Tại Tề quốc, Công chúa tôn thất chỉ có thể là Ai Khương. Vừa mới rồi Yến Nga đã cự tuyệt danh hiệu này, cho nên khẳng định chỉ là Ai Khương mà thôi.
Tự nhân nói:
“Vâng vâng vâng, là như thế. Hôm qua tiểu thần phụng mệnh đưa bữa tối cho Công chúa, trong lúc vô tình nghe thấy... Công chúa chửi bới Công tử không phải con Hi Công... còn nói Công tử cùng... Quân thượng... Tiểu thần không dám có nửa câu nói xạo. Tha cho tiểu thần đi! Tha cho tiểu thần đi!”
Ngô Củ không nghĩ tới, hôm qua Ai Khương đưa một bộ xiêm y nữ nhân. Không chỉ như vậy, hơn nữa Ai Khương còn lệ khí trùng trùng đem cả Tề Hầu lôi xuống bùn.
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Bổn công tử mới vừa nói qua, có thể tha các ngươi một lần. Thế nhưng...”
Vừa nói, Ngô Củ nhìn lướt đám cung nhân vây xem, nói tiếp:
“Bổn công tử gần đây đang nghiên cứu món món ăn mới, vừa vặn cần nguyên liệu nấu ăn là gân tay, con ngươi, đầu lưỡi. Nếu lại để cho ta nghe thấy có người xuyên tạc sự thật, không quản nói cái gì, lấy gân tay hầm, móc mắt xào, cắt lưỡi nướng nhắm rượu. Nghe rõ chưa?”
Không chỉ là hai tự nhân quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy. Những người bên cạnh vây xem cũng sợ hết hồn. Chỉ là nghe thôi đã cảm thấy hung tàn, bọn họ lập tức nhanh chóng tản đi.
Hai tự nhân kia cũng liên tục lăn lộn bỏ chạy.
Ngô Củ nhíu nhíu mày, nghĩ thầm.
Ai Khương không biết muốn làm cái gì, không phải ý tốt!
Ngô Củ gặp phải chuyện này, hỏa khí rất lớn. Bị người khác thêu dệt ba điều bốn chuyện thực sự khó nghe.
Đi vào ngự thiện phòng, hỏa khí còn chưa mất, bánh rán làm cho Tề Hầu đã thành loại “siêu cay“. Bên trong bánh có hành, gừng, tiêu, còn có mù tạc. Sau khi bánh làm xong liền để tự nhân đưa qua cho Tề Hầu.
Tề Hầu rất nhiều tai mắt. Trong vườn hoa phát sinh sự tình, hơn nữa náo động như vậy. Tề Hầu mới vừa cùng Bảo Thúc Nha thương nghị xong, liền nghe nói chuyện này, vừa vặn tự nhân cũng đưa tới bánh rán.
Tề Hầu nhìn bánh rán, cũng không có trách cứ Công tử Củ nói chuyện tàn bạo, chỉ là cười híp mắt nói:
“Nhị ca này của Cô mạnh miệng nhẹ dạ, cũng bẻm mép lắm. Khí thế lại là mười phần.”
Tề Hầu cười híp mắt, bốc bánh rán bỏ vào trong miệng cắn.
“Răng rắc”
Da bánh rán bao bọc được chiên giòn, có trứng gà tươi mới, giòn mà không cứng, ngon cực kỳ. Nhưng mà... Cắn một cái liền tê dại đầu lưỡi, còn nồng lên mũi.
Tề Hầu suýt nữa chảy nước mắt. Hít hà sảng khoái...
Ngô Củ làm cái bánh rán, lại nghĩ tới hạt dẻ đã mang về. Hạt dẻ thời đại này cũng không thấy nhiều, đều là cống phẩm. Mấy người Ninh Thích chiếm mảnh rừng núi kia, vừa vặn thích hợp trồng cây dẻ. Cây lớn lên rậm rạp, hơn nữa trái no trò, không mang về liền lãng phí. Ngô Củ còn để một nhóm người đến tiếp tục thu hoạch hạt dẻ mang về.
Ngô Củ nghĩ thầm mình đã đến ngự thiện phòng một chuyến, thế nào cũng phải làm gì đó mang về. Vì vậy liền lấy một đống hạt sơn tra, chuẩn bị xào hạt dẻ ăn.
Nhóm thiện phu chuẩn bị xong đồ ăn sáng, nhìn thấy Công tử Củ làm món mới nhanh chóng vây lại quan sát. Vừa vặn rang hạt dẻ là công việc mệt nhọc, Ngô Củ muốn tìm mấy người hỗ trợ. Trước tiên lấy một chút cát đến, rồi tìm cái sạn lớn, đem hạt sơn tra đổ vào chảo cát để rang hạt dẻ.
Hạt dẻ có ăn ngon hay không, kỳ thực cũng không phải vấn đề chọn hạt dẻ, cũng không phải do tay nghề xào. Mà là bên trong cát nhất định phải thêm hạt sơn tra, hoặc là trực tiếp dùng hạt sơn tra xào. Như vậy hạt dẻ sẽ mang theo một mùi thơm ngọt ngào, mùi vị tự nhiên khác với tất cả các cách chế biến khác.
Ngô Củ để thiện phu hỗ trợ rang hạt dẻ. Một đống lớn hạt dẻ, mặc dù không có đường, thế nhưng hạt dẻ vị không tệ, ngọt ngào thơm miệng, hơn nữa có sơn tra mùi vị dĩ nhiên không tệ.
Ngô Củ đem hạt dẻ phân cho nhóm thiện phu một phần, sau đó lại để cho tự nhân đưa đến chỗ Tề Hầu một ít, đưa đến cho Công chúa Vương cơ một ít, cuối cùng mang phần còn lại trở về cho mấy đứa trẻ nhà mình ăn.
Ngô Củ ôm hạt dẻ thơm nức đi về, không nghĩ tới đi ngang qua hoa viên lại gặp oan gia. Chính là vị Công chúa Tề quốc mà tự nhân đã nói.
Mà bên cạnh vị Công chúa Tề quốc còn có người khác. Chính là tự nhân hầu hạ Vương cơ. Hai người kia không biết đang nói cái gì, nhìn thấy Ngô Củ đi tới, phảng phất có sợ hãi. Tự nhân rất nhanh liền bỏ chạy.
Đừng thấy tự nhân kia hình dáng giống tiểu bạch kiểm, thế nhưng cũng cao lớn, tốc độ cũng nhanh, một chút liền mất dạng.
Ai Khương nhìn thấy Công tử Củ, không kiêng kị, cũng không có chột dạ, tự nhiên đi tới, nở nụ cười xinh đẹp, nói:
“Nhị thúc đi thiện phòng à? Không biết Nhị thúc từ khi nào lại thích mấy việc này, yêu thích chui vào xó bếp vậy?”
Ngô Củ cười cười, nói:
“Mỹ thực có thể khiến người ta sung sướng. Củ yêu thích nấu ăn, người ăn món ngon cũng vui vẻ. So với những người trốn ở chỗ tối xuyên tạc sự thật tốt hơn nhiều, có đúng không?”
Ai Khương cũng cười cười, phảng phất không cảm thấy Công tử Củ là đang nói chính mình, còn nói:
“Nhị thúc nói đạo lý. Bất quá Khương là nữ nhi, không hiểu Nhị thúc nói lời cao thâm. Khương có chút mệt mỏi, liền cáo từ trước, Nhị thúc miễn thứ.”
Ai Khương nói xong, quay đầu liền đi.
Ngô Củ nhìn Ai Khương đi xa liền quay đầu lại nhìn một chút bóng lưng tự nhân bỏ chạy kia.
Thật không biết tự nhân của Vương cơ tại sao biết Ai Khương?
Ngô Củ rang hạt dẻ ăn thật ngon, chỉ là tốn thời gian, không cần quá nhiều kỹ xảo. Tề Hầu cùng bọn nhỏ đều thích ăn. Sau đó Thiệu Hốt cũng chạy tới, vì nghe nói có hạt dẻ ăn rất ngon. Ngô Củ thực sự hết cách rồi, liền đi làm thêm hạt dẻ rang cho mấy người Thiệu Hốt.
Thiệu Hốt dĩ nhiên dùng hạt dẻ làm đồ nhắm rượu, tỏ ra rất thích ý. Bất quá Thiệu Hốt uống nhiều rồi liền mượn rượu làm càn, đáng thương cho Đông Quách Nha phải chiếu cố hắn.
Ngô Củ bận một ngày đi rang hạt dẻ. Tuy rằng cũng không làm toàn bộ quá trình thế nhưng cũng mệt mỏi đau nhức.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hạt dẻ rang thơm ngọt ngon miệng, thế nhưng chỉ có Vương cơ không thích. Ngô Củ cho người đưa đến chỗ Vương cơ một ít. Nghe đâu Vương cơ nói hạt dẻ có mùi hôi, ăn còn đau dạ dày, còn ói ra, lệnh trực tiếp đem hạt dẻ vứt sạch.
Ngô Củ nghĩ thầm, bản thân mình là nể mặt mũi. Dù sao Vương cơ là người của Chu Thiên tử. Thế nhưng Vương cơ một lần hai lần lãng phí đồ ăn, cũng quá mức kiêu căng đi.
Buổi tối có tiệc chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu. Lần này tiệc có món ăn phi thường phong phú. Bởi vì có Dịch Nha mới vừa vào ngự thiện phòng, đương nhiên phải làm cho tốt.
Thời điểm Ngô Củ rang hạt dẻ cũng nhìn thấy món ăn, đều là sở trường của Dịch Nha. Tất nhiên có món cá dồn thịt dê, gà ngũ vị, vân vân....
Dịch Nha cũng không phải là người bình thường, bất kể là trong mắt giới chính khách, hay trong mắt giới đầu bếp. Các đầu bếp đều tôn sùng hắn là thần, không phải là không có lý do. Hắn chuyên dùng nguyên liệu người khác không dám dùng. Tỷ như bụng cá dồn thịt dê có nấm cùng măng. Hắn cũng chuyên hòa trộn mùi vị. Tỷ như món gà ngũ vị.
Mặc dù trong mắt người hiện đại năm vị: đắng, cay, ngọt, mặn, chua đơn giản. Thế nhưng vào thời đại này quả thực chính là khai sáng.
Dịch Nha nấu ăn còn chú ý bày trí và cách thức. Món ăn chú trọng hình dạng, không để thịt nát khi nấu, còn dùng xương nấu nước ngọt. Dụng cụ đựng mỗi món ăn đều khác biệt, bày trí đẹp mắt. Thực sự hiếm thấy trước giờ.
Thời điểm Ngô Củ làm hạt dẻ rang lén lút nếm mấy món ăn. Mùi vị tương đối kinh diễm, tuyệt đối là mỹ vị.
Bởi vì cũng là kẻ tham ăn, Ngô Củ kỳ thực mong đợi đến buổi tiệc tối. Không nói ngoa, sẽ có mỹ thực đầy đủ sung sướng lòng người.
Tiệc đón chào cũng thuộc về gia yến, cho nên không có người ngoài. Vẫn là bố trí như trước, không giống chính là lần này không có Thiếu Vệ cơ. Dù sao đã thêm Ai Khương Công chúa tôn thất mới về.
Tiệc đẳng cao, Ngô Củ cũng không dám đi trễ, vẫn là mặc một thân màu màu tím lấp lánh đi dự tiệc. Tuy rằng mỗi lần kiểu dáng không giống nhau, thế nhưng mặc một màu tím mãi cũng nhàm chán.
Kết quả Ngô Củ đi vào, phát hiện Công tử Vô Khuy cũng một thân áo bào màu tím. Vẫn luôn cầm lấy góc áo của Vô Khuy là Công tử Chiêu cũng là một thân áo bào màu tím, thoạt nhìn còn rất anh tuấn. Trưởng Vệ cơ cùng Trịnh cơ dĩ nhiên vì làm vui lòng Tề Hầu, đều nghe nói gần đây Tề Hầu yêu thích lụa màu tím của Lỗ quốc, cũng mặc áo váy màu tím.
Phóng tầm mắt nhìn chung quanh, tất cả đều là màu tím, thuần một màu tím. Ngô Củ thiếu chút bị màu tím làm chói mù mắt, nghĩ thầm.
Kế sách của Quản Di Ngô quả nhiên thành công. Quý tộc trong cung đình đã bắt đầu thịnh hành lụa màu tím, kế tiếp là quan chức noi theo, bách tính cũng sẽ hưởng ứng.
Ngô Củ đi vào ngồi xuống. Tề Hầu rất nhanh cũng tới. Trong một đám màu tím chói lọi, Tề Hầu mặc một thân màu đen. Dù sao hôm nay là mừng Công Chúa Chu quốc đến, cho nên vẫn phải mặc trang phục triều bào màu đen.
Tề Hầu đã đến, tất cả mọi người cũng đều đến đông đủ. Vương cơ lại chậm trễ, khiến Tề Hầu phải chờ nàng.
Tề Hầu chờ đến sắc mặt không tốt, Vương cơ rốt cục cũng đến. Bên cạnh nàng là tự nhân kia. Nàng mặc một thân xiêm y màu vàng, ngồi ở trong đám người màu tím khá là nổi bật. Vương cơ ngồi xuống, yến tiệc đã bày xong.
Tề Hầu đang muốn chuẩn bị nói một ít lời khách sáo, bất quá hắn còn chưa nói ra, liền nghe Vương cơ chỉ vào món cá chép dồn thịt dê nói:
“Đây là thứ gì? Tanh quá, đem xuống nhanh lên, khó ngửi muốn chết.”
Tự nhân bên cạnh vội vàng chỉ huy cung nữ đem món cá dồn thịt dê xuống. Sắc mặt Tề Hầu không nhúc nhích, cũng coi như là yên lặng nhịn. Hắn vừa muốn mở miệng đọc diễn văn, Vương cơ lại nói.
“Đây lại là cái gì vậy? Gà rất tệ hại, lấy ra lấy ra!”
Tự nhân lại để cho cung nữ đem đi. Hai món ăn này đều là Tề Hầu trước đây đã dùng qua, tất nhiên biết mùi vị ra sao. Mùi tanh cái gì? Tệ hại cái gì? Tề Hầu cảm thấy Vương cơ là không nể mặt mình.
Người khác cũng đều là nơm nớp lo sợ không dám nói lời nào. Bầu không khí nặng nề khó thở. Dù sao Thiếu Vệ cơ mới vừa bị đuổi đi, Trưởng Vệ cơ cùng Trịnh cơ đều không dám thở mạnh. Dù các nàng có tám cái gan, cũng không dám nói như vậy trước mặt Tề Hầu.
Tề Hầu khó coi lợi hại. Tại thời điểm Vương cơ chỉ vào một món thịt muốn mở miệng, Tề Hầu đã vỗ vào bàn, lạnh lùng nói:
“Rầm”
“Tất cả các món trên bàn của Công chúa giữ nguyên!”
Vương cơ ngẩng đầu, vừa vặn thấy ánh mắt lãnh khốc của Tề Hầu, sợ đến run run một cái, liền không dám nói thêm nữa.
Ngô Củ cũng thấy rõ ràng, Vương cơ là ngươi càng nhường nhịn, nàng càng được voi đòi tiên. Tề Hầu trừng mắt, Vương cơ mới an phận thành thật ngồi yên. Lần trước tại Thời Thủy là như thế, lần này vẫn là như vậy.
Vương cơ thành thật, Tề Hầu vẫn lạnh lùng mở miệng nói:
“Công chúa đường xa đến, Tề quốc cũng là nước lớn, nên cung nghênh Công chúa. Hôm nay ở đây mở tiệc đón chào, không thành kính ý.”
Hắn nói, giơ ly lên, vẫn là lạnh lùng nói:
“Cô kính Công chúa một ly.”
Vương cơ không dám nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là cũng giơ ly lên, đem rượu uống vào.
“Phụt”
Dĩ nhiên ói ra hết, còn nói:
“Đắng, rượu gì khó uống như vậy”
Vương cơ uống một ngụm rượu, rồi phun hết lên bàn.
Lúc này là ngồi chia ra, mỗi người một cái bàn nhỏ. Mặc dù là bàn đặt kề nhau, hai người cùng một cái chiếu. Nhưng bởi vì Vương cơ là Chu Công chúa, chính là thượng khách, cho nên cũng không có ngồi cùng người khác, mà là một mình ngồi một chiếu.
Nàng phun một cái, tất cả đều phun lên bàn trước mặt. Hết thảy đồ ăn đều không may mắn thoát khỏi. Vương cơ phun xong, tựa hồ sắc mặt còn kém hơn so với Tề Hầu. Nàng quay đầu nói với tự nhân cùng cung nữ.
“Mau lên, ô uế hết rồi, đổi bàn mới cho ta.”
Tề Hầu Tắc là “hừ” lạnh một tiếng. Cung nhân vẫn chưa có di chuyển, hắn liền nói:
“Thật xin lỗi, Tề quốc tuy rằng là quốc gia lớn, thế nhưng chú ý cần kiệm. Đồ ăn đều chiếu theo đầu người mà làm, không để thừa bao nhiêu mà có thể thay cái khác. Công chúa liền dùng đi, nếu lãng phí chẳng phải là tội lỗi lớn sao. Chu quốc là tấm gương, xác định sẽ không lãng phí.”
Vương cơ bị Tề Hầu lạnh lùng nói, nửa là uy hiếp, nửa là chụp mũ, trong nháy mắt liền không dám nói lời nào, chỉ là giận ngồi ở một chỗ.
Trưởng Vệ cơ cùng Trịnh cơ hôm nay là tới tranh kỳ đấu diễm, thế nhưng không ngờ tiệc còn tối tăm sóng lớn mãnh liệt, liền yên lặng không nói.
Ngô Củ một chữ cũng chưa nói, phảng phất như chuyện không liên quan mình, ngồi ở một bên, mặc kệ Tề Hầu xử trí. Khi không thể chờ đợi được nữa cầm lấy đũa dùng bữa.
Hôm nay ta tới là ăn món ngon, không phải là đến xem đấu đá!
Ngô Củ ăn say sưa ngon lành. Tề Hầu bên kia không vui lắm, quá không vui, liền quét mắt nhìn phía dưới.
Nhìn thấy Công tử Củ ăn đến thỏa mãn, cũng không ngẩng đầu lên, Tề Hầu không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nhị ca của Cô đúng là có bản lĩnh chọc người khác. Người khác bị rối loạn vòng vòng, hắn đặt mình bên ngoài, bộ dạng an nhàn thanh thản!
Tề Hầu nhìn thấy Công tử Củ như vậy, cũng không giải thích được vì sao tâm tình khá hơn một chút. Hắn cũng nhấc đũa chuẩn bị dùng bữa.
Mọi người ăn vài miếng, theo lệ là đến mời rượu. Ai Khương đứng dậy, chân thành cười nói:
“Vương cơ muội muội, Khương mời muội một ly. Vương cơ muội muội xinh đẹp không gì tả nổi, đệ đệ của Khương cũng là tài hoa hơn người, ngọc thụ lâm phong. Đúng là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi. Trước tiên xin chúc mừng muội muội.”
Ai Khương nói ngọt ngào dễ nghe, thế nhưng Vương cơ không để ý. Dù sao trước mặt nàng là một bàn đã “bẩn“. Ai Khương là người Tề quốc, Vương cơ không thèm để ý tới nàng.
Ai Khương lần đầu gặp phải kẻ đanh đá như vậy. Nàng cũng là Công chúa, ai không nể mặt mũi, ngay cả Công tử Củ cũng phải cùng nàng uyển chuyển một ít. Kết quả Vương cơ đây quá đáng, phải dùng từ ngốc nghếch mà tỏ ra nguy hiểm mới đúng. Mặt Ai Khương nhất thời khó coi.
Ai Khương hơi giận giữ ngồi xuống. Mất mặt mũi rồi, nàng nghĩ cách muốn tìm về. Rất nhanh nàng vừa cười vừa chúc rượu Tề Hầu.
“Khương kính Quân thượng.”
Tề Hầu mời một ly, Ai Khương cười nói:
“Hôm nay yến tiệc, Khương tự biết không bằng các vị tỷ tỷ muội muội, cũng không như hai vị phu nhân, cả gan hiến một vũ khúc, thỉnh các vị chớ chế nhạo.”
Vệ cơ cùng Trịnh cơ không phản đối. Bất quá chỉ là một nữ tử mười lăm tuổi mười sáu tuổi, vóc người cũng chưa nẩy nở hết, gương mặt còn nét trẻ con. Mà nói ra Ai Khương họ Khương, hơn nữa cũng là Lữ thị, coi như là mỹ nhân cũng không có thể uy hiếp Vệ cơ cùng Trịnh cơ. Cho nên hai người căn bản không đem để Ai Khương vào trong mắt.
Rất nhanh Ai Khương liền lên đài, uyển chuyển thướt tha bước ra múa. Tiếng sáo trúc thánh thót, thân mình Ai Khương như dương liễu, eo nhỏ như không xương uốn éo, linh động xoay chuyển khiến người xem hoa cả mắt.
Công tử Vô Khuy nhanh chóng cúi đầu, quay đi.
Công tử Chiêu tuổi còn nhỏ không hiểu gì.
Mà Công tử Nguyên đôi mắt trợn lên xem như mê như say.
Tề Hầu chỉ là híp mắt, tựa nửa mở nửa khép, không rõ ràng ý tứ, phảng phất đối với kỹ thuật múa này không để ý lắm.
Hai vị thiếp phu nhân tâm lý đều kinh hãi đến biến sắc. Thì ra Ai Khương yêu diễm như vậy, cũng không phải tiểu cô nương ngây thơ. Tim hai người đều nhảy loạn. May mà Tề Hầu cũng không có bị nàng hấp dẫn.
Các nữ nhân đố kị cũng bao gồm Vương cơ.
Nam nhân ở đây hơn nửa xem đến hoa mắt.
Ngô Củ phát hiện không chỉ là nam nhân, cả tự nhân cũng xem hoa mắt.
Thời đại này tự nhân cũng không phải là toàn bộ bị thiến thành hoạn quan, cũng có một phần là nam tử bình thường. Là những tự nhân chuyên làm việc nặng nhọc. Thế nhưng để có thể hầu hạ Công chúa, thì tuyệt đối là hoạn quan không thể nghi ngờ.
Nhưng tự nhân bên cạnh Vương cơ đôi mắt nhìn đăm đăm. Hắn chăm chú nhìn Ai Khương, tựa hồ muốn chảy nước miếng.
Bởi vì xem quá nhập tâm, cả khi Vương cơ gọi hắn cũng không nghe thấy. Vương cơ trong lúc nhất thời có chút muốn phát hỏa, tự nhân kia lúc này mới cuống quít thu hồi tinh thần lại.
Chờ Ai Khương đi xuống, Vương cơ liền nói:
“Cái đó cũng không có gì đẹp đẽ, xoay đến vặn vẹo, là việc nô lệ Đại Chu mới làm.”
Ai Khương lại bị Vương cơ ngốc nghếch phỉ báng, mặt mũi thực sự khó coi lợi hại. Nàng giận giữ về chỗ ngồi, không nói câu nào.
Vương cơ đem Đại Chu ra thị uy, liền nói:
“Khiêu vũ không có gì đẹp đẽ, không bằng múa kiếm.”
Nàng nói, quay đầu nhìn tự nhân đứng ở phía sau nói:
“Lạc, ngươi không phải tinh thông kiếm thuật sao? Không bằng ngẫu hứng biểu diễn một chút, cho người Tề quốc lãnh giáo một chút?”
Ngô Củ vừa nghe Vương cơ kêu tên tự nhân, cả người chấn động. Mở to hai mắt nhìn chằm chằm tự nhân gọi là “Lạc” kia.
Trước đây ở trên đường đi đã nghe cung nữ nói, tự nhân này vốn không phải tự nhân, mà là một quan nhỏ giữ ngựa. Sau đó hắn được Vương cơ nhìn trúng, liền lưu tại bên mình làm tuỳ tùng.
Ngô Củ trước không biết tự nhận tên tự nhân này. Dù sao tự nhân đều là nô lệ, coi như có chức quan nhưng địa vị cũng phi thường đê tiện, cũng không ai gọi tên, cho nên Ngô Củ không có để ý.
Thế nhưng bây giờ nghe Vương cơ gọi tên tự nhân này, Ngô Củ nhất thời sợ hết hồn.
Thời Xuân Thu, đặc biệt là thời Tề Hoàn Công tựa hồ tùy tiện lôi ra một người đều có điển cố hoặc là một chuỗi cố sự. Cái tên này cũng không phải người bình thường, cũng là đại danh đỉnh đỉnh. Bất quá đại danh lừng lẫy ở chỗ nổi tiếng xấu, mà không phải lưu danh thiên cổ.
Ngữ Nhân Lạc tựa hồ không bao nhiêu người biết, thế nhưng cùng Khánh Phủ có liên quan. Nghe nói hắn là thủ hạ của Khánh Phủ, đao phủ đại danh đỉnh đỉnh.
Trên sử sách ghi chép, người này từng giữ một chức quan nhỏ, bởi vì hắn sức mạnh như trâu, hơn nữa võ nghệ xuất chúng, cho nên gọi là Lạc. Lạc là một loại trâu. Tại thời đại Xuân Thu trâu có địa vị cao hơn nô lệ cùng dân bình thường. Chư Hầu tế tự đều sẽ dùng đến trâu. Có thể thấy được Ngữ Nhân Lạc khí lực cùng võ nghệ rất nổi danh.
Một lần Lỗ Trang Công tế tự mùa thu, Ngữ Nhân Lạc ở phía ngoài tường rào quan sát, liền thấy con gái Lỗ Trang Công. Công chúa Lỗ quốc này vô cùng mỹ lệ, Ngữ Nhân Lạc thừa dịp không ai để ý, đùa giỡn Công chúa. Kết quả bị Công tử của Lỗ Trang Công bắt gặp. Công tử phẫn nộ, dùng roi quất sau lưng Ngữ Nhân Lạc.
Ngữ Nhân Lạc từ đây ghi hận trong lòng. Mà bởi vì địa vị thấp kém, không có cách nào báo thù. Sau khi Lỗ Trang Công qua đời, Khánh Phủ muốn cùng cháu trai tranh vị, liền tìm Ngữ Nhân Lạc, hỏi hắn còn nhớ rõ thù hận năm đó không? Bây giờ có Khánh Phủ làm chủ, nhất định phải đem cừu hận báo trở về.
Ngữ Nhân Lạc khí lực lớn, cũng không phải rất thông minh, thật sự cầm kiếm đi ám sát Công tử. Công tử bị hắn một kiếm đâm trúng mà chết. Mưu sát Công tử là tội lớn bực nào, có thể tưởng tượng được hậu quả ra sao. Hắn bị binh lính xông tới chặt thành thịt băm.
Ngô Củ không biết là chuyện gì xảy ra. Ngữ Nhân Lạc sao thành tự nhân của Vương cơ, cũng không ở Lỗ quốc. Không biết có phải lịch sử ghi chép có chỗ sơ suất, hay bởi vì mình xuất hiện nên ảnh hưởng dòng lịch sử. Dù sao Tề Hầu cũng không cưới Vương cơ. Ngữ Nhân Lạc rốt cuộc là người Chu quốc hay Lỗ quốc cũng không quá quan trọng nữa rồi.
Ngô Củ đang kinh ngạc, Vương cơ đã thấy. Tựa hồ đối với Ngô Củ có chút ghi hận, nàng nói:
“Ta nghe nói Công tử Củ Tề quốc kiếm thuật cao siêu, không bằng như vậy đi, để Lạc múa đơn thực sự vô vị. Vậy mời Công tử Củ chỉ điểm cho nô lệ bất tài của ta!”
Ngữ Nhân Lạc nghe, liền đứng lên, đi ra đứng ở khoảng trống. Ngô Củ nhíu nhíu mày.
Thân thể này đừng nói là múa kiếm, đích xác cũng không thể cầm kiếm.
Tề Hầu cũng lộ vẻ không vui. Đừng nói Công tử Củ có thể múa kiếm hay không. Công tử Củ chính là Công tử Tề quốc. Đường đường là quý tộc, cùng một tự nhân so kiếm, nói ra thực sự khó nghe, làm mất thân phận. Hiển nhiên là Vương cơ cố ý tìm cớ.
Ngô Củ ngồi không nhúc nhích, nghĩ thầm.
Chẳng lẽ mình cần phải học một chút võ nghệ, để tránh khỏi bị người tìm cớ so kiếm sao?
Vừa lúc đó, Công tử Vô Khuy đột nhiên đứng lên, cười chắp tay nói:
“Công chúa có chỗ không biết. Tuy rằng nhị bá kiếm thuật xuất chúng, thế nhưng cũng không nguyện ý ở trước mặt tiểu bối khoe khoang. Để tránh khỏi rơi vào dị nghị lấy lớn ép nhỏ, ta thấy tự nhân này cũng bất quá khoảng hai mươi tuổi, không bằng để ta cùng với tự nhân chỉ điểm vài chiêu. Vì quân phụ vì nhị bá cùng Công chúa trợ hứng mời rượu.”
Hắn nói, đứng dậy, trực tiếp lướt qua bàn đi tới. Công tử Chiêu ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy đại ca phải đi, vội vã kéo lại chéo áo của hắn.
Công tử Vô Khuy trấn an một chút, vỗ tay nhỏ bé của Công tử Chiêu, nói:
“Ca ca qua bên kia một chốc, Chiêu Nhi ngồi nhìn.”
Công tử Chiêu lúc này mới buông tay nhỏ, để ca ca đi về phía trước.
Rất nhanh có tự nhân dâng bảo kiếm. Công tử Vô Khuy tướng mạo thon gọn, vóc người cũng không cao lớn, hơn nữa mới mười bốn tuổi. Ngữ Nhân Lạc tuy rằng có diện mạo như nữ nhân, thế nhưng vóc người cao to, hơn nữa tuổi đã hai mươi mấy. Nhìn bề ngoài thấy thế nào cũng là Ngữ Nhân Lạc có phần thắng.
Bất quá Công tử Vô Khuy không có vẻ yếu thế. Hắn mỉm cười, tay cầm trường kiếm. Liền nghe Ngữ Nhân Lạc đột nhiên hét lớn một tiếng, hai tay giơ kiếm vọt tới. Căn bản không giống tỷ thí, trái lại như là liều mạng, thật như là một con trâu điên.
Ngô Củ suýt nữa giật nảy mình, liền nghe đến một tiếng vang thật lớn. Hai kiếm va vào nhau. Công tử Vô Khuy tuy rằng khí lực không đủ, thế nhưng thân thủ linh động, tránh thoát dễ dàng. Hắn nhấc chân đá một cước, trực tiếp đạp Ngữ Nhân Lạc lăn ra ngoài.
Ngữ Nhân Lạc lăn trên đất, Vương cơ hô to:
“Đứng lên! Đồ vô dụng!”
Ngữ Nhân Lạc lập tức từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng nhảy một cái, phảng phất như một con tinh tinh. Lực bật nhảy kinh người, đột nhiên liền xông lên. Mọi người ngừng thở. Công tử Vô Khuy lại đâu vào đấy.
Hắn biết mình khí lực không bằng Ngữ Nhân Lạc, không thể liều mạng, cũng không có thể kéo dài trận chiến, cho nên vẫn luôn tìm kiếm sơ hở của Ngữ Nhân Lạc. May là Ngữ Nhân Lạc chỉ là khí lực có thừa, chiêu thức cương mãnh, kẽ hở rất nhiều.
Công tử Vô Khuy chỉ cùng Ngữ Nhân Lạc đánh ba chiêu, thế nhưng mỗi một lần đều đem Ngữ Nhân Lạc trực tiếp đá ngã lăn. Ngữ Nhân Lạc vô cùng chật vật, nhiều lần bò dậy.
Vương cơ xem mà mặt mũi tối tăm.
Nếu như không phải là Công tử Vô Khuy hạ thủ lưu tình, Ngữ Nhân Lạc đã chết ba bốn lần.
Vương Cơ bây giờ nhìn không nổi nữa, liền nói:
“Được rồi! Thật mất mặt, trở về đi!”
Thế nhưng Ngữ Nhân Lạc đỏ cả mắt, vẫn không để ý mặt mũi, dĩ nhiên không có nghe Vương cơ nói.
Công tử Vô Khuy đã thu tay. Ngữ Nhân Lạc lại đột nhiên xông lên, giơ kiếm đâm xuống Công tử Vô Khuy.
“A!!”
Vương cơ sợ đến hô to một tiếng. Hai vị thiếp phu nhân sợ đến đều đứng lên. Tự nhân cung nữ cũng kinh hô thành tiếng.<HunhHn786>
Công tử Chiêu sợ đến hô to một tiếng:
“Ca ca!”
Tề Hầu cũng đứng lên.
Trong nháy mắt này, Công tử Vô Khuy bỗng nhiên giơ lên bảo kiếm.
“Rắc!!!!”
Ngữ Nhân Lạc dùng sức quá mạnh, bảo kiếm trong nháy mắt gãy vỡ.
“Vụt!!!”
Bảo kiếm gãy lại bay hướng ra bên bay ngoài, lao thẳng về phí Tề Hầu.
Ngô Củ sợ hết hồn. Tất cả mọi người cũng không có chuẩn bị. Ngô Củ phút chốc cũng không phản ứng kịp, lại theo bản năng chộp một cái đậu bằng đồng thau, dùng sức ném đi.
“Keng!!!”
Đậu đồng thau va phải phần kiếm gãy đang bay. Đậu đồng thau cùng phần kiếm gãy đều rơi xuống đất, phát ra âm thanh.
“Loảng xoảng”
Đậu đồng thau còn lăn “lạch cạch“.
Vương cơ “A” một tiếng, té xỉu.
Các cung nữ bị dọa. Những người khác cũng kinh ngạc vạn phần.
Sau lưng Tề Hầu có chút phát lạnh, liếc mắt nhìn Công tử Củ vẫn còn ngẩn người. Sau đó hắn lớn tiếng quát lên:
“Đưa Công chúa trở về phòng, bắt lại tên tự nhân có ý đồ ám sát”
Hổ Bí Quân cùng binh lính xông vào tóm lấy Ngữ Nhân Lạc. Các cung nữ nhanh chóng dìu Vương cơ trở về phòng, sau đó gọi y quan.
Ngô Củ cảm giác bữa tiệc này quả thực nguy hiểm. Ngô Củ vừa nãy ăn rất nhiều, kết quả bị một doạ, một thân mồ hôi lạnh, đồ ăn đều tại cuống họng.
May mà vừa mới rồi phản ứng nhanh. Hơn nữa cái đậu đồng thau đập trúng phần kiếm gãy!
Hết thảy đều là theo bản năng phản ứng, căn bản không kịp suy nghĩ. Nhìn phần kiếm trên đất, còn có cái đậu đung đưa không ngừng, Ngô Củ mới cảm giác cánh tay có chút run, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tề Hầu sắc mặt phi thường khó coi, nói:
“Nhị ca bị sợ hãi. Người đâu dìu Công tử Củ trở về phòng nghỉ ngơi.”
Rất nhanh có người tiến vào đỡ Ngô Củ. Yến tiệc ngay lập tức liền tan, chỉ còn lại một đống lung ta lung tung cơm thừa canh cặn.
Tử Thanh cùng Yến Nga đều tại bên ngoài. Nghe thấy bên trong hỗn độn, sau đó Hổ Bí Quân còn xông vào, nhất thời sợ đến sắc mặt tái nhợt. Thấy Công tử Củ được tự nhân dìu đi ra, hai người đều xông lên, nói:
“Công tử, ngài làm sao vậy? Bị thương sao?”
Ngô Củ lắc đầu nói:
“Không bị thương, đi thôi.”
Trên đường trở về, Ngô Củ mới đem sự tình nói cùng hai người một lần.
Tử Thanh đã là cận thần của Tề Hầu, loại tình huống hoang đường này cũng chưa từng nghe thấy, khỏi nói Yến Nga chưa từng trải.
Yến Nga nghe mà ra mồ hôi lạnh.
Ba người đi nửa đường, liền nghe thấy có âm huyên náo. Âm thanh rất lớn, đinh tai nhức óc. La hét như vậy chỉ có thể là Vương cơ.
Tề Hầu bắt giữ Ngữ Nhân Lạc, Vương cơ lúc đó té xỉu, khi tỉnh lại liền nhất định đòi Tề Hầu thả Ngữ Nhân Lạc. Nàng nói Ngữ Nhân Lạc là từ Chu quốc mang đến, như là một thân nhân của nàng khi xa xứ, nhất định Tề Hầu phải thả người.
Hơn nữa y quan đến xem bệnh đều bị đánh. Y quan cái trán không phải bị thương, thì chính là trên mặt có vết thương, từng người mặt mày xám xịt bỏ chạy.
Ngô Củ đứng thật xa cũng có thể nghe âm thanh vang dội, lại thấy thật là kỳ quái.
Ngữ Nhân Lạc suýt nữa giết Công tử Vô Khuy không nói, còn suýt nữa lấy mạng Tề Hầu. Một người như vậy, theo lý mà nói Vương cơ cần phải cùng hắn rũ sạch quan hệ mới đúng. Mà nàng thề sống chết bảo vệ Ngữ Nhân Lạc. Cảm giác này không giống như là Công chúa và tự nhân!
Ngô Củ mơ hồ thấy có chút kỳ quái. Đôi mắt chuyển động, ngăn lại một y quan hỏi tình huống. Y quan khổ sở nói:
“Công tử, đừng nói nữa, nhóm y quan còn chưa có đụng tới Công chúa đã bị đánh thành như vậy.”
Thì ra y quan cũng chưa có đụng tới Công chúa, Ngô Củ hỏi.
“Vậy ai xem bệnh cho Công chúa?”
Y quan nói:
“Công chúa chỉ tin y quan mang đến từ Chu quốc.”
Ngô Củ gật gật đầu, nghi vấn trong lòng thật sự càng lớn, thế nhưng thực sự không thể xác định, dù sao đây chính là vấn đề lớn, vấn đề trọng đại.
Bởi vì thời gian đã trễ, Ngô Củ liền cùng Tử Thanh và Yến Nga đi về trước.
Ngày hôm sau, Ngô Củ còn chưa có dậy, liền nghe âm thanh đập cửa. Tử Thanh đi mở cửa, thì ra là Thiệu Hốt đến.
Thiệu Hốt giọng oang oang từ gian ngoài truyền vào. Ngô Củ bị đánh thức. Chưa tỉnh táo lắm, đem chăn đá văng, Ngô Củ muốn Tử Thanh lấy quần áo. Kết quả quần áo đưa tới, cũng không phải Tử Thanh, mà là Yến Nga. Tử Thanh ở bên ngoài.
Ngô Củ nhìn thấy một tiểu cô nương, nhất thời sợ hết hồn, vội vã đem chăn che mình, cười khan một tiếng. Suýt nữa quên mất trong phòng còn có tiểu cô nương.<HunhHn786>
“Làm phiền.”
Yến Nga bị động tác của Công tử chọc phát cười, che miệng cười nói:
“Công tử ngài thật biết đùa.”
Ngô Củ bị nàng cười càng ngượng ngùng. Ngô Củ không biết cách ở cùng phụ nữ, đặc biệt là cô gái nhỏ, dù sao mình là một “đại thúc“.
Thiệu Hốt ở bên ngoài nói rất lớn. Ngô Củ nhanh chóng mặc quần áo, vội vã rửa mặt liền đi ra. Thiệu Hốt nhìn thấy Ngô Củ, lập tức đứng lên, nói:
“Công tử! Ngài có thể rời giường rồi, mặt trời đã lên cao!”
Ngô Củ nói:
“Không thể nào, chỉ ngủ nướng một chút không phải sao?”
Nói xong, Ngô Củ quay đầu nhìn về phía gian ngoài, còn có một nam tử ngồi. Là người hộ tống Thiệu Hốt đến, Đông Quách Nha.
Đông Quách Nha bình thường luôn mặc đồ trắng, một là vì hắn không có tiền, thứ hai cũng là bởi vì Đông Quách Nha yêu thích màu thanh lịch một chút. Bất quá hôm nay Đông Quách Nha cũng mặc một thân màu tím. Ngô Củ nhìn mà mí mắt nhảy lên.
Đông Quách Nha ngồi uống trà. Vì Công tử Củ còn chứa có rời giường, Tử Thanh mời Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha ngồi đợi. Hắn còn dâng trà nóng. Trong trà có mấy cánh hoa, thêm vào một ít táo khô cùng mật ong, mùi vị nhẹ nhàng thơm ngát. Đông Quách Nha tựa hồ phi thường yêu thích cái mùi vị này.
Thấy Công tử Củ đi ra, Đông Quách Nha lúc này mới để cái chén trong tay xuống. Không có như Thiệu Hốt vội vàng, hắn chắp tay nói:
“Bái kiến công tử.”
Ngô Củ cười nói:
“Đông Quách sư phó khách khí.”
Thiệu Hốt thấy bọn họ chào đi chào lại, liền vội vàng nói:
“Bỏ qua lễ ra mắt. Công tử chưa biết đâu!”
Ngô Củ ung dung ngồi xuống, rất bình tĩnh cũng uống trà, cười híp mắt nói:
“Thiệu sư phó vội vã như vậy, ngồi xuống từ từ nói.”
Thiệu Hốt bị tư thế không nhanh không chậm của hai người kia làm cho cả người đều ngứa, ngồi xuống nôn nóng nói:
“Công tử, chuyện buổi tối qua, tự nhân của Vương cơ có ý đồ hành thích Công tử đã được thả!”
Ngô Củ vừa nghe, thật sự hơi kinh ngạc.
Tề Hầu thực sự bỏ qua, thả Ngữ Nhân Lạc sao?
Ngô Củ nói:
“Tại sao là hành thích ta? Không phải hành thích ta, là hành thích Quân thượng.”
“Hả?”
Thiệu Hốt vừa nghe, có chút há hốc mồm, nói:
“Không phải hành thích Công tử?”
Ngô Củ bất đắc dĩ nói:
“Ngươi nghe nói vậy sao? Dĩ nhiên không phải hành thích ta. Tối hôm qua tự nhân của Vương cơ muốn so kiếm với ta. Công tử Vô Khuy có lòng tốt ra tay trợ giúp. Tự nhân không địch lại Công tử Vô Khuy, kết quả giở trò lừa bịp. Kiếm gãy bay về phía Quân thượng, chọc Quân thượng giận dữ. Vương cơ liền té xỉu.”
Hồi tưởng lại, Ngô Củ còn cảm thấy lúc đó thực sự là hỏng bét, não phát đau.
Thiệu Hốt vừa nghe, lập tức nói:
“À, ta cho là hành thích Công tử. Vậy... Quân thượng là có ý gì?”
Ngữ Nhân Lạc hành thích Tề Hầu. Kết quả Tề Hầu lại thả Ngữ Nhân Lạc. Ngô Củ cũng không biết Vương cơ thực sự có thể khóc thành công, hơn nữa còn lấy cái chết ép bức. Đang yên đang lành việc vui liền biến thành tang sự. Tề Hầu thật nhịn không nổi nữa, đã đạt đến cực điểm. Vì vậy liền thả Ngữ Nhân Lạc cho hắn đi trở về.
Tề Hầu nghĩ thầm. Cố nhịn thêm một chút, chờ Vương cơ gả cho Vô Khuy xong, liền cho Vô Khuy một cái tiểu ấp, không cho hắn trở lại Lâm Truy thành. Như vậy cũng có thể tránh khỏi Công tử Vô Khuy tạo phản soán vị.
Thiệu Hốt vừa nghe không phải hành thích Công tử Củ, liền nói:
“Vậy thì tốt, ta đi trở về.”
Hắn nói đứng lên liền đi. Đông Quách Nha bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cùng Ngô Củ chắp tay cáo từ, lúc này mới đuổi theo Thiệu Hốt.
Ngô Củ bất đắc dĩ, bất quá bị đánh thức, cũng ngủ lại không được. Đang suy nghĩ nên làm cái gì, liền nghe có tiếng gõ cửa.
Mấy tự nhân nâng một vài thứ, rất đi vào, đầu lĩnh là tự nhân già bên cạnh Tề Hầu, Ngô Củ là biết người này.
Tự nhân cười nói:
“Quân thượng khẩu dụ. Công tử Củ che chở Quân có công, cố ý ban thưởng.”
Tự nhân nói, có người đem đồ vật bưng tới. Ngô Củ vừa nhìn, có chút chói mắt. Mấy bộ xiêm y màu tím, khoảng chừng có năm sáu bộ, còn có một ít ngọc, còn có chén bát.
Thời đại này chén bát đại biểu thân phận và địa vị. Chẳng hề như người hiện đại vào trong siêu thị liền tùy tiện mua bao nhiêu thì mua. Từ quý tộc đến Thượng đại phu, từ Thượng đại phu đến nhân sĩ, chén bát đều có tiêu chuẩn quy định. Nếu đi quá giới hạn là tội lớn chặt đầu.
Ngô Củ nhìn chén bát. Tất cả đều là đồng thau, tinh mỹ dị thường. Tuy rằng không phải rất thực dụng, lại phi thường đẹp đẽ. Chu triều chế tạo đồng thau đã lên đến đỉnh cao, rất nhiều công nghệ cổ đại ở hiện đại không thể với tới.
Thoạt nhìn Tề Hầu rất quyết tâm. Tự nhân còn cười nói với Yến Nga.
“Yến Nga cô nương.”
Yến Nga giật mình. “Cô nương” không thể kêu loạn. Yến Nga là nữ nô. Cũng như nữ tửu, chỉ có điều nữ tửu là bán mình tới làm nô lệ, nữ nô là làm lao động.
Yến Nga có chút run sợ nhìn tự nhân. Tự nhân cười híp mắt, đặc biệt dễ gần, cũng là một mặt nịnh nọt nói:
“Yến Nga cô nương. Quân thượng khẩu chiếu, Yến Nga cô nương hầu hạ Công tử Củ, tận tâm tận lực, do dó cũng khen thưởng.”
Vừa nói vừa nâng đến một cái khay. Bên trên có hai bộ quần áo, đương nhiên cũng là màu tím, bất quá là xiêm y nữ nhân, thoạt nhìn sang quý tinh xảo, còn có vài món trang sức vàng.
Yến Nga sợ đến căn bản không dám nhận, liền vội vàng quỳ xuống đất dập đầu lạy.
“Yến Nga có tài cán gì, không dám nhận Quân thượng ban thưởng.”
Tự nhân ra một đầu mồ hôi. Quân thượng có ý tốt, Yến Nga lại không thu, còn một mặt sợ sệt. Kỳ thực tự nhân cũng suy đoán sai “ý tốt” của Tề Hầu.
Tề Hầu chỉ muốn báo ân, đem đồ tốt nhất cho Yến Nga, không để cho nàng chịu khổ. Kết quả từ Ngô Củ đến Tử Thanh, rồi tới tự nhân đều cảm thấy Tề Hầu coi trọng Yến Nga.
Yến Nga rất sợ Tề Hầu đem mình gả đi thật xa. Hơn nữa nàng mới mười hai tuổi, vẫn chưa thích hợp kết hôn. Nàng sợ đến toàn thân phát run. Bản thân lá gan nhỏ, bây giờ lá gan càng nhỏ hơn.
Ngô Củ thấy tự nhân sốt ruột. Yến Nga sợ sệt. Cảnh tượng này có chút lúng túng, Ngô Củ liền vội vàng cười nâng Yến Nga dậy, nói:
“Yến Nga, Quân thượng có ý tốt, không thu là bất kính, nên thu thôi.”
Tự nhân nghe Công tử Củ thay mình nói chuyện, vội vã thở ra một hơi, nói cám ơn liên tục liền bỏ chạy, lo sợ Yến Nga đem đồ vật trả về.
Yến Nga không duyên cớ thu thứ tốt, tâm lý thấp thỏm bất an, cơ hồ muốn khóc lên, nói:
“Công tử... Công tử, Quân thượng sẽ không thật sự đem tỳ nữ gả đi chứ?”
Ngô Củ nói:
“Ngươi yên tâm, ngươi còn chưa tới tuổi. Huống hồ ngươi là cung nữ bên cạnh ta. Quân thượng nếu như thật muốn làm như thế, cũng phải hỏi ta trước.”
Yến Nga gật gật đầu, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Tề Hầu không nghĩ tới mình có ý tốt tặng đồ cho Công tử Củ và Yến Nga, kết quả huyên náo thành sinh ly tử biệt. Tại chính sự đường hắn hắt xì vài cái thật lớn.
Những người khác đều bận rộn cho đại hôn của Vương cơ cùng Công tử Vô Khuy. Chỉ còn nửa tháng, thời gian phi thường gấp bách. Hơn nữa ý Tề Hầu là càng nhanh càng tốt. Vốn là ba tháng sau khi về, liền biến thành một tháng. Hiện tại nửa tháng đã trôi qua, cung nhân hận không thể chạy, nhưng lại sợ đụng phải người.
Ngô Củ mỗi ngày rỗi rãnh, mỗi ngày trừ ăn ngủ, trêu chọc bọn nhỏ, không có việc gì làm. Tề Hầu bận rộn lung ta lung tung, cũng không ai tới gây sự với Ngô Củ. Ngược lại tình cờ có thể gặp phải người cũng rỗi rảnh giống như mình, Ai Khương. Thế nhưng Ai Khương không ưa Ngô Củ, Ngô Củ cũng không muốn nhiều lời sợ bại lộ, cũng liền không có tiếp xúc.