Vô Củ

Chương 15: Chương 15: Đi sứ Cử quốc




Đời trước, thời điểm Tề Hầu gặp được Đông Quách Nha, Đông Quách Nha cũng không phải là làm thiện phu nhóm lửa ở phòng bếp.

Sau khi Tề Hầu trọng sinh, cũng từng cho người tìm kiếm Đông Quách Nha. Nhưng còn chưa thấy Đông Quách Nha xuất hiện. Tề Hầu cũng không thể tưởng tượng được thì ra Đông Quách Nha ở thiện phòng, còn gặp Công tử Củ.

Tề Hầu chỉ là bất động thanh sắc nói:

“Thì ra nhị ca muốn mang theo thiện phu, để trên đường nấu cơm sao?”

Nói xong còn cười một tiếng, vẻ mặt thực không thèm để ý, kỳ thật Tề Hầu trong lòng đã sớm bất ổn.

Đông Quách Nha rất lợi hại, Tề Hầu đời trước đã lĩnh giáo qua. Hiện giờ Đông Quách Nha biến thành “sư phó” của Công tử Củ, còn nhờ ơn Tề Hầu làm “bà mối” một tay thúc đẩy bọn họ gặp nhau. Tề Hầu hiện tại là ngứa hàm răng.

Lỡ như Công tử Củ mua chuộc Đông Quách Nha, vậy chẳng phải là đại sự không ổn?

Nhưng Tề Hầu trên mặt không có biểu hiện ra bất luận lo âu gì, chỉ là nửa thật nửa giỡn nói:

“Nếu nhị ca đã chọn người này, vậy thì mang theo đi.”

Hai người đi vào Chính Sự Đường, Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng cũng ở đó. Còn có Công tử Nguyên vừa mới bị gọi tới đang chờ.

Công tử Nguyên mới vừa rồi bị Công tử Vô Khuy chế nhạo một phen, trong lòng hụt hẫng. Hắn còn tưởng rằng Công tử Vô Khuy là lừa mình. Hắn ở chỗ này đợi lâu như vậy, cũng không thấy Tề Hầu. Hắn vừa định đi, kết quả liền nhìn thấy một bóng người bước vào trong đại điện, nhìn lại đúng là Tề Hầu.

Công Tôn Thấp Bằng cùng Công tử Nguyên chạy nhanh hành lễ, không nghĩ tới phía sau Tề Hầu còn đi theo một người. Người nọ một thân bạch y, sắc mặt có chút lạnh nhạt, nhưng diện mạo thật là đẹp mắt. Đó là Công tử Củ.



Công tử Nguyên nhìn thấy Ngô Củ, hận đến hàm răng cũng ngứa, nhưng ở trước mặt Quân phụ cần phải ngoan ngoãn, không dám nói lời nào, chỉ là cúi đầu an phận.

Công Tôn Thấp Bằng thấy được Ngô Củ, lập tức vui mừng ra mặt. Bất quá bởi vì có Quân thượng ở đây, cũng không thể cùng Ngô Củ chào hỏi, liền hướng Ngô Củ cười một chút.

Động tác nhỏ của Công Tôn Thấp Bằng sao có thể thoát được mắt Tề Hầu. Tề Hầu thấy, ở trong lòng không khỏi suy nghĩ.

Công tử Củ này thế nhưng có vài phần mị lực. Nếu không sao Công Tôn Thấp Bằng cùng Đông Quách Nha đều là người tài ba dưới trướng hắn, đều cùng Công tử Củ “mắt đi mày lại”?

Tề Hầu cũng không biết chuyện Đông Quách Nha là như thế nào. Còn Công Tôn Thấp Bằng là bởi vì một vò rượu, một công thức rượu Ô Mai, thật sự làm Tề Hầu bất đắc dĩ.

Tề Hầu ngồi xuống, nói:

“Các khanh cũng ngồi đi. Chúng ta hôm nay nghị luận về chuyện đi sứ Cử quốc.”

Ngô Củ liếc mắt nhìn Công tử Nguyên đứng ở bên cạnh, nghĩ thầm.

Công tử Nguyên cũng phải đi sứ Cử quốc sao?

Mấy người ở Chính Sự Đường thảo luận về chuyện đi sứ Cử quốc. Đơn giản chính là biểu đạt cảm tạ đối với Cử quốc, sau đó lại lấy cớ du lãm Cử quốc mà tìm kiếm hỏi thăm nơi Tào Mạt đang ẩn cư.

Cuối cùng quyết định Công tử Củ là Đại Hành Nhân, Công Tôn Thấp Bằng là phụ tá, Công tử Nguyên là đi theo học hỏi, Thiệu Hốt cũng sẽ đi cùng để bảo vệ Đại Hành Nhân, đương nhiên Đông Quách Nha được Ngô Củ điểm danh cũng sẽ đi theo. Tề Hầu còn phong Đông Quách Nha là Thiếu Thứ tử.

Chức quan Thứ tử ở niên đại này cũng không phải là chỉ con chính hay con thứ. Ở đầu thời Chu, chức quan Thứ tử chính là phụ trách chư hầu. Khanh đại phu Thứ tử là dạy dỗ người, nhưng phát triển đến thời Xuân Thu cùng Chiến Cuốc, chức quan này đã biến thành một loại hầu cận.

Nói cách khác, Thứ tử cũng chính là mưu thần nuôi trong phủ. Chia làm ba cấp Ngự Thứ tử, Trung Thứ tử cùng Thiếu Thứ tử.

Tuy rằng Thiếu Thứ tử cấp bậc rất thấp, nhưng so với Thiện phu cũng cao hơn không ít. Thiện phu Thượng sĩ sợ tới mức cơ hồ là tè ra quần. Hắn lúc trước đã đá qua Đông Quách Nha, cũng không ít lần mắng chửi.

Ngô Củ từ Chính Sự Đường đi ra, trong tay cầm tấm da dê, đi tới phòng bếp truyền chỉ.<HunhHn786>

Thời điểm, Ngô Củ tới thiện phòng liền nghe được bên trong phát ra tiếng cười “ha ha ha”, còn có người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Đi đến khu bếp trong cùng, Ngô Củ thấy có rất nhiều người đứng ngoài cửa, nhưng không ai dám đi vào, chỉ là nhìn lén vào trong.

Ngô Củ không có mang theo tùy tùng, chỉ một mình tới tuyên đọc ý chỉ của Tề Hầu.

Vừa tiến đến Ngô Củ liền nhìn thấy một màn như vậy. Tuy Ngô Củ thông minh, cũng không hiểu ở đây đã xảy ra việc gì.

Đi qua, vừa lúc thấy một thiện phu quen biết, Ngô Củ hỏi hắn.

“Có chuyện gì vậy?”

Thiện phu kia cười nói:

“Đại nhân, ngài còn phải hỏi, không phải Đông Quách Răng Nhọn thì là ai vào đây!”

Ngô Củ có chút bất đắc dĩ. Bởi vì Đông Quách Nha có lý không tha người, miệng cũng thực độc, cho nên kỳ thật không ít lần đắc tội “đồng nghiệp“. Dần dà mọi người liền cho hắn một cái ngoại hiệu gọi là Răng Nhọn. Đích xác răng cũng là nha còn gì.

“Đông Quách tiên sinh làm sao vậy?”

Thiện phu cười hướng bên trong chỉ chỉ, cười trộm nói:

“Ngài vừa đi, Thượng sĩ liền gặp tai ương, ngài xem đi.”

Ngô Củ theo phương hướng hắn chỉ nhìn qua, liền nhìn thấy Thiện phu Thượng sĩ đặc biệt buồn cười, đang ngồi xổm trên mặt đất. Thân thể hắn mập mạp, ngồi xổm trên mặt đất, hai đầu gối muốn khép lại cơ hồ đã làm không được. Không chỉ như vậy, Đông Quách Nha còn ngồi ở một bên, để một cái đậu ở trên đầu Thiện phu Thượng sĩ.

Tay cầm một cây cỏ tranh lắc lắc, Đông Quách Nha chỉ vào Thiện phu Thượng sĩ, vẻ mặt thực “kiêu ngạo” nói:

“Ngươi, ngồi xổm, đầu gối cũng phải ngay ngắn, hai chân khép lại, lưng thẳng. Không được để cái đậu rơi xuống. Nó mà rơi đừng trách ta đây báo Quân thượng cái đậu của ngài là do ngươi làm hỏng. Ngươi có bồi thường được không?”

Vẻ mặt Đông Quách Nha là tiểu nhân đắc chí. Bất quá ngày thường Thiện phu Thượng sĩ tác oai tác quái, không ít người bị hắn khi dễ đánh chửi, cho nên hiện giờ Đông Quách Nha cũng coi như thay trời hành đạo, không ai tới ngăn cản. Ngược lại nhiều người đều nhìn lén, còn trộm cười.

Ngô Củ vừa thấy, tức khắc minh bạch. Đông Quách Nha chính tà rõ ràng, lại còn có chút lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa miệng lưỡi sắc bén. Nếu ai đắc tội hắn, nhất định sẽ không tha kẻ đó.

Đều nói người võ phu đáng sợ, bởi vì bọn họ sẽ giơ đao múa kiếm, làm không tốt liền mười bước giết một người. Nhưng bọn họ cũng không biết, thật sự đáng sợ lại là văn nhân. Đặc biệt là loại văn nhân như Đông Quách Nha, vừa nhỏ nhen cố chấp, còn thù dai.

Ngô Củ bất đắc dĩ cười cười, dùng sức ho khan một tiếng. Ở bên trong, Thiện phu Thượng sĩ cùng Đông Quách Nha đều nghe thấy được. Thiện phu Thượng sĩ bị hoảng sợ, cái đậu trên đầu lập tức liền rơi xuống. Hắn sợ tới mức nhanh nhào qua tiếp. Nếu mà làm hỏng cái đậu của Quân thượng thì chính là tội lớn.



“Bịch!”

Thân thể mập mạp nện ở trên mặt đất, đôi tay đưa về phía trước. Động tác thật đúng là linh động, đã tiếp được cái đậu, hắn hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đông Quách Nha nhìn thấy Ngô Củ, còn nói với Thiện phu Thượng sĩ.

“Thấy chưa, đại nhân tới tuyên chỉ.”

Thiện phu Thượng sĩ mặt đầy mồ hôi, vừa nóng lại vừa lạnh, chỉ phải cười gượng bồi tội. Thì ra hắn vâng vâng dạ dạ là bởi vì Ngô Củ đã lên làm Đại Hành Nhân. Người mà cùng Ngô Củ có quan hệ tốt nhất chính là Đông Quách Nha. Đông Quách Nha nói với Thiện phu Thượng sĩ là không tới một ngày, Công tử tất nhiên sẽ tự mình đến thiện phòng đón hắn đi.

Thiện phu Thượng sĩ vừa nghe, mới đầu không tin, nhưng vẻ mặt Đông Quách Nha là cảnh xuân tươi sáng, còn đặc biệt thề thốt. Thiện phu Thượng sĩ cũng không dám không tin, sợ lại đắc tội với người trên, đành phải lấy lòng Đông Quách Nha. Cố tình là Đông Quách Nha mang thù, không để hắn lấy lòng, một hai bắt hắn diễn cái trò xiếc cho mình xem.

Ngô Củ nhìn ra Đông Quách Nha “trả thù” Thiện phu Thượng sĩ. Tuy rằng cái trò trả thù nhỏ nhặt không đáng nói, nhưng so với những gì Thiện phu Thượng sĩ đối đãi với Đông Quách Nha như mắng to thật sự là gặp sư phụ. Trò này kỳ thật cũng rất “ngoan độc“.

Ngô Củ quả nhiên là tới tuyên đọc ý chỉ của Tề Hầu. Tề Hầu chỉ định Đông Quách Nha làm Thiếu Thứ tử, tuy rằng cấp quan thấp một chút, nhưng là đi sứ cùng Công tử Củ hoà đàm. Đông Quách Nha nháy mắt biến thành “Khâm sai đại nhân”, Thiện phu Thượng sĩ càng thêm không thể trêu vào hắn.

Ngô Củ tuyên đọc ý chỉ xong liền dẫn Đông Quách Nha đi. Hắn không cần ở lại phòng bếp, trước mắt theo đến chỗ Ngô Củ.

Hai người đi ra, Ngô Củ cười cười, nói:

“Đông Quách tiên sinh cũng...... tính trẻ con chưa hết đâu?”

Đông Quách Nha lúc này mới khôi phục bộ dạng nho nhã lễ độ, hoàn toàn không phải tiểu nhân đắc chí như vừa rồi. Hắn cười cười, nói:

“Khiến Công tử chê cười, Đông Quách đây là nhàn đến hốt hoảng.”

“Xem ra sau này cũng không thể để Đông Quách tiên sinh rảnh rỗi. Nếu không, không biết ai lại phải gặp nạn.”

Đông Quách Nha cười cười, liền theo Ngô Củ đi rồi.

Đi sứ Cử quốc là càng nhanh càng tốt, dù sao cũng phải đề phòng Lỗ quốc. Đồng thời tính toán để Cao Tử Cao Hề đi tới Chu quốc xin Chu Thiên tử gả Vương Cơ.

Theo lý mà nói, Vương cơ hiện tại vẫn là muội muội của Vương tử Trịnh, là một công chúa tôn thất, không có địa vị gì. Chu Thiên tử khẳng định sẽ không khó xử Cao Hề, vì hiện tại còn chưa có ai xem trọng Vương tử Trịnh. Chu Thiên tử tất nhiên sẽ thuận nước giong thuyền, trực tiếp đưa người cho Tề Hầu.

Cho nên nói chuyện xin Chu Thiên tử gả Vương cơ kỳ thật không khó, khó là chuyện của Ngô Củ.

Tào Mạt là người nào chứ? Vì Lỗ Công có thể dùng chủy thủ bắt cóc Tề Hầu. Bất chấp mọi giá dùng tánh mạng thể hiện trung quân. Đây là loại người mà Ngô Củ sợ nhất, bởi vì bọn họ chết cũng không sợ, còn sợ cái gì?

Nói thật ra, Ngô Củ cũng là không trâu bắt chó đi cày một chuyến. Trên mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng cũng chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, kỳ thật trong lòng không có ý tưởng gì.

Nửa tháng sau, hết thảy mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng. Tề Hầu cũng là sấm rền gió cuốn để cho Ngô Củ chuẩn bị xuất phát.

Truy Xa đã chờ ở cửa Tề cung. Quốc tử thay thế Tề Hầu tự mình đưa Ngô Củ ra khỏi Tề cung, chắp tay nói:

“Quân thượng có việc trong người, không thể đưa Đại Hành Nhân, Quốc Ý Trọng thay mặt ngài đưa tiễn.”

Ngô Củ cười chắp tay đáp lễ, nói:

“Quốc tử đa lễ, Củ sợ hãi.”

Ngô Củ nhìn thoáng qua Truy Xa. Thời đại này Truy Xa là xe ngựa có rèm che. Xe quân sự dùng để vận chuyển quân nhu vật tư cũng gọi là Truy Xa.

Lần này đội ngũ đi sứ của Ngô Củ thực đồ sộ, vì từ lúc Tề Hầu đăng cơ tới nay đây là lần đầu tiên phái người đi sứ. Tuy rằng là đi sứ nước nhỏ như Cử quốc nhưng cũng muốn thể hiện sự tự tin của Tề quốc, lễ vật tất nhiên không ít.

Tùy tùng binh lính đi theo chờ ở bên ngoài cung. Tề Hầu còn cố ý phái một ngàn Hổ Bí Quân đi theo.

Một ngàn dũng sĩ? Nếu không biết còn tưởng rằng Tề Hầu muốn mượn đường Cử quốc đi đánh lén quốc gia khác. Hơn nữa Hổ Bí Quân là cấm quân chư hầu ngự dụng, Tề Hầu cố ý điều phối làm hộ về cho Công tử Củ, quả thực là vinh quang lớn lao. Ngay cả người bàng quan cũng nghi ngờ không biết Tề Hầu là đang suy nghĩ cái gì.

Không sợ Công tử Củ thu mua cấm quân làm phản sao?

Ngô Củ cũng có loại suy nghĩ này. Không biết Tề Hầu rốt cuộc là có ý tứ gì. Theo lý mà nói, Tề quốc sao có thể yên tâm để một mình Công tử Củ đi khỏi Tề quốc, đây không khác gì thả hổ về rừng.

Ngô Củ trong lòng thấp thỏm, trên mặt bình tĩnh cùng Quốc tử Quốc Ý Trọng từ biệt.

Thiệu Hốt cưỡi ngựa đi đầu, một thân giáp trụ màu đen có vẻ đĩnh đạc, hai mắt có thần. Đã nhiều ngày không gặp Ngô Củ, này vừa thấy, hắn lập tức cao hứng lên, hai mắt nhìn Ngô Củ càng có thần. Hắn tựa hồ muốn đi qua ôn chuyện, nhưng hiện tại không phải thời cơ.

Thiệu Hốt nghĩ thầm, ra khỏi Tề quốc, không ở dưới mí mắt Tề Hầu, còn sợ không có thời gian ôn chuyện sao?



Đông Quách Nha một thân trường bào màu trắng, dáng vẻ văn nhân. Nhưng khó có được chính là Đông Quách Nha thân hình cao lớn, có một loại khí thế không thua võ tướng. Hắn so với Thiệu Hốt mặc giáp trụ bên cạnh còn muốn cao hơn một ít.

Đông Quách Nha nhìn thoáng phía sau, ánh mắt dừng lại ở Truy Xa, nhíu nhíu mày như suy tư gì. Thiệu Hốt thấy hắn vẫn luôn phát ngốc, không khỏi nói:

“Này, tỉnh táo đi!”

Đông Quách Nha lúc này mới thu hồi ánh mắt. Thiệu Hốt nói:

“Sao vậy, đêm qua không ngủ ngon? Chuẩn bị xuất phát.”

Đông Quách Nha lắc lắc đầu, nói:

“Đó không phải là......”

Hắn muốn nói lại thôi, không có lại nói, mà là nhìn Truy Xa.

Ngô Củ thực mau liền lên xe. Kỵ nô đem màn xe nâng lên một chút, cũng không nhiều, chỉ đủ cho Ngô Củ tiến vào, nhưng có vẻ chật hẹp.

Trong lòng Ngô Củ có chút nghi hoặc, nhìn thoáng qua kỵ nô, bất quá không nói gì, tiếp tục bước lên, tiến vào thùng xe.

Kết quả vào trong, Ngô Củ suýt chút nữa hoảng sợ. Trách không được Tề Hầu không tự mình đến đưa tiễn, trách không được kỵ nô chỉ là đem màn xe nâng lên một chút, trách không được Đông Quách Nha luôn hướng Truy Xa nhìn. Thì ra Đông Quách Nha đã sớm nhìn thấu, chỉ vì bên cạnh người nhiều, không có tiện nhiều lời.

Lúc này trong Truy Xa, một nam nhân mặc thường bào màu đen ngồi ở giữa, khí định thần nhàn giơ ly rượu nhẹ nhàng đong đưa. Rượu Ô Mai màu hổ phách nhẹ nhàng dao động, mang theo từng đợt gợn sóng kiều diễm.

Đúng là Tề Hầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.