Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng không thể đi theo, cho nên Ngô Củ để Hữu Tư Mã Yển Cưu cùng Công Chính Khuất Trọng đi theo. Triệu Gia không ngờ tới Phong Thư cũng xin lệnh đi theo.
Triệu Gia lo lắng. Phong Thư luôn không thích tiến vào Tần quốc, lần này lại chủ động đi Tần quốc. Hơn nữa bọn họ đi chuyến này có thể tiến vào Tần quốc hay không còn chưa biết. Dù sao hiện tại Nghĩa Cừ đã vào Tần quốc càn quét. Bọn họ vào Tần tất nhiên sẽ gặp phải ngăn chặn.
Bất quá Phong Thư ý đã quyết, Ngô Củ cũng không có từ chối.
Còn Tả Tư Mã Cơ Trịnh, Ngô Củ đem giao cho Tề Hầu. Chờ qua Kinh Môn, Ngô Củ cùng Tề Hầu mỗi người đi một ngả. Cơ Trịnh theo Tề Hầu đến Chu quốc cứu viện. Đội ngũ Sở quốc thì đi Tần quốc nâng đỡ tân quân, sau đó cùng Tề quốc trong ứng ngoài hợp đánh Nghĩa Cừ trở tay không kịp.
Mọi người lên đường từ Dĩnh thành đến Kinh Môn. Đoàn xe mênh mông cuồn cuộn.
Đến dịch quán Kinh Môn, Ngô Củ triệu tập hết thảy sĩ phu đi theo mở hội nghị.
“Các vị, sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát, hôm nay các vị nghỉ ngơi. Phải cho người Nghĩa Cừ nhìn thấy sự uy nghiêm của Sở quốc chúng ta.”
“Dạ!”
Mọi người chắp tay, cũng không ai hàm hồ, lĩnh mệnh xong từng người lui ra khỏi phòng. Bên trong chỉ còn lại Ngô Củ.
Tề Hầu cùng Tào Mạt, Triển Hùng, Cơ Trịnh ở một phòng khác thương nghị cứu Lạc Sư. Cơ Trịnh sốt ruột, lo lắng cho Cơ Lãng. Tề Hầu cũng có thể rõ ràng tâm tư hắn. Cơ Trịnh được lệnh đi trước thăm dò tình huống Lạc Sư.
Tào Mạt cùng Triển Hùng tuỳ tùng Tề Hầu, ngày mai cùng nhau xuất phát. Tống Công Ngự Thuyết ngày mai cũng xuất phát về nước liên lạc Trịnh quốc Vệ quốc, Yến quốc cùng phát binh hợp lực cứu Chu.
Ngô Củ phân phó xong sự tình, đi ra liền nghe phòng sát vách vẫn còn bận rộn. Tề Hầu đã là quốc quân tiền nhiệm, rất lâu không có quản lý quân vụ. Bây giờ Ngô Củ nghe Tề Hầu bình tĩnh trấn định nói, đột nhiên cảm thấy làm một nam chủ Sở quốc thực sự là ủy khuất tài hoa.
Ngô Củ nhìn cửa phòng một hồi lâu, đột nhiên quay đầu đi. Tề Hầu phân phó xong, mọi người cũng rời phòng.
Tề Hầu từ bên trong đi ra, đến phòng sát vách, bất quá phát hiện Ngô Củ không ở trong phòng, không biết đi nơi nào. Tề Hầu hỏi Tử Thanh, Tử Thanh nói hẳn là đi phòng bếp.
Tề Hầu ngồi đợi. Dù sao Ngô Củ đã cấm chỉ hắn tiến vào phòng bếp, hắn đi chỉ có quấy rối. Tề Hầu cũng là tự mình biết mình.
Tề Hầu đợi đến buồn ngủ, liền chống tay chợp mắt. Qua một lúc lâu, đột nhiên có hương vị, không biết là mùi gì, thực sự quá mới mẻ, Tề Hầu chưa từng ngửi qua.
Mùi chua cùng mùi cá tươi.
Tề Hầu mở mắt ra, liền thấy Ngô Củ cười híp mắt bưng một cái khay lớn đi vào đặt ở trên bàn.
Ngô Củ từ phòng bếp trở về, đúng dịp thấy mỹ nhân ngủ. Tề Hầu một thân áo choàng màu đen hơi phân tán, tóc mai cũng có chút rải rác, tay chống thái dương, nghiêng đầu dựa vào bàn. Ngày thường khuôn mặt lãnh khốc lúc này nhu hòa rất nhiều, thoạt nhìn có chút ôn nhu, vốn tuấn mỹ tăng thêm mấy phần phong quang.
Ngô Củ vốn không muốn đánh thức hắn. Dù sao thấy mỹ nhân ngủ rất hiếm có, Ngô Củ phải nhìn nhiều một chút. Bất quá mũi Tề Hầu cũng rất linh, ngửi được mùi thức ăn ngay lập tức liền tỉnh rồi.
Tề Hầu kinh ngạc nhìn cái đĩa, nói:
“Nhị ca, đây là món gì?”
Nhìn tương đối đồ sộ a!
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Nếm thử xem.”
Tề Hầu vội vã cầm lấy đũa gắp một miếng. Đũa gắp lên là cải, bất quá hình như là đã ướp muối, màu sắc có chút đậm. Tề Hầu đem đồ ăn đưa vào trong miệng, vị chua xông thẳng lên, đặc biệt khai vị.
Tề Hầu khai vị, lập tức liền gắp một đũa cá. Cá tươi mới trắng như tuyết, bao bọc bởi nước xanh biếc mang vị chua. Vào miệng non mềm, chua mặn ngon miệng, lại không mất đi vị ngọt của cá. Quả thực chỉ có thể nói quá tuyệt.
Ngô Củ thấy hắn ăn ngon, liền nói:
“Cái này gọi là cá nấu chua.”
Tề Hầu vừa nghe tên này thấy thật phù hợp. Món có vị chua mặn khai vị, cá tươi ngọt, màu sắc bắt mắt, nhìn đã muốn ăn.
Không chỉ như vậy, nguyên liệu nấu ăn còn rất phong phú, có thể gắp ra đậu hũ. Tề Hầu rất yêu thích đậu hũ non mềm trơn trượt, cực kỳ giống Nhị ca nhà hắn.
Kỳ thực rất nhiều người không thích đậu hũ. Một mặt là vì mùi đậu, ở một phương diện khác cũng là bởi vì đậu hũ không dễ dàng ngon miệng, ăn không thơm, không vị.
Món ăn do Ngô Củ nấu liền không xảy ra chuyện như thế. Đậu hũ được nước canh bao bọc, hơn nữa gia vị đặc biệt, không chỉ là non mềm, hơn nữa ngon miệng, ăn vào ngon không kém thịt cá.
Tề Hầu vẫn cảm thấy canh cá rất nhạt nhẽo. Vì chú ý vị tươi mới, cơ bản tất cả đều là hầm. Cá nướng Ngô Củ làm không mất vị tươi ngon liền thỏa mãn “khẩu vị nặng” Tề Hầu. Cá nấu chua càng phù hợp khẩu vị Tề Hầu. Chua mặn ngon miệng. Ngô Củ biết hắn yêu thích đồ ăn mùi vị đậm đà, bởi vậy cố ý làm vị chua rất nặng. Tề Hầu ăn một cái muốn ngừng mà không được, rất nhanh liền ăn sạch hết, hơn nữa dưa muối cũng không bỏ sót, cuối cùng uống cạn nước. Một nồi lớn cá nấu chua bị ăn sạch cuối cùng chỉ còn dư lại một cái xương cá.
Tề Hầu dùng khăn lau miệng, trán chảy mồ hôi, vô cùng thỏa mãn nói:
“Ăn ngon thật.”
Ngô Củ cười híp mắt nói:
“Ăn ngon thì tốt rồi. Cũng phải rất nhiều ngày nữa mới có thể nấu cho ngươi ăn tiếp.”
Tề Hầu kéo tay Ngô Củ, nói:
“Không sao, sẽ rất nhanh. Cô sẽ cố nhịn mấy ngày. Đợi đến chúng ta thành công đánh đuổi Nghĩa Cừ, Nhị ca lại nấu cho Cô ăn.”
Ngô Củ nói:
“Tự nhiên.”
Tề Hầu ôm Ngô Củ, nói:
“Chỉ là phải xa nhau, một đoạn thời gian thật lâu không nhìn thấy Nhị ca, Cô sẽ rất nhớ Nhị ca.”
Ngô Củ cười nói:
“Ngươi không phải có bánh bao sao?”
Ngô Củ vừa nói như thế, Tề Hầu lập tức đem ngọc treo ở trên cổ lấy ra. Đây chính là bánh bao Tề Hầu dùng Hoà Thị Bích khắc... Ngọc bội hình bánh bao đầu thừa đuôi thẹo. Tề Hầu cầm bánh bao ngọc nhìn một chút, cười một tiếng, nói:
“Cô nhìn thấy cái ngọc này liền như thấy Nhị ca. May mà nó cùng Nhị ca còn có chút tương tự, đều là trắng trẻo non mềm, cũng có thể thấy vật nhớ người.”
Ngô Củ nghĩ thầm.
Chính mình tuy rằng không tính ốm gầy như khỉ, thế nhưng cũng không đến nỗi tựa cái bánh bao!
Đội ngũ Sở quốc cùng Tề quốc chỉnh đốn một buổi tối, ngày hôm sau tờ mờ sáng liền khởi hành. Rời khỏi Kinh Môn, mỗi người đi một ngả.
Tề Hầu mặc giáp, áo choàng mỏng màu đỏ tươi, cưỡi ngựa màu đỏ thẫm, eo đeo bảo kiếm, anh khí lẫm lẫm.
Tào Mạt, Triển Hùng, Cơ Trịnh ở phía sau.
Ngô Củ ngồi trên Củ Mặc sóng vai chậm rãi cùng Tề Hầu rời dịch quán Kinh Môn. Phía sau quân Sở cùng quân Tề chờ hai vị chủ soái ra lệnh xuất phát.
Ngô Củ nghiêng đầu nhìn Tề Hầu, nói:
“Nên khởi hành rồi. Chúc Tề Công... Mã đáo công thành!”
Tề Hầu cười cười, nói:
“Cũng cầu chúc Sở Vương mã đáo công thành!”
Tề Hầu nói, Ngô Củ vừa chắp tay, hắn lập tức hơi khẽ khom người, môi cọ vành tai Ngô Củ, nhỏ giọng nói:
“Nhị ca, chờ Cô trở về.”
Hắn dứt lời, đột nhiên giơ roi ngựa lên, cất cao giọng nói:
“Xuất phát!”
Tào Mạt lập tức hạ lệnh toàn quân xuất phát. Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn lướt qua Kinh Môn, hướng tới Lạc Sư.
Ngô Củ nhìn bóng lưng Tề Hầu đi xa, trong lòng có chút không muốn. Giơ tay lên, cách xiêm y sờ sờ bánh bao đeo trên cổ, nhẹ giọng nói:
“Chờ ngươi trở về.”
Đội ngũ Tề quốc xuất phát, Ngô Củ quay đầu, cũng cao giọng nói:
“Xuất phát!”
Yển Cưu lập tức hạ lệnh xuất phát. Đội quân Sở quốc cũng lướt qua Kinh Môn hướng về phương khác.
Ngô Củ chuyến này mục đích chính là đưa Công tử Gia về nước kế vị, bởi vậy thời gian không chờ người. Quân Sở đi rất nhanh về Tần quốc.
Đội ngũ Sở quốc trước tiên qua Dung quốc ngày xưa, bây giờ thuộc Sở quốc, tiếp theo vào Vân quốc, qua Vân quốc chính là địa giới Tần quốc.
Bởi vì lãnh thổ Dung quốc đã thuộc về Sở quốc đoạn đường này không có gì khó khăn. Bọn họ rất thuận lợi tiến nhập Thượng Dong, tiếp tục hướng lên bắc. Hướng lên phía bắc đường xá có chút không dễ đi.
Vượt qua Hán Thủy tiến vào địa giới Vân quốc. Bây giờ Vân quốc đã thần phục Sở quốc, Vân quốc cũng sẽ cho mượn đường. Đoạn đường này cũng thuận lợi, bất quá thực sự khó đi.
Vân quan là nơi hiểm yếu, cũng vì vậy mà Vân quốc nhỏ yếu mới tồn tại trên bản đồ thời Xuân Thu.
Vân quan địa thế hiểm yếu, dòng sông mạnh mẽ tạo thành hình dáng chữ S. Vân quan có hai vách tường là vách núi cheo leo, dù chim bay cũng khó vượt qua, chớ nói chi là người bình thường, chắp cánh cũng khó bay qua. Hơn nữa dòng nước chảy xiết, dân chúng địa phương xưa nay gọi nơi này là Quỷ Môn Quan.
Bất quá Vân Quan cũng không phải toàn bộ nguy hiểm. Người Vân quốc cũng phải ra vào Vân Quan, quân đội Vân quốc cũng phải ra vào Vân Quan. Vân Quan vẫn có một lối đi đường thủy chẳng hề hiểm trở.
Phụ cận Vân Quan có một đoạn sông không chảy xiết, không có đá ngầm cùng xoáy nước. Quân đội Vân quốc đều đi lối này. Đội ngũ Ngô Củ chuyến này đi vào Tần cũng phải thông qua Vân quốc, tất nhiên cũng phải qua đường này.
Ngô Củ đã nhận được công văn của Vân Tử, Vân quốc sẽ phái tướng lĩnh dẫn bọn họ qua Vân Quan. Nếu như không có người Vân quốc dẫn đường bọn họ, bọn họ không có cách nào tìm được chỗ nước yên ả.
Đội ngũ của Ngô Củ qua Thượng Dong liền thấy tướng quân Vân quốc tiếp đón. Tướng quân Vân quốc vô cùng cung kính, đặc biệt thấp kém làm lễ Ngô Củ, nói:
“Sở Vương, phía trước chính là Vân quan. Muốn qua Vân quan cần đi đường thủy. Phía trước dòng nước chảy xiết, mời ngài đi vòng. Qua đoạn này có một chỗ sông êm ả, có thể để đại quân Sở quốc thông qua.”
Ngô Củ chắp tay nói:
“Làm phiền, xin dẫn đường.”
Thời điểm hoàng hôn tướng quân Vân quốc dẫn Sở quân đến nơi. Tướng quân Vân quốc nói vùng nước êm ả, xác thực tương đối yên tĩnh, còn bên cạnh cách đó không xa dòng nước chảy xiết. Hai bên còn có vách núi cao vót. Người địa phương cũng không dám đi thuyền ở nơi này, chớ nói chi người Sở quốc là người ngoài, càng không có chút tự tin nào.
Bởi vì thời gian cấp bách, quân Sở không muốn chờ, lập tức qua sông, tiến vào Vân quốc. Tướng quân Vân quốc đã phái thuyền vận chuyển quân Sở qua sông.
Mấy cái thuyền đậu ở bên bờ, hoàng hôn mặt nước có chút sương mù. Thuyền nhanh chóng rời bờ.
Mặt nước vô cùng an tĩnh, tình cờ có một cơn gió thổi tới. Qua sông thời gian không ngắn, sắc trời chậm rãi tối đen, bất quá hết thảy đều bình thường.
Ngô Củ đứng ở đầu thuyền, đứng chắp tay. Một hồi sẽ qua bờ bên kia, qua Vân quốc khẳng định sẽ cùng người Nghĩa Cừ giao thủ. Thời điểm đó không biết sẽ gặp phải khó khăn gì.
Bất kể là khó khăn gì, Ngô Củ biết chính mình phải tiếp tục chống đỡ. Nếu như tiếp tục chống đỡ, nhóm Tề Hầu bên kia sẽ tương đối thoải mái hơn một ít. Nếu như không chống đỡ được, bị liên lụy nhất định là nhóm Tề Hầu.
Ngô Củ híp mắt. Khuất Trọng đứng ở phía sau quan sát một chút. Sương mù càng lúc càng đậm, vô cùng ẩm ướt. Nơi này không thể so với Sở quốc ấm áp, không khí cũng lạnh hơn.
Khuất Trọng chắp tay nói:
“Vương thượng, sắc trời muộn rồi, hừng đông mới có thể đến. Xin Vương thượng đi nghỉ một lát.”
Ngô Củ cũng muốn đi nghỉ ngơi, bất quá có chút căng thẳng, luôn cảm thấy người Nghĩa Cừ xảo quyệt, không biết có ám chiêu gì hay không. Có lẽ sẽ ở chỗ tối quan sát bọn họ, bởi vậy Ngô Củ không dám thả lỏng, không dám nghỉ ngơi.
Lúc này có chút uể oải, nhìn sắc trời một chút, rốt cục Ngô Củ vẫn gật đầu một cái, chuẩn bị tiến vào khoang tàu nghỉ ngơi.
“A!”
“Phù phù!!”
Bọt nước tung toé, Khuất Trọng lọt vào trong nước.
Biến cố quá nhanh, thuyền cũng không có đung đưa, cũng không có bất kỳ chỗ nào không đúng. Khuất Trọng đứng rất vững, làm sao đột nhiên liền rớt xuống?
Chung quanh sương mù rất dày đặc. Khuất Trọng hô to một tiếng, Ngô Củ muốn đi cứu hắn. Binh lính chung quanh cảnh giới lên, hô to:
“Có người đánh lén!!”
“Mọi người đề phòng!!”
“Đề phòng!”
“Có người đánh lén!”
Mọi người hô to, Yển Cưu từ trong khoang thuyền lao ra. Khuất Trọng tựa hồ không bơi được. Nhìn thấy, Yển Cưu chưa kịp nhảy vào trong nước, từ trong sương có thuyền nhỏ lao ra áp sát thuyền của bọn họ. Sau đó là âm thanh, tựa hồ có người leo lên thuyền của bọn họ, hơn nữa số lượng không nhỏ.
Ngô Củ không do dự nữa, trực tiếp cởi ngoại bào, liền nhảy vào trong nước. Khuất Trọng không bơi được, dùng sức vùng vẫy. Nhìn thấy Ngô Củ nhảy xuống cứu mình, hắn nhất thời cảm kích, cũng kinh hoảng.
Tựa hồ có kẻ địch phát hiện Ngô Củ nhảy vào trong nước, hô to.
“Sở Vương ở nơi đó! Bắn cung! Bắn cung!”
Khuất Trọng được Ngô Củ kẹp lấy cổ. Hắn sợ liên lụy Ngô Củ, lập tức nói:
“Vương thượng, ngài mau buông tay! Nhanh lên thuyền đi!”
Ngô Củ cũng không để ý đến lời hắn, nhìn đối phương muốn bắn cung, hô to một tiếng:
“Nín thở!”
Hắn nói xong, Ngô Củ mang theo Khuất Trọng lặn sâu vào trong nước. Mũi tên bay tới, Ngô Củ cùng Khuất Trọng chìm sâu bên trong nước, bơi đi về phía trước. Khuất Trọng nín thở cơ hồ sắp không được nữa, Ngô Củ trồi trên mặt nước.
Vào lúc này quân Sở đã hoàn toàn bị kinh động. Tất cả mọi người từ trong khoang thuyền lao ra. Ngô Đao nhanh chóng chạy đến mạn thuyền thả câu cự vào trong nước để Ngô Củ nắm lấy. Ngô Củ cầm lấy câu cự, nâng đỡ Khuất Trọng. Ngô Đao liền dùng sức túm lấy hai người.
Khuất Trọng bò lên trên thuyền, bị sặc ho khan. Ngô Củ tuy rằng toàn thân đều ướt đẫm cũng không có chật vật. Túm phát quan bị rơi, ném qua một bên, Ngô Củ tùy tiện vuốt hết tóc ra sau cột thành một bó.
Yển Cưu xông lại nâng dậy Khuất Trọng, nói:
“Vương thượng, là người Nghĩa Cừ! Người Nghĩa Cừ tại bờ bên kia!”
Ngô Củ vội vã đi tới xem, quả nhiên liền thấy bờ bên kia có ánh lửa. Bởi vì sương mù lớn lúc đầu không thấy rõ, bây giờ thật sự đã phát hiện.
Ánh lửa cũng không phải là quân đội Vân quốc, mà là quân Nghĩa Cừ.
Có rất nhiều thuyền nhỏ Nghĩa Cừ hướng tới thuyền bọn họ, còn muốn lên thuyền.
Ngô Củ lập tức nói:
“Không nên hoảng hốt! Đem câu cự ra, đẩy thuyền Nghĩa Cừ ra ngoài.”
“Dạ!”
Yển Cưu lập tức lệnh binh lính cầm lấy câu cự. Bởi vì bọn họ chuyến này phải đi một đoạn đường thủy, Ngô Củ cố ý mang theo câu cự, không nghĩ tới thật sự có lúc dùng.
Yển Cưu hạ lệnh, các binh sĩ tạo thành tổ điều khiển câu cự đẩy thuyền Nghĩa Cừ muốn tiếp cận ra ngoài.
Có ba thuyền nhỏ của Nghĩa Cừ áp sát thuyền của bọn họ. Đừng thấy câu cự đơn giản nhưng rất thực dụng. Ba thuyền nhỏ kia rất nhanh liền bị đẩy ra. Hơn nữa còn có một cái thuyền bị lật, người Nghĩa Cừ trên thuyền rơi vào trong nước, không ngừng hô to.
Nói thật ra, Nghĩa Cừ là quốc gia chiến đấu trên lưng ngựa. Nếu như không phải bởi vì bất ngờ, tố chất thuỷ chiến của bọn họ căn bản không có cách nào so cùng Sở quốc.
Thuyền Nghĩa Cừ bị chặn, căn bản không đến gần được thuyền Sở quốc. Ngô Củ tranh thủ hạ lệnh người bắt tướng quân Vân quốc.
Tướng quân Vân quốc quỳ gối trước mặt Ngô Củ, hô to:
“Tha mạng! Xin Sở Vương tha mạng! Ti tướng thật không biết chuyện gì xảy ra! Bờ bên kia rõ ràng là quân đội Vân quốc. Sao... sao sẽ biến thành như vậy?!”
Mọi người nhìn xa xa hướng bờ bên kia là ánh lửa liên miên. Con sông này hai bên đều chảy xiết, còn có vách núi cheo leo ngăn cản, chỉ có một đoạn êm ả. Sở quốc nếu muốn an toàn, nhất định phải đi đoạn sông này, thế nhưng trước mắt bờ bên kia bị người Nghĩa Cừ chiếm lĩnh.
Quân Nghĩa Cừ tựa hồ biết Sở quốc sẽ đi con đường này, bởi vậy mai phục tại đây. Nhìn thấy quân Sở quốc sắp đến bờ, liền phái thuyền nhỏ đến ngăn chặn, cũng không đuổi đánh tới cùng, chỉ là ngăn cản lên bờ.
Ngô Củ híp mắt, sắc mặt hết sức khó coi. Tướng quân Vân quốc không giống như là làm bộ. Thoạt nhìn Nghĩa Cừ đã giải quyết xong Vân quốc.
Ngô Củ trầm giọng nói:
“Ngoại trừ đoạn sông này không có chỗ nào khác sang sông?”
Tướng quân Vân quốc run lẩy bẩy nói:
“Không có, thật không có! Ti tướng không dám lừa dối Sở Vương. Là thật, hai bên đều là vách núi cheo leo cùng dòng nước chảy xiết, thuyền sư lợi hại nhất cũng không dám vượt sông. Đây là Quỷ Môn Quan thưa Sở Vương! Cho dù có người dám chống thuyền qua sông cũng tuyệt đối không có cách nào mang đại quân Sở quốc. Tuyệt đối sẽ lật thuyền, trên thuyền đều là tướng sĩ, thời điểm đó hao binh tổn tướng, cái được không đủ bù đắp cái mất!”
Tướng quân Vân quốc nói, liền nghe âm thanh “vèo vèo”, lập tức bên cạnh có người hô to.
“Cẩn thận! Người Nhung lại tới nữa rồi!”
“Có tên bắn lén!”
“Che chắn!”
“Bảo vệ Vương thượng!!”
Tiếng rống to, tiếng bước chân không ngừng vang lên.
“Vèo!”
Tướng quân Vân quốc đột nhiên trợn mắt ngã ngửa tắt thở, trên cổ cắm một mũi tên dài.
Ngô Củ sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn, liền thấy một thuyền lớn xa xa. Trên thuyền đèn đuốc sáng choang, một nam nhân đứng ở đầu thuyền. Hắn thân hình cao lớn, đứng thẳng, trong tay là trường cung, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Công tử Bạch!
“Là hắn?!”
“Công tử...”
Triệu Gia cùng Ngô Đao nhận ra Công tử Bạch. Công tử Bạch đứng ở đầu thuyền, phía sau là người Nhung Nghĩa Cừ. Trong tay hắn là trường cung, hiển nhiên mũi tên vừa mới bắn chết tướng quân Vân quốc kia là của Công tử Bạch.
Mọi người còn đang giật mình, Công tử Bạch đã kéo dây cung, lập tức là âm thanh xé gió. Có người hô to.
“Vương thượng!”
Mũi tên dài hướng về phía Ngô Củ bay đến. Ngô Củ không biết võ nghệ, không thể né tránh nhanh. Ngô Đao xông lại đem Ngô Củ xô ngã vào boong thuyền. Ngô Củ chỉ cảm thấy trên mặt có chất lỏng ấm áp, lập tức Ngô Đao gục ở trên người, phảng phất toàn bộ trọng lượng đều đè lên Ngô Củ.
Ngô Củ lấy làm kinh hãi, vội vã đỡ Ngô Đao. Bàn tay một mảnh ẩm ướt nóng hổi, dĩ nhiên là máu. Ngô Đao trúng một mũi tên trên vai, may không có tới chỗ hiểm yếu. Cũng may Công tử Bạch lực tay không tốt, không thì mũi tên đâm xuyên xương tỳ bà.
Ngô Củ nhanh chóng đè vết thương của Ngô Đao, đem hắn lui về sau.
“Vèo vèo vèo!”
Mũi tên như trời mưa giáng xuống bọn họ. Triệu Gia hạ lệnh bày tấm chắn, che chở lui về phía sau.
Công tử Bạch đứng ở đầu thuyền, toàn thân màu trắng, sắc mặt lạnh lùng. Hắn bắn trúng Ngô Đao, trên mặt lại không có một tia gợn sóng. ất lãnh đạm, hắn chậm rãi thả cung xuống, quay người tiến vào khoang tàu.
Vai Ngô Đao đau nhức, Đường Vu đã tới kiểm tra cho hắn, may mắn không có độc. Ngô Đao không để ý trên bả vai mình chảy máu, ánh mắt nhìn theo bóng Công tử Bạch, miệng nỉ non:
“Công tử... Công tử...”
Triệu Gia cùng Yển Cưu hạ lệnh hộ vệ. Thế nhưng chỉ cần bọn họ tiến lên, người Nghĩa Cừ liền sẽ nổi điên bắn cung cản trở.
Triệu Gia liền vội vàng nói:
“Vương thượng, bờ bên kia Nghĩa Cừ quá nhiều người, chúng ta không có cách nào lên bờ. Người dẫn đường của Vân quốc cũng không còn, phải làm như thế nào?”
Ngô Củ híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên nói:
“Lui lại, rút về.”
Mọi người một trận giật mình, nói:
“Vương thượng, chuyện này...”
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Lui lại.”
Triệu Gia cùng Yển Cưu nhìn nhau một cái, lập tức lớn tiếng hạ lệnh rút quân, rút về bờ bên kia.
Mọi người không biết Sở Vương nghĩ thế nào, thế nhưng Sở Vương nói lui lại tất nhiên có lý do. Hết thảy thuyền chở quân Sở quốc lập tức lui lại, rất nhanh liền ra khỏi phạm vi của người Nghĩa Cừ.
Công tử Bạch quay người tiến vào khoang tàu, liền nghe có tiếng bước chân. Một tướng quân Nghĩa Cừ đi tới, nói:
“Vì sao phải bắn chết người Vân quốc kia? Ngươi phá hủy chuyện tốt của ta!”
Công tử Bạch nhàn nhạt nói:
“Chuyện Vân quốc nên làm đã làm xong, không phải sao? Hắn là người tham sống sợ chết, Sở Vương quỷ kế đa đoan. Nếu để hắn sống, ngươi có bảo đảm hắn sẽ không quy hàng Sở Vương giống quy hàng ngươi? Thời điểm đó chúng ta bị tướng quân kia bán đứng, trái lại cái được không đủ bù đắp cái mất.”
Tướng quân Nghĩa Cừ hừ lạnh một tiếng, nói:
“Nếu không phải ngươi bắn mũi tên thứ hai, bản tướng sẽ hoài nghi ngươi là mật thám Sở quốc phái tới.”
Công tử Bạch vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, liếc mắt nhìn tướng quân Nghĩa Cừ, không nói gì. Tướng quân Nghĩa Cừ nói tiếp:
“Bản tướng nghe nói Ngô Đao là nam sủng của ngươi ngày xưa. Ngươi đối với người mình sủng ái xuống tay được, bản tướng cũng yên lòng.”
Công tử Bạch cười lạnh một tiếng, nói:
“Hắn bất quá là con chó của Triệu Gia, ngươi có thể sủng ái một con chó? Còn nữa, không có thể ngăn cản ta kế vị, ai cũng không thể.”
Tướng quân Nghĩa Cừ cười ha ha, nói:
“Nói thật hay, nói thật hay!”
Công tử Bạch nói:
“Bây giờ quân ta đã chiếm được tiên cơ. Chỉ cần tử thủ bờ sông, quân Sở quốc không có cách nào qua sông. Kiềm chế đại quân Sở quốc, Tề quân không có trợ giúp, đánh hạ Lạc Sư chỉ là vấn đề thời gian, đã là lấy vật trong túi.”
“Tốt, xem ra chúng ta không có uổng công chiêu an ngươi. Chỉ cần ngươi có thể giúp ta lấy Lạc Sư, thời điểm đó chúng ta liền nâng đỡ ngươi làm Tần Công.”
Công tử Bạch híp mắt, nở nụ cười, nhàn nhạt nói:
“Đây là ta nên được.”
Quân Sở quốc nhanh chóng lui về. Ngô Củ hạ lệnh đóng trại. Cứ như vậy, bờ phía nam là quân Sở quốc, bờ phía bắc là quân Nghĩa Cừ. Hai quân xa xa đối chọi.
Triệu Gia nôn nóng, nhanh chóng tiến vào mộ phủ, chắp tay nói.
“Vương thượng, Nghĩa Cừ nham hiểm giả dối, rõ ràng chính là muốn chúng ta mất thời gian. Lúc này không thể kéo dài nữa, xin cho phép Gia mang một đội binh đánh Nghĩa Cừ không còn manh giáp!”
Hắn nói như vậy, Phong Thư đứng ra phản đối.
“Triệu tướng quân, lúc này không phải thời khắc lỗ mãng. Người Nghĩa Cừ đã sớm chuẩn bị, bọn họ chỉ cần cung tên và đuốc đã chiếm hết ưu thế. Quân Sở đi đánh chỉ có tặng đầu người, đưa chiến công cho bọn họ, được cái gì?”
Triệu Gia nghe Phong Thư nói, không phải không thấy có lý, thế nhưng hắn sốt ruột. Hơn nữa quân đội của bọn họ người bị thương không ít, Ngô Đao cũng bị thương. Mấy ngày tới tay phải Ngô Đao sẽ không dùng lực được, không cầm được đao. Triệu Gia đã nóng nảy bất an, nhưng thật ra là hắn sợ hãi.
Ngô Củ sắc mặt bình tĩnh, chỉ là quay đầu hỏi Đường Vu, Ngô Đao cùng Khuất Trọng thương thế làm sao. Khuất Trọng sặc nước, thân thể không tốt, cảm nhiễm phong hàn. Ngô Đao thương thế không nhẹ, nhưng sẽ không tàn tật.
Ngô Củ sau khi nghe xong, gật gật đầu, ngón tay gõ gõ bàn. Âm thanh rất lanh lảnh, tuy rằng không lớn, thế nhưng rõ ràng, có sự đe dọa bên trong.
Mọi người lập tức im lặng, đều nhìn về Ngô Củ. Ngô Củ híp mắt nói:
“Hấp hối không sợ mới là tác phong Sở quốc chúng ta. Các vị, bây giờ chúng ta cũng không phải là không đường để đi, vì sao tự mình hù dọa chính mình?”
Ngô Củ vừa nói như thế, tuy rằng hoàn chưa có nói ra biện pháp, thế nhưng mọi người cũng đã an lòng, tựa hồ hoàn toàn tin tưởng Ngô Củ.
Triệu Gia nói:
“Vương thượng, không biết là biện pháp gì?”
Ngô Củ đem bản đồ bày ra bàn, ngón tay gõ gõ. Mọi người tụ lại nhìn chỗ ngón tay Ngô Củ chỉ trên bản đồ.
Bây giờ mặt nam là quân Sở, phía bắc là quân Nghĩa Cừ. Quân Nghĩa Cừ chiếm hết ưu thế, bọn họ chiếm lấy con đường duy nhất qua sông. Chung quanh đều là Quỷ Môn Quan, chỉ có đoạn sông bị quân Nghĩa Cừ đóng giữ dòng nước mới không chảy xiết.
Nếu như đại quân Sở muốn qua sông, tuyệt đối phải đi từ nơi này. Quân Nghĩa Cừ chỉ cần tử thủ nơi này, kéo dài thời gian, quân Sở quốc không có cách nào cứu viện Tần quốc, thời điểm đó quân Tề quốc tứ cố vô thân, cũng không có cách nào chống quân Nghĩa Cừ tấn công.
Trước mắt tình thế phi thường bất lợi, thế nhưng Ngô Củ chỉ hai bên vách núi cheo leo cùng dòng nước. Chỗ kia trước đó tướng quân Vân quốc nói dân bản xứ gọi là Quỷ Môn Quan.
Ngô Củ híp mắt nói:
“Nghĩa Cừ nghĩ chúng ta không thể từ nơi này qua sông. Vậy chúng ta liền làm cho bọn họ nhìn.”
Yển Cưu lấy làm kinh hãi. Hắn quen thuỷ chiến, vốn là thủy phỉ. Thế nhưng hắn cũng không tự tin đi nơi địa thế như vậy. Coi như hắn là thủy phỉ, cũng không dám dẫn người đi mạo hiểm. Hắn kinh ngạc nói:
“Vương thượng, thứ cho Yển Cưu nói thẳng, vùng nước này thật không có cách nào qua sông. Nếu mang vài binh lính qua sông, Yển Cưu còn có thể thử một lần. Thế nhưng đại quân nhiều người như vậy, Yển Cưu cũng không chắc chắn.”
Ngô Củ cười nói:
“Ai nói thật muốn qua sông?”
“Vương thượng ý là...?”
Ngô Củ thần bí cười, nói:
“Quả nhân ý là... Phải cho người Nghĩa Cừ thấy, miễn cho quân Sở chúng ta bị người coi thường!”
“Báo!!!!”
Trong trại quân Nghĩa Cừ ở bờ phía bắc có cấp báo. Một người lính vọt vào mộ phủ, bên trong là tướng quân Nghĩa Cừ đang cùng Công tử Bạch thảo luận chiến sự.
Người binh sĩ kia xông tới, quỳ trên mặt đất, nói:
“Tướng quân, việc lớn không tốt. Sở quân dự định từ Quỷ Môn Quan qua sông!”
“Cái gì!? Từ Quỷ Môn Quan qua sông!?”
“Đúng vậy tướng quân! Quân đội Sở quốc đã bắt đầu bày binh bày trận rồi! Thuyền đã bắt đầu rời bờ!”
Công tử Bạch lập tức nói:
“Không thể nào.”
Tướng quân Nghĩa Cừ lại tức giận nói:
“Ngươi hứa hẹn với ta thế nào?! Sẽ ngăn người nước Sở. Hiện tại hay rồi, làm sao bây giờ?! Tất cả binh mã chúng ta đều tập trung ở nơi này, chính là vì nghe theo ngươi! Bây giờ người nước Sở lại muốn từ Quỷ Môn Quan qua sông. Nếu bọn họ vượt qua sông thành công, số binh mã này căn bản không đủ chống lại bọn họ!”
Công tử Bạch bình tĩnh, nói:
“Sở Vương quỷ kế đa đoan, có thể là bọn họ dùng thủ đoạn. Kính xin tướng quân đừng bị lừa.”
“Tướng quân, là thật! Không tin ngài tự mình đi xem. Bên kia đèn đuốc sáng choang, đang suốt đêm vượt sông!”
Tướng quân Nghĩa Cừ lập tức bước nhanh ra khỏi lều, cùng binh lính đi đến bờ sông. Phía đối diện rất im ắng, chỗ chếch một bên, nơi vách núi cao chót vót có ánh lửa sáng, còn có âm thanh hô khẩu hiệu, tựa hồ nỗ lực qua sông.
Tướng quân Nghĩa Cừ vừa thấy, nhất thời hoảng rồi, quát lạnh:
“Bây giờ làm sao đây?! Đều là ngươi nói muốn đem binh lực tập trung một chỗ! Bọn họ bí quá hóa liều, chỉ cần quân Sở vừa qua sông, chúng ta liền xong!”
Công tử Bạch nói:
“Tướng quân bình tĩnh đừng nóng. Bạch đã ở Sở quốc một thời gian, biết Sở quốc quen dùng thủ đoạn. Sở Vương hùng hổ vượt sông tuyệt đối là phô trương thanh thế, không chừng chỉ là giả tạo. Chúng ta chỉ cần giữ nghiêm chỗ này, tuyệt đối có thể áp chế quân Sở. Bây giờ chúng ta đã chiếm hết thiên thời địa lợi, chỉ cần kéo dài tiến trình của quân Sở, Lạc Sư chính là vật lấy trong túi. Tướng quân!”
Công tử Bạch tuy rằng nói như vậy, thế nhưng bên kia ánh lửa ngút trời, tiếng người huyên náo. Công tử Bạch lại là người tộc khác, hơn nữa tay bị người Nhung làm tàn tật, bởi vậy tướng quân Nghĩa Cừ cũng không trọn vẹn tín nhiệm hắn. Tướng quân Nghĩa Cừ chỉ là nhìn chằm chằm vài giây, nói:
“Ngươi cùng một đội binh mã giữ trại, binh mã còn lại hộ tống bản tướng đi!”
Công tử Bạch thấy tướng quân Nghĩa Cừ nhất định phải đi ngăn cản người Sở qua sông, nói:
“Tướng quân, tuyệt đối không thể phân tán binh lực. Quân ta lưu lại Vân quốc cùng Tần quốc vốn cũng không sung túc, đại bộ phận đã đi Lạc Sư. Ngàn vạn lần không thể lại phân nhỏ binh lực. Bây giờ phân tán binh lực chính là hủy hoại tất cả, tuyệt đối sẽ bị Sở quân đánh tan.”
Tướng quân kia không tin, không nói câu nào, lập tức dẫn người đi. Công tử Bạch híp mắt, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hắn nhìn bóng lưng tướng quân kia với ánh mắt xem thường.
Tướng quân Nghĩa Cừ dẫn phần lớn quân đi phía Quỷ Môn Quan, chuẩn bị ngăn chặn người nước Sở qua sông.
Đội quân Nghĩa Cừ lập tức đem thuyền tới chỗ dòng nước chảy xiết. Dù rất khó điều khiển thuyền tiến lên, bất quá bọn họ vẫn nhanh chóng hướng tới Quỷ Môn Quan, chuẩn bị chặn người Sở.
Thuyền Nghĩa Cừ lái qua hẻm núi cũng thấy có ánh lửa, chỉ là đột nhiên có binh lính hô to:
“Tướng quân! Tướng quân! Ngài mau đến xem!”
Tướng quân Nghĩa Cừ liền vội vàng đi tới, hướng phía trước nhìn. Buổi tối có chút sương mù, nhìn xa không rõ lắm. Bây giờ đã đến chỗ nước chảy xiết dĩ nhiên nhìn rõ ràng một chút. Một mảnh ánh lửa kia là thuyền cháy.
Lửa cháy lớn, khối bốc lên dày đặc. Trên thuyền không có người thật, tất cả đều là người cỏ. Thuyền thuận dòng nước nhanh chóng trôi xuôi, khó trách nhìn từ đàng xa ánh lửa ngút trời, còn tưởng rằng là đuốc cùng nhiều người. Thì ra vốn là cháy rồi!
“Trúng kế!”
“Trời ơi! Chúng ta trúng kế rồi!”
“Tướng quân, nhanh hạ lệnh triệt binh thôi!”
“Không hay, bọn họ nhất định đánh lén chúng ta!”
Tướng quân Nghĩa Cừ nghe các binh sĩ la, lúc này mới ý thức được lời Công tử Bạch nói.
Sở Vương quỷ kế đa đoan, bọn họ đã trúng kế!
Tướng quân Nghĩa Cừ cuống quít hạ lệnh triệt binh, nhưng mà vừa lúc đó, có âm thanh trên đỉnh đầu truyền xuống.
“Giết!!!”
“Giết!!”
“Thảo phạt Nhung tặc!”
“Thảo phạt Nhung tặc. “
Người Nghĩa Cừ ngẩng đầu, liền thấy trên vách đá cao chót vót có rất nhiều ánh lửa. Lúc này là đuốc, người Sở leo lên cao, đứng ở trên vách đá nhìn xuống bọn họ.
Ngô Củ lệnh Khuất Trọng làm người cỏ cắm ở trên thuyền, sau đó đốt cháy. Yển Cưu dẫn binh bò lên trên vách đá cheo leo, mang cung tên chờ đợi thời cơ, chờ quân Nghĩa Cừ trúng kế.
Bây giờ phần quân Nghĩa Cừ đã vào Quỷ Môn Quan. Chỗ này nước chảy xiết, binh lính hoảng loạn, muốn vào bờ căn bản không khả năng. Dù sao dòng nước chảy quá xiết, hơn nữa bọn họ là vịt lên cạn, vậy thì càng thêm không thể.
Tướng quân Nghĩa Cừ hạ lệnh lui lại, hô to:
“Triệt binh!! Về trại!! Lui lại!!”
“Ầm ầm!”
Thế nhưng hắn gào to, lại bị tiếng nổ mạnh áp chế nuốt chửng bao trùm. Dĩ nhiên là hỏa dược.
Yển Cưu ra lệnh một tiếng, binh lính lập tức đốt thuốc nổ. Đá từ trên cao lăn xuống dưới. Quân Nghĩa Cừ ở trong dòng nước, căn bản không có cách nào chạy. Hoảng loạn, thuyền càng khó điều khiển. Cục đá còn chưa có đến, hai thuyền đã tự lật. Vách đá phát ra âm thanh như dã thú gào thét. Đá như mưa từ đỉnh đầu rơi xuống.
“Ầm!!”
“Ào! Ào...”
“Cứu mạng!!”
“A a a a, chay mau! Đập chết người rồi!”
Quân Nghĩa Cừ gào thét, nhưng không đường trốn. Có thuyền bị đập trúng, có thuyền bị va chạm mạnh, có thuyền trực tiếp bị dòng nước chảy xiết nuốt chửng, còn có thuyền bị dòng nước đánh vào vách đá vỡ nát tan.
Mà lúc này, Ngô Củ cười híp mắt an ổn ngồi ở trên thuyền vượt qua sông nơi nước bình lặng nhất.
Phần lớn quân Nghĩa Cừ phần đi Quỷ Môn Quan. Trong doanh trướng có người nhìn thấy quân Sở quốc qua sông muốn đi ngăn. Nhưng bọn họ thuyền không đủ, người không đủ, cuống quít xin chỉ thị của Công tử Bạch.
Chỉ là vẫn còn chưa có xin được chỉ thị, liền nghe âm thanh hô to.
“Giết!!!”
Một phần quân Sở đã qua sông, rời thuyền xông thẳng lên bờ, điên cuồng hướng tới doanh trại, như cuồng phong quét lá rụng.
Quân Nghĩa Cừ coi giữ doanh trại sợ hết hồn, hoang mang lùi vào lều. Ngô Củ lên bên bờ, leo lên Củ Mặc ngồi vững vàng. Vung tay áo một chút, khóe miệng cong lên lộ nụ cười ôn nhu, Ngô Củ nói:
“Tiến công.”
Triệu Gia tuân lệnh, lập tức hô to tiến công, dẫn theo binh lính Sở quốc nhào vào doanh trại Nghĩa Cừ.
Trong nháy mắt lều Nghĩa Cừ nổi lửa. Quỷ Môn Quan tương đối gần, dù trong doanh trại cũng có thể nghe thấy tiếng nổ mạnh cùng âm thanh gào thét giống như thú hoang.
Triệu Gia dẫn người vào trại. Binh lính Nghĩa Cừ hoảng loạn chạy trốn. Phút chốc tiếng la ầm ĩ, ánh lửa ngút trời, doanh trại Nghĩa Cừ bị đánh trở tay không kịp.
Quân Nghĩa Cừ quăng mũ cởi giáp, hoảng loạn tháo chạy. Công tử Bạch toàn thân màu trắng đứng ở trong quân doanh, cau mày nhìn cảnh hỗn loạn tưng bừng. Nghe xa xa tiếng nổ tung, đột nhiên hắn dắt một con ngựa, xoay người lên ngựa. HunhHn786
Công tử Bạch thúc ngựa chạy về phía trước. Vừa lúc đó, một bóng người đột nhiên xông ra trước ngựa Công tử Bạch.
Người kia một thân trang phục thị vệ màu đen, vóc người cũng không cao lớn. Vai phải của hắn bị thương, còn quấn vải trắng, tay trái cầm bảo đao. Hắn dứt khoát ngăn ở trước mặt Công tử Bạch. Giọng nói khàn khàn như là mài giũa cất lên:
“Công tử...”
Công tử Bạch cười lạnh một tiếng, nói:
“Nếu ngươi còn coi ta là Công tử, hiện tại liền tránh ra.”
Ngô Đao nắm chặc đao trong tay, nói:
“Công tử, ngài không phải là người như thế. Vì sao phải đầu phục Nghĩa Cừ?! Lẽ nào ngài quên mất... Tay của ngài là thế nào...”
Hắn còn chưa nói hết, Công tử Bạch đã đột nhiên lấy cung sau lưng, rút tên, kéo dây.
“Vèo!”
Một mũi tên bay ra, Ngô Đao cuống quít nghiêng người tránh. Công tử Bạch lại cười lạnh, nói:
“Ta là hạng người gì, chính ta cũng không rõ ràng, ngươi rõ ràng cái gì? Đừng tự xem mình quá cao.”
Công tử Bạch nói, thừa dịp Ngô Đao sững sờ phóng ngựa xông về phía trước. Ngô Đao nhất thời có chút không phản ứng kịp, suýt nữa bị ngựa đạp trúng. Triệu Gia mang binh xông lại vừa vặn thấy cảnh này, hét lớn.
“Ngô Đao!”
Ngô Đao lúc này mới phản ứng được, đột nhiên hướng sang một bên ngã xuống đất. Công tử Bạch ngồi ở trên ngựa, thần sắc lạnh lùng. Hắn chỉ là quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngô Đao ngã trên mặt đất một cái, lại nhanh chóng phóng ngựa nghênh ngang rời đi.
Ngô Đao nhìn thấy Công tử Bạch biến mất, từ trên mặt đất vươn mình đứng dậy, liền muốn đuổi theo.
“Chờ đã!”
Lúc này Ngô Củ giục ngựa chậm rãi tới, vẻ mặt trấn định hờ hững, híp mắt nhìn bóng dáng Công tử Bạch vọt đi, nói:
“Không cần đuổi theo.”
“Vương thượng...”
Ngô Đao tựa hồ muốn nói điều gì, Ngô Củ giơ tay lên, nói:
“Để cho hắn đi đi.”
Ngô Đao không có rõ ràng Sở Vương là có ý gì. Thế nhưng Sở Vương ra lệnh, Ngô Đao tất nhiên không dám chống đối. Dù sao mới rồi, Sở Vương dẫn theo Sở quân đánh quân Nghĩa Cừ “chiếm đất làm vua” tơi bời hoa lá, căn bản không lực phản kháng.
Ngô Củ ngồi ở trên ngựa, nói:
“Thu dọn chiến trường.”
Triệu Gia vội vã chắp tay nói:
“Dạ!”
Quân Nghĩa Cừ vốn định ngăn quân Sở quốc ở ngoài Vân quốc. Thế nhưng không nghĩ tới đã xảy ra sự tình như vậy. Bởi vì quân Nghĩa Cừ nội bộ vốn bất hòa, Ngô Củ chỉ thi triển kế nhỏ liền đánh quân Nghĩa Cừ chạy trối chết, tù binh đông đảo.
Sở quân có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, trực tiếp mở đường qua sông hướng về kinh đô Vân quốc. Vân Tử cuống quít ra nghênh tiếp, tại ngoài thành quỳ xuống làm lễ, nói:
“Sở Vương, ngài đã tới! Nghĩa Cừ tặc tử làm loạn Vân quốc, giết bách tính, xin Sở Vương làm chủ cho ta!”
Ngô Củ lành lạnh nhìn Vân Tử quỳ trên mặt đất, hơi hơi nhấc cằm. Yển Cưu đã đi tới, đem một cái đầu ném trước mặt Vân Tử.
Vân Tử sợ đến hét lớn. Đầu lâu là tướng quân được phái đi nghênh đón đại quân Sở quốc.
Ngô Củ lạnh giọng nói:
“Vân Công, tướng quân này của ngươi là một nhân vật có thể tạo phản. Trước đó phu nhân ngươi gây họa loạn triều cương, bây giờ một tướng quân lại cùng Nghĩa Cừ cấu kết, dự định ám hại Quả nhân. Nếu không phải Quả nhân mạng lớn, lúc này đã thành vong hồn dưới đao tướng quân Vân quốc các ngươi.”
Vân Tử vội vã run lẩy bẩy nói:
“Chuyện này..., ta thực sự không biết chuyện này. Sở Vương minh giám, Sở Vương minh giám. Ta làm sao dám làm chuyện như vậy. Huống hồ người Nghĩa Cừ thực hung ác giết bách tính Vân quốc, ta có vô liêm sỉ, cũng không dám cùng Nghĩa Cừ cấu kết.”
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Có dám hay không, lời này giữ lại cùng Chu Thiên tử đối chứng.”
Vân Tử vừa nghe, nhất thời mặt xám xịt, bất quá vẫn là dập đầu nói:
“Tạ ơn... Tạ ơn Sở Vương tha chết.”
Quân Sở quốc tiến vào kinh đô Vân quốc chỉnh đốn một ngày, sáng sớm hôm sau xuất phát tiến vào địa giới Tần quốc.
Vân Tử hết sức cẩn thận dẫn Ngô Củ tiến vào Vân cung. Vào lúc này có người đột nhiên xông lại quỳ trên mặt đất, nói:
“Báo! Sứ thần Nghĩa Cừ đưa tới công văn!”
Mọi người vừa nghe, đều nhíu nhíu mày.
Nghĩa Cừ phái sứ thần tới?
Quả nhiên liền thấy mấy người lính áp giải một người Nghĩa Cừ đi tới, trong tay hắn cầm mao lễ Trung Nguyên.
Ngô Củ nhận lấy, mở ra nhìn. Một trang chữ lít nha lít nhít, nội dung phía trên kỳ thực rất đơn giản. Tán thưởng Sở quốc mạnh mẽ. Nghĩa Cừ vô ý đối đầu Sở quốc, bởi vậy muốn đem Công chúa gả cho Sở Vương, kết thành quan hệ thông gia tốt. Cùng phát binh tấn công Lạc Sư, có được thiên hạ mỗi bên một nửa.
Vân Tử lén lút nhìn, nhất thời càng sợ đến run lẩy bẩy. Ngô Củ híp mắt nở nụ cười, lập tức rút bội kiếm ra, trực tiếp đem công văn ném xuống đất.
Kiếm chỉ vào công văn.
Tất cả mọi người ngừng thở nhìn Ngô Củ. Ngô Củ một thân hướng bào đen, vóc dáng thon gầy mà kiên cường. Nâng lên tay trái sờ sờ trước ngực, vị trí kia bên trong xiêm y cất giấu một khối ngọc hình bánh bao làm từ Hoà Thị Bích.
Ngô Củ lập tức xoay trường kiếm nhẹ nhàng vạch một cái, liền đem công văn cắt thành hai nửa, cười híp mắt nói:
“Trở về nói cho quốc quân các ngươi, hậu cung Quả nhân đã có chủ.”
Sứ thần Nghĩa Cừ biến sắc. Ngô Củ cười híp mắt nói tiếp:
“Còn nữa nói, hắn khả năng chưa từng nghe một câu nói: chủ nhà há dung người khác tự tiện vào chiếm giường ngủ? Thiên hạ của Quả nhân, vì sao phải chia cho hắn một nửa?”
Ngô Củ nói lời này thành công khiến sứ thần Nghĩa Cừ biến sắc. Ngô Củ cười cười, lập tức nói:
“Quả nhân không giết sứ thần. Để cho hắn một mạng, trở về báo tin.”
Ngô Củ phất phất tay, binh lính lập tức tránh ra để một con đường cho sứ thần lập tức rời đi.
Sứ thần bị nhiều binh sĩ bao quanh, không dám nói lời thừa thãi, chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu nhặt công văn, sau đó chạy thoát thân.
Ngô Củ híp mắt nhìn bóng lưng sứ thần, cười cười, nói:
“Tiến cung.”
Bây giờ đại quân Sở quốc đang tranh thủ thời gian, bởi vậy Ngô Củ chỉ tính toán ở Vân cung nghỉ ngơi một buổi tối. Sáng sớm ngày mai đội ngũ tiếp tục gấp rút lên đường tới Tần quốc.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, sắc trời còn chưa có tỏ, Ngô Củ đã chuẩn bị mang theo đội ngũ Sở quốc xuất phát. Vân Tử cố ý chuẩn bị rất nhiều quân lương cùng ngựa đưa cho đội ngũ Sở quốc, còn tiễn đến cửa thành kinh đô Vân quốc.
Không biết có phải bởi vì bọn họ trước đó đã đánh bại đội quân Nghĩa Cừ tại Vân quan hay không, mà dọc theo con đường này không có bị quân Nghĩa Cừ quấy rầy. Quân Nghĩa Cừ phảng phất bốc hơi hết rồi.
Đoàn người Ngô Củ rất thuận lợi rời kinh đô Vân quốc, không tới hai ngày liền tới biên giới Vân quốc cùng Tần quốc. Phía trước chính là ấp biên giới Tần quốc.
Ngô Củ cùng đội ngũ mênh mông cuồn cuộn vượt qua biên giới. Kỳ quái chính là bên này ấp rất yên tĩnh. Không biết có phải bởi vì gặp chiến loạn, rõ ràng ban ngày mà cửa thành không hề mở ra, ngoài thành cũng không có bách tính. Tất cả hiện ra phi thường tiêu điều, đặc biệt là khí trời càng lúc càng lạnh. Cơn gió thổi qua cuốn đất cát tung bay, càng lộ vẻ tiêu điều u buồn.
Ngô Củ cùng đội ngũ đã đi đến dưới cửa thành, hướng lên trên nhìn, liền nói với Yển Cưu.
“Gọi mở cửa đi.”
Yển Cưu lập tức ôm quyền, nói:
“Vâng, Vương thượng!”
Rất nhanh, Yển Cưu tìm mấy binh sĩ, hướng trên cửa thành gọi:
“Viện quân Sở quốc đã đến, hộ tống Tần công tử về nước kế vị!”
“Viện quân Sở quốc đã đến, hộ tống Tần công tử về nước kế vị.”
“Viện quân Sở quốc đã đến, hộ tống Tần công tử về nước kế vị.”
Binh lính Sở quốc hô ba lần, âm thanh vang vọng chân trời. Nhưng mà phất đây chính là một toà thành trống không, tiếng vang cũng không có. Ngô Củ nhíu nhíu mày, không biết chuyện gì thế này.
Gọi tới lần thứ mười mấy, trên thành lúc này mới có một ít động tĩnh. Có mấy người lính cùng tướng quân đi ra, leo lên cửa thành.
Người tướng quân kia mũ cũng không đội vẻ mặt còn buồn ngủ. Hắn thật giống mới vừa thức dậy, mặc dù bây giờ mặt trời đã lên cao.
Nếu ngày thường thái bình thịnh thế thì không nói. Thế nhưng bây giờ người Nghĩa Cừ tùy ý càn quét, trông coi thành lại ngủ ngon. Điều này thực khiến người ta líu lưỡi.
Ngô Củ phất phất tay, tiếp tục cho người gọi phía trên. Tướng quân trông coi thành dụi dụi mắt, nói mấy câu với binh lính bên cạnh. Rất nhanh liền có binh lính Tần quốc hướng xuống dưới hô to.
“Tướng quân của chúng ta nói... Nghe nói Công tử đã phản quốc, đầu phục Nghĩa Cừ, bởi vậy không thể mở cửa thành!”
Ngô Củ vừa nghe, càng là cau mày. Người bên cạnh cũng cau mày. HunhHn786 Thái độ binh tướng trông coi thành rất rõ ràng, giống như là vô lại, chính là nghe nhìn lẫn lộn. Đầu phục Nghĩa Cừ chính là Công tử Bạch, cũng không phải Công tử Gia. Bây giờ tướng quân trông coi thành lại nói như thế, trọng điểm vẫn là không thể mở cửa thành.
Ngô Củ nghe nói như vậy, kỳ thực đã mơ hồ có chút hiểu rõ. Sở dĩ Nghĩa Cừ tiến quân thần tốc cũng bởi vì bên trong Tần quốc mâu thuẫn quá lớn. Thời điểm Nghĩa Cừ xâm lấn Tần quốc đang nội chiến. Tần Bá bệnh chết, sĩ phu lại giữ bí mật không phát tang, cũng không thông báo cho Công tử ở Sở quốc làm con tin. Đây rõ ràng muốn nuốt trọn Tần quốc.
Cho nên những quốc gia khác cũng không biết Nghĩa Cừ đã đánh tới. Cuối cùng người Nghĩa Cừ đánh tới Hàm Cốc. Nếu như không phải bởi vì Hàm Cốc địa thế hiểm nghèo, ngựa không thể đi song song, người Nghĩa Cừ xác định đã tiến vào Lạc Sư.
Sở quốc mang theo binh mã đến cứu viện trợ giúp Tần quốc. Nhưng tựa hồ sĩ phu Tần quốc không tiếp nhận chuyện này. Bọn họ muốn tiếp tục bảo đảm quyền uy của mình, không cho Triệu Gia về nước kế vị.
Tướng quân trông coi thành quấy nhiễu, không quan tâm. Bọn họ nói Công tử là kẻ phản bội, đã quy hàng người Nghĩa Cừ, cho nên không thể mở cửa thành.
Ngô Củ suy nghĩ một chút, híp mắt.
Bọn họ chắc chắn cho rằng người Nghĩa Cừ đã đi ra khỏi quốc thổ Tần quốc, lúc này phải ở Hàm Cốc bừa bãi tàn phá. Cho nên tướng quân trông coi thành Tần quốc này mới không có sợ hãi. Ngược lại người Nghĩa Cừ đã đi, bọn họ chỉ cần đóng kín cửa có thể ngăn người Nghĩa Cừ, có thể cản Công tử Gia, cớ sao mà không làm chứ?
Yển Cưu nhìn Ngô Củ, nói:
“Vương thượng, cửa thành không mở ra, bây giờ nên làm thế nào cho phải?”
Ngô Củ nói:
“Tạm thời đóng trại.”
“Dạ!”
Yển Cưu lập tức phân phó hạ trại ở ngoài thành. Đội ngũ lui về sau một ít dựng lều, nhóm lửa.
Trên thành rất mau đã nhìn thấy cách đó không xa lượn lờ khói bếp, binh lính lập tức đi bẩm báo.
“Báo, tướng quân, quân Sở ở cách cửa thành không xa hạ trại, còn nhóm lửa. Phải làm sao mới ổn đây?”
Tướng quân trông coi thành cười lạnh nói:
“Không sao, không sợ bọn họ không đi. Cứ như vậy, bọn họ sớm muộn cũng sẽ rời khỏi.”
Quân Sở nhóm lửa nấu ăn, sau khi ăn cơm trưa liền nhàn rỗi. Ngô Củ lệnh Yển Cưu phái người đi tra xét động tĩnh của quân Nghĩa Cừ, còn có động tĩnh ở Hàm Cốc. Những người khác tương đối nhàn rỗi, đi nghỉ ngơi, chờ người Tần quốc mở cửa thành.
Mãi cho đến đêm khuya, người Tần quốc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, quyết tâm không mở cửa thành. Đội ngũ Sở quốc đóng quân ở ngoài thành, trong thành không mở cửa, bách tính cũng không có cách nào ra vào, cứ giằng co như vậy.
Này cứng giằng co như vậy năm sáu ngày. Quân Sở không lui, quân Tần không mở cửa, tất cả mọi người càng ngày càng nôn nóng. Nôn nóng nhất chính là Triệu Gia. Quân Sở đã tới đây, rõ ràng lập tức liền có thể hội hợp cùng quân Tần đồng thời tấn công Nghĩa Cừ, cắt đứt đường lui của quân Nghĩa Cừ.
Nhưng mà Tần quốc không làm gì, không biết bên trong là ai khống chế. Tựa hồ không hợp Triệu Gia, không cho hắn đi vào thành, không muốn để cho Triệu Gia kế thừa vị trí Tần Bá.