Vô Củ

Chương 269: Chương 269: Phản




“Không! Đem công văn trả lại cho ta!!”

Quốc quân Thư Cưu quốc nói, nhào tới trước chuẩn bị cướp lại công văn lập Thái tử chỗ Ngô Củ. Tề Hầu đã sớm chuẩn bị, bước tới che chắn cho Ngô Củ.

Quốc quân Thư Cưu quốc không có đụng tới Ngô Củ, cũng không có bắt được công văn, gào thét lớn.

“Ngươi! Ngươi là tiểu nhân hèn hạ, đem công văn trả lại cho ta! Thì ra ngươi từ sớm đã biết, ngươi muốn lừa gạt ta!!!”

Mọi người thấy hắn hét lên cuồng loạn, cấm vệ quân cũng đã xông tới, nhanh chóng bao vây bữa tiệc. Quốc quân Thư Cưu quốc vừa nhìn điệu bộ này, đột nhiên lại có chút sợ sệt, không còn dám lớn tiếng nói chuyện.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Nói Quả nhân lừa gạt ngươi, không bằng nói ngươi từ trước đã không có lòng tốt. Muốn dùng lời chót lưỡi đầu môi qua loa lấy lệ Quả nhân. Trước bảo vệ Thư Cưu quốc, sau đó sẽ trở mặt cùng Tấn quốc liên kết đánh giết Sở quốc trở tay không kịp phải không? Cũng không biết là ai đê tiện hơn ai đâu. Bất quá... Quả nhân nói cho ngươi một câu, đặc biệt thích hợp tình huống chúng ta bây giờ, chính là... Tá ma giết lừa. Thư Cưu Công bây giờ chính là con lừa đó.”

Ngô Củ vừa nói như thế, quốc quân Thư Cưu tức giận gần chết, chỉ là không dám phát tác. Bởi vì chung quanh đều là cấm vệ quân Sở quốc, Thư Cưu quốc cũng không có mang quân đội đến, một chút liền gặp khó khăn. Sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng quốc quân Thư Cưu quốc vội vã chắp tay nói:

“Sở Vương... Sở Vương, tiểu nhân cũng là bị Tấn quốc bức ép. Tiểu nhân tuy rằng nhận được thư Tấn Công, thế nhưng căn bản sẽ không muốn dựa theo lời Tấn Công đi làm. Tiểu nhân lần này tới Sở quốc là... là mang đầy thành ý.”

Ngô Củ cười ha ha, nói với Tề Hầu.

“Thành ý của hắn chính là mắng quả nhân hèn hạ?”

Tề Hầu cười nói:

“Cô hình như không có nghe lầm, đúng là như thế đó Nhị ca.”

Hai người kia một xướng một họa, quốc quân Thư Cưu quốc liền quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu lạy nói:

“Thật, là thật! Tiểu nhân nguyện ý quy hàng, chỉ cầu Sở Vương tha tiểu nhân một mạng. Chuyện... lập Thái tử cũng là thật! Là thật!”

Ngô Củ giơ tay có công văn bên trong lên, nói:

“Ai quan tâm ngươi có nói thật hay không thật. Công văn lập Thái tử trong tay Quả nhân, còn có ấn tín quốc quân, Quả nhân còn cần hỏi ngươi có thật hay không sao?”

Quốc quân Thư Cưu quốc sắc mặt thực sự không dễ nhìn, thế nhưng không dám phản bác. Dù sao bởi vì cá nằm trên thớt, bị uy hiếp, nếu phản bác chính là lưỡi dao cắt cổ. Quốc quân Thư Cưu quốc không thể làm gì khác hơn là cười làm lành nói:

“Vâng vâng vâng, cầu Sở Vương, tha ta một mạng. Chờ ta về nước xong, lại công bố người trong thiên hạ Yển Cưu là Thái tử.”

Ngô Củ cười, phủi phủi áo bào của mình, nói:

“Hà tất phiền phức như vậy chứ?”

Quốc quân Thư Cưu quốc chưa có nghe rõ, Ngô Củ đã nói thêm:

“Thư Cưu Công hà tất về nước phiền toái như vậy chứ? Bây giờ Hữu Tư Mã Sở quốc đã là Thái tử. Ngài mới vừa rồi là không nghe hiểu lời Quả nhân... Tá ma giết lừa.”

Quốc quân Thư Cưu quốc vừa nghe, nhất thời toàn thân run lẩy bẩy lên, trợn to hai mắt. Giờ này ông ta mới hiểu được Sở Vương cười híp mắt nói là có ý giết người.

Quốc quân Thư Cưu quốc liên tục dập đầu lạy xin tha, nói:

“Sở Vương! Sở Vương! Tha ta đi! Ta... Ta là thật tâm thực lòng không muốn nghe theo ý Tấn quốc. Là thật! Là thật...”

Ngô Củ cười, phất phất tay. Tử Thanh liền bưng tới một ly rượu. Ngô Củ híp mắt nói:

“Bây giờ Hữu Tư Mã Sở quốc chính là Thái tử Thư Cưu quốc. Quả nhân muốn cho hắn lên vị trí quốc quân. Ngài nói, Quả nhân nên làm như thế nào?”

Quốc quân Thư Cưu quốc ngơ ngác nhìn chằm chằm ly rượu. Rất nhanh ly rượu liền đưa đến trước mặt ông ta. Ngô Củ cười nói:

“Mời quốc quân Thư Cưu quốc uống rượu.”

Binh lính bên cạnh đi tới, đè lên quốc quân Thư Cưu quốc. Quốc quân Thư Cưu quốc hoang mang lo sợ, hô to:

“Cứu mạng! Cứu mạng!! Cứu ta.... Cứu ta!! Không, không không, ta nguyện ý quy hàng Sở quốc, ta nguyện ý quy hàng, đừng giết ta! Không muốn a....”

Quốc quân Thư Cưu quốc la to, đang yên đang lành yến đột nhiên giống như lò sát sinh. Quốc quân Thư Cưu quốc không chỉ là hô to, còn đá lung tung.

“Rầm!!”

Bàn bên cạnh bị đá ngã lăn, đồ bên trên đều bị hất tung rơi xuống. Tề Hầu che chắn Ngô Củ lui về phía sau hai bước, né tránh canh rau bắn tóe.

Các binh sĩ đem quốc quân Thư Cưu quốc đè xuống đất. Mới bắt đầu còn lớn tiếng kêu to, bất quá sau đó bởi vì bị rót rượu, liền liều chết ngậm miệng, không nói câu nào, dùng sức lắc đầu, sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Yển Cưu lạnh lùng nhìn tình cảnh này. Thúc thúc của hắn bị binh lính đè xuống đất ép uống rượu độc. Tình cảnh này, hắn đã chờ hai mươi năm! Đầy đủ hai mươi năm!

Quốc quân Thư Cưu quốc giãy dụa rất mạnh, rượu độc chỉ còn một nửa. Quốc quân Thư Cưu quốc không chịu phép, vào lúc này Yển Cưu đã thiếu kiên nhẫn đi tới. Binh lính thấy Hữu Tư Mã lại đây, vội vã tránh ra một chút.

Yển Cưu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lạnh lùng nhìn quốc quân Thư Cưu quốc. Quốc quân Thư Cưu quốc hô to:

“Cháu trai! Cháu trai! Ngươi cứu ta! Cứu giúp ta!”

Yển Cưu cười, nói:

“Đây không phải là tới cứu ngài? Thúc phụ, cháu mời ngài một ly rượu.”

Hắn nói, lập tức duỗi tay tới nắm cằm quốc quân Thư Cưu quốc.

“Rắc rắc!”

Cằm lập tức bị trật khớp, miệng quốc quân Thư Cưu quốc không nghe sai khiến, thật giống không khép lại được. Yển Cưu thuận thế liền đem rượu rót vào trong miệng của ông ta.

“Ôi... ôi... ôi!”

Quốc quân Thư Cưu quốc muốn đem rượu phun ra, chỉ là làm thế nào cũng phun không ra. Ông ta sợ đến sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy nói:

“Cứu mạng!! Cứu mạng a...!”

Ông ta hô to, bất quá sĩ phu chung quanh chỉ là mắt lạnh nhìn nhau, cũng không có gì quá nhiều hành động, tựa hồ thật vui vẻ xem.

Quốc quân Thư Cưu quốc được thả ra, nằm nhoài trên đất muốn nôn khan, chỉ là tựa hồ cũng phun không ra. Không bao lâu ông ta thở không nổi, co giật trên mặt đất, dáng dấp kia thực sự khó coi muốn chết, bộ mặt cũng đang không ngừng co giật.

Trong rượu có một chút hạt mã tiền, loại độc tố này là khó nấu nhất. Hậu thế, Nam Đường Hậu Chủ chính là dùng loại độc “khiên cơ dược” nổi danh này. Loại độc tố này khiến người co giật, thời điểm chết trên mặt bởi vì co giật có thể lộ ra cười gằn, phảng phất như chết thật vui vẻ.

Ngô Củ nhàn nhạt nhìn quốc quân Thư Cưu quốc trên đất không ngừng co giật, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Khi ông ta vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, Ngô Củ liền nhàn nhạt nói:

“Quốc quân Thư Cưu quốc bị thích khách nước Tấn thích ám sát. May mà đã lập Thái tử, ngài có thể yên tâm, Quả nhân sẽ đem Thái tử về Thư Cưu quốc, giúp hắn kế vị. Tin tưởng cháu trai ngài sẽ đem Thư Cưu quốc phát dương quang đại.”

Quốc quân Thư Cưu quốc còn chưa chết, vốn đã hết sức thống khổ, nghe nói như thế sắc mặt tái rồi. Mà bởi vì co giật, khóe miệng kéo lên, thân thể co lại thành một con tôm, vẻ mặt dữ tợn liền bất động.

Ngô Củ nhìn thấy quốc quân Thư Cưu quốc bất động, thở dài, nói:

“Được rồi, hậu táng thôi.”

Sĩ phu dồn dập nói vâng, rất nhanh liền rời đi. Rượu cũng đã uống xong, Thái tử cũng đã lập. Xử lý xong quốc quân Thư Cưu quốc, bữa tiệc này liền kết thúc. HunhHn786

Ngô Củ cùng Tề Hầu đi đến phòng sứ thần Hoàng quốc lệnh sứ thần Hoàng quốc trong đêm rời đi, chạy về Hoàng quốc. Ngô Củ nói hắn chuyển lời cho quốc quân Hoàng quốc, nói rất hài lòng quốc quân Hoàng quốc biết thức thời.

Chờ xử lý xong những chuyện này, đã là đêm khuya. Ngô Củ đứng ở bên hồ nhìn mặt hồ. Hồ nước êm đềm, gió đêm thổi qua còn có một chút cảm giác mát mẻ.

Ngô Củ đứng ở nơi đó, đột nhiên cảm giác vai nặng một chút. Tề hầu đã đem ngoại bào khoác ở trên người Ngô Củ, cười tủm tỉm nói:

“Nhị ca, nhìn cái gì đó. Đã trễ thế này, bên hồ quá lạnh, trở về tẩm cung thôi.”

Ngô Củ nói:

“Quả nhân muốn hóng gió một chút.”

Nói xong, Ngô Củ liền đem ngoại bào trả lại Tề Hầu. Dù sao Tề Hầu không có áo choàng, đem ngoại bào cho Ngô Củ, gió đêm còn rất lạnh, Ngô Củ cũng sợ hắn cảm mạo.

Tề Hầu không thể làm gì khác hơn là mặc vào, nắm tay Ngô Củ, nói.

“Đừng đúng ở chỗ này. Nhị ca tay ngươi không chút độ ấm, chúng ta trở về thôi.”

Ngô Củ cười cười. Nhân lúc Tề Hầu vẫn chưa có buộc dây áo ngoại bào, Ngô Củ đột nhiên đưa tay đem ngoại bào hất lên, sau đó áp sát dựa vào ngực Tề Hầu, còn ra hiệu Tề Hầu dùng ngoại bào bao lấy mình.

Tề Hầu sững sờ, hai người lập tức dính chặt vào nhau. Tề Hầu nghe theo ôm Ngô Củ, cười híp mắt nói:

“Nhị ca, sao chủ động như vậy?”

Ngô Củ kỳ thực đã sớm muốn thử một lần động tác này. Bởi vì ngoại bào rộng lớn có thể bao lấy hai người hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa còn thật hợp thích hợp.

Ngô Củ dựa vào ngực Tề Hầu, nhìn mặt hồ đen thui, nói.

“Sẽ phải khai chiến cùng nước Tấn, chuyện này chỉ là sớm hay muộn.”

Tề Hầu nói:

“Không có gì đáng lo lắng, còn có Cô đây, không phải sao? Nước Tấn tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng có thể điều động 39 mấy ngàn binh mã. Huống hồ hắn vừa đem nhiều tài vật hối lộ Chu Thiên tử, bây giờ gấp gáp muốn đánh trận, Cô cũng là bội phục hắn, lương bổng chi phí từ nơi nào ra?”

Xác thực như vậy. Tấn quốc có thể dùng binh mã chỉ hơn 30 ngàn. Tuy rằng địa bàn lớn, thế nhưng đa phần không sinh lợi, đất đai cằn cỗi sỏi đá. Hơn nữa Quỷ Gia vì leo lên vị trí Tấn Hầu, đem của cải hối lộ Chu Thiên tử. Cứ như vậy, bọn họ đánh trận tiền từ nơi nào ra? Rất rõ ràng là cướp đoạt bách tính.

Ngô Củ nói:

“Sau trận chiến này, Quả nhân muốn nghỉ ngơi một chút.”

Tề Hầu cười nói:

“Nhị ca nói cái gì là cái đó.”

Ngô Củ nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn Tề Hầu cao hơn chính mình rất nhiều, nói:

“Vậy Quả nhân nói muốn lâm hạnh ngươi?”

Tề Hầu lập tức nói:

“Cầu còn không được.”

Ngô Củ cường điệu nhấn mạnh nói:

“Là Quả nhân muốn lâm hạnh ngươi, lâm hạnh ngươi!”

Tề Hầu cười ha ha, nói:

“Nhị ca, mỗi lần đều là Nhị ca lâm hạnh Cô nha, có cái gì không đúng.”

Ngô Củ tức vô cùng, nói:

“Phản rồi, ngươi làm phản.”

Tề Hầu ôm Ngô Củ, trực tiếp đi hướng tiểu tẩm cung, nói:

“Làm sao có? Là một Sở Vương cao cao tại thượng, nên nằm yên thả lỏng, để người tới hầu hạ thôi.”

Ngô Củ nghe hắn nói thuận theo như vậy, nhưng kết quả mỗi lần bị lâm hạnh đều là chính mình.

Quốc quân Thư Cưu quốc bị thích khách Tấn quốc ám sát, Thư Cưu quốc rắn mất đầu, Ngô Củ dự định phái binh đưa Yển Cưu về nước kế vị.

Quốc quân Thư Cưu quốc không phải là không có người nối dòng. Tuy rằng Yển Cưu tay cầm công văn sắc phong Thái tử, thế nhưng Ngô Củ sợ ở Thư Cưu quốc có người không phục, bởi vậy mới chuẩn bị binh mã đưa Yển Cưu về nước.

Nếu Yển Cưu có thể thuận lợi leo lên vị trí quốc quân, như vậy Quần Thư cùng các quốc gia nhỏ khác liền không là vấn đề. Thời điểm đó liên quân mười mấy nước của Tấn quốc liền sẽ tự tan rã.

Thời điểm Yển Cưu về nước kế vị càng ngày càng gần. Hoàng hôn hôm ấy, Khuất Trọng từ chính sự đường đi ra, lên truy xe, chuẩn bị trở về phủ nghỉ ngơi.

Khi xe ngựa dừng ở cửa phủ Khuất gia, quản sự nhanh chóng chạy đến, nâng màn xe, thấp giọng nói:

“Lão gia, việc lớn không tốt.”

Khuất Trọng hỏi.

“Làm sao vậy?”

Quản sự nhỏ giọng nói:

“Hữu Tư Mã đến.”

Khuất Trọng vừa nghe Yển Cưu đến, nhanh chóng xuống xe đi vào. Còn tưởng rằng Yển Cưu ở phòng khách lớn, kết quả đi vào Khuất Trọng mới rõ ràng quản sự nói cái gì không tốt. Bởi vì Yển Cưu chẳng hề ở trong phòng khách lớn, hắn đang ngồi tại bậc thềm cửa nhà Khuất Trọng, còn mặc một thân quan bào Tư Mã.

Nhìn thấy Khuất Trọng từ trong xe xuống, Yển Cưu vội vã đứng lên. Khuất Trọng lấy làm kinh hãi, nhanh chóng chắp tay nói:

“Hữu Tư Mã, là có chuyện gì gấp, mau mời tiến vào.”

Yển Cưu theo Khuất Trọng đi vào. Khuất Trọng mời hắn ngồi trong phòng khách chờ mình đi thay đổi xiêm y, rất nhanh liền sẽ trở về.

Nào có biết Khuất Trọng tiến vào phòng mình, liền nghe tiếng động.

“Kẽo kẹt!”

Tựa hồ có người đi theo vào, Khuất Trọng quay đầu nhìn, phát hiện là Yển Cưu. Yển Cưu nghênh ngang theo sau, tiến vào phòng ngủ Khuất Trọng. Sau khi đi vào hắn còn thuận tay đóng cửa phòng. Phút chốc trong phòng chỉ còn lại hai người Khuất Trọng và Yển Cưu.

Khuất Trọng có chút khó xử, lúc này muốn đổi xiêm y cũng không dám. Yển Cưu khá là bình tĩnh nói:

“Ta là tới đây từ biệt ngươi. Sáng sớm ngày mai, ta liền phải đi Thư Cưu quốc, không biết... lúc nào sẽ trở về, có lẽ sẽ không trở về.”

Hắn vừa nói như thế, Khuất Trọng đột nhiên cảm giác cổ họng hơi nghẹn. Khuất Trọng cười khan một tiếng, nhanh chóng đi rót cho Yển Cưu một chén trà, nói:

“Hữu Tư Mã rốt cục có thể trở về nước kế vị, đây là chuyện tốt. Hy vọng Hữu Tư Mã về nước xong, có thể nhớ tới những ngày sống tại Sở quốc, thường xuyên qua cùng Sở quốc.”

Yển Cưu nói:

“Ta đây tất nhiên sẽ nhớ, ta còn nhớ tới thúc thúc.”

Hắn nói Khuất Trọng sững sờ, tay châm trà dừng một chút. Nước trà rơi ra một ít, liền trúng mu bàn tay Khuất Trọng đỡ chén trà.

Nước trà là nóng, Khuất Trọng run lên, vội vàng đem ấm trà để xuống. Yển Cưu đưa tay qua, nắm lấy tay Khuất Trọng. Hắn cúi đầu đem tay Khuất Trọng để bên trong miệng ngậm lấy, nhẹ nhàng liếm chỗ bị nóng.

Chỗ bị nóng chỉ là có chút đau, bị khoang miệng nhiệt độ cao của Yển Cưu bao phủ lại, nhất thời đau đớn hơn một ít. Cảm giác đau rát nhưng cũng cảm thấy tê dại không nói ra được.

Khuất Trọng run lên, muốn thu tay về, Yển Cưu lại không buông ra, thấp giọng nói:

“Thúc thúc, ta ngày mai liền phải đi về Thư Cưu, ngươi có cái gì muốn nói cùng ta không?”

Khuất Trọng nghe câu nói này, trầm mặc thật lâu. Yển Cưu cố ý nói:

“Lẽ nào không có gì muốn nói sao?”

Khuất Trọng trầm mặc một hồi, lúc này mới nói:

“Năm đó Trọng trẻ tuổi nóng tính, làm rất nhiều chuyện sai lầm, khiến bản thân hối hận. Ta vốn đã không mặt mũi nào đối mặt với ngươi...”

Khuất Trọng nói tới chỗ này liền trầm mặc, lại cúi đầu nhìn mu bàn tay đã đỏ lên. Một quãng thời gian không nói gì, Yển Cưu nói:

“Sau đó thì sao? Còn nữa không?”

Qua rất lâu, Khuất Trọng rốt cục mới mở miệng nói:

“Có thể ta còn...”

Hắn nói, liền dừng lại, Yển Cưu thúc giục:

“Còn cái gì?”

Khuất Trọng mím mím môi, tựa hồ ra quyết định trọng đại gì, lẩm bẩm nói:

“Có thể ta còn muốn gặp ngươi, muốn nhìn ngươi nhiều một chút.”

Yển Cưu cười nói:

“Vì sao? Thúc thúc, đó là vì sao?”

Khuất Trọng thực sự không nói ra được, yên lặng ngồi ở chỗ ngồi, cổ họng chợt lạnh. Yển Cưu nhất định muốn nghe, thúc giục.

“Thúc thúc, ngày mai ta đã đi, có khả năng vĩnh viễn sẽ không trở lại. Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không gặp mặt, lẽ nào ngươi còn không muốn nói với ta lời từ đáy lòng?”

Khuất Trọng nghe đến Yển Cưu nói mấy lần từ vĩnh viễn, trong lòng càng khó chịu, cúi đầu, nói:

“Năm đó ta vì tiền đồ của mình, không có giữ lời hứa, suýt nữa hại chết ngươi, vốn nên không mặt mũi nào gặp ngươi. Ta cũng biết như vậy quá mức vô liêm sỉ, chỉ là ta vẫn cứ muốn gặp ngươi.”

Khuất Trọng nói, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Yển Cưu. Ngày thường hắn nhìn ôn nhu ẩn nhẫn, lúc này trong mắt để lộ ra dục vọng độc chiếm, chăm chú nhìn chằm chằm Yển Cưu.

Yển Cưu cũng không nhịn được nữa, đem Khuất Trọng kéo qua ôm vào trong ngực, nói:

“Thúc thúc, hôn ta đi. Ngày mai ta đã đi, ngươi nếu không hôn sẽ hối hận.”

Hắn nói như vậy, Khuất Trọng liền không có khước từ, ôm cổ Yển Cưu, ngẩng đầu lên, hôn môi Yển Cưu. Cứ như vậy, hai người thuận lý thành chương hôn nhau. Bắt đầu là Khuất Trọng chủ động, sau đó Yển Cưu điên cuồng bao phủ cướp đoạt.

Hai người trực tiếp ngã trên mặt đất. Mặt Khuất Trọng ửng hồng, thở hổn hển, ánh mắt có chút say sưa, còn có một chút bi thương. Có lẽ bi thương vì sắp sửa chia biệt.

Yển Cưu tựa hồ không nhìn nổi ánh mắt bi thương kia, cúi đầu hôn lên mí mắt Khuất Trọng, cười nói:

“Thúc thúc, lừa ngươi thôi. Vương thượng nói bên trong Thư Cưu quốc phức tạp, e ngại sẽ có nội loạn. Sợ ta một mình không ứng phó được, bởi vậy Vương thượng phái một người tâm phúc đi theo ta, phụ tá ta bình định nội loạn Thư Cưu quốc, giúp ta thống trị Thư Cưu quốc... Cái người kia chính là thúc thúc đó.”

Khuất Trọng sững sờ, mở to hai mắt, có chút không thể tin tưởng, lập tức sắc mặt liền đỏ. Hắn vội vã đẩy Yển Cưu. Yển Cưu thấy lập tức nói:

“Thúc thúc, ngươi vừa mới ôm hôn ta, hiện tại hôn rồi liền muốn đạp ta ra sao?”

Khuất Trọng nghe hắn nói lẫn lộn như thế vẻ mặt càng là không tự nhiên. Yển Cưu ôm chặt Khuất Trọng, cười nói:

“Ta thích thúc thúc như vừa mới rồi chủ động, lại tới một lần nữa được chứ?”

Khuất Trọng nhìn Yển Cưu cười híp mắt có chút xấu xa. Cũng không biết sao không có cách nào từ chối hắn.

Yển Cưu ngày hôm sau liền đi, tất nhiên có Khuất Trọng tuỳ tùng. Ngô Củ phái một đội ngũ hộ tống Yển Cưu. Đội ngũ hộ tống Yển Cưu mênh mông cuồn cuộn về nước kế vị, đồng thời muốn hù dọa Quần Thư.

Quốc quân Thư Cưu quốc bị ám sát bỏ mình, các nước trong nhóm Quần Thư cũng nghe nói. Tuy rằng truyền ra là bị thích khách Tấn quốc ám sát bỏ mình, thế nhưng chuyện gì xảy ra các nước Quần Thư ít nhiều có thể suy đoán, phút chốc nhóm nước Quần Thư bị dọa cho sợ rồi.

Những quốc gia này cũng không dám lỗ mãng nữa. Dù sao Sở quốc hành động thực sự nhanh nhẹn quyết đoán. Ra tay liền giết chết quốc quân Thư Cưu quốc, còn đưa Hữu Tư Mã về kế vị.

Tuy rằng Quần Thư có nhiều quốc gia, thế nhưng quốc gia cũng không lớn, nếu không có nước Tấn trợ giúp, làm sao có khả năng phản Sở quốc. Đặc biệt là thời điểm Sở quốc đang lớn mạnh. Nước Tấn không có cách nào phái binh đến đây bảo vệ bọn họ. Các nước Quần Thư cũng e sợ bị diệt quốc.

Sau khi quốc quân Thư Cưu chết liền có người nối nghiệp, bởi vậy tất cả mọi người lo sợ, từng cái từng cái bắt đầu hướng Sở quốc tiến cống, biểu đạt thành ý. Hơn nữa Yển Cưu về nước còn mang nhiều binh, bởi vậy Quần Thư rất nhanh liền bị làm kinh sợ, cũng không ai dám lỗ mãng.

Cùng lúc đó, mọi người lại nghe được tin tức Hoàng quốc cùng Giang quốc liên hợp xuất binh tấn công Sái quốc. Sái quốc cũng là một thành viên trong liên minh mười mấy quốc gia lần này. Sái quốc ở phía trên Giang quốc. Khi Tấn quốc vẫn chưa có chuẩn bị kỹ càng, Giang quốc cùng Hoàng quốc đã liên thủ xuất binh, quấy rầy biên giới Sái quốc. Quốc quân Sái quốc sợ đến hoang mang lo lắng, vì vậy cũng tuyên bố thoát li khỏi liên quân, không tham gia hành động thảo phạt Sở quốc cùng Tấn quốc.

Cứ như vậy các phía đều bị chế trụ. Đấu Kỳ cùng Vĩ Lã Thần cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, thuyết phục được Thục Vương. Thục Vương đáp ứng trợ giúp Sở quốc, quấy rầy Ba quốc. Ba quốc mặc dù là hung hăng nhất trong mấy quốc gia liên minh, mà vì có kình địch Thục quốc quấy rầy, cũng không rảnh phân thân, căn bản không thời gian tham gia đội ngũ liên quân.

Hay cho mười mấy quốc gia liên minh, trong nháy mắt bị hủy đi tứ tán, cũng coi như là liểng xiểng, thoạt nhìn hết sức khó xử.

Tấn Hầu nghe nói chuyện này vô cùng tức giận. Thế nhưng liên quân đã bị đánh tán, nếu muốn công kích Sở quốc, đó chính là chủ định chiến dịch này thất bại. Thế nhưng nếu như không công kích Sở quốc, chiến thư cũng đã hạ rồi, đột nhiên cầu hoà, đây không phải là con rùa đen rút đầu sao?

Tấn Hầu vô cùng tức tối, thế nhưng cũng không dám mạo muội đi đánh Sở quốc. Bởi vậy hắn nghĩ tới một biện pháp khác, cũng không cần tấn công Sở quốc mà còn tìm lại mặt mũi cho chính mình. Tấn quốc đột nhiên xuất binh, không có dấu hiệu báo trước tấn công quốc gia phía nam Tấn quốc, đồng thời là quốc gia có quan hệ tốt với Sở quốc Tề quốc, Tống quốc.

Tống quốc bị tập kích. Nhận được tin tức, Tề Hầu lập tức viết thư cho người cố gắng càng nhanh càng tốt mang về Tề quốc, lệnh Triển Hùng mang binh trợ giúp Tống quốc.

Ngô Củ cũng viết công văn, lệnh Thiếu Sư Công tử Quý cố gắng đi càng nhanh càng về Trịnh quốc, hy vọng Trịnh quốc xuất binh trợ giúp Tống quốc.

Trịnh quốc bên cạnh Tống quốc, mà Tề quốc phía trên Tống quốc. Nếu Tống quốc có Trịnh quốc cùng Tề quốc trợ giúp, Tấn quốc cũng không tính là nguy cơ.

Ngô Củ biết rất rõ, sở dĩ Tấn quốc đột nhiên tấn công Tống quốc là bởi vì mơ hão muốn đánh hạ Tống quốc. Tấn quốc sẽ chiếm được một nơi tập kết đồ quân nhu. Dù sao Tấn quốc cách xa Sở quốc, một nam một bắc. Tề quốc cùng Sở quốc cũng không liền kề nhau, chớ nói chi là nước Tấn.

Bởi vậy Tấn quốc muốn tấn công Sở quốc, chiến tuyến quá dài, tiếp tế theo không kịp. Những quốc gia Trung Nguyên cũng không có ai trợ giúp Tấn quốc đánh trận. Bởi vậy không ai hỗ trợ cho Tấn quốc mượn chỗ, cần có một nơi là trạm chuyển đồ quân nhu, tạo đà giương cung.

Ánh mắt Tấn quốc liền chú ý tới Tống quốc. Theo lý mà nói Trịnh quốc thích hợp hơn Tống quốc. Thế nhưng Trịnh quốc chính là quốc gia “trung tâm” Chu Triều, bên cạnh gần sát Lạc Sư. Nếu Tấn quốc tùy tiện phát binh tấn công Trịnh quốc, như vậy khó bảo đảm Chu Thiên tử sẽ không phát binh thảo phạt Tấn quốc. Thời điểm đó cái được không đủ bù đắp cái mất. Bởi vậy ánh mắt Tấn quốc khóa chặt vào Tống quốc.

Nhóm sĩ phu nghe nói Tấn quốc muốn tấn công Tống quốc có chút bận tâm. Bất quá người của Tề Hầu đã đi Tề quốc, Triển Hùng sẽ mang binh trợ giúp. Ngô Củ liền sai người đi Trịnh quốc. Cứ như vậy, nhóm sĩ phu cũng cảm thấy không có sơ hở nào. Tấn quốc phải đồng thời đối kháng ba quốc gia Tề Tống Trịnh, đó là chuyện tuyệt đối không làm được, còn không bị đánh quăng mũ cởi giáp, tơi bời hoa lá sao?

Đội ngũ viện trợ Tống quốc rất nhanh liền xuất phát. Thời điểm đầu xuân xuất phát. Đã sang xuân, khí trời không còn lạnh giá, đã trở nên ấm áp.

Ngô Củ ngày hôm nay vào triều sớm. Tề Hầu cũng ngồi vững vàng bên cạnh Ngô Củ. Bởi vì sự tình Tấn quốc nên Tề Hầu có mặt ở chỗ này không ai phản đối. Nhóm sĩ phu còn ước gì Tề Hầu có mặt ở chỗ này, bởi vì tương đối an ổn.

Thảo luận hôm nay không có nội dung gì nhiều. Yển Cưu gửi công văn thông báo hắn đã tới Thư Cưu quốc, tất cả yên ổn. Hắn rất dễ dàng giải quyết mâu thuẫn bên trong Thư Cưu quốc. Công văn còn tán dương Khuất Trọng. Đừng thấy Khuất Trọng ngày thường ẩn nhẫn ôn nhu, kỳ thực Khuất Trọng tính cách khá khắt khe, cũng là Thượng đại phu nắm quyền sinh sát, từng giữ chức Mạc Ngao, vô cùng ngông cuồng tự đại. Tài hoa Khuất Trọng liền phô diễn tại Thư Cưu quốc. Trong nhóm Quần Thư đều thừa nhận Thư Cưu quốc là quốc gia minh chủ, chung sống hòa bình vô cùng.

Ngô Củ cười híp mắt nhìn công văn, tán dương Yển Cưu.

Lúc này, có người lính vào đại điện, quỳ xuống nói:

“Báo Vương thượng! Đại tướng quân Tề quốc Triển Hùng cầu kiến!”

Ngô Củ vừa nghe, có chút sửng sốt, nhìn sang Tề Hầu bên cạnh.

Triển Hùng không phải đi nước Tống viện trợ, sao đột nhiên chạy đến Sở quốc?

Tề Hầu cũng cau mày, không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng lúc ẩn lúc hiện dự cảm không tốt. Nếu không có tình huống xấu, Triển Hùng sao có khả năng chạy đến Sở quốc?

Ngô Củ nói.

“Mời Triển tướng quân đi vào điện.”

Triển Hùng bước nhanh từ bên ngoài vào. Bộ dạng hắn vô cùng vội vàng, còn có mấy phần mệt mỏi, trên mặt có vết máu. Đi vào điện xong, hắn lập tức quỳ xuống làm lễ, chắp tay nói:

“Quân thượng, Sở Vương!”

Ngô Củ lập tức nói:

“Triển tướng quân không phải đi Tống quốc trợ giúp sao? Sao đột nhiên tới Sở quốc? Còn bộ dạng này, chẳng lẽ là Tống Công xảy ra chuyện gì?”

Triển Hùng dáng dấp có chút chật vật. Có thể làm cho Triển Hùng chật vật như vậy, Ngô Củ không nghĩ ra là ai. Nếu như nhất định muốn nói là ai, vậy chỉ sợ là Tống Công Ngự Thuyết.

Năm đó Ngự Thuyết còn chưa có kế vị, bị ép chạy nạn, gặp được Triển Hùng. Hắn đồng ý cho Triển Hùng chỗ tốt, thỉnh cầu Triển Hùng giúp hắn về nước kế vị. Sau đó Triển Hùng quả nhiên trợ giúp hắn về nước kế vị trở thành Tống Công. Bất quá Tống Công lật lọng, đánh đuổi đội quân Triển Hùng đi. E rằng Triển Hùng đời này, cũng chỉ có vào lúc ấy là chật vật nhất.

Mà bây giờ, Triển Hùng trên mặt có vết thương, phong trần mệt mỏi, mắt uể oải thâm đen, thoạt nhìn sắc mặt khó coi cực điểm.

Trong lòng mọi người đều là “lộp bộp” một tiếng.

Lẽ nào Tấn quốc thực lực mạnh như thế? Không thì vì sao liên quân ba nước Tề quốc Trịnh quốc cùng Tống quốc đánh không lại Tấn quốc. Lẽ nào nước Tống xảy ra chuyện? Đã bị nước Tấn đánh bại?

Tất cả mọi người ở trong lòng nghi vấn lẩn quẩn. Triển Hùng sắc mặt khó coi, giọng khàn khàn nói:

“Hồi bẩm Sở Vương, Tống Công Ngự Thuyết đã binh biến, đầu phục nước Tấn. Quay ngược lại mai phục Tề quân cùng Trịnh quân. Quân ta cùng Trịnh quân bị ép lui ra khỏi địa giới nước Tống.”

Mọi người vừa nghe, trong nháy mắt xôn xao ồn ào.

Vừa rồi mọi người còn đang suy nghĩ, lẽ nào nước Tống bị luân hãm? Lẽ nào Tống Công bị thương? Lẽ nào có sự tình xấu xảy ra?

Nhưng mà bọn họ cũng không nghĩ tới, nước Tống đầu hàng nước Tấn!

“Chuyện này...”

“Sao có thể có khả năng đó!”

“Tống quốc đầu phục Tấn quốc! Tấn quốc có nơi tập kết đồ quân nhu, rất nhanh sẽ tiến quân đánh Sở quốc chúng ta!”

“Đúng đấy, đúng đấy. Vương thượng, nên làm thế nào cho phải? Mong Vương thượng sớm có dự liệu!”

Nhóm sĩ phu bắt đầu nhìn nhau ồn ào nói chuyện, trong triều đình thoáng chốc trở nên loạn lên. Mọi người đang thảo luận, Triển Hùng nghe những lời đó, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Ở thời điểm trên triều đình ồn ào, thình lình nghe tiếng bước chân, một bóng người vội vã đi vào Lộ Tẩm cung. Chính là Thiếu Sư Công tử Quý đi sứ Trịnh quốc trở về.

Công tử Quý cũng có chút chật vật, sau khi đi vào lập tức quỳ xuống, nói:

“Vương thượng, Tề Công! Tống quốc đầu hàng Tấn quốc, đã biến thành căn cứ vận chuyển đồ quân cho Tấn quốc. Binh mã Trịnh quốc gặp khó, bị đánh lui về địa giới Trịnh quốc, may mà không có tổn thất lớn. Bây giờ Tấn quốc cùng Tống quốc liên kết lên tiếng phê phán Sở quốc, đồng thời chuẩn bị tiến quân đánh Giang quốc cùng Hoàng quốc!”

Công tử Quý vội vã chạy về báo tin. Tin tức này không thể nghi ngờ, càng khẳng định lời Triển Hùng nói. Tống quốc quả nhiên làm phản, thật sự đầu hàng Tấn quốc. Đây tuyệt đối không là giả rồi. Không chỉ như vậy, hơn nữa Tống quốc còn muốn lên tiếng phê phán Sở quốc, đồng thời tấn công Giang quốc cùng Hoàng quốc thân cận Sở quốc.

Ngô Củ híp mắt, nhìn những sĩ phu trên triều đình loạn một mảnh, nói:

“Hôm nay trước tiên tan triều. Chuyện cụ thể chư vị Khanh đại phu cũng nghe nói, mọi người trở về suy nghĩ thử đối sách.”

Nhóm sĩ phu trong kinh hoảng tan triều, rất nhanh dồn dập rời đi, tụm năm tụm ba đi chính sự đường, cùng nhau thảo luận đối sách.

Sau khi hạ triều, Ngô Củ gọi Triển Hùng cùng Công tử Quý đến tiểu tẩm cung, tỉ mỉ hỏi tình huống cụ thể.

Mọi người tới tiểu tẩm cung. Đi cùng Triển Hùng còn có Thiệu Hốt và Đông Quách Nha đã lâu không gặp. Hai người cũng đi theo đội ngũ Triển Hùng trợ giúp Tống quốc.

Thiệu Hốt nhìn thấy Ngô Củ, vô cùng mừng rỡ, thế nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm ôn chuyện.

Quốc quân Tề quốc Khương Chiêu sau khi nhận thư của Tề Hầu, lập tức phái ba người Triển Hùng, Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha đi trợ giúp Tống quốc. Khương Chiêu cũng rõ ràng, bây giờ Tống quốc là một cái bình phong. Chỉ cần bảo vệ được Tống quốc, Tấn quốc liền không có cách nào tiến công những quốc gia khác, chỉ có thể ảo não lui về sào huyệt của hắn.

Bởi vậy lúc này Tề quốc bỏ ra vốn lớn, hạ xuống đại công phu, phái binh trợ giúp. Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đến nước Tống. Cùng lúc này còn có đội quân Trịnh quốc xuất phát. Trịnh Bá tự thân xuất mã, đồng thời đi viện trợ nước Tống.

Tấn quốc nhìn thấy tình thế, vốn đã muốn rút lui. Binh mã giao tranh hai lần Tấn quân đều không có chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào. Ngay lần thứ ba giao tranh, Tống quốc đột nhiên hồi mã thương, hãm hại Trịnh quân cùng Tề quân. Quân đội hai nước bị mai phục, thế mới biết Tống Công đầu phục nước Tấn, biến thành liên minh với Tấn quốc.

Thiệu Hốt nói:

“May mà quân mai phục bị phát hiện. Quân ta cùng Trịnh quân thấy tình thế không đúng, nhanh chóng lui lại, lần này mới không có tổn thất.”

Ngô Củ nghe, híp mắt.

Thiệu Hốt còn nói:

“Tấn quân cùng Tống quân bây giờ đã ngăn chặn tất cả con đường, quân ta không có cách trở về Tề quốc. Bởi vậy bị bất đắc dĩ, xuôi nam vào địa giới Sở quốc.”

Mọi người nghe yên lặng một hồi. Sắc mặt Triển Hùng vẫn như cũ khó coi. Hắn ngày thường luôn cười vui vẻ, bây giờ lại hết sức trầm mặc, ngồi ở chỗ ngồi. Vết thương trên mặt cũng đã khép lại. Dù sao từ khi chạy khỏi Tống quốc đi đến Sở quốc mất một quãng thời gian. Nhưng do không có trị liệu, cho nên vết thương lưu sẹo.

Ngô Củ nói:

“Bây giờ Tống quốc cùng Tấn quốc có động tĩnh gì không?”

Đông Quách Nha chắp tay nói:

“Sở Vương, bây giờ Tấn cùng Tống muốn liên kết thảo phạt Sở quốc. Công văn phê phán phỏng chừng sẽ truyền tới nhanh thôi. Tấn quốc ôm hận Giang quốc cùng Hoàng quốc thân cận Sở quốc, bởi vậy muốn trước tiên khai đao Giang quốc cùng Hoàng quốc, đả kích sĩ khí Sở quốc.”

Ngô Củ suy nghĩ một chút, nói:

“Quân đội Tấn quốc đã tiến vào đóng quân ở Tống quốc?”

Vừa nghe nói như thế, Đông Quách Nha liền nói:

“Thời điểm chúng ta rút đi vẫn chưa có. Tấn Hầu tính cách đa nghi, e rằng vẫn không thể tin tưởng Tống Công. Bởi vậy chưa có đem tiếp tế binh mã Tấn quốc tiến vào nước Tống, còn đang thăm dò.”

Ngô Củ nghe liền híp mắt, Tề Hầu quay đầu nói:

“Nhị ca, đang suy nghĩ gì?”

Ngô Củ sờ sờ cằm, nói:

“Quả nhân đang nghĩ... Công tử duy nhất của Tống Công là Tử Ngư còn trong tay chúng ta, là thời điểm đi hỏi ý Tống Công một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.