Trong căn dinh thự Thống đốc rộng lớn không một bóng người, bước vào trong cô chỉ thấy toàn là sự tráng lệ. Một người phụ nữ mặc bộ váy ngủ len ngồi uống cà phê trên sô pha.
Hoắc Cửu Lăng:“ Em yêu, chăm sóc cho cô ấy nhé!”
Nói xong anh thở một hơi rồi vừa cởi áo khoác vừa đi lên trên phòng. Đường Ôn Mạn bối rối, sao lại vứt cô ở đây? Cô gái này hẳn là vợ của anh ta. Đường Ôn Mạn tiến đến cúi đầu nhẹ nói chào cô gái.
Tống An Ly cười cười hỏi cô:“ Uống chút gì ấm không?”
Đường Ôn Mạn:“ Cho em ly sữa được không?”
Tống An Ly gật gù đi đến lấy sữa cho cô. Đường Ôn Mạn xa lạ với nơi này, nhìn theo bóng lưng cô gái kia. Đúng là rất xinh đẹp, cô không để tâm nữa mà mở điện thoại ra nhắn tin cho Thượng Âu Dật.
“ Em ổn rồi! Người quen của anh đã giúp em.”
Thượng Âu Dật trả lời ngay lập tức:“ Anh biết. Mai anh sẽ đến đó với em. Yên tâm nhé!”
Đọc dòng tin nhắn mà cô không khỏi thấy ấm lòng, môi bất giác nhếch lên cao. Tống An Ly đặt sữa lên bàn, ngồi xuống cạnh Đường Ôn Mạn rồi vỗ nhẹ lên tay cô.
“ Em dùng đi! Em là bạn gái của anh Thượng?”
Đường Ôn Mạn uống một ngụm rồi vội vã lắc đầu:“ Không phải ạ! Em và anh ấy…em là con gái nuôi của ba mẹ anh ấy!”
Tống An Ly cười trừ:“ Được rồi, em không cần căng thẳng đâu!”
“ Bây giờ trời còn chưa sáng hẳn! Làm phiền chị quá!”
Đường Ôn Mạn thành khẩn nhìn Tống An Ly. Cô ấy thấy Đường Ôn Mạn đáng yêu như vậy liền phẩy tay:“ Không sao! Đừng khách sao.”
Nói chuyện một hồi Tống An Ly đưa Đường Ôn Mạn lên phòng dành cho khách. Cô liên tục nhấn mạnh Đường Ôn Mạn đừng lo gì cả, cần gì phải nói với cô. Thấy Tống An Ly nhiệt tình quá Đường Ôn Mạn cũng ngại ngùng lắm.
…
Tống An Ly chậm rãi đi về phòng, cô kéo chăn nằm vào cạnh ông chồng đang say giấc. Cô đã khó ngủ còn bị chồng làm thức giấc lúc nửa đêm để thức đến tận bây giờ. Cô không cam tâm mà lay người đàn ông bên cạnh dậy hỏi chuyện.
“ Anh yêu! Dậy đi!!”
Hoắc Cửu Lăng quay sang quàng tay ôm lấy thân thể Tống An Ly kéo vào người mình rồi mơ màng nói:“ Ngủ đi! Anh mệt quá!”
Tống An Ly vỗ vỗ vào cánh tay anh:“ Anh còn chưa nói rõ với em cô gái trẻ đẹp kia là gì của anh Thượng mà!”
“ Chính anh còn không rõ! Nhưng đoán là người quan trọng của anh ấy! Chưa bao giờ anh thấy anh Thượng mất kiên nhẫn đến thế!”
Lúc đưa Đường Ôn Mạn đến dinh thự Thống đốc, Hoắc Cửu Lăng liền lên phòng gọi báo tin cho Thượng Âu Dật.
Hoắc Cửu Lăng:“ Anh Thượng, cô ấy an toàn. Đang ở cùng với vợ em!”
Thượng Âu Dật ngồi trên ghế sát gỗ cửa kính trong suốt tay cầm điếu thuốc, giọng nói mang theo sự thả lỏng:“ Cảm ơn chú. Coi như anh nợ chú lần này nhé!”
Hoắc Cửu Lăng:“ Nợ nần gì chứ! Em mang ơn anh nhiều như vậy! Mà anh, em đang điều tra rồi, bọn chúng khai là có người thuê chúng! Cố tình nhắm vào cô gái của anh!”
Lông mày Thượng Âu Dật lại cau lại, đầu suy ngẫm theo từng lời nói của Hoắc Cửu Lăng. Hai người nói chuyện thêm chút rồi tắt máy.
Thượng Âu Dật nhanh chóng cho trợ lý đi điều tra Tả Dư. Phải chăng hắn đang nghi ngờ cô ta rồi. Nhưng lúc đầu hắn cũng phân vân, Tả Dư hắn biết không phải người xấu xa như thế. Nhưng có điều con người cũng có thể thay đổi nên hắn cứ điều tra thử xem sao. Nếu thật sự là Tả Dư làm, hắn sẽ chẳng nể nang cô như trước.
Lời nhắn tác giả
Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhaa! Cảm ơn mn đã iu thương Vãn cx như là iu thương cp Âu Mạn.