Thiệu Hốt còn muốn trêu đùa Đông Quách Nha, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy nên cảm kích Đông Quách Nha. Vừa rồi Tề Hầu xốc màn xe đi ra, trong nháy mắt, Thiệu Hốt nhanh chóng đem biểu tình của tất cả mọi người thu hết vào đáy mắt.
Công Tôn Thấp Bằng là kinh ngạc. Công tử Nguyên là sợ hãi. Đông Quách Nha lại là hiểu rõ.
Thiệu Hốt nhìn Tề Hầu cùng Công tử Củ đi vào doanh trướng, lập tức quay đầu nghiến răng nghiến lợi với Đông Quách Nha.
“Ngươi có phải đã sớm biết Tề Hầu ở trên Truy Xa hay không?”
Đông Quách Nha lúc này mới buông lỏng tay ngăn chặn Thiệu Hốt, lắc đầu nói:
“Cũng không sớm, chỉ là so với Thiệu tiên sinh sớm hơn nửa ngày.”
“Ngươi làm sao mà biết được?”
“Đoán. Thiệu tiên sinh còn nhớ rõ lúc đưa tiễn biểu tình Quốc tử ra sao không?”
Thiệu Hốt hồi tưởng, đột nhiên liền nghĩ tới Quốc tử cùng Cao tử là Thượng Khanh, bởi chính Chu Thiên tử đích thân chỉ định làm giám quốc. Chỉ cần có hai người này, việc lớn nhỏ ở Tề quốc đều cần thông qua bọn họ mới có thể thi hành. Cho nên ngạo khí của Cao tử cùng Quốc tử là từ trong xương cốt.
Đối với Quốc Ý Trọng mà nói, Công tử Củ là bại thần, có gì đáng kể? Căn bản không cần cho sắc mặt tốt. Nhưng mà ở thời điểm Quốc tử đưa tiễn vẫn luôn cung kính. Thái độ này rất có vấn đề.
Chỉ là lúc ấy Thiệu Hốt tâm tình kích động, một lòng nghĩ muốn ra khỏi Tề quốc, căn bản đã quên suy xét.
Thiệu Hốt có chút phẫn hận, đương nhiên là phẫn hận chính mình. Đại ca Nhị ca thường nói hắn nghĩa khí hỏng việc, Thiệu Hốt có chút tức giận bất bình, nhưng hiện tại xem ra hắn đúng là kém, dễ hỏng việc.
Thiệu Hốt đem bảo kiếm nắm chặt ở trong tay, sắc mặt âm trầm một mảnh, đột nhiên nhìn về phía Đông Quách Nha, nói:
“Răng Nhọn, ngươi nói theo ta đi săn thú mà.”
Đông Quách Nha rất là bất đắc dĩ, biết Thiệu Hốt hiện tại tâm tình không tốt lắm, cần phát tiết một chút. Vì thế hắn chắp tay nói:
“Liều mình cùng quân tử.”
Tề Hầu cùng Ngô Củ song song tiến vào doanh trướng.
Hổ Bí Quân tuy rằng không có chân chính ra chiến trường, nhưng được huấn luyện rất tốt, thực mau liền bố trí quanh doanh trướng. Nhưng bởi vì chuyện Tề Hầu là bảo mật, cho nên Hổ Bí Quân chỉ là canh giữ một cái chủ doanh chuẩn bị cho Ngô Củ. Chung quanh chủ doanh còn có mấy cái doanh trướng đồng dạng, vì Công Tôn Thấp Bằng cùng Công tử Nguyên cũng đều là quý tộc, không thể chậm trễ.
Doanh trướng xong, Tề Hầu cùng Ngô Củ liền vào. Ngô Củ sợ Tử Thanh đường đột Tề Hầu, liền nói:
“Tử Thanh, ngươi ở ngoài chờ.”
Tử Thanh vừa rồi thấy Tề Hầu đột nhiên từ Truy Xa vén rèm ra, cũng sợ không nhẹ, nhanh dạ một tiếng, liền ngoan ngoãn đứng ở ngoài trướng.
Tề Hầu đi ở phía trước, tự mình xốc mành thay Ngô Củ, cười nói:
“Đại Hành Nhân, mời.”
Bởi vì bên ngoài có Hổ Bí Quân tuần tra, Tề Hầu lại nói không muốn lộ ra thân phận, cho nên Ngô Củ chỉ là hơi cúi đầu, liền vào doanh trướng. Tề Hầu cũng đi theo vào, sau đó đem mành buông xuống.
Doanh trướng tuy rằng không gian rất lớn, nhưng bố trí tương đối đơn sơ. Đi vào, đầu tiên có thể nhìn thấy một cái bàn. Trên bàn trưng bày thực đầy đủ, bên cạnh là chiếu. Một cái giường rộng khoảng một sải tay. Trừ những thứ đó ra, chỉ là có cái rương đựng quần áo vật dụng linh tinh.
Ngô Củ tiến vào không có tùy ý đi lại, chỉ là nhìn lướt qua bố trí. Thời điểm nhìn thấy chỉ có một cái giường, Ngô Củ hơi chút tạm dừng, sau đó liền cúi đầu không nói gì.
Tề Hầu cũng nhìn quét qua một chút, ngay sau đó ngồi ở cái chiếu bên bàn, cười nói:
“Nhị ca, mời ngồi.”
Ngô Củ cũng không chối từ, cảm tạ xong sau đó ngồi xuống. Tề Hầu nhìn nhìn sắc mặt của Ngô Củ, sau đó đột nhiên duỗi tay lại, tựa hồ muốn chạm vào Ngô Củ. Trong nháy mắt, thân thể Ngô Củ đột nhiên lui về phía sau. Động tác có chút đột ngột, nháy mắt tạo ra khoảng cách rất lớn.
Ngô Củ lui về phía sau, đột nhiên mới có chút hối hận.
Thân thể của mình nghiêng về phía sau. Tay Tề Hầu ở giữa không trung, có thể nói là xấu hổ. Làm Tề Hầu xấu hổ, có thể có chuyện tốt sao?
Ngô Củ trong nháy mắt có chút hối hận. Nhưng mà việc đã đến nước này, nào nghĩ đến Tề Hầu chỉ là hơi hơi mỉm cười, thực tự nhiên thu hồi tay, sửa thành phủi phủi quần áo chính mình. Hắn chỉ chỉ chỗ tóc mai, cười nói:
“Nhị ca, thái dương có mồ hôi, sợ là ở trên Truy Xa ngủ say cọ ra.”
Ngô Củ nhanh dùng tay áo che lấp xoa xoa thái dương, cũng không biết rốt cuộc có mồ hôi hay không, vội vàng nói:
“Tạ ơn Quân thượng.”
Tề Hầu cười cười, nói:
“Nhị ca đi đường xa mệt nhọc, sắc mặt không tốt lắm, nghỉ ngơi trước, trong chốc lát bữa tối xong, Cô sẽ kêu ngươi.”
Ngô Củ có chút hồ nghi nhìn về phía Tề Hầu. Tề Hầu nói rất chân thành. Ngô Củ còn nhớ rõ vừa rồi ở trên Truy Xa không cẩn thận ngủ, vừa tỉnh lại liền thấy được mặt Tề Hầu. Cảm giác đó kỳ thật thực rất dọa người. Ở trước mặt Tề Hầu, Ngô Củ không dám ngủ.
Ai sẽ an tâm ngủ ở bên cạnh một con hổ không có nhân tính như vậy chứ!
Ngô Củ tuy rằng không muốn ngủ, cũng không dám ngủ, nhưng nếu phải cùng Tề Hầu mặt đối mặt nói chuyện phiếm tán gẫu, còn không bằng thống khoái chấp nhận. Vì thế Ngô Củ nhanh tạ ơn, giả buồn ngủ, nằm ở trên giường.
Tề Hầu nhìn người đưa lưng về phía mình, khóe miệng khơi mào ý cười, không nói gì.
Doanh trướng không cách âm, âm thanh bên ngoài rất rõ ràng. Hổ Bí Quân tới tới lui lui tuần tra, còn có âm thanh Công Tôn Thấp Bằng thị sát. Từng tiếng từng tiếng truyền vào, Ngô Củ chỉ là giả đang ngủ, nghe được rành mạch. Còn nữa Tề Hầu ngồi ở trước bàn tĩnh tọa, ngẫu nhiên ống tay áo cọ xát phát ra âm thanh rành mạch. Trong lúc nhất thời, trong doanh trướng cực kỳ im lặng, loại im lặng này có chút đáng sợ......
Làm Ngô Củ không khỏi nghĩ tới đời trước khi mình ở bệnh viện. Nơi đó thực an tĩnh, suốt ngày không có người đến thăm, nếu có hộ lý tới cũng chỉ là nhẹ nhàng tiến vào thay đổi truyền dịch, sau đó lại đi ra, cứ vòng đi vòng lại như vậy.
Thẳng cho đến ngày đó, khi hộ nói:
“Ngô Củ, Ngô tiên sinh tới gặp cậu.”
Sau đó...
Ngô Củ cũng không biết có phải do quá an tĩnh hay không, cho nên mới nhớ tới những chuyện nhàm chán đó. Ở thời điểm chết, trái tim Ngô Củ cũng không có gì. Hiện giờ nhớ lại mới chậm rãi cảm thấy có chút đau đớn chết lặng.
Đôi mắt Ngô Củ có chút đỏ lên, bên trong tơ máu dày đặc, hơi hơi hí mắt.
Ngồi ở bên bàn, Tề Hầu đột nhiên giật mình, nói:
“Nhị ca? Ngủ không được sao?”
Ngô Củ hoảng sợ, vội vàng từ trong suy giãy giụa ra, nhắm mắt lại làm bộ ngủ say.
Tề Hầu nói một tiếng, không nghe được đáp lời, cũng liền không nói nữa.
Ngô Củ cũng không biết mình nhịn bao lâu, nằm đến eo có chút đau, lúc này giọng Công Tôn Thấp Bằng ở bên ngoài vang lên.
“Đại Hành Nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong.”
Ngô Củ nhanh mở to mắt, cao giọng nói:
“Được rồi, ta đã biết.”
Ngô Củ ngồi dậy, chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tề Hầu cười nói:
“Cô thấy tối nay không tồi, nhị ca có thể cùng Cô đi đến lửa trại uống rượu dùng bữa được không?”
Ngô Củ có chút không tán đồng nhìn thoáng qua Tề Hầu.
Tề Hầu là “nhập cư trái phép”, thế nhưng còn muốn lộ mặt quang minh chính đại. Vạn nhất có Hổ Bí Quân nhận ra hắn thì sao?
Nhưng Ngô Củ nghĩ lại.
Tề Hầu đa mưu túc trí, chỉ sợ một ngàn Hổ Bí Quân đến đây đều là người không quen biết hắn, cho nên hắn không có gì băn khoăn!
Tề Hầu cùng Ngô Củ từ doanh trướng ra tới, Công Tôn Thấp Bằng kinh ngạc. Bữa tối đưa đến doanh trướng cho hai người cũng vừa tới, thế nhưng bọn họ đã đi ra, khiến cho bữa tối lại mang xuống.
Chỗ lửa trại, binh lính ngồi vây quanh, vừa nói vừa cười. Thiệu Hốt đứng ở trong đám người, trong tay là một con thú đã săn được. Đó là một con heo rừng, chuẩn bị đặt lên lửa nướng.
Đông Quách Nha đứng ở một bên, mặt có chút xám như tro. Trường bào màu trắng cũng nhăn nheo bèo nhèo, vạt áo có chỗ còn bị rách, trên mặt có vết máu, bất quá không nghiêm trọng lắm.
Thiệu Hốt tự động thủ đem heo rừng đặt lên lửa, cười nói:
“Răng Nhọn, ngươi không được nha. Chỉ một con heo rừng mà làm ngươi thê thảm nhiều như vậy, quần áo cũng rách?”<HunhHn786>
Đông Quách Nha dù ở phòng bếp nhóm lửa cũng không chật vật như vậy. Tựa hồ không muốn nhớ lại chuyện vừa rồi, hắn liên tục xua tay, nói:
“Thiệu tiên sinh, đừng nói nữa.”
Thiệu Hốt không có để ý, thực mau liền hòa cùng bọn lính hi hi ha ha. Ngay lúc này, tươi cười trên môi Thiệu Hốt đột nhiên đọng lại ở trên mặt. Binh lính bên cạnh quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Đại Hành Nhân cùng một vị y phục đen đi tới. Đám lính vội vàng nín thở ngưng thần, cũng không còn tươi cười.
Những binh lính không biết Thiệu Hốt sở dĩ sắc mặt không tốt không phải bởi vì Ngô Củ, mà là bởi vì “vị y phục đen” đi theo Ngô Củ.
Tề Hầu đi tới, cười cười nhìn con heo rừng đặt trên lửa nướng, nói:
“Trung Thứ tử không chỉ là tài hoa xuất chúng, săn thú cũng là một cao thủ.”
Thiệu Hốt liền ôm quyền, thực hào sảng nói:
“Lữ Chủ thư quá khen.”
Ngô Củ thiếu chút nữa bị Thiệu Hốt làm tức chết. Hắn gọi thẳng thị của Tề Hầu, còn tự xưng Tề Hầu là Chủ thư. Người khác không biết không trách, Thiệu Hốt rõ ràng là cố ý chiếm tiện nghi, hơn nữa ở trước mắt bao nhiêu người chiếm tiện nghi. Mà Tề Hầu hiện tại không thể phát tác.
Ngô Củ vì Thiệu Hốt đổ mồ hôi lạnh. Đông Quách Nha cũng liên tục vỗ vai Thiệu Hốt. Thiệu Hốt là đến bến cập thuyền, chiếm tiện nghi xong liền chuẩn bị rút lui, phi thường “không có sợ hãi” nhìn thoáng qua Tề Hầu, sau đó xoay người nói:
“Răng Nhọn, cùng ta đi uống rượu!”
Hắn nói xong lôi kéo Đông Quách Nha đi. Đông Quách Nha vội vàng hướng Tề Hầu cùng Ngô Củ vội vàng hành lễ, lúc này mới để Thiệu Hốt cường ngạnh túm đi.
Tề Hầu nhìn Thiệu Hốt túm Đông Quách Nha đi.
Bộ dạng Đông Quách Nha cùng đời trước cơ hồ là giống nhau như đúc, chỉ là trẻ hơn rất nhiều. Hiện tại hắn trẻ hơn lần đầu tiên gặp Tề Hầu ở đời trước.
Tề Hầu sau khi trọng sinh cũng từng phái người đi tìm Đông Quách Nha, nhưng cũng không có tìm được Đông Quách Nha. Ai ngờ Đông Quách Nha lúc này ở phòng ăn làm cu li, lại còn kết bạn cùng Công tử Củ.
Tề Hầu như suy tư gì.
Ngô Củ đi đến bên lửa trại ngồi xuống, Tề Hầu cũng đi tới ngồi xuống. Nhìn con heo rừng bị nướng trên lửa, hắn không khỏi cười nói:
“Nghe nói Đại Hành Nhân tài nghệ nấu nướng xuất chúng. Ở đây rừng núi hoang vắng, có thể đem món heo thô xấu này làm thành mỹ vị hay không?”
Ngô Củ thực bình tĩnh nhìn lửa trại. Ngồi vây quanh là Hổ Bí Quân hai mặt nhìn nhau, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Chủ thư này thật lớn mật, thế nhưng dám nhắc tới chuyện Đại Hành Nhân làm thiện phu. Nói chuyện mất mặt này, còn muốn Đại Hành Nhân tự mình làm món ăn, chỉ sợ phải bị trách phạt!
Ngô Củ chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tề Hầu, liền biết Tề Hầu muốn làm khó dễ mình.
Vừa mới bị Thiệu Hốt làm cho khó coi nên muốn trả thù sao? Tề Hầu người này, nói dễ nghe là hùng tài vĩ lược, bá chủ kinh thế. Nói không dễ nghe là bảo thủ, đặc biệt lòng dạ hẹp hòi.
Ngô Củ chỉ là hơi cười. Bộ dạng vốn là không tầm thường, dưới ánh lửa gương mặt chiếu rọi đỏ thắm, ánh mắt phảng phất có thể cất chứa ánh sao, rực rỡ lung linh, đẹp không sao tả xiết.
Ngô Củ lần này cười làm những Hổ Bí Quân ngồi bên cạnh ngây ngẩn cả người. Công Tôn Thấp Bằng cũng sửng sốt một giây, rồi nhanh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, che dấu xấu hổ.
Ngô Củ học theo lời vừa rồi của Thiệu Hốt, cũng coi như là học đến đâu dùng đến đó, không nhanh không chậm nói:
“Lữ Chủ thư lời này sai rồi. Heo rừng tuy rằng ngoại hình thô xấu, nhưng xem người xem chuyện không thể nhìn bên ngoài mà bàn luận. Chỉ biết ngoại hình, không biết bên trong là hoàn toàn nông cạn thiếu học.”
Tề Hầu vẫn luôn nhìn chăm chú vào Ngô Củ. Ngô Củ có thể rõ ràng nhìn thấy tuy rằng Tề Hầu biểu tình vẫn thực đạm nhiên như cũ, nhưng dưới ánh lửa bập bùng nổi bật cơ bắp trên gương mặt Tề Hầu hơi giật một chút. Cái này làm cho trong lòng Ngô Củ tức khắc có một loại không thoải mái.
Tề Hầu khẽ cười một tiếng, ngữ khí vẫn cứ thực nhạt, nhìn như khiêm tốn nói:
“Đại Hành Nhân dạy rất phải, bất tài thật là phải học.”
Ngô Củ híp mắt cười một tiếng, nói:
“Tự học hỏi, không dám dạy.”
Lúc nghe nói cái này, cơ bắp trên mặt Tề Hầu giật rõ ràng, hoàn toàn không nói nên lời.
Ngô Củ lúc này mới sửa y phục của mình, phất tay nói:
“Tử Thanh, đem cái hộp của ta mang tới đây.”
Tử Thanh vội vàng dạ, rồi chạy về trướng. Không bao lâu hắn ôm ra một cái hộp gỗ lớn.
Tử Thanh đem hộp đưa cho Ngô Củ. Ngô Củ đặt hộp ở trên mặt đất, sau đó mở nắp ra. Trong hộp thế nhưng có rất nhiều đồ vật. Mấy cái dao nhỏ sắc bén đặt bên trái hộp, bất quá dao nhỏ hình dạng rất kỳ quái, không giống vũ khí chiến đấu. Bên phải hộp là vô số ô vuông, mỗi ô vuông đều có cái nắp, vừa mở nắp ra đã ngửi thấy mùi hương nói không nên lời, làm ngón tay người ta động đậy.
Hổ Bí Quân đều là thô nhân, chưa từng gặp qua dao nhỏ dùng nấu nướng, cũng chưa thấy qua những gia vị đầy màu sắc, một đám đều hai mặt nhìn nhau.
Ngô Củ đem hộp mở ra, lập tức đứng dậy, đem tay áo kéo lên tới khủy tay, lộ ra hai cánh tay trắng nõn.
Bên cạnh là Hổ Bí Quân, còn có Công Tôn Thấp Bằng, ngay cả Công tử Nguyên vẫn luôn núp ở phía sau không dám nói lời nào cũng cả kinh.
Công tử Củ này thật sự muốn đích thân nấu nướng sao?