dập đầu lạy Ngô Củ.

Ngô Củ cười nói:

“Được, hôm nay chuyện này liền quyết định rồi. Con tin đi cùng Quả nhân. Ngày mai Quả nhân liền tiến cung, nói với Thiên tử chuyện Tấn quốc.”

“Được được được!”

Quỷ Gia vội vã đẩy Trùng Nhĩ. Trùng Nhĩ lôi kéo Giới Tử Thôi. Tuy rằng Ngô Củ chỉ cần Trùng Nhĩ làm con tin, thế nhưng Giới Tử Thôi là tiểu đồng cũng không tính là cái gì, kỳ thực chính là nô lệ. Bởi vậy Trùng Nhĩ lôi kéo Tử Thôi, Quỷ Gia liền cũng không để ý.

Trùng Nhĩ cùng Giới Tử Thôi đi qua, Ngô Củ vội vã ôm lấy Giới Tử Thôi. Giới Tử Thôi phía sau lưng bị đau, nằm trong lòng Ngô Củ thút thít, thế nhưng không dám khóc, sợ chọc giận Quỷ Gia.

Nếu Ngô Củ đã chiếm được con tin, liền không cần lãng phí thời gian cùng Quỷ Gia. Bọn họ liền đi khỏi tiệc về chỗ Sở quốc.

Tề Hầu dẫn Trùng Nhĩ, đi theo sau Ngô Củ ôm Giới Tử Thôi, nói:

“Nhị ca, Khúc Ốc Công nham hiểm giả dối, ngươi bây giờ đồng ý giúp hắn thượng vị, e sợ sẽ nhận mầm họa về sau.”

Ngô Củ đương nhiên biết Quỷ Gia không là người tốt lành gì. Chỉ có điều Khúc Ốc nắm giữ nước Tấn là cục diện đã định trong lịch sử. Ngô Củ từng đọc lịch sử, bởi vậy cảm thấy mình không thể phá vỡ cái này, nghĩ biện pháp đối phó là được rồi. Bất quá Ngô Củ không thể nói trước lịch sử cho Tề Hầu, chỉ là cười cười, nói:

“Có cái gì đáng sợ, Quỷ Gia có thể lật tung trời sao? Còn nữa, Trùng Nhĩ còn nhỏ, cẩn thận thành thục, tương lai tất thành đại khí. Quả nhân lại được nhân tài, đây mới là quan trọng nhất.”

Ngô Củ nói như vậy, kỳ thực Tề Hầu cũng đồng ý. Dù sao Tề Hầu biết Trùng Nhĩ là một nhân tài, hơn nữa hiếm có. Nếu không phải là như thế, năm đó Tề Hầu sẽ không đem con gái gả cho Trùng Nhĩ.

Ngô Củ ôm Tử Thôi tiến vào phòng, nói Đường Vu xem cho Tử Thôi.

Giới Tử Thôi nằm úp trên giường. Đường Vu mở xiêm y ra, liền thấy trên lưng có cái dấu tụ máu, nhìn vô cùng khủng bố.

Tử Thôi không thấy, chẳng qua là cảm thấy đau. Trùng Nhĩ vừa thấy, nhíu nhíu mày.

Đâu chỉ là Trùng Nhĩ, mọi người tại đây đều cau mày. Đứa bé nhỏ như vậy lại bị đánh tàn nhẫn. Đường Vu vội vàng lấy ra thuốc bôi. Bởi vì bị đụng vào liền đau, Tử Thôi khóc lóc thút thít, làm cho Đường Vu không dám xuống tay.

Vào lúc này Trùng Nhĩ bò lên trên giường, ngồi xổm ở bên cạnh, nói:

“Là nam tử hán không thể khóc. Bổn công tử giúp ngươi thổi liền hết đau.”

“Phù phù.”

Trùng Nhĩ thổi vào chỗ bị thương. Tử Thôi kìm nén nước mắt, thoạt nhìn càng đáng thương. Trùng Nhĩ lấy ra khăn lau nước mắt cho Tử Thôi, nói:

“Ngươi xem ngươi khóc lên xấu quá, bổn Công tử cũng không nhận ra được.”

Giới Tử Thôi chậm rãi nín khóc, để Đường Vu bôi thuốc. Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì biết bọn nhỏ chưa ăn, Ngô Củ nói Tử Thanh mang cơm canh nóng đến. Tử Thanh động tác rất nhanh nhẹn, rất nhanh liền đưa cơm nóng cùng đồ ăn nóng đến.

Hai đứa trẻ rất đói. Trùng Nhĩ ăn như hùm như sói, hận không thể dùng tay bóc nhét vào miệng, rất nhanh đã ăn sạch phần của mình. Tử Thôi cũng ăn, bất quá chỉ ăn một ít. Trùng Nhĩ nhìn trong bát Tử Thôi còn cơm, lại nói:

“Chỉ vậy thôi cũng ăn không hết, ngươi quá lãng phí. Được rồi, bổn Công tử giúp ngươi ăn!”

Trùng Nhĩ nói, ôm lấy bát bắt đầu ăn.

Tử Thôi lau miệng, đặc biệt thành khẩn nói:

“Cảm tạ Công tử.”

Trong miệng toàn là cơm, Trùng Nhĩ, nói:

“Không sao... Thuận tiện thôi...”

Ngô Củ cảm giác mình như nhà hoạt động xã hội chuyên chăm sóc trẻ gặp khó khăn. Đứa nào cũng đáng yêu, chỉ có điều Trùng Nhĩ sức ăn... có hơi lớn. Không biết Sở Vương này nuôi một Tề Hầu dạ dày vương, lại nuôi một Trùng Nhĩ sức ăn lớn, có bị phá sản hay không?

Trùng Nhĩ cùng Tử Thôi đi theo Ngô Củ, buổi tối hôm đó cũng ngủ ở chỗ Ngô Củ. Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Ngô Củ liền tiến cung tìm Cơ Lãng nói về Khúc Ốc.

Cơ Lãng hai ngày nay rất vui vẻ, ngày hôm qua uống rượu không chú ý liền say, sáng sớm rất nhức đầu. Cơ Trịnh tìm y quan xem cho Cơ Lãng. Kỳ thực không có việc gì, nhịn một chút liền qua.

Khi Ngô Củ cùng Tề Hầu tiến vào, Cơ Lãng nằm trên giường, sắc mặt cũng khá, chỉ là có chút đau đầu. Nhìn thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu đến, hắn vội vã ngồi dậy.

Cơ Trịnh đỡ Cơ Lãng dậy, nói:

“Phụ thân, cẩn thận.”

Cơ Lãng cười cười, nói:

“Hai vị ngày hôm nay sao tiến cung?”

Ngô Củ nói:

“Là bởi vì Khúc Ốc Công.”

Cơ Lãng giật mình, nói:

“Khúc Ốc Công?”

Ngô Củ cùng Khúc Ốc Công không hợp ai cũng biết. Bởi vậy Ngô Củ nói là vì Khúc Ốc Công mà đến Cơ Lãng có chút giật mình.

“Quả nhân biết, Sở Vương nhất định là tới khuyên Quả nhân đừng sắc phong Khúc Ốc Công.”

“Thiên tử, vừa vặn ngược lại.”

Cơ Lãng liền kinh hãi, nói:

“Sở Vương cùng Tề Công là tới nói giúp cho Khúc Ốc Công?”

Không trách Cơ Lãng giật mình, kỳ thực Tề Hầu cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn nói giúp cho Khúc Ốc Công Quỷ Gia.

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

“Đúng vậy.”

Cơ Lãng cười nói:

“Hôm nay mặt trời mọc phía tây đúng không?”

Ngô Củ cười nói:

“Có lẽ là vậy đi. Không dối gạt Thiên tử, Củ cùng Tề Công lần này tới thật sự là nói giúp cho Khúc Ốc Công.”

“Chẳng biết vì sao Sở Vương cùng Tề Công làm như thế?”

Ngô Củ cười nói:

“Thực không dám giấu giếm, xác thực là bởi vì nhận thứ tốt từ Khúc Ốc Công.”

Ngô Củ nói trực tiếp như vậy, Cơ Lãng ngược lại không tiện nói gì. Ngô Củ còn nói:

“Thiên tử ngẫm lại xem, bây giờ cục diện Tấn quốc vốn đã như vậy. Dực thành chỉ còn trên danh nghĩa, coi như ngài không sắc phong Khúc Ốc Công là Tấn Hầu, Khúc Ốc Công vẫn người nắm quyền Tấn quốc. Bởi vậy Thiên tử sắc phong hay không cũng không tổn hại. Còn nữa... Bây giờ Lạc Sư mới vừa trải qua chiến loạn, chính là cần nghỉ ngơi lấy sức. Bách tính bởi vì chiến loạn trong lòng có oán hận. Vệ Hầu cùng Cát Bá mới vừa khiêu khích dư luận. Thêm một người ủng hộ, dù sao cũng tốt hơn thêm một người gây phiền toái. Hơn nữa Thiên tử có thể thừa dịp cháy nhà đi hôi của, mạnh tay thu tiền Khúc Ốc Công. Sau đó lấy số tiền này một phần trợ giúp động viên các tướng sĩ tham gia chống lại Nghĩa Cừ, một phần dùng phân phát cho bách tính. Bách tính cũng dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần có một ít ân huệ, sẽ ủng hộ Thiên tử. Loại hành động nhiều lợi ích này cớ sao mà không làm chứ?”

Cơ Lãng nghe, cười ha ha, nói:

“Quả nhân nghe nói Sở Vương trước khi vào Sở, ở Tề quốc mở quán cơm, làm ăn rất tốt. Hôm nay chứng kiến, quả nhiên là tính toán tỉ mỉ, lợi nhuận gì cũng chạy không thoát tay Sở Vương.”

Ngô Củ chắp tay nói:

“Thiên tử quá khen rồi. Dù sao có lợi mà không tổn thất gì, không ôm hết vào mình chẳng phải là quá ngu độn?”

Cơ Lãng cười nói:

“Nói hay lắm, nói rất đúng! Vậy cứ dựa theo Sở Vương nói. Chờ thời điểm thảo luận, sẽ cùng sắc phong Khúc Ốc Công... Sở Vương vì Khúc Ốc Công nói nhiều lời hay như vậy, cũng đừng quên muốn chỗ tốt nhiều một chút.”

Ngô Củ gật gật đầu, cười có thâm ý khác, nói:

“Chỗ tốt đã khiến Khúc Ốc Công hậu hoạn vô cùng.”

Thảo luận xử trí Vệ Hầu cùng Cát Bá rất nhanh đã triệu tập. Bởi vì Vệ quốc vị trí mặt bắc, là cửa ngõ ngăn lại người Địch, huỷ bỏ Phong quốc nhập vào quốc gia khác thực sự không hiện thực. Bởi vậy chỉ có thể xử trí Vệ Hầu. Con trai Vệ Hầu là Công tử Xích kế vị, đồng thời lệnh Vệ quốc tự mình kiểm điểm, xử tử Tuyên Khương.

Cát quốc là tiểu quốc, không có gì để nói. Vừa vặn Cơ Lãng muốn củng cố uy nghiêm Lạc Sư, bởi vậy trực tiếp triệt tiêu Cát quốc, đem Cát quốc nhập vào Chu quốc.

Về phần Công tử Ôn quốc sau khi bị cung hình đã đuổi về Ôn quốc. Bởi vì Ôn quốc ở ngay bên cạnh, quốc quân Ôn quốc quốc suốt đêm chạy tới Lạc Sư tự mình nói xin lỗi.

Trong buổi thảo luận, Cơ Lãng còn sắc phong Khúc Ốc Công. Cơ Lãng là vắt hết óc nghĩ lý do sắc phong. Lý do chính là người Tây Nhung tấn công Lạc Sư, Khúc Ốc Công có thể giữ nghiêm trận địa, phòng ngừa người Địch có cơ hội đánh lén. Bởi vì công lớn như vậy sắc phong Khúc Ốc Công là Tấn Hầu.

Lý do này vô cùng gượng ép, mọi người vừa nghe đều cảm thấy quái quái. Bất quá Sở Vương cùng Tề Hầu đứng ra đồng ý, mọi người lập tức hiểu. Không quản lý do có bao nhiêu quái, nhất định phải thông qua, bằng không chính là đối đầu với Sở Vương cùng Thiên tử. Đó chẳng phải là không có ngày sống tốt hả?

Đã như thế, Khúc Ốc Công Quỷ Gia liền biến thành Tấn Hầu Quỷ Gia. Sắc phong thuận lợi thông qua. Quỷ Gia lấy ra rất nhiều tiền đưa cho Cơ Lãng, có thể nói là vét hầu bao chảy máu.

Lạc Sư trải qua trận chiến, vốn đã hết sức, cần ít nhất ba năm để khôi phục. Nhưng mà có Tấn quốc hối lộ tiền tài, Chu quốc căn bản không cần thời gian lâu như vậy.

Lạc Sư giải quyết ổn thỏa, Ngô Củ cũng nên trở lại Sở quốc.

Ngô Củ chuẩn bị trở về Sở quốc dẫn theo con t*ng trùng Nhĩ cùng Giới Tử Thôi. Tề Hầu cũng theo đuôi Ngô Củ về Sở quốc, nghĩa giống Trùng Nhĩ. Hắn cười híp mắt nói:

“Cô cũng là con tin.”

Ngô Củ lườm một cái, trực tiếp lên xe. Trùng Nhĩ cùng Giới Tử Thôi bò lên xe. Cuối cùng Tề Hầu yên lặng lên xe.

Dọc đường đi bởi vì có hai đứa trẻ đáng yêu, bởi vậy Ngô Củ cũng không nhàm chán. Chỉ có Tề Hầu cảm thấy vô cùng đau khổ. Bởi vì đồ ăn vặt Nhị ca làm trước đây tất cả đều là của hắn, hắn có thể ăn một mình, bây giờ lại phải phân cho hai tiểu tử thúi. Mà Trùng Nhĩ lượng ăn kinh người như vậy, thực là tức chết Tề Hầu.

Tề Hầu thấy oan ức, tìm Ngô Củ cáo trạng, nói Trùng Nhĩ cướp đồ ăn. Ngô Củ khách sáo, nói:

“Ngươi cùng trẻ con tranh ăn cái gì, bọn chúng nhỏ như vậy, ngươi bắt nạt không ngại ngùng sao?”

Tề Hầu nhìn Ngô Củ, rất bình tĩnh nói:

“Đương phải thừa dịp bọn chúng còn nhỏ mới bắt nạt.”

Ngô Củ hết chỗ nói rồi, cảm giác Tề Hầu lý luận tựa hồ vô cùng chuẩn xác, không có cách nào phản bác.

Ngô Củ trở về Sở quốc. Ở cửa Dĩnh thành nhóm trẻ xếp hàng nghênh tiếp. Hôm nay bởi vì nghênh tiếp Sở Vương, sư phó cố ý cho nghỉ học nửa ngày. Từng đứa từng đứa đứng thẳng tắp ở cửa thành chờ nghênh tiếp Vương giá.

Ngô Củ nhìn thấy nhóm trẻ quả thực đáng yêu muốn đau tim rồi. Đám trẻ ở Dĩnh thành không chỉ là học tập kiến thức trong sách, còn học cưỡi ngựa bắn cung, các loại công phu cường thân kiện thể. Bởi vậy bây giờ đứa nào cũng vô cùng “uy nghiêm”, khuôn mặt nhỏ rất có khí thế.

Tử Văn đứng hàng trước nhất, nghiễm nhiên như một đội trưởng. Xe ngựa Sở Vương ngừng lại, màn xe xốc lên, trước tiên xuống xe cũng không phải Tề Hầu, cũng không phải Sở Vương, mà là một một đứa trẻ thoạt nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh.

Trùng Nhĩ xuống xe đầu tiên, lập tức ôm một đưa trẻ mắt to manh manh xuống. Tất cả mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một chút. Tề Hầu lúc này mới từ truy trong xe xuống dưới, đỡ Ngô Củ xuống.

Quần thần vội vã hoàn hồn, nhanh chóng cung nghênh đại giá.

Bởi vì người Nghĩa Cừ đột nhiên xâm lấn, Sở Vương vội vội vàng vàng rời Sở quốc đi Tần quốc viện trợ. Lúc đó con tin Triệu Gia, bây giờ lắc mình biến thành quốc quân Tần quốc. Sở Vương lại mang về một con tin nước Tấn, Công tử Trùng Nhĩ.

Việc kết hôn của Đấu Bá Bỉ bị gián đoạn, bây giờ đương nhiên phải bù đắp lại. Bất quá Đấu Bá Bỉ không mời những quốc gia khác, chỉ là lễ kết hôn. Ngô Củ tự mình chủ hôn, mang theo nhóm trẻ đến tham dự. Mỗi đứa cầm một giỏi cánh hoa, đứng hai bên lối đi đến lễ đường, chờ tân nương tân lang đến sẽ tung hoa.

Giới Tử Thôi thương thế trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng đã bình phục. Dù sao trẻ con khôi phục nhanh, mỗi ngày ăn ngon uống mát khôi phục vô cùng nhanh. Bây giờ Giới Tử Thôi đã hiếu động hoạt bát.

Do xuất thân đê tiện, lần đầu tham gia loại lễ cưới quy mô lớn, Giới Tử Thôi vô cùng hưng phấn nhảy nhót mang theo cái giỏ, đem cánh hoa quăng cao cao.

Đừng thấy Trùng Nhĩ cùng Tử Thôi là người mới tới, nhưng bởi vì mọi người cùng nhau đi học, nên rất mau đã thân thiết. Đặc biệt là Tử Thôi siêu cấp đáng yêu, tính cách cũng nhẹ nhàng, một mặt ngây thơ. Tất cả mọi người đều yêu thích Tử Thôi. Tử Văn, Địch Nhi đều thích dẫn đệ đệ này chạy khắp nơi. Tư Phủ cũng cùng các ca ca chơi.

Tử Thôi trước đây chỉ chơi cùng Trùng Nhĩ, hiện tại gặp nhiều bạn cùng lứa. Trùng Nhĩ phát hiện Tử Thôi luôn cười với người khác, chơi cùng người khác, nhất thời cũng cảm giác khó chịu, hầm hừ.

Lễ cưới của Đấu Bá Bỉ vô cùng náo nhiệt. Tuy rằng người tới không phải quá nhiều, thế nhưng có nhiều đứa trẻ tung hoa, đầy tiếng cười, không khí rất vui vẻ. Lễ cưới tiến hành vô cùng thuận lợi, mọi người ở lại Đấu phủ ngủ, ngày hôm sau mới trở về.

Bởi vì gần đây nhưng đứa trẻ đều đi học, cũng không có ngày nghỉ. Học vô cùng căng thẳng, hơn nữa Ngô Củ mới vừa “thu được lợi lớn” trở về, cũng muốn thả lỏng, liền chuẩn bị đi “nghỉ phép“.

Nói tới chỗ Sở Vương nghỉ phép là khá nhiều, như bãi săn Vân Mộng. Bất quá bởi vì trước đó đánh trận ở Vân Mộng, bãi săn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bởi vậy Ngô Củ không đi Vân Mộng.

Ngoại ô Dĩnh thành, gần Kinh Môn còn có Chử cung. Thời kỳ Đông Chu, Chử cung cũng đã là Ly cung. Ly cung chính là cung điện ở ngoài. Chử cung cảnh sắc rất đẹp, có suối nước nóng, còn có một bãi săn, điều kiện như vậy thích hợp làm Ly cung. Xưa nay Sở Vương đều yêu thích đi Ly cung tắm suối nước nóng, săn bắn, hưởng thụ.

Từ khi Ngô Củ nhậm chức tới nay, rất ít thanh nhàn, bởi vậy chuẩn bị thừa dịp quốc thái dân an đi nghỉ phép, cũng mang theo nhóm trẻ ra ngoài chơi.

Tề Hầu vừa nghe có thể tắm suối nước nóng liền liên tưởng đến trứng luộc. Mà nghĩ đến trứng luộc liền liên tưởng đến hamburger. Nghĩ đến hamburger liền liên tưởng đến gà chiên. Nghĩ đến gà chiên liền liên tưởng đến Nhị ca. Cứ như vậy tắm suối nước nóng, săn thú, ăn ngon, còn có thể ăn Nhị ca, Tề Hầu tất nhiên đồng ý.

Bất quá lần này nghỉ phép không phải là đi hai người. Bởi vì Ngô Củ còn dẫn theo một đám trẻ con. Tề Hầu vừa nghe, nhất thời có chút hụt hẫng, lập tức nói:

“Đừng mang theo Trùng Nhĩ.”

Ngô Củ thấy kỳ quái hỏi.

“Vì sao, Trùng Nhĩ ngoan ngoãn, gây chuyện gì?”

Tề Hầu chính nghĩa nói:

“Không có, chỉ là ăn quá nhiều.”

Ngô Củ vừa nghe, chỉ muốn nói:

Ngươi ăn mới quá nhiều, còn không thấy ngại mà nói người khác!

Tuy rằng Tề Hầu cực lực phản đối, không muốn Trùng Nhĩ đi theo, thế nhưng Tề Hầu phản đối cũng vô dụng. Ngô Củ đã quyết định dẫn theo đám trẻ con đi Chử cung nghỉ phép.

Đi một ngày liền đến Chử cung, chẳng hề tính xa. Dọc đường đi bởi vì có rất nhiều bánh bao nhỏ, bởi vậy Ngô Củ cũng không thấy buồn chán vô vị. Ngô Củ được vây quanh bởi những thiên thần nhỏ, trong tay là bánh bao trắng mềm tròn vo, đáng yêu cực kỳ. Ngô Củ cảm giác đây chính là thiên thượng nhân gian, thỏa thích sờ nắn. Những bánh bao nhỏ còn chủ động đem mặt đưa đến tay Ngô Củ. Giao hàng tới cửa, Ngô Củ tất nhiên vui vẻ.

Tề Hầu bị lạnh nhạt, cắm tay ngồi ở một bên. Đâu chỉ là Tề Hầu, Trùng Nhĩ cũng bị bỏ rơi, đồng dạng ngồi cắn tay ở một bên.

Hai người động tác giống nhau, nhìn mấy đứa trẻ vây quanh Ngô Củ. Trong xe cười nói đùa giỡn vui vẻ, mấy đứa nhỏ còn quấn quýt Ngô Củ nghe kể chuyện. Ngô Củ biết rất nhiều truyện cổ tích, nhóm trẻ chớp chớp mắt to, nghe đặc biệt chuyên tâm.

Tề Hầu bị lạnh nhạt vò đầu bứt tai, liền mở tủ lấy đồ ăn vặt gặm nhấm. Trùng Nhĩ vừa thấy, cũng lại cướp đồ ăn. Hai người giành giật không còn biết trời đâu đất đâu.

Tề Hầu nhìn Trùng Nhĩ bỏ đồ ăn vào trong miệng đến tràn đầy, khối điểm tâm cuối cùng cũng bị đoạt đi rồi, tức giận nói:

“Ngươi, tiểu tử này.”

Tư Phủ vào lúc này tới khuyên can.

“Thúc thúc không nên đánh nhau với ca ca.”

Ngô Củ ngẩng đầu trừng Tề Hầu. Tề Hầu thật bất đắc dĩ.

Đến Chử cung, Tề Hầu đã không thể chờ đợi được nữa muốn đi suối nước nóng. Vừa ăn trứng luộc vừa cùng Nhị ca tắm uyên ương. Quả thực không thể tốt hơn.

Tề Hầu đi nói người chuẩn bị. Nhất định phải có cánh hoa để bầu không khí lãng mạn. Tề Hầu uyển chuyển nói Đường Vu đưa một chút cao, còn dặn dò Tử Thanh mang đến 18 cái trứng gà.

Tề Hầu chuẩn bị thỏa đáng, liền đi gọi Nhị ca đến. Ngô Củ mặc một bộ trường bào màu trắng, thoạt nhìn như “tiên” chậm rãi đi tới. Dáng dấp kia trong mắt Tề Hầu chính là phong tình vạn chủng, đẹp khỏi nói.

Nhưng mà đúng vào lúc này Tề Hầu thấy được những thứ khác.

Đầu tiên là một bóng trắng đột nhiên xông tới nhào vào lòng Tề Hầu. Tề Hầu suýt nữa bị bóng trắng đụng té ngã. Bóng trắng va vào Tề Hầu còn ngẩng đầu lè lưỡi, một mặt cầu biểu dương.

“Chó ngốc.”

Thì ra là Đại Bạch!

Đại Bạch nhào vào Tề Hầu, ngoắt ngoắt cái đuôi, dùng sức lắc đầu, mở miệng rộng gào gừ gào gừ. Tựa hồ nghe hiểu, nó muốn kháng nghị chính mình không phải chó ngốc.

“Có răng liền không phải là chó ngốc?”

“Gào gừ!”

Đại Bạch bị oan ức, lập tức quay đầu chạy về chỗ chủ nhân.

Lúc này Tề Hầu nhìn thấy đâu chỉ là Nhị ca. Bởi vì hai bên lối đi đều là cây cối chặn tầm mắt thấy không rõ lắm. Bây giờ đi đến gần, liền thấy bên cạnh Ngô Củ có một đám nhóc. Hai tay Ngô Củ nắm hai đứa nhỏ. Tử Văn đang trò chuyện cùng Đại Bạch.

“Vù!”

Tắm uyên ương không cánh mà bay. Mà hắn cố ý chuẩn bị thêm 18 cái trứng gà, từ ăn no biến thành không đủ ăn. Tề Hầu tuyệt vọng.

Từ khi kế vị tới bây giờ, nam chủ Sở quốc sắp sửa trong tầm tay, Tề Hầu chưa có tuyệt vọng thế này.

Ngô Củ thấy Tề Hầu vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, liền vội vàng nói:

“Làm sao vậy?”

Tề Hầu tội nghiệp nói:

“Nhị ca, Cô muốn ăn trứng.”

Ngô Củ thực sự nhịn không được, liền quăng một ánh mắt khinh thường.

Thì ra là thèm ăn, còn tưởng rằng là bị bệnh gì!

Ngô Củ nghĩ thầm.

Sớm nên nghĩ đến nếu Tề Hầu sinh bệnh cũng chỉ có thể là bệnh tương tư, hơn nữa đối tượng tương tư là đồ ăn!

Đi một ngày đường vô cùng mệt mỏi, Ngô Củ đưa mấy đứa nhỏ đi tắm, giải lao.

“ Tỏm tỏm tỏm!”

Giống âm thanh sủi cảo thả vào nồi, từng đứa từng đứa đứng xếp hàng nhảy vào trong ao ước.

Vì vóc dáng nhỏ, Tử Thôi nhảy vào ao nước suýt nữa chìm nghỉm. Trùng Nhĩ sợ hết hồn, liền vội vàng kéo lại, nâng đầu Tử Thôi lên, ghét bỏ nói:

“Ngươi thật là ngốc. Thôi, bổn Công tử ôm ngươi!”

Tử Thôi sợ hết hồn, tay nhỏ chặt chẽ ôm cổ Trùng Nhĩ, thành khẩn nói:

“Cảm tạ Công tử!”

Trùng Nhĩ vào lúc này mới đắc ý, lại lần nữa chiếm được “tín nhiệm” của Tử Thôi, lại tỏ ra không để ý nói:

“Thuận tiện, không cần cảm tạ.”

Tất cả đều vào ao nước. Sau khi Tử Thôi suýt chìm, Tư Phủ mới ba tuổi nhảy vào nước trực tiếp chìm tới đáy. Ngô Củ hoảng sợ muốn đi vớt, nhưng Tử Ngư đã nhanh hơn với tay vớt Tư Phủ lên.

Tư Phủ mặt đầy nước vẫn muốn lặn xuống, căn bản không biết vừa nãy rất nguy hiểm. Được Tử Ngư vớt lên, Tư Phủ cười khanh khách, tựa hồ cảm thấy chơi rất vui.

Ngô Củ trong nháy mắt cảm giác rất mệt mỏi. Đáng ra không nên dẫn đám nhóc đến ao tắm nước nóng, cần phải phát mỗi đứa một cái thùng tắm, như vậy tương đối an toàn.

Chờ tất cả đều tiến vào ao hết, Ngô Củ nói Tề Hầu chăm sóc bọn trẻ, mình đi làm trứng luộc. Tề Hầu tuy rằng rất không tình nguyện phân chia trứng, nhưng vì biểu hiện nam chủ Sở quốc rộng lượng phải nhận trách nhiệm.

Tề Hầu vóc người cao to cường tráng, người đầy cơ, làn da nâu khỏe mạnh, ở cùng một đám trẻ con trắng trẻo non nớt quả thực “hạc đứng trong bầy gà“.

Ngô Củ có thể khẳng định chưa từng gặp người đàn ông nào nhan sắc thể hình đẹp bằng Tề Hầu. Đặc biệt là ăn nhiều vóc dáng vẫn tốt như thế. Tề Hầu hoàn toàn không biết Ngô Củ ở phía sau âm thầm thưởng thức mình. Chờ Tề Hầu tiến vào ao, lúc này Ngô Củ mới ho khan một tiếng, quay đầu đi làm trứng.

Tề Hầu ngồi ở trong ao, mấy đứa trẻ ở bên cạnh chơi nước.

“Ào ào soạt soạt!”

Tóc tai Tề Hầu ướt cả, cuối cùng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn thả ra. Tóc tán xuống dưới rối tung trong nước ấm.

Ngô Củ làm xong trứng quay đầu nhìn lại, đã thấy Tề Hầu cả người bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, đẹp không tả nổi.

“Ực!”

Ngô Củ nuốt một tiếng, cảm giác mình cũng quá dung tục, vì căn bản không chịu sắc đẹp mê hoặc.

Ngô Củ đi tới. Tề Hầu vui vẻ nhìn Ngô Củ đưa trứng cho mình trước tiên. Hắn nhanh chóng nhận lấy, cười nói:

“Nhị ca thật tốt.”

Tề Hầu không tiếc rẻ cho Ngô Củ một nụ cười. Ngô Củ còn chưa có tắm suối nước nóng đã chóng mặt, vội vàng đem trứng phân chia cho đám trẻ con ăn.

Trùng Nhĩ, Tử Thôi, Địch Nhi, Ninh Thích, Tư Phủ, Tử Ngư, Tử Văn, mỗi đứa ăn một cái trứng. Đại Bạch nằm nhoài bên cạnh ao nước dùng chân trước giữ một cái bát, đưa đầu lưỡi liếm bên trong. Nó cũng ăn ngon lành không còn biết trời đâu đất đâu.

Nhiều người chia nên sẽ không đủ trứng ăn, bởi vậy mỗi người chỉ ăn một cái. Ngô Củ làm xong trứng gà, lúc này mới xuống ao tắm nước nóng.

Mấy đứa trẻ ở bên cạnh đùa giỡn. Ngô Củ biết Tề Hầu nhất định không ăn đủ, cho nên cố ý mang đến rượu. Trước khi bọn họ đi Tần quốc đã ủ rượu này, qua một thời gian dài bây giờ có thể uống.

Ngô Củ rót rượu đem ly đưa cho Tề Hầu. Tề Hầu cười híp mắt uống. Rượu mơ này hắn rất thích.

“Nhị ca, hình như lần đầu ngươi ủ rượu, chính là loại rượu mơ này.”

Ngô Củ cười nói:

“May nhờ Tề Công còn nhớ.”

Tề Hầu ôm Ngô Củ, đem Ngô Củ ngồi vào lòng mình. Ngô Củ hơi ngại ngùng, nhưng bởi vì bọn trẻ vô cùng đơn thuần không có phát hiện bọn họ làm cái gì, ở bên cạnh nghịch nước.

Ngô Củ ngồi ở trong lòng Tề Hầu cảm giác thật thoải mái.

Tề Hầu cười nói:

“Nhị ca tất cả mọi chuyện, Cô đều ghi tạc trong lòng, một cái cũng không quên.”

Ngô Củ nghe hắn nói lời tâm tình, hai má có chút ửng đỏ.

Vừa lúc này, thình lình nghe bên cạnh có tiếng kinh hô. Ngô Củ quay đầu nhìn. Bình rượu đặt bên cạnh đã không thấy. Tử Thôi đang ôm bình rượu uống ừng ực.

Bởi vì ngâm nước nóng còn đùa giỡn tất nhiên Tử Thôi thấy nóng, lúc này khát nước. Nhìn thấy có bình nước, Tử Thôi liền lấy uống. Uống vào vị ngọt ngào, thật là ngon.

Trùng Nhĩ vội vàng giành lại cái bình phát hiện chỉ còn dư lại một phần ba.

Mọi người liền thấy sắc mặt Tử Thôi đỏ lên, bám thành ao, chớp mắt cười khúc khích. Bởi vì uống say, bám không được thành ao, lập tức liền trượt xuống. Ngô Củ vừa thấy, nhanh chóng tới ôm Tử Thôi.

Tử Thôi ngồi ở trong lòng Ngô Củ, cười khanh khách, ngọt ngào nói:

“Công tử... Công tử...”

Ngô Củ thấy đứa nhỏ này say lắm rồi, bất đắc dĩ, nói:

“Ngoan, đi ngủ thôi.”

Nhưng Tử Thôi không chịu, ôm cổ Ngô Củ, nói:

“Công tử, không muốn đi a.”

Ngô Củ trong nháy mắt bị giọng nói non nớt làm nũng đánh gục. Tề Hầu vội vã đem Tử Thôi ném cho Trùng Nhĩ. Trùng Nhĩ tiếp được con ma men, nói:

“Được rồi, con ma men, chúng ta đi thôi.”

Tử Thôi lắc đầu nói:

“Buông! Buông! Bỏ tay! bỏ tay!”

Nói xong như con cá vùng vẫy thiếu chút rơi tuột vào trong nước. Mọi người cũng chơi mệt mỏi, đều leo lên rời khỏi ao nước nóng. Tử Thôi còn mượn rượu làm càn kháng cự. Trùng Nhĩ không thể làm gì khác hơn là nói:

“Sở Vương cùng Tề Công làm chuyện xấu hổ, chúng ta đi thôi.”

Tề Hầu nghĩ hắn muốn âm thầm làm chuyện xấu hổ, thế nhưng biểu tình rõ ràng đến Trùng Nhĩ nhìn ra rồi sao?

Tử Thôi mắt to mờ mịt, nghiêng đầu nhỏ, nói:

“Cái gì... là... chuyện xấu hổ?”

Trùng Nhĩ đàng hoàng trịnh trọng nói:

“Chính là chuyện xấu hổ xem xấu hổ đó.”

Tử Thôi say không nhẹ, Trùng Nhĩ lập lại một lần. Vẻ mặt Tử Thôi lộ ra đã hiểu gật đầu, lập tức nói:

“Ta có thể làm không?”

Ngô Củ thiếu chút phun máu, trừng to hai mắt. Trùng Nhĩ ôm Tử Thôi tha lên bờ, vừa tha đi vừa dùng giọng đàng hoàng trịnh trọng nói:

“Chúng ta còn quá nhỏ, chờ lớn rồi liền cùng ngươi làm chuyện xấu hổ.”

Tử Thôi vừa nghe, lập tức cười khanh khách, bi bô nói:

“Công tử thật là tốt!”

Con ngươi Ngô Củ sắp rơi xuống. Trùng Nhĩ dùng khăn bao lại con ma men, sau đó mang người đi ngủ.

Ngô Củ cũng muốn rời ao nước nóng, nào có biết Tề Hầu từ sau lưng ôm lấy, cười nói:

“Nhị ca, chúng ta nên làm chuyện xấu hổ chứ?”

Tề Hầu cùng Ngô Củ ở tại ao nước nóng làm chuyện xấu hổ. Bởi vì nóng, Ngô Củ có chút mệt, được Tề Hầu ôm ra. Hai người lại tới rừng cây tiếp tục làm chuyện xấu hổ. Quả thực đủ các loại hành động xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.