Đỡ Đông Phùng Lưu lên xe, Đường Tinh Khanh phục trách việc giữ tỉnh táo cho Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh nhanh chóng lái xe về phía bệnh viện.
...
Từ lúc Đông Phùng Lưu gặp lại Đường Tinh Khanh, đây là là lần thứ hai Đông Phùng Lưu ép bản thân nhớ về ký ức năm đó mà phải vào bệnh viện, hơn nữa khoảng cách giữa cả hai lần không xa, chưa đến một tháng!
Nam Cường Thịnh đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, anh ta không kìm được mà tự thóa mạ bản thân, tại sao anh ta không nghĩ đến chuyện này cơ chứ, nếu như thái độ của anh ta lúc đó cương quyết hơn một chút, không để Đông Phùng Lưu xem thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này.
Đều tại anh ta! Nếu như lần này tính mạng của Đông Phùng Lưu gặp nguy hiểm thì làm thế nào!
Bác sĩ làm phẫu thuật cho Đông Phùng Lưu lần này với lần trước là cùng một người, lúc nhìn thấy Đông Phùng Lưu được đẩy vào trong bệnh viện, ông bất giác thở dài, quăng cho Nam Cường Thịnh và Đường Tinh Khanh một ánh mắt ý bảo tự lo liệu lấy rồi bất lực lắc đầu đi vào phòng phẫu thuật.
Nam Cường Thịnh càng nghĩ về lời cảnh cáo của bác sĩ lần trước, trong lòng lại càng lo lắng, cuối cùng anh ta thực sự không ngồi im được nữa, không ngừng đi đi lại lại.
Vốn dĩ Đường Tinh Khanh đang ngồi sững ra trên ghế, nghĩ về cảnh tượng nhìn thấy trong văn phòng, nhưng Nam Cường Thịnh không ngừng đi đi lại lại trước mặt cô, cuối cùng ngay cả Đường Tinh Khanh cũng cảm thấy nôn nóng bất an.
Cô chỉ không hiểu, lúc đó rõ ràng Nam Cường Thịnh cũng có mặt trong văn phòng, tại sao anh ta không cản Đông Phùng Lưu xem những thứ đó. Ngay cả Đường Tinh Khanh cũng nhìn ra những thứ đó có vấn đề. Cô không tin Nam Cường Thịnh không nhận ra điều đó.
Từ lần bệnh của Đông Phùng Lưu tái phát vì cô, Đường Tinh Khanh không dám nhắc lại những chuyện trước kia với Đông Phùng Lưu nữa. Bây giờ còn chưa đến một tháng, Đông Phùng Lưu lại vào viện vì chuyện này, Đường Tinh Khanh sợ anh cứ thế mà đi luôn!
Trong lòng thấp thỏm không yên, cộng thêm Nam Cường Thịnh cứ đi qua đi lại, cuối cùng Đường Tinh Khanh chịu không nổi nữa, nói với anh ta: “Nam Cường Thịnh! Anh đừng có đi qua đi lại nữa! Anh làm tôi rối hết cả lên rồi này!”
Nam Cường Thịnh đang tự trách và bất an nghe thấy Đường Tinh Khanh nói vậy, nhìn cô một cái thật kỹ, sau đó mới ngồi xuống cạnh Đường Tinh Khanh với tâm trạng không cam lòng.
Thấy Nam Cường Thịnh ngồi xuống, Đường Tinh Khanh mới có có tâm trạng để hỏi anh ta tình hình cụ thể, Đường Tinh Khanh liếc anh ta một cái rồi hỏi: Nói đi, tập tài liệu trong văn phòng là như thế nào? Tại sao anh lại để Đông Phùng Lưu xem những thứ đó, chẳng lẽ anh không biết...
Tinh Khanh! Nam Cường Thịnh ngắt lời Đường Tinh Khanh với vẻ đau khổ, những ngón tay anh ta luồn vào tóc, cúi xuống nhìn mặt đất, nói với thái độ kiên quyết: Em đừng hỏi nữa! Sau này anh sẽ nói cho em chuyện này, nhưng bây giờ... anh không có tâm trạng đó.
...Được rồi.
Đường Tinh Khanh vốn dĩ còn muốn ép hỏi Nam Cường Thịnh, nhưng nhìn thấy anh ta cũng đang khó chịu, trong lòng Đường Tinh Khanh nghĩ có khả năng chuyện này có liên quan rất lớn đến anh ta, thế nên anh ta mới tự trách bản thân, nếu là như thế, cô chỉ đành thôi, dù sao cũng không vội.
Đường Tinh Khanh bất an nhìn về phía phòng phẫu thuật, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho Đông Phùng Lưu bình an vô sự, Nam Cường Thịnh vẫn luôn ủ rũ cúi đầu nhìn mặt đất, cho dù Đường Tinh Khanh an ủi thế nào cũng vô dụng.
Hai người đợi ngoài phòng phẫu thuật cho đến lúc trời tối, đèn phẫu thuật vẫn chưa tắt, bầu không khí càng lúc càng nặng nề, thời gian phẫu thuật càng dài, cũng nói lên rằng độ khó của ca phẫu thuật rất cao, bệnh nhân càng nguy hiểm.
Thi thoảng có bác sĩ và điều dưỡng vội vàng ra ra vào vào, Đường Tinh Khanh bước lên trước hỏi tình hình lại bị một câu xin kiên nhẫn đợi đuổi về, nhìn cừa phòng phẫu thuật lại đóng lại, tâm trạng hai người như rơi vào hố băng.
Giờ phút này không một ai dám lên tiếng, dường như ngay đến hô hấp cũng trở nên nặng nề khó nhọc, sự lo lắng bất an trong lòng khiến bọn họ quên cả đói, đợi đến lúc Đường Tinh Khanh sực tỉnh mới biết là cả ngày hôm nay bọn họ chưa ăn gì.
Thấy đèn phòng phẫu thuật vẫn không có vẻ gì là sẽ tắt sớm, Đường Tinh Khanh biết cứ đợi chờ thế này cũng là dày vò bản thân, thế nên đứng dậy đi mua hai cái bánh bao và hai chai nước, lúc quay trở vào bệnh viện lại không ngờ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Buổi tối xung quanh bệnh viện lại càng ít người đi lại, lúc Đường Tinh Khanh đứng bên đường, từ trong chiếc xe màu đen đỗ bên đường có hai người đột nhiên lao đến, Đường Tinh Khanh chẳng có chút đề phòng, ngay đến hét to cũng không kịp, liền bị hai người nọ bịt mồm, một trái một phải túm cô vào trong xe.
Đường Tinh Khanh không ngừng hét to những tiếng ưm, ưm, cô muốn giãy giụa, nhưng không ngờ vừa mới lên xe liền bị người ta trói chân trói tay, căn bản là không thể động đậy. Vừa lên xe, người đàn ông ngồi đợi trên ghế lái lập tức rồ ga phóng về phía nào đó.
Đường Tinh Khanh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi trợn mắt nhìn hai người nọ, cho dù chân tay đã bị trói, cô vẫn không ngừng giãy dụa, dùng ánh mắt hỏi bọn họ muốn làm cái gì.
Nhưng mà dù Đường Tinh Khanh phản kháng thế nào, bọn họ cũng coi như Đường Tinh Khanh không tồn tại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt vô cảm.
Đây là lần thứ hai Đường Tinh Khanh bị bắt cóc, lần đầu tiên bị bắt cóc là bé mèo hoang giả, lần đó suýt nữa thì cô mất mạng, mà lần này là ai đây? Doãn Thu Ngọc?
Vừa nghĩ đến khả năng đó, Đường Tinh Khanh liền run lẩy bẩy, nghĩ đến đôi mắt tràn đầy hận thù của Doãn Thu Ngọc nhìn mình sáng nay, Đường Tiểu Khả cảm thấy khả năng cô ta làm chuyện này là rất lớn!
Thôi xong rồi, chỉ cần đến gần Đông Phùng Lưu là kiểu gì cũng bị đám con gái quanh anh ta căm thù, cô không nên trở về bên cạnh Đông Phùng Lưu mới đúng! Chỉ là lần này không biết Doãn Thu Ngọc muốn đối phó với cô như thế nào.
Cả quãng đường nơm nớp lo sợ, chiếc xe đi khoảng nửa tiếng mới dừng lại. Xe vừa đỗ lại, hai người đàn ông mặc áo đen đã đứng dậy lôi Đường Tinh Khanh xuống xe.
Đường Tinh Khanh vừa giãy dụa vừa bị bọn họ lôi xuống xe, sau khi xuống xe rồi, Đường Tinh Khanh bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững người.
Đây, đây chẳng phải là biệt thự của Tịch Song sao?
Đường Tinh Khanh ngây người, hoản toàn không thể hiểu nổi, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc là ai đã bắt cóc cô, là Doãn Thu Ngọc hay Tịch Song? Nếu như là Tịch Song thì hắn ta làm vậy để làm gì.
Mang theo một tá câu hỏi, Đường Tinh Khanh bị hai người lôi vào trong biệt thự, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Tịch Song đang ngồi trong phòng khách.
Vốn dĩ Tịch Song đang nhìn về phía này khá tự nhiên, nhưng khi anh ta nhìn thấy Đường Tinh Khanh bị người bắt cóc, miệng còn bị nhét giẻ, chân tay bị trói lại thì ngay lập tức mặt mũi sa sầm xuống, vung tay quăng ly rượu về phía một tên vệ sĩ, Tịch Song đứng bật dậy nghiêm nghị quát lớn, Ai bảo các người bắt cóc cô ấy! Một đám vô dụng! Được việc thì ít mà phá hoại thì nhiều! Còn không mau cởi trói cho cô ấy!