Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 275: Chương 275: Bé con xấu xa ra chiêu lần nữa




Đã từng là thư ký của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh hiểu rất rõ phương hướng phát triển và vận hành của tập đoàn quốc tế Đông Phùng, cộng thêm vừa xem qua, trong lòng Đường Tinh Khanh càng thêm nghi ngờ.

Đến cuối cùng, Đường Tinh Khanh không thể chịu đựng được sự suy đoán dần dần hiện lên trong lòng, trực tiếp lật lại trang thứ nhất, nơi đó ghi rõ vài chữ to: Tập đoàn quốc tế Đông Phùng!

Trời ạ! Quả nhiên là công ty của Đông Phùng Lưu!

Đường Tinh Khanh cứng ngắc như bị sét đánh trúng, sao lại trùng hợp như vậy? Cô còn định về sau sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Đông Phùng Lưu nữa, bây giờ tại sao lại đột nhiên gặp phải.

Sự thật quá đột ngột, Đường Tinh Khanh vẫn chưa xem xong tài liệu, cứ ngây người ra không biết làm gì.

“Giám, giám đốc?” Dương Thiến Thiến thấy cấp trên mới của mình đờ đẫn, ánh mắt xa xăm, bèn lên tiếng hỏi.

Một lúc lâu sau Đường Tinh Khanh mới hồi phục tinh thần lại, nhìn thấy cấp dưới lo lắng nhìn mình, biết mình thất thố, cô ho nhẹ một tiếng, che giấu sự lúng túng nói: “Không có gì, chỉ hơi kinh ngạc việc công ty chúng ta lại hợp tác với tập đoàn quốc tế Đông Phùng, theo tôi được biết, tập đoàn quốc tế Đông Phùng là công ty lớn, anh ta sẽ đồng ý xây dựng quan hệ hợp tác phát triển lâu dài với chúng ta sao?”

Nghe Đường Tinh Khanh nói, Dương Thiến Thiến nở nụ cười, cô ta hơi khiêm tốn nói: “Chính vì vậy, ông chủ chúng ta mới tuyển nhân tài mới, không phải vừa hay tìm được giám đốc cô sao, có cô đến, tôi tin rằng chúng ta nắm chắc dự án hợp tác này chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Đặt gánh nặng lên một mình cô sao?

Đường Tinh Khanh cảm thấy hơi áp lực, mặc dù có mấy năm kinh nghiệm làm việc, nhưng cô không thể nắm chắc hoàn toàn, huống chi cô vừa mới bắt đầu đi làm.

Có điều... làm thư ký của Đông Phùng Lưu lâu như vậy, cô cũng biết chút ít về hướng đi và sự phát triển tương lai của công ty, biết nên xuất phát từ góc độ nào của tập đoàn quốc tế Đông Phùng. Nói cách khác, cô có thể đứng ở phía tập đoàn quốc tế Đông Phùng mà suy nghĩ vấn đề, có thể hiểu được mong muốn của họ để làm ra tác phẩm quảng cáo vừa ý.

Chỉ huy một đội ngũ sáng tạo một tác phẩm không phải là việc khó, điều duy nhất khiến cô cảm thấy khó xử là lỡ như không cẩn thận chạm mặt Đông Phùng Lưu thì phải làm sao?

Đó là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa, Đường Tinh Khanh bảo Dương Thiến Thiến về làm việc trước, bản thân ngồi lên kế hoạch nên tiến hành dự án hợp tác này như thế nào.

Suy nghĩ cả một buổi chiều, trước khi tan làm, cô lại tìm ông chủ thảo luận ý tưởng của mình về dự án hợp tác, ông chủ nghe xong, hai mắt sáng rỡ, hào hứng nhìn Đường Tinh Khanh, vui mừng nói: “Quá tốt rồi! Dựa theo ý tưởng của cô, chúng ta sẽ nắm chắc dự án này! Lúc đầu tôi còn có chút bận tâm không biết có thành công... Có điều bây giờ có cô, tôi hoàn toàn tin cô!”

Ông chủ lại nói tiếp: “Công ty chúng tôi có nhân tài như cô thật là vinh hạnh! Rất cảm ơn ông chủ Tịch! Đường Tinh Khanh, chỉ cần chúng ta có thể nắm lấy cơ hội hợp tác lần này, tôi nhất định sẽ thăng chức cho cô, không cần khiêm tốn, tôi không nhìn lầm năng lực của cô!”

Đường Tinh Khanh xấu hổ cười, cô nói: “Chức vụ gì gì đó tôi không thèm để ý, có thể tới công ty này cũng là vinh hạnh của tôi... Việc này không nên chậm trễ, tôi sẽ cố gắng lên kế hoạch phương án vừa ý cùng với đồng nghiệp trong thời gian nhanh nhất, quyết định chủ đề, sau đó bước tiếp theo chúng ta...”

Đường Tinh Khanh lần lượt bày tỏ ý tưởng của mình với ông chủ, cho dù cô nói gì, ông chủ đều liên tiếp gật đầu, đợi Đường Tinh Khanh nói xong, hắn lại vui mừng nhìn Đường Tinh Khanh, nói: “Cô là người chuyên nghiệp nhất tôi từng gặp, không ngờ ngày đầu tiên đi làm, cô đã nắm được công việc nhanh như vậy. Được, những điều cô nói tôi đều không có ý kiến gì, cứ làm theo lời cô nói, tôi sẽ bảo nhân việc các phòng phối hợp với cô, cô cứ yên tâm làm việc!”

Khóe miệng Đường Tinh Khanh giật giật, đối mặt với ông chủ nhiệt tình, cô vẫn có chút không quen, khéo léo nói: “Tôi biết sự tin tưởng của ông chủ dành cho tôi... Tôi cũng rất vui, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của cả công ty, tôi không thể một mình độc quyền, phải hợp tác với nhau mới được, nói chung, cám ơn ông chủ đã quan tâm, tôi sẽ cố gắng làm việc.”

“Ha ha ha... Được được, tất cả nghe theo cô.” Ông chủ cười thoải mái, khoảng ba mươi tuổi, cũng không quá khác biệt với Đường Tinh Khanh.

Hắn rốt cuộc đã biết vì sao Tịch Song lại đưa người phụ nữ này tới công ty của mình, hắn vốn dĩ còn tưởng rằng Tịch Song chỉ là cho người của mình đi cửa sau, điều khiến hắn không nghĩ tới là hắn lại nhặt được bảo vật.

Nghĩ đến mấy ngày trước lúc Tịch Song để mình phát triển quan hệ hợp tác lâu dài với công ty của Đông Phùng Lưu, hắn còn không biết nguyên nhân, bây giờ hắn đã hiểu ý muốn của Tịch Song, ngay cả nhân tài cũng tìm tới thay mình...

Ông chủ lại hỏi han Đường Tinh Khanh vài câu, Đường Tinh Khanh nói mình phải về sắp xếp công việc, ông chủ còn xung phong đến phòng thiết kế nói rõ tình hình cùng cô.

Có ông chủ ở đây, mặc dù có vài người trong phòng thiết kế không phục người mới tới như Đường Tinh Khanh cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Có mục tiêu rõ ràng và công việc đầy đủ, mấy ngày tiếp theo của Đường Tinh Khanh trôi qua rất có động lực, rốt cuộc có thể trở về làm nghề cũ của mình thì còn có gì khiến mình vui hơn chứ?

Lúc quay về biệt thự của Tịch Song, Đường Ngũ Tuấn lập tức nhào tới, hỏi Đường Tinh Khanh tình hình đi làm ở chỗ Đông Phùng Lưu, mỗi lần Đường Tinh Khanh đều qua loa cho xong, không trả lời thẳng những câu hỏi của Đường Ngũ Tuấn.

Đường Ngũ Tuấn cảm thấy kỳ lạ, bèn đi thăm dò tình hình làm việc của mẹ, lần điều tra này không gấp, kết quả khiến thằng bé có chút kinh ngạc, cũng có chút nằm trong dự liệu.

Cũng đúng, thằng bé biết Đường Tinh Khanh sẽ không ngoan ngoãn nghe lời mình như vậy, đến công ty của bố làm, bây giờ xem ra đúng là cô muốn giấu mình.

Đường Ngũ Tuấn cười trộm trong lòng, mẹ, mẹ đã dám giấu con lén lút mưu tính, con cũng dám giấu mẹ làm chút chuyện...

...

Thời gian trôi qua từng ngày, Đường Tinh Khanh bận rộn lên kế hoạch và bắt đầu bắt tay thiết kế sản phẩm, không hề có tâm tư để ý Đường Ngũ Tuấn đang làm gì.

Đến khi tác phẩm thành công ra mắt đã là chuyện của một tuần sau, ông chủ cầm trên tay tác phẩm, vui vẻ nói với Đường Tinh Khanh: “Đường Tinh Khanh, thực sự cám ơn cô! Rất cảm ơn! Nếu không có cô, dự án hợp tác lần này cũng sẽ không thành công như thế, tác phẩm lần này, tôi có thể làm được! Cô chờ đấy, tôi gửi cho giám đốc tập đoàn quốc tế Đông Phùng, để bọn họ thấy thành ý của chúng ta.”

“Cám ơn ông chủ!” Đường Tinh Khanh lộ ra nụ cười vui vẻ hiếm hoi, cảm giác thành tựu này đã lâu chưa xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.