Thấy cô gái trước mặt có lẽ quen biết với chàng trai này nên cô nói với cô ấy một tràng Tiếng Anh đại khái muốn thoái thác trách nhiệm.
“ Hai người quen nhau à? Cô đưa anh ấy vào trong nhé! Tôi có việc!”
Hoắc Cửu Dạ nhíu mày, bị Đường Ôn Mạn kéo qua cho Hoắc Cửu Ái.
Hoắc Cửu Ái xua xua tay, cười cười:“ À bây giờ thì tôi không quen anh ấy nữa rồi! Tạm biệt! “
Nói xong cô trượt đi luôn khiến Đường Ôn Mạn mặt đơ ra đầu toàn dấu chấm hỏi. Người bên cạnh miệng giật giật, mặt tối sầm nhìn theo cô gái kia. Đường Ôn Mạn cúi đầu, kéo anh đi vào trong khu nghỉ chân gần nhất. Suốt quãng đường cô im lặng, sợ không dám thốt ra câu nào. Người bên cạnh này ít nói thật, nhưng cô cảm thấy có chút sợ hãi với anh.
Ngồi trên băng ghế, Đường Ôn Mạn không nói gì chỉ đến nói chuyện gì đó với người quản khu. Người quản khu lấy dụng cụ y tế gì đó đến kiểm tra chân cho Hoắc Cửu Dạ. Chân anh bị thành ván đập mạnh nên vị sưng đỏ, sượt qua rách cả tất làm chảy máu chút ít.
Đường Ôn Mạn không nghĩ là nó lại nặng vậy. Tưởng va chạm thế chỉ bị đau thôi ai mà ngờ.Đường Ôn Mạn ngồi xuống bên cạnh chàng trai. Cô nhìn Hoắc Cửu Dạ, mặt anh không chút biến sắc, lơ đãng nhìn xa.
“ Xin lỗi!”
Cô hắng giọng. Anh chẳng buồn quay đầu ậm ừ.
“ Cô là người mới chơi?”
Đường Ôn Mạn gật đầu:“ Đúng là thế! Tôi không nên chơi ở khu vực ấy!”
“ Nên chơi ở nói người mới bắt đầu thì an toàn hơn!”
Hoắc Cửu Dạ lần này quay sang:“ Cô là người nước nào?”
Đường Ôn Mạn:“ Nước T!”
“ Ồ vậy là nước láng giềng à!”
Đường Ôn Mạn:“ Anh tên gì?”
“ Hoắc Cửu Dạ!”
“ Tôi tên Đường Ôn Mạn!”
Vừa nói xong cô liền thấy bóng dáng của cô gái vừa rồi trượt đến, dừng trước chạm nghỉ chân. Cô ấy kéo kính lên, nháy mắt với Đường Ôn Mạn.
“ Hi!”
Hoắc Cửu Ái đi đến chỗ hai người, cười cười:“ Chào cô! Cô có việc thì đi đi! Không cần lo bồi thường gì cả! Nếu muốn bồi thường cho anh tôi thì lấy thân báo đáp nhé!”
Đường Ôn Mạn sượng mặt, im lặng rồi cười trừ ôm ván chạy một mạch đi. Trong đầu đang vô cùng hoảng hốt.
Hoắc Cửu Dạ nhếch miệng:“ Em dọa cô ấy sợ rồi!”
Hoắc Cửu Ái đến gọi một ly cà phê nóng:
“ Là anh dọa! Em nói đùa cô ấy thôi!”
“ Anh đã 25 rồi! Chúng em đều lập gia đình rồi!”
Hoắc Cửu Dạ lấy airport ra đeo vào tai tỏ ra không nghe thấy, kèm thêm một câu:“ Lần sau bám theo chồng em tới công ty đi, đừng bám theo anh!”
…
Đường Ôn Mạn nhanh chóng trả ván trượt rồi đi về khách sạn. Cô chẳng biết mình nên làm gì ở nơi đây, đi tham quan chẳng hạn. Vậy là tối đó cô tìm một nhà hàng nổi tiếng nào đó đến ăn thử.
Cô vui vẻ gọi điện cho Chu Đào Đào khoe khoang rằng bản thân đã tự biết đi chơi một mình rồi. Chu Đào Đào bĩu môi nói cô bỏ mấy người bạn ở đây, Uông Gia Đinh cũng đi mất làm cho bọn họ không còn học bá giúp đỡ.
Chu Đào Đào:“ Cậu đang làm gì? Cậu đi du lịch vậy có nói với ai không đấy?”
Lúc này Đường Ôn Mạn mới nhớ ra, mình còn chưa báo cho ai cả. Cô chỉ mới viết tờ giấy ghi chú con gấu rồi dán lên tủ lạnh cho ông bà Thượng thôi.
“ Chết mình còn chưa báo cho Uông Gia Đinh với mấy người bạn làm ở tiệm bánh ngọt!”
Đường Ôn Mạn luống cuống định tắt máy thì Chu Đào Đào cố hỏi dồn:“ À cậu với Uông Gia Đinh yêu nhau rồi hả!!! Mình thấy cậu ta đăng bóng lưng cậu ôm bó hoa với tiệm bánh của cậu với dòng chữ là ’ My lover’!!”
Đường Ôn Mạn dừng lại chút:“ Ờ! Mới đây thôi!”
Chu Đào Đào càng thảng thốt hơn:“ Con nhỏ này cậu định trêu đùa cậu ta hả!!!”
“ Chu Đào Đào cậu có thể đừng hét lên không!! Mình chỉ là thấy cậu ấy chân thành, muốn thử xem có hợp không?”
Chu Đào Đào tặc lưỡi:“ Đi ăn cơm đi! Mong cậu không làm cho người ta đau lòng.”
“ Biết rồi! Biết rồi!”
Đường Ôn Mạn cất điện thoại, nhét tay vào túi áo, người run lên rồi bước đi trên nền tuyết trắng lạnh lẽo. Đèn đường làm bóng cô in trên tuyết. Cái bóng nhỏ nhắn toát lên sự đơn điệu.