Ngô Củ suy nghĩ mở một quán ăn tư nhân. Thế nhưng thời đại này vẫn chưa có loại hình này.
Ngô Củ đem ý tưởng nói với Tử Thanh và Yến Nga một lần. Hai người này căn bản không hiểu cái gì gọi là “quán ăn tư nhân“. Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là tỉ mỉ đem toàn bộ quá trình hoạt động nói rõ.
Bởi vì niên đại này mặc dù có tiền gọi là tiền đao (hình dạng giống thanh đao). Nhưng bản thân tiền đao cũng không thống nhất, cho nên tiền ít được công nhận, cũng không có hối đoái, không có tiền trang quy đổi, cho nên vẫn là lấy vật đổi vật tương đối dễ dàng hơn.
Ngô Củ quyết định trước tiên bắt đầu từ món ăn đơn giản nhất, đó là bán bánh rán.
Ở hiện đại tùy tiện đẩy xe nhỏ cũng có thể bán bánh rán, mở rộng nghiệp vụ một chút có thể bán thêm sữa đậu nành. Nhưng nơi này không thể như vậy.
Một cái bánh rán giá nửa thạch lương thực. Một bát sữa đậu nành giá năm đấu lương thực. Hai cái bánh rán hai bát sữa đậu nành giá đặc biệt một thạch lương thực, mua nhiều giảm nhiều.
Tử Thanh cùng Yến Nga vừa nghe, nhất thời sắc mặt tái xanh, cổ họng khô khốc. Ngô Củ kỳ quái nhìn bọn họ. Yến Nga vẻ mặt đau khổ nói:
“Công tử, ngài bánh rán đắt như thế a? Tỳ nữ trước đây ăn nhiều như vậy, chuyện này... chuyện này...”
Ngô Củ bất đắc dĩ nói:
“Sẽ không cần các ngươi trả.”
Yến Nga vẫn là vẻ mặt đau khổ nói:
“Vậy cũng vô cùng đắt, nếu bán thật, lương thực sẽ chồng cao như núi!”
Ngô Củ cảm thấy ý nghĩ này không sai. Bởi vì bánh rán, sữa đậu nành ở niên đại này trừ Tề Hầu một lần ăn bốn cái, những người bên ngoài đều chưa từng thấy. Cho nên khẳng định sẽ dễ bán. Hơn nữa dùng Tề Hầu làm quảng cáo, quý tộc khẳng định tranh nhau noi theo. Đến lúc đó bánh rán là món chính, lại thêm đồ ăn khác là tốt rồi. Trong đầu Ngô Củ thực đơn rất nhiều.
Ngô Củ nghĩ bây giờ vừa vặn nhàn rỗi, liền dự định đi làm ngay. Bất quá có một vấn đề, bọn họ muốn bán bánh rán tuyệt đối không thể đẩy cái xe bán, như vậy bánh rán không đáng giá, nhất định phải có cửa hàng. Còn phải bố trí đến mức rất xa hoa, vừa nhìn là biết chỉ thân hào quý tộc mới có thể ăn.
Ngô Củ nói như vậy, Tử Thanh ngược lại có chủ ý.
“Công tử ngài tại Lâm Truy thành không phải còn có dinh thự sao? Trước đây Hi Công ban thưởng, xưa nay chưa ở qua.”
Ngô Củ vừa nghe, đôi mắt liền sáng.
“Nhanh, Tử Thanh dẫn ta đi.”
Vì vậy ba người liền xuất cung.
Tuy rằng Công tử Củ không được Tề Hi Công thích, thế nhưng tốt xấu gì cũng là Công tử Tề quốc, cho nên cũng có dinh thự riêng. Tuy không phải rất lớn, nhưng ở khu phồn hoa, phi thường dễ thấy.
Dùng một tòa dinh thự làm quán ăn là thừa sức. Ngô Củ nhìn tòa nhà phi thường hài lòng, nói:
“Phía trước làm chỗ đón khách phía sau liền làm kho hàng cùng phòng ăn. Một bên chất đống lương thực đổi, bên còn lại có thể cung cấp chỗ cho thiện phu nghỉ lại.”
Tử Thanh cùng Yến Nga vừa nghe, đầu váng mắt hoa.
Cái gì? Thiện phu còn có thể ở nơi này?
Đây chính là dinh thự của Công tử còn để cho thiện phu ở lại. Không chỉ vấn đề chỗ ở, còn cung cấp ba bữa miễn phí cho nhân công.
Ngô Củ trước đây đã làm ngành ăn uống, biết đến điều kiện phúc lợi ra sao là hấp dẫn người ta nhất. Đương nhiên thời đại này người dân thường bản thân sống rất khổ, đối với bọn họ mà nói, chỗ ở cùng cơm ăn là hai vấn đề quan trọng nhất. Đề xuất ra phúc lợi tốt khẳng định rất nhiều người đến đầu quân.
Ngô Củ để Tử Thanh đi chọn nhân công. Những người đến phải thành thật đáng tin cậy, sau đó còn phải được huấn luyện.
Huấn luyện chỉ cần một ngày, đơn giản là làm sao tiếp đãi khách. Dù sao quán của bọn họ đối tượng phục vụ là quý tộc, quý tộc rất hay xoi mói.
Vì tăng cao giá bánh rán, Ngô Củ còn có biện pháp khác. Tỷ như khách vừa vào quán, đầu tiên phải có người tiếp đón, sau đó mời tới chỗ ngồi chờ. Trước tiên mang một bình trà quả hoặc là trà hoa mời khách, xếp hàng ngang tám cái đĩa nhỏ, bên trong chứa đủ loại món ăn phụ. Khí thế trước tiên phải làm nghiêm túc, nhìn tuyệt đối đủ xa xỉ.
Kỳ thực món ăn phụ cũng chỉ là củ quả muối, trái cây khô, giá vốn căn bản không cao, vừa có thể trực tiếp ăn, cũng có thể ăn cùng bánh rán.<HunhHn786>
Món khai vị là kẹo hồ lô mật ong. Vị chua của sơn tra kích thích khẩu vị. Sau đó là món chính bánh rán cùng sữa đậu nành, quả thực chính là đủ xa hoa.
Ngô Củ cảm thấy rất thoả mãn với ý tưởng của mình. Muốn mấy ngày nữa sẽ thử xem. Dù sao không cần vốn nhiều, trước tiên là tìm mấy nhân công có thể trực tiếp bắt đầu làm việc.
Ngô Củ là Công tử Củ, khẳng định không thể tự mình đứng ra làm bánh rán. Cho nên đem phương pháp làm bánh rán giao lại cho thiện phu làm công.
Qua vài ngày, bởi vì phòng cũng sẵn có, chỉ bày vài cái bàn, trải thêm chiếu là đủ rồi, rất nhanh quán liền khai trương.
Quán ăn tư nhân nghe cũng rất mới mẻ, hơn nữa bên trong bố trí đơn giản lại cực kỳ sang trọng. Mỗi cái bàn đều có bức bình phong che, làm hình thức như chia lô, tính riêng tư khá cao.
Khách ngồi xuống sẽ có trà hoa quả cùng tám món ăn phụ dùng trong khi chờ đợi món chính. Nghe đâu còn có món kẹo hồ lô chỉ trong cung mới có thể ăn. Món bánh rán chính là món Tề Hầu thích nhất, còn phối hợp một bát sữa đậu nành.
Những quý tộc căn bản chưa từng có thấy qua những thứ mới mẻ này, vì vậy một truyền mười, mười truyền trăm, dĩ nhiên liền nhanh chóng lan truyền ra cả thành.
Tề Hầu mấy ngày nay rất bận. Hắn vẫn chưa nghĩ kỹ có nên mang Công tử Củ đi Chu Triều dự đám tang hay không. Kết quả là nghe tự nhân nói về chuyện quán ăn tư nhân. Hơn nữa Công tử Củ còn lấy hắn làm quảng bá, nghe đâu làm ăn cực kỳ phát đạt.
Tề Hầu mấy ngày nay mệt lợi hại, liền muốn ra ngoài đi dạo thả lỏng một chút, đồng thời xem quán ăn của Công tử Củ. Hắn rất muốn đi xem, liền dẫn một tự nhân, hành trang gọn gàng trực tiếp ra cung.
Quán ăn của Ngô Củ khai trương gần nửa tháng, vẫn là giai đoạn kinh doanh thử nghiệm, thế nhưng đã phi thường nóng bỏng.
Độ nóng tới trình độ nào?
Toàn bộ chỗ ngồi không còn, phải xếp hàng chờ mới có thể vào ăn.
Hơn nữa dù là thân hào quý tộc Lâm Truy thành, bất kể là ai, đều phải xếp hàng, chen ngang không cho ăn, tất cả đều bùng nổ, nghe ra lớn vô cùng.
Tề Hầu không biết ăn bánh rán còn phải xếp hạng, đi tới cửa nhất thời trợn tròn mắt. Hắn hôm nay mặc một thân thường phục màu tím, cũng không có phô trương. Nhìn chỗ ghế ngồi hắn có chút há hốc mồm.
Ở cửa có dãy ghế rất dài để ngồi đợi. Đây là Ngô Củ tìm thợ mộc về làm. Ghế có điểm tương tự như băng ghế dài chờ xe ở Bắc Kinh, thế nhưng so với cái kia còn dài hơn nhiều. Dù sao để người xếp hàng ngồi trên mặt đất nhìn có chút kỳ quái. Người xếp hàng có thể ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi, người đón khách của quán sẽ cung cấp trà uống.
Tề Hầu còn phát hiện những người kia trong tay đều cầm một thẻ gỗ. Trên thẻ gỗ có khắc Thiên Can Địa Chi, không biết là làm cái gì.
Tự nhân đi hỏi người đón khách ở cửa mới biết thẻ gỗ được kêu là “thẻ số“.
Thẻ số to như nha bài, là Ngô Củ tự mình thiết kế, rồi tìm thợ thủ công điêu khắc ra. Thẻ nhìn cực kỳ đẹp mắt, rất có đẳng cấp. Kỳ thực là một bảng gỗ đánh số thứ tự người xếp hàng.
Tề Hầu liếc mắt nhìn, chợt phát hiện ở trên băng ghế dài có rất nhiều người quen biết, có không ít quý tộc họ Khương. Hắn không tiện ở lại chỗ này, vì vậy liền để tự nhân đi lấy một cái thẻ số, định rời khỏi đi dạo, chờ đến số lại trở về.
Tự nhân lo lắng nói:
“Quân thượng, không thể a. Mấy người kia nói, qua lượt phải xếp hàng lại!”
Tề Hầu kinh ngạc nói:
“Qua lượt xếp hàng lại? Có ý gì?”
Tự nhân giải thích.
“Chính là... người ở bên trong gọi số trên thẻ, nếu ngài không có mặt, sẽ đến người kế tiếp. Ngài cần lĩnh thẻ khác, xuống cuối hàng tiếp tục xếp hàng từ đầu.”
Tề Hầu phút chốc liền nghẹn.
Còn có khí thế lớn như vậy? Dù sao tới nơi này đa số đều là quý tộc, hoặc là thân hào địa chủ trong nhà có lương thực nhiều ăn không ăn hết. Đều là những người không trêu chọc nổi, đã vậy còn phải xếp hàng đàng hoàng? Quả thực khó mà tin nổi.
Tề Hầu thực sự không có biện pháp. Thế nhưng nhiều người quen ở đây, e sợ bại lộ thân phận. Vì vậy hay là đi trước, nghĩ thầm chờ một lát trở về nhìn một chút. Cũng không thể lúc nào cũng nhiều người như vậy.
Sau một canh giờ Tề Hầu trở lại, số người tuy còn nhiều, may mắn là những người quen biết đều đã đi mất, có lẽ đã ăn uống no nê nên đi rồi.
Tề Hầu nói tự nhân một lần nữa đi lĩnh thẻ.
Bánh rán mặc dù coi như xa xỉ, thế nhưng tốc độ ăn rất nhanh, bàn trống cũng nhanh có. Tề Hầu nhìn đám người cầm thẻ cho là phải chờ tới buổi tối, không nghĩ chỉ nửa canh giờ đã đến lượt mình.
Một nam tử trẻ tuổi dáng dấp rất thon gọn, ăn mặc cũng rất đẹp đến dẫn bọn họ đi vào. Toàn bộ hành trình người kia luôn tươi cười giới thiệu, còn nhắc nhở bọn họ cẩn thận va chạm. Nói chung cung cách tiếp khách khiến người ta phi thường sảng khoái.
Họ đi qua một hành lang, hai bên đủ loại hoa tươi, còn có một cái cầu nhỏ hình vòm, bên dưới có nước chảy róc rách.
Bọn họ rốt cục tiến vào phòng lớn, có bày đầy bàn. Mỗi cái bàn đều dùng bình phong che chắn.
Tề Hầu đi vào, liền ngồi xuống tại một cái bàn. Tiểu ca tiếp khách đưa đến một cái bảng gỗ ghi tên món ăn. Bất quá có món ăn không thể gọi, đó đều là món phụ. Chỉ có bánh rán là có thể tự mình lựa chọn nguyên liệu bên trong, còn có sữa đậu nành nhiều mùi vị.
Cái gì mà sữa đậu nành đậu đỏ, sữa đậu nành mùi trái cây, sữa đậu nành hương hoa, sữa đậu nành ngọt bình thường. Nói chung sữa đậu nành rực rỡ muôn màu.
Tề Hầu nhìn một bát sữa đậu nành nhỏ rất tinh xảo, khoảng chừng uống chỉ hai ngụm, vậy mà giá năm đấu lương thực. Một cái bánh rán, so với cái Tề Hầu thường ăn còn muốn rút nhỏ một phần ba, nhìn cũng tinh xảo mê ngươi, lại bán nửa thạch lương thực.
Tiểu ca tiếp khách còn đặc biệt nhiệt tình giới thiệu.
Nếu như quý khách mua phần hai cái bánh rán sẽ có hai bát sữa đậu nành, tổng cộng chỉ cần một thạch lương thực. Bất quá sữa đậu nành chính là loại bình thường, không thể lựa chọn mùi vị.
Tề Hầu nhất thời cảm thấy cái quán này chỉ sợ là hắc điếm. Thế nhưng quý tộc thân hào ăn say sưa ngon lành. Có một người trên bàn hận không thể chất đầy bánh rán cùng sữa đậu nành.
Tề Hầu cũng không biết bởi vì quán ăn này thực tế dùng Tề Hầu làm quảng cáo, cho nên thân hào cùng quý tộc đến nhiều lắm. Ai không muốn khoe khoang. Tuy rằng đều được che chắn, thế nhưng trong phòng lớn này vừa có gió thổi cỏ lay người nào không biết?
Hơn nữa gọi nhiều còn có tặng phẩm kinh hỉ. Tỷ như tặng bánh sơn tra đủ hình dạng, trà hoa quả. Tất nhiên rất nhiều người liền bắt đầu hợp lại so sánh.
Tề Hầu xoay chuyển một buổi trưa, xác thực cũng đói bụng rồi, liền chọn món. Rất nhanh liền có người đi gọi món, sau đó còn bưng cho Tề Hầu một đĩa kẹo hồ lô. Kẹo hồ lô này không giống hắn đã ăn trong cung lắm. Hồ lô là để riêng trong cái mâm, dù sao que nhọn rất nguy hiểm, không khéo lại làm khách bị thương.
Tề Hầu cúi đầu nhìn kẹo hồ lô, đột nhiên nghĩ thầm...
Bánh rán có phải là ít đi?
Chờ Tề Hầu ăn kẹo hồ lô xong, bánh rán cũng ra tới. Bánh rán chứa trong một cái khay tinh xảo, hơn nữa còn có trang trí.
Dù sao Ngô Củ cảm thấy bánh rán làm quá nhỏ, cái đĩa có hơi lớn, vì vậy liền để bên lề mỗi cái đĩa những bông hoa tươi, sau đó dùng nước tương viết chữ Phúc. Trang trí như thế thoạt nhìn càng to lớn hơn, cũng cầu kỳ.
Bánh rán thơm phức, phối hợp với món ăn phụ, còn có một bát sữa đậu nành. Tề Hầu ăn liền thích, cảm giác so với lúc thường ăn bánh rán còn muốn ăn ngon hơn.
Khi Tề Hầu ăn say sưa ngon lành, liền nghe có người hô to.
“Để gia gia đợi lâu, ngươi biết gia gia là ai không? Đặc sứ Sái quốc! Ngươi khiến ta không vui, các ngươi gánh được trách nhiệm sao?!”
Tề Hầu vừa nghe, nhíu nhíu mày.
Tại sao lại là đặc sứ Sái quốc. Sái quốc quả nhiên là không mắt nhìn, phái một người như thế làm đặc sứ.
Người kia ngồi bàn bên cạnh, nhưng hắn căn bản không nhìn thấy Tề Hầu, dù sao có bức bình phong che chắn. Ngồi xuống xong, hắn lại hô to gọi nhỏ.
“Nhanh mang đồ ăn ra, nhanh mang đồ ăn ra, gia gia đói bụng rồi.”
Tiểu ca tiếp khách vẫn vô cùng lễ phép, khuôn mặt luôn tươi cười, không để đặc sứ Sái quốc tìm ra cái gì sai sót. Rất nhanh liền tiếp khách ngồi xuống, có người mang món ăn phụ lên.
Đặc sứ Sái quốc phảng phất rốt cuộc tìm được cơ hội, vì vậy lập tức la.
“Ai ui!!!”
Hô to một tiếng, sau đó hắn trực tiếp đá bình phong. Bức bình phong thiếu chút ngã trúng vào Tề Hầu.
Bên này động tĩnh lớn, tất cả mọi người đều ló đầu nhìn sang.
Đặc sứ Sái quốc đứng lên.
“Rầm!!!”
Hắn lại đá ngã bàn, đạp chân lên nói:
“Tiên sư nhà các ngươi! Món đồ quỷ quái gì đây. Các ngươi bỏ cục đá bên trong thức ăn, ta cắn vào răng cửa đã rơi mất! Ai u đau quá!”
Mấy người bàn khác nhìn sang, cách nhau gần xem rất rõ ràng. Người kia răng cửa quả nhiên không có, hai cái răng cửa đều trống. Thế nhưng nhìn kỹ cũng không có chảy máu a, trên đất cũng không có cái răng nào, căn bản là đã sớm rơi mất.
Xác thực đã sớm rơi mất, nữa tháng trước đã mất. Đặc sứ Sái quốc ở bên hồ đùa giỡn Công chúa Trần quốc, hiện tại phải gọi là Trung lang tướng phu nhân. Kết quả bị Trung lang tướng Hổ Tử một quyền trực tiếp đánh rớt hai cái răng cửa.
Đặc sứ Sái quốc ghi hận trong lòng. Hổ Tử là một người có sức mạnh, hắn không dám trêu chọc. Tề Hầu là quốc quân, hắn lại càng không dám trêu chọc. Đặc sứ Trần quốc ít giao du với bên ngoài, không đi ra khỏi dịch quán, hắn không có cơ hội trêu chọc. Nhất thời liền nghĩ đến Công tử Củ.
Công tử Củ bất quá là Công tử không có thực lực, bây giờ cũng không có quan chức, cũng không có thân phận, nói trắng ra chỉ là quý tộc nhàn tản mà thôi. Vì vậy đặc sứ Sái quốc không có mắt muốn đến phá quán của Công tử Củ.
Tùy tiện cắn một miếng thức ăn, liền nói có cục đá làm răng rơi mất. Vừa la lên liền đá ngã bức bình phong cùng cái bàn.
Bên ngoài hỗn loạn tưng bừng, tất cả mọi người đều xem trò vui. Đặc sứ Sái quốc chính là muốn cho Công tử Củ khó coi để xả cơn giận.
Ngô Củ nghe bên ngoài ồn ào. Vốn đang ở phía sau kho hàng tính toán lương thực. Quán đang còn trong giai đoạn kinh doanh thử nghiệm, trong nhà kho đã chất đầy lương thực. Quả thực chính là một vốn bốn lời. Yến Nga vội vã chạy vào, sợ đến sắc mặt trắng bệch, nói:
“Công tử, đặc sứ Sái quốc lần trước đã tìm đến gây chuyện rồi!”
Ngô Củ vừa nghe, nói:
“Ra ngoài xem xem.”
Thời điểm Ngô Củ mang theo Tử Thanh cùng Yến Nga đi ra, đặc sứ Sái quốc còn đang la hét. Hắn hiển nhiên có chuẩn bị mới đến, bên cạnh còn có vài tay chân cường tráng. Nhìn thấy Ngô Củ, hắn đem một cái đĩa nhỏ ném qua, vứt dưới chân Ngô Củ, hung tợn nói:
“Công tử Tề quốc, ta nói cho ngươi hay, đồ ăn của ngươi làm răng cửa của ta rơi mất. Nếu ngươi không cho ta chút giải thích hợp lý, hôm nay ta liền hủy đi quán của ngươi! Ngươi xem mà làm đi!”
Ngô Củ chậm rãi đi tới, cũng không thấy sốt ruột, nói:
“Răng cửa của đặc sứ do ăn đồ ăn của quán ta mà rơi mất sao?”
Sắc mặt đặc sứ Sái quốc hung hăng, nói:
“Chính là đồ ăn của ngươi, đừng nói nhảm! Hôm nay nhất định phải cho ta một câu trả lời hợp lý... Bằng không?”
Hắn nói, nhìn thấy Yến Nga đứng sau Ngô Củ, lập tức nở nụ cười bỉ ổi, nói:
“Bằng không ngươi liền đem tiểu cô nương phía sau cho ta chơi. Gia gia ta yêu thích loại non mềm, cô nương này không tệ.”
Yến Nga sợ hết hồn. Ngô Củ đưa tay che nàng ở phía sau. Đặc sứ Sái quốc không nhìn thấy Yến Nga, liền nhìn Ngô Củ nói:
“Khà khà, ngươi còn khoe anh hùng? Tốt, như vậy đi, ngươi ngủ cùng gia gia một buổi tối cũng được. Ngươi nhìn cũng mềm mại mịn màng, cũng khiến người ta thích. Gia gia nhìn mà tâm lý ngứa ngáy. A ha ha ha ngươi nói phải không?”
Ngô Củ sầm mặt lại, lúc này lạnh lùng nói:
“Đặc sứ Sái quốc nếu da bị ngứa ngáy, đừng trách Củ lột da ngươi.”
Đặc sứ Sái quốc không tin, còn cười ha ha, nói:
“Người khác không muốn, ta liền muốn ngươi dùng bàn tay non mềm lột da gia gia.”
Hắn nói lời thô tục, liền nghe bên cạnh có người hít một hơi.
“Ôi!!!”
Sau đó rất nhiều người chuyển ánh mắt hướng về một phía khác. Chỉ thấy một người từ sau tấm bình phong chậm rãi đứng lên, không nhanh không chậm đi tới.
Người kia mặc một thân xiêm y màu tím sẫm, hông buộc bốn khoan ngọc màu trắng, đầu đội ngọc quan màu tím. Vóc người cao to cường trán, xiêm y màu tím cũng không khiến hắn gầy gò, trái lại càng hiển lộ cơ bắp, tôn lên đường nét cơ thể vô cùng uy mãnh.
Ngô Củ nhìn theo nhóm người hút không khí, nhất thời mí mắt giật giật.
Là Tề Hầu!
Bất quá hôm nay Tề Hầu cũng thực sự cực kỳ tao nhã với một thân màu tím. Người khác mặc sắc tím thoạt nhìn sẽ yếu ớt, thế nhưng hắn trời sinh quý khí, thoạt nhìn liền khác với tất cả mọi người.
Tề Hầu đứng lên, chậm rãi đi tới, cười nói:
“Ai muốn bị lột da? Như vậy đi, Cô tự mình đến, đặc sứ Sái quốc cảm thấy ý này như thế nào?”
Đặc sứ Sái quốc liền bị dọa, mà những người nhận ra Tề Hầu vội vã quỳ xuống, hô bái kiến Quân thượng. Một ít thân hào có tiền, chưa từng diện kiến Tề Hầu cũng khá là kích động, vội vã cũng quỳ xuống hô Quân thượng.
Ngô Củ không biết Tề Hầu cũng tới ăn bánh rán, có chút há hốc mồm. Mặt khác cũng là bị Tề Hầu mặc đồ này làm chói đôi mắt.
Rất dễ nhìn, rất đẹp. Luôn cảm thấy hắn không đứng đắn gì, lúc thường mặc màu đen nhiều lắm là muộn tao, bây giờ rõ ràng là có chút....
Đặc sứ Sái quốc làm sao biết phá quán lại giẫm phải tảng đá lớn, còn là một khối đá cứng, lúc này đã choáng váng, vội vã cười làm lành nói:
“Bái kiến quốc quân Tề quốc.”
Tề Hầu cười tủm tỉm, giọng lại phi thường lạnh lùng, nói:
“Không dám nhận.”
Đặc sứ Sái quốc trên mặt đều là mồ hôi lạnh, liền nghe Tề Hầu nói:
“Cô mới vừa nghe đặc sứ nói răng cửa phải không?”
Đặc sứ Sái quốc vừa nghe, liền vội vàng nói:
“Không phải, không phải! Tiểu nhân... Tiểu nhân đang nói... là... là bánh rán ăn ngon thật.”
Tề Hầu híp mắt nói:
“Bánh rán ăn ngon? Đặc sứ Sái quốc đá bàn ngã lăn, đây là lễ nghi gì? Thật khiến người ta mở mang tầm mắt.”
Đặc sứ Sái quốc liền vội vàng nói:
“Không, không, không, không phải như vậy... Là tiểu nhân nhất thời kích động, không cẩn thận... Không cẩn thận đem bàn lăn đi.”
Hắn nói, vội vàng đem bàn đỡ dậy, đồ vật trên bàn đã đổ xuống một chỗ, còn có nước nóng cuồn cuộn bốc hơi từ trên bàn trượt xuống dưới.
Tề Hầu cười lạnh, nói:
“Hôm nay nhiều người như vậy, đặc sứ Sái quốc đem bàn đá ngã lăn, e rằng ảnh hưởng không tốt đến Sái quốc. Bất quá nể tình đặc sứ là bởi vì tâm tình kích động mà không cẩn thận làm bàn lăn đi, Cô cũng sẽ không nói cái gì, nhanh chóng thu dọn cũng không sao.”
Đặc sứ Sái quốc vội vã lên tiếng, nói:
“Dạ phải!”
Hắn nói rồi quay đầu nhìn đám tay chân bên cạnh nói:
“Còn không mau thu dọn!?”
Đám tay chân vừa muốn đáp lời, Ngô Củ lại cười nói:
“Ôi chao, ai làm thì người đó đi thu dọn. Người đâu, lấy cho đặc sứ Sái quốc một khăn lau mới tinh.”
Rất nhanh có người đưa tới một khăn lau mới. Ngô Củ nhận khăn lau, trực tiếp ném trước chân đặc sứ Sái quốc.
Sắc mặt kia thật khó coi, Tề Hầu vừa nhìn, suýt nữa bật cười.
Công tử Củ cũng là loại “có thù tất báo“. Đừng thấy bề ngoài ngoan ngoãn biết điều, tựa hồ là không thù dai, kỳ thực trong lòng nhớ tới rõ rõ ràng ràng.
Vừa nãy đặc sứ Sái quốc đem một cái đĩa ném vào trước chân, bây giờ Ngô Củ liền đem khăn lau ném vào trước chân. Hơn nữa đặc sứ Sái quốc nhất định phải cúi người xuống mới được.
Liền thấy đặc sứ Sái quốc sắc mặt từ trắng chuyển xanh, rồi biến thành màu xám, cuối cùng đen như đáy nồi cháy. Thế nhưng không có cách nào, hắn phải khom lưng nhặt khăn lau lên, sau đó bắt đầu lau vết bẩn.
Bên cạnh đều là thân hào cùng quý tộc. Đặc biệt là hiện tại có rất nhiều đặc sứ của các nước còn chưa rời đi. Bọn họ cũng nghe danh, đi tới nơi này ăn bánh rán. Kết quả là miễn phí nhìn trò hay, nhìn chuyện cười Sái quốc.
Tề Hầu giáo huấn xong đặc sứ Sái quốc, cũng không có đi, mà là trở lại vị trí của mình. Bánh rán của hắn mới vừa lên, còn chưa ăn xong.
Ngô Củ cũng chỉ đành đi qua. Dù sao còn phải cảm tạ Tề Hầu ra tay giúp đỡ. Ngô Củ chắp tay nói:
“Rất tạ ơn Quân thượng.”
Tề Hầu cười híp mắt nói:
“Hả? Chỉ là nói tạ ơn thôi? Nhị ca, e rằng thật không có thành ý.”
Ngô Củ kiên trì nói:
“Vậy... Củ tặng Quân thượng bữa ăn miễn? Lại tặng thêm hai cái bánh rán?”
Tề Hầu phút chốc tức muốn hộc máu. Tuy rằng bánh rán đích xác rất quý, thế nhưng bữa ăn miễn phí cùng đưa thêm bánh rán, không khỏi cũng thực xem thường Tề Hầu.<HunhHn786>
Tề Hầu lắc đầu nói:
“Về phần tạ lễ, Cô bây giờ nhất thời còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ xong lại nói đi.”
Ngô Củ cảm thấy vẫn phải đưa bánh rán sẽ tốt hơn. Dù sao Tề Hầu không nói, Ngô Củ sợ hắn ngày sau ghi nợ...
Tề Hầu ăn xong bánh rán, dùng khăn lau miệng, liền uống một bát trà quả, lúc này mới nói:
“Đúng rồi, Cô suýt nữa quên mất, có việc muốn cùng Nhị ca nói. Đi, đi theo Cô hồi cung.”
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là cùng Tề Hầu trở về. Đến trong cung đúng lúc là bữa tối, bất quá Tề Hầu vừa vặn ăn no, liền cùng Ngô Củ về Chính Sự Đường. Ngô Củ ngồi xuống xong. Tề Hầu không nhanh không chậm nói:
“Lần này tìm Nhị ca đến là có việc quan trọng cần phải hỏi ý kiến Nhị ca.”
Ngô Củ không biết là chuyện gì, chắp tay nói:
“Quân thượng mời nói.”
“Chu Thiên tử băng hà, chắc chắn Nhị ca cũng biết rồi?”
Ngô Củ vừa nghe, nghĩ thầm.
Lẽ nào Tề Hầu để cho mình đi dự đám tang?
Tề Hầu chậm rãi nói:
“Báo tang của Chu Triều sẽ lập tức tới ngay, tức khắc liền cần khởi hành, có mấy vấn đề cần quan tâm. Một là dù sao từ Tề quốc đến Lạc Sư cách thiên sơn vạn thủy, cần mượn đường đi. Hai chính là người đi. Nhị ca cảm thấy phái ai đi thích hợp nhất?”
Ngô Củ vừa nghe, nói:
“Tất nhiên là Đại Tư hành.”
Tề Hầu vừa nghe cười ha hả, nói:
“Hay.”
Ngô Củ còn tưởng rằng Tề Hầu chấp nhận, liền nghe Tề Hầu nói:
“Ngươi lại nghĩ giống Thấp Bằng.”
Ngô Củ nghe không hiểu, Tề Hầu nói tiếp:
“Thấp Bằng đề cử Nhị ca, Nhị ca đề cử Thấp Bằng.”
Ngô Củ nghe, khẽ cúi xuống đầu, âm thầm thu biểu tình trên mặt của mình, trong lòng nói.
Công Tôn Thấp Bằng đây là đẩy mình xuống hố a. Tuy rằng đi sứ Chu Triều dự đám tang có thể nói là đại vinh quang, còn có thể cùng các quốc gia lôi kéo quan hệ. Thế nhưng ta không có chí ở chỗ đó. Ta mới mở cửa hàng bánh rán nửa tháng lương thực đã chất đầy một cái kho, thêm một thời gian quả thực giàu nhất nước, có thể làm Lã Bất Vi.
(Lã Bất Vi (292 TCN - 235 TCN) là một thương nhân nước Vệ, sau đó trở thành Tướng quốc của nước Tần thời Chiến Quốc. Ông nổi tiếng trong lịch sử về việc xoay trở từ người buôn bán bình thường trở thành một chính trị gia có ảnh hưởng.)
Ngô Củ cũng không muốn vào lúc này rời khỏi Lâm Truy thành, chạy đến Chu Triều xa xôi vạn dặm. Hơn nữa từ Lâm Truy thành của Tề quốc muốn tới Lạc Sư thành của Chu quốc, con đường này ít nhất phải qua bốn quốc gia. Mượn đường bốn quốc gia còn phải lang thang khắp nơi chịu khổ? Phảng phất như Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh, phải chịu chín lần chín là tám mươi mốt nạn, không chỉ khó còn phải chịu oan ức. Đường xá xa xôi, nguy hiểm lại tăng cao. Ngô Củ không muốn đi, chỉ muốn ở lại Lâm Truy thành bán bánh rán...
Tề Hầu cười nói:
“Thấp Bằng ở trước mặt Cô, rất là tán thưởng Nhị ca. Nói Nhị ca trầm ổn cẩn thận, là người thành đại sự.”
Ngô Củ vừa nghe, lại nghĩ.
Sao nghe lời Tề Hầu nói mang thâm ý?
Tề Hầu tán dương một phen, lại nói:
“Cô nghĩ nếu Thấp Bằng đã khen một người thì người này tất nhiên không tệ. Vì vậy liền quyết định để Nhị ca đi sứ Chu Triều dự đám tang.”
Ngô Củ nhất thời tâm lý nguội bảy tám phần. Tề Hầu lại tiếp tục nói:
“Cô biết rõ lần này đi sứ dị thường khó khăn, tất nhiên cũng sẽ cùng sứ thần Lỗ quốc chạm mặt. Nhưng Nhị ca không cần phải lo lắng, Cô cũng sẽ tọa trấn.”
Lòng Ngô Củ chỉ còn lại hai ba phần cũng nguội lạnh luôn.
Nguyên do Tề Hầu tự mình đi? Đây không phải là đem mình đặt dưới sự giám sát của hắn sao?
Ngô Củ cũng không thể cự tuyệt, chỉ là nhàn nhạt nói:
“Tạ ơn Quân thượng nâng đỡ. Củ tất nhiên tận tâm nỗ lực.”
Tề Hầu cười cười, nói:
“Có câu này của Nhị ca, Cô liền yên tâm. Nhị ca chuẩn bị một chút, ít ngày nữa lập tức khởi hành.”
Ngô Củ ôm quyền nói:
“Dạ.”
Ngô Củ không nghĩ tới, mới vừa thanh nhàn một chút... liền phải bôn ba mệt nhọc.
Hơn nữa lúc này không phải đi Cử quốc hay Lỗ quốc ở gần, mà phải đi Chu Triều. Dọc theo con đường này phải đi ngang qua Lư quốc, Quách quốc, Vệ quốc cùng Trịnh quốc, cuối cùng mới có thể đến Chu Triều. Trong đó Lư quốc cùng Quách quốc còn nói được, đều là quốc gia nhỏ, không đáng sợ. Hai quốc gia này không giống Đàm quốc tự nhận có lâu đời, sẽ không cho Tề Hầu mặt mũi. Bọn họ nhất định sẽ đàng hoàng cho Tề Hầu mượn đường.
Thế nhưng Vệ quốc và Trịnh quốc thì có chút khó khăn. Theo lý mà nói, Vệ quốc có thông gia cùng Tề quốc. Mẫu thân Tề Hầu chính là Công chúa Vệ quốc, Tề Hầu còn có một nửa huyết thống quý tộc Vệ quốc. Tỷ tỷ Tuyên Khương của Tề Hầu cũng gả tới Vệ quốc. Thiếp phu nhân của Tề Hầu cũng là Công chúa tôn thất Vệ quốc. Quan hệ thông gia có thể nói là chồng chất, theo lý mà nói phải phi thường thân thiết mới đúng.
Thế nhưng Tề Hầu mới vừa đem Thiếu Vệ cơ trả về Vệ quốc. Đây chính là nhục nhã. Tuy rằng Vệ quốc không có nói cái gì, thế nhưng không biết Vệ quốc nghĩ như thế nào.
Vệ quốc cùng Trịnh quốc là hai quốc gia lớn, lại như nước với lửa, vì vấn đề đất đai mà luôn xung đột đánh nhau.
Nếu là từ Vệ quốc đi qua, e rằng Trịnh quốc làm khó dễ. Thế nhưng nếu như không đi qua Trịnh quốc, bên cạnh Vệ quốc có mấy vùng lãnh thổ nhỏ như hạt đậu, như vậy mượn đường càng nhiều, càng thêm phiền phức.
Ngô Củ chỉ nghĩ liền cảm thấy đau đầu. May lần này chủ lực không phải chính mình, mà là Tề Hầu, Ngô Củ cũng chỉ là quân sư mà thôi.
Không được mấy ngày, quả nhiên Chu Triều báo tang, đặc sứ đã đến. Mấy tháng sau, tân quân Hồ Tề sẽ ở tại Lạc Sư tổ chức nghi thức chịu tang long trọng, các nước chư hầu đều phải cho sứ thần đến.