Những người khác đều không thấy được Ngô Củ đánh Tề Hầu. Cũng không ai dám tưởng tượng Công tử Củ có thể đánh Tề Hầu. Thiệu Hốt nhìn thấy mu bàn tay Tề Hầu có vết máu, còn tưởng rằng đêm qua Tề Hầu cùng mỹ nhân vui vẻ.
Ngô Củ lại bình tĩnh ngẩng đầu nhìn nhìn bên ngoài. Hiện giờ là buổi sáng, mặt trời đang từ từ lên cao. Bởi vì là ngày mùa hè, ánh nắng rất nhiều, chiếu vào phòng, đến cả trên bàn.
Ngô Củ nhướng mày.
Ngay cả Đông Quách Nha cũng nhìn ra bên ngoài. Sau đó hắn thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chiếu, sáng suốt không nói chuyện.
Ngô Củ lại tránh đi đề tài này, giống như không nghe thấy, chắp tay hành lễ nói:
“Quân thượng, hôm qua ban đêm đã nhận được hồi báo của Hổ Bí Quân đi Lương Phủ Sơn. Trong núi Lương Phủ Sơn xác thật có một tiều phu họ Tào ẩn cư. Nhưng cụ thể không biết có phải Tào Mạt hay không. Củ xin đi trước đến đó tìm Tào Mạt.”
Tề Hầu ho khan một tiếng, lúc này mới buông tay xuống, đem bàn tay đáp ở đầu gối. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, dáng người đĩnh đạc, rất có khí chất vương giả, cười tủm tỉm nói:
“À... Nhị ca muốn đi Lương Phủ Sơn. Được, chỉ cần thân thể nhị ca không còn đáng ngại, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành. Trước khi khởi hành nhớ thông báo cho Cô một tiếng là được, Cô cần chuẩn bị một chút.”
Ngô Củ vừa nghe, lập tức nói:
“Quân thượng cũng muốn cùng đi?”
Tề Hầu cười nói:
“Không thể cùng đi sao?”
“Quân thượng, Hổ Bí Quân đi tìm hiểu tin tức về nói là trong núi xác thật có tiều phu họ Tào. Nhưng Lương Phủ Sơn dân cư thưa thớt, trong núi không có người ở. Người dưới chân núi cũng không biết tiều phu họ Tào cụ thể ẩn cư ở nơi nào. Chuyến này đi Lương Phủ Sơn chỉ sợ ăn ngủ ngoài trời nơi núi sâu, Quân thượng nếu đồng hành, chỉ sợ......”
Ngô Củ nói còn chưa xong, Tề Hầu đã cười xua tay. Tay áo màu đen phát ra một tiếng “phạch“.
“Nhị ca chớ lo lắng. Cô đã từng chịu khổ còn nhiều hơn so với nhị ca, không phải sao?”
Ngô Củ nghe đến đó cũng liền không có phản đối nữa.
Kỳ thật nói cũng đúng. Tề Hầu không phải thừa kế ngôi vị dễ dàng như bình thường. Trên hắn có đại ca, còn có “nhị ca” là mình đây. Đại ca đã chết, Công Tôn Vô Tri còn chạy ra chặn ngang, khiến cho Tề Hầu phải đào vong. Thời gian đào vong đó chỉ sợ chịu không ít khổ cực. Tề Hầu có thể chịu khổ. Mỗi quân vương muốn đạt danh vị đều có một điểm giống nhau, đó chính là bọn họ có thể chịu khổ.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Mình may mắn đi chuyến này cùng Tề Hầu là chịu khổ. Nếu là cùng hưởng phúc, mạng mình cũng không lâu...
Ngô Củ lập tức chắp tay nói:
“Vậy Củ cho người chuẩn bị một chút, buổi chiều liền khởi hành.”
Thiệu Hốt nhìn qua Ngô Củ, ánh mắt không đồng ý.
Công tử Củ hôm qua bệnh thành như vậy, sắc mặt trắng bệch như lập tức tới hoàng tuyền. Hôm nay vừa vặn chuyển tốt một ít, nhưng thân mình vẫn rất suy nhược, thế nhưng buổi chiều còn muốn khởi hành.
Ánh mắt Thiệu Hốt không đồng ý thực rõ ràng. Đông Quách Nha nhìn Thiệu Hốt, cho hắn một ánh mắt. Thiệu Hốt thấy được Đông Quách Nha nhìn mình “làm mặt quỷ” không hề đặt ở trong mắt, ngược lại nói:
“Công tử hôm qua bệnh nặng, Thiệu Hốt không đồng ý buổi chiều liền khởi hành.”
Ngô Củ nhìn qua Thiệu Hốt. Thấy hắn có thái độ dị thường kiên quyết, Ngô Củ sợ hắn chọc giận Tề Hầu. Tề Hầu thoạt nhìn thực chú trọng nhân tài, cũng đóng tròn vai Chủ thư khi đi theo đội quân đến Cử quốc.
Nhưng như vậy có thể chứng minh hắn là một người yêu người tài như mạng sao?
Kỳ thật Ngô Củ không biết Tề Hầu trừ bỏ thích người tài, kỳ thật còn mang thù dai.
(Tào Mạt có chỗ ghi Tào Quệ hay Tào Uế, mình sẽ dùng Tào Mạt nha các bạn)
Ở đời trước hắn bị Tào Mạt làm mất hết thể diện.
Lần đầu tiên, Tào Mạt giúp Lỗ quân đánh bại Tề quân ở Trường Thược (cũng gọi là Trường Chước, nay ở đông bắc Lai Vu, Sơn Đông), đã làm Tề Hầu mất mặt mũi.
Lần thứ hai tại hội chư hầu ở Ấp Kha, Tào Mạt lại dám can đảm cầm chủy thủy bắt cóc Tề Hầu, làm mặt mũi Tề Hầu bị quét sạch hết trước mặt toàn quân. Có thể nói như bị hung hăng tát vào hai bên má làm mặt méo mó, cái miệng há rộng, âm thanh to đến vang dội.
Tề Hầu đích xác thích người tài hoa, nhưng đồng thời cũng kiêng kị người tài hoa có gan dạ lại sáng suốt. Sở dĩ Tề Hầu chủ động đi theo là bởi vì hắn phải tự mình thu phục người tài. Thứ nhất hắn muốn dùng lời lẽ khuyên bảo Tào Mạt làm việc cho mình. Thứ hai nếu Tào Mạt gàn bướng hồ đồ, cũng có thể tự mình trừ hậu hoạn.
Ngô Củ không biết Tề Hầu còn ôm một nửa sát tâm.
Thiệu Hốt nói xong, Ngô Củ vừa muốn ngăn cản hắn, Tề Hầu lại cười nói:
“Cô cùng Thiệu sư phó thật ra nghĩ giống nhau.”
Hắn nói lời này, Thiệu Hốt nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin tưởng. Bất quá thực mau Thiệu Hốt liền tránh đi.
Tề Hầu lại thưởng thức ánh mắt không thể tin tưởng của mọi người, thật tự nhiên cười nói:
“Nhị ca thân mình suy yếu, Cô xem ở trong mắt, đau ở trong lòng. Hiện giờ nhị ca đã tốt hơn, nhưng cũng không thể quá mức mệt nhọc. Ít nhất cũng nên nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta lại thương nghị việc đi Lương Phủ Sơn.”
Ngô Củ nghe Tề Hầu nói giọng nhão nhão dính dính, rất ái muội, thái độ lại ôn nhu như nước, trong lòng chỉ thấy ớn lạnh.
May mắn mình không phải nữ nhân. Tề Hầu dùng thái độ này, lại là vua của một nước, có nữ nhân nào không bị hắn mê hoặc?
Thiệu Hốt vẫn dùng vẻ mặt như thấy kẻ ngu nhìn Tề Hầu. May mà ánh mắt chỉ là lướt qua giây lát, Tề Hầu cũng không phát hiện.
Đông Quách Nha yên lặng đổ mồ hôi.
Tề Hầu nói xong, một hai phải cùng bọn họ dùng bữa. Chỉ là một ít cơm thừa canh cặn, sao có thể để Tề Hầu nuốt vào bụng. Ngô Củ phân phó tiểu đồng Tử Thanh mau đi phòng bếp lấy đồ ăn mới tới. Tử Thanh định đi, Tề Hầu lại đứng lên, nói:
“Thôi, nhị ca thân mình không tốt dùng bữa sáng xong thì nghỉ ngơi, Cô không quấy rầy nhị ca.”
Tề Hầu ở nơi này một chút, sau đó liền rời đi, chỉ để lại một đống ôn nhu như nước cùng lời nói thân thiện làm cho mọi người không thể hiểu được.
Tề Hầu đi ra khỏi phòng, về chỗ của mình.
Hắn vào phòng ngồi xuống, còn nhắm mắt, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Rõ ràng đôi mắt nhắm, mí mắt lại chuyển động, sắc mặt cũng chậm rãi biến đổi.
Tề Hầu đột nhiên mở to mắt. Một đôi mắt hổ sắc bén nhìn rất có uy nghiêm, đầy lạnh lùng. Hắn trầm giọng nói:
“Người đâu, mời Thấp Bằng lại đây.”
Công Tôn Thấp Bằng sáng sớm đã bị Tề Hầu truyền triệu. Hắn còn đang dùng bữa sáng. Không biết là sự tình gì, bất quá khẳng định thực gấp, hắn lập tức vội vàng thay quần áo súc miệng, sau đó chạy đến chỗ Tề Hầu.
Thời điểm Công Tôn Thấp Bằng đi đến, cửa đang mở, Tề Hầu đứng đưa lưng về phía cửa. Trường bào màu đen cùng thân mình cao lớn nhìn đầy uy quyền cũng lạnh thấu xương.
Công Tôn Thấp Bằng vội vàng tiến lên, hành lễ nói:
“Thấp Bằng bái kiến Quân thượng.”
Tề Hầu giơ tay nói:
“Thấp Bằng xin đứng lên, không cần giữ lễ tiết.”
Công Tôn Thấp Bằng cảm tạ đứng thẳng thân thể, nhưng không dám ngẩng đầu, liền yên lặng nghe Tề Hầu phân phó. Sắc mặt Tề Hầu vẫn cứ u ám, lạnh lùng nói:
“Thấp Bằng, làm phiền ngươi lại đi Cử cung một chuyến. Ngươi nói... bởi vì bị thích khách hành thích nên Đại Hành Nhân lại bị bệnh một trận. Hôm qua đã đưa thư về Lâm Tri Thành báo cho quả quân, thỉnh Cử Công đôn đốc điều tra rõ ràng việc này.”
Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe đã biết nguyên do Tề Hầu muốn tạo áp lực cho Cử Tử. Trong lòng hắn có chút không rõ.
Chẳng lẽ do hành vi ngả ngớn của Cử Tử hôm qua khiến cho Tề Hầu bất mãn?
Công Tôn Thấp Bằng đoán đúng rồi. Cử Tử hôm qua công nhiên đi vào dịch quán, đối với Công tử Củ động tay động chân. Tuy rằng Công tử Củ cùng Tề Hầu ở phương diện tranh vị xem như địch, nhưng Tề Hầu lòng dạ hẹp hòi có tiếng, luôn bênh vực người của mình. Ở Cử quốc, Công tử Củ chính là Đại Hành Nhân do Tề Hầu khâm định. Một trung đại phu của Tề quốc, có đặc quyền như thế lại bị Cử Tử đối đãi khinh miệt, sao có thể không chọc giận Tề Hầu.
Tề Hầu cảm giác mình bị Cử Tử đánh vào mặt, càng nghĩ tất nhiên càng tức giận. Đặc biệt nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Công tử Củ, còn có mu bàn tay bị cào chảy máu của hắn thì tức giận càng tăng. Một nam nhi Tề quốc cớ gì bị một người Cử quốc nho nhỏ nhục nhã, thật sự không thể chấp nhận.
Tề Hầu lạnh lùng cười, nói:
“Thấp Bằng, ngươi biết tính nết Cô mà, chuyện này không cần cho Cử Công mặt mũi.”
Công Tôn Thấp Bằng âm thầm kinh hãi. Kỳ thật cho tới nay, tất cả mọi người đều cảm thấy bởi vì Tề Hầu chịu ân với Cử Tử, cho nên sau khi đăng cơ khẳng định cùng Cử quốc giao hảo, sẽ không tấn công Cử quốc. Bất quá Công Tôn Thấp Bằng không cảm thấy như vậy. Cử quốc là láng giềng hoà thuận, nhưng cũng không thể bỏ qua. Đại Tư Hành như là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, Công Tôn Thấp Bằng tất nhiên có khả năng nhìn ra Tề Hầu sớm muộn gì cũng tiêu diệt Cử quốc, chỉ là chưa có cơ hội.
Công Tôn Thấp Bằng lập tức ôm quyền nói:
“Dạ! Quân thượng yên tâm.”
Tề Hầu nâng tay, nói:
“Đi đi.”
Công Tôn Thấp Bằng lập tức xoay người đi. Ở ngay lúc này, Tề Hầu đột nhiên nói:
“Thấp Bằng đợi một chút.”
Công Tôn Thấp Bằng lập tức tạm dừng bước, nói:
“Quân thượng.”
Tề Hầu chần chờ một chút, nói:
“Ngươi mang theo Công tử Nguyên.”
Công tử Nguyên là con thứ hai của Tề Hầu. Trên đường bởi vì Công tử Nguyên có hành vi chọc giận Tề Hầu, cho nên vẫn luôn bị lạnh nhạt. Bất quá đã qua nhiều ngày lạnh nhạt cũng tiêu tan một ít, Tề Hầu cũng muốn cho Công tử Nguyên một cơ hội.<HunhHn786>
Nào biết Tề Hầu vừa nói xong, Công Tôn Thấp Bằng có chút khó xử. Ánh mắt kia sao có thể thoát được Tề Hầu. Hắn nhíu mày nói:
“Sao ấp a ấp úng?”
Công Tôn Thấp Bằng khó nói, có chút lắp bắp, chắp tay nói:
“Dạ... bẩm Quân thượng... Công tử...”
Tề Hầu phất tay.
“Cứ nói đừng ngại.”
Công Tôn Thấp Bằng cắn răng một cái, nói:
“Công tử... sáng sớm hôm nay đã vào Cử cung rồi.”
“Hử?”
Tề Hầu nhíu mắt lại, chỉ là phát ra một giọng mũi, lại thúc giục Công Tôn Thấp Bằng tiếp tục nói.
Công Tôn Thấp Bằng lại nói:
“Cử Công sáng sớm đã cho người tới mời Công tử tiến cung dự tiệc, nói là tẩy trần cho Công tử. Công tử đi hơn nửa canh giờ rồi.”
Tề Hầu vẫn híp mắt, sau khi nghe xong thật lâu sau cũng không nói chuyện. Công Tôn Thấp Bằng cảm giác mồ hôi lạnh chảy xuống. Tề Hầu rốt cuộc nhàn nhạt nói chỉ một chữ.
“Tốt.”
Công Tôn Thấp Bằng không biết đây là có ý tứ gì, cũng không biết chữ “tốt” này là nhằm vào Cử Tử, hay là nhằm vào chính mình, hoặc là nhằm vào Công tử Nguyên.
Tề Hầu rốt cuộc lại nói chuyện.
“Ngươi đi đi, tức khắc tiến Cử cung, nhớ rõ... không cần cho Cử Công mặt mũi.”
Công Tôn Thấp Bằng ôm quyền nói:
“Dạ, Thấp Bằng cáo lui.”
Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha trở về phòng. Mới vừa vào sân, liền nghe được tiếng vó ngựa. Thiệu Hốt có chút kỳ quái, không biết lại là ai tới, bất quá tiếng vó ngựa tựa hồ là đi xa, hẳn là đi rồi.
Chỗ Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha ở chỉ cách đường phố một mặt tường, Thiệu Hốt dứt khoát nhảy lên. Áo bào trắng chợt lóe, người đã trực tiếp ở trên đầu tường.
Đông Quách Nha hoảng sợ. Hắn không phải kiếm khách, cũng không có công phu, chỉ là có sức mạnh mà thôi. Thấy Thiệu Hốt đột nhiên nhảy lên tường, Đông Quách Nha vội vàng nói:
“Trung Thứ tử, để ý một chút.”
Thiệu Hốt ném xuống một ánh mắt xem thường.
Ta bốn tuổi đã tập kiếm, hiện giờ tới tuổi này còn có thể từ trên tường rơi xuống sao? Nếu như thế sẽ làm người khác cười đến rụng răng!
Thiệu Hốt không để ý tới, nhìn ra bên ngoài. Hắn thấy Công Tôn Thấp Bằng mặc một thân giáp đen, mang theo một đội Hổ Bí Quân, ước chừng trăm người, từ dịch quán đi ra ngoài, không biết đi chỗ nào.
Hắn thấy có chút kỳ quái, lại từ trên tường nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, nói:
“Thật sự kỳ quái, Công Tôn Thấp Bằng mang theo Hổ Bí Quân đi làm cái gì?”
Đông Quách Nha tuy không phát hiện, nhưng nghe hắn nói, cười nói:
“Trung Thứ tử thông tuệ, chuyện này đều không đoán ra?”
Thiệu Hốt trừng mắt nhìn Đông Quách Nha, nói:
“Muốn nói liền nói, không nói thì thôi.”
Đông Quách Nha cười cười, không để ý tới khẩu khí của Thiệu Hốt, nói:
“Tất nhiên là đi tìm Cử Công tính sổ.”
Thiệu Hốt vừa nghe, choáng váng, nói:
“Mang theo rất nhiều Hổ Bí Quân?”
“Nếu Đông Quách sở liệu không sai, tất nhiên là như thế. Trung Thứ tử nghĩ lại xem, Đại Hành Nhân chính là thể diện Tề quốc, Cử Công dám ngả ngớn, hơn nữa dịch quán Cử quốc dịch xuất hiện mật thám Mật quốc làm thích khách, Quân thượng sao có thể tha Cử Công?”
Thiệu Hốt thấy cũng có lý, nhưng hắn cũng không thể tưởng tượng được Tề Hầu thế nhưng ra mặt cho Công tử Củ, chỉ sợ lại làm màu mà thôi.
Ngô Củ thực mau cũng nghe nói Công Tôn Thấp Bằng mang theo một trăm Hổ Bí Quân đi Cử cung hưng sư vấn tội Cử Tử.
Ngô Củ nghe xong chỉ cười cười, cũng tự biết Tề Hầu cũng không phải vì mình. Nếu vì thể diện Đại Hành Nhân Củ cũng sẽ không làm như vậy, cho nên Ngô Củ cũng không quan tâm.
Ngô Củ dùng bữa sáng xong, ở trong phòng nghỉ ngơi, ngủ một giấc. Cũng không ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, Ngô Củ tìm bản đồ Lương Phủ Sơn, cẩn thận nghĩ nghĩ lộ trình.
Lương Phủ Sơn cách Cử thành cũng không gần, chỉ sợ phải đi cả ngày. Chung quanh Lương Phủ Sơn không có dịch quán, chỉ có nhà dân dưới chân núi. Ban đêm phải tá túc nhà dân, ngày thứ hai lên núi.
Lương Phủ Sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Trên núi không có cư dân, cũng không có ai dẫn đường. Nghe nói cỏ cây tươi tốt, còn có mãnh thú, nên không ai đi vào. Cũng không biết Tào Mạt cụ thể ẩn cư ở nơi nào, thậm chí không biết tiều phu họ Tào có phải thật sự ẩn cư ở trên núi hay không, cũng không biết tiều phu họ Tào rốt cuộc có phải Tào Mạt cần tìm hay không.
Ngô Củ nhìn bản đồ một lúc cảm giác choáng váng đầu lợi hại, liền buông bản đồ.
Đã gần chính ngọ, sắp dùng cơm trưa, bất quá Ngô Củ không có muốn ăn, liền chuẩn bị ra bên ngoài đi lại một chút.
Ngô Củ đứng lên, tiểu đồng Tử Thanh vội vàng cầm một cái áo choàng khoác lên vai Ngô Củ.
“Công tử mặc nhiều một chút, hôm nay bên ngoài gió lớn, cẩn thận nhiễm phong hàn.”
Ngô Củ có chút bất đắc dĩ.
Hiện giờ là giữa mùa hè còn phải mặc áo choàng, nếu tới mùa đông, không phải ôm lò sưởi sống qua ngày sao?
Ngô Củ khoác áo choàng, đẩy cửa đi ra ngoài, ở trong sân đi tới đi lui, cũng không đi xa.
Thình lình nghe có tiếng ầm ĩ ở tường bên kia truyền đến.
Trong dịch quán còn có sứ thần quốc gia khác. Các quốc gia có sứ thần lui tới thực bình thường.
Ngô Củ thăm dò nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy một Dịch quan, kiêu căng ngạo mạn đứng ở cửa viện, đĩnh eo xoa bụng, vẻ mặt không có sợ hãi, cười nói:
“Đây là cơm dịch quán, tất cả chỉ là như thế. Người Ngu quốc quý giá vậy đừng ăn?!”
Ngô Củ vừa nghe nhắc đến Ngu quốc liền ngạc nhiên.
Đối diện Dịch quan đứng hai người. Trong đó một người nhìn trẻ tuổi, ước chừng hai mươi mấy tuổi, không đến ba mươi. Hắn có gương mặt chữ điền, thân hình cao lớn, bên hông đeo bảo kiếm, tay để ở trên thân kiếm, thiếu chút nữa rút kiếm ra.
Một người khác mặc trường bào xanh nhạt, nhìn như là người đọc sách, tuổi khoảng ba mươi, khuôn mặt thanh tú, cơ bản nhìn không ra tuổi. Khóe miệng có chút nếp nhăn nhưng nhìn cũng không già, ngược lại có một loại cảm giác thành thục ôn nhu.
Người mặc trường bào xanh ngăn lại người trẻ tuổi bên cạnh.
“Chi Kỳ, nghĩ cho đại sự.”
Người trẻ tuổi kia hừ lạnh một tiếng, buông bội kiếm. Dịch quan đối diện càng thêm đắc ý, cười nói:
“Đồ ăn chỉ là như vậy, các ngươi không ăn liền nhịn đói. Hay tự mình đi làm. Ta không có thời gian cùng các ngươi nói giỡn, ta đi trước.”
Dịch quan thập phần kiêu ngạo, nói xong liền phất tay áo bỏ đi. Người trẻ tuổi đem một cái đậu ném xuống đất.
“Lộc cộc!”
Nước canh bên trong đổ ra, còn có thứ gì đó màu xanh xanh. Tử Thanh đứng một bên ghê tởm kêu một tiếng, vội vàng che lại miệng mũi, hàm hồ nói:
“Công tử, đây không phải cho lợn sao?”
Giọng Tử Thanh có chút lớn. Bọn họ lại đứng cách hai người đó không xa, nên hai người đều nghe được, đều ngẩng đầu nhìn hướng bên này.
Hai người đều nhìn qua, Ngô Củ thấy rõ ràng dung mạo đối phương. Người thanh niên mắt hổ, khuôn mặt đường đường, một bộ dáng tướng quân.
Nam tử mặc trường bào xanh khuôn mặt tú lệ ôn nhu. Nhìn thấy Ngô Củ, hắn chỉ là chắp tay, sau đó xoay người nói:
“Chi Kỳ, chớ có gây chuyện, đi thôi.”
Ngô Củ lần thứ hai nghe nam tử áo xanh kêu người trẻ tuổi là “Chi Kỳ“. Hai chữ này có thể nói là rất có khí phách.
Ngô Củ tuy không phải học khoa văn, nhưng đối với Tam Quốc cùng Xuân Thu Chiến Quốc yêu thích sâu sắc. Dù sao cuộc sống nơi thương trường rèn luyện EQ bằng loại sách lịch sử tranh đấu thật sự rất có trợ giúp.
Nhắc tới “Chi Kỳ”, Ngô Củ đột nhiên liền nghĩ tới những án văn thời trung học: Chiến thắng của Tào Mạt, Trâu Kỵ khéo khuyên Tề Vương, Xúc Long thuyết phục Triệu Thái Hậu,... Trong đó có một bài chính là Cung Chi Kỳ can gián, nhân vật chính là Cung Chi Kỳ Đại phu Ngu quốc.
Có lẽ nhắc tới Cung Chi Kỳ rất nhiều người không có ấn tượng, nhưng nói ra một thành ngữ liền biết. Đó là “môi hở răng lạnh“.
Tính ra thành ngữ môi hở răng lạnh lúc này còn chưa có ra đời, phỏng chừng khoảng hai mươi năm sau mới xuất hiện. Khi đó chư quốc Xuân Thu sinh ra một đại quốc gia hùng mạnh là Tấn quốc.
Tấn Hầu muốn tấn công quốc gia phụ cận Ngu quốc là Quắc quốc.
Ngu quốc cùng Quắc quốc tuy rằng đều là quốc gia nhỏ, nhưng có quan hệ chặt chẽ với Chu Thiên tử. Trong rất nhiều quốc gia, Ngu quốc cùng Quắc quốc chính là số ít được phong Công tước. Đối với một quốc gia tuy rằng cường đại như Tấn quốc, cũng chỉ là Hầu tước mà nói vô pháp một ngụm nuốt vào hai quốc gia này.
*Tước vị sắc phong: Vương > Công > Hầu > Bá > Tử > Nam
Vì thế Tấn Hầu nghĩ tới một một biện pháp đặc biệt, đó chính là mượn đường. Tấn Hầu hướng Ngu Công đưa ra ý muốn mượn đường.
Ngu Công cũng như Cử Tử, đặc biệt thích ngọc đẹp cùng bảo mã. Hai người ham mê là không mưu mà hợp. Tấn Hầu biết Ngu Công ham ngọc đẹp cùng bảo mã nên đưa những thứ này nhằm thuyết phục đối phương chấp nhận giao dịch. Ngu Công cho binh mã Tấn quốc đi qua lãnh thổ tấn công Quắc quốc, Tấn Hầu liền hiến cho Ngu Công vô số bảo mã cũng bảo ngọc.
Trong câu chuyện “Môi hở răng lạnh” còn có một vai chính là Cung Chi Kỳ.
Cung Chi Kỳ lúc ấy là Đại phu của Ngu quốc, liều chết can gián Ngu Công, xin Ngu Công đừng cho Tấn Hầu mượn đường. Cung Chi Kỳ đem Ngu quốc cùng Quắc quốc so sánh thành môi răng, gọi là “Nương tựa, môi hở răng lạnh“.
Nhưng mà Ngu Công bảo thủ, lại bị Tấn Hầu mê hoặc bằng bảo mã, bảo ngọc, căn bản không thèm để ý khuyên can của Cung Chi Kỳ.
Cung Chi Kỳ phẫn nộ rời đi. Thời điểm đi hắn còn nói một câu “kẻ hèn để ngựa phá vách tường, lừa gạt xã tắc, một thế hệ Quốc quân làm tù nhân“.
Binh mã của Tấn quốc thuận lợi đi qua Ngu quốc, thế như chẻ tre đánh Quắc quốc. Quắc quốc là tiểu quốc thực mau đã bị diệt. Ngu Công còn đắc chí, cảm thấy Cung Chi Kỳ khuyên can căn bản là đa tâm, binh mã Tấn quốc phi thường quy tắc, không có đi quá giới hạn.
Không lâu sau, binh mã Tấn quốc trên đường khải hoàn hồi triều, lại lần nữa đi qua Ngu quốc trở về Tấn quốc. Nhưng lúc này đây, binh mã Tấn quốc không còn hành động tuân thủ quy tắc như trước. Ngu Công cõng rắn cắn gà nhà nên căn bản không hề có chuẩn bị. Tấn quốc nhân cơ hội một ngụm nuốt trọn Ngu quốc. Tấn Hầu mượn gió bẻ măng, một lần thôn tính cả hai quốc gia.
Ngô Củ trong lòng kinh hỉ.
Chẳng lẽ người mặt chữ điền này là đại danh đỉnh đỉnh Cung Chi Kỳ? Người áo xanh kêu hắn là “Chi Kỳ” lại là sứ thần Ngu quốc. Sự tình không có khả năng lại vừa khéo như thế!
Hai nam tử xoay người phải đi. Ngô Củ lại ôn nhu cười, nhấc tay hành lễ nói:
“Hai vị tiên sinh xin thong thả.”
Hai người nghe được Ngô Củ nói, lập tức dừng bước chân. Người trẻ tuổi tựa hồ bởi vì vừa rồi bị Dịch quan nói nên tâm tình khó chịu, liếc nhìn Ngô Củ một cái, khó tránh khỏi có chút giận chó đánh mèo, nói:
“Thong thả làm chi?”
Nam tử áo xanh ổn trọng hơn nhiều, vỗ vỗ người kia, cười thi lễ, nói:
“Xin hỏi có gì chỉ bảo?”
Ngô Củ cười nói:
“Chỉ bảo hai vị đại phu, thật không dám. Củ chỉ là vừa rồi không khéo thấy Dịch quan có lời nói việc làm lỗ mãng. Nếu không chê, Củ bên này vừa lúc chuẩn bị dùng cơm trưa, thỉnh hai vị dùng chung?”
Hai người nhìn nhau, sau đó lại nhìn Ngô Củ.
Cũng không biết lý do gì Dịch quan Cử quốc đối với hai người sứ thần Ngu quốc không thân thiện, không lễ ngộ, cho bọn họ đồ ăn thiu. Vừa rồi đồ ăn đều bị ném ở trên mặt đất, khẳng định không thể ăn. Ngô Củ vừa lúc nhân cơ hội này mời bọn họ tới dùng cơm trưa.
Hai người có chút chần chờ, người lớn tuổi hơn nói:
“Vị này...... Chính là Công tử Tề quốc?”
Ngô Củ thấy hắn đoán ra thân phận mình, cũng không kiêng dè, cười gật đầu, nói:
“Đúng là Củ.”
Người được gọi là Chi Kỳ mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ, nói:
“Ngươi là Lữ Củ?”
Tử Thanh lập tức nhíu mày nói:
“Ngươi là ai, sao dám hô tên Công tử nhà ta!”
Nam tử áo xanh cũng vội vàng ngăn lại người bên cạnh, nói:
“Không được lỗ mãng.”
Ngô Củ lại không thèm để ý, cười nói:
“Cung đại phu nói thẳng không cố kỵ, không có gì lỗ mãng.”
Ngô Củ vừa nói, người gọi là “Chi Kỳ” tức khắc càng thêm kinh ngạc, nói:
“Ngươi thế nhưng biết ta?”
Ngô Củ vẻ mặt đầy ý cười, khiêm tốn nói:
“Đại danh đỉnh đỉnh Cung Chi Kỳ, như sấm bên tai.”
Người tuổi trẻ quả nhiên là Cung Chi Kỳ. Nói là đại danh đỉnh đỉnh kỳ thật cũng sau này mới đúng, hiện giờ Cung Chi Kỳ chỉ là một quan nhỏ mà thôi, bằng không cũng sẽ không chạy đến nơi đây ăn cơm thiu bị khinh bỉ.
Cung Chi Kỳ thấy Ngô Củ tuy rằng vẻ mặt khiêm tốn nhưng mỗi một câu đều nói đúng. Hắn rất là có chút không phục. Hơn nữa hắn từng nghe nói một ít về Công tử Củ. Tuy rằng thông tuệ, nhưng Công tử Củ phong lưu ăn chơi trác táng, không có gì để đáng kết giao.
Cung Chi Kỳ cố ý làm khó, nói:
“Ngươi muốn mời ta uống rượu?”
Ngô Củ gật gật đầu.
Cung Chi Kỳ ha ha cười, nói:
“Ngươi biết ta là ai, nhưng lại không biết hắn là ai. Nếu ngươi có thể đoán được đại ca là ai, ta hôm nay liền cùng ngươi uống rượu!”
Tử Thanh vừa nghe, không phục lắm nói:
“Công tử nhà ta cùng ngươi uống rượu, là ngươi có phúc khí......”
Hắn còn chưa nói xong, Ngô Củ liền giơ tay ngăn lại, cười tủm tỉm nhìn về phía nam tử áo xanh, suy nghĩ.
Ngu quốc là quốc gia không lớn. Tuy rằng là Công tước, bất quá đều nhờ Chu Thiên tử che chở mới có thể duy trì đến nay. Nhắc tới Ngu quốc, kỳ thật Ngô Củ thực không có ấn tượng. Nhưng Ngu quốc có hai đại nhân vật, một là Cung Chi Kỳ, người khác chính là Bách Lý Hề.
Được xưng là Ngũ Cổ Đại phu (đại phu năm tấm da dê), một chính trị gia nổi tiếng. Sau khi Ngu quốc bị diệt vong, Bách Lý Hề bị bắt làm nô lệ, và coi như là của hồi môn đưa đến Tần quốc, được một trong năm bá chủ Xuân Thu là Tần Mục Công nhìn trúng, trọng dụng, tôn làm sư phó. Có thể nói Bách Lý Hề là kỳ tài hiếm có.
Ngô Củ thấy Cung Chi Kỳ đối với người áo xanh lễ độ tôn kính, còn xưng “Đại ca“. Tuy rằng Ngô Củ cũng là lần đầu tiên thấy Cung Chi Kỳ, nhưng có thể nhìn ra được hắn là người sảng khoái nhanh nhẹn, lễ ngộ, khẳng định là có tài năng, có thể làm người thuyết phục người khác. Người áo xanh rất tài hoa, tất nhiên ở trên Cung Chi Kỳ, mới có thể làm Cung Chi Kỳ dễ bảo.
Ngô Củ bất chợt dừng suy nghĩ. Cung Chi Kỳ cố ý làm khó dễ, Ngô Củ khẽ cười một tiếng, chắp tay nói:
“Kính trọng đại danh đã lâu, Bách Lí tiên sinh.”
Lời này vừa nói ra, Tử Thanh không hiểu, Cung Chi Kỳ cùng người áo xanh đều là sửng sốt. Cung Chi Kỳ ngây ngốc nhìn Ngô Củ. Người áo xanh lại là đáp lễ nói:
“Tề Công tử hữu lễ.”
Người áo xanh khuôn mặt thanh tú, hào hoa phong nhã, lộ ra một loại khí chất văn nhân. Làn da trắng nõn, môi mỏng, bên môi có nếp nhăn nhàn nhạt mơ hồ lộ ra tuổi tác trên ba mươi. Ngô Củ mới nhìn vào thấy hắn khoảng ba mươi mấy tuổi, còn khá trẻ. Nhưng người giống như một mỹ nam này nếu đúng là Bách Lí Hề thì không chỉ là ba mươi mấy tuổi. Tính toán khi hắn được Tần Mục Công bắt đầu trọng dụng đã gần bảy mươi tuổi, hiện giờ cách thời điểm đó hai mươi mấy năm, người thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi một chút này kỳ thật đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
Có lẽ tính cách Bách Lý Hề vân đạm phong khinh, làm hắn cũng không lộ tuổi tác.
Bách Lý Hề nhìn thoáng qua Cung Chi Kỳ, cười nói:
“Chi Kỳ?”
Cung Chi Kỳ còn đang sững sờ, bị kêu một tiếng lập tức tỉnh mộng, vội vàng hành lễ với Ngô Củ.
“Chi Kỳ mạo phạm, thỉnh Tề Công tử đại nhân đại lượng!”
Ngô Củ cười tủm tỉm nói:
“Đại nhân đại lượng thì không cần. Củ trời sinh lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên muốn phạt rượu.”
Cung Chi Kỳ vừa nghe, không nhịn cười ra tiếng, rất là hào sảng, nói:
“Rượu, Chi Kỳ tất nhiên muốn uống!”
Ngô Củ nâng tay áo màu trắng lên, làm một động tác mời. Ba người liền đi vào phòng Ngô Củ. Đi vào trong phòng, Ngô Củ tự mình trải chiếu, mời Bách Lý Hề cùng Cung Chi Kỳ ngồi.<HunhHn786>
Tử Thanh chạy ra đi phân phó nhà bếp, đồng thời muốn thêm hai phần chén đũa.
Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề ngồi vào vị trí. Họ cũng không nghĩ đến Công tử Củ nghe nói là bình hoa bài trí, thế nhưng nho nhã lễ độ, thông minh thấu hiểu, hơn nữa tài hoa nội liễm, cũng không kiêu ngạo. Chưa nói mấy câu, Cung Chi Kỳ đã có kính nể Công tử Củ. Bách Lý Hề cũng phi thường tán thưởng bản tính cùng tác phong của Công tử Củ.
Mọi người cùng nhau dùng bữa. Dùng cơm xong, Ngô Củ phân phó Tử Thanh đem món phụ bưng lên. Một cái đĩa bằng đồng thau đặt lên bàn, bên trong là món nhắm rượu.
Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề chưa bao giờ thấy món này. Trong đĩa là hạt đậu nành. Đậu nành là nguyên liệu thô, bọn họ chưa bao giờ thấy ai uống rượu ăn cùng thứ này.
Cung Chi Kỳ tò mò nhìn đĩa đậu nành, cười nói:
“Cử Công đúng là keo kiệt, thì ra cũng cho Tề Công tử ăn cái này?”
Ngô Củ cười một tiếng, nói:
“Ngươi đừng hiểu lầm. Đây là món ta tự mình làm. Nhị vị nếu không ngại nếm thử xem?”
Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề đều có chút kinh ngạc.
Công tử Củ thế nhưng tự thân nấu nướng? Loại chuyện này nghĩ cũng không dám nghĩ. Thật sự quá kỳ quái, nghe thật là rợn cả người!
Ngô Củ dùng muỗng nhỏ trộn trộn, liền nghe được tiếng hạt đậu nành va chạm nhau. Âm thanh giòn giòn, một ít xốp xốp, đồng thời một mùi hương ập vào mặt. Ngoài ý muốn là mùi hương tinh khiết và thơm phức.
Hạt đậu trải qua chế biến thật sự đã chín, thêm chút gia vị mùi hương thật sự nói không nên lời là cái mùi gì. Bởi vì Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề trước kia chưa từng ngửi qua loại mùi hương này, nhưng biết tuyệt đối ai ngửi được mùi này ngón trỏ đều sẽ động đậy.
Cung Chi Kỳ thiếu kiên nhẫn, là người đầu tiên dùng muỗng lấy một ít bỏ vào trong miệng. Đậu vào miệng nóng hổi thơm lừng, bề ngoài xốp giòn, bên trong rất thơm ngon. Tuy rằng giòn nhưng tuyệt đối không cứng, nhai rộp rộp đặc biệt vui miệng.
Đậu không biết được bao bọc bởi gia vị gì, trừ ngon miệng còn có mùi thơm hấp dẫn, có chút cay cay. Vị đậu nành nguyên bản hoàn toàn không có, ăn một miếng cảm thấy dị thường kinh diễm.
Cung Chi Kỳ thấy món này còn ngon hơn cả món ở quốc yến, khiến cho người ăn thấy kinh ngạc.
Cung Chi Kỳ mở to hai mắt, nói không ra lời.
“Đây...... đây thật là kỳ diệu.”
Ngô Củ cười cười, nói:
“Chỉ là tùy tay làm thôi.”
Món ăn vặt đậu nành rang này ở hiện đại thực phổ biến, chỉ mấy tệ một bao đậu nành rang tỏi. Bất quá thời đại này còn chưa có tỏi. Tỏi lúc này còn ở biên cương xa xôi, nguồn gốc từ Tây Vực, sau này mới được mang về Trung Quốc. Bất quá không có tỏi cũng không đáng ngại, dùng gia vị khác cũng giống nhau.
Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề vừa ăn đậu nành, vừa uống rượu. Ba người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Thì ra Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề chuyến này đi đến Cử quốc làm sứ thần, kỳ thật cũng không phải là vì minh ước, mà là tới trao đổi bảo ngọc và bảo mã.
Ngu Công cùng Cử Công có điểm giống nhau, hai người đều thích bảo ngọc cùng bảo mã, cho nên cũng coi như cùng ham mê nên hợp nhau. Tuy rằng cách sông cách núi, nhưng Ngu Công và Cử Công định kỳ vẫn trao đổi bảo ngọc và bảo mã.
Lúc này đây đến phiên Ngu quốc đến Cử quốc trao đổi. Bất quá Ngu Công có chút tham lam, cho sứ thần mang tới ngọc cùng ngựa không tốt, muốn gian dối.
Vừa vặn Cử Tử cũng là người tham lam, thấy ngọc loang lổ, còn có ngựa gầy yếu, quả thực nổi trận lôi đình, tất nhiên muốn trị sứ thần Ngu quốc.
Dịch quan càn rỡ như thế kỳ thật chính là Cử Tử bày mưu đặt kế, nếu không cũng không dám đối đãi sứ thần như thế.
Cung Chi Kỳ cùng Bách Lý Hề hiện giờ còn chưa lộ tài năng, chỉ là sứ thần nho nhỏ, cho nên chịu nhục. Ở dịch quán hai ngày, họ chỉ được cho một ít đồ ăn thừa.
Cung Chi Kỳ nói đến đây, liền tức giận lợi hại, cũng có thể do uống nhiều rượu, cười lạnh nói:
“Nếu không phải ca ca ngăn cản, Chi Kỳ đã một kiếm chém bay đầu hắn!”
Bách Lý Hề thấy hắn say, trấn an nói:
“Chi Kỳ, không thể nói bậy.”
Ngô Củ chỉ là cười cười, phất tay để Tử Thanh đi ra cửa chờ. Tự nhân cũng bị cho lui. Cung Chi Kỳ uống say lại oán giận nói vài câu, liền rầu rĩ không vui ghé vào trên bàn ngủ.
Ngô Củ thấy Cung Chi Kỳ rất là hậm hực, trong lòng muốn mời chào hai người kỳ tài hiếm có này.
Dù sao hai mươi năm nữa bọn họ mới có thể tỏa sáng. Hiện giờ nếu mời chào chẳng phải là tốt nhất sao?
Nhưng Ngô Củ cũng không có liền đường đột nói ra, chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm, nghe Cung Chi Kỳ phun phun nước đắng mà thôi.
Tử Thanh từ phòng đi ra, đứng ở ngoài cửa trong chốc lát. Nghe bên trong còn đang nói chuyện, hắn nhìn trái nhìn phải, thay đổi thần sắc, rồi nhanh chóng đi thẳng về phía trước. Ra khỏi sân, Tử Thanh nhanh chóng đến chỗ Tề Hầu.
Tề Hầu dùng xong ngọ thiện, đang ở trong phòng nhắm mắt dưỡng thần. Hắn nằm nghiêng ở trên giường. Bởi vì ngày hè, cửa sổ mở ra, mái tóc màu đen có chút rời rạc, rũ xuống, bị gió thổi qua bay bay.
Tề Hầu cũng là người tập võ, tuy rằng không có mở mắt, nhưng rất tĩnh. Tử Thanh vừa tiến vào sân, hắn liền nghe được tiếng bước chân. Khi Tử Thanh đi tới cửa, Tề Hầu liền nhàn nhạt nói một câu:
“Tiến vào.”
Tử Thanh nhanh đi vào phòng, sau đó xoay lại đóng cửa, quỳ xuống hành lễ nói:
“Tiểu thần bái kiến Quân thượng.”
Tề Hầu không có đứng dậy, vẫn là nằm nghiêng ở trên giường, cũng không có mở mắt. Một đôi mắt hổ hẹp dài nhẹ nhàng nhắm, hắn nhìn như thực nhàn nhã phất phất tay, Tử Thanh lập tức đứng lên.
Tề Hầu hỏi.
“Công tử Củ bên kia lại làm sao vậy?”
Tử Thanh vội vàng đem chuyện Công tử Củ gặp hai sứ thần Ngu quốc nói một lần. Hiện tại Công tử Củ đang cùng sứ thần Ngu quốc uống rượu nói chuyện phiếm rất là ăn ý.
Tề Hầu vừa nghe như vậy, đột nhiên mở mắt. Đôi mắt hơi hẹp dài, góc cạnh rõ ràng, thời điểm nheo lại lộ ra một loại uy nghiêm vương giả. Tề Hầu hơi hơi nhăn mày, nói:
“Sứ thần Ngu quốc?”
“Dạ.”
Tề Hầu chậm rãi ngồi dậy, duỗi tay quét mái tóc dài rũ xuống đến sau vai, híp mắt nói:
“Là người nào?”
“Tiểu thần nghe Công tử Củ nói trong đó một người là Cung Chi Kỳ, một người khác là họ Bách Lý, không biết tên.”
Tề Hầu chấn động, trong lòng nhảy hai cái. Nếu là người khác tất nhiên không biết hai người kia là ai, mà Tề Hầu đã sống một đời tất nhiên biết hai đại phu nổi tiếng của Ngu quốc.
Tề Hầu nhàn nhạt nói:
“Cung Chi Kỳ...... Bách Lý Hề......”
Tử Thanh có chút kỳ quái, không biết Quân thượng sao biết hai người kia. Nghe khẩu khí Quân thượng, hai người kia có vẻ là nhân vật rất lợi hại.
Tề Hầu nói:
“Công tử Củ cùng bọn họ nói gì?”
Tử Thanh cẩn thận trả lời.
“Bẩm Quân thượng, chỉ là uống rượu ăn đậu nành, đề tài nói đến đều là một ít chuyện râu ria.”
Tề Hầu cười một tiếng, nhướng mày nói:
“Uống rượu? Ăn đậu nành... Thật là làm Cô lau mắt mà nhìn.”
Hắn cười ý nghĩa không rõ, Tử Thanh cũng không biết Quân thượng là có ý tứ gì, chỉ là cúi đầu. Tề Hầu cười, trên mặt lại một mảnh khói mù, phất tay nói:
“Ngươi đi đi.”
Tử Thanh hành lễ, thực mau lại lui ra khỏi phòng Tề Hầu, đi trở về.
Khi Tử Thanh trở lại phòng Ngô Củ, bên trong đã không còn uống rượu nói chuyện phiếm. Tử Thanh vội vàng đi qua. Vừa muốn gõ cửa, liền nghe được phía sau có âm thanh, dọa Tử Thanh nhảy dựng. Hắn quay đầu nhìn lại, trước hết nhìn thấy chính là một vạt áo màu trắng. Bởi vì thời tiết nóng, quần áo làm bằng tơ tằm mềm mại mát mẻ nhẹ nhàng đong đưa.
Tử Thanh ngẩng đầu, thấy Công tử Củ thế nhưng không ở trong phòng, không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau hắn.
Tử Thanh vội vàng nói:
“Công tử......”
Ngô Củ uống một ít rượu, làn da trắng nõn nhiễm một tầng đỏ thắm. Dưới ánh nắng chiều, Ngô Củ nheo mắt, mặt mang theo ý cười nồng đậm ôn nhu, nhìn Tử Thanh.
Trái tim Tử Thanh nhảy lợi hại, có chút thấp thỏm, tự trấn định nói:
“Công tử, hai vị sứ thần đã về?”
Ngô Củ vén tóc mai tán loạn rũ xuống, cười nói:
“Đúng vậy, uống say liền về. Ta vừa mới đưa bọn họ về.”
Tử Thanh gật gật đầu “à” một tiếng, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm, không dám nói thêm lời nào. Hắn cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, tròng mắt lại không ngừng chuyển động, nhưng không dám để Ngô Củ thấy.
Ngô Củ biểu tình vẫn cứ nhàn nhạt, duỗi tay xoa xoa thái dương, tựa hồ uống nhiều quá có chút không khoẻ, lại giơ tay nắm cổ áo phẩy phẩy, giống như lơ đãng nói:
“Tử Thanh.”
Tử Thanh vội vàng nói:
“Công tử?”
Ngô Củ cười tủm tỉm hơi hơi cúi xuống một chút. Tử Thanh mới mười hai tuổi, tất nhiên lùn hơn so với Ngô Củ. Ngô Củ cong lưng, tay phải hơi hơi nâng lên, ngón trỏ nhẹ nhàng để ở trên cổ Tử Thanh. Dùng sức một chút, ngón tay trắng nõn từ cổ mảnh khảnh của Tử Thanh vẽ một đường đến cái cằm nhòn nhọn. Dừng ở đỉnh cằm, Ngô Củ đem đầu Tử Thanh nâng lên.
Ngô Củ nheo lại đôi mắt ôn nhu, khóe miệng nhàn nhạt ý cười, khẩu khí nửa thật nửa giả nói:
“Ngươi mới vừa đi đâu? Để Công tử ta tìm không thấy.”