Đường Ôn Mạn bước vào bàn ăn lấy ba lô nhỏ của mình rồi nói muốn đi dạo. Uông Gia Đinh liền ngừng ăn rồi vội vội vàng vàng chạy theo.
Đường Ôn Mạn đi bộ bên lề đường, ngắm nhìn phố xá tấp nập. Uông Gia Đinh vừa chạy theo vừa mặc áo khoác nhầm cả ống tay.
“ Mạn Mạn! Chờ mình với!”
Cô không ngoảnh lại nhưng chân bắt đầu đi chậm lại chờ Uông Gia Đinh. Anh đi cạnh cô, kéo cô đi vào trong lề để bản thân đi ngoài.
“ Đi theo mình làm gì? Cậu vẫn đang ăn mà đúng không?”
Uông Gia Đinh đánh trống lảng:“ No rồi! Ra đây cho thoáng! Không khí trong đó ồn ào, không thoải mái lắm…”
Đường Ôn Mạn mỉm cười, cố biết anh đang nói dối nhưng cũng không vạch trần. No gì chứ, cô mới đi toilet không lâu mà. Uông Gia Đinh thấy cô không nói gì thì tìm chủ đề.
“ Cậu thấy quang cảnh ở đây sao?”
“ Cũng tấp nập!”
…
“ Biển quảng cáo kia lạ ha!”
“ Cũng nhiều màu sắc!”
…
“ Ờm…cậu có chuyện buồn đúng không?”
Rốt cuộc Uông Gia Đinh cũng vào chủ đề anh muốn nói. Đường Ôn Mạn nhìn xa xăm, trả lời không liên quan gì.
“ Cậu biết chỗ nào để đi chơi không! “
Uông Gia Đinh gật đầu
“ Gần đây có bãi biển, đi xe ô tô điện tầm nửa tiếng là tới. Nhưng mà…tối rồi ra đó gió lạnh lằm.”
“ Đúng ý mình! Đang cần làm buốt cơ thể!” Muốn đông cứng sự đau đớn trong cơ thể mới đúng.
Hai người bắt chiếc ô tô điện sáu chỗ nhưng có hai người ngồi thôi, đi thẳng ra biển. Cô thích cảm giác khi đi xe có gió thổi mạnh vào mặt như vậy. Trước đi ngồi ô tô mỗi khi cô không vui, lòng nặng nề thường mở cửa sổ ra đón gió lạnh. Gió táp vào mặt cô sẽ cảm tưởng nó đang an ủi, vỗ về tâm hồn cô. Lạ thật đấy!
Tới nơi họ leo qua mấy đường đá mới tới bờ biển rộng mênh mông. Đúng là ra đây lạnh thật! Cô kéo khăn lên mũi, kéo khóa áo lông rồi nhét tay vào túi áo.
“ Cậu mặc áo mình không?”
Uông Gia Đinh thấy cô lạnh, vội hỏi kèm động tác cởi áo.
Đường Ôn Mạn lắc đầu:“ Không cần! Đừng cởi áo, ở đây lạnh thế, cậu sẽ bị ốm!”
Thấy cô nói như thế, Uông Gia Đinh đỏ tai cười một cách hạnh phúc. Cô lấy một que củi to bằng cái bắp chân kê dưới đất rồi ngồi xuống. Thấy Uông Gia Đinh cũng định ngồi thì cô nhanh nói:“ Nãy ăn có chút xíu! Bây giờ mình hơi đói rồi!”
“ Thế mình đi mua chút gì cho cậu ăn” Anh cười cười trèo qua mỏm đá đến mặt đường có chợ đêm tấp nập đồ ăn nghi ngút khói.
Đường Ôn Mạn nói với anh thế cũng một phần vì cô muốn ở một mình. Nhìn thấy biển cô lại nhớ về kỉ niệm năm xưa. Cứ hè cô lại đi biển với hắn. Một lần năm 12 tuổi cô đòi đi biển vào buổi tối để ngắm cảnh nhưng đến nơi lại nghịch ngợm với quả bóng bay con hổ làm nó bay lên trời rồi chạy theo. Cô làm ướt váy nên hắn cởi áo khoác chùm cho cô.
Thượng Âu Dật mặc phong phanh có cái áo mỏng nên đã bị ho mấy ngày liền. Có phải là cô thích hắn rồi không, tại sao lại không chờ cô.
Bây giờ cô 19 tuổi rồi cơ mà…tại sao hắn…lại không yêu cô được chứ. Đầu liên tục hiện ra gương mặt cười dịu dàng với câu nói ’ Em còn nhỏ, anh không yêu em được đâu’.
Cô bịt tai lại, mắt đỏ hoe, nước mắt lonh lanh đảo trong hốc mắt trực trào. Cô không cần hắn. Cô là ai chứ? Đường Ôn Mạn đây không cần hắn cũng có thể sống tốt. Hắn yêu người khác, cô cũng sẽ tìm người khác cho hắn biết mặt.
Uông Gia Đinh từ sao vỗ vai cô. Đường Ôn Mạn chớp mắt một cái, nước đã trào ra. Quay lại nhìn Uông Gia Đinh. Anh thở hồng hộc, mặt đỏ lên vì chạy nhanh, sợ cô phải chịu đói. Hai tay cầm hai túi đồ ăn đang bốc hơi.
Thấy cô rơi nước mắt anh còn tưởng mình làm sai gì. Giật mình thon thót, cuống quýt lên đặt túi đồ ăn xuống đất. Cảm thấy tay chân dư thừa. Không biết phải làm sao, tay thì vỗ vỗ lên đầu Đường Ôn Mạn, miệng khe khẽ dỗ dành:“ Mạn Mạn! Không biết cậu làm sao nhưng mà đều là lỗi của mình.Mình xin lỗi cậu, cậu đừng khóc nhé.”
Cô mắt long lanh nhìn Uông Gia Đinh đang luống cuống thì nở nụ cười. Lắc đầu bảo anh thích vơ hết vào mình quá nhỉ.
“ Cậu cười rồi nhé!”
Anh đưa cho cô bánh bột nhân thịt nướng nóng mình vừa mua. Đường Ôn Mạn ăn rồi tấm tắc khen. Cô thích được ăn đồ ngon. Lấp đầy bụng là nhẹ lòng ngay!
“ Uông Gia Đinh!”
“ Ơi! “
“ Cảm ơn cậu! Cậu là người bạn tốt, mình trân trọng điều đó!”
Uông Gia Đinh gật gù cười ngại ngùng. Bạn cũng được. Gần cô thêm một chút thì đều được cả.