Sau khi về tới nơi trường quy định thì thầy cô nháo nhác sơ cứu băng bó cho hai cô nhóc. Thượng Âu Dật cùng Liên Ngạn tới nói chuyện với thầy hiệu trưởng về việc này.
Thấy gương mặt rất chi là căng của hai con người phía trước, hiệu trưởng toát cả mồ hôi lạnh. Ông thấm mồ hôi rồi bắt đầu giải trình.
“ Thật xin lỗi gia đình Đường Ôn Mạn và Liên Thiên Kiều rất nhiều! Lá cờ ở trên cây là chúng tôi muốn thử thách phụ huynh chứ không nghĩ các em ấy lại liều lĩnh trèo lên cây cao như vậy.”
Thượng Âu Dật:“ Nhà trường nên xem xét lại những hoạt động như này có gây rủi ro hay không. Lần này tôi không tính toán cũng một phần vì cô nhóc nhà tôi tự ý trèo lên!”
Liên Ngạn:“ Tôi cũng muốn góp ý với trường nên để ý hơn tới học sinh!”
.....
Sau khi nói chuyện với hiệu trưởng xong cả bốn người lên xe riêng của trường chuẩn bị để về trước, còn lại sau khi đốt lửa trại và thưởng thức tiệc nướng buổi tối xong mọi người sẽ về sau.
Ngồi trên xe Đường Ôn Mạn dành ngồi với Liên Thiên Kiều để tránh ánh mắt như dao găm đang nhìn mình của hắn. Bình thường hắn chiều chuộng, dịu dàng với cô là thế chứ đụng chuyện khiến cô gặp chuyện không may là hắn sẽ nghiêm khắc và có lúc còn giận dỗi cô.
Đường Ôn Mạn:“ Liên Thiên Kiều! Tôi xin đa tạ cậu ngày hôm nay đã cố hết sức cứu tôi mà không bỏ tôi lại!”
Liên Thiên Kiều:“ Cậu cũng lo cho tôi còn gì! Vậy giờ chúng ta huề nha! Làm bạn nha!”
Đường Ôn Mạn đưa tay ra đập tay với Liên Thiên Kiều rồi cười hì hì giơ ngón cái lên.
Xe Limousine của trường đã đỗ trước Thượng gia. Đường Ôn Mạn lưu luyến vẫy tay tạm biệt Liên Thiên Kiều rồi leo lên lưng Thượng Âu Dật để vào nhà.
Trên đường từ cổng tới nhà chính cô không dám nói gì sợ chọc giận hắn. Thượng Âu Dật đã lên tiếng trước:“ Em gây họa như vậy em nói xem ba mẹ Thượng của em có băm anh ra không?”
Thấy cách nói năng cà lơ phất phơ không nghiêm túc của hắn cô biết là hắn không giận mình rồi.
“ Ờm...chắc không đâu! Từ đầu cũng là em gây họa mà!”
Cô thở dài ỉu xìu gục lên vai hắn.
Thượng Âu Dật:“ Chắc sau này anh phải sửa tính cố chấp của em quá!”
Đường Ôn Mạn:“ Đâu có! Đấy là em muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi mà!”
Thấy cô xù lông như vậy hắn cũng nói:
“ Em đi học chắc! Không nghĩ nó là trò chơi thôi à!”
Thấy hắn nói vậy cô chỉ biết thở dài ngao ngán thôi.
Vào tới nhà chính, ông bà Thượng đang ăn cơm thì thấy người làm báo có hai người về thì hấp tấp chạy ra.
Thấy bộ dạng của cả hai thì ông bà Thượng sốc lắm, ông Thượng đỡ Đường Ôn Mạn vào trong sô pha còn bà Thượng không nói không rằng đánh túi bụi vào người Thượng Âu Dật. Vừa đánh bà vừa mắng hắn.
Thượng Âu Dật:“ A! Sao mẹ đánh con!!!”
Bà Thượng:“ Mày làm gì để Mạn Mạn ra nông nỗi này!”
Ông Thượng nói vọng ra:“ Lôi thằng con quý tử của bà vào đây cho tôi xử nó!”
Đường Ôn Mạn ngồi xuống ghế nhưng cũng không quên ngoái ra nói đỡ cho hắn:“ Mẹ à! Không phải tại anh Dật! Mẹ! Là con tự gây họa thôi!”
Bà Thượng xách tay Thượng Âu Dật vào trong sô pha.
Ông Thượng nghiêm giọng:“ Con không phải nói cho nó! Nó đi cùng con mà để con xây xước mình mẩy te tua, băng bó như này là không được rồi!”
Đường Ôn Mạn:“ Mẹ! Mẹ dừng tay đã!”
Nghe cô nói bà Thượng mới bỏ tay của Thượng Âu Dật ra. Hắn thở dài ngồi phịch xuống cái ghế sô pha nhỏ. Còn bà Thượng chạy lại ngồi cạnh cô hỏi han đủ kiểu.
Cô cười gượng và cảm thấy hắn đúng là nhà tiên tri. Giải trình xong cho ông bà Thượng, họ mới tha cho hai người lên tắm rửa để xuống ăn cơm tối.