Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng hạ triều liền đi gặp Tề Hầu. Tề Hầu cáo ốm không gặp, bất quá hai Thượng đại phu liền ở tại cửa chờ, cuối cùng Tề Hầu thật không có biện pháp, lúc này mới gọi Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng tiến vào.
Tề Hầu ngồi ở chỗ ngồi, đang xem công văn. Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng sau khi đi vào, lập tức hành đại lễ, liền quỳ xuống, còn suýt nữa muốn dập đầu lạy.
Tề Hầu liếc mắt nhìn, nói:
“Cao Tử, Quốc Tử cớ gì hành lễ lớn như vậy chứ? Mau đứng lên.”
Kỳ thực Tề Hầu tâm lý rõ ràng hai người kia muốn nói gì, cũng không có ý muốn đi dìu bọn họ. Quả nhiên Cao Hề nói:
“Quân thượng, nếu Quân thượng không nghe thần khuyên can, thần liền không đứng lên.”
Tề Hầu ngồi thẳng, trong lòng cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm.
Thích thì cứ quỳ!
Nhưng ngoài miệng hắn lại nói:
“Cao Tử sao lại nói lời ấy?”
Cao Hề nói:
“Quân thượng, Tề quốc từ khi khai quốc tới nay chưa từng xảy ra thiên tai lớn như vậy. Động đất chính là âm dương không điều hòa, dấu hiệu bất thường, dấu hiệu dân loạn, chính là dấu hiệu điềm xấu đại họa a!”
Tề Hầu nhẫn nhịn tức giận, xem công văn trong tay, nói:
“Y theo Cao Tử, làm sao mới có thể dân không loạn, không mất trật tự?”
Cao Hề liền vội vàng nói:
“Tự nhiên là âm dương hài hòa, thuận theo thiên địa chính khí.”
Tề Hầu nở nụ cười, nói:
“Ồ? Nói như vậy, Cô không có thuận theo thiên địa chính khí?”
Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng liếc mắt nhìn nhau, Quốc Ý Trọng vội vã chắp tay nói:
“Quân thượng, bây giờ hậu cung điêu tàn, chỉ có Trưởng Vệ cơ. Tề quốc là đại quốc mênh mông, lại không có Chính phu nhân, chỉ có một vị Thiếp phu nhân, thực sự kỳ cục, khiến người chê cười.”
Tề Hầu nở nụ cười, đem cuộn thẻ gỗ vứt ở trên bàn. Thẻ gỗ rất trơn trượt, trong nháy mắt “vèo” một chút liền rơi ra ngoài, vừa vặn rơi xuống trướt mặt Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng, dọa hai người giật mình một cái.
Hai người cúi đầu nhìn. Tề Hầu vừa mới xem chính là công văn tình hình thiên tai.
Tề Hầu sầm mặt lại, lạnh lùng nói:
“Theo ý hai vị giám quốc, Cô liền nhất định phải nằm ở trong ôn nhu hương, nằm ở trên đầu gối nữ nhân, dựa vào ngực nữ nhân, sinh một sọt con trai ngu ngốc, để chúng đếm từng ngày trông mong Cô đến hoàng tuyền. Như vậy mới có thể cai trị quốc gia tốt, mới không phụ lòng Tề quốc, mới tránh được tai họa!”
Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng vốn quỳ chưa đứng lên, nghe nói như thế, vội vàng quỳ thấp hơn. Tề Hầu rất ít nổi giận, nổi giận với ai cũng sẽ không nổi giận với Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng. Dù sao hai vị giám quốc chính là ân nhân của Tề Hầu. Tề Hầu cũng là khắc trong tâm khảm.
Thế nhưng hôm nay, Tề Hầu tức giận thật không bình thường. Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng vội vã dập đầu lạy, nói:
“Không, không, không phải...”
Tề Hầu lập tức ngăn lời bọn họ, nói:
“Cô rõ ràng ý tứ hai vị Thượng khanh đến là cái gì. Nếu như vì muốn Cô cưới con gái Đại Tư Đồ thì quên đi. Nếu là muốn thương nghị giúp nạn thiên tai ngược lại là hoan nghênh.”
Hai người cũng không dám nhắc lại chuyện này, đúng là bọn họ vì con gái Đại Tư Đồ mà đến.
Đại Tư Đồ chính là phụ tá mấy đời quốc quân Tề quốc, con gái ông ta tất nhiên có tư cách làm quốc mẫu Tề quốc. Hơn nữa kỳ thực Đại Tư Đồ cùng Cao Hề và Quốc Ý Trọng lợi ích là tương đương, đều muốn áp chế thế lực của Đại Tư Nông Củ.
Cũng không phải bởi vì Ngô Củ cùng Tề Hầu quan hệ làm sao, mà là bởi vì Ngô Củ đã công cao hơn chủ. Hơn nữa Tề Hầu còn muốn chỉnh đốn triều đình. Đã như thế, liền loại bỏ bớt lão thần Tề quốc, trong này bao gồm vây cánh Đại Tư Đồ, Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng. Những người này tất nhiên không thể thỏa hiệp, muốn phản kích.
Bất quá không nghĩ tới Tề Hầu lần này thái độ dứt khoát, nói chuyện cũng không có tình cảm.
Thời điểm Ngô Củ bưng bánh màn thầu chiên đi đến cửa tiểu tẩm cung, liền thấy Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng thất bại tan tác mà quay trở về. Bộ mặt bị thua, sắc mặt hết sức khó coi. Bọn họ mím môi, mặt đen như nồi bị đốt đã lâu, hơn nữa còn là nồi đốt củi...
Ngô Củ làm lễ với Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng. Hai người kia mắt nhìn thẳng liền đi, ngay cả liếc mắt nhìn Ngô Củ cũng không có HunhHn786.
Ngô Củ cũng không ngại, nói tự nhân đi thông báo, liền đi vào.
Thời điểm Ngô Củ đi vào, tự nhân đang ngồi trên đất nhặt công văn vừa mới bị Tề Hầu ném xuống.
Ngô Củ liếc mắt nhìn công văn tán loạn trên đất. Cuộn thẻ gỗ đều bung ra, có thể thấy được Tề Hầu lúc đó giận cỡ nào.
Ngô Củ bất động thanh sắc đem cái đĩa đặt xuống. Tề Hầu lúc này mới cười gượng một tiếng, nói:
“Nhị ca hôm nay mang cái gì đến, thật là thơm đó.”
Ngô Củ cười nói:
“Quân thượng còn chưa dùng bữa? Củ cho là Quân thượng giận no rồi.”
Tề Hầu phát hiện không thoát ánh mắt Ngô Củ, liền cười nói:
“Đúng a, vừa nãy suýt nữa giận no rồi. Bất quá may là hiện tại ngửi thấy được mùi đồ ăn Nhị ca tự mình làm liền đói.”
Ngô Củ nói tự nhân mang đồ ăn lên, Tề Hầu cùng Ngô Củ liền đồng thời ngồi xuống dùng bữa. Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ mang đến bánh màn thầu chiên lập tức vui vẻ. Thứ này không đáng tiền, quả thực lại khiến Tề Hầu rất vui, có thể thấy được hắn thích ăn cỡ nào.
Vừa ăn hắn vừa nói:
“Cô đây đích xác cũng nên chỉnh đốn văn võ triều thần. Từng người từng người tự tin là ân nhân của Cô, coi như Cô cho đủ mặt mũi, bọn họ vẫn cảm thấy Cô nợ bọn họ. Trước đuổi đi một Thẩm Hữu nịnh nọt không làm việc đàng hoàng, còn tưởng rằng quét sạch triều chính. Kết quả hiện tại thế nào, còn có một đám Khanh đại phu cậy già lên mặt, không có chuyện gì liền chạy tới tìm Cô gây khó dễ.”
Ngô Củ cười nói:
“Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng chính là trung thần, cũng không phải cậy già lên mặt.”
Tề Hầu kinh ngạc nghe Ngô Củ nói tốt cho Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng, giật mình liếc mắt nhìn Ngô Củ.
Phải biết rằng hiện ở trong triều có hai thế lực. Tề quốc nhìn như mạnh mẽ ôn hòa, kỳ thực bên trong cuồn cuộn sóng ngầm, cũng không bên nào chịu nhường bên nào.
Một bên chính là Cao Hề và Quốc Ý Trọng dẫn đầu, còn có những lão thần như Đại Tư Đồ. Bọn họ chủ trương chọn quan viên người Tề quốc, dù sao không phải chủng tộc ta chắc chắn có ý nghĩ khác. Trong lịch sử cũng có rất nhiều bài học, quả thật là có chút đạo lý. Hơn nữa có nhiều người làm quan mấy đời trong triều đình, từ lâu tạo thành một thế lực.
Một bên khác là Ngô Củ dẫn đầu. Đây là một thế lực mới, quá nửa là người mới như Ngô Củ. Bọn họ tuổi trẻ, lại không có huyết thống người Tề quốc. Người như thế làm việc dứt khoát hẳn hoi, rất có chủ ý. Mà ý nghĩ của bọn họ ảnh hưởng lợi ích cùng căn cơ của những lão thần người Tề quốc, tất nhiên sẽ bị coi là cái đinh trong mắt cùng cái gai trong thịt.
Kỳ thực hai phe cũng không phải ai đúng ai sai. Rất nhiều người đều là trung thành tuyệt đối, thế nhưng một mặt trung tâm, một mặt cũng là cần mưu cầu lợi ích của chính mình. Đã như thế, vậy liền khó hòa giải.
Trong mắt Tề Hầu, Ngô Củ chính là đại biểu cho thế lực mới. Tỷ như Triển Hùng, Triển Cầm, Tang Thần, Tào Mạt, Đông Quách Nha, thậm chí là Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô. Thiệu Hốt cùng Quản Di Ngô mặc dù là ngươi Tề quốc, huyết thống thuần khiết, nhưng bọn họ là phe phái Công tử Củ, liền bị quy vào thế lực mới.
Bất quá Tề Hầu không ngờ, thân là đại biểu thế lực mới, Ngô Củ lại nói tốt cho Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng. Điều này làm cho Tề Hầu có chút không hiểu.
Ngô Củ cười cười, nói:
“Cao Tử cùng Quốc Tử mặc dù là Thiên tử phái tới giám quốc, bất quá trung thành tuyệt đối. Nhiều năm vì Tề quốc, bọn họ cũng coi như là máu chảy đầu rơi, cũng không phải như Đại Tư Đồ đã cùng đường mạt lộ. Đại Tư Đồ dùng động đất kiềm chế Quân thượng, chính là vì hướng Quân thượng diễu võ dương oai. Mà Cao Tử cùng Quốc Tử chẳng qua là bị Đại Tư Đồ lợi dụng, cũng không có ý diễu võ dương oai. Kính xin Quân thượng phân rõ.”
Tề Hầu trong lòng cũng rõ ràng, nghe Ngô Củ nói như thế, càng rõ ràng hơn. Cao Tử, Quốc Tử cùng Đại Tư Đồ là không giống nhau. Đại Tư Đồ ỷ vào mình là lão thần, trải qua Tề Hi Công, Tề Tương Công cùng Công Tôn Vô Tri, hơn nữa đến lúc này chính là bốn đời đứng đầu tam công. Bởi vậy ông ta tự cao tự đại, không muốn thoái vị. Đồng thời cảm thấy Tề Hầu còn là quốc quân tuổi trẻ, phải nghe chính mình.
Đừng thấy Tề Hầu năm nay đã ba mươi tuổi, đã tiến vào nhi lập, thế nhưng đối với vị trí quốc quân này mà nói, Tề Hầu quả thật là tuổi trẻ. So với Thái tử Đàm quốc hơn bảy mươi tuổi đúng là quá trẻ tuổi.
Đại Tư Đồ cảm thấy Tề Hầu là đứa trẻ mới vừa cai sữa, cảm thấy Tề Hầu đao to búa lớn. Cái gì mà cất nhắc Quản Di Ngô cải cách, kia đều là mò mẫm, dằn vặt lung tung.
Lại thêm chính là tiến hành điều chỉnh thuế má ruộng đất. Cứ như vậy, trong tay thân hào quý tộc nắm đất đai phì nhiêu, thuế má liền cao, bách tính trong tay nắm đất đai cằn cỗi thuế má liền thấp, thậm chí không có thuế má. Đó không phải ảnh hưởng lợi ích thân hào cùng quý tộc? Thân hào cùng quý tộc là do Đại Tư Đồ dẫn đầu, Đại Tư Đồ có thể cao hứng sao? Có thể nghe theo Tề Hầu sao?
Hơn nữa Tề Hầu không cho Đại Tư Đồ mặt mũi, không cho con trai ông ta làm Đại Tư Đồ, không cho con gái ông ta làm Chính phu nhân Tề Hầu. Bởi vậy Đại Tư Đồ rất không cao hứng, muốn trị Tề Hầu, để Tề Hầu miệng còn hôi sữa biết mình lợi hại.
Thế nhưng Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng là bất đồng.
Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng đồng ý chọn con gái Đại Tư Đồ là bởi vì lễ pháp, cũng là sợ Tề Hầu chuyên sủng Ngô Củ. Quản Di Ngô cũng đã nói qua, chỉ cần xuất hiện chuyên sủng nhất định sẽ họa loạn triều chính. Bởi vậy Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng thật ra là bị Đại Tư Đồ lợi dụng, trái lại bị Tề Hầu mắng một trận.
Tề Hầu có chút vui mừng, cười híp mắt nói:
“Vẫn là Nhị ca nhìn thấu mọi việc. Nhị ca có thể nhìn thấu, Cao Tử cùng Quốc Tử lại nhìn không thấu ý đồ Đại Tư Đồ.”
Ngô Củ nói:
“Há có thể là nhìn không thấu? Quân thượng, trên triều chính nhóm Khanh đại phu bất quá là lợi dụng lẫn nhau thôi. Cao Tử cùng Quốc Tử kỳ thực cũng đang lợi dụng Đại Tư Đồ, bất quá bọn họ lợi dụng không tốt, một chiêu này đi rất kém cỏi.”
Tề Hầu thở dài nói:
“Cô là muốn chấn chỉnh cục diện này, thế nhưng không biết làm sao ra tay.”
Ngô Củ nói:
“Đương nhiên phải từ Đại Tư Đồ ra tay. Đại Tư Đồ cáo ốm đã lâu, chính là cảm thấy Quân thượng không dám động mình. HunhHn786 Nếu Quân thượng có thể xử lý sự việc công bằng, xác thực đắc tội một ít người quyền quý theo phe Đại Tư Đồ. Thế nhưng cũng có thể thắng được một mảnh dân tâm, khiến nhóm Khanh đại phu cảm giác Quân thượng là đối xử bình đẳng, cũng không có gì phiến diện.”
Tề Hầu nghe Ngô Củ nói, tựa hồ có hơi suy tư, cũng không có nóng lòng nói chuyện. Ngô Củ thời gian nghỉ trưa rất có hạn, còn làm món cho Tề Hầu, tiêu hao không ít thời giờ. Nhìn thấy tới thời gian, Ngô Củ liền đem công văn bộ Tư Nông thảo luận xong giao cho Tề Hầu, quy tắc chi tiết rất nhiều, trong thời gian ngắn cũng không nhìn xong.
Tề Hầu nhận lấy, mở ra liếc mắt nhìn. Chữ lít nhít đầy cuộn thẻ gỗ, nội dung vô cùng tỉ mỉ, tất cả đều là đối sách thiên tai lần này. Tề Hầu cười nói:
“Làm phiền Nhị ca. Buổi sáng mới hạ triều, buổi trưa liền nghĩ xong công văn.”
Ngô Củ nói:
“Củ làm việc nằm trong phận sự. Quân thượng thong thả xem, Củ về Chính Sự Đường.”
Tề Hầu gật gật đầu, lệnh tự nhân đưa Ngô Củ đi.
Ngô Củ từ tiểu tẩm cung đi ra sau, vừa vặn gặp Vệ cơ đến “thêm món ăn“. Vệ cơ nhìn thấy Ngô Củ, còn lên tiếng chào hỏi. Ngô Củ cũng chắp tay làm lễ, liền vội vã đi, không đi nữa thì sẽ muộn giờ làm.
Vệ cơ nhìn Ngô Củ vội vã đi, trên mặt không biết là tâm tình gì. Nàng nhìn chăm chú bóng lưng Ngô Củ hồi lâu, mãi đến tận không còn thấy, lúc này mới tỉnh táo lại, nói tự nhân vào thông báo.
Vệ cơ rất nhanh cũng từ tiểu tẩm cung đi ra. Nàng đưa thức ăn cho Tề Hầu, Tề Hầu nói Vệ cơ thả xuống, còn nói mình bận bịu công vụ, liền để Vệ cơ đi.
Vệ cơ từ tiểu tẩm cung đi ra, cũng không trở về chỗ của mình, mà là đi tìm Công tử Vô Khuy.
Còn chưa đi vào, Vệ cơ liền nghe tiếng Công tử Vô Khuy nói chuyện cùng Công tử Chiêu. Vệ cơ không có đi vào, mà là nói cung nữ đi vào gọi Công tử Vô Khuy đi ra.
Công tử Vô Khuy đang cùng Công tử Chiêu nói chuyện, kết quả có cung nữ đi vào. Vô Khuy vừa nhìn liền biết là cung nữ bên chỗ Vệ cơ. Quả nhiên cung nữ nói:
“Đại công tử, Vệ cơ nương nương ở bên ngoài, mời ngài ra nói vài câu.”
Công tử Vô Khuy liền đứng lên, nói với Công tử Chiêu nói:
“Chiêu Nhi, vi huynh đi ra ngoài một chốc, ngươi uống chút trà.”
Công tử Chiêu gật gật đầu, nói:
“Đại ca xin cứ tự nhiên.”
Công tử Vô Khuy đi ra rất mau.
Vệ cơ ngồi ở ngoại phòng, nhìn thấy hắn đi ra, vẫy tay nói:
“Vô Khuy, vi nương có mấy lời muốn nói cùng con, chúng ta đi bên ngoài nói.”
Vệ cơ nói rất nhỏ, cũng không muốn Công tử Chiêu nghe thấy. Công tử Vô Khuy không thể làm gì khác hơn là cùng nàng đi ra vườn hoa nói:
“Mẫu thân, có cái gì hiện tại có thể nói.”
Vệ cơ vội vã thấp giọng nói:
“Vô Khuy, Quân thượng cùng Đại Tư Nông... đến cùng là quan hệ như thế nào? Khắp nơi đều có lời nói bóng nói gió, chẳng lẽ...”
Vệ cơ còn chưa nói hết lời, Công tử Vô Khuy liền ngắt lời của nàng, thấp giọng nói:
“Mẫu thân, chuyện Quân thượng cùng Đại Tư Nông, mẫu thân vẫn là chớ để ý.”
Vệ cơ nói:
“Chuyện này... Ta đây làm sao có thể không quản, lẽ nào bọn họ thật...?”
Công tử Vô Khuy biểu tình ngược lại là nhàn nhạt, nói:
“Mẫu thân, từ ngày đầu tiên ngài gả vào Tề quốc thì đã biết, quốc quân cũng không có độc sủng. Mẫu thân vẫn là đừng để ý những thứ này.”
Vệ cơ vừa nghe, trong lòng nhất thời hiểu rõ, nói:
“Chuyện này vi nương biết. Vậy vi nương cùng con nói cái khác... Chuyện động đất, rất nhiều sĩ phu đang suy nghĩ tuyển mỹ nữ cho Quân thượng. Vô Khuy, con ở trước mặt Quân thượng nói tốt cho vi nương. Bây giờ Tề cung chỉ có một mình ta là Thiếp phu nhân, nếu Quân thượng thật ân chuẩn, không chừng liền nâng vi nương làm Chính phu nhân.”
Công tử Vô Khuy vừa nghe, thật không biết nên nói như thế nào với Vệ cơ, thở dài nói:
“Ngài là ngại bây giờ còn chưa loạn, vẫn cảm thấy Quân thượng rất yêu thích con?”
Vệ cơ bị hắn nói tới có chút bối rối, liền hỏi:
“Có ý gì?”
Công tử Vô Khuy nói:
“Quân thượng hôm nay sáng sớm trên triều, phất tay áo rời đi, lẽ nào mẫu thân không nghe nói? Còn có trước buổi trưa, Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng, hai vị giám quốc Thượng đại phu bị Quân thượng mắng một trận, mẫu thân không nghe nói? Cũng là bởi vì chuyện động đất. Mẫu thân vì sao không rõ ràng? Bây giờ trước mắt phải làm là giải quyết nạn dân cùng tai hoạ, mà không phải muốn quân phụ giải quyết vấn đề hậu cung. Mẫu thân lẫn lộn đầu đuôi, làm sao có thể chiếm được chỗ tốt? Làm sao có thể lên làm Chính phu nhân? Chỉ có thể rước lấy xúi quẩy, còn khiến quân phụ cảm thấy mẫu thân không làm được gì, không biết quy tắc, không thương cảm bách tính gặp khó khăn. Người như vậy có thể làm Chính phu nhân sao?”
Công tử Vô Khuy xem như là nhìn thấu mọi việc. Hắn vừa nói như thế, Vệ cơ lúc này liền hiểu, liền vội vàng nói:
“Vậy... Vậy con vẫn là chớ đi, phải làm sao mới ổn đây?”
Công tử Vô Khuy nói:
“Mẫu thân coi như không biết chuyện này, cứ giả ngốc liền được. Còn nữa... con nghe các đại phu trong bộ Tư Nông nói, Đại Tư Nông muốn cắt giảm chi phí hậu cung...”
Vệ cơ vừa nghe, nói:
“Hả? Chuyện gì thế này? Đại Tư Nông là xem thường ta?”
Công tử Vô Khuy vừa nghe, càng là đau đầu, giơ tay xoa xoa thái dương của chính mình, thở dài nói:
“Nói mẫu thân không nhìn rõ ràng, mẫu thân đúng là không nhìn rõ ràng. Nhất định phải nghe lời Vô Khuy, tuyệt đối đừng có hành động. Đại Tư Nông muốn cắt giảm chi phí hậu cung, ngài phải là người đầu tiên đồng ý. Khoảng cắt giảm này là dự định tiếp tế dân chạy nạn. Phải cho quân phụ biết ngài là một người hiền lành thương cảm dân sinh, rõ chưa?”
Vệ cơ lúc này mơ mơ hồ hồ. Ngô Củ muốn cắt giảm chi phí ăn mặc của nàng, Vệ cơ vẫn còn có chút không cao hứng. Công tử Vô Khuy luôn căn dặn, Vệ cơ lúc này mới đáp ứng, lập tức liền đi.
Ngô Củ rất nhanh trở về Chính Sự Đường làm việc.
Bởi vì động đất, ngày thứ hai cũng có lâm triều, là lâm thời thảo luận, rất nhiều Khanh đại phu đều sẽ tham gia.
Không chỉ như vậy, tối hôm đó, Đại Tư Đồ còn mời rất nhiều người đến nhà ông ta uống rượu. Danh nghĩa là uống rượu, kỳ thực chính là kéo bè kéo cánh, muốn sáng sớm ngày mai liền “bức vua thoái vị“. Để Tề Hầu biết lời giải thích của ông ta là chính xác, mọi người cần thiết cùng hợp tác khiến Tề Hầu mất mặt, bằng không Tề Hầu càng thêm trắng trợn không kiêng dè trọng dụng người mới.
Bởi vì bận rộn, Ngô Củ buổi tối liền ở trong cung ngủ, bất quá không có đi tiểu tẩm cung. Tề Hầu cũng là bận rộn.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Tử Thanh cùng Đường Vu hầu hạ Ngô Củ mặc quần áo, Yến Nga lấy tới nước nóng, hầu hạ Ngô Củ rửa mặt. Mặc xong quan bào Đại Tư Nông cùng mũ miện, Ngô Củ đứng trước gương đồng chỉnh sửa lại một chút y quan.
Hôm qua Tề Hầu phất tay áo rời đi, Ngô Củ trong lòng rõ ràng, hôm nay thảo luận, chỉ sợ là có một phiên ác chiến.
Ngô Củ nhìn gương đồng sửa sang lại một phen, lúc này mới nói:
“Ta đi vào triều.”
Tử Thanh, Yến Nga cùng Đường Vu đưa Ngô Củ tới cửa, liền không có đưa nữa. Ngô Củ một mình đến Lộ Tẩm cung.
Tới gần Lộ Tẩm cung, Ngô Củ thấy rất nhiều Khanh đại phu. Có người cùng Ngô Củ chào hỏi, mà có người thì lại làm như không thấy, đương nhiên dẫn đầu là Đại Tư Đồ.
Đại Tư Đồ hôm nay đến sớm. Lúc Ngô Củ tiến vào, Đại Tư Đồ đã có mặt. Ông ta ngồi ở vị trí đầu tam công, đã không cáo ốm, sắc mặt cũng là hồng hào. Bộ dạng kia mười phần phấn khích, căn bản không nhìn ra nơi nào có bệnh.
Nhóm Khanh đại phu đi vào tiểu tẩm cung. Ngô Củ cũng ngồi xuống. Rất nhanh có tự nhân hô to. Tề Hầu một thân hướng bào đen, vóc dáng cao to hiên ngang kiên cường. Đầu đội mũ miện, hai dây lụa màu vàng từ trên buông xuống hiện ra uy nghiêm trang trọng.
Tề Hầu ung dung đi ra, ngồi ở trên chiếu, tựa hồ không có cảm giác được Lộ Tẩm cung không khí sốt sắng. Các Khanh đại phu vội vã quỳ xuống hành lễ. Tề Hầu không có lập tức cho mọi người bình thân, mà là nở nụ cười, nói:
“Ồ, hôm nay ngọn gió nào thổi đem người bệnh nặng ở nhà là Đại Tư Đồ tới lâm triều?”
Đại Tư Đồ vừa nghe Tề Hầu nói, nhất thời tức giận, nhưng không thể làm gì khác hơn là chắp tay nói:
“Hồi bẩm Quân thượng, hôm nay thảo luận việc quan hệ trọng đại, bởi vậy lão phu tuy rằng ôm bệnh trong người, mà không dám vắng mặt.”
Tề Hầu híp mắt, nói:
“Đúng a, quan hệ trọng đại, bốn chữ này nói thật hay... Các khanh, bình thân thôi.”
Mọi người liền vội vàng đứng lên, dồn dập ngồi xuống, bất quá trong lòng đều nghĩ đến bốn chữ “quan hệ trọng đại” mà Tề Hầu cùng Đại Tư Đồ nói tới.
Trong đó mấy người, chính là hôm qua tập hợp tại phủ Đại Tư Đồ, cùng Đại Tư Đồ thương lượng “bức vua thoái vị“. Những người này tất nhiên biết hôm nay căng thẳng. Còn có mấy người khác, căn bản không biết sự tình, nghe Tề Hầu nói như vậy, tâm lý có chút ngờ vực.
Tề Hầu nói:
“Hôm nay tổ chức thảo luận là muốn cho các khanh ở đây bàn luận về nạn động đất.”
Tiếng nói của hắn vừa ra, Đại Tư Đồ đã không thể chờ đợi được nữa đứng lên, nói:
“Quân thượng, lão phu có lời muốn nói.”
Tề Hầu cũng không kinh sợ, liền nói:
“Đại Tư Đồ là lão thần, người đứng đầu các đại phu nên nói trước là lẽ đương nhiên. Đại Tư Đồ mời nói.”
Đại Tư Đồ nghe Tề Hầu nói như vậy, còn tưởng rằng hắn muốn chịu thua. Dù sao Tề Hầu vừa mở miệng liền khen ông ta. Đại Tư Đồ càng là tự tin tràn đầy nói:
“Tề quốc trăm năm hiếm có động đất. Bây giờ Tề quốc lớn mạnh không ngừng, Quân thượng tài đức sáng suốt, các khanh trung tâm, lại đột nhiên xảy ra thiên tai. Vấn đề không ở chỗ Quân thượng thất đức, mà ở trong triều có nịnh thần phá hoại quy tắc âm dương cho nên làm ông trời tức giận!”
Đại Tư Đồ nói, bên cạnh còn có người hùa theo dồn dập gật đầu, nói:
“Đúng vậy, đúng vậy...”
Trong lúc nhất thời âm thanh này làm Ngô Củ bật cười. Dù sao những người hùa theo này cũng không quá chuyên nghiệp, phảng phất là diễn kịch, hơn nữa diễn đến mức không có cảm giác chân thật, giống mấy tên lừa đảo ven đường.
Đại Tư Đồ chiếm được đồng ý, nói tiếp:
“Bây giờ trời xanh giáng tội Tề quốc, lão phu khẩn cầu Quân thượng, tổ chức tế tự tổ tiên thần linh, đồng thời điều hòa âm dương, xem xét thu nạp mỹ nữ, vì Tề quốc chọn một vị Chính phu nhân a!”
Đại Tư Đồ nói “chân tình tha thiết nhất”, nói xong còn muốn rơi lệ, phảng phất nhớ lại chuyện cũ năm xưa.
Tề Hầu nói.
“Ồ? Những người khác ý thế nào? Liên quan tới động đất, các khanh cứ việc nói thoải mái, không có đúng với sai, ai có ý gì cứ nói, mau chóng đứng ra nói.”
Tề Hầu nói như vậy, liền thấy Đại Tư Đồ vội vàng nháy mắt ra dấu, vì vậy người quản lý thuỷ lợi cùng xây dựng lập tức đứng ra, nói:
“Quân thượng, thần cho là Đại Tư Đồ nói đúng, các vị quan lại đều đồng lòng. Xin Quân thượng thuận theo thiên ý, tuyển mỹ nữ, lập Chính phu nhân a!”
Hôm qua tại phủ, Đại Tư Đồ và Đại Tư Không đã bàn bạc, đã nói cẩn thận với các sĩ phu, nên lá gan bọn họ cũng lớn lên. Hơn nữa Tề Hầu cũng không trách tội, biểu tình vẫn cứ nhàn nhạt, cũng không thấy vui hay buồn, vì vậy rất nhiều người liền có gan đi ra.
“Quân thượng, Đại Tư Đồ nói có lý. Kính xin Quân thượng thuận theo thiên ý, tuyển mỹ nữ, lập Chính phu nhân!”
“Kính xin Quân thượng thuận theo thiên ý, tuyển mỹ nữ, lập Chính phu nhân!”
“Kính xin Quân thượng thuận theo thiên ý, tuyển mỹ nữ, lập Chính phu nhân!”
Trong lúc nhất thời, có mấy người đi ra lặp lại lời nói. Từng người từng người hô mạnh mẽ. Lập tức Đại Tư Đồ quỳ xuống trước điện. Người bên cạnh vừa thấy, cũng vội vã quỳ xuống. Vạt áo phần phật một mảnh, trong lúc nhất thời không ít người quỳ xuống, tỉ mỉ đếm có hơn hai mươi người.
Ngô Củ nhìn lại.
Thì ra Đại Tư Đồ không có sợ hãi là vì vây cánh cũng rất nhiều. Cũng không ít người trong bộ Tư Nông lúc này quỳ trên mặt đất!
Thiệu Hốt dễ kích động nhất, vừa nhìn thấy tình huống này rõ ràng chính là bức vua thoái vị. Tuy rằng không phải dụng binh quyền, thế nhưng miệng người đáng sợ, dùng dư luận cũng không thể xem thường được a.
Thiệu Hốt nhìn thấy quỳ xuống muốn hơn một nửa triều đình, lập tức tiến lên muốn nói chuyện. Kết quả hắn lại bị Đông Quách Nha kéo lại. Thiệu Hốt cúi đầu nhìn Đông Quách Nha lôi chính mình, thấp giọng nói:
“Làm gì?”
Đông Quách Nha cũng thấp giọng nói:
“Đừng kích động.”
Hắn nói, liền thấp giọng nói:
“Không thấy Quân thượng cũng không vội? Tự có đối sách.”
Thiệu Hốt cũng không như Đông Quách Nha. Đông Quách Nha có thể nói là nhà tâm lý học, có thể quan sát sắc mặt người khác, còn có thể xem khẩu hình của người khác cùng động tác suy đoán người khác đang nói cái gì. Thiệu Hốt nhìn sao cũng không nhìn ra Tề Hầu có đối sách gì. Bất quá vừa lúc đó, Tề Hầu nhàn nhạt nói:
“Đại Tư Nông, chuyện động đất ngươi thấy thế nào?”
Trên đất quỳ một nhóm người, đều là khanh đại phu nồng cốt Tề quốc. Kết quả Tề Hầu cũng không có lập tức nói chuyện, trái lại hỏi Ngô Củ thấy thế nào. Lần này các khanh đại phu đều trợn tròn mắt, đặc biệt là những người quỳ trên mặt đất.
Ngô Củ chậm rãi đi ra, một bộ nhẹ như mây gió chắp tay, nói:
“Bây giờ phát sinh thiên tai, bách tính bị đói, đồng ruộng bị phá, nhà ở bị bùn che lắp, lương thực không đủ ăn, không nước sạch uống, ngủ không được nơi ấm áp. Nhưng mà có những sĩ phu không quan tâm bách tính chết sống, quý mũ quan, chỉ là quan tâm lợi ích trước mắt. Lẽ nào Quân thượng triệu tập thảo luận hôm nay không phải là vì giải quyết bách tính gặp tai hoạ sao? Lẽ nào vấn đề sống chết của bách tính không quan trọng? Thân là quan phụ mẫu Tề quốc chuyện cần phải thảo luận đến mặt đỏ tới mang tai lúc này lại là xem xét chọn mỹ nữ cho Quân thượng? Lẽ nào Tề quốc là đại quốc, mà một cái thiên tai cũng không đối phó được? Cuối cùng nhất định phải diễn biến thành nhân họa mới bằng lòng thoải mái?”
Ngô Củ nói ba lần lẽ nào, trong nháy mắt khiến những người quỳ trên mặt đất á khẩu không trả lời được. Tề Hầu là khẽ mỉm cười, lẳng lặng đợi Ngô Củ nói nữa.
Ngô Củ nhìn lướt qua mọi người, liền nhàn nhạt nói tiếp.
“Thiên tai xảy ra, bách tính có người lưu lạc, có người mất tích, có người đau mất cốt nhục, có người biến thành tàn tật, cũng có người bởi vì không được ăn mà chết đói, không chỗ trú bị lạnh chết. Mà chúng ta ở đây thảo luận có nên tuyển mỹ nữ cho Quân thượng hay không. Lời này nếu truyền ra ngoài, hoặc là sử quan ghi lại ở trong sách, thử hỏi, bách tính có đau lòng hay không? Tề quốc to lớn hơn nữa cũng không ngăn nổi mất đi dân tâm, cũng không ngăn nổi hậu thế thóa mạ... Các vị, ai chịu nổi trách nhiệm này?”
Ngô Củ nói tới chỗ này, có mấy người quỳ trên mặt đất chịu không nổi, vội vã lặng lẽ đứng lên. Một người đứng lên, một người khác cũng theo, sau đó là ba bốn năm người... Từng người từng người lặng lẽ đứng lên.
Mãi đến khi nhìn thấy Đại Tư Không cũng “lặng lẽ đứng lên”, Đại Tư Đồ mới kinh ngạc phẫn nộ, phát hiện phía sau đã không còn người quỳ. Mọi người đã đứng lên, cũng không ai dám cùng Đại Tư Đồ đối mặt, hoặc là cúi đầu, hoặc là nhìn trời.
Đại Tư Đồ ngẩng mặt căm giận. Thế nhưng sự tình phát triển tới đây, ông ta không đứng lên cũng là tứ cố vô thân, không thể làm gì khác hơn là vô cùng không mặt mũi đứng lên.
“Bộp bộp bộp!”
Tề Hầu vào lúc này vỗ tay ba lần, từ trên đài cao từng bước đi xuống, sau đó đối diện Ngô Củ. Hắn chắp tay làm lễ, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nói:
“Đại Tư Nông nói mấy câu có thể so với thánh hiền. Cô tự nhận xấu hổ.”
Tề Hầu nói như vậy, mấy người vừa mới làm sai, Đại Tư Không dẫn đầu liền vội vàng nói:
“Đúng vậy, đúng vậy. Đại Tư Nông nhân nghĩa đại lượng, thương cảm bách tính, chính là tấm gương trong chúng ta, thực sự khiến người kính nể.”
Đại Tư Không vỗ lên mông ngựa, đội ngũ vừa mới làm sai cũng vội vã nịnh hót theo. Tối hôm qua Đại Tư Đồ tìm cách lôi kéo dư luận, lại bị Ngô Củ nói mấy câu liền công phá tan tành.
Tề Hầu phất tay nói:
“Được rồi, đừng phí lời nữa. Làm trễ nãi không ít thời gian, hiện tại liền thảo luận giúp nạn thiên tai nên làm như thế nào.”
Hắn nói, quay người đi lên. Từ trong tay áo bào màu đen lấy ra một cuộn thẻ gỗ, giơ lên cho mọi người thấy, Tề Hầu nói:
“Rất nhiều người không phục. Cảm thấy Cô sủng tín Đại Tư Nông là bởi vì Cô ngu ngốc, Cô vô năng, Cô háo sắc?!”
Tề Hầu trực tiếp nói ra, khiến rất nhiều người nhanh chóng cúi đầu, tựa hồ bọn họ không công nhận bọn họ từng nói qua.
Tề Hầu nhìn lướt qua mọi người, cười lạnh, nói:
“Có rất nhiều sĩ phu nghĩ làm sao để Cô tiến hành tế tự, làm sao để tuyển mỹ nữ. Nhìn đi, Đại Tư Nông làm cái gì? Từng việc ứng phó tai hoạ, từng cái từng cái thiết thực rõ ràng. Các ngươi nhìn xem có bao nhiêu tỉ mỉ, bao nhiêu dụng tâm.”
Tề Hầu nói, vẫy tay một cái. Tự nhân nhanh chóng tiếp nhận cuộn thẻ gỗ, sau đó đi xuống. Đầu tiên đưa cho Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng xem, sau khi bọn họ xem xong lại tiếp tục truyền đi.
Tề Hầu ngồi xuống, còn nói:
“Cô không sủng tín nhân tài trung thành tuyệt đối, vậy sủng tín ai? Các ngươi tìm cho Cô một người có thể sủng tín đi? Nếu Cô thật sự thấy thiên tai liền tuyển mỹ nữ, thấy thiên tai liền cử hành đại tế tự, e sợ tổ tiên biết được, lão tổ tông ở hoàng tuyền cũng không để yên!”
Tề Hầu cười lạnh. Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng trước tiên nhìn công văn, nhất thời đầy mắt kinh ngạc.
Cũng không phải là lý luận suông. Quốc khố bao nhiêu tiền, có thể sử dụng bao nhiêu, dự phòng bao nhiêu, khoảng dùng khẩn cấp bao nhiêu. Kho lúa có bao nhiêu lương thực, số lượng dự phòng khẩn cấp. Lượng lương thực vùng phụ cận nơi xảy ra tai hoạ có thể lập tức điều phối bao nhiêu. Tất cả đều viết rõ ràng. Vì không ảnh hưởng Tề quốc phát triển, còn có biện pháp thu nhận nạn dân tỏ chức trồng trọt. Cắt giảm chi phí Tề cung cùng hậu cung sung quốc khố, từng cái từng cái ghi ra rất tỉ mỉ.
Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng vừa nhìn, không khỏi cảm thấy thẹn đỏ mặt, vội vàng đem công văn truyền cho người phía dưới.
Đại Tư Đồ tiếp nhận công văn, khoảng chừng nhìn mấy lần, rất là xem thường. Kết quả nhìn thấy trong đó một điểm, ông ta lập tức sáng mắt, tựa hồ muốn giương cung hết đà cãi lý. Một mặt đem công văn truyền xuống, một mặt chắp tay nói:
“Quân thượng, Đại Tư Nông muốn cắt giảm chi phí ăn mặc của Quân thượng, còn có chi phí ăn mặc hậu cung nương nương. Cái này làm trái lễ chế, phá hủy quy tắc tổ tông, thực sự không thích hợp a!”
Tề Hầu hôm qua xem công văn, liền biết sẽ có người phản đối điểm này.
Kỳ thực rất nhiều người không hiểu. Quốc quân tiết kiệm chi phí dùng cho chính mình tiếp tế nạn dân không phải là thể hiện quốc quân yêu dân sao? Vì cái gì lại có sĩ phu đầu óc úng nước phản đối?
Đạo lý rất đơn giản. Bởi vì thời đại đó, lễ chế bao trùm tất cả, lễ nghĩa là phi thường quan trọng. Nghĩa là nhân nghĩa đạo nghĩa. Lễ thì sao? Kỳ thực chính là lễ nghĩa cùng quy tắc.
Thiên tử, chư hầu, sĩ phu mỗi ngày ăn cái gì, mặc cái gì, ăn mấy loại lương thực, ăn mấy loại thịt, loại thức ăn nào để bên tay trái, loại nào là đặt bên tay phải, thịt xương đặt ở gần hay là xa đều là có quy định nghiêm ngặt. Các loại quy định này thể hiện ra quyền uy Thiên tử cùng chư hầu.
Bởi vậy chi phí ăn mặc trong mắt rất nhiều sĩ phu là không có thể lay động, nếu sửa lại chính là bất lễ.
Nhà tư tưởng đạo giáo nổi danh được tôn thành thánh nhân Khổng Tử cảm thấy Khánh Phủ giết cháu trai thông dâm cùng chị dâu cũng không phải là tội phản thần. Bởi vì sao? Tất nhiên là bởi vì lễ nghĩa. Dựa theo lễ nghĩa, Khánh Phủ cũng có quyền được thừa hưởng vị trí Công tước, bởi vậy không tính nghịch tặc.
Liễu Hạ Huệ Triển Cầm cùng Tang Thần đều là danh sĩ. Mà Liễu Hạ Huệ lưu danh ở đời sau, ai ai cũng biết, Tang Thần có thể nói là không ai biết tên. Mà dựa theo sách sử, cống hiến của Tang Thần xa vượt qua Liễu Hạ Huệ. Đây cũng là tại sao? Tất nhiên cũng là bởi vì lễ chế. HunhHn786 Trong mắt thế nhân đương thời, Tang Thần đã đơn giản hoá tế tự, phá hoại lễ chế quy tắc.
Bởi vậy Đại Tư Đồ liền tóm lấy cái nhược điểm này, muốn đả kích Ngô Củ.
Ngô Củ thì lại không có gì không yên ổn, chỉ là cười cười, nói:
“Củ biết, điều này không hợp lễ chế tổ tông. Bất quá trước mắt chính là thời kỳ đặc thù. Động đất khiến lòng sông sạt lở, đất đá trôi khiến Biên ấp chịu ảnh hưởng nặng nề. Đã như thế, kho lúa Tề quốc tuy rằng nhiều, có thể chống chọi tai hoạ, xuất ra giúp nạn thiên tai. Nhưng bởi vì địa chấn ảnh hưởng, đồng ruộng không thể canh tác, mà khí trời chợt biến đổi cũng ảnh hưởng đến sản xuất sau mấy năm, thậm chí mười năm. Nếu như bách tính không có sản xuất, đừng nói trưng thu thuế má, lương thực thu hoạch của Tề quốc sẽ giảm mạnh một quãng thời gian rất dài... Nếu như có thể đem một ít chi phí Tề cung vốn là chưa dùng tới hoặc dùng không hết bổ sung kho lúa cùng quốc khố, thì sẽ giảm thiểu kho khăn này đến thấp nhất. Lúc này có quốc gia muốn nhân cơ hội giở trò gây rối, Tề quốc cũng có thể ứng đối.”
Ngô Củ nói như vậy xong, Đại Tư Đồ còn muốn dùng tổ chế cùng lễ nghĩa nói chuyện. Thế nhưng không nghĩ tới, Cao Hề đột nhiên chắp tay nói:
“Cao Hề chờ lệnh, tự nguyện giảm bớt chi phí sung quốc khố.”
Quốc Ý Trọng cũng chắp tay nói:
“Ý Trọng cũng chờ lệnh.”
Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng có thể nói là trụ cột triều đình cây to đón gió. Dù sao bọn họ không chỉ đại biểu Tề quốc, còn đại biểu Thiên tử, hai người vừa mở miệng, nhất thời thật là nhiều người đều mở miệng tự nguyện chờ lệnh. Bất kể là thật lòng hay hùa theo, mục đích đạt được chính là cực tốt đẹp.
Ngô Củ chắp tay nói:
“Quân thượng, các Khanh đại phu đều là trung tâm yêu dân. Quả thật Tề quốc có phúc, chúc mừng Quân thượng.”
Ngô Củ vừa bắt đầu đắc tội không ít người, bất quá một câu nói này cũng lấy lòng khá nhiều người. Tề Hầu nở nụ cười, nói:
“Đại Tư Nông nói chính phải.”
Tề Hầu cùng Ngô Củ một xướng một họa, thật hoàn mỹ khống chế đại cuộc. Những người lo lắng đều ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Đại Tư Đồ biết Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng đã phản mình. Đại Tư Không nói sẽ hợp tác, lại lặng lẽ ngã theo phía khác. Cứ như vậy, Đại Tư Đồ tứ cố vô thân, lại hết sức không cam lòng. Vì vậy Đại Tư Đồ liền nói:
“Quân thượng, lão phu tuổi già, tai hoạ đến đột nhiên, lão phu không có cách nào quản lý việc này. Kính xin Quân thượng đem việc này giao cho Khanh đại phu khác chủ quản.”
Đại Tư Đồ chủ quản dân sinh, xuất hiện thiên tai nhất định là Đại Tư Đồ chủ quản, sau đó liên hợp bộ Tư Nông giúp nạn thiên tai, liên hợp bộ Tư Không trùng kiến, thậm chí liên hợp bộ Tư Mã mượn binh cứu viện. Thế nhưng Đại Tư Đồ ỷ vào chính mình là lão thần, lại muốn bỏ gánh thị uy.
Tề Hầu nghe, chỉ là thấp giọng cười, tựa hồ không có gì làm khó dễ, cũng không có yêu cầu Đại Tư Đồ quản việc này. Hắn đứng lên, chậm rãi bước xuống từng bước một.
“Cộp... cộp... cộp...”
Âm thanh vô cùng chầm chậm, mà mỗi một tiếng đều gõ vào trong lòng mỗi người. Trong lúc nhất thời không ai dám nói chuyện, toàn bộ đều nhìn Tề Hầu để có phản ứng.
Tề Hầu đi xuống, chậm rãi nói:
“Phải a, Đại Tư Đồ chính là lão thần bốn triều, tuổi tác đã cao. Trước bởi vì thân thể luôn ở tại nhà an dưỡng. Quả thật là Cô có lỗi. Cô lại không thương cảm lão thần. Nếu để cho quốc gia khác nghe, còn tưởng rằng Cô không nặng lễ nghĩa giáo hóa, thực sự không nên a...”
Tề Hầu nói, liền nở nụ cười. Thời điểm thả tóc che khuất khuôn mặt góc cạnh, hắn cười lên có mấy phần ôn nhu và sủng nịch. Thế nhưng khi tất cả tóc vấn lên buộc ở bên trong ngọc quan màu đen, mang mũ miện uy nghiêm, Tề Hầu cười lên lại có vẻ vô cùng lãnh khốc vô tình.
Tề Hầu nhàn nhạt nói:
“Vậy đi, Đại Tư Đồ tuổi già, Cô ân chuẩn cáo lão, liền về nhà an dưỡng thôi.”
Hắn vừa nói, quần thần náo động. Dù sao Đại Tư Đồ là nguyên lão, Tề Hầu một câu nhẹ nhàng liền trực tiếp bãi chức quan. Cái gì mà an dưỡng tuổi già, kỳ thực chính là bãi quan, chỉ nói là cho tốt đẹp mà thôi.
Trong lúc nhất thời, không ai dám phản đối, thế nhưng cũng không ai đồng ý. Đại Tư Đồ cũng giật mình ngây ngẩn cả người. Dù sao ông ta vẫn nghĩ mình là ân nhân của Tề Hầu, là nguyên lão bốn đời quốc quân, cho nên liền không chút kiêng kỵ. Ông ta còn tưởng rằng Tề Hầu sẽ cầu mình quản chuyện này. Thế nhưng không nghĩ tới, Tề Hầu có thể vô tình như vậy.
Tề Hầu nói xong, căn bản không cho Đại Tư Đồ cơ hội phản bác, liền nói:
“Đại Tư Nông vừa có tài kinh thương, có thể an bang định quốc, trị thiên tai, còn không ít lần vượt qua các nước chư hầu lang sói. Cô hôm nay liền phong hắn làm Đại Tư Đồ Tề quốc. Công văn chống thiên tai chính là bằng chứng. Các vị Khanh đại phu có gì kiến nghị gì không?”
Ngô Củ không nghĩ tới Tề Hầu thăng quan cho mình. Tuy rằng không phải quốc tướng, thế nhưng bây giờ vẫn chưa có quốc tướng, Đại Tư Đồ thật đúng là dưới một người trên vạn người.
Ngô Củ thầm nghĩ.
Nếu mình thật sự đè được Tề Hầu, vậy tại Tề quốc có thể nói chính là “không dưới ai”!
Ngô Củ cảm giác mình trong lúc nhất thời có chút nghĩ lệch lạc, vội vã ho khan một tiếng. Tiếng ho khan này khiến nhiều người còn tưởng rằng Ngô Củ muốn cự tuyệt. Quản Di Ngô vội vã đứng ra, nói:
“Di Ngô cảm thấy đúng vậy. Đại Tư Nông có thể đảm nhiệm được.”
Hắn nói xong, Bảo Thúc Nha cũng đứng dậy, nói:
“Thúc Nha cũng cho là đúng. Đại Tư Nông có thể đảm nhiệm được.”
Quản Di Ngô là người phe thế lực mới. Nhưng có thêm một người phe lão thần người Tề quốc cũng đồng ý. Người hai bên dĩ nhiên đều có người đồng ý, rất nhiều người xem sắc mặt làm việc, vội vã cũng đều chắp tay tán hành, còn nói Tề Hầu anh minh.
Tề Hầu cười híp mắt nhìn sang, nói:
“Cao Tử, Quốc Tử, hai vị Thượng khanh cho là thế nào?”
Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng vừa mới nhìn công văn, trong lòng đã kính nể không thôi. Hơn nữa Ngô Củ vừa mới cơ trí hỏi ngược lại, hỏi đến chúng thần á khẩu không trả lời được, xấu hổ không thôi. Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng đã hoàn toàn phục, liền cùng nhau chắp tay nói:
“Quân thượng anh minh.”
Hai người kia nói ra câu nói này, Đại Tư Đồ hai chân mềm nhũn, cũng không phải càng già càng dẻo dai, ngã ngồi trên mặt đất, một mặt hối hận vạn phần, nói:
“Quân thượng! Quân thượng... Lão thần... không có...”
Đại Tư Đồ vào lúc này lắp bắp, không còn làm ra vẻ. Tề Hầu đã chính miệng phong, Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng đồng ý, Đại Tư Đồ muốn đổi ý cũng không có biện pháp, chỉ có thể lắp bắp một trận, cũng không ai để ý đến ông ta.
Tề Hầu lành lạnh quét mắt sang Đại Tư Không, híp mắt nói:
“Vậy Đại Tư Không thì sao? Việc này, ngươi có thể quản?”
Đại Tư Không là vây cánh của Đại Tư Đồ, vừa nãy hăng hái nhất chính là ông ta, lúc này liền vội vàng nói:
“Có thể, có thể, có thể, thần theo điều khiển của Đại Tư Đồ!”
Nói xong ông ta đối với Ngô Củ vòng tay, một mực cung kính.
Tề Hầu hôm nay có thể coi là ngẩng cao đầu. Từ khi hắn kế thừa Hầu vị tới nay, bao nhiêu người cảm thấy là ân nhân của hắn. Không ai nể phục quốc quân này, cảm thấy hắn vẫn là trẻ con mới dứt sữa, cảm thấy Tề Hầu cải cách tất cả đều là trò cười vô nghĩa.
Đúng là thành trò cười lớn, bị đàm tiếu, nhưng là Đại Tư Đồ.
Ngô Củ thấy Tề Hầu tâm ý đã quyết, lại thấy hắn trên mặt mang ý cười nhàn nhạt, một bộ đắt thắng. Không tiện bác bỏ ý tốt của Tề Hầu, Ngô Củ liền tiến lên một bước, cung kính nhấc lên vạt áo, quỳ trên mặt đất dập đầu nói:
“Củ... Tạ ơn Quân thượng.”
Tề Hầu cười ha ha, nói:
“Tốt, sự tình giúp nạn thiên tai liền do Đại Tư Đồ xử lý.”
Tề Hầu nói xong, nhóm Khanh đại phu vội vã làm lễ, nói:
“Quân thượng anh minh!”
Mục đích đã đạt tới, hơn nữa còn thành công hù dọa một đám tự cho là lão thần, Tề Hầu tất nhiên là cao hứng, rất nhanh liền hạ triều.
Tề Hầu rời đi trước, nhóm Khanh đại phu cũng lục tục tan triều. Quang cảnh lúc này cùng vừa mới vào triều bất đồng. Thời điểm tan triều thật nhiều người chắp tay ân cần chúc mừng Ngô Củ.
“Chúc mừng, chúc mừng Đại Tư Đồ!”
Lại có người chắp tay nói:
“Đại Tư Đồ có thể nói là Đại Tư Đồ trẻ nhất từ trước đến nay của Tề quốc. Ngày sau thăng tiến không thể đo lường! Thực sự là chúc mừng!”
Ngô Củ cũng đáp lễ cảm ơn. Trong đám người chúc mừng này có không ít lão thần người Tề, thái độ tương phản vừa nãy, cũng phi thường ân cần.