Mọi thứ xung quanh im lặng đến lạ lùng. Lục Tuyết Kỳ cắn chặt môi, coi thật sự rất muốn khóc thật to lên, cô thua rồi, anh vẫn yêu cô ấy...
Anh xin lỗi, quá khứ anh nợ tình cảm của em, nhưng có lẽ anh ích kỷ để chọn cho hiện tại. Bây giờ người anh yêu là Tuyết Kỳ, xin lỗi em Hà Kỷ Lam...
Nước mắt hóa thành niềm vui, Lục Tuyết Kỳ nhìn Vương Thiên mỉm cười. Anh chọn cô, anh đã chọn hiện tại, thế nhưng còn tương lai?
Lục Tuyết Kỳ định mở miệng hỏi anh nhưng trước mắt lại là màu đen, một màu đen đáng nguyền rủa...
_____
Lục Tuyết Kỳ mở mắt nhìn vào căn phòng quen thuộc, Tô Uyển thấy cô tỉnh lại ríu rít:
Bà chủ tỉnh rồi.
Cô khẽ gật đầu, định hỏi Vương Thiên ở đâu nhưng Tô Uyển đã lanh lẹ nói:
Ông chủ đi ra ngoài có việc rồi, để tôi gọi Lục thiếu gia lên cho bà chủ.
Lục thiếu gia? À thì ra là đứa em trai khác mẹ của cô. Nhưng liệu nó có tha thứ cho cô vì mẹ cô đã hại mẹ nó không?
_____
Chị Tuyết Kỳ
Tiếng của một người con trai vang lên, Lục Tuyết Kỳ nhìn khuôn mặt baby đang tiến lại gần giường mà cười nhẹ:
Em là Kiến Quân?
Vâng
Trái với lo lắng của Lục Tuyết Kỳ, Trương Kiến Quân nhìn cô vui vẻ:
Chị thấy khỏe hơn chưa?
Chị khỏe rồi
Ngập ngừng một lát, cô dịu dàng hỏi:
Em... không giận mẹ của chị ư?
Trương Kiến Quân không đáp mà chỉ lắc đầu. Không gian phút chốc chùng xuống, Vương Thiên từ đâu đi vào:
Tuyết Kỳ
Lục Tuyết Kỳ hơi nghiêng đầu, cô chỉ nhìn anh im lặng. Trương Kiến Quân thấy mình như người thừa, lại sực nhớ đến tiểu nha đầu Vương Quân nên đành cáo lui:
Em có việc bận nên đi trước. Tạm biệt hai người.
Bóng Trương Kiến Quân khuất mất, cánh cửa phòng cũng đóng lại. Vương Thiên ngồi lên giường nhìn cô đầy yêu thương:
Còn thấy mệt không?
Chuyện tối qua...
Nhìn cô đang ngập ngừng, anh mỉm cười xoa đầu cô:
Mọi chuyện qua rồi, em khỏi bận tâm làm gì.
Vương Thiên, Kỷ Lam, cô ấy đâu rồi?
Vương Thiên nheo mắt đáp:
Về Mĩ rồi.
Lục Tuyết Kỳ cúi gầm mặt xuống, đôi mắt bỗng dưng thấy cay cay. Tuy mọi việc đã sáng tỏ nhưng... tờ giấy li hôn cô đã ký...
Sao vậy?
Im lặng, là cô im lặng...
Tờ giấy li hôn anh chưa ký, tức là em vẫn là vợ anh. Hiểu chưa đồ ngốc!?
Lục Tuyết Kỳ, anh yêu em...
Cô cười, một nụ cười mãn nguyện... Hạnh phúc cuối cùng đã cập bến... nhưng Lục Tuyết Kỳ đâu biết rằng, anh và cô vẫn là hai thế giới tách biệt...
_____
Chị dâu
Lục Tuyết Kỳ quay đầu nhìn, cô cười híp mắt:
Tiểu Quân
Vương Quân nhí nhảnh chạy lại sofa, mặc kệ vẻ mặt của anh nó ra sao, nó hôn chụt vào má cô rồi cười rõ tươi:
Em nhớ chị quá à!
Sao em lại về đây?
Ôi cái giọng lạnh lùng này... đặc trưng là của anh nó thôi. hic
Em thi xong rồi!
Vương Thiên chỉ ừ một tiếng rồi lên phòng. Thấy Trương Kiến Quân đứng nãy giờ cô thắc mắc:
Kiến Quân, em đến đây tìm chị hả?
Trương Kiến Quân lắc đầu, bất giác nhìn cô nhóc Vương Quân lại đỏ mặt lên vì nhớ lại vụ hôm trước. Hắn lắp bắp:
Thôi em về đây
Trương Kiến Quân định bước đi thì Vương Quân kéo lại:
Anh ở lại ăn tối đi.
Tôi bận việc rồi.
Vương Quân xịu mặt xuống, Trương Kiến Quân bẹo vào cái mặt phúng phính đang dỗi của nó mà nói:
Mai tôi đến dẫn cô đi chơi.
Vương Quân hai mắt sáng rực lên, cười rõ tươi khiến tim ai lỗi nhịp.
Ừ, mai tôi đợi anh.
Trương Kiến Quân ra về để lại vẻ mặt cực ngố của Lục Tuyết Kỳ. Cô khều nó hỏi:
Em quen Kiến Quân?
Dạ
Vương Quân đưa mắt nhìn cô, nó nhận ra nó sắp bị tra khảo nên đành rút trước.
Thôi em về phòng đây chị.
Lục Tuyết Kỳ chưa nói gì thì Vương Quân đã chạy biến đi, cô nhìn theo bóng dáng của nó mà phì cười.
Chắc chắn hai đứa có tình ý rồi...
_____
Tuyết Kỳ
Hử?
Lục Tuyết Kỳ vừa sấy tóc vừa nhìn hình phản chiếu ở gương. Ôi thật là sexy quá đi!!! (-_-)
Nhìn thân hình rắn chắc của Vương Thiên cô không khỏi đỏ mặt. Tuy đã kết hôn gần một năm nhưng cả hai đều giữ khoảng cách.
Vương Thiên, anh mau mặc đồ vào đi.
Vợ ơi
Trời ơi, nghe mà sao nổi da gà lên vậy nè!?
Lục Tuyết Kỳ dùng ánh mắt đề phòng nhìn đại Boss, cô sựng mặt:
Anh...
Chưa kịp nói hết câu đại Boss đã bế thốc cô vợ cảnh sát lên giường, đôi môi quyến rũ từ từ chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô... và hơn thế nữa...
(Tác giả để cho các bạn tự tưởng tượng nhé :v)
Đêm ấy, trong căn phòng ngập màu hồng hạnh phúc có hai con người quấn quít lấy nhau. Sau những hiểu lầm từ quá khứ, nhưng liệu điều ấy có là vĩnh viễn...