Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 241: Chương 241: Anh ấy muốn khôi phục trí nhớ sao_ (1)




Đường Tinh Khanh cũng không biết thích là gì, cô chưa từng yêu đương, cũng không biết tình yêu là như thế nào?

Cô cũng không thích Đông Phùng Lưu, đối với Đông Phùng Lưu, cô chỉ có thù hận mà thôi. Đông Phùng Lưu đã hại chết bố cô, mối hận này đã kéo dài hơn sáu năm rồi, sao có thể vì mấy ngày Đông Phùng Lưu đối xử tốt với cô mà quên đi được?

Đúng, nhất định là như vậy, cô không hề thích Đông Phùng Lưu!

Đường Tinh Khanh tự thôi miên chính mình, Đông Phùng Lưu cũng đã tắm rửa xong.

Đông Phùng Lưu trở lại giường, thấy Đường Tinh Khanh chui vào trong chăn, anh nằm bên cạnh cô, ôm cô vào ngực, thuận tay giật chăn của cô xuống, khàn giọng nói: “Sao lại che kín chăn như vậy? Không khó thở sao?”

Vừa dứt lời, Đông Phùng Lưu lập tức nhìn thấy nước mắt trên mặt Đường Tinh Khanh, anh ngây ngẩn cả người.

“Em sao vậy?”

Trong không khí tràn ngập hơi thở nam tính của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh ngửi thấy mùi vị quen thuộc, bất an và lo lắng trong lòng cũng vơi đi không ít, cô quay người nhìn Đông Phùng Lưu, khẽ lắc đầu: “Tôi không sao!”

Đường Tinh Khanh không muốn nói, Đông Phùng Lưu cũng không hỏi nhiều, anh đặt cằm lên trán cô: “Được rồi, em cũng mệt rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”

“...”

Đường Tinh Khanh nằm im lặng trong ngực Đông Phùng Lưu, trong lòng nhớ lại lời Phương Minh nói, có lẽ cô nên làm như vậy, chủ động đối xử tốt với Đông Phùng Lưu, để anh sớm lộ ra thông tin về con trai cô, như thế thì cô cũng không cần tiếp tục chịu đựng sự đau khổ này nữa.

Đường Tinh Khanh nghĩ ngợi lung tung, Đông Phùng Lưu lại nhìn chằm chằm vào gương mặt cô. Trước đó anh không chú ý, hiện giờ nhìn kĩ mới cảm thấy gương mặt này thật sự rất quen thuộc.

Rốt cuộc anh đã gặp cô ở đâu rồi?

Đông Phùng Lưu cố nhớ lại hình dáng anh đã từng nhìn thấy, anh có cảm giác rất quen thuộc với Đường Tinh Khanh, cảm giác này khiến anh không tự chủ được mà muốn tới gần để tìm hiểu cô.

Ngỡ rằng càng tới gần Đường Tinh Khanh, anh càng có thể sớm tìm ra đáp án, nhưng sự thật đã chứng minh, anh càng tới gần Đường Tinh Khanh, anh càng cảm thấy cô bí ẩn hơn, khiến anh không cách nào nhìn thấu.

Cảm giác mơ hồ kia khiến Đông Phùng Lưu không nghĩ ra được, nhưng anh chắc chắn đã gặp cô ở đâu đó...

Nhưng cho dù anh cố gắng thế nào cũng không nhớ được đã gặp cô ở đâu. Theo bản năng, anh nhớ lại chuyện mất trí nhớ sáu năm trước của mình, trong đầu anh dường như có một giọng nói nói cho anh biết, đoạn kí ức sáu năm trước rất quan trọng với anh, nhất định anh phải nhớ ra kí ức đó...

Trước đó, anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng hiện giờ cảm giác này càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức khiến anh không chịu nổi mà muốn đi tìm sự thật...

Anh đã từng tìm hiểu nhưng không thu hoạch được gì hết, người biết chuyện lại càng ít hơn, Nam Cường Thịnh lại một mực nói rằng những chuyện đó chẳng có gì quan trọng, khiến Đông Phùng Lưu cũng không nhìn ra kẽ hở nào...

Trong lòng Đông Phùng Lưu vô cùng rối loạn, anh nghi ngờ những kí ức mơ hồ kia có phải là sự thật hay không?

Giờ phút này, nhìn gương mặt Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu dường như không nhịn được mà nghĩ về sáu năm trước, anh cố gắng nghĩ đến những thứ có liên quan đến Đường Tinh Khanh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đầu óc anh như muốn nổ tung ra. Đông Phùng Lưu đột nhiên ôm đầu, hét lên một tiếng đầy đau khổ.

Đường Tinh Khanh đang lạc vào trong thế giới của riêng mình, nhưng đột nhiên cảm nhận được Đông Phùng Lưu có thay đổi, còn có tiếng hét khiến Đường Tinh Khanh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Đông Phùng Lưu.

Vừa nhìn, Đường Tinh Khanh lập tức giật mình. Bởi vì giờ phút này Đông Phùng Lưu đang nằm cuộn người lại, hai tay ôm đầu, phát ra mấy tiếng kêu đau không kiềm chế được.

Nhớ tới bệnh của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh lập tức phản ứng lại. Nam Cường Thịnh đã từng căn dặn cô, để cô chú ý đừng cho Đông Phùng Lưu nhớ lại chuyện sáu năm trước, nếu anh nhớ lại thì cục máu đông trong não sẽ làm máu não không lưu thông được, sau đó đầu sẽ đau như muốn vỡ tung ra, cuối cùng sẽ chết vì thiếu oxy trong não.

Nhưng vừa nãy cô cũng không nói đến chuyện gì, chẳng lẽ Đông Phùng Lưu tự mình nhớ lại quá khứ sáu năm trước?

Nghĩ đến việc Đông Phùng Lưu có thể sẽ chết, Đường Tinh Khanh nhất thời luống cuống, cô ngồi bật dậy, đưa tay về phía Đông Phùng Lưu, lo lắng hỏi: “Đông Phùng Lưu, anh sao rồi? Có phải lại đau đầu không?”

Sắc mặt Đường Tinh Khanh vô cùng hoảng sợ, dáng vẻ của Đông Phùng Lưu dường như rất đau khổ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu, đầu cũng đau như muốn nổ tung, cả người run rẩy.

Thấy cảnh này, Đường Tinh Khanh cũng bị dọa sợ. Cô đỡ Đông Phùng Lưu, vội vã nói: “Đông Phùng Lưu, anh cố gắng chống đỡ, tôi đi gọi điện thoại, anh chờ một lát, nhất định phải cố gắng!”

Nói xong, Đường Tinh Khanh vội vàng xuống giường đi tìm điện thoại di động của mình, bởi vì quá hoảng loạn nên khi cô bước chân xuống giường đã sơ ý vấp chân, trực tiếp ngã sấp từ trên giường xuống mặt đất.

Nhưng Đường Tinh Khanh không lo được nhiều chuyện như vậy, sau khi ngã sấp xuống, cô lập tức bò dậy, chật vật chạy đến phòng khách, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Sau đó cô vội vã chạy về phòng, vừa đỡ Đông Phùng Lưu, vừa gọi 120.

Hiện giờ đã hơn mười giờ đêm, hẳn là còn bác sĩ trực, điện thoại cũng nhanh chóng được kết nối. Đường Tinh Khanh không chờ đối phương nói dứt lời, cô đã mở miệng nói: “Alo, là trung tâm cấp cứu sao? Chỗ tôi có người phát bệnh, hiện giờ rất đau đớn... Đúng, trước đây anh ấy đã có bệnh án... Đừng hỏi nhiều như vậy nữa! Mau tới đi! Bác sĩ nói nếu anh ấy phát bệnh thì có thể sẽ chết... Địa chỉ của tôi là...”

Phía bên kia còn muốn hỏi thêm về tình hình của Đông Phùng Lưu, vì vậy Đường Tinh Khanh nói qua một chút, thấy Đông Phùng Lưu đã đau đến mức không nhịn được mà hét lớn lên, Đường Tinh Khanh hoảng loạn cắt ngang cuộc nói chuyện, trực tiếp đọc địa chỉ để bọn họ cho xe cấp cứu tới.

Cúp điện thoại, Đường Tinh Khanh cầm di động, bối rối nhìn Đông Phùng Lưu, cô gấp đến mức sắp phát điên rồi...

Lúc này nên làm gì đây? Cô hoàn toàn không hiểu gì về bệnh tình của Đông Phùng Lưu, cũng không biết sau khi phát bệnh anh sẽ như thế nào. Lần trước, khi ở nhà hàng, Đông Phùng Lưu cũng chỉ đau nhức một lát, không nghiêm trọng như hôm nay...

Lúc này có thể gọi ai đến giúp cô đây?

Đúng rồi! Nam Cường Thịnh!

Đường Tinh Khanh đột nhiên nhớ ra, người hiểu rõ nhất về bệnh tình của Đông Phùng Lưu chỉ có Nam Cường Thịnh mà thôi, giờ phút quan trọng như thế này, hẳn là phải thông báo cho anh ta biết.

Đường Tinh Khanh nghĩ đến chuyện này, cô lập tức gọi một cuộc điện thoại, dường như đầu dây bên kia đang có việc bận, vì vậy không nghe điện thoại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.