Sau khi hai người kia rời đi rồi, bà Thượng buồn phiền đứng dậy lên phòng. Ông Thượng cũng thở dài nhìn hai con:“ Thôi, Mạn Mạn vừa đi học về mệt rồi, lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi rồi xuống ăn cơm nhé. Âu Dật cũng lên nghỉ đi, con cũng mới đi làm về mà!”
…
Đường Ôn Mạn trở lại phòng, cô vứt cặp trên bàn rồi lấy đồ đi tắm. Trong khi chờ nước nóng đầy bồn, cô lăn trên giường với mớ bòng bong chuyện xảy ra. Đường Ôn Mạn nhắm mắt lại ai ngờ vào giấc ngủ luôn.
…
Trong mơ đột nhiên cô thấy bản thân đứng trên đám mây màu hồng, xung quanh cũng là những đám mây nhưng nó lại là màu xanh dương. Đang ngó nghiêng thì bất chợt cô thấy từ xa hai người nào đó đứng trên đám mây hồng giống mình từ từ trôi gần đến chỗ cô.
Cô sững sờ khi thấy cặp vợ chồng đó là bố mẹ ruột của cô. Cô lao nhanh thật nhanh đến nhưng họ lại càng cách cô ra. Khi cô đứng lại, họ cũng đứng lại. Phải chăng là khoảng cách ấy không thể phá bỏ. Có bức tường vô hình găn cản Mạn Mạn chạy tới ba mẹ.
Người mẹ thân yêu kia của cô với gương mặt hiền từ nở nụ cười dịu dàng ấm áp:“ Con gái! Đừng cố đuổi tới đây. Ba mẹ sẽ luôn dõi theo con!”
Cô mím môi, nước mắt lã chã:“ Ba mẹ! Con…nhớ hai người!’’
Người ba cô trên người phát ra ánh sáng ấm áp, ông mỉm cười:“ Bà nội và chú cần con lắm! Khi xưa ba cãi lời ông bà nội, con hãy thay ba báo hiếu với bà.”
“ Con gái ngoan của ta, ba mẹ sẽ luôn dõi theo che chở con!”
Dứt câu họ từ từ bay lên rồi tan biến trong bầu trời xanh kia.
Đường Ôn Mạn bật dậy. Cô như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mặt mày vẫn còn tèm nhèm nước mắt. Vơ vội cái điện thoại thì mới nhận ra mình vừa ngủ quên nửa tiếng đồng hồ. Chạy ra soi cái gương để bàn thì cô thấy bản thân mắt mũi đỏ hoe, gương mặt đầy nước mắt. Sờ sờ lên mặt cô nghĩ ngợi, cảm thấy giấc mơ vừa rồi quá đỗi chân thực, cảm giác mềm mại như bông của đám mây màu hồng cô vẫn còn nhớ lắm.
Lắc đầu mấy cái, Mạn Mạn vào nhà tắm búi tóc lên ngâm mình trong bồn tắm ấm áp. Cô nhấc điện thoại gọi cho Liên Thiên Kiều.
Liên Thiên Kiều nhận được điện thoại thì giở giọng khinh khỉnh:“ Ái chà! Bạn nhỏ Mạn Mạn vừa đi học về đã nhớ bổn cung rồi sao!”
Mạn Mạn ngao ngán:“ Nhớ cái đầu cậu. Mình nói này Kiều Kiều, mình vừa mơ thấy ba mẹ mình đấy!”
Liên Thiên Kiều gật gù:“ Ừ thì có sao! Gặp nhiều thì mơ thấy là đúng rồi!”
Cô lại nói:“ Không phải! Là ba mẹ ruột mình, trước giờ mình còn chưa bao giờ mơ thấy họ nữa!”
Liên Thiên Kiều ậm ừ:“ Vậy họ có nói gì với cậu à;”
Đường Ôn Mạn thở dài: “ Ừm. Ba nói muốn mình thay ba chăm soc cho bà nội và chú. Bà nội ruột và chú ruột mình mới tìm lại được mình rồi!”
Liên Thiên Kiều bỏ gói bánh đang ăn xuống, phủi tay ngồi thẳng dậy:“ Sao cơ! Bà nội ruột và chú á!”
Đường Ôn Mạn ậm ừ. Cô nơi với Liên sẽ nghe ngóng từ Thượng Âu Dật về họ sau đó kể lại cho Liên Thiên Kiều nghe.
Bước ra khỏi nhà tắm cô chẳng muốn xuống ăn cơm chút nào, nghĩ đến cảnh xuống đó thấy tâm trạng của ba mẹ Thượng không tốt cô thật sự không vui.
Thượng Âu Dật thấy hồi lâu cô không xuống ăn cơm thì lên phòng gọi.
“ Mạn Mạn em không định ăn cơm tối à!”
Cô trên tay cầm quyển tiểu thuyết, mặt hướng về phía cửa ra vào, nói vọng ra:“ Em không ăn! Đang giảm cân! Dạo này em béo lên rồi!”
Thượng Âu Dật cứ thế mà trực tiếp mở cửa ra, đứng dựa cửa hai tay đút túi quần.
“ Em béo lên? Em lại dở chứng cái gì vậy?’’