Sáng hôm sau hai người tới sân bay lên máy bay bay sang Châu Âu. Tối hôm qua cô háo hức không ngủ được nên giờ ngủ thẳng cẳng chẳng biết gì nữa.
Hắn đắp chăn kín tới cổ cô giữ lấy cái đầu gục lên gục xuống dựa vào mình rồi lấy laptop ra làm việc.
Hàng ghế thương gia bên cạnh cũng có một người đàn ông đang cặm cụi laptop y chang anh, dáng vẻ quý tộc ấy sao có chút quen thuộc. Thượng Âu Dật chỉ vô tình liếc qua mà sao cứ nhìn mãi. Rõ ràng hắn thấy rất quen nhưng không biết anh ta giống ai.
Người đàn ông đeo kính đen ấy quay sang nhìn hắn như phát hiện có người nhìn lén mình. Tự dưng Đường Ôn Mạn cựa người một cái làm rơi cái chăn nên hắn cũng vội quay sang chỉnh cho cô.
....
Ngủ được một thời gian, cô buồn tha cho bả vai trái của hắn và đi tìm nhà vệ sinh. Cô còn ngái ngủ nên mắt nhắm mắt mở lờ đờ đi qua các khoang ghế. Không để ý cô va phải một người đàn ông cao lớn. Có vẻ làm rơi gì đó của anh ta.
Cô nhặt cái gì đó giống như mặt dây chuyền lên rồi lễ phép đưa lại:“ Xin lỗi ạ!”
Người đàn ông sững người khi nhìn thấy cô vài giây sau đó lấy mặt dây chuyền rồi rời đi.
Đường Ôn Mạn quay đi sau đó giơ tay lên,lộ ra cái vòng tay có mặt vòng giống với cái mặt dây chuyền kia.
Vừa đi cô vừa lẩm bẩm một mình:
“ Giống nhau như vậy sao! Mình còn tưởng cái này một mình mình có chứ!”
.....
Sau khi đáp máy bay cũng là đêm muộn. Hai người di chuyển tới khách sạn Royal.
Thời tiết ở đây là mùa đông có cả tuyết nữa. Hắn kéo kín cái khăn quàng cổ cho cô lúc vừa xuống khỏi xe hơi của khách sạn. Đường Ôn Mạn và Thượng Âu Dật cùng lúc mở cửa hai căn phòng cạnh nhau sau đó hài lòng mà bước vào. Cô để đại vali hành lí gọn sang một chỗ rồi tháo giày, áo khoác, khăn quàng nhảy ngay lên giường nằm.
Sự ấm áp bao trùm lấy cơ thể Đường Ôn Mạn khiến cô khoan khoái vô cùng chỉ muốn đi ngủ một giấc thật ngon.Nhưng cô vẫn bật dậy đi tắm rửa thay đồ ngủ sau đó mới nằm lên giường tiếp.
Đang định ngủ thì điện thoại vang lên nhạc chuông cô cài riêng cho hắn. Đường Ôn Mạn nghe điện thoại:“ Alo! Có chuyện gì vậy anh! Nói nhanh đi em còn đi ngủ á!”
Thượng Âu Dật đầu dây bên kia ngao ngán:“ Em là người hay là heo vậy, ngủ nhiều vậy sao vẫn muốn ngủ! Em mau thay đồ xuống dưới đi ăn đêm. Có nhà hàng ngay gần khách sạn vẫn mở đó.”
Đường Ôn Mạn xì một tiếng rõ dài rồi cũng thấy hơi bụng hơi đói thì phải. Đành bỏ lại giấc ngủ ấm áp trên giường mà thay đồ ấm để đi ăn khuya.
....
Hai người ra tới cửa khách sạn cô đã chạy tới nghịch tuyết.
“ Oa! Vừa nãy đâu có nhiều tuyết như vậy! Bây giờ nó đã dày như vậy rồi! Oa thích quá Thượng Âu Dật lại đây chơi đi!”
Cô chạy nhảy lung tung cười vui vẻ cào tuyết để ném. Nụ cười non nớt ấy đã lọt trọn vào đôi mặt hắn, trái tim hắn. Thượng Âu Dật nhìn cô vui đùa mà khóe miệng nâng lên. Đường Ôn Mạn vừa đụng vào cái gì sần sần trong tuyết cô sợ hãi la toáng lên rồi chạy lại nhảy lên người hắn. Hoảng hốt chỉ về hướng đó miệng không ngừng:“ Anh! Hướng đó có con gì ghê lắm! Sần sần á! Em đụng vào rồi nhỡ nó có độc!aaaa!”
Tay cô quàng cổ hắn vẫn không nới lỏng ra.
Thượng Âu Dật nhìn dáng vẻ xù lông ngốc nghếch của cô thì buồn cười vỗ vỗ vào má cô.
“ Em đúng là giỏi suy diễn! Đầy cây thông bên đường kia kìa! Chắc là quả thông rụng! Đúng là ngốc hết chỗ nói!”
Bị hắn cười cợt, cô đâm xấu hổ, nhảy xuống khỏi người hắn chạy đi. Vừa chạy vừa nói vọng lại:“ Thượng Âu Dật ngốc nghếch! Anh mới ngốc em thông minh! Haha!”