Vô Củ

Chương 118: Chương 118: Thừa dịp cháy nhà đi hôi của




Mọi người thấy một cục đá lăn ra, ánh mắt đều chăm chú vào đó. Vệ cơ hô to một tiếng, muốn đem nhét về trong tay áo, bất quá đã bị người nhặt lên trước. Công tử Xích vội vàng đem đá cầm lên nhìn.

Cục đá mặc dù là hình dáng không đồng nhất rõ ràng, thế nhưng thiếu mất một chút. Duỗi tay sờ vào còn có bột phấn, nhất định là mới vừa bị mài gọt. Công tử Xích sắc mặt xanh mét. Hoằng Diễn bên cạnh liền cúi đầu nói mấy câu. Công tử Xích không thể làm gì khác hơn là đem Hồng Thạch Tín đưa cho Hoằng Diễn cất đi. Hắn lập tức mặt tươi cười nhìn về phía Tề Hầu, nói:

“Tề Công, chuyện là... Hôm nay thực sự không đúng dịp, Xích còn có một chút việc phải làm. Như vậy đi, ngày khác Xích lại mời Tề Công, sẽ bồi tội cùng Tề Công, như vậy có được hay không?”

Tề Hầu cười ha ha một tiếng, quay đầu nói với Ngô Củ.

“Nhị ca, nói xem?”

Bọn họ vẫn cứ ngồi ở tại chỗ. Tề Hầu vừa nói, vừa nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay Ngô Củ một chút. Ngô Củ cũng không có cách nào, liền đánh ám hiệu giống nhau.

Ngô Củ trong lòng tuy rằng bất đắc dĩ, thế nhưng trên nét mặt vẫn cứ trấn định nhã nhặn, cười híp mắt nói:

“Chuyện này... Vệ công tử qua loa lấy lệ chúng ta a?”

Lời Ngô Củ thẳng như vậy, phút chốc khiến Công tử Xích ngây ra, vội vã liếc mắt nhìn Hoằng Diễn, cười gượng nói:

“Chuyện này... Chuyện này... Đặc sứ ngài... nói đùa.”

Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Tại sao là nói đùa chứ. Củ đặc biệt thành khẩn. Vệ công tử có phải qua loa quả quân hay không trong lòng tự rõ ràng.”

Công tử Xích sắc mặt từ xanh biến thành màu đỏ, đỏ bừng lên, hiển nhiên bị Ngô Củ nói trúng rồi. Dù sao Công tử Xích cũng là người Vệ quốc. Hắn bây giờ là đại diện Vệ quốc đưa dâu. Nếu không đem muội muội gả cho Tống Công, thì chuyến này là tay trắng trở về. Với lại người Tống cũng đã chuẩn bị rất nhiều, sứ thần các quốc gia đều sang xem náo nhiệt, chẳng phải là mất mặt to?

Cho nên tuy rằng Công tử Xích hiện tại hận Vệ cơ đến chân răng ngứa, thế nhưng cũng không có biện pháp gì. Trong lòng hắn còn muốn mau mau đem Vệ cơ gả cho Tống Công để xong việc.

Chuyện của Vệ cơ cùng Kiềm Mưu không thể không che giấu. Còn vấn đề Vệ cơ đến cùng có thể sinh con hay không kỳ thực không bao nhiêu người biết. Chờ sau này thật sự như vậy, giả mang thai ôm hài tử về cũng được.

Cho nên Công tử Xích cân nhắc hơn thiệt, đang chuẩn bị đem Vệ cơ gả cho Tống Công làm phu nhân. Đã như thế, hắn liền muốn qua loa lấy lệ một chút người Tề quốc.

Thế nhưng Ngô Củ nói ra, Công tử Xích mặt mũi thực sự không qua được, biết đến Ngô Củ là muốn thừa dịp cháy nhà đi hôi của. Dù sao bọn họ biết chuyện Vệ cơ cùng Kiềm Mưu tư thông, còn có việc Vệ cơ không thể mang thai, thậm chí Vệ cơ cùng Kiềm Mưu lén lút muốn mưu hại Công tử Xích.

Công tử Xích không thể làm gì khác hơn là nói:

“Chuyện này... vì sao lại nói thế. Tề Công... sự việc thành hôn đối với Vệ quốc rất quan trọng. Vệ quốc cùng Tề quốc luôn quan hệ tốt, Tề Công không ngại tạo điều kiện, hay là...”

Tề Hầu sau khi nghe xong cười ha ha, nói:

“Vệ công tử nói quá lời.”

Lại nói:

“Các ngươi nhìn Cô giống như là loại thừa dịp cháy nhà đi hôi của sao?”

Ngô Củ cười thầm trong lòng, yên lặng nói.

Giống...

Công tử Xích lại không thể làm gì khác hơn là nói:

“Không không không. Tề Công sao sẽ làm ra sự tình như vậy chứ? Vậy ý Tề Công là...”

Tề Hầu cười nói:

“Ý của Cô là... tuy rằng Công chúa Vệ quốc mới hạ độc, suýt nữa Cô cùng hai vị đặc sứ cũng bị độc hại. Nhưng nhìn Công chúa đơn thuần vô tri, còn có Tề quốc cùng Vệ quốc xưa nay quan hệ tốt, Cô cũng không nghĩ truy cứu.”

Hắn nói như vậy, Công tử Xích nhất thời liền sợ.

Không muốn truy cứu? Vậy mới vừa rồi còn nói mình qua loa bọn họ, rốt cuộc là mấy ý tứ?

Ngô Củ chắp tay nói:

“Quân thượng đại nhân đại lượng, chúng ta làm thần tử không thể so sánh.”

Triển Hùng một mặt kỳ quái nhìn hai vị ca ca. Một xướng một họa không biết muốn làm gì. Thế nhưng Triển Hùng cũng biết Nhị ca lộ ra nụ cười như thế, nhất định không là chuyện tốt đẹp gì...

Tề Hầu nói:

“Vốn là vậy, Công chúa Vệ quốc muốn độc hại cũng chỉ là Công tử Vệ quốc, cùng người Tề quốc không có quan hệ gì, đúng hay không?”

Ngô Củ gật đầu nói:

“Quân thượng nói đúng lắm.”

Tề Hầu còn nói:

“Công chúa Vệ quốc bất quá là muốn trước tiên độc hại Công tử, sau đó khiến lễ cưới không thể tiến hành. Người Vệ quốc không thể làm gì khác hơn là trở về. Thời điểm đó Kiềm Mưu lại lệnh Vệ cơ dùng cách cũ, cũng độc hại Vệ Công. Cứ như vậy Vệ quốc không có quốc quân, cũng không có người thừa kế, Kiềm Mưu danh chính ngôn thuận kế vị không phải sao?”

Ngô Củ gật gật đầu, đón ý nói hùa.

“Vâng, Quân thượng nói đúng lắm.”

Công tử Xích bị Tề Hầu nói đã đầy mặt mồ hôi lạnh, liên tục giơ tay lau trán của chính mình.

Tề Hầu còn nói:

“Chuyện này người Tề quốc căn bản không có nửa phần quan hệ, không phải sao?”

Ngô Củ lần thứ ba nói:

“Quân thượng nói đúng lắm.”

Tề Hầu chuyển đề tài, nói:

“Cho nên Cô cũng là vì Vệ công tử tốt, xin nhắc Vệ công tử một câu. Vệ quốc cùng Tống quốc nếu có thể kết làm thông gia là tốt, tất nhiên là đại hoan hỉ. Nhưng mà Vệ công tử cũng đừng quên, bây giờ ngài cùng Vệ cơ đã trở mặt, Vệ cơ đối với Công tử đây ghi hận trong lòng. Nếu nàng gả tới Tống quốc, nhất định sẽ dựa vào thế lực Tống quốc, trợ giúp Kiềm Mưu tấn công Vệ quốc. Thời điểm đó Vệ Công cùng Công tử chỉ là thay Kiềm Mưu làm áo cưới, hơn nữa còn giúp đưa đến Tống quốc một vị quốc mẫu làm mật thám. Quốc mẫu một thời gian không thể sinh con, hoặc là sinh ra Công tử lại không giống Tống Công, đã như thế...”

Hắn nói tới chỗ này không nói nữa. Công tử Xích liên tục lau mồ hôi, tựa hồ đang suy nghĩ lời Tề Hầu nói, càng nghĩ càng cảm thấy sợ.

Đích xác như Tề Hầu nói. Tuy rằng Công tử Xích muốn đem chuyện này bình ổn, sau đó Vệ cơ vẫn là gả cho Tống Công. Thế nhưng nếu Vệ cơ chiếm được thế lực, e sợ sẽ trợ giúp Kiềm Mưu.

Nếu như Tống Công giúp Kiềm Mưu về nước kế vị. Dù sao giúp Kiềm Mưu đoạt lại ngôi vị, Kiềm Mưu sẽ cảm kích Tống quốc, xem Tống Công như ân nhân. Như vậy Kiềm Mưu có Thiên tử trợ giúp, lại có Tống Công trợ giúp, Vệ quốc chẳng phải liền nguy hiểm? Chính hắn không phải cũng nguy hiểm?

Công tử Xích càng nghĩ càng cảm thấy là chuyện như vậy, liếc mắt nhìn Hoằng Diễn. Hoằng Diễn lúc này cũng không thể nói gì. Hôm nay là tiến thối lưỡng nan, không thể không gả Công chúa, lễ cưới đã gần tới, lập tức liền cử hành. Tống quốc vì nghênh tiếp Công chúa, sửa chữa biệt quán, treo đèn kết hoa. Tổ chức lễ cưới Công tước phải tiêu hao biết bao tài lực vật lực?

Quan trọng nhất vẫn là mặt mũi. Nếu Tống không cưới sẽ mất mặt. Dù sao sứ thần các quốc gia đều tới, bọn họ là tình nguyện xem trò cười. Thế nhưng Tống cùng Vệ thật không thể chịu nổi cái này.

Lại thêm nữa là, nếu như lễ cưới không thành, trở về, Công tử Xích cũng coi như là bất lợi, địa vị ở Vệ quốc xuống dốc không phanh. Bây giờ Vệ Hầu còn trẻ, lại nhiều ái thiếp, khẳng định còn có thể sinh con trai khác, vậy Công tử Xích liền nguy hiểm.

Nhiều chuyện như vậy gộp lại, thực sự là tiến thối lưỡng nan.

Tề Hầu cười híp mắt nói:

“Cô nhìn ra được Công tử vô cùng khó khăn. Bất quá việc này không làm khó được Nhị ca. Nhị ca sao không nghĩ kế giúp Công tử?”

Ngô Củ vừa nghe, cười híp mắt chắp tay nói:

“Vệ công tử hà tất vì chuyện này mà khó xử? Công tử có thể trực tiếp nói cùng Tống Công là Công chúa Vệ quốc đến đây không quen khí hậu, vẫn luôn bệnh, hơn nữa bệnh tình rất nặng.”

Công tử Xích vừa nghe, ánh mắt sáng lên.

Thời đại này bệnh do không quen khí hậu là bình thường. Dù sao mọi người rất ít ăn rau cùng hoa quả tươi, không có sức đề kháng. Hơn nữa y học chẳng hề phát triển, nếu bị bệnh cảm mạo thôi cũng có thể đòi mạng...

Cứ như vậy, Vệ cơ không khỏe không thể kết hôn. Qua ít ngày nữa, liền để Vệ cơ lặng lẽ chết bệnh, cũng sẽ không mất mặt Vệ quốc!

Công tử Xích nghĩ thời điểm đó có thể về Vệ quốc tuyển một nữ tử trong tôn thất khác phong làm Công chúa gả cho Tống Công, cũng là giống nhau thôi.

Ngô Củ vừa nói như thế, Công tử Xích lập tức cảm kích nói:

“Tề Công cùng hai vị đặc sứ thực sự là đại nhân đại lượng. Không chỉ không tính toán hành động ngu xuẩn của Vệ cơ kia, còn trợ giúp Vệ quốc. Vệ quốc đối với Tề Công vô cùng cảm kích. Chuyện này... Chuyện này... Kính xin Tề Công cùng hai vị đặc sứ bảo mật.”

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

“Công tử hà tất nói những lời khách khí này? Cô nếu đã nói Nhị ca nghĩ chủ ý cho các người, tất nhiên không phải ác ý. Chỉ là...”

Hắn nói tới chỗ này, Công tử Xích đột nhiên trong lòng nhảy lên, sợ đến không chịu được, liền vội vàng nói:

“Tề Công, chỉ là cái gì?”

Tề Hầu cười híp mắt nói:

“Cũng không có gì ghê gớm. Chỉ là Vệ cơ vốn ngây thơ hồn nhiên, Kiềm Mưu mới thực sự đáng trách. Hắn vừa làm hỏng Công chúa thuần khiết, lại xúi giục nàng hạ độc. Nếu như hôm nay không phải Công tử thâm minh đại nghĩa, chẳng phải là phá hủy quan hệ Tề quốc cùng Vệ quốc sao?”

Công tử Xích liền vội vàng nói:

“Phải phải! Kiềm Mưu thực sự đáng trách! Xích hận không thể nắm lấy hắn, lột da hắn, rút gân hắn, chặt tay chân hắn!”

Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:

“Công tử nói như vậy là không được. Kiềm Mưu tốt xấu gì cũng là em rể Thiên tử hiện tại, hơn nữa còn là đặc sứ. Nếu Công tử làm như vậy, không đúng lý.”

Công tử Xích vừa nghe, dĩ nhiên bị Tề Hầu dỗ dành đến mê muội. Đạo hạnh căn bản là không đủ, hắn liền vội vàng nói:

“Tề Công có diệu pháp?”

Tề Hầu hừ một tiếng, khá là uy nghiêm đáng sợ. Ngô Củ vừa nghe nhíu mày, không biết Tề Hầu nghĩ tới ý đồ xấu gì.

Thứ nhất, Tề Hầu muốn quấy tung việc thông gia của Tống cùng Vệ. Thứ hai, Tề quốc cùng Vệ quốc có đại thù, vì trước đó Vệ Hầu từng sai người ám sát Tề Hầu. Thứ ba, Kiềm Mưu muốn Vệ cơ vu hại Tề quốc, Tề Hầu sao có thể nuốt giận vào bụng. Còn có thứ tư, là bởi vì Vệ quốc từng sỉ nhục danh tiếng của Công tử Củ, đem việc Công tử giả nói rất khó nghe.

Bởi vậy, Tề Hầu dù như thế nào cũng phải quấy quấy. Tốt nhất khiến Vệ quốc đấu tranh nội bộ, tự mình đánh mình.

Bây giờ Công tử Xích cùng Vệ cơ đánh nhau. Hơn nữa Công tử Xích trong lòng đã nhất định phải lén lút giết chết Vệ cơ. Tề Hầu còn muốn trợ lực giúp Công tử Xích đánh Kiềm Mưu, như vậy Vệ quốc liền loạn thành một đoàn.

Tề Hầu cười cười, nói:

“Cũng không có chủ ý gì tốt, bất quá là biện pháp đần. Sao Công tử không phái mấy người che mặt lén lút bắt Kiềm Mưu, tùy tiện đánh một trận cũng được. Ngàn vạn lần không thể gây chết người, dù sao Kiềm Mưu là Thiên tử phái đến, không trêu chọc nổi.”

Công tử Xích vừa nghe, cười xấu xa, nói:

“Biện pháp của Tề Công quá tốt. Chỉ là... Chỉ là đánh một trận thực sự khó tiêu mối hận trong lòng Xích.”

Tề Hầu giơ tay lên, lười biếng sờ sờ thái dương, lập tức cười nói:

“Như vậy... Nhắc tới cũng phải, Kiềm Mưu nham hiểm, khiến Công chúa không thể sinh con. Vậy thời điểm hành hung cũng tập trung một nơi, khiến Kiềm Mưu cũng không thể sinh dục, chẳng phải là vừa vặn?”

Hắn vừa nói như thế, lông mày Ngô Củ dựng đứng.

Tề Hầu thật tàn nhẫn, là muốn cho Kiềm Mưu làm thái giám...

Công tử Xích vừa nghe, nhất thời tươi cười, nói:

“Được được được! Tề Công, biện pháp tốt!”

Hắn nói, chắp tay nói:

“Hôm nay Vệ cơ làm hỏng nhã hứng của Tề Công. Chờ sau khi chuyện thành công, ngày khác Xích lại mời Tề Công uống rượu!”

Tề Hầu chắp tay, nói:

“Công tử hà tất khách khí như vậy?”

Công tử Xích cười đặc biệt vui vẻ, tựa hồ đã nghĩ kỹ phải trị Kiềm Mưu thế nào.

Ngồi một chốc, Tề Hầu mới mang theo Ngô Củ cùng Triển Hùng cáo từ, đi về.

Đi ra ngoài, Triển Hùng không nhịn được nói:

“Nhị ca Tam ca, hôm nay việc này thật là làm cho đệ mở mang tầm mắt.”

Tề Hầu cười nói:

“Đây tính là gì? Tứ đệ chính là quá thiện tâm. Về sau cũng nên học thêm một chút cái này, miễn cho bị người khác hại.”

Triển Hùng gật gật đầu, vô cùng thụ giáo.

Ngô Củ nói:

“Cũng may nhờ Quân thượng nghĩ ra biện pháp đối phó Kiềm Mưu.”

Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nói:

“Vậy thì đa tạ Nhị ca tán dương?”

Mí mắt Ngô Củ giật kinh hoàng, không thể làm gì khác hơn là chắp tay nói:

“Quân thượng nói quá lời.”

Triển Hùng vỗ tay nói:

“Bất kể như thế nào, hôn sự của Tống Công là chuẩn thất bại đi!”

Ngô Củ thấy Triển Hùng tâm tình tốt như vậy, không khỏi lắc lắc đầu, thực sự có chút bất đắc dĩ. Ngô Củ nhìn ra được Triển Hùng yêu thích Tống Công. Tống Công có lẽ cũng có chút yêu thích Triển Hùng. Bất quá ngăn cách giữa hai người đâu chỉ là vấn đề đều là nam tử, còn là vấn đề hai quốc gia.

Bởi vì hôn kỳ gần tới, cho nên trong thành càng náo nhiệt, khắp nơi treo đèn kết hoa, người đến người đi qua lại không dứt. Tống Công tựa hồ cũng rất cao hứng, dù sao có thể liên minh với Vệ quốc.

Ngày hôm nay, Tống Công cố ý mời sứ thần các quốc gia tiến cung ngắm hoa, cũng coi như là tận tình của gia chủ.

Tiệc tổ chức tại ngự hoa viên, các sứ thần dồn dập tiến cung dự tiệc.

Ngô Củ cũng ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị một chốc tiến cung dự tiệc. Bởi vì chỉ là ngắm hoa, cũng không phải là tiệc chính quy, cho nên không cần mặc quan bào. Ngô Củ mặc xiêm y màu trắng, đầu buộc ngọc quan. Thỏa đáng xong, Ngô Củ đẩy cửa đi ra ngoài, chuẩn bị đến cổng dịch quán lên xe ngựa HunhHn786.

Vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tề Hầu đứng ở ngoài, tựa hồ sớm đã chuẩn bị xong. Tề Hầu không có mặc màu đen đặc trưng, mà là một thân màu tím, ở dưới ánh mặt trời sáng bắt mắt. Lụa dán vào người càng tôn lên vóc dáng cao to của Tề Hầu, hận không thể làm nổi bật bắp thịt cuồn cuộn.

Ngô Củ vừa nhìn, nhất thời như bị búa lớn đập vào đầu.

“Bốp!”

Ngô Củ vội vã cúi đầu, ho khan hai tiếng.

Tề Hầu cười híp mắt xoay người lại.

Đâu chỉ là Tề Hầu xiêm y tao khí, ngay cả buộc tóc cũng tao khí. Tuy rằng đem hết tóc buộc lên, dùng ngọc quan màu tím bó lại, thế nhưng tóc tai có chút phân tán, không phải rất nghiêm túc. Chỗ thái dương có vài sợ tán xuống. Trong mắt Ngô Củ, hình ảnh kia thực sự là muộn tao cực kỳ, hơn nữa còn có một luồng nồng đậm... phong trần!

Tề Hầu thấy Ngô Củ đi ra, cười híp mắt nói:

“Nhị ca chuẩn bị xong, lên xe thôi?”

Ngô Củ vội vàng gật đầu. Tề Hầu đi ở phía trước, Ngô Củ đi ở phía sau lén lút liếc mắt nhìn.

Xiêm y này thực sự là quá tao khí. Hơn nữa cũng không phải muộn tao, mà là minh tao. Khi Tề Hầu cử động, vạt áo màu tím sẽ phác hoạ ra chân to dài mạnh mẽ. Bởi vì là mùa hè, vải vóc mềm mại liền dán vào chân, thoạt nhìn khó giải thích được khiến người ta mặt đỏ...

Ngô Củ liền ho khan một tiếng. Tề Hầu vào lúc này đột nhiên quay đầu lại, nói:

“Nhị ca, làm sao vậy? Là nhiễm phong hàn sao?”

Hắn nói vì thấy Ngô Củ hai má có chút đỏ lên, vội vã quan tâm duỗi tay tới. Mu bàn tay Tề Hầu nhẹ nhàng thăm dò trán Ngô Củ xem có phải là nóng lên.

Bất quá Ngô Củ thân nhiệt khá thấp, mu bàn tay Tề Hầu trái lại càng nóng hơn một ít. Ngô Củ liền vội vàng nói:

“Không có gì, chỉ là cổ họng ngứa một chút, Tạ ơn Quân thượng quan tâm.”

Tề Hầu nói:

“Vậy thì tốt rồi. Nhị ca nếu có không thoải mái, nhanh chóng nói, tuyệt đối đừng tự mình gánh, biết chưa?”

Ngô Củ gật gật đầu, nói:

“Vâng, tạ ơn Quân thượng quan tâm.”

Lập tức hai người liền leo lên truy xe. Rất nhanh truy xe hướng Tống cung mà đi.

Hôm nay cửa cung điện cũng rất nhiều xe. Tống Công vì biểu đạt tâm ý, cố tình mời sứ thần các quốc gia tiến cung ngắm hoa dự tiệc, cũng có thể thuận tiện lôi kéo quan hệ.

Xe thuận dòng tiến nhập Tống cung, có tự nhân dẫn dắt đi vào trong ngự hoa viên.

Trong ngự hoa viên đã người người nhốn nháo. Bởi vì hôm nay tiệc ngắm hoa cho nên cùng đi còn có gia quyến của các đặc sứ. Nhìn lại, ngoại trừ các đặc sứ, còn một ít mỹ nhân đọ sắc.

Tống Công hiển nhiên tại hoa viên bỏ công chuẩn bị, muôn hoa khoe sắc rực rỡ, mùi hương thơm ngát một mảnh.

Tống Công đến. Hôm nay hắn vẫn mặc hướng bào, vì biểu đạt cung kính, chậm rãi đi ra, cười nói:

“Các vị nể mặt mũi, thật hãnh diện. Ngự Thuyết vô cùng cảm kích.”

Mọi người chắp tay cười nói:

“Tống Công nói quá lời.”

Tống Công cười híp mắt nói:

“Hôm nay khí trời vừa vặn, trong hoa viên hoa cỏ cũng rực rỡ. Cho nên Ngự Thuyết cố ý mời các vị cùng thưởng thức. Đã chuẩn bị mấy món ngon, rượu ngon, mong các vị tận hứng.”

Hắn nói, vỗ tay một cái. Rất nhanh liền nhìn thấy những cung nữ xinh đẹp cùng nữ tửu nối đuôi nhau mà vào, dồn dập đem sơn hào hải vị cùng rượu ngon mang lên, sau đó đứng nghiêm một bên đợi hầu hạ.

Mọi người đều ngồi xuống. Tống Công cười nói:

“Mời các vị thoải mái, hôm nay không có quy tắc.”

Mọi người trước tiên kính Tống Công, chúc mừng Tống Công đại hôn sắp tới, lập tức liền thoải mái chè chén.

Hôm nay Công tử Xích cùng đặc sứ Hoằng Diễn cũng đến. Bởi vì Tề quốc bắt được nhược điểm của Vệ quốc, cho nên Công tử Xích liền vội vàng đứng lên chúc rượu Tề Hầu đầu tiên.

“Tề Công, Xích mời ngài một ly, nhất định phải nể mặt mũi ta.”

Tề Hầu cười híp mắt nói:

“Tất nhiên, tất nhiên, Công tử, mời.”

Hai người đem rượu trong ly trực tiếp uống cạn, một giọt cũng không còn. Công tử Xích cười ha ha, nói:

“Tề Công sảng khoái!”

Thoạt nhìn hôm nay Công tử Xích đặc biệt vui vẻ. Quả nhiên liền nghe Công tử Xích thấp giọng nói:

“Nói cho Tề Công cùng đặc sứ một tin tức tốt...”

Tề Hầu giả kinh ngạc.

“Ồ?”

Hắn cười híp mắt nói:

“Để Cô đoán xem. Chỉ sợ là liên quan Kiềm Mưu thôi?”

Tề Hầu nói, liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống của đặc sứ Thiên tử. Kiềm Mưu dĩ nhiên chưa có tới.

Công tử Xích đầy mặt cười xấu xa, nói:

“Tề Công thực sự là anh minh, là như thế này.... tối hôm qua, Xích phái người...”

Hắn nói tới chỗ này không nói nữa, chỉ là ân cần nói:

“Bây giờ cũng coi như là giúp Tề Công xả được cơn giận.”

Công tử Xích thật ra là vì chính mình xả ra ác khí, cũng là vì lấy lòng Tề Hầu, cho nên cố ý nói đánh Kiềm Mưu là cho Tề Hầu hả giận.

Tề Hầu cũng không thèm để ý, chỉ là cười nói:

“Vậy thì thật là làm phiền Vệ công tử?”

Công tử Xích liền vội khoát tay nói:

“Không không không, Xích nên làm, nên làm.”

Bọn họ đang nói chuyện, Ngô Củ ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng.

“Khụ!”

Tề Hầu vừa ngẩng đầu, liền thấy được Tống Công đi tới. Bởi vì Vệ cơ cùng Kiềm Mưu tư thông mà không thể sinh con, kỳ thực Công tử Xích phi thường chột dạ. Nhìn thấy Tống Công đi tới, hắn sợ hết hồn, vội vã làm bộ trấn định.

Tống Công Ngự Thuyết đi tới, cười chắp tay, nói:

“Các vị hôm nay có thể nể nang mặt mũi, Ngự Thuyết vô cùng cảm kích. Ngự Thuyết kính Tề Công, kính đặc sứ Tề quốc, kính Vệ công tử.”

Hắn nói uống trước. Tề Hầu cũng uống. Ngô Củ chỉ là nhấp một miếng, vì sợ hỏng việc. Công tử Xích chột dạ, trực tiếp uống cạn.

Tống Công Ngự Thuyết cười nói với Công tử Xích.

“Đại cữu (anh vợ), Công chúa có mạnh khỏe? Tại biệt quán ở có thoải mái?”

Công tử Xích bị hỏi như vậy, trán có chút mồ hôi, có điểm ủ rũ không dám nói. Vào lúc này Hoằng Diễn chắp tay nói:

“Hồi bẩm Tống Công, Công chúa không quen khí hậu đã ngã bệnh.”

Tống Công Ngự Thuyết vừa nghe, kinh ngạc nói:

“Ngã bệnh? Có gọi y quan xem qua cưa?”

Hoằng Diễn nói:

“Đã xem qua, y quan cũng nói là do không quen khí hậu, không ngừng nôn mửa. Công chúa cũng không có muốn ăn gì.”

Tống Công tuy rằng chưa gặp Vệ cơ, thế nhưng tốt xấu gì đó cũng là thê tử tương lai, liền nói:

“Công chúa ngã bệnh, Ngự Thuyết trong lòng cũng sinh lo lắng. Như vậy đi, một chốc để y quan trong cung cùng Công tử đến xem Công chúa.”

Công tử Xích chắp tay nói:

“Tốt quá, như vậy không thể tốt hơn. Tống Công yên tâm, ca ca này nhất định chăm sóc thật tốt muội muội.”

Tống Công căn bản không biết Công tử Xích có ý định gì. Dù sao coi như những người khác muốn quấy tung lễ cưới, Tống Công cũng sẽ không nghĩ tới anh vợ của hắn muốn phá hoại.

Công tử Xích liên tục lau mồ hôi trên trán. Tống Công không có hỏi về Vệ cơ nữa, Công tử Xích lúc này mới bình tĩnh lại.

Mọi người lại bắt đầu cụng ly nâng cốc, mà đặc sứ Thiên tử Kiềm Mưu vẫn không tới. Tuy rằng người khác cũng có suy đoán, thế nhưng suy đoán nhiều nhất là bởi vì Kiềm Mưu cùng Vệ quốc bất hòa. HunhHn786 Đặc sứ Thiên tử đẳng cấp cao hơn, cho nên muốn đùa giỡn Vệ quốc, bởi vậy không đến.

Bọn họ nào có biết, kỳ thực Kiềm Mưu không đến cũng không phải là bởi vì muốn đùa giỡn, cố ý cho Vệ quốc mất mặt. Mà tối hôm qua, Kiềm Mưu đã bị bắt cóc.

Đám người kia không tính quá đông, thế nhưng thân hình cao lớn. Bọn họ tìm thời điểm Kiềm Mưu chỉ một mình liền ra tay. Hơn nữa đám người này còn có thể ra vào dịch quán dễ dàng, trực tiếp trùm đầu Kiềm Mưu, nhét miệng trói mang đi.

Bọn họ cũng không có giết Kiềm Mưu, mà đánh cho no đòn, không nói câu nào, chỉ để ý đánh người. Kiềm Mưu miệng bị nhét đồ vật, muốn xin tha cũng không thể. Những người kia còn chuyên môn hướng hạ thân Kiềm Mưu mà đánh, đánh xong nghênh ngang rời đi.

Đặc sứ Thiên tử biến mất một đêm mà không ai biết, còn tưởng rằng hắn ngủ trong phòng. Bởi vì thật yên lặng, cũng không ai phát hiện có thích khách. Mãi đến tận sáng sớm, Kiềm Mưu tự mình tỉnh lại. Tay chân đã không còn bị cột, thế nhưng đầu còn bị trùm vải đen, trong miệng còn nhét đồ vật. Hắn đau đến lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí.

Tề Hầu cùng Ngô Củ không ngừng có người đến chúc rượu. Vào lúc này Triển Hùng ngồi khá là buồn chán. Uống mấy ly rượu, cũng ăn no, hoa cỏ hắn cũng không thích. Nhìn Tống Công Ngự Thuyết cùng những người khác vừa nói vừa cười, hắn vô cùng không thoải mái, liền nói:

“Nhị ca Tam ca, đệ đi dạo.”

Tề Hầu gật đầu nói:

“Đi thôi, đừng gây chuyện.”

Triển Hùng nói:

“Yên tâm đi Tam ca, đệ có chừng mực.”

Hắn nói, đứng lên liền đi.

Tống Công Ngự Thuyết mặc dù cùng người khác nói chuyện, thế nhưng kỳ thực dư quang vẫn liếc về chỗ người Tề quốc. Hắn thấy Triển Hùng trừ ăn chính là uống, ngoạm miếng thịt lớn uống từng ngụm rượu lớn, vẫn luôn ăn ăn uống uống. Người khác chúc rượu, hắn cũng chỉ là qua loa, thoạt nhìn như mãn phu thô kệch.

Nhưng ánh mắt Tống Công Ngự Thuyết cố tình vẫn đuổi theo “mãng phu“. Ai biết “mãng phu” ăn uống no đủ xong, đứng lên phủi mông một cái liền đi. Tống Công trong lòng oán thầm Triển Hùng.

Vừa lúc đó, thình lình nghe có người hô to.

“Đừng cản ta! Để ta đi vào! Ta muốn gặp Tống Công! Tránh ra! Để ta đi vào! Cút ngay, tất cả cút!”

Trong lúc nhất thời hoa viên tràn ngập vui cười đột nhiên bùng nổ âm thanh gào thét. Tất cả mọi người có chút giật mình, nghiêng đầu nhìn.

Không biết là ai đang gào thét!

Ngô Củ cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn lại. Liền thấy một người như ăn mày vọt vào, Ngô Củ sợ hết hồn.

Người kia ăn mặc lôi thôi, hơn nữa đi đứng không vững, bước chân ngã trái ngã phải, miệng phun nước bọt tung tóe, rống giận chửi bới. Các vị nữ quyến sợ đến thất sắc, rít gào dồn dập tránh ra.

Gào thét xông lại, hắn còn đạp bàn ngả lăn.

Tề Hầu nhanh chóng kéo Ngô Củ, đem người ôm vào trong ngực, đột nhiên lui về phía sau xoay một cái.

“Choảng!!!”

Bát đĩa đựng thức ăn, ly rượu trên bàn bị lật quăng ra. Có một ít còn dính trên áo màu tím của Tề Hầu. Nước canh tí tách chảy xuống, nhìn vô cùng buồn nôn. Nếu như không phải Tề Hầu chống đỡ, lúc này chính là Ngô Củ một thân nước. Ngô Củ có thói ưa sạch sẽ đã muốn nổi giận.

Tống Công cũng sợ hết hồn. Hắn cũng vốn yêu thích sạch sẽ, trên thân thể người kia lại bốc mùi hôi, thật giống như bị tưới nước tiểu, thực sự làm hắn buồn nôn. Tống Công vội vàng che mũi, nói:

“Người đâu! Bắt thích khách lại!”

Ngô Củ giật mình nhìn người kia, nhỏ giọng nói với Tề Hầu.

“Quân thượng, người này... sao... sao giống như Kiềm Mưu?”

Ngô Củ mới vừa nói, liền thấy “thích khách” hôi thối nâng gương mặt bị đánh thành đầu heo, hô to.

“Tống Công! Tống Công! Ta là Kiềm Mưu! Đặc sứ Thiên tử Kiềm Mưu đây!!”

Hắn nói như thế, tất cả mọi người kinh ngạc vạn phần, dồn dập liếc mắt nhìn.

Hôm qua còn phong lưu phóng khoáng nhẹ nhàng. Hôm nay sao biến thành đầu heo. Đâu chỉ là mặt sưng biến dạng, đầu còn đội cái túi vải màu đen. Trên người hắn tỏa ra mùi khó ngửi, phảng phất là từ hố xí bò ra ngoài, còn lăn lộn trong đó một vòng!

Tống Công Ngự Thuyết đầy mặt kinh ngạc, nói:

“Người đâu, điều tra thân phận!”

Có tự nhân vừa đuổi tới, vội vã tiến lên quỳ xuống nói:

“Quân thượng, vị này thật sự là đặc sứ Thiên tử. Tiểu thần đã kiểm tra thực hư.”

Tất cả mọi người không tin, Kiềm Mưu liền đem đồ vật ra quăng trên đất. Mọi người nhìn thấy lúc này mới tin. Bởi vì thật sự là tín vật của Thiên tử. Đầu heo này thật sự là Kiềm Mưu.

Ngô Củ vừa nhìn, không nhịn được bật cười. Tề Hầu mặt tối sầm lại nói:

“Còn cười? Nhìn xem một chút, cũng là vì Nhị ca, Cô xiêm y đều ô uế.”

Ngoại bào Tề Hầu bị ô uế, nhìn thật buồn nôn. Thế nhưng vào lúc này cũng không thời gian thay y phục. Dù sao Kiềm Mưu đội cái đầu heo xông tới, nhất định muốn Tống Công phân xử. Tề Hầu cũng muốn xem trò vui, cho nên không tiện đi.

Ngô Củ vội vàng cởi ngoại bào của mình ra. Bởi vì Ngô Củ thân thể yếu đuối, cho nên mặc dù là ngày hè, Tử Thanh cùng Yến Nga cũng “cưỡng chế” Ngô Củ mặc nhiều áo, nếu nóng có thể cởi bớt, lạnh thì mặc. Lúc này liền có tác dụng lớn, Ngô Củ đem áo khoác cởi ra, vội vã đưa cho Tề Hầu.

Tề Hầu thừa dịp người bên cạnh đều chú ý Kiềm Mưu, đem ngoại bào của mình cởi ra, ghét bỏ ném qua một bên, sau đó mặc áo của Ngô Củ.

Áo bên trong của hắn cũng là màu tím, áo lót màu tím nhạt. Tất cả đều là bằng lụa, cởi bỏ ngoại bào thật là gợi cảm bức người.

Ngô Củ suýt nữa bị mù, vội vã cúi đầu, bắt đầu đếm cừu trong lòng. Không thể không thừa nhận càng nhìn dung mạo Tề Hầu nhiều càng thấy vừa mắt. Hơn nữa thể hình Tề Hầu cũng khiến người ta ước ao.

Tề Hầu đổi xong xiêm y, Ngô Củ lúc này mới ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu nhất thời tim “thình thịch” nhảy ba lần.

Tề Hầu còn chỉnh lý áo ngoài, hoàn toàn không phát hiện biểu tình Ngô Củ biến hóa. Vì vóc dáng Ngô Củ cùng Tề Hầu hoàn toàn khác nhau, tuy rằng Ngô Củ không tính thấp, thế nhưng so với Tề Hầu thấp hơn không ít. Mấu chốt là Ngô Củ cao gầy, Tề Hầu vai rộng, ngực còn lớn, cơ ngực như superman. Cho nên hắn mặc vào áo khoác của Ngô Củ thoạt nhìn... càng là gợi cảm.

Áo vốn rộng miễn cưỡng có thể buộc dây lưng, thế nhưng vừa đi liền lộ áo màu tím bên trong. Áo lót của Tề Hầu màu tím tương đối “kỳ quái”, dù sao người khác áo lót đều là màu trắng. Bởi vậy không nhìn ra Tề Hầu là cuồng bại lộ.

Khiến Ngô Củ tim đập loạn không chỉ là bởi vì xiêm y bó sát phác hoạ vóc dáng hoàn mỹ của Tề Hầu. Càng là bởi vì áo ngoài này thật ra là có chút mỏng... như nửa trong suốt, Tề Hầu vừa mặc vào, liền nửa lộ ra áo màu tím bên trong, thực sự... thực sự mắt muốn mù.

Tề Hầu mặc vào, sửa lại một chút xiêm y của mình, cũng chỉ có thể như vậy. Hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngô Củ đỏ cả mặt, che miệng ho nhẹ. Tề Hầu liền vội vàng nói:

“Nhị ca, quả nhiên là ngã bệnh? Sau khi trở về hãy để y quan nhìn xem.”

Ngô Củ liền vội vàng nói:

“Được...”

Tề Hầu còn buồn bực vì hôm nay Nhị ca sao lại nghe lời như vậy? Bất quá hắn chưa kịp nói chuyện, bên kia Kiềm Mưu đã gào lên.

Kiềm Mưu một thân hôi hám, hô to:

“Tống Công! Ngài phải làm chủ cho ta!”

Kiềm Mưu đen chuyện mình bị bắt cóc ở dịch quán, bị đánh một trận, bị vứt ở vùng ngoại ô nói một lần. Mọi người dồn dập liếc mắt, đại thể đều là xem trò vui, đặc biệt muốn cười.

Tống Công nhíu nhíu mày, nói:

“Dịch quán? Đặc sứ Thiên tử xác định là tại dịch quán gặp tập kích sao? Làm sao thích khách có thể trà trộn vào trong dịch quán?”

Kiềm Mưu lập tức kích động hô to, nói:

“Nhất định là người Vệ quốc làm!”

Hắn nói, chỉ tay vào Công tử Xích đang xem náo nhiệt. Công tử Xích không sợ hắn. Bởi vì tối hôm qua khi thuộc hạ trở về bẩm báo, nói phi thường thuận lợi. Kiềm Mưu không nhìn thấy mặt của bọn họ, cũng không nghe thấy giọng của bọn họ.

Những người kia là người hầu của Công tử Xích, chính là thân tín bên cạnh Công tử Xích, cho nên có thể tùy ý ra vào trạm dịch quan dễ dàng. Hơn nữa những người kia hành động nhanh nhẹn gọn gàng, không có để lại dấu vết nào. Nghe theo Công tử Xích, bọn họ chuyên môn đạp hạ bộ của Kiềm Mưu, mạnh mẽ đạp mà không cần gây chết người. Sau khi đem Kiềm Mưu đánh ngất, bọn họ ngay lập tức liền rút lui, có thể nói là thẳng thắn lưu loát không chút nào dây dưa dài dòng.

Cứ như vậy, Kiềm Mưu trong lòng hoài nghi Công tử Xích. Dù sao Vệ cơ nhiều ngày như vậy không có cùng hắn liên lạc. Có khả năng sự tình đã bại lộ, cho nên hắn mới bị Công tử Xích đánh tơi bời. Nhưng Kiềm Mưu không có chứng cứ, Công tử Xích không sợ hắn, lập tức chắp tay nói:

“Tống Công minh giám. Kiềm Mưu tuy rằng thân phận cao quý, là đặc sứ Thiên tử, Xích chỉ là sứ thần Vệ quốc không quan trọng. Thế nhưng cũng không có thể tùy ý Kiềm Mưu ngậm máu phun người. Xin Tống Công giữ gìn lẽ phải, trả cho Xích trong sạch a!”

Kiềm Mưu vừa nghe, tuốt tay áo lên muốn xông tới đánh người. Tự nhân bên cạnh nhanh chóng ngăn cản. Tống Công cũng là đau đầu không ngừng.

Chuyện Kiềm Mưu cùng Vệ quốc, người nào không biết. Nếu Kiềm Mưu bị Công tử Xích đánh, kỳ thực cũng hợp tình hợp lý. Thế nhưng mấu chốt Kiềm Mưu chỉ trích Công tử Xích mà không hề có chứng cứ HunhHn786.

Người là bị bắt đi từ trong dịch quán, bởi vậy chuyện này Tống Công Ngự Thuyết xác thực phải xen vào. Tống Công thẳng thắn nói:

“Như vậy đi, đặc sứ Thiên tử thương tổn nghiêm trọng, trước hết để cho y quan chăm sóc vết thương cho đặc sứ, kiểm tra một phen.”

Kiềm Mưu cũng là vô cùng đau đớn. Tống Công liền nhanh chóng gọi y quan lại đây, kiểm tra băng bó cho Kiềm Mưu.

Y quan kiểm tra thấy thương tích không quan trọng lắm, quan trọng chính là xảy ra vấn đề. Y quan sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ chạy tới, thấp giọng nói cùng Tống Công mấy câu. Tống Công nghe xong nhất thời một mặt kinh ngạc, lập tức nghiêm túc lên.

Ngô Củ vừa nhìn, tất nhiên biết.

Kiềm Mưu khẳng định bị người của Công tử Xích đánh thành “phế“. Dù sao đây là ý xấu của Tề Hầu đưa ra. Tề Hầu thủ đoạn tàn nhẫn, lại thù dai. Tề Hầu thuyết phục Thiên tử để Kiềm Mưu làm đặc sứ. Nào có biết Kiềm Mưu lấy oán trả ân, còn muốn đem sự tình hạ độc vu hại Tề quốc. Cũng không thể trách Tề Hầu lòng dạ độc ác.

Hơn nữa, Vệ quốc trước nhiều lần gây hấn với Tề quốc. Không chỉ là ám sát Tề Hầu, còn công nhiên nhục mạ Công tử Củ. Tề Hầu đương nhiên phải đem cơn giận này tuôn ra. Để Công tử Xích, Kiềm Mưu cùng Vệ cơ ba đánh nhau hỗn loạn, cũng không tin không đạp ngã được Vệ quốc.

Còn nữa, Kiềm Mưu vốn là tra nam không chịu trách nhiệm, bây giờ cũng coi như là gieo gió gặt bão.

Tề Hầu thấy y quan cùng Tống Công thì thầm, tựa hồ cũng nghĩ đến, liền nở nụ cười, nói khẽ nói với Ngô Củ.

“Nhị ca, xem ra Công tử Xích cũng rất có bản lĩnh.”

Ngô Củ thấp giọng nói:

“Còn không phải Quân thượng có cách châm ngòi?”

Tề Hầu nở nụ cười, nói:

“Cái gì mà châm ngòi? Nhị ca nói quá khó nghe, thật thương tổn tâm Cô. Cái này gọi là chỉ dạy.”

Ngô Củ nghe hắn nói vô tội như thế, cười nhẹ một tiếng. Kết quả Tề Hầu quay đầu, không biết có phải cố ý hay không, lấy môi cọ lỗ tai Ngô Củ một chút.

Phút chốc toàn thân Ngô Củ đều cứng đờ, không dám động. Tề Hầu ngược lại không chú ý, chỉ là lau lau một chút mỡ, im lặng ngồi chờ xem trò vui.

Tống Công sắc mặt không dễ nhìn. Kiềm Mưu trong lòng lo lắng, nói:

“Tống Công, ta đây là thế nào?”

Tống Công ho khan một tiếng, để y quan nói nhỏ cho Kiềm Mưu. Kiềm Mưu vừa nghe, nhất thời sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, thân thể run cầm cập. Sau đó hắn đột nhiên nhảy lên, tốc độ cực nhanh xông lên bắt lấy Công tử Xích, cật lực hô to:

“Ngươi thật là độc ác!! Ta muốn bóp chết ngươi! Bóp chết ngươi! Ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!”

Công tử Xích sợ hết hồn, vội vã lui lại vài bước.

“Đùng”

Hắn té lộn nhào trên mặt đất. Hoằng Diễn vội vàng đỡ lấy hắn, chân tiến lên vài bước, ngăn cản Kiềm Mưu.

Tự nhân vội vàng xông tới ngăn cản Kiềm Mưu. Kiềm Mưu hô to, vừa ồn ào vừa quơ quào. Những nữ quyến cũng thét chói tai, kinh ngạc nhìn Kiềm Mưu phát điên.

Kiềm Mưu bị người ngăn cản, còn chỉ vào Công tử Xích nói:

“Là ngươi! Chính là ngươi!! Nhất định là ngươi tâm địa ác độc, cho người đánh ta! Đem ta đánh đập đến như vậy!”

Công tử Xích vừa nãy té lộn mèo một cái, mông còn đau, hừ một tiếng, cười lạnh nói:

“Đặc sứ Thiên tử nghĩ mình thân phận quý giá, thì có thể tùy tiện ngậm máu phun người. Nơi này nhiều đặc sứ, còn có hai vị quốc quân, không thể ăn nói linh tinh. Nếu có chứng cứ, thì ngươi lấy ra chỉ chứng ta. Nếu như ta nhăn nhíu mày, nguỵ biện một câu, cũng không phải trượng phu!”

Ngô Củ vừa nghe cảm thấy.

Khá lắm, Công tử Xích thực sự là hiên ngang lẫm liệt. Hơn nữa cuối cùng hắn còn nói trượng phu gì đó, bởi vậy quả thực chính là kích thích Kiềm Mưu.

Quả nhiên Kiềm Mưu liền phát rồ gào thét lớn:

“Là ngươi!! Nhất định là ngươi!! Ta muốn giết ngươi, làm thịt ngươi!”

Tuy rằng Kiềm Mưu vẫn luôn tố cáo Công tử Xích. Thế nhưng kỳ thực Kiềm Mưu trong lòng cũng có quỷ, hắn tất nhiên không thể đem lý do mình hoài nghi Công tử Xích nói ra. Dù sao nói ra liền liên lụy đến Vệ cơ. Liên lụy đến Vệ cơ liền lộ ra việc bọn họ tư thông, còn có việc Vệ cơ phá thai khiến không thể sinh con.

Như vậy không phải cho Tống Công đội mũ xanh hay sao?

Kiềm Mưu không thể gánh trách nhiệm này, cho nên tuy rằng cắn nát một cái răng cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Vào lúc này Tề Hầu một mặt chính khí nói:

“Là vậy a? Đặc sứ Thiên tử nếu như có cái gì cứ nói ra. Đang có nhiều đặc sứ ngồi ở đây, còn có Tống Công ở đây, nhất định sẽ trả lẽ phải cho đặc sứ Thiên tử.”

Tề Hầu nói như thế, vừa uy nghiêm vừa công chính. Kiềm Mưu nào có biết ý đồ xấu này kỳ thực chính là hắn bày ra. Kiềm Mưu căn bản cũng không nói được gì, chỉ có thể gào thét muốn cùng Công tử Xích liều mạng.

Tống Công đau đầu sắp nứt. Kiềm Mưu như điên rồi. Việc này Tống quốc cần phải quản, dù sao cũng là xảy ra trong dịch quán. Thế nhưng Kiềm Mưu trong lòng có quỷ, cái gì cũng không nói. Tống Công Ngự Thuyết liền nói:

“Như vậy đi, đặc sứ Thiên tử bị thương rất nặng, hay là trước chữa thương nghỉ ngơi. Ngự Thuyết điều tra rõ ràng, sau đó sẽ cho đặc sứ lời giải thích được không?”

Vừa nhắc tới chữa thương, Kiềm Mưu sắc mặt liền xanh, vội vàng nói:

“Mau mau! Nhanh trị liệu cho ta, nhất định phải chữa khỏi!”

Tống Công vội vã lệnh y quan cùng tự nhân đở Kiềm Mưu đi. Hắn vừa đi, mọi người thở phào nhẹ nhõm vì mùi khó ngửi cũng biến mất.

Bởi vì mùi tanh tưởi thực sự quá khó ngửi, khiến mọi người chỉ muốn phun. Vừa nãy uống nhiều rượu như vậy, thiếu chút trực tiếp phun ra hết.

Một hồi trò khôi hài cứ như vậy kết thúc. Công tử Xích đắc ý, tan tiệc còn đi tới đối với Tề Hầu chắp tay, thấp giọng cười nói:

“Tạ ơn đại ân của Tề Công.”

Công tử Xích đạo hạnh chưa cao, còn cảm thấy Tề Hầu là ân nhân. Kỳ thực xấu nhất chính là Tề Hầu, châm ngồi ba mặt tạo xích mích, ngược lại chịu thiệt chính là người Vệ quốc. Tề quốc chỉ là ngồi chờ cháy nhà mà đi hôi của.

Tống Công hôm nay vốn rất vui vẻ, mà náo loạn như thế, tâm tình trong nháy mắt liền thấp xuống. Hắn nghĩ thầm.

Ta chỉ là thành hôn mà thôi, lại gây ra nhiều chuyện như vậy, một chuyện tiếp một chuyện, thực sự không may mắn!

Tống Công không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc cười, sớm kết thúc yến tiệc. Sau đó hắn tự mình đưa các vị sứ thần đến chỗ xa mã để xuất cung. Nào có biết mới vừa đi vài bước, mọi người liền thấy Triển Hùng cùng con trai Tống Công, Công tử Mục Di đang trò chuyện.

Triển Hùng vừa mới ăn uống xong, liền cảm thấy rất tẻ nhạt, liền đứng dậy đi vòng vòng. Hắn quả thật có năng lực đánh trận, hơn nữa huấn luyện lính mới. Thế nhưng nói tới việc đi khắp nơi tạo quan hệ, Triển Hùng liền không thông thạo, dù sao kỹ năng của hắn chuyên về đánh nhau.

Triển Hùng một mình rời đi, thuận theo lối mòn đi về phía trước. Dọc theo đường đi cỏ xanh như tấm đệm, vô cùng đẹp đẽ. Kết quả là nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xíu đang xoay tròn trên cỏ xanh.

“Xoạt xoạt xoạt!”

Thì ra đang múa kiếm. Đoản kiếm đồng thau so với đứa bé mà nói đã là kiếm dài. Một gương mặt phi thường nghiêm túc, động tác cẩn thận tỉ mỉ.

Triển Hùng vừa nhìn, thực sự đúng là bất đắc dĩ. Hắn lại gặp con trai Tống Công Ngự Thuyết, Công tử Mục Di.

Tuy rằng Tử Ngư còn nhỏ tuổi đã hiểu chuyện cẩn thận, hơn nữa còn đáng yêu. Thế nhưng bởi vì nó là con của Tống Công Ngự Thuyết, cho nên trong lòng Triển Hùng có chút khó chịu, vẫn muốn quay đầu rời đi. Kết quả Tiểu Tử Ngư đã phát hiện Triển Hùng, lập tức thu kiếm, khuôn mặt vốn nghiêm túc lại cười lên, kinh ngạc nói:

“Triển tướng quân!”

Triển Hùng chạy trốn không thành công, bị phát hiện, xoay người lại, nói:

“Tống công tử.”

Tiểu Tử Ngư vội vã “vui vẻ” chạy tới, không khắc chế nổi hưng phấn, nói:

“Có thể gặp lại Triển tướng quân, Tử Ngư quả nhiên là vinh hạnh.”

Triển Hùng nghe đứa nhỏ nói chuyện có nề nếp như người lớn vô cùng thú vị, không khỏi ngồi chồm hỗm xuống xoa xoa mồ hôi lăn xuống trên trán nhỏ, cười nói:

“Kiếm pháp này là sư phó dạy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.