Tề Hầu nghe có chút kỳ quái, nhưng chỉ là cười nhạt nói:
“Ồ? Cô thật không biết Nhị ca có sở thích yêu hoa? Sớm biết liền đưa sang cho Nhị ca chút hoa cỏ.”
Trịnh Cơ:
“...”
Trịnh Cơ nhất thời im lặng, tựa hồ cũng không có thể cáo trạng. Vì sau khi từ Cử quốc trở về chưa tới một tháng, tất cả mọi người trong Tề cung đều biết Quân thượng sủng ái Công tử Củ, hận không thể để ở lòng bàn tay mà nâng niu chiều chuộng.
Ngô Củ chuẩn bị làm món ăn mà Tề Hầu chưa từng ăn chưa từng thấy. Vừa tiến vào thiện phòng, nhóm thiện phu đã hận không thể quỳ mà nghênh đón, thỉnh Công tử Củ dặn dò.
Ngô Củ chỉ là cười híp mắt nhờ nhóm thiện phu chuẩn bị một ít nguyên liệu, như gạo nếp, gạo trắng, mật, hạt đậu đỏ....
Vì trong thiện phòng phân chia công việc rõ ràng, có người chuyên môn chuẩn bị các loại hoa quả và hạt khô cho nên những nguyên liệu này muốn có là không thành vấn đề. Bọn họ sớm vẫn luôn chuẩn bị sẵn.
Ngô Củ nhờ thiện phu chuẩn bị một ít thịt muối. Ở cổ đại thịt muối rất phổ biến. Vì không có tủ lạnh, mặc dù có chỗ chuyên môn chứa băng đá, cũng chính là tủ lạnh thời đó, nhưng vấn đề là nhiệt độ không ổn định, không phải quá lạnh chính là không lạnh, chất lượng thịt cũng không tốt. Cho nên thịt muối phi thường phổ biến.
Khi đó cũng không có nhiều người nghĩ đến, quý tộc khẳng định không ăn nội tạn động vật. Chỉ có hạ nhân giữ chút nội tạng ăn. Tại thời Xuân Thu cũng có cung cấp nội tạng động vật cho quý tộc hưởng dụng nhưng cực hiếm. Hơn nữa đa số dùng thịt tươi hoặc ướp muối thịt. Đồ ăn dành cho các quý tộc rất chú ý, nội tạng cũng có cái ăn cái không ăn.
Trong sách Chu Lễ có ghi chép, thịt bỏ gân, cá bỏ vảy bỏ ruột, vân vân..... Những điều chú ý đếm không xuể.
Ngô Củ muốn một ít thịt muối, thiện phu không dám thất lễ, rất nhanh liền đem đến, còn có thêm ngũ tê, thất trư, mọi thứ đều đầy đủ. Cái gọi là ngũ tê thất trư chính là các loại ngâm và các loại ướp muối phơi khô.
Ngô Củ nhìn một đống đồ khô đồ ướp muối rực rỡ sắc màu, cảm giác mình có chút muốn ngất xỉu. Cái gì mà dưa muối, quả ngâm, lá đậu phụ khô, vân vân...
Hình thức đa dạng, màu sắc phong phú.
Ngô Củ nhìn đống nguyên liệu cười cười. Dùng mấy thứ này trộn với thịt làm nhân bánh chưng thì phong phú khỏi phải nói.
Rất nhanh thiện phu đã chuẩn bị đầy đủ những thứ Ngô Củ muốn. Gạo nếp cùng gạo trắng ở niên đại này tuy rằng không thường dùng, thế nhưng làm món chính cũng không phải là không có.<HunhHn786>
Trong các ghi chép thời Chu trong bữa cơm xa hoa đã có “Bát Trân“. Bát Trân là tên gọi chung của tám món ăn quý hiếm và cầu kỳ chỉ dành cho giới quý tộc cung đình, chủ yếu là các bậc vua chúa.
Tám món đó bao gồm: Long can (gan rồng), Phượng tủy (tủy chim phượng), Báo thai (bào thai báo), Lý vĩ (đuôi cá chép), Hào chích (chả chim cú), Tinh thần (môi đười ươi), Hùng chưởng (bàn chân gấu), Tô lạc thiền (ve nấu sữa béo). Ngoài các món kể trên còn nhiều thuyết khác, tùy nơi tùy thời.
Tính chất bổ dưỡng của Bát Trân không biết có thực không, nhưng nhất định đều thuộc về loại thực phẩm cực kỳ hiếm có. Và, vì hiếm nên người ta cho là quý, rồi cho là lạ và ắt phải ngon, phải bổ.
Các món đó chỉ thuần dùng hai cách là nấu và chiên.
Trong đó có thời còn có thêm món cơm. Đơn thuần trộn thịt và các loại nấm củ với gạo đem nấu lên. Có phần giống cơm hấp hiện đại vậy.
Ngô Củ tìm đủ nguyên liệu nấu ăn, xem xét một lần, cảm giác đồ vật đã đầy đủ, thật vô cùng thuận tiện.
Tề hầu muốn ăn món chưa từng gặp qua, vậy thì cho hắn ăn bánh chưng (bánh ú) đi. Tuyệt đối là hắn chưa từng ăn cũng chưa từng thấy. Bánh chưng (bánh ú) là thời Khuất Nguyên. Lúc này Khuất Nguyên còn chưa sinh ra đâu.
Ngô Củ đang muốn động thủ, liền nghe thấy có âm thanh truyền đến. Lập tức thiện phu Thượng sĩ dẫn một người đi vào. Là tự nhân cầm một cái sọt bên trong tràn đầy hoa tươi.
Tự nhân đi tới, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Tự nhân cười hành lễ, nói:
“Tiểu thần phụng lệnh Quân thượng tới tặng hoa cho Công tử.”
Ngô Củ nhất thời kinh ngạc.
Tặng hoa?
Ngô Củ đời này, không đúng, cộng thêm cả đời trước, xưa nay chưa từng có nhận hoa từ người khác. Được người khác tặng hoa, đây là lần đầu tiên.
Tự nhân nói tiếp:
“Quân thượng nghe nói Công tử thích hoa trong ngự hoa viên, cố ý lệnh tiểu thần hái một ít, đưa đến chỗ Công tử nơi này.”
Ngô Củ nhìn một sọt hoa, nhíu mày cười cười, nghĩ cũng không tồi.
Kỳ thực Ngô Củ đối với hoa cỏ không phải tình hữu độc chung. Bất quá hoa đã hái xuống, coi như cắm ở trong bình hoa cũng không giữ được bao lâu. Vậy quyết định...
Làm bánh hoa tươi thôi?
Ngô Củ thu nhận hoa. Tự nhân liền thật vui vẻ trở về phục mệnh.
Tử Thanh đứng ở một bên nhìn, luôn cảm thấy Công tử nhà mình nhìn chằm chằm cái sọt hoa, ánh mắt không bình thường, thật giống như muốn đem hoa ăn.
Không thể không nói, giác quan thứ sáu của Tử Thanh kỳ thực cũng khá cao.
Ngô Củ chờ tự nhân đi rồi, liền bắt đầu lẩm bẩm. Khi nấu ăn Ngô Củ rất thoải mái, có thể để người khác quan sát học hỏi. Chẳng hề như một ít thiện phu, muốn bảo lưu bí quyết cho riêng mình, không cho người khác biết.
Rất nhiều thiện phu đều biết tài nghệ của Công tử Củ, chen sang đây xem Công tử Củ nấu ăn.
Bọn họ liền thấy Công tử Củ đem tay áo bào màu trắng kéo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn. Tay áo kéo đến vị trí cùi chỏ, sau đó vạt áo cũng được nhét tại thắt lưng. Nếu là người khác chỉnh lý y phục như thế sẽ như dân đánh cá. Nhưng Công tử Củ có khuôn mặt tuấn tú đoan chính, làm bộ dạng như thế dĩ nhiên cũng không bị làm sao.
Ngô Củ đem hai loại gạo trắng và nếp vo sạch sẽ, sau đó dùng tỷ lệ nhất định trộn lại. Sau đó Ngô Củ bắt đầu chọn đồ làm nhân bên trong.
Mọi người nhìn Công tử làm việc mà hoa cả mắt. Một đống cái đậu đặt trước mặt Ngô Củ, bên trong là đủ loại nguyên liệu nấu ăn. Tay Ngô Củ cầm muỗng nhỏ xúc nguyên liệu phát ra âm thanh “vèo vèo vèo“. Động tác cực kỳ nhanh. Trải lá đổ gạo nếp, cho nhân vào chính giữa, cho gạo nếp bao bọc bên ngoài. Các bước làm việc vừa kỳ quái vừa lợi hại.
Ngô Củ một hơi gói mười mấy cái bánh, liền thấy Tử Thanh kỳ quái nhìn mình, cười híp mắt nói:
“Tử Thanh, ngươi thích ăn điểm tâm ngọt, hay là mặn?”
Tử Thanh suy nghĩ một chút, cũng không rõ vì sao Công tử nói như vậy, nói:
“Thích ngọt hơn?”
Hắn cũng không biết điểm tâm là cái gì.
Vì vậy Ngô Củ gật gật đầu, liền bắt đầu “vèo vèo vèo” bao bánh nhân ngọt. Bao một ít bánh nhân quả khô cùng đậu đỏ, ước chừng mười mấy cái bánh ú.
Gói kỹ xong, Ngô Củ đem bánh ú nhân ngọt cho vào nồi nấu. Bởi vì thời này không có nồi áp suất, cho nên thời gian nấu hơi dài. Chờ mọi người ăn cơm trưa xong, trở về xem bánh, bên trong phòng bếp đã tràn ngập một mùi thơm ngọt rất khó có thể dùng lời diễn tả được.
Mùi vị đó hết sức kỳ lạ. Vì có dùng trái cây khô, cho nên tràn ngập mùi trái cây chua ngọt, thế nhưng còn có mùi thơm ngát của lá luộc chín. Hơn nữa mùi gạo nếp dày đặc. Có thể nói trong không khí mùi vị tầng tầng lớp lớp, quả thực liên miên không ngừng.
Tử Thanh vừa vào phòng bếp liền dùng sức lực hít hít mấy cái, kinh ngạc nói:
“Công tử, mùi này thơm quá a!”
Ngô Củ cười nói:
“Điểm tâm ngọt cho ngươi sắp ra lò.”
Nói xong cũng cho người tắt lửa, sau đó đem tất cả bánh vớt ra, đặt vào một cái chậu đồng thau chứa nước lạnh.
Bánh bởi vì bọc bằng lá, thoạt nhìn bề ngoài có chút xấu xí, bất quá mùi thơm tầng tầng lớp lớp dâng lên. Tử Thanh tuy rằng vừa ăn xong cơm trưa, thế nhưng đã thèm nhỏ dãi, phảng phất lại đói bụng.
Ngô Củ lấy một cái bánh chưng ra khỏi chậu để cho nguội, đưa cho Tử Thanh. Tử Thanh kỳ quái nói:
“Cái này... ăn được rồi sao?”
Ngô Củ cười híp mắt, thay hắn cắt dây buộc quanh cái bánh, sau đó từng tầng từng tầng lá bị đẩy ra. Lá gói đều là Ngô Củ tỉ mỉ chọn lựa, cũng được rửa sạch sẽ, mỗi lá đều nhau cũng không mỏng không dày rất vừa vặn. Mùi hương tự nhiên của lá cây trải qua luộc chín đã hoàn toàn bùng phát ra. Hòa lẫn mùi trái cây chua ngọt, phảng phất như một thiếu nữ căn tràn sức sống bên trong, béo mà không ngán.
Lá bao bánh xé ra, phần bánh bên trong căn phồng liền lộ ra. Nếp cùng gạo trắng dùng với tỷ lệ nhất định tạo thành hỗn hợp trắng loá, hòa cùng nhau thành một thể, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy như trân châu. Trên chóp nhọn của cái bánh ú còn có một hạt đậu đỏ, thoạt nhìn vô cùng dụ người.
Tử Thanh nuốt nước miếng một cái, nói:
“Vậy... Tử Thanh liền ăn.”
Ngô Củ vội vã từ bên cạnh cầm qua một cái chén nhỏ. Bên trong chén là hỗn hợp mật ong cùng nước chín, để giảm độ ngọt gắt của mật ong.
“Chấm cái này, ăn thử.”
Tử Thanh dùng đũa gắp cái bánh, nhẹ nhàng chấm vào mật ong màu vàng nhạt, rồi đem bánh chưng hướng vào trong miệng. Cắn xuống. Đậu đỏ mềm béo. Mật ong tràn ngập thơm ngọt. Gạo nếp dẻo dẻo, mà bởi vì hỗn hợp gạo trắng và nếp theo tỉ lệ thích hợp, cho nên cũng không cảm thấy dính răng. Cắn một cái xuống là thơm nức mùi trái cây. Quả khô cũng có vị chua ngọt khác với quả tươi.
Tử Thanh ăn vào quả thực là muốn ngừng mà không được. Hết một cái này, lại ăn cái khác vào bụng, đều là loại cảm giác mới, phảng phất không phải ăn cùng một thứ bánh.
Ngô Củ thấy hắn ăn nhanh, nói:
“Cẩn thận nóng bỏng miệng, ăn ngon không?”
Tử Thanh miệng đầy bánh, gật đầu liên tục, nói:
“Ngon, ăn rất ngon! Công tử, cái này ăn quá ngon, rất ngọt!”
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Chớ ăn quá nhanh, cẩn thận dính cổ nghẹn họng.”
Ngô Củ thừa dịp Tử Thanh ăn bánh ngọt, liền đi chuẩn bị một nồi bánh mặn. Tử Thanh ăn rồi, Ngô Củ liền nói Tử Thanh đi đem còn số bánh ngọt còn lại cùng mật ong đưa đi cho Thiệu Hốt, Đông Quách Nha, Quản Di Ngô cùng Bảo Thúc Nha. Tử Thanh trên đường vừa vặn gặp Công Tôn Thấp Bằng, cũng đưa cho Đại Tư Hành mấy cái.
Chờ Tử Thanh trở về, liền thấy Ngô Củ lấy ra một nồi mới, lập tức liền thèm. Ngô Củ liền cho hắn một cái. Lúc này Tử Thanh cắn một cái, nhất thời con ngươi thiếu chút trừng rớt xuống dưới. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm bánh trên đũa.
Bên trong là thịt muối!
Ngô Củ cười híp mắt nhìn Tử Thanh trừng cái bánh đối diện, cười nói:
“Tử Thanh a, bánh mặn thế nào?”
Sắc mặt Tử Thanh xanh mét, thật giống không nuốt trôi, bộ dáng đem mình nghẹn chết.
Ngô Củ làm thêm hai nồi bánh không giống nhau. Bất quá lần này không có cho mọi người, sau khi làm xong bày lên một cái mâm tinh xảo.
Lại làm thêm mấy cái bánh hoa tươi để lên. Ở ngoài vỏ bánh bôi chút dầu dừa, làm bánh vừa mềm vừa căng tròn, một mùi hoa thơm phức.
Tề Hầu tuy rằng một ngày đều ở tại Chính Sự Đường, thế nhưng hắn đã sớm nghe nói Công tử Củ nghiên cứu ra món ăn mới. Mà ngay cả Công Tôn Thấp Bằng cũng đã ăn rồi, thế nhưng hắn chờ lại chờ, vẫn chờ đến tối, còn chưa thấy Công tử Củ lại đây. Tâm tình không sao, chẳng qua là cảm thấy tức khí.
Thật vất vả đến bữa tối, liền nghe tự nhân vào bẩm báo:
“Quân thượng, Công tử Củ thỉnh cầu yết kiến.”
Tề Hầu vừa nghe, tâm tình mới chuyển tốt một ít, nhàn nhạt nói:
“Truyền vào.”
Tề Hầu đã dùng qua bữa tối. Hắn dĩ nhiên đã ăn no, muốn nhìn xem Công tử Củ có thể làm ra cái gì mang tới.
Ngô Củ toàn thân áo trắng rất khoái đi vào, phía sau có tự nhân nâng một khai đồng thau, bên trong là món bánh chưng, còn có một đĩa bánh hoa tươi.
Ngô Củ vừa đi vào đến, mùi thơm gạo nếp cùng mùi lá liền tỏa ra. Còn có một mùi thơm của hoa tươi ngọt ngào lan tỏa trong không khí. Hỗn hợp mùi thơm hòa lại cùng nhau khiến Tề Hầu sững sờ lại có điểm đói bụng.
Tề Hầu thấy Công tử Củ hành lễ, chỉ là cười nhạt nhòa nói:
“Cô đã nghe Thấp Bằng nói. Bánh bao lá tầm thường này, Thấp Bằng cũng ăn rồi, sao tính là người khác cũng chưa từng gặp?”
Ngô Củ rất bình tĩnh nói:
“Quân thượng chỉ biết một trong số đó, không biết thứ khác. Bánh Đại Tư Hành ăn qua cũng không phải cùng một loại này.”
“Ồ?”
Tề Hầu nói:
“Hoàn toàn không giống nhau?”
“Quân thượng dùng qua tự nhiên sẽ biết.”
Kỳ thực Tề Hầu đã sớm nghe Thấp Bằng khen ngợi qua, nói Công tử Củ làm món ăn gọi là “bánh ú”, thoạt nhìn giống cái núi nhỏ, ngoại hình thật là đáng yêu, phải lột vỏ mới có thể ăn. Bên trong là nhân ngọt ngào, vừa vào miệng cắn xuống quả thực dư vị ngon khó tả. Hắn một hơi ăn ba cái.
Lúc Tề Hầu nghe Công Tôn Thấp Bằng nói liền không cao hứng. Dù sao cũng là hắn muốn Công tử Củ nấu cho mình ăn, kết quả người khác ăn trước, bây giờ vừa nghe, nửa tin nửa ngờ.
Ngô Củ tự mình cuốn lên tay áo, mở bánh cho Tề Hầu.
Đem lá đẩy ra. Tề Hầu thấy Công tử Củ cẩn thận tỉ mỉ, tâm tình ít nhiều bằng phẳng, được an ủi một chút.
Chỉ thấy khi lá gói bánh bị đẩy ra, lộ ra gạo nếp óng ánh trắng lóng lánh. Trên chóp nhọn cũng có hạt đậu đỏ sáng lên dụ người. Thoạt nhìn non mềm, mùi thơm ngát. Ngoại hình thật không thể xoi mói, chỉ là trong giây lát này, Tề hầu đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy. Khi Công tử Củ lưu lại tẩm điện của hắn qua đêm, thời điểm kia da thịt trắng mịn...
Tề Hầu ho khan một tiếng, cười khẽ nói:
“Đây chính là thành tựu của Nhị ca sao?”
Ngô Củ chỉ là đem vỏ bánh mở ra, tự nhân liền mang khay đi tới, thỉnh Tề Hầu hưởng dụng.
Tề Hầu đã sớm nghe Công Tôn Thấp Bằng nói đủ rồi, lập tức làm bộ tự biết cách ăn. Hắn dùng đũa gắp bánh lên, sau đó tiện tay chấm vào chén mật ong bên cạnh, rồi cho vào miệng liền cắn.
Bên cạnh có rất nhiều cung nhân, liền thấy Tề Hầu sắc mặt “trắng“. Vừa cho vào miệng một chút, sắc mặt Tề Hầu thay đổi. Đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cứng ngắc, chậm rãi chuyển thành tái nhợt. Vẻ mặt đó thật giống cắn phải cục đá.
Tề Hầu phút chốc cảm giác nếu như là cắn trúng cục đá còn tốt hơn. Bởi vì một cục đá có thể phun ra, đem cục đá phun ra cũng coi như là hành động bình thường. Nhưng Tề hầu là ăn vào một cái bánh trắng mịn nhân thịt, lại ăn trúng một thứ mặn bên trong.
Cái thứ kia là gì? Thật ra là loài sinh vật sống ở biển, vừa nghe cũng biết là hải sản. Kỳ thực chính là con hào.
Đó là thịt hào lớn đã cắt nhỏ, được Ngô Củ dùng làm nhân bánh. Kỳ thực thịt hào đã được muối, mùi vị rất tuyệt, không có chút mùi tanh. Hào lại chọn đúng mùa, hơn nữa tươi sống, mùi vị ngon dị thường. Nhân bánh mặn ngọt vừa phải, là loại đặc biệt. Đối với người chưa từng ăn bánh ú nhân mặn căn bản không hề thấy có gì lạ, cũng coi như là ăn ngon.
Thế nhưng sai chính là sai. Tại vì cái nhân bánh có hải sản. Tề Hầu làm bộ biết ăn đã chấm bánh vào mật ong. Một cái ngọt như mật ong hòa lẫn gạo nếp thơm ngọt thì khỏi chê, nhưng bên trong nhân là hải sản, khó trách Tề Hầu mặt biến sắc như hấp hối. Phun cũng không tiện, không phun cũng không tiện...
Ngô Củ thấy vẻ mặt Tề Hầu, nhất thời có chút buồn cười. Kỳ thực Ngô Củ cũng có chút cố ý khi cho những người khác ăn bánh ngọt trước. Khi đến phiên Tề Hầu ăn hắn sẽ nghĩ như trước, cũng sẽ cho là bánh ngọt, nào biết bánh còn có vị mặn. Hơn nữa Tề hầu cũng coi như là trúng số độc đắc. Ngô Củ làm tổng cộng mấy chục cái bánh, thử bọc nhân “hải sản tươi” chỉ có một cái, bản thân cũng chỉ là bọc cho vui, nào nghĩ tới thốn như thế?
Tề Hầu mặt không hề có cảm xúc đem cái bánh ú nhân mặn dính mật nuốt chửng. Liền nghe Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Quân thượng, đó là bánh ú nhân mặn, không cần chấm mật, trực tiếp dùng là được rồi.”
“...”
Tề Hầu sắc mặt tái xanh, trong miệng vẫn còn dư vị hải sản tươi cùng mật ong ngọt lịm. Ngô Củ vội vã liền dâng lên bánh hoa tươi. Tề hầu nửa tin nửa ngờ ăn bánh hoa tươi, lúc này mới bớt sự khó chịu.
Bánh hoa tươi thơm ngọt mềm tan trong miệng, bây giờ nói không ra mỹ vị. Bất quá Tề Hầu có chút buồn bực chính là hắn cho tự nhân đi hái hoa tặng lấy lòng giai nhân. Kết quả giai nhân liền đem hoa làm thành bánh...
Tề Hầu muốn trêu chọc Công tử Củ bằng hoa, nào có biết Công tử Củ dùng bánh đùa hắn.
Sau đó Tề Hầu dùng thử bánh ú nhân ngọt. Dù sao hắn là người phương bắc, tuy rằng lúc này vẫn chưa có phân đồ ăn mặn ngọt, thế nhưng khẩu vị Tề Hầu tuyệt đối là thiên về bánh nhân ngọt. Hắn cảm thấy mình là bị Công tử Củ chỉnh.<HunhHn786>
Tuy rằng Văn Khương là người rất khó đối phó, thế nhưng Văn Khương làm việc hiệu suất không cần phải nói. Rất nhanh Lỗ Công đã chủ động hướng Chu Thiên tử thỉnh đảm nhiệm chuyện đi lại của Công chúa, thái độ phi thường ân cần.
Hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng. Ngô Củ là cáo ốm tránh né liền tránh né. Thế nhưng người có thể đi nghênh đón Công chúa, chỉ có một. Cho nên trọng trách này vẫn là rơi vào đầu Ngô Củ.
Nghênh đón Công chúa đã là vào thu, Ngô Củ luôn giả có bệnh, kết quả trước khi xuất phát thật sự bị bệnh.
Ngô Củ cảm giác mình liên tiếp mấy ngày đều có chút sốt nhẹ, miệng lưỡi không khẩu vị, ăn thứ gì cũng đều như ăn cơm trắng, mũi cũng không thông khí, hoa mắt chóng mặt, không có tinh thần.
Thế nhưng chuyện nghênh tiếp Công chúa không thể trì hoãn. Dù sao công chúa đã ở tại Lỗ quốc chờ đợi, Ngô Củ là dựa theo thời gian ra khỏi cung, chuẩn bị lên xe.
Lần này bố trí cùng lần trước phô trương hơn không ít, dù sao cũng là diễu võ dương oai mà đi.
Vì lần này là Chu Thiên tử gả vương nữ, Lỗ Công không thể đột nhiên đánh lén. Những quốc gia khác cũng không thể đánh lén. Nếu thật đánh lén, chính tuyên chiến với nhà Chu, cho nên cũng không sợ những quốc gia khác thừa lúc này gây khó khăn. Đương nhiên phải đem đội ngũ bố trí mạnh nhất. Vừa đối với Chu Thiên tử cung kính, đồng thời còn có thể hướng Lỗ Công phô trương thực lực của Tề quốc.
Lần này đội ngũ an toàn, vẫn là giao cho người có kinh nghiệm như Công Tôn Thấp Bằng dẫn dắt. Công Tôn Thấp Bằng là Đại Tư hành, một người có kinh nghiệm trên chiến trường. Tuy trong triều đình câu tâm đấu giác, hắn coi như hàm hậu thành thật, nhưng tuyệt đối không phải ngốc.
Lần trước đi Cử quốc, Công Tôn Thấp Bằng cũng quản lý đoàn người ngay ngắn rõ ràng. Ngô Củ khá tin tưởng Công Tôn Thấp Bằng. Công Tôn Thấp Bằng là bằng hữu tốt, bố trí này cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.
Đi theo đoàn có Thiệu Hốt, Đông Quách Nha, Quản Di Ngô, Thượng đại phu Bảo Thúc Nha, trung đại phu Tào Mạt.
Khi chuẩn bước lên xe, Ngô Củ hoàn có chút kỳ quái.
Tam đỉnh đều ở trong đội ngũ. Lẽ nào Tề Hầu không sợ mình mang theo Bảo Thúc Nha, Quản Di Ngô cùng Triệu Hốt làm phản?
Kết quả lên xe, nâng màn lên, trong nháy mắt Ngô Củ liền sáng tỏ. Ngô Củ vốn sốt nhẹ suýt nữa bị nóng đến hồ đồ rồi. Trong xe ngồi ngay ngắn vững vàng một nam tử mặc y phục đen.
Không phải là Tề Hầu thì là ai!
Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu, cũng không có kinh ngạc. Lần trước Tề Hầu xem như đã đi lén, lúc này cũng không phải đi lén mà là quang minh chính đại.
Theo lý mà nói Tề Hầu không thể ra khỏi biên giới, coi như là nghênh tiếp Chu Công chúa cũng không được.
Tề Hầu ngồi vững vàng cười nói:
“Cô sao lại ra khỏi biên giới? Cô chỉ cần không xuất hiện ở ngoài Tề quốc, không phải được rồi sao?”
“...”
Ngô Củ đột nhiên cảm giác thấy Tề Hầu ngoại trừ lòng dạ hẹp hòi, nham hiểm thù dai, còn có điểm vô liêm sỉ.
Dọc đường đi thân thể Ngô Củ không khỏe. Vì thời tiết bệnh thương hàn vẫn chưa khỏi. Tề Hầu liền dặn dò đội ngũ đi chậm một chút, không cần vội vã. Thời gian đón Công chúa còn sớm.
Đội ngũ vừa đi vừa nghỉ. ấy ngày sau liền tới một thị trấn có chút phồn vinh thì ngừng lại.
Năm đó Công Tôn Vô Tri làm loạn, tự lập Quốc quân. Khi Công Tôn Vô Tri đi săn bắn có một viên quan địa phương trực tiếp chém đầu Công Tôn Vô Tri. Việc đó góp phần cho Cao Hề cùng Quốc Ý Trọng nâng đỡ Công tử Tiểu Bạch thành công.
Người này hiển nhiên là “ân nhân” của Tề Hầu, chính là đại danh đỉnh đỉnh Ung Lẫm.
Lần này hành trình đội ngũ đi qua Lương Khâu, vùng đất của Ung Lẫm đã chém chết Công Tôn Vô Tri.
Ung Lẫm vì giết nghịch tặc dĩ nhiên được thăng lên làm Thượng đại phu, bây giờ đang ở trong triều, gia đình Ung Lẫm chẳng còn ở Lương Khâu. Thế nhưng dòng tộc cũng được thơm lây, tất nhiên là phụ trách nghênh tiếp Tề Hầu.
Đoàn xe ngựa đi qua nơi này, muốn ở trong nhà Ung thị hai ngày, sau đó mới tiếp tục lên đường.
Thời điểm hoàng hôn xe ngựa tiến vào Lương Khâu, hai bên đường quan chức địa phương quỳ xuống đất nghênh tiếp. Bách tính cũng dập đầy lạy. Không thể không nói đến mấy năm qua binh hoang mã loạn, Tề Hầu thượng vị xong đã yên ổn rất nhiều, bách tính cũng coi như là sống tốt hơn.
Xe ngựa chậm rãi tiến đến, rất nhanh liền đến cửa dinh thự của Ung thị. Tất cả người Ung thị đã dập đầu ở bên ngoài đón tiếp. Thoạt nhìn là gia tộc lớn, số người đông đảo.
Tề Hầu xuống xe, vẫn là như cũ nâng màn xe, dìu người bên trong đi xuống xe.
Ngô Củ một đường xốc nảy, cảm giác chân mềm nhũn. Khí trời đã chuyển lạnh, vừa ra khỏi toa xe, dĩ nhiên hắt xì một cái, Ngô Củ vội vàng dùng tay che, sợ đụng phải Tề Hầu.
Tề Hầu không phản đối, trái lại săn sóc đem áo choàng của mình cởi xuống, khoác ở trên người Ngô Củ. Hắn ôn nhu gói người kỹ lưỡng, cười nói:
“Nhị ca sợ lạnh, mặc nhiều một chút.”
Ngô Củ chóng mặt, bất quá vẫn lập tức nói:
“Tạ ơn Quân thượng.”
Tề Hầu đỡ Công tử Củ, cùng các đại thần theo sau đi vào dinh thự.
Sau khi đi vào dinh thự Ung thị, Tề Hầu được thỉnh ngồi. Sau đó lần thứ hai mọi người hành lễ.
Tề Hầu cười nói:
“Không cần giữ lễ tiết, đều đứng dậy đi.”
Hắn nói, đột nhiên nhìn về phía một trong số những người đang dập đầu. Hắn chỉ vào một nam tử tuổi trẻ, híp mắt, lại ôn nhu cười nói:
“Hả? Cô nhìn ngươi quen mặt, tên gọi là gì?”
Ngô Củ kỳ quái ngẩng đầu lên, theo hướng Tề Hầu chỉ nhìn sang. Tề Hầu nói câu này quá đột ngột, không biết còn tưởng rằng là hắn muốn đùa giỡn dân nữ đàng hoàng nữa.
Ngô Củ vừa nhìn đã thấy người bị chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, rất trẻ. Hắn mặc một thân áo bào màu xanh lam nhạt, vóc người tinh tế thon thả. Khuôn mặt trắng nõn, có thể dùng câu “đẹp như tranh vẽ” để hình dung. Tướng mạo đoan chính thanh tú, tuyệt đối là liếc mắt một cái thì không thể quên được. Đừng nói là ở niên đại này, dù quăng đến hiện đại cũng là nam thần.
Nam tử kia cúi đầu, nhìn như rất cung kính, giọng cũng trong sáng, lại ôn nhu, nói:
“Tiểu nhân là Ung Vu.”
Ngô Củ vừa nghe, đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn nam tử tuấn tú.
Khổng Tử từng nói câu “Tri Thằng chi hợp, Dịch Nha nếm thử hiểu rõ.”
Ý là nước sông Truy Thủy ở Sơn Đông cùng nước sông Thằng Thủy ở Hà Nam có hợp lại cùng nhau, Dịch Nha nếm thử liền có thể phân biệt ra được.
Mà người nam tử trẻ tuổi trước mắt này, chính là một trong những cận thần mà sau này Tề Hầu sủng ái nhất. Quản Di Ngô trước khi lâm chung đã để lại di huấn, nhất quyết không thể để cho nịnh thần này làm tướng quốc. Thời điểm Tề Hầu bệnh nặng, đã bị giam lỏng tại tẩm điện, Công tử Vô Khuy cấu kết loạn thần bức bách Công tử Chiêu phải ra khỏi Tề quốc đên Tống quốc lánh nạn. Hắn là một trong những loạn thần đó.
Được cho là ông tổ ngành đầu bếp. Là nhân vật chính mà Khổng Tử nhắc đến. Ung thị, tên Vu, tự Nha, còn có thân phận người Dịch...
Dịch Nha!