Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì mình cũng sẽ không bỏ qua cho Tịch Song. Mình sẽ khiến tất cả những kẻ làm tổn thương bố phải trả giá đắt.
Đường Ngũ Tuấn vừa nghĩ vừa cố chọc cho Đường Tinh Khanh cười. Thân là phụ huynh mà để đứa bé con phải suy nghĩ nhiều thế này, đúng là vô trách nhiệm. Một đứa bé không được thoải mái vui đùa cũng thật đáng thương.
Đường Ngũ Tuấn nghĩ chắc kiếp này số mình là phải lo lắng nhiều rồi, cậu bé len lén thở dài.
Mấy ngày sau, Đường Tinh Khanh phát hiện Đường Ngũ Tuấn không bình thường cho lắm. Không phải cậu không chịu nổi chạy tới chỗ cô than thở, mà ban đêm khi ngủ cứ ôm cô thật chặt rồi gọi bố ơi bố ơi mãi.
Hôm đầu tiên cũng bình thường, Đường Tinh Khanh còn tưởng thằng bé nhớ bố. Nhưng hai ba ngày liên tục đều vậy, Đường Tinh Khanh không nhịn được mới hỏi Đường Ngũ Tuấn xem có phải Đông Phùng Lưu xảy ra chuyện gì rồi k hông?
Bị mẹ gặng hỏi, Đường Ngũ Tuấn đành kể ra hết, Đường Tinh Khanh chưa kịp kinh ngạc vì năng lực của cậu con trai ngoan ngoãn nhà mình thì đã phải lo lắng cho Đông Phùng Lưu.
Cô cũng thấy đau đầu vì mối ân oán giữa Đông Phùng Lưu và Tịch Song, nhưng sau đó chỉ biết lắc đầu cười khổ, Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt, Tuấn à, sau này con đừng như hai người họ đấy nhé, tội gì phải thế chứ.
Đường Ngũ Tuấn tuy gật đầu nhưng trong lòng lại thầm phản đối.
Đường Tinh Khanh tự nhủ, Nếu Đông Phùng Lưu có thể tỉnh lại, mình sẽ bỏ qua mọi thù hận trước đây, dùng mọi cách để ngăn Tịch Song và Đông Phùng Lưu thôi đấu đá vô nghĩa nữa.
Sao có thể làm được vậy chứ? Đường Ngũ Tuấn thầm nghĩ.
Đường Tinh Khanh lại tự trách mình, Suy cho cùng thì đều do mẹ cả, Tuấn à, nếu không có mẹ thì mọi chuyện cũng không phức tạp đến thế đâu con. Nếu hai mẹ con mình cùng rời khỏi đây để đến một nơi chỉ thuộc về chúng ta mà thôi, con có đồng ý theo mẹ không?
Đường Ngũ Tuấn đương nhiên là không đồng ý rồi, bé muốn gia đình đoàn tụ cơ. Nhưng cậu bé không nói thẳng như vậy mà nghiêm túc nói với Đường Tinh Khanh rằng, Mẹ ơi, chuyện gì cũng vơ vào mình như thế thì không ổn đâu... Mà trốn tránh cũng không phải cách làm đúng nữa. Mẹ phải ở lại giải quyết cho xong mọi việc mới được!
Như vậy thì mẹ và bố mới có thể về với nhau, Đường Ngũ Tuấn thầm nghĩ.
Đường Tinh Khanh dường như cũng thông suốt hơn nhờ khuôn mặt nghiêm túc của con trai, cô cảm thấy xấu hổ mình còn không bằng một đứa bé.
Một hai ngày sau, Đường Ngũ Tuấn thấy Đường Tinh Khanh mất ăn mất ngủ, tâm trạng rất kém. Cậu vừa lo cho mẹ nhưng đồng thời cũng thầm vui vẻ, xem chừng nhờ tác nhân trung gian là cậu, bố mẹ cậu sớm muộn gì cũng sẽ về với nhau.
Nhiều lúc Đường Tinh Khanh nghĩ ngợi nhiều quá không chịu nổi sẽ túm lấy Đường Ngũ Tuấn, Không có Đông Phùng Lưu, cũng không có con giúp đỡ, tập đoàn Đông Phùng giờ hẳn đang rất khó khăn, con có cách nào không? Tuấn, mẹ biết con luôn có rất nhiều ý tưởng hay mà phải không?
Đường Ngũ Tuấn không trả lời mẹ mình ngay mà còn đùa rằng, Xem ra trong lòng mẹ vẫn còn có bố nhỉ?
Đường Tinh Khanh nghe vậy, không khỏi tự mắng chính mình, dù Đông Phùng Lưu đáng ghét thế nào thì cô cũng không thể bỏ mặc anh được.
Khuôn mặt trắng nõn của Đường Tinh Khanh đỏ ửng, không nói gì.
Không còn cách nào sao? Đôi vai gầy của Đường Tinh Khanh trùng xuống vì thất vọng, cô đứng ngây người trước cửa sổ.
Đường Ngũ Tuấn nói, Tiếc là điện thoại của mẹ bị mấy chú vệ sĩ ngoài cửa lấy mất rồi, nếu có điện thoại thì con có cách để thoát ra ngoài.
Đường Tinh Khanh xoay người, nhìn con trai đang mỉm cười của mình, Có thật là chỉ cần điện thoại là được không?
Tuấn rất đắc ý mà ngẩng đầu, còn nhấn mạnh, Không có sim cũng được ạ, chỉ cần có điện thoại là đủ.
Đường Tinh Khanh thở dài, Vậy thì đơn giản.
Hai mẹ con nhìn nhau cười, lấy điện thoại không lấy sim hẳn sẽ rất dễ dàng. Căn nhà này không có mạng, không có sim thì không thể liên hệ với người khác được, hai mẹ con cô tin rằng mấy vệ sĩ kia sẽ không từ chối một yêu cầu vô hại như vậy.
Dù Đường Tinh Khanh bị giam lỏng nhưng vẫn rất có địa vị.
Cô dẫn Đường Ngũ Tuấn ra gõ cửa, nói với vệ sĩ rằng cậu bé muốn lấy điện thoại để chơi trò chơi. Ban đầu các vệ sĩ không đồng ý, nhưng hai mẹ con năn nỉ quá, còn nói rõ ràng không cần sim cũng được, vệ sĩ mới đồng ý.
Cầm điện thoại trên tay, Đường Ngũ Tuấn nở nụ cười tinh quái.
Đường Tinh Khanh hỏi, Tiếp đến thì làm gì đây Tuấn?
Đường Ngũ Tuấn nhảy lên giường, nói bâng quơ, Dùng mạng network thôi ạ, không thì chúng ta ra ngoài thế nào đây?
Đường Tinh Khanh nhíu mày, Nhưng đường dây mạng ở đây bị cắt hết rồi, cho dù nối mạng được thì chúng ta ra bằng cách nào?
Khuôn mặt tinh nghịch của Đường Ngũ Tuấn dần trở nên nghiêm túc, cậu không trả lời mẹ mình mà bấm vào một nút trên đồng hồ ở cổ tay.
Cách!
Khe đồng hồ nảy ra một thẻ chip, kích thước gần bằng với thẻ sim.
Thứ này không những nối mạng được, gọi điện thoại được, mà còn có thể đổi số điện thoại di động, đương nhiên không phải đổi thật mà chỉ là tạo số ảo thôi.
Đường Tinh Khanh nghe mà cái hiểu cái không nên cũng không hỏi gì nhiều, chỉ giật mình nhìn con trai bé bỏng của mình.
Đường Ngũ Tuấn nhét chip vào điện thoại xong, lại lôi từ túi quần ra một thứ có hình lập phương màu đen, nhìn bề ngoài như một chiếc loa bình thường.
Trong này có chứa dữ liệu giọng nói của rất nhiều người. Đường Ngũ Tuấn chớp đôi mắt đen láy, trong loa phát ra tiếng nói của Đường Tinh Khanh.
Đây là của mẹ này, còn có của bố nữa. Đường Ngũ Tuấn bấm nút, giọng nam trầm khàn của Đông Phùng Lưu vang lên.
Nhưng chúng ta phải dùng đến giọng của bố nuôi. Đường Ngũ Tuấn tiếp tục bấm, chiếc máy màu đen nhấp nháy ánh sáng đỏ, cậu bé búng tay cái tách rồi mỉm cười, So easy!
Đường Tinh Khanh giật mình nhìn con trai mình, cảnh này đáng lẽ chỉ xuất hiện trong phim hành động hay phim hoạt hình thôi, cô rất bất ngờ khi được chứng kiến tận mắt, Mẹ đặt tên con sai mất rồi.
Đường Ngũ Tuấn chu môi, Đáng lẽ phải gọi là Tuấn Kiệt cơ mẹ nhỉ? Nhưng con còn lợi hại hơn nhiều.
Con thì cũng chỉ là thằng nhóc quỷ mà thôi, Đường Tinh Khanh thầm nghĩ.