Vô Củ

Chương 70: Chương 70: Quả nhiên bác bỏ




Dịch quán Vương thành chính là không tầm thường, khắp nơi đều lộ ra xa hoa. Đặc biệt là từ khi tân Chu Thiên tử đăng cơ. Đừng thấy Chu Thiên tử này cơ bản không có thành tựu gì, thế nhưng hắn có hai cái rất nổi danh.

Thứ nhất Chu Thiên tử Hồ Tề rất thân với Tề Hoàn Công, là người đầu tiên thừa nhận địa vị bá nghiệp của Tề Hoàn Công.

Thứ hai Hồ Tề rất xa xỉ. Hồ Tề phi thường yêu thích kiến trúc xa hoa, còn có xiêm y xa hoa. Hắn vừa mới thượng vị, người Lạc Sư cũng tranh nhau noi theo, tràn ngập một bầu không khí xa hoa.

Dịch quán cho chư hầu nghỉ lại tất nhiên cũng phải thể hiện ra đại khí của Chu Thiên tử. Sau khi cáo phó phát ra, Chu Thiên tử Hồ Tề cho mấy tháng để các chư hầu đi đường, trong lúc đó cũng gấp rút xây dựng dịch quán, mở rộng gấp đôi, đồ dùng bên trong cũng đều đổi mới, vô cùng tráng lệ.

Từ khi mới vừa vào cửa đã thấy phi thường xa hoa, Ngô Củ có chút líu lưỡi.

Chu Thiên tử quả nhiên là người có tiền a. Dù sao hàng năm chư hầu đều sẽ cống lên. Từ dịch quán có thể nhìn ra!

Tiến vào dịch quán, đội ngũ Tề quốc được phân phối một chỗ sân rất rộng, nhiều phòng ở.

Quan trạm dịch còn đang khách sáo, Tề Hầu liền đưa hai con cá cho hắn mang đến phòng bếp. Quan trạm dịch sợ hết hồn, không biết Tề Hầu là có dụng ý gì, còn dùng sức suy đoán. Hắn căn bản không biết kỳ thực Tề Hầu chỉ là bởi vì muốn ăn cá nướng, đúng lúc gặp tâm tình tốt, cho nên tự mình tự bắt hai con cá.

Bất quá tâm tình Tề Hầu lại bị Công tử Đàm quốc phá hỏng, cho nên chưa kịp ăn. Hắn cũng không nỡ ném cá mà mình bỏ công ra sức bắt, cho nên mới đưa cho quan trạm dịch mang đi phòng bếp.

Mọi người đã mệt nhọc, đều chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Ngô Củ vào phòng, nghỉ ngơi một phút chốc. Còn chưa tới giờ ăn trưa, Ngô Củ cũng không thấy quá buồn ngủ, liền chuẩn bị đi phòng bếp, định đem hai con cá làm thành cá nướng cho Tề Hầu ăn.

Ngô Củ còn chưa có ra khỏi phòng, liền nghe tiếng gõ cửa.

“Cốc cốc”

Có người đến gõ cửa, Tử Thanh đi mở cửa. Thì ra là quan trạm dịch. Quan trạm dịch cười khom lưng nói:

“Tề Công tử, Thiên tử mời Công tử cùng Quốc quân tiến cung, có bày tiểu yến nghênh tiếp, xe ngựa đã chờ ngoài cửa.”

Ngô Củ vừa nghe, nghĩ cá nướng không thể làm, vì vậy nói:

“Củ thay đổi xiêm y liền đến, xin chờ một chút.”

“Dạ dạ, Công tử xin cứ tự nhiên.”

Quan trạm dịch khách khí, thái độ so với ở những quốc gia chư hầu khác còn muốn khách khí hơn. Ngô Củ biết có nguyên nhân trong đó.

Thứ nhất Chu Thiên tử mới vừa đăng cơ, nhiều đặc sứ đến ở dịch quán, lại chỉ có một quốc quân. Tề Hầu cho Chu Thiên tử mặt mũi, Chu Thiên tử có thể không khách khí sao?

Thứ hai cũng là bởi vì chuyện Vương cơ, Chu Thiên tử không khách khí không được. Dù sao bọn họ đuối lý, sợ sơ sót người ta sẽ nắm chuôi.

Thứ ba, cũng là bởi vì Chu Thiên tử mới đăng cơ, căn cơ còn chưa chắc chắn. Tề quốc là quốc gia lớn, Chu Thiên tử muốn thân cận Tề quốc, đương nhiên phải khách khí với bọn họ.

Ngô Củ thay đổi xiêm y, mặc chỉnh tề, lúc này mới ra cửa.

Ra cửa, leo lên xe ngựa, Ngô Củ phát hiện Tề Hầu đã ở bên trong. Hắn mặc một thân hướng bào màu đen, đầu đội mũ miện. Khí chất đó vừa uy nghiêm vừa khí phách.

Bởi vì hôm nay mang mũ miện, cho nên Tề Hầu đem hết thảy tóc vấn lên, giấu ở trong mũ miện, hoàn toàn lộ ra cái trán cùng gương mặt góc cạnh rõ ràng. Cả người thoạt nhìn vô cùng cương nghị.

Mũ miện màu đen, hai bên buông xuống hai sợi dây màu vàng, càng tăng thêm uy nghiêm.

Tề Hầu thấy Công tử Củ lên xe, liền nhấc tay áo, cười nói:

“Nhị ca, Cô hôm nay thế nào?”

Mí mắt Ngô Củ giật một cái, liền vội vàng nói:

“Quân thượng khí vũ hiên ngang, không người có thể so sánh.”

Tề Hầu cười ha ha, nói:

“Mặc dù không phải lời nói thật, nhưng là từ miệng Nhị ca nói ra, Cô vẫn rất hưởng thụ.”

Mí mắt Ngô Củ giật lần nữa, nghĩ thầm.

Mình nịnh hót đích thực giả tạo như vậy sao? Có phải về sau nên học nịnh hót một chút?

Hai người ngồi truy xe. Xe là từ trong cung phái tới, cũng dị thường xa hoa, kỵ nô đánh xe cũng khác với tất cả những người khác. Thân hình cao lớn, da màu đồng, nhìn rất rắn rỏi, tựa hồ rất nghiêm túc thận trọng, khí chất kiên cường.

Ngô Củ không khỏi chăm chú nhìn thêm. Ngô Củ cảm thấy kỵ nô này quá khác với tất cả mọi người.

Thấy Công tử Củ vén rèm nhìn, Tề Hầu không biết nhìn gì, còn tưởng rằng Công tử Củ xem cảnh đường phố Lạc Sư, cũng đến gần liếc mắt nhìn. Kết quả phát hiện Công tử Củ nhìn chằm chằm người đánh xe. Tề Hầu không khỏi nhíu nhíu mày, nửa đùa nửa thật nói:

“Kỵ nô dễ nhìn hơn Cô? Sao Nhị ca nhìn hắn nhập thần như thế?”



Ngô Củ nghe hắn thốt ra lời này, nhất thời cả người nổi da gà, cười khan một tiếng, liền đem màn trong tay buông xuống.

Thực sự không dám nhìn nữa. Nếu nhìn nữa không biết Tề Hầu còn nói ra lời kỳ quái gì, thật quá kỳ quái.

Hai người nghe âm thanh bánh xe lộc cộc, loạng choà loạng choạng. Khi Ngô Củ muốn say xe, cuối cùng đã tới cửa Vương cung.

Xuống truy xe, có tự nhân đợi sẵn, cười cung kính nói:

“Tiểu thần bái kiến Quốc quân Tề quốc, bái kiến Công tử Tề quốc. Thiên tử ở tiểu tẩm chờ đợi đã lâu, thỉnh Quốc quân, thỉnh Công tử.”

Ngô Củ cùng Tề Hầu được dẫn vào cung.

Tiểu tẩm cung cũng phi thường hùng vĩ, mặc dù là ngày đông, nhưng nhìn không một chút nào tiêu điều. Rất nhiều cung nữ trang phục diễm lệ đi qua trên đường nhỏ, bộ dạng vô cùng bận rộn.

Tề Hầu cùng Ngô Củ đi tới ngoài tẩm điện, tự nhân vào thông báo, rất nhanh liền nghe âm thanh mở cửa. Cửa giữa tiểu tẩm điện mở ra hết. Đầu tiên là tự nhân xếp thành hàng, sau đó là một nam nhân trung niên mặc áo choàng màu đen đi ra, vẻ mặt tươi cười, thoạt nhìn dị thường hòa hợp, vừa đi, vừa nói:

“Tề Công, Quả nhân ngóng trông Tề Công!”

Nam tử kia không cần giới thiệu, Ngô Củ liền đoán được. Dù sao hắn một thân hoa lệ, đầu đội mũ miện, vừa nhìn đã biết là tân Chu Thiên tử (Chu Ly Vương), tên thật là Cơ Hồ Tề.

Tề Hầu thấy Chu Thiên tử ra đón, liền hành lễ. Ngô Củ cũng nhanh chóng hành lễ.

Tề Hầu vẫn chưa có hành lễ, Hồ Tề đã tự tay đỡ Tề Hầu, cười nói:

“Tề Công chớ đa lễ? Quả nhân cùng Tề Công quanh năm không thấy, thật là muốn gặp. Bây giờ vừa gặp, Tề Công nếu đa lễ thật tổn thương tâm ý của Quả nhân.”

Ngô Củ nghe Chu Thiên tử nói như vậy, cảm thấy Thiên tử này đang lấy lòng Tề Hầu. <HunhHn786>

Tề Hầu cười nói:

“Thiên tử nâng đỡ.”

Hồ Tề lôi kéo tay Tề Hầu, nói:

“Đến đến, Tề Công mời. Quả nhân từ khi nghe nói Tề Công muốn đích thân đến dự đám tang, đã trông mong thật lâu, thật vất vả Tề Công. Bây giờ không say không về, Tề Công tất nhiên không thể từ chối a.”

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

“Thiên tử có thịnh tình, thực sự không thể chối từ.”

Hồ Tề lôi kéo Tề Hầu vào chỗ ngồi. Ngô Củ cũng ngồi ở bên cạnh. Hôm nay là Hồ Tề cố ý mở tiệc mời Tề Hầu cùng Công tử Củ. Tuy rằng yến tiệc quy mô cũng không lớn, nhưng phi thường xa xỉ.

Cung nữ nối đuôi nhau mà vào, đem thức ăn đặt trên bàn, dĩ nhiên nhiều đếm không hết. Mỗi một cái chén bát đều dị thường tinh xảo đẹp mắt. Hiện tại Ngô Củ mới biết thì ra Tề Hầu là một người tiết kiệm.

Chờ tất cả mọi người vào chỗ, yến tiệc cũng bày ra chỉnh tề. Hồ Tề liền cười nói:

“Nào, Quả nhân kính Tề Công.”

Hắn nói, giơ ly rượu lên. Tề Hầu cũng giơ ly rượu lên, liên thanh nói:

“Không dám, không dám nhận.”

Ngô Củ thấy bọn họ cụng ly nâng cốc. Bởi vì là Thiên tử chúc rượu, Ngô Củ cũng phải uống. Bất quá biết mình không có tửu lượng, lại sợ bất kính Chu Thiên tử, Ngô Củ chỉ là nhẹ nhàng nhấp mấy cái, cũng không uống nhiều. Mỗi lần nữ tửu đến thêm rượu, ly của Ngô Củ đều còn đầy, chỉ cần nhẹ nhàng thêm một chút là đủ rồi.

Hai người kia thoáng qua liền uống ba ly. Ngô Củ nửa ly cũng chưa tới, bất quá Ngô Củ vẫn cảm thấy say.

Rượu này dường như là rượu mạnh cực kì, so với rượu phổ thông còn muốn trên một bậc. Hơn nữa Chu Thiên tử cấp tốc rót rượu, sợ là cố ý muốn cho Tề Hầu uống say.

Tề Hầu tửu lượng rất tốt, liền uống ba ly, mặt vẫn không đổi sắc, vẫn là cười híp mắt, thoạt nhìn cũng không có say, nói chuyện vẫn có lý có độ. Chớ nhìn hắn ở trước mặt người khác rất có uy nghiêm, thế nhưng trước mặt Chu thiên tử liền giả ngoan, nghiễm nhiên là thần tử tốt.

Chu Thiên tử chúc rượu, hai người tổng cộng liên tục uống năm ly vào bụng, một bình rượu uống cạn. Hồ Tề phảng phất có điểm say trước, vì vậy liền không chúc rượu nữa, mà là cười nói:

“Hôm nay mời tiệc Tề Công cùng Công tử, kỳ thực còn có một việc, muốn cùng hai vị nói chuyện.”

Hồ Tề nói chuyện uyển chuyển êm tai, kỳ thực Ngô Củ đã nghĩ đến là chuyện gì, nhất định là chuyện Vương cơ.

Vương cơ trước gả tới Tề quốc, lẽ ra gả cho Công tử Vô Khuy. Kết quả nàng gây ra một chuyện lớn. Vương cơ mang cốt nhục của một tự nhân, làm các chư hầu đều cười ngửa tới ngửa lui. Đó đã thành một chuyện cười lớn trong thiên hạ.

Chuyện này rõ ràng Tề quốc là người bị hại, Chu quốc đuối lý. Mà Tề quốc cũng không phải tiểu quốc, lừa gạt một chút liền qua. Cho nên Hồ Tề muốn mời Tề Hầu lại đây, lén lút ngầm hòa giải một phen. Nếu không sớm hòa giải, chờ đến mời tiệc các quốc gia, việc này lại bị nói ra, vậy thì sẽ khó coi.

Quả nhiên, Hồ Tề lắp bắp, rốt cục nói ra miệng.

“Việc này, Tề Công xem thế nào?”

Tề Hầu nở nụ cười, đem ly rượu đặt lên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ. Ly rượu buông ra phảng phất như Tề Hầu liền biến thành người khác. Vừa mới còn nho nhã lễ độ, như là thần tử khiêm tốn, thế nhưng hiện tại Tề Hầu đột nhiên lộ ra một biểu tình không chút nhượng bộ, cười nói:

“Nếu Thiên tử nhắc chuyện này, thì Tiểu Bạch cũng không thể không nói mấy câu.”

Rõ ràng là thời điểm rất nghiêm túc, Ngô Củ nghe đến tên Tề Hầu, suýt nữa lại bật cười. Vội ho khan một tiếng, Ngô Củ dùng ly rượu che mặt của mình.

Hồ Tề nói:

“Mời nói, Tề Công mời nói.”

“Chuyện hôn sự này vốn rất tốt. Người Tề quốc trên dưới đều phi thường chờ đợi Vương nữ đến. Ai biết ở thời điểm thành hôn gây ra chuyện lớn như vậy. Chuyện lần này Tề quốc đã biến thành trò cười của các chư hầu...”

Hồ Tề nghĩ thầm.

Cái gì mà Tề quốc biến thành trò cười. Rõ ràng là Chu quốc biến thành trò cười. Tề Hầu luôn luôn tố khổ, nói như thực sự là người bị hại vậy!

Tề Hầu nói tiếp:

“Thế nhưng ngẫm nghĩ chuyện này cũng không phải đơn giản là Vương nữ cùng tự nhân gây họa loạn cung đình. Thỉnh Thiên tử thử nghiền ngẫm xem, chuyện này tỏ rõ là chư hầu không theo lễ mà tạo thành. Vương nữ đơn thuần bị người Lỗ dụ dỗ mới thành sai lầm lớn.”

Tề Hầu một gậy đem sai lầm đẩy trên đầu Lỗ quốc. Cứ như vậy, Hồ Tề thở phào nhẹ nhõm, liên thanh nói:

“Không sai, nói không sai, đều là người Lỗ thật vô lễ. Nhớ năm đó Chu công định ra Chu Lễ, Lỗ quốc cũng là quốc gia lễ nghi, sao giờ biến thành quốc gia vô lễ!”

Hắn nói, còn thở dài, giả vờ giả vịt lắc đầu. Ngô Củ nhìn hai người đối đáp qua lại, yên lặng cúi đầu uống rượu ăn cơm. Liền nghe Tề Hầu nói tiếp:

“Cho nên vì việc này, Tiểu Bạch liền cẩn thận nghĩ một phen. Nếu các nước chư hầu cứ vô lễ như thế, hôm nay chỉ là Vương cơ, ngày mai e rằng vấn đề nằm ở những chuyện khác lớn hơn.”

Tề Hầu làm nền nhiều như vậy, liền cười híp mắt nói:

“Tiểu Bạch cả gan thỉnh Thiên tử ân chuẩn mở hội nghị chư hầu, ủng hộ Thiên tử chỉ định lễ pháp. Mọi người cùng ký minh ước, dùng gia tăng sức mạnh cùng địa vị của Thiên tử.”

Tề Hầu nói thực sự êm tai. Hồ Tề lại tràn đầy ngờ vực.

Tề Hầu nói tới nói lui đều là suy nghĩ cho Quả nhân. Cẩn thận suy nghĩ còn không phải muốn ra điều kiện, giở công phu sư tử ngoạm sao?

Ngô Củ cảm thấy Tề Hầu còn nói câu sau. Quả nhiên hắn nói còn hay hơn xướng khúc, trọng điểm là tại cuối cùng. Hắn cười híp mắt nói:

“Tiểu Bạch bất tài, nguyện ý chờ lệnh, mong thay Thiên tử chủ trì hội nghị chư hầu lần này.”

Ngô Củ vừa nghe, sợ hết hồn.

Thay Thiên tử? Đây không phải là thời điểm mở ra bá nghiệp của Tề Hoàn Công, hội nghị Bắc Hạnh tiếng tăm lừng lẫy?

Tề Hoàn Công sở dĩ là bá chủ vì hắn khai sáng một tiền lệ. Là người đầu tiên dùng thân phận đại diện Thiên tử chủ trì hội nghị chư hầu. Lời hắn nói ra chính là Thiên tử nói, ai không tôn trọng Tề Hầu, chính là không tuân theo Thiên tử.

Tuy rằng Tề Hoàn Công cả đời không thể xưng Vương, thế nhưng thân phận hắn kỳ thực đã là một thiên tử.

Ngô Củ suy nghĩ một chút.

Hội nghị Bắc Hạnh đúng ra mấy năm sau mới cử hành. Bây giờ Tề Hầu nói ra e rằng cũng bị bác bỏ.

Ngô Củ không biết Tề Hầu là người đã sống qua một đời. Kỳ thực Tề Hầu sớm đã tính toán việc này. Hắn không chờ được lâu, hắn muốn rút ngắn thời gian triển khai kế hoạch bá nghiệp.

Hồ Tề là tân Vương mới đăng cơ, địa vị bản thân không chắc chắn. Tề Hầu há mồm liền muốn đại diện Thiên tử, Hồ Tề nghe mà mặt đều là mồ hôi lạnh.

Dĩ vãng không phải là chưa có hội chư hầu. Tề quốc cũng thường thường làm chủ trì, nhưng chưa từng có ai đại diện Thiên tử. Điều này làm cho Hồ Tề mới vừa đăng cơ cảm giác tràn ngập nguy cơ.

Hồ Tề uống nhiều rượu, vốn đã chảy mồ hôi, hơn nữa bị doạ, cười khan hai tiếng, càng chảy mồ hôi. Hắn giơ tay dùng tay áo lau mồ hôi, nói:

“Việc này... Việc này lớn... để Quả nhân suy nghĩ một chút. Bất quá... bất quá Tề Công có ước nguyện này là vô cùng tốt. Quả nhân cảm thấy cực kỳ tốt.”

Ngô Củ nghĩ thầm.

Quả nhiên bác bỏ!

Thế nhưng Tề Hầu lại không có mảy may không vui, trái lại vẫn cười híp mắt, nói:

“Đa tạ Thiên tử tán thưởng.”

Ngô Củ thấy kỳ quái.

Sao sự tình không thành công, Tề Hầu cũng không vội vã?

Liền nghe Tề Hầu nói:

“Hội nghị chư hầu, Thiên tử có thể đắn đo suy nghĩ. Thế nhưng còn có chuyện khác thỉnh Thiên tử vì Tề quốc làm chủ.”

Hồ Tề vừa nghe, tâm lý nhảy một cái, cười gượng nói:

“Là chuyện gì?”

“Tất nhiên là Lỗ quốc vô lễ kia. Lỗ quốc phái Công tử Khánh Phủ câu dẫn Công chúa Tề quốc làm mật thám, còn lòng lang dạ thú dùng tự nhân dụ dỗ Vương nữ, tâm ác độc phải có phạt.”

Hồ Tề trước phản bác hội nghị chư hầu, cũng không cự tuyệt Tề Hầu nữa. Hơn nữa chuyện Vương cơ, Hồ Tề cũng không muốn chịu trách nhiệm. Vừa vặn có Lỗ quốc đỡ một cước, may mà tự nhân là người Lỗ, vì vậy Hồ Tề liền liền có chỗ xuống núi, nói:

“Tề Công cảm thấy nên làm gì xử phạt Lỗ quốc?”

Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:

“Lỗ Công quản giáo không nghiêm, thế nhưng vì nể tình phạm tội lần đầu, hay là Thiên tử đem một cái tiểu ấp của Lỗ quốc bồi thường cho Tề quốc?”

Hồ Tề vừa nghe, liền chà xát mồ hôi lạnh, tâm đang suy nghĩ.

Tiểu ấp cái gì, chẳng lẽ là Khúc Phụ thành?

Hồ Tề liền sợ Tề Hầu giở công phu sư tử ngoạm, cho rằng kinh đô người ta là tiểu ấp, Hồ Tề làm sao có thể đồng ý?

Hồ Tề kiên trì nói:

“Không biết là tiểu ấp nào?”

Tề Hầu cũng không phải là giở công phu sư tử ngoạm. Tề Hầu biết chắc chắn yêu cầu đầu tiên sẽ không được đáp ứng. Dù sao chỉ là một ít thăm dò, cho nên Tề Hầu trước tiên ném ra một yêu cầu Hồ Tề chắc chắn sẽ không đáp ứng. Sau đó hắn sẽ tung ra thêm một cái yêu cầu, Hồ Tề cự tuyệt cái thứ nhất, liền không tiện cự tuyệt cái thứ hai.

Tề Hầu cười nói:

“Chỉ là vùng hẻo lánh tên Toại ấp.”

Hồ Tề lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra là vùng hẻo lánh tại biên cương, hắn liền cười nói:

“Đây là chuyện phải làm, phải làm, coi như là Lỗ quốc nhận lỗi cùng Tề Công. Việc này Quả nhân liền làm chủ, chờ sứ thần Lỗ quốc tiến cung, Quả nhân liền cùng hắn nói rõ ràng chuyện này.”

Tề Hầu cười cười, nói:

“Đa tạ Thiên tử ân điển.”

Hồ Tề thở một hơi. Ngô Củ lại âm thầm nghĩ ngợi.

Tề Hầu thực sự là cao thủ!

Thời điểm Ngô Củ ở Lâm Truy thành, trong lúc rảnh rỗi sẽ nghiên cứu một chút bản đồ Chu Triều. Toại ấp là tiểu ấp tại biên giới Lỗ quốc, mặc dù không đáng chú ý, thế nhưng vị trí địa lý phi thường quan trọng. Toại ấp cũng không dồi dào, nhưng là vị trí đóng quân của Lỗ quốc.<HunhHn786>

Bởi vì Lỗ quốc diện tích tuy rằng không nhỏ, thế nhưng cũng không phải là vuông vức, mà là như một hình “đa giác”, hơn nữa mỗi cạnh đều hướng bên trong một ít. Khúc Phụ thành mặc dù tại trung tâm, thế nhưng kỳ thực cũng không phải rất xa biên giới.

Toại ấp ở giữ Lỗ quốc cùng Đàm quốc. Nếu như Tề quốc chiếm được Toại ấp, chính là đem diện tích quốc thổ một bước khoa trương tiến vào Lỗ quốc. Phảng phất là một cây chủy thủ, tuy rằng rất nhỏ nhưng cắm vào khối thịt Lỗ quốc, làm sao có thể không đau?

Toại ấp như là một cái ván nhảy. Tề quốc chỉ cần đứng ở trên mảnh đất này, có thể tạo thành một điểm trợ lực, lại như bất cứ lúc nào cũng có thể cầm dao găm chỉ vào Khúc Phụ thành, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt một cái, đường đa giác liền sẽ đứt ra.

Bởi vậy Toại ấp tuy rằng nhỏ, tuy rằng không dồi dào, tuy rằng không đáng chú ý, thế nhưng đối với Lỗ quốc mà nói vô cùng quan trọng. Nếu Lỗ quốc mất đi Toại ấp sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Thế nhưng đối với Chu Thiên tử mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì. Lỗ quốc suy nhược, Chu Thiên tử còn vui hơn. Dù sao Lỗ quốc là chư hầu họ Cơ, là quốc gia khiến Chu Thiên tử phi thường kiêng kỵ.

Hồ Tề hoan hoan hỉ hỉ đồng ý. Sợ Tề Hầu lại có điều kiện gì, vội vã mời rượu, hắn liền quay đầu nhìn về phía người vẫn luôn ăn, cười nói:

“Tề Công tử, Quả nhân cũng mời ngươi một ly.”

Ngô Củ vội vã nâng ly nói:

“Củ không dám, Củ kính Thiên tử.”

Hồ Tề thả xuống một nỗi lòng, cũng là thở phào nhẹ nhõm, biểu tình dần dần chuyển biến tốt một ít, liên tiếp mời Ngô Củ hai ly rượu. Ngô Củ suýt nữa uống đến hôn mê, nhất thời cảm thấy có điểm không tốt. May là vào lúc này Hồ Tề đã dời đi lực chú ý, cười nói:

“Đúng rồi, rượu ngon cũng phải có múa đến trợ hứng, người đâu.”

Hắn nói, một đám vũ công nhẹ nhàng tiến vào trong điện. Tiếng sáo trúc vang lên, bài múa bắt đầu. Nữ tử dẫn đầu tướng mạo đẹp đẽ ôn nhu, quần áo hoa lệ dị thường, còn lộ ra một loại quý khí. Ngô Củ vừa nhìn liền khẳng định đây không phải vũ công, lập tức cũng không dám nhìn nhiều, đem đôi mi buông xuống.

Một lúc sau, quả nhiên Hồ Tề cười nói:



“Đến đây, Vương muội.”

Nữ tử cười duyên một tiếng, từ trên đài ra đến, yểu điệu đi tới bên cạnh Hồ Tề.

“Vương huynh.”

Hồ Tề cười giới thiệu với Tề Hầu.

“Tề Công đừng chê cười, đây là tiểu muội. Tiểu muội bây giờ hai mươi tuổi, còn chưa xuất giá. Chỉ vì tầm mắt quá tốt, ai cũng nhìn không lọt mắt. Mà tiểu muội này của Quả nhân hết lần này tới lần khác nói Tề Công chính là anh hùng đương thời, cũng không ai theo kịp, nhất định muốn thấy tận mắt Tề Công. Quả nhân nói nàng hồ đồ, mà tiểu muội bị Quả nhân cùng tiên vương chiều hư, chính là không nghe lời, sống chết cũng muốn gặp anh hùng Tề Công. Đây là không phải nhưng đã tới.”

Vương muội vừa nghe, thật không tiện, che lại hai má, nói:

“Vương huynh chê cười người ta.”

Ngô Củ run run, rơi cả đống gai ốc. Bất kể là Hồ Tề hay là Vương muội kia, nói chuyện đều nhão dính nhơm nhớp. Vừa nhìn đã biết muốn làm mai cho Tề Hầu.

Cũng không biết có phải Vương muội không đủ tuyệt sắc hay Tề Hầu uống rượu quá nhiều không thấy rõ, mà bất động. Hắn chỉ là cười đáp lời.

“Thiên tử quá khen rồi.”

Vương muội vừa nhìn thấy Tề Hầu không hề bị lay động, liền thẳng thắn nâng lên bầu rượu, cười quỳ gối trước mặt Tề Hầu, nói:

“Tề Công, thỉnh uống rượu.”

Vương muội rót một ly rượu, còn đem ly giơ lên. Nếu Tề Hầu tiếp rượu, tất nhiên sẽ đụng tới tay Vương muội.

Vương muội nở nụ cười e lệ, ánh mắt như nước hồ thu nhìn về phía Tề Hầu. Tề Hầu thật sự trong lòng cũng không loạn, chỉ là cười nói:

“Làm phiền Vương nữ.”

Hắn nói cũng không tiếp. Vương muội không thể làm gì khác hơn là đem ly đặt ở trên bàn, sau đó ngượng ngùng nói:

“Tề Công thật là quân tử.”

Tề Hầu lúc này mới bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, nói:

“Vương nữ quá khen.”

Vương nữ vừa ra tới, lại bắt đầu một vòng cụng ly nâng cốc. Ngô Củ thực sự không chịu nổi. Rượu này không chỉ độ cao, còn nóng ruột, dạ dày khó chịu lợi hại. Ngô Củ liền thẳng thắn thỉnh tội xin lui ra đại điện hóng mát một chút. Thật muốn tìm một chỗ phun mấy cái mới thoải mái.

Ngô Củ ra đại điện, hút vài hơi không khí mới mẻ. Mùa đông gió có chút lạnh, thổi làm Ngô Củ giật mình. Lúc này mới khá hơn một chút, bất quá đầu vẫn là choáng váng.

Vừa lúc đó, Ngô Củ nghe có người kêu khóc, âm thanh còn rất xa. Hôm nay là ngày Chu Thiên tử mời tiệc Tề Hầu, không nghĩ tới thậm chí có người kêu khóc, khóc như khóc tang. Ngô Củ có chút kỳ quái, liền tiến lên phía trước vài bước.

Quả nhiên thấy có người đang khóc. Mấy người quỳ trên mặt đất, thoạt nhìn như là thiện phu. Trước mặt bọn họ đứng một đứa bé trai khoảng mười một mười hai tuổi, lớn hơn Công tử Chiêu một chút. Thế nhưng đứa bé trai này cũng không có đáng yêu như Công tử Chiêu. HunhHn786.

Trên mặt đứa bé là lạnh lùng hận ý, nhìn chằm chằm mấy thiện phu quỳ trên đất. Cũng không quản thiện phu kêu khóc cầu xin, đứa bé chỉ là phất phất tay, nói:

“Đánh, đánh mạnh vào.”

Giọng nói âm lãnh kia khiến Ngô Củ tỉnh táo hơn nửa. Liền thấy mấy binh lính cao to bên cạnh nắm lấy một trong số thiện phu, vung roi liền bắt đầu quật.

Ngô Củ định nhãn nhìn kỹ, thiện phu kia rất quen mặt, chính là kỵ nô đưa bọn họ tiến cung.

Vì lúc đó kỵ nô tương đối nổi bật, Ngô Củ còn nghĩ thầm Lạc Sư đúng là có khác, cả kỵ nô cũng đẹp, thân hình cao lớn. Cho nên chăm chú nhìn, hơn nữa Tề Hầu trêu ghẹo, Ngô Củ nhớ càng sâu sắc.

Lúc này hắn quỳ trên mặt đất, không nói câu nào, hơi cúi đầu. Roi rơi trên lưng hắn, chỉ một chốc, xiêm y bị đánh rách, da thịt cũng bị tróc bong. Qua năm sáu lần roi đánh máu me đã đầm đìa. Mặt đứa bé kia lại không đổi sắc, vẫn là một bộ uy nghiêm đáng sợ.

Đứa bé cũng không biết là ai, còn nhỏ tuổi mà lòng dạ đã độc ác. Có thiện phu bên cạnh thực sự quỳ dập đầu lạy cầu xin. Chỉ là vài chữ, thiện phu kia lại bị đứa bé phủ đầu đá văng. Thiện phu bị đạp máu mũi giàn giụa, đầu bị va vào thềm đá máu tươi chảy dài. Đứa bé lại không dừng tay, lại đuổi tới tiếp tục đạp thiện phu kia.

Người quỳ trên mặt đất lần lượt bị quất roi vội vã ngăn cản, nói:

“Vương tử, chuyện xương cá là do tiểu thần làm, thỉnh Vương tử chỉ phạt một mình tiểu thần.”

Đứa bé lạnh lùng mở miệng nói:

“Ta muốn đánh ai, muốn mạng ai, ngươi có thể quản được sao?”

Nó nói, lại mạnh mẽ nhấc chân đạp lên chỗ da tróc thịt bong của thiện phu kia.

Ngô Củ xem mà kinh hồn bạt vía. Nếu so sánh với mấy Công tử Tề quốc, ngay cả Công tử Nguyên cũng không ác như đứa bé trai này. Rõ ràng chừng mười một tuổi, nếu ở hiện đại e rằng còn chưa lên sơ trung, chỉ là một học sinh tiểu học, vậy mà lòng dạ độc ác. Tình cảnh cực kỳ đẫm máu, giày trắng của đứa bé trong nháy mắt đều là máu.

Thiện phu kia là người mạnh mẽ, bị đạp phía sau lưng một câu cũng không nói, một tiếng kêu cũng không thoát khỏi cổ họng.

Ngô Củ có lẽ là uống say rồi, có lẽ là thực sự không chịu nổi tình cảnh này, rốt cục cất bước đi tới. Làm bộ lơ đãng đi ngang qua, lập tức tỏ ra kinh ngạc nhìn đứa bé, Ngô Củ cười chắp tay nói:

“Vị này chính là Vương tử?”

Đứa bé đột nhiên nhìn thấy một người xa lạ đi tới. Bất quá nó tựa hồ biết hôm nay Chu Thiên tử mở tiệc mời Tề Hầu cùng Công tử Củ. Trên dưới liếc mắt nhìn quan phục trên người đối phương, đứa bé nói:

“Đúng vậy, tại hạ là Vương tử Đồi.”

Ngô Củ cười nói:

“Đặc sứ Tề quốc Lữ Củ, bái kiến Vương tử.”

Vương tử Đồi cũng là tên như sấm bên tai. Mới vừa nghe thiện phu gọi Vương tử, Ngô Củ còn tưởng rằng là con trai của tân Chu Thiên tử, thì ra cũng không phải con, mà là đệ đệ.

Vương tử Đồi là thứ đệ của Chu Ly Vương (Cơ Hồ Tề), tuổi tác bọn họ cách nhau rất xa. Vương tử Đồi so với con trai của Hồ Tề còn nhỏ hơn không ít. Khi Chu Trang Vương còn tại thế, bởi vì rất sủng ái mẫu thân của Vương tử Đồi là Diêu cơ, nên chọn rất nhiều Khanh đại phu làm sư phó cho Vương tử Đồi.

Vương tử Đồi thông minh lanh lợi. Thế nhưng không may Chu Trang Vương qua đời khi Vương tử Đồi mới mười một tuổi. Hơn nữa Vương tử Đồi là thứ tử, Diêu cơ là thiếp, không phải chính phu nhân, nên cũng không thể tranh vị. Cuối cùng người kế vị chính là trưởng tử Hồ Tề.

Chu thiên tử Hồ Tề này tại vị ngắn ngủi không tới năm năm, sau đó truyền ngôi cho con trai. Khi đó Vương tử Đồi đã đủ lông đủ cánh, hơn nữa con của Hồ Tề cũng không thế lực, nhóm Khanh đại phu đa số là sư phó của Vương tử Đồi, vì vậy đã xảy ra nội loạn. Quyền thế Chu Thiên tử bắt đầu từ nơi này kịch liệt suy nhược. Tuy rằng loạn cuối cùng thất bại, thế nhưng đối với nhà Chu mà nói là đả kích phi thường trầm trọng.

Ngô Củ không nghĩ tới tiểu Vương tử trước mặt chính là Vương tử Đồi. Quả nhiên có người nói nhìn lúc nhỏ thấy lúc già. Vương tử Đồi tính cách rất ác liệt, coi như thiện phu phạm sai lầm gì, cũng không đến nỗi dùng thủ đoạn ác như vậy đối phó người.

Ngược lại đối với người hiện đại như Ngô Củ, tuyệt đối không tiếp thu được quan niệm không xem nô lệ là người.

Ngô Củ cười híp mắt đến chặn ngang, thoạt nhìn muốn cùng Vương tử Đồi bắt chuyện, nhưng thật ra là muốn đẩy Vương tử Đồi ra.

Vương tử Đồi tựa hồ xem thường Ngô Củ, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn, rất ngạo mạn “Ừ” một tiếng, cũng không có đáp lễ.

Theo lý mà nói Chu Triều xem như nguồn gốc lễ nghi của các quốc gia. Coi như người đẳng cấp cao cũng cần biết đáp lễ, chỉ là đáp lễ đẳng cấp khác nhau sẽ khác nhau.

Vương tử Đồi bộ dáng phi thường ngạo mạn, không để Ngô Củ vào trong mắt. Ngô Củ cười nhạt, cũng không hề tức giận, chỉ là kinh ngạc nói:

“Vương tử đây là thế nào? Sao cùng một đám hạ nhân tức giận? Củ ở trong điện cũng nghe được âm thanh. Thiên tử cùng Quả quân lệnh Củ ra nhìn một cái.”

Ngô Củ nói chuyện thực sự xảo diệu, đem Thiên tử cùng Tề Hầu ra. Vương tử Đồi tuy có không cam lòng, thế nhưng đích xác cũng sợ quấy rầy Chu Thiên tử mời tiệc Tề Hầu.

Vương tử Đồi tuy rằng nhìn không vừa mắt Công tử Củ, thế nhưng vì muốn có quan hệ cùng Tề quốc, cho nên sắc mặt khó coi nói:

“Chỉ là giáo huấn mấy nô lệ không có mắt thôi, không nghĩ quấy nhiễu thánh giá, ta phải đi rồi.”

Nói xong cười lạnh một tiếng, Vương tử Đồi quay đầu trực tiếp đi.

Vương tử Đồi vừa đi, những thiện phu bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm. Thiện phu quỳ trên mặt đất bị đánh kia vẫn luôn không nói gì, chờ Vương tử Đồi đi xa, hắn trực tiếp ngã xuống.

Ngô Củ sợ hết hồn, chỉ cảm thấy trên đùi có thứ gì dựa vào, vô cùng nặng. Lại nghe được nhóm thiện phu kinh hô, cúi đầu nhìn thấy thiện phu bị đánh té xỉu, ngã xuống chân của mình, Ngô Củ liền vội vàng đem hắn đỡ dậy.

Thiện phu kia tuy rằng thân hình cao lớn, mà phía sau lưng da tróc thịt bong, lại bị giẫm đều là đất cùng cát, trên trán đều là mồ hôi lạnh, đôi môi cắn đến rách, một bộ rất ẩn nhẫn.

Vạt áo Ngô Củ cùng ống tay áo trong nháy mắt liền đầy máu tươi. Thiện phu bên cạnh vội vã quỳ xuống dập đầu lạy nói:

“Vị đại nhân này, Thạch Tốc không phải cố ý, tiểu thần thay Thạch Tốc hướng đại nhân thỉnh tội. Xiêm y của đại nhân tiểu thần nhất định sẽ giặt sạch sẽ.”

Hắn nói rồi liên tục dập đầu lạy, sợ hãi van xin Ngô Củ.

Ngô Củ không biết thiện phu vì cực sợ Vương tử Đồi, cho nên đối với chính mình cũng e ngại. Tuy rằng thiện phu quả thật làm xiêm y của chính mình dính vết máu, thế nhưng vết máu cũng không có cái gì đáng trách tội. Ngô Củ chỉ kinh ngạc nói:

“Ngươi nói hắn tên gọi là gì?”

Thiện phu không hiểu ý Ngô Củ, chỉ là nơm nớp lo sợ nói:

“Hồi... bẩm đại nhân, chuyện này... Người nọ là thiện phu ở ngự thiện phòng gọi là... là Thạch Tốc.”

Ngô Củ vừa nghe, nghĩ.

Khá lắm, thời Xuân Thu người nổi danh đúng là không ít. Thật giống như đi một bước là có thể gặp một nhân vật nổi danh. Nếu làm một tập sách nhỏ, e rằng cũng đã ghi đầy.

Thạch Tốc là ai, nói ra có khả năng có người chưa nghe nói qua đại danh của hắn. Thế nhưng Thạch Tốc thật sự là tướng quân tiếng tăm lừng lẫy Chu Triều, dũng mãnh thiện chiến. Ở thời nhà Đường còn xuất hiện một câu trừ tà “Thạch đảm đương“. Một tảng đá có khi là hình người, có khi là hổ hoặc là mãnh thú, còn có một ít truyền thuyết kỳ quái. Kỳ thực Thạch Tốc chính là nguyên bản của “Thạch đảm đương“.

Bởi vì Thạch Tốc là tướng quân dũng mãnh, cũng hữu dụng như hai vị thần giữ cửa Tần Thúc Bảo cùng Uất Trì Cung. Bởi vì bọn họ ghét cái ác như kẻ thù, có thể giết hết người xấu. Bách tính cảm thấy được người như vậy có thể bảo vệ nhà mình, tất nhiên cũng có thể trảm yêu trừ ma, lâu dần liền có “Thạch đảm đương“.

Ngô Củ cũng đọc qua một chút lịch sử, nghe đâu Thạch Tốc xuất thân rất thấp kém, có thể là thiện phu, cũng có thể là kỵ nô, nói chung là nô lệ.

Ngô Củ một mặt kinh ngạc, lại một mặt lo lắng cho Thạch Tốc.

Vết thương trên lưng có thể sinh mủ hay không?

Vừa lúc đó, xa xa nhìn thấy một người mặc y phục đen đi ra, người kia còn gọi một tiếng.

“Nhị ca? Làm sao vậy?”

Ngô Củ quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là Tề Hầu.

Tề Hầu thấy Công tử Củ đi ra ngoài hồi lâu chưa có trở về. Nơi đây lại là Chu Vương cung, hắn sợ Công tử Củ có chuyện, liền tìm cớ ra xem một chút. Không nghĩ tới vừa ra tới thật nhìn thấy Công tử Củ xảy ra chuyện. Xa nhìn lại, hắn thấy trên người Công tử Củ đều là vết máu cũng giật mình.

Tề Hầu cơ hồ là chạy tới, đến gần nhìn rõ ràng, phát hiện cũng không phải là máu của Công tử Củ, mà là của một người khác. Người kia tựa hồ bán hôn mê, sau lưng da tróc thịt bong.

Tề Hầu liếc mắt một cái nhận ra người kia. Đó chính là kỵ nô đánh xe đưa bọn họ vào cung. Bởi vì người kia tướng mạo phi phàm, thân hình cao lớn, dung mạo rất khôi ngô lạnh lùng, cho nên Tề Hầu cũng có chút chú ý. Hơn nữa thời điểm trên đường, Công tử Củ nhìn người kia vài lần, Tề Hầu tự nhiên cũng chú ý mấy phần, cho nên ký ức rất sâu sắc.

Tề Hầu nói:

“Đây là thế nào?”

Hắn nói, từ trong lòng móc ra một bình thuốc trị thương, đưa cho thiện phu bên cạnh.

Từ lần trước bị thương, hắn vẫn luôn mang theo thuốc trị thương trên người, không nghĩ tới hôm nay cũng thật là dùng tới.

Thiện phu tiếp nhận thuốc trị thương, quỳ xuống dập đầu thiên ân vạn tạ. Tay chân lanh lẹ đem thuốc vẩy lên vết thương sau lưng Thạch Tốc.

Thuốc trị thương của Tề Hầu là vô cùng tốt, cầm máu rất nhanh. Thạch Tốc thân thể tốt, chậm rãi có chút tỉnh lại.

Ngô Củ hỏi thăm một chút tình huống.

Thì ra Vương tử Đồi sở dĩ phát hỏa hoàn toàn là bởi vì một cái xương cá. Trong Vương cung, thiện phu đều biết Vương tử Đồi tính khí không tốt, phi thường bá đạo, cho nên mọi người đều cẩn thận khi làm cơm. Hôm nay vốn là Thạch Tốc làm cơm, bất quá bởi vì Thạch Tốc bị tuyển chọn đi làm kỵ nô đánh xe, đến dịch quán nghênh tiếp Tề Hầu cùng Công tử Củ, cho nên Thạch Tốc liền giao phó cho những người khác.

Thạch Tốc trở lại đúng lúc là thời gian dùng bữa. Nào có biết mới vừa rảnh rỗi, Vương tử Đồi liền đằng đằng sát khí đến, mấy thiện phu vừa lúc bị Vương tử Đồi bắt được. Vương tử Đồi tức giận bởi vì bên trong đồ ăn có một cái xương cá chưa có nhổ ra.

Vương tử Đồi bởi vì một cái xương cá muốn đánh thiện phu làm cá. Thiện phu này là cái người dập đầu cầu xin kia. Thạch Tốc cũng không có phản bác, một câu nói cũng chưa nói, đem toàn bộ tội nhận hết. Nếu không phải Ngô Củ tới kịp thời, e rằng một người mạnh như trâu phải bị Vương tử Đồi đánh chết.

Tề Hầu sau khi nghe xong, ngược lại rất hứng thú nhìn Thạch Tốc. Thạch Tốc đã chuyển tỉnh, Tề Hầu nói:

“Không phải ngươi sai, ngươi vì sao nhận?”

Thạch Tốc sau khi nghe xong, sắc mặt vẫn như cũ rất lạnh nhạt, phảng phất thật sự là một tảng đá, nói:

“Nhà hắn có mẹ già cần phụng dưỡng, mà Tốc không có. Tốc làm sao có thể để người tóc bạc đưa tang con.”

Tề Hầu sau khi nghe xong, nở nụ cười, nói:

“Ngươi là người trượng nghĩa.”

Ngô Củ cũng thật bội phục Thạch Tốc. Thiện phu thoa thuốc cho Thạch Tốc xong, liền khấu tạ Tề Hầu cùng Ngô Củ. Vừa vặn tự nhân đến tìm Tề Hầu cùng Công tử Củ, Tề Hầu liền nói:

“Nhị ca, trở lại thôi.”

Ngô Củ gật gật đầu, nhìn thiện phu dìu Thạch Tốc chuẩn bị đi. Thạch Tốc đột nhiên quỳ trên mặt đất nói:

“Tề Công cùng Công tử là ân nhân của Tốc. Nếu có cần gì Tốc sẽ ra sức cống hiến, tận tâm báo đáp.”

Tề Hầu cười híp mắt nói:

“Tốt, Cô nhớ rồi, ngươi trở về dưỡng thương đi.”

Nhóm thiện phu lúc này mới đỡ Thạch Tốc đi. Tề Hầu mang theo Ngô Củ trở về đại điện.

Bọn họ tiến vào đại điện, Vương muội đã ân cần chào đón, cười nói:

“Tề Công, nhanh ngồi vào vị trí, tiểu muội thay Tề Công rót rượu.”

Ngô Củ suýt nữa không nhịn được cười.

E rằng vừa mới rồi Tề Hầu đi ra ngoài không phải là vì thông khí, mà là vì tránh né ân cần này!

Cũng không biết là Vương muội thật đặc biệt yêu thích Tề Hầu, hay là bởi vì Hồ Tề muốn lôi kéo Tề Hầu, Vương muội dị thường ân cần khiến cho Tề Hầu có chút không thể chống đỡ.

Mấy người họ lại bắt đầu cụng ly nâng cốc. Ngô Củ không thể uống tiếp. Mà mục đích của Hồ Tề chính là làm cho mọi người không say không về. Ngô Củ liền e sợ mình say liền nói sai, thực sự lúng túng.



Tề Hầu ngược lại là biết tửu lượng của Công tử Củ, luôn chủ động thay Công tử Củ uống rượu. HunhHn786 Coi như Tề Hầu là sâu rượu cũng có cảm giác chóng mặt.

Hồ Tề lúc này mới cười híp mắt nói:

“Tề Công say rồi, không bằng như vậy đi, buổi chiều liền nghỉ ở Thiên điện. Quả nhân gọi người hầu hạ.”

Vương muội vào lúc này nở nụ cười. Ngô Củ nhìn thấy phía sau lưng nổi da gà.

Vì sao cảm giác Vương muội muốn thừa dịp Tề Hầu say rượu trắng trợn cường đoạt!

Tề Hầu nhức đầu không thôi, cau mày, phản ứng hơi có chút chậm. Ngô Củ nhanh chóng cung kính ôm quyền nói:

“Thiên tử có ý tốt, mặc dù từ chối thì bất kính, mà Quả quân cùng Củ chính là một thần tử, thực không dám nghỉ ở tẩm điện của Thiên tử. Củ thay Quả quân ở đây bái tạ ý tốt của Thiên tử.”

Vương muội vừa nghe, tựa hồ không quá tình nguyện, liếc mắt nhìn Hồ Tề. Thế nhưng Hồ Tề cũng không biện pháp gì, Ngô Củ nói đến độ này. Nói thần tử không thể ngủ tẩm cung Thiên tử, nếu như Hồ Tề nhất định bắt Tề Hầu ngủ ở tẩm cung, đây không phải là rối loạn sao?

Hồ Tề liền cười nói:

“Vậy thì thôi. Quả nhân sẽ tìm mấy người đưa Tề Công cùng Công tử xuất cung, về dịch quán nghỉ ngơi.”

Ngô Củ cười nói:

“Đa tạ Thiên tử.”

Hồ Tề vẫy tay, nói.

“Người đâu.”

Hắn nói, liền thấy mấy cung nữ cùng tự nhân đi vào. Bất kể là cung nữ hay là tự nhân đều là người đẹp.

Cái này là mưu mô quỷ kế gì đây? Rõ ràng là muốn nhét người vào bên cạnh Tề Hầu mà!

Ngô Củ không nghĩ tới còn có phần mình. Hồ Tề đặc biệt hùng hồn nói:

“Tề Công cùng Công tử ở dịch quán, Quả nhân cũng sợ chăm sóc không chu đáo, cố ý tìm một vài người lanh lẹ đưa đến, cũng coi như là tỏ tâm ý. Trong số mấy người này, cũng có người Tề quốc, Tề Công cùng Công tử dùng họ cũng có thể yên tâm.”

Hắn nói phất phất tay, mấy cung nữ cùng tự nhân liền dịu dàng bái, rồi đem Tề Hầu đỡ dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Ngô Củ cũng đứng lên, mấy cung nữ tự nhân chen chúc lại đây, suýt nữa dọa Ngô Củ, vội vã xua tay, nói:

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta tự mình đi được.”

Mọi người đi ra chiếc ngựa rất lớn kia, khác chính là người đánh xe đã thay đổi.

Tề Hầu được đỡ lên xe trước, Ngô Củ không có quá say, liền tự mình lên xe. Trên xe còn có một tự nhân hầu hạ.

Tự nhân kia môi hồng răng trắng, thật là trẻ đẹp, xác thực cần dùng hai chữ mỹ nhân để hình dung hắn. Đôi mắt trong veo, vóc người nhỏ gầy, so với Ngô Củ còn gầy hơn, gió vừa thổi cũng có thể bay mất.

Tự nhân quỳ ở bên cạnh, không có ý phải đi. Kỳ thực ngày thường trên xe ngựa của Quốc quân đều phải có người hầu hạ. Chỉ là Tề Hầu cùng Ngô Củ đều không quen có người hầu hạ thôi.

Bây giờ bên trong xe ngồi ba người, Ngô Củ có điểm không quá tự tại, liền ngồi ở trong góc, vén màn xe nhìn ra phía ngoài.

Tề Hầu uống có chút say, lên xe đưa tay chống đỡ cái trán dựa vào vách xe ngủ. Hắn cau mày, tựa hồ không quá thoải mái.

Xe ngựa có chút rung xóc vì không cẩn thận cán qua một hòn đá, liền đem Ngô Củ muốn ngủ đánh tỉnh rồi, cũng đem Tề Hầu lắc lư một chút. Hắn lắc lư một chút liền ngã về phía bên cạnh, vừa vặn ngã vào trong lòng tự nhân kia.

Tự nhân vội vàng đem Tề Hầu đỡ dậy, ôn nhu nói.

“Quốc quân...”

Tề Hầu cau mày, thoạt nhìn rất nhức đầu. Vì uống say, tựa hồ cũng không nhận rõ ràng ai là ai. Dù sao trong ngày thường ngồi cùng xe chỉ có một mình Công tử Củ. Tử Thanh cùng Yến Nga cũng không ở bên hầu hạ. Mà tự nhân hầu hạ bên cạnh Tề Hầu cũng bởi vì là mật thám đã bị xử lý xong.

Tề Hầu dựa vào thân thể tự nhân, tiện tay liền ôm eo, đổi khách làm chủ đem tự nhân áp đảo ở trên xe. Tự nhân lúc này “a nha” một tiếng, đầy mặt e thẹn, vừa cao hứng lại giả bộ từ chối, mềm mại nói:

“Quốc quân, quốc quân không được như vậy...”

Ngô Củ cảm giác bị dọa đã hết say, hướng bên cạnh nhích qua, nghĩ thầm.

Thực sự đau mắt, mình còn trong xe mà. Tề Hầu quả nhiên là sống không cố kỵ!

Tề Hầu không tỉnh rượu, còn tưởng rằng mình ôm chính là Công tử Củ, cười khẽ một tiếng. Vì uống rượu tiếng nói càng khàn khàn, lộ ra một loại thành thục gợi cảm. Hắn híp mắt cười nói:

“Nhị ca tại sao lại gầy như vậy? Phải ăn nhiều cơm một chút.”

Ngô Củ vừa nghe, nhất thời trợn tròn mắt.

Tề Hầu trêu đùa tự nhân sao gọi tên của chính mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.