Một tháng rồi, Lục Tuyết Kỳ dường như biến mất vào không khí. Trái tim anh muốn tìm cô nhưng lý trí lại không cho phép. Anh rất nhớ cô, nhớ cái dáng nhỏ bé của cô vụng về khi ở trong bếp. Nhớ những món ăn kinh khủng cô làm, những lúc cô im lặng hoặc xỉa xói anh khi anh thân mật với người khác. Xấp hồ sơ cô điều tra anh, cô ngốc tới mức để trong phòng ngủ chung, anh đã xem qua. Ừ thì có một vài chứng cứ nhưng tại sao cô không đưa ra buộc tội?
Ngày đầu anh gặp cô, cái dáng vẻ thật buồn cười, là một cảnh sát lại rất nhút nhát. Anh nói anh không muốn người vô tội bị thương, điều đó là nói dối. Anh dấn thân vào giới Hắc đạo dưới sự chỉ bảo của mẹ cô để mong mình trở thành con người lạnh lùng và tàn nhẫn như hôm nay đều có nguyên do sâu xa. Nhưng tới khi anh gặp cô, cái con người ngốc nghếch ấy, anh lại muốn bảo vệ và che chở suốt đời. Một lần trái tim tổn thương bởi người con gái khi xưa, anh không muốn nói yêu cô, anh sợ cô sẽ từ chối, vì thế giới của anh và cô rất khác biệt...
_____
Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, những con người mệt mỏi kết thúc công việc để về nhà, mặt khác lại chôn vùi mình vào thế giới đầy sa đọa.
Lục Tuyết Kỳ nhìn xung quanh, ánh đèn chập chờn nhiều màu sắc. Những con người điên cuồng và hoang dã, cô khẽ cười nhạt. Cuộc sống của cô nhưng tại sao cô không thể làm chủ được. Những chuyện nhỏ nhặt nhất ngay trong gia đình cô vẫn không biết.
Mẹ cô là một bà trùm, ba cô là cảnh sát. Hai người hai thế giới riêng biệt thế sao còn chạm vào cuộc đời nhau? Cô không oán trách mẹ cô, vì bà không có lỗi gì cả. Cô chỉ oán trách bản thân mình tại sao lại yêu kẻ thù giết ba cô chứ?
Đừng uống nữa.
Dương Vỹ cau mày giật đi ly rượu trong tay Lục Tuyết Kỳ.
À thì ra là đội trưởng Dương à, sao đội trưởng lại đến đây chứ?
Giọng Lục Tuyết Kỳ lè nhè khiến Dương Vỹ hơi khó chịu, anh gắt:
Cô không muốn đòi lại công bằng cho ba mẹ mình sao?
Lục Tuyết Kỳ không đáp đưa mắt nhìn Dương Vỹ, anh hỏi tiếp:
Cô yêu Vương Thiên?
Vẫn không đáp, Dương Vỹ thở dài, giọng hơi trùng xuống:
Cô có biết vì sao tôi lại làm cảnh sát không? Tôi muốn chứng minh cho Thiên biết, cậu ấy sai rồi...
Anh quen với anh ta?
Ừ, còn rất thân nữa!
______
- 10 năm trước -
Thiên, Vỹ, hai cậu thấy cánh đồng hoa này đẹp không?
Một cô gái có mái tóc màu tím cười vô tư hỏi hai người bạn của mình mà không biết cả hai trái tim cùng lúc đang lỗi nhịp.
Này nhé, Vỹ là nắng, tớ là mặt trời, còn Thiên là gió nhé!
Dương Vỹ nhìn Hà Kỷ Lam khẽ cười, nụ cười chất chứa biết bao sự yêu thương mà cô không hề hay biết gì. Còn riêng Vương Thiên, anh cũng cười, nhưng lại là một nụ cười buồn. Mặt trời, nắng, rất thân thiết! Mặt trời, gió, không có gió mặt trời vẫn mọc. Lời nói của Hà Kỷ Lam như một con dao cứa vào trong lòng, trong tim của Vương Thiên...
Cả ba người họ, Vương Thiên - Hà Kỷ Lam - Dương Vỹ, là bộ ba nổi tiếng nhất trong trường. Lăng Vũ cũng là bạn từ nhỏ với họ, nhưng mấy năm trước đã đi du học. Còn ba người, là tình bạn... không, tình tay ba, không có sự khẳng định hay phủ nhận, chỉ mập mờ. Không ai biết trái tim cô gái xinh đẹp dịu dàng Hà Kỷ Lam thuộc về ai, cho đến khi...
Thiên, tớ xin lỗi, nhưng người tớ yêu là Vỹ.
Đau, rất đau.
Hà Kỷ Lam vội vàng lướt qua Vương Thiên như người xa lạ. Anh vừa đau khổ, vừa hạnh phúc. Hạnh phúc cho hai người quan trọng đời anh đến bên nhau, nhưng đau khổ cho chính bản thân mình...
Thiên, tớ có thể quay lại không? Tớ nhận ra tớ thích cậu.
Vui mừng, hạnh phúc. Vương Thiên ôm chầm lấy Hà Kỷ Lam nhưng không hay đã vô tình làm người bạn kia đau nhói...
Vương Thiên, chia tay Hà Kỷ Lam đi, cô ấy thay đổi rồi.
Dương Vỹ nhìn thẳng vào mắt Vương Thiên, giọng nói lạnh tanh.
Cậu ghen?
Không, chỉ vì tớ muốn tốt cho cậu. Hà Kỷ Lam là con người rất xấu xa...
Bốp...
IM ĐI, CẬU KHÔNG CÓ TƯ CÁCH NÓI KỶ LAM NHƯ VẬY!
Dương Vỹ không đánh lại, cũng không nói gì. Im lặng, chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Tùy cậu
Dương Vỹ quay người bỏ đi. Từ hôm ấy, bộ ba kia đã thay bằng cặp đôi Thiên Lam. Dương Vỹ đã đi mất, anh muốn quên đi cái quá khứ đau đớn này, và cả người con gái ấy...
_____
Vậy tại sao Kỷ Lam và Vương Thiên chia tay?
Dương Vỹ nhìn Lục Tuyết Kỳ lắc đầu:
Sau khi sang Mĩ, tôi cắt đứt liên lạc với họ, tôi không biết.
Lục Tuyết Kỳ chỉ ờ một tiếng rồi thì thầm:
Anh có thể cho tôi mượn vai chút được không?
Dương Vỹ khẽ cười, ngồi xuống cạnh Lục Tuyết Kỳ.
Ánh đèn ma mị lòng người, hai người tựa như ngoài vòm bình yên. Một người trong góc khuất lại đau đớn nước mắt chực rơi.
- Tiểu Tuệ, chúng ta về thôi...