Ngô Củ dậy không tính sớm. Bởi vì hôm nay Tề Hầu cũng có việc, rất sớm liền mang theo Thạch Tốc hồi cung, cũng không có đi cùng Ngô Củ. Ngô Củ cảm thấy kỳ thực làm quốc quân cũng rất khổ cực, ngày hôm qua uống say mèm, rất sớm liền phải rời giường.
Ngô Củ cưỡi ngựa đến cửa cung, sau đó đi thẳng đến Chính Sự Đường.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Đại Tư Nông mới nhập chức, cho nên quản sự trực thuộc bộ ngành Tư Nông đều đến. Hôm nay nhiệm vụ chính của Ngô Củ là gặp mặt làm quen công việc cùng nhân viên cấp dưới.
Ngô Củ đi vào, mọi người đã sớm ngồi xong. Bộ ngành Tư Nông to lớn, phía dưới mấy quản sự đều đang ngồi, Ngô Củ phóng tầm mắt nhìn, nhận biết còn không ít. Tay trái thứ nhất chính là đệ nhất Tướng quốc thời Xuân Thu Quản Di Ngô. Tay trái thứ hai chính là nhân tài Ngô Củ mới tìm đến hiền thánh Liễu Hạ Huệ, cũng chính là Triển Cầm. Tiếp sau đó là một mặt nịnh nọt Thẩm Hữu.
Mọi người thấy Ngô Củ đi tới, liền đứng dậy chắp tay nói:
“Đại Tư Nông.”
Ngô Củ chắp tay với mọi người, nói:
“Chư vị đại phu mời ngồi.”
Ngô Củ đi tới, cũng ngồi xuống. Rất nhanh liền có sĩ đồ bưng tới một đống đống công văn để trước mặt Ngô Củ. Ngô Củ bị điệu bộ này làm có chút mơ hồ, tựa hồ không nhìn thấy người ngồi đối diện, phảng phất cách ngàn tầng tầng núi.
Hôm nay ngoại trừ cùng các đại phu bộ ngành Tư Nông gặp mặt nhận biết, còn tìm hiểu một chút các nhiệm vụ Tư Nông. Ngô Củ cảm thấy may mắn mình đã học không ít chữ, hơn nữa đời trước đã học qua về quản lý, nên không đến mức luống cuống, không thì thật không chịu nổi cái đòn gánh này.
Ngô Củ lấy qua một cuốn công văn tỉ mỉ xem. Liền nghe bên cạnh bẩm báo các sự vụ. Bởi vì Ngô Củ hôm nay chính là ngày đầu tiên đảm nhiệm chức vụ, cho nên chỉ là xem công văn, nhóm sĩ đồ đang hướng Quản Di Ngô bẩm báo.
Cách làm việc của Quản Di Ngô chính là không tầm thường. Khi Ngô Củ còn đang xem quyển công văn thứ nhất, hắn đã nghe sĩ đồ bẩm báo gần 20 sự kiện, tất cả cả đều khác biệt. Sau đó đem những báo cáo giao cho các đại phu Tư Nông khác lật xem.
Quản Di Ngô nói:
“Đại Tư Nông, có mấy việc vô cùng quan trọng vẫn là cần Đại Tư Nông xem qua quyết định mới được.”
Ngô Củ ngẩng đầu lên. Quản Di Ngô đã đem da dê viết xong trình lên. Ngô Củ vừa nhìn nhất thời hơi có chút đau đầu, những việc này phi thường vụn vặt cũng phức tạp.
Vì Đại Tư Nông chính là quản lý kinh tế quốc gia. Tại niên đại này, bách tính hoàn toàn dựa vào tự cấp tự túc, cho nên nông nghiệp so với thương mại phép tắc tỉ mỉ nhiều lắm. Thế nhưng lại xuất hiện rất nhiều thương nhân lợi dụng chỗ trống trong pháp luật Tề quốc kiếm tiền. Việc này cũng phải báo cáo lên Đại Tư Nông.
Ngô Củ cơ bản nhìn một chút. Có một cái cáo trạng.
Bây giờ chính là mùa hè, mực nước sông dần tăng. Sông ở Đàm quốc sung túc, lại hạ xuống mấy trận mưa liền bắt đầu có nước lũ. Nước lũ tràn lan vì vậy người Đàm quốc đập bờ đê ra đem nước xả vào Lư quốc.
Cái này cùng Ngô Củ không có quan hệ gì, dù sao cũng là ân oán Đàm quốc cùng Lư quốc. Tuy rằng thời đại này chú ý lễ nghĩa, đập đê đem nước xả vào quốc gia khác là chuyện thất đức, nhưng vẫn rất bình thường.
Thế nhưng Lư quốc không có giàu nứt vách đổ tường như Đàm quốc, không dám cùng Đàm quốc hò hét. Vì vậy cũng học Đàm quốc không cẩn thận làm vỡ đê cho nước tràn vào Tề quốc. Đã như thế biên giới Tề quốc gặp tai ương. Việc này Công Tôn Thấp Bằng đã chất vấn Lư quốc vì sao xả lũ đến Tề quốc. Quốc quân Lư quốc thái độ rất tốt, liên tục nói không phải cố ý, chỉ là đê không rắn chắc, tự mình bị vỡ.
Nếu như vậy, ấp ở biên giới Tề quốc bị nước lũ làm ngập đồng ruộng. Người không có chuyện gì, thế nhưng nông nghiệp bị thiệt hại, rất nhiều người biến thành dân chạy nạn, cần gấp giải quyết vấn đề này.
Ngô Củ mới vừa xem xong vấn đề này. Quản Di Ngô liền cầm một công văn khác cho Ngô Củ xem. Cái vấn đề này cũng tương đối vướng tay chân.
Từ khi Ngô Củ mở quán ăn nhỏ kinh doanh càng ngày càng phát. Thấy quán ăn kiếm được nhiều tiền, rất nhiều người liền tranh nhau noi theo, đặc biệt là nhóm thương nhân. Có thương nhân không nhân nghĩa, bọn họ chỉ là noi theo món ăn, nhưng điều kiện vệ sinh không tốt. Thời đại này cũng không có kiểm dịch, bọn họ dùng nguyên liệu hư hỏng chế biến vừa giảm chi phí lại kiếm lời kếch sù, nhất thời kiếm tiền không ít. Thế nhưng gây ra rất nhiều chuyện, tỷ như ăn vào chết người vân vân...
Quán ăn thời đại này rất xa xỉ, dân nghèo không thể vào ăn được. Ngô Củ cũng là nhằm vào này thân hào cùng quý tộc kiếm tiền. Cho nên nhóm thương nhân noi theo mở quán, kết quả chính là quý tộc cùng thân hào bị hại. Quý tộc cùng thân hào bị hại, việc này liền lớn rồi. Rất nhiều thân hào quý tộc đã ra tay đánh nhau, tạo ra ảnh hưởng xấu không nhỏ.
“Còn nữa...”
Quản Di Ngô lại nói. Ngô Củ cũng có chút sợ hắn. Quản Di Ngô liền đem ra một phần công văn đặt ở trước mặt Ngô Củ, nói:
“Là liên quan tới muối. Rất nhiều thân hào tự mình sản xuất muối, nâng lên giá muối.”
Ngô Củ đem mấy việc quan trọng phân loại đặt ở trong tầm tay. Quản Di Ngô liền lên tiếng.
“Ngoài ra còn có một chuyện. Chính là Lỗ quốc.”
Hắn nói, liếc mắt nhìn Triển Cầm. Triển Cầm sắc mặt rất bình tĩnh, cũng không có biểu tình đặc thù.
Quản Di Ngô nói:
“Ngày trước Quân thượng đã cấm lụa Lỗ nhập vào Tề quốc. Bởi vậy hiện tại rất nhiều thân hào Lỗ quốc đã bắt đầu hướng Tề quốc mua lương thực. Cái vấn đề này cũng xin báo cho Đại Tư Nông biết.”
Ngô Củ đau đầu não trướng, bất quá may là cũng không tính luống cuống. Nhìn kỹ mấy cái công văn, đột nhiên Ngô Củ nhẹ nhàng gõ gõ bàn.
Mọi người vốn là ở phía dưới nghị luận sôi nổi. Bây giờ mặc dù coi như thái bình thịnh thế, hơn nữa Tề quốc cường thịnh không ai sánh kịp, thế nhưng nguy cơ cùng nguy hại còn có rất nhiều rất nhiều.
Bây giờ Ngô Củ mới nhậm chức. Lữ Củ đã 32 tuổi, kỳ thực Ngô Củ thực tế tuổi còn nhỏ hơn một chút. Công tử Củ ngồi vị trí này rất nhiều người đều cảm thấy quá non không thể đảm nhiệm được. Rất nhiều người đều đang chờ xem chuyện cười.
Ngô Củ gõ gõ ngón tay trên bàn. Trong lúc nhất thời không gian đột nhiên yên tĩnh, trở nên yên lặng như tờ. Tất cả mọi người biết Đại Tư Nông muốn lên tiếng.
Quan mới nhậm chức luôn nói những lời làm cho mọi người tin phục. Trong lòng mọi người đều hết sức tò mò.
Muốn nói lời khách sáo? Lời lập uy? Cũng chỉ phải chấp nhận!
Một số vị lão thành ở Tư Nông vẫn thường thấy.
Ngô Củ gõ gõ bàn, quét mắt nhìn mọi người, cười cười, nói:
“Hiện tại Củ được Quân thượng tín nhiệm, nhậm chức Đại Tư Nông. Thực sự không dám nhận, song... thân đã mang trọng trách liền phải có trách nhiệm, dù máu chảy đầu rơi. Bây giờ trước mắt có tám việc trọng yếu nhất, mong các vị đại phu nhớ kỹ.”
Vừa nói, Ngô Củ chỉ cái bàn, nói:
“Làm phiền Thư lục ghi chép lại. Việc thứ nhất chính là liên quan tới muối, thiết.”
Muối thiết từ xưa tới nay đều là ngành nghề quan trọng.
Bởi vì bất kể là người dân thường hay là quý tộc, quốc quân, đều cần ăn muối. Con người không thể rời bỏ muối. Có muối là có thể phát đạt, đây là chuyện ai cũng biết. Thế nhưng ở niên đại này, đồng thau khai thác thu về quốc gia quản lý, nhưng muối cùng khoáng sản cũng không phải là quan doanh.
Ngô Củ nói:
“Từ hôm nay trở đi, phải tịch thu mỏ khai thác muối từ chỗ thân hào quý tộc. Hết thảy diêm điền đều phải thu về quốc hữu. Có thể dành ra một khoảng thù lao tương đối. Ai tự ý khai thác sản xuất muối cần bị phạt nặng.”
Ngô Củ nói, nhìn về phía Quản Di Ngô, nói tiếp.
“Làm phiền Quản sư phó quản lý việc này, định ra muối pháp.”
Vì trong lịch sử chính là Quản Di Ngô đưa ra muối pháp, quốc hữu muối thiết. Cho nên Ngô Củ cảm thấy việc này giao cho Quản Di Ngô thì tốt nhất.
Quản Di Ngô chắp tay nói:
“Vâng.”
Ngô Củ lại gõ bàn hai lần, còn nói:
“Việc thứ hai chính là dân chạy nạn vì lũ lụt. Nhiệm vụ quan trọng nhất năm nay chính là khai hoang đồng ruộng. Tập trung dân chạy nạn lại, cung cấp thức ăn chỗ ngủ, để họ khai phá đồng ruộng. Vừa có thể giải quyết vấn đề người dân, cũng có thể giải quyết vấn đề lương thực.”
Việc thứ ba, Ngô Củ đưa ra là chế biến nước tương cùng dấm chua. Cũng buôn bán nước tương cùng dấm chua. Bởi vì đồ gia vị giá vốn rất thấp, hơn nữa lợi cho sản xuất lượng lớn. Nếu như quốc doanh buôn bán nhất định sẽ thu lợi không nhỏ. Bây giờ Tề quốc phải đối mặt khai chiến, cho nên kiếm tiền nhất định là nhiệm vụ thiết yếu.
Việc thứ tư chính là phổ cập trồng trà. Đem vườn trà thu về quan doanh. Thời đại này mặc dù đã có trà, thế nhưng không hề phổ cập. Ngày sau trà chính là thức uống cổ nhân thích nhất. Bởi vì cổ đại chất lượng nước rất kém, pha trà có thể tăng cao vị nước. Lá trà rất có tiềm lực thương phẩm, có thể mang cho Tề quốc không ít thu nhập.
Việc thứ năm chính là rượu, đây là thức uống thường trong dùng tế tự và yến tiệc. Rượu cũng là công cụ kiếm tiền mạnh mẽ. Ngô Củ chuẩn bị phát triển mạnh ngành nghề sản xuất rượu, như vậy cũng có thể vì Tề quốc kiếm thu nhập không nhỏ.
Việc thứ sáu là rau dưa. Ở niên đại này thức ăn là theo mùa. Bởi vì các nơi đất đai khác biệt, cũng bởi vì giao thông không tiện, cho nên rau dưa rất khó phát triển rộng rãi. Rau dưa vẫn là đồ vật quý giá HunhHn786.
Ngô Củ nói:
“Ta chuẩn bị phát triển trang trại trồng trọt lớn. Kế hoạch cụ thể một chốc giao cho Triển Cầm. Triển Cầm định ra một cái công văn, còn phải trình lên cho Quân thượng xem qua.”
Mọi người không biết cái gì là trang trại trồng trọt. Thế nhưng nghe Ngô Củ nói một năm bốn mùa đều có thể thu được rau dưa mới mẻ, đều là kinh ngạc không thôi. Đây giống như là phép màu thần linh.
Ngô Củ còn nói:
“Việc thứ bảy chính là sự tình Quản sư phó báo cáo. Bây giờ quán ăn mở khắp nơi lại không có quản lý. Từ nay về sau, mở quán ăn cần có giấy chứng nhận tư cách. Chỉ ai được cho phép mới có thể mở quán ăn, để tránh khỏi bởi vì đồ ăn không hợp cách mà tạo thành tổn thất.”
Mọi người liên tiếp nghe bảy việc, đều là hai mặt nhìn nhau. Bởi vì bảy việc này, bình thường là nghe không hiểu. Tỷ như các loại hạng mục kiếm tiền, quá nửa là sấm vang gió cuốn. Quả nhiên quan mới thường đốt ba đống lửa, Ngô Củ đã đốt hai.
Thứ nhất là muối thiết. Nếu thu về sở hữu quốc gia, số lượng nhiều như vậy thiếu thương nhân có bán được không?
Trong bộ ngành Tư Nông, kỳ thực có rất nhiều người mở ra cánh cửa tiện lợi cho thương nhân. Không ít quan viên cấu kết thương nhân buôn bán muối thiết, bởi vì muối thiết kiếm tiền nhiều nhất. Đã như thế, đống lửa thứ nhất đem lợi ích của rất nhiều người đốt sạch.
Đống lửa thứ hai là vấn đề quán ăn. Từ nay về sau phải có chứng nhận mới có thể mở bán. Phải biết rằng nghề này khiến Ngô Củ phát tài. Đó là một vốn bốn lời, lãi kếch sù. Đột nhiên phải có chứng nhận, hết thảy đều phải kiểm tra, chẳng phải là làm thương tổn lợi ích một nhóm người?
Bởi vậy tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Ngô Củ thấy biểu tình này, không khỏi cười cười, nói:
“Đừng nóng vội, còn có việc thứ tám.”
Ngô Củ cười cười, nói:
“Việc thứ tám chính là nhằm vào sự tình Lỗ quốc mà Quản sư phó vừa mới nói. Lỗ quốc bởi vì vấn đề lụa cần hướng nước ta mua lượng lớn lương thực.”
Kỳ thực theo lý mà nói, Tề quốc cùng Lỗ quốc hai nước đang ở trạng thái giằng co, Lỗ quốc không thể hướng Tề quốc mua lương thực. Thế nhưng vấn đề chính là phía đông chỉ có Tề quốc có thể bán lượng lương thực lớn. Đàm quốc cũng giàu có, thế nhưng Đàm quốc không sản xuất được bao nhiêu lương thực, chỉ có thể bán cho Lỗ quốc một chút, cũng không nhiều lắm.
Lỗ quốc không có chỗ mua lương thực, nhiều nhất là mua của Tống quốc. Nhưng mà quốc khố Tống quốc cũng không bao nhiêu lương thực. Dù sao Tống mới vừa chịu đựng một phen chính biến, Ngự Thuyết lên ngôi, quốc khố trống không, căn bản không có cách nào bán cho Lỗ quốc.
Đã như thế, phía đông này, Lỗ quốc chỉ có thể hướng Tề quốc mua lương thực. Đi tới trung thổ mua lương thực, giao thông cũng không thuận lợi, vận tải không tiện, căn bản không thể được.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Thương nhân Tề quốc có thể đem lương thực bán cho tiểu thương Lỗ quốc, thậm chí là quan phủ. Thế nhưng giá phải gấp hai mười lần giá bán bình thường, không được bán thấp hơn mức giá đó. Nếu như có người dùng giá thấp bán ra lương thực cho người Lỗ quốc bị bắt được, nữ tử bắt làm quân kỹ, nam tử bị cắt mũi, người trình báo được ban thưởng một hộc lương thực.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người là kinh ngạc cực kỳ. Hai mươi lần giá bình thường, đây chẳng phải rõ ràng làm khó Lỗ quốc. Không chỉ như vậy, bán giá thấp còn bị phạt. Các vị Tư Nông đang ngồi ở đây căn bản chưa từng nghe tới việc như vậy. Quả thực chưa từng nghe thấy.
Quản Di Ngô nở nụ cười, nói:
“Đại Tư Nông, kế hay.”
Hắn đang nói, liền vang lên âm thanh vỗ tay.
“Bộp bộp bộp”
Tề Hầu một thân trường bào màu đen, chậm rãi đi vào, mặt mỉm cười nói:
“Nhị ca quả nhiên tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ. Xem ra Cô cho Nhị ca làm Đại Tư Nông, thật không nhìn lầm người.”
Tất cả mọi người không nghĩ Tề Hầu sẽ tới đây. Hôm nay Tề Hầu rất bận, còn tranh thủ lại đây, hơn nữa đã theo dõi một hồi. Chờ Ngô Củ nói hết hắn mới đi vào, mọi người liền vội vàng đứng lên hành lễ.
Tề Hầu tự tay nâng dậy Ngô Củ, cười nói:
“Nhị ca nói tám việc, Cô đều tán thành hết. Chư vị cứ dựa theo lời Đại Tư Nông đi làm. Đặc biệt là việc thứ tám rất tốt.”
Tất nhiên là tốt. Việc thứ tám này, vừa có thể kiếm lời từ Lỗ quốc, còn có thể hạ thể diện Lỗ quốc, khiến Lỗ quốc giảm uy nghiêm thì không gì có thể tốt hơn.
Tề Hầu lại lòng dạ hẹp hòi như vậy. Tại hội chư hầu Lỗ Công bắt Ngô Củ, Tề Hầu mặc dù đã âm thầm hướng Thiên tử cáo trạng, thế nhưng khó tiêu mối hận trong lòng. HunhHn786 Bây giờ Ngô Củ đưa biện pháp này, càng tốt hơn nữa.
Tề Hầu cười híp mắt nói:
“Được rồi, hôm nay trước hết thảo luận tới đây. Đã buổi trưa, các vị Tư Nông cũng lao tâm lao lực, đều đi dùng bữa thôi. Nhị ca theo Cô.”
Ngô Củ liền vội vàng đi theo Tề Hầu ra ngoài. Tề Hầu mang theo Ngô Củ đến tiểu tẩm cung, cười nói:
“Nhị ca mặc quan bào thật là đẹp mắt.”
Mí mắt Ngô Củ giật lên, lòng nói.
Tề Hầu sẽ không chỉ muốn cùng mình nói cái này thôi?
Hai người một đường đi tới tiểu tẩm cung. Tề Hầu để cho Ngô Củ ngồi xuống, liền nói:
“Truyền lệnh.”
Rất nhanh có cung nhân đi tới, dâng lên hai phần đồ ăn, bày ra chỉnh tề, hiển nhiên Tề Hầu đã có chuẩn bị.
Tề Hầu nói:
“Trước tiên dùng bữa. Nhị ca dậy sớm tiến cung cũng là cực khổ rồi. Một chốc Cô muốn cùng ngươi nói chuyện quan trọng.”
Ngô Củ gật gật đầu, thế nhưng trong lòng kỳ thực có vạn móng vuốt cào.
Không biết sự tình gì quan trọng như vậy, nhất định phải đem mình tới đây, còn không thể nói trước mọi người. Thật tò mò!
Chờ dùng bữa xong, tự nhân đều thu dọn xuống, Tề Hầu tự tay rót cho Ngô Củ một chén trà. Lúc này hắn mới lấy ra một quyển da dê đặt ở trước mặt Ngô Củ, ra hiệu Ngô Củ xem.
Ngô Củ kỳ quái cầm lấy da dê lên xem xem.
Thì ra sự tình Tề Hầu nói là Chu Thiên tử hồi âm. Chu Thiên tử đã ban ra chiếu. Một mặt trách cứ hành vi vô lễ của Lỗ quốc, cũng muốn Lỗ Công tự mình xin lỗi Ngô Củ. Mặt khác nói về thảo phạt Toại quốc. Chu Thiên tử ca ngợi Tề Hầu trung thành tuyệt đối, Chu quốc sẽ xuất 2500 binh. Tuy rằng binh mã hơi ít chút, thế nhưng có Vương kỳ Lạc Sư và một quốc gia Bá tước là Tấn quốc tự mình lĩnh binh cùng Tề quốc hội hợp, đánh Toại quốc.
Hơn nữa lần này Tấn Bá chỉ là một trợ thủ, Chu Thiên tử nói chủ soái do Tề Hầu quyết định, mọi việc nghe ý tứ Tề Hầu.
Cứ như vậy, lần này quân liên minh bao gồm 6 nước, cả đội quân của Chu Thiên tử, trong đó Tề Hầu lớn nhất. Chu Thiên tử lấy lòng Tề Hầu, tất nhiên hắn vui vẻ cực kỳ.
Ngô Củ nhìn thấy da dê, bỗng nhiên liền giác ngộ.
Thì ra Tề Hầu thần thần bí bí, sáng sớm liền trở về cung, thật ra là bởi vì có tin Lạc Sư hồi báo, hơn nữa là tin vui.
Vừa mới rồi Tề Hầu giả vờ thâm trầm, kỳ thực là muộn tao (ngoài lạnh trong nóng hừng hực) HunhHn786.
Ngô Củ biết Tề Hầu nhẫn khó chịu, nhanh chóng chắp tay nói:
“Chúc mừng Quân thượng.”
Tề Hầu cười nói:
“Thành Phụ hướng Cô bẩm báo chuyện này, Nhị ca là người đầu tiên Cô nghĩ đến. Cô muốn cùng Nhị ca nói trước tiên.”
Ngô Củ chắp tay nói:
“Tạ ơn Quân thượng ưu ái.”
Tề Hầu cười híp mắt nói:
“Chỉ là lời tạ ơn trên đầu môi? Nhị ca không thành ý?”
Ngô Củ sững sờ, nói:
“Chuyện này... Quân thượng chính là vua của một nước, Củ thực sự không nghĩ tới còn có cái gì có thể tạ ơn Quân thượng.”
Tề Hầu cười nói:
“Nhị ca biết đó, chỉ là áng chừng rõ ràng mà giả bộ hồ đồ thôi.”
Hắn dứt lời cười cười, xua tay nói:
“Được rồi, chúng ta nói vấn đề khác.”
Tề Hầu tự mình đem việc này bỏ qua, nói:
“Nhị ca cho là lần này nắm giữ ấn soái, phái ai đi tốt nhất?”
Ngô Củ bị hắn hỏi như vậy, không có trả lời. Bởi vì ngày trước Công tử Vô Khuy đã tự mình chờ lệnh, bị Tề Hầu nguội lạnh bác bỏ. Sau đó Công tử Chiêu liền đề cử Vô Khuy, cũng bị hắn bác bỏ.
Ngô Củ rõ ràng, Tề Hầu tuyệt đối không muốn để cho Công tử Vô Khuy đi. Về phần tại sao, Ngô Củ cũng không biết Tề Hầu là trọng sinh, cho nên còn tưởng rằng Tề Hầu chán ghét Vệ quốc, bởi vậy cũng chán ghét Công tử Vô Khuy, trong lòng bất công một chút.
Ngô Củ chắp tay nói:
“Củ chính là Tư Nông, với tác chiến chính là không hiểu rõ, thực sự không dám vọng ngôn.”
Tề Hầu cười cười, nói:
“Nhị ca khiêm nhường.”
Hắn nói, còn nói:
“Nhị ca cảm thấy Chiêu Nhi thì sao? Bây giờ Chiêu Nhi cũng đã đủ tuổi nhận nhiệm vụ. Thời điểm Cô cùng Nhị ca đi Bắc Hạnh, Chiêu Nhi còn làm giám quốc rất tốt, đủ thấy trầm ổn hơn người, có gan có kiến thức.”
Ngô Củ nghe Tề Hầu thổi phồng đến mức tốt như vậy, trong lòng sinh kỳ quái. Mặc dù nói Công tử Vô Khuy có mẫu thân là người Vệ quốc, thế nhưng ở thời đại này nữ tử gả đi chính là nước đã đổ ra, nhiều lắm ngẫm lại chỉ là người nhà mẹ đẻ thôi. Nói cho cùng, Công tử Vô Khuy huyết mạch thuần túy là người Tề, vô cùng tôn quý. Thế nhưng Tề Hầu tựa hồ thực sự không ưa Công tử Vô Khuy.
Ngô Củ thấy kỳ quái.
Trên đời này thậm chí có người cha không ưa chính con mình sinh ra?
Ngô Củ nghĩ như vậy, lại thấy đúng rồi.
Mình đời trước cũng không được ba ruột thích. Mà có lý do thôi, ông ta là bởi vì muốn có được quyền lực, lại ở rể, cho nên mới không ưa mình.
Mà Tề Hầu thì sao?
Tề Hầu thấy Ngô Củ nghi hoặc nhìn chính mình, cười cười, nói:
“Nhị ca, trên mặt Cô chẳng lẽ có cái gì?”
Ngô Củ vội vã hoàn hồn, chắp tay nói:
“Tam công tử xác thực thành thục, có gan dạ có kiến thức.”
Tề Hầu nở nụ cười, nói:
“Nhị ca cũng cảm thấy như vậy?”
Ngô Củ chắp tay nói:
“Chính phải.”
Ngô Củ nghĩ thầm.
Kỳ thực Tề Hầu sớm đã có quyết định, chỉ là muốn tìm người khẳng định mà thôi. Công tử Chiêu cùng Công tử Vô Khuy ai đi đều như nhau, cũng đều có thể đảm nhiệm được. Ngược lại là cái lý do tốt đẹp, liền xem trong lòng Tề Hầu sủng ái người nào.
Tề Hầu cười cười, nói:
“Xong rồi, không làm lỡ thời gian của Nhị ca đi nghỉ ngơi. Buổi chiều còn phải trở lại chính sự đường, Nhị ca đi đi.”
Ngô Củ cũng ăn trưa xong, liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ, chắp tay nói:
“Củ xin cáo lui.”
Tề Hầu gật gật đầu, đột nhiên lại nói:
“Ồ đúng rồi, Nhị ca... dáng dấp ngươi làm Đại Tư Nông càng khiến Cô mê muội đó.”
Ngô Củ bản thân đã dừng bước, còn tưởng rằng Tề Hầu nói chính sự, kết quả vừa nghe, mí mắt giật lên, nói:
“Tạ ơn Quân thượng khen.”
Tề Hầu cười cười, nói:
“Bây giờ thì không còn chuyện gì, có thể đi rồi.”
Ngô Củ làm việc ngày thứ ba, phải vào triều. Sáng dậy sớm, Ngô Củ mê mang ngồi ở trên giường. Tử Thanh cùng Yến Nga bên cạnh bận rộn trợ giúp, Ngô Củ ngơ ngơ ngác ngác mặc xiêm y. Thay xong xiêm y, trời chỉ tờ mờ sáng.
Ngô Củ hận không thể đem đồ ăn sáng nhét vào đôi mắt, vội vã ăn vài miếng. Bởi vì canh giờ quá sớm, cũng không có muốn ăn, không thể làm gì khác hơn là thả bát đũa chuẩn bị đi vào triều.
Ngô Củ vốn định cưỡi Củ Mặc đi, thế nhưng Tử Thanh cùng Yến Nga không cho. Nói đi như thế sợ sẽ từ trên lưng ngựa rơi xuống. Ngô Củ nghĩ thầm.
Mình sao có khả năng đần như vậy chứ!
Thế nhưng hai người kia đều cảm thấy đúng, Ngô Củ mê mê trừng trừng đi ra rất nguy hiểm. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn phải để Tử Thanh đánh xe, Ngô Củ ngồi xe diêu đi vào cung.
Bởi vì hôm nay phải thượng triều, cửa cung rất nhiều đại phu. Nhìn thấy xe ngừa của Ngô Củ đến, mọi người vội vã làm lễ nói:
“Đại Tư Nông.”
Rất nhiều người cùng Ngô Củ chào hỏi. Ngô Củ vội vã đáp lễ. Lúc này có người vỗ vào bả vai Ngô Củ khiến Ngô Củ bị đánh tỉnh, phút chốc sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, phát hiện là Triển Hùng.
Triển Hùng một thân áo giáp, cười nói:
“Nhị ca, sớm a!”
Triển Cầm cũng đi tới, liền vội vàng nói:
“Triển Hùng, chớ đường đột Đại Tư Nông.”
Ngô Củ xua xua tay, nói:
“Không sao.”
Triển Cầm đem một phần công văn đưa cho Ngô Củ, nói:
“Đại Tư Nông, đây là công văn Quý hai ngày nay định ra, liên quan vấn đề chứng nhận tư cách mà Đại Tư Nông ngày trước nói tới.”
Ngô Củ gật gật đầu, cười nói:
“Làm phiền, Triển đại phu làm việc thật nhanh nhẹn.”
Mọi người đang nói chuyện, liền thuận đường đi vào trong. Rất mau đã vào Lộ Tẩm cung, sau khi tiến vào phân biệt ngồi xong, cung kính chờ đợi Tề Hầu đến.
Tề Hầu rất nhanh liền đi ra, mọi người đứng dậy hành lễ. Tề Hầu đáp lễ, cho mọi người ngồi xuống.
Tề Hầu hôm nay tâm tình cũng không tệ, cười híp mắt nói:
“Các khanh có cái gì trình báo, có thể nói.”
Vương tử Thành Phụ đứng ra, chắp tay nói:
“Quân thượng, công văn ngày trước ký kết ở hội chư hầu Bắc Hạnh đã được Thiên tử phê duyệt, cho phép thảo phạt Toại quốc.”
Chuyện này Tề Hầu đã sớm biết, Ngô Củ cũng biết. Chỉ có điều bởi vì là đại sự, cho nên hôm nay vào triều, Vương tử Thành Phụ cũng phải tuân theo lệnh, nói ra cho tất cả mọi người biết.
Mọi người vừa nghe Thiên tử đáp ứng thảo phạt Toại quốc. Vậy là đại hỉ sự, đã như thế, Tề quốc danh chính ngôn thuận đứng đầu các đại quốc. Chúng thần trên mặt đều có chút cao hứng.
Vào lúc này Công Tôn Thấp Bằng lại nhíu nhíu mày, tựa hồ có hơi do dự, đứng dậy cung kính làm lễ nói:
“Quân thượng, Thấp Bằng cũng có một chuyện, chính là cùng thảo phạt Toại quốc có liên quan.”
“Ồ?”
Tề Hầu cười nói:
“Đại Tư Hành mời nói.”
Công Tôn Thấp Bằng là Đại Tư Hành, cũng chính là quan ngoại giao, chủ yếu thu thập tin tức các nước, điều hòa quan hệ các nước.
Công Tôn Thấp Bằng tai mắt tất nhiên là linh thông nhất. Có thể nói mỗi quốc gia đều có thám tử Công Tôn Thấp Bằng xếp vào.
Công Tôn Thấp Bằng chắp tay nói:
“Quân thượng, theo Thấp Bằng biết, Đàm quốc tựa hồ có xuất binh cứu viện Toại quốc. Từ khi hội chư hầu Bắc Hạnh xong, Đàm quốc cùng Toại quốc thường xuyên giao dịch qua lại. Đàm Công còn công nhiên đem binh khí bán cho Toại quốc.”
Mọi người vừa nghe cảm thấy đây rõ ràng là công nhiên cùng Tề quốc chống đối. Bây giờ Chu Thiên tử đã phê duyệt công văn, đâu chỉ là chống Tề quốc, quả thực chính là công nhiên chống lại Chu Triều.
Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:
“Hay lắm, Đàm quốc công khai cùng Thiên tử đối địch. Cô xem ra là Đàm Công đã già đến hồ đồ. Vị trí quốc quân Đàm quốc cũng nên thay đổi người ngồi.”
Tề Hầu thâm trầm nói chuyện, triều thần đều khe khẽ bàn luận. Ý tứ quốc quân rất rõ ràng, đó chính là tấn công Đàm quốc. Nói không chừng lần này xuất binh đánh Toại quốc, rất có thể cũng đồng thời đem Đàm quốc xử lý.
Đàm quốc tư lịch rất lâu đời, thế nhưng địa bàn rất nhỏ. Bởi vì là quốc gia kỳ cựu, Đàm Công cao tuổi thật có chút hồ đồ, còn tưởng rằng chính mình là cường quốc bên trong cường quốc, mà không biết bây giờ đã vật đổi sao dời.
Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:
“Việc này, Thấp Bằng phải giám sát sự tình Đàm quốc bán binh khí Toại quốc. Ngươi soạn ra công văn để Cô xem qua rồi trình lên Thiên tử xem xét.”
Công Tôn Thấp Bằng chắp tay nói:
“Vâng, Thấp Bằng lĩnh chiếu.”
Công Tôn Thấp Bằng báo cáo xong, rất nhanh liền lui về.
Chuyện hôm nay cũng không ít. Quản Di Ngô cũng đứng dậy đi ra ngoài, trong tay nâng một quyển công văn, cung kính nói:
“Quân thượng, hôm nay buổi sáng đã tới văn kiện khẩn cấp, còn chưa kịp để Đại Tư Nông xem qua. Bất quá việc này e rằng hết sức khẩn cấp, cho nên Di Ngô cả gan dâng lên.”
Hắn nói, Tề Hầu phất phất tay. Có tự nhân đi tới đem quyển da dê nâng trên hai tay, đi tới trình cho Tề Hầu.
Tề Hầu nhìn da dê, đầu tiên là cau mày, lập tức nở nụ cười.
“Ha ha”
Tiếng cười nhẹ, không biết là cười khẩy hay là trào phúng, nói chung mang theo vài phần sung sướng.
Tề Hầu cười nói:
“Nhị ca nên xem cái này. Đây chính là công lao của ngươi.”
Ngô Củ không biết là chuyện gì khiến Tề Hầu cao hứng như thế. Tự nhân liền đem công văn giao cho Ngô Củ. Ngô Củ nhìn kỹ, HunhHn786 trong lòng chỉ thanh tỉnh. Mặt trên chữ hơn nửa đều biết, trong đó vài cái chữ lạ thế nhưng không ảnh hưởng. Ngô Củ vừa xem, nhất thời cũng bật cười.
Khó trách Tề Hầu cao hứng như thế, còn lộ ra nụ cười giễu cợt. Thì ra là Lỗ quốc truyền đến cấp báo!
Báo cáo truyền tới tay Quản Di Ngô tất nhiên là liên quan với bộ ngành Tư Nông.
Nguyên nhân là Ngô Củ chỉ mới đi làm ba ngày, thế nhưng tác phong làm việc nhanh nhẹn mạnh mẽ, chính sách thực hành phi thường cấp tốc. Cho nên thương nhân Lỗ quốc hướng Tề quốc mua lương thực, thế nhưng vô luận đi nơi nào cũng đều là giá gấp hai mười lần, thậm chí còn có nơi giá gấp ba mười lần.
Giá lương thực cao như vậy, quả thực như là mua vàng, người Lỗ quốc sao chịu được?
Hai ngày nay e rằng Lỗ quốc đã nhận được tin tức từ Tề quốc. Cũng có rất nhiều thương nhân Lỗ quốc muốn thông qua quan hệ thân thiết với thương nhân Tề quốc, lén lút mua một ít lương thực với giá thấp. Thế nhưng không có ai chịu bán, nguyên nhân là vì sợ sệt.
Tất nhiên phải sợ rồi. Bởi vì Đại Tư Nông mới nhậm chức nói nếu có người lén lút bán lương thực cho người Lỗ quốc theo giá thấp sẽ bị xử phạt. Nam bị cắt mũi, nữ bắt làm kỹ. Hơn nữa người báo cáo sẽ được lương thực, chỉ cần báo cáo xác thực là có thể được đến một hộc lương thực.
Giải thưởng phong phú cùng hình phạt nghiêm khắc, làm sao có khả năng có thương nhân mạo hiểm bán lương thực giá thấp cho người Lỗ quốc?
Ngắn ngủi ba ngày, Lỗ quốc đã không chịu nổi. Trước đó người Lỗ đang điên cuồng làm lụa xuất khẩu, không có ai chịu trồng trọt. Bây giờ Tề quốc đột nhiên không thu mua lụa, phút chốc trữ hàng bán không được, lương thực lại không đủ ăn. Trở lại trồng lúa cũng đã không kịp, vì thế Lỗ quốc liền nóng lòng hướng quốc gia chung quanh thu mua lương thực.
Lỗ quốc cũng hướng những quốc gia khác thu mua lương thực, mà là căn bản không đủ dùng. Lỗ quốc địa bàn rộng lớn như vậy, người dân nhiều như vậy, cần rất nhiều lương thực dự trữ cho bất cứ tình huống nào. Bọn họ đầu tiên đi Đàm quốc thu mua. Đàm quốc suýt nữa bị móc rỗng, không còn dám bán. Hỏi sứ thần Tống quốc, nhưng Tống quốc vừa trải qua nội loạn, cũng không có đủ lương thực.
Đã như thế, chỉ còn lại Tề quốc...
Cái cấp báo này, chính là Lỗ Công tự mình viết. Đem mình nói đến rất tội nghiệp. Nào là lương thực thu hoạch không đủ, vừa mất mùa vừa lũ lụt. Tề quốc là đại quốc nhân nghĩa, hi vọng quốc quân Tề quốc có thể đem lương thực bán cho bọn họ. Cũng không phải là thông qua tiểu thương bán cho Lỗ quốc. Dù sao Ngô Củ đã quy định giá cho tiểu thương buôn bán. Mà là thông qua quốc gia cùng quốc gia chính thức giao dịch. Lỗ Công trong công văn cố ý nói, nếu như Tề quốc đáp ứng, Lỗ quốc sẽ phái quốc tướng Tang Thần đến thu mua lương thực.
Khó trách Tề Hầu vui vẻ. Bởi vì Lỗ Công cho Tang Thần đến mua lương thực, đây rõ ràng là biểu hiện cúi đầu.
Cũng phải như thế, hiện tại không có lương thực, Lỗ Công làm sao có khả năng không hướng Tề quốc cúi đầu chứ?
Vừa nhắc tới Lỗ quốc cùng Tang Thần, Ngô Củ theo bản năng liếc mắt nhìn Triển Cầm. Tề Hầu cũng đang chuyển ánh mắt.
Quản Di Ngô ôm quyền nói:
“Thỉnh Quân thượng cùng Đại Tư Nông cho biết, Tề quốc có nên đem lương thực bán cho Lỗ quốc hay không?”
Tề Hầu nở nụ cười, nói:
“Nhị ca cảm thấy thế nào?”
Ngô Củ bị gọi tên, nhanh chóng chắp tay nói:
“Củ thiết nghĩ, nếu như không bán lương thực cho Lỗ quốc, khả năng sẽ bị tiểu nhân dựng chuyện nói xấu. Dù sao hai nước giao chiến còn không thể lạm sát kẻ vô tội. Nếu như Lỗ quốc mất mùa, mà Tề quốc ngồi yên không để ý đến, sao có thể gọi là quốc gia nhân nghĩa chứ? Hơn nữa Lỗ quốc cũng có thành ý, chuẩn bị phái quốc tướng đến mua lương thực. Cho nên Củ cho là cần bán lương thực cho Lỗ quốc.”
Tề Hầu cười cười, nói:
“Được, cứ dựa theo lời Nhị ca nói. Bất quá việc này Cô cảm thấy giao cho Triển Cầm xử lý sẽ tốt hơn.”
Triển Cầm bị gọi tên, lập tức đứng lên, chắp tay nói:
“Vâng, Triển Cầm lĩnh chiếu.”
Tề Hầu nói:
“Sớm nghe nói Triển tiên sinh tài hoa xuất chúng, không ai bằng. Có thể nghĩ một cái công văn cho người Lỗ quốc lãnh giáo tài hoa của Triển tiên sinh một chút.”
Ngô Củ nghĩ thầm.
Tề Hầu tất nhiên là cố ý. Rõ ràng chính là muốn cho Lỗ Công mất mặt. Lỗ quốc không trọng dụng nhân tài, người đến Tề quốc liền thành đại phu. Đừng nói là Tề Hầu cảm thấy tâm lý sảng khoái, là người liên quan đều cảm thấy rất sảng khoái. Không đem Lỗ Công tức điên mới lạ!
Triển Cầm lĩnh mệnh, rất nhanh cũng ngồi trở lại vị trí. Mọi người đều ngồi xong, Tề Hầu còn nói:
“Còn có sự tình gì?”
Vào lúc này ngồi ở vị trí cao nhất, Cao Hề tiến lên, nói:
“Hề có việc bẩm báo.”
Tề Hầu cười nói:
“Cao Tử mời nói.”
Cao Hề nói:
“Hôm qua Hề thu được thiệp mời của Tống quốc.”
Tề Hầu cười cười, nói:
“Làm sao? Tống Công đã kế vị còn đưa thiệp mời đến? Có phải là chậm?”
Tống Công kế vị rất biết điều, không đưa bất kỳ thiệp mời nào, không có mời bất kỳ đại phu nước nào, chỉ là xếp đặt một buổi tiệc mà thôi, cũng không lộ liễu.
Cao Hề nói:
“Cũng không phải là như vậy. Chính là Tống Công muốn cưới Công chúa Vệ quốc làm Tống phu nhân, bởi vậy đưa tới thiệp mời.”
Tề Hầu vừa nghe, nhất thời bật cười, bất quá ý cười có chút cao thâm khó dò. Mà Ngô Củ như theo bản năng nhìn về phía Triển Hùng trong hàng ngũ võ quan.
Triển Hùng biểu tình hiển nhiên cũng cứng nhắc một chút.
Tống Công Ngự Thuyết lại muốn đón dâu? Hơn nữa muốn cưới Chính phu nhân. Đó chính là quốc mẫu Tống quốc!
Quan hệ của Ngự Thuyết cùng Triển Hùng, Ngô Củ ít nhiều đã biết đến một chút, bởi vậy Ngô Củ liếc mắt nhìn Triển Hùng.
Ngoài ra còn có nguyên do, vì ứng viên cho vị trí Chính phu nhân Tống quốc lại là Công chúa Vệ quốc.
Đơn giản mà nói, bây giờ Vệ Hầu chưa có con gái. Người gọi là Công chúa kia chính là con gái của Tuyên Khương cùng Công tử Ngoan.
Theo lý mà nói, Tống Công mới vừa bình định nội loạn, có được Thiên tử sắc phong, cần phải liên hợp các nước. Hắn phải cưới một người chính thất có địa vị cao mới đúng, như vậy mới có thể củng cố địa vị của chính mình, cũng dễ giải quyết vấn đề dòng dõi.
Nhưng mà Tề Hầu cười quỷ dị, là bởi vì Tống Công chọn ai không chọn, cố tình chọn người Vệ quốc mà Tề Hầu thống hận nhất.
Kỳ thực Vệ quốc bây giờ đắc tội Tề quốc, cũng đắc tội Lỗ quốc, là hai mặt đều không có kết quả tốt. Với điều kiện đó, Tống Công hẳn sẽ không chọn Công chúa Vệ quốc mới đúng. Thế nhưng cố tình Tống cùng Vệ sát bên, nếu kết minh, đối với tiểu quốc ở giữa như Tào quốc cùng Mang quốc là uy hiếp rất lớn, nhất định có thể bị thôn tính.
Còn nữa, chính là hai quốc gia này nếu là thông gia, điều kiện địa lý thực sự hậu đãi. Hai quốc gia phảng phất là một cánh tay, vừa vặn ngăn cản thông thương của các quốc gia ở phía đông. Bất kể là quốc gia nào, dù mạnh mẽ như Tề quốc, hay là lịch sử lâu đời Lỗ quốc, hoặc là người Cử quốc, Đàm quốc, muốn đi tới trung thổ nhất định phải vượt qua lá chắn này.
Có ưu thế này, hai quốc gia không lý nào không liên kết. Cũng chính là bởi vì Vệ quốc bây giờ không ổn định, cho nên Tống Công mới nóng lòng cùng Vệ quốc kết minh. Nếu chờ Vệ quốc lấy lại sức lực, khả năng sẽ không đem Công chúa gả cho Ngự Thuyết.
Ngự Thuyết muốn thành thân, phát thiệp mời rộng rãi đến các quốc gia.
Tề Hầu lành lạnh nở nụ cười, nói:
“Đi Tống quốc chúc mừng, các khanh cho là Cô nên giao ai đi mới thỏa đáng?”
Ngô Củ nghĩ thầm.
Chắc chắn sẽ không giao cho mình. Dù sao mình bây giờ là Đại Tư Nông, loại việc chạy ra bên ngoài cần phải rơi trên vai bộ ngành Tư Hành!
Ngô Củ đang nghĩ ngợi, Triển Hùng đột nhiên đứng ra một bước, nói:
“Quân thượng, Triển Hùng chờ lệnh!”