Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 9: Chương 9: Cởi đồ Cô ta ra




Sau đó, Đông Phùng Lưu chỉ vào từng người đang mặc áo vest đen một, chỉ cả mười tên thuộc hạ mà không ai dám lên, cả người bọn họ bất giác run lên, cúi đầu không dám nói gì.

Họ nào dám trực tiếp lên cởi đồ của Đường Tinh Khanh chứ, cho dù cậu chủ Đông Phùng có không thích người phụ nữ này đi chăng nữa nhưng cô cũng là cô chủ, là người phụ nữ của cậu chủ Đông Phùng, nếu thật sự động vào, chẳng biết sẽ chết thế nào đâu.

“Đông Phùng Lưu, tên biến thái nhà anh!!!” Đường Tinh Khanh tức run cả người, đứng dậy nắm nắm đấm, định đấm Đông Phùng Lưu: “Kẻ điên rồ!!!”

“Biến thái?! Kẻ điên rồ?!” Đông Phùng Lưu giơ tay ra trực tiếp chặn hành động đó của Đường Tinh Khanh lại, nắm lấy cổ tay cô, cười ma mãnh: “Được, nếu đã như vậy, vậy để tôi tự mình động tay vậy.”

Đường Tinh Khanh sợ hãi mở to mắt ra, giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của Đông Phùng Lưu, nhưng sức của phụ nữ sao địch được với sức đàn ông chứ?

Chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt...”......

Tiếng vải bị xé rách vang lên bên tai cô, vậy mà quần áo lại bị Đông Phùng Lưu dùng miệng xé rách rồi.

Một cảm giác bị áp bức và lăng nhục trào lên trong lòng cô, thê lương vô cũng......

“Đông Phùng Lưu, tên cầm thú nhà anh! Thả tôi ra!” Đường Tinh Khanh ra sức giãy giụa, muốn thoát khỏi Đông Phùng Lưu, phẫn nộ hét lên: “Khốn nạn, anh coi tôi là gì chứ?! Rốt cuộc anh coi tôi là gì hả?!”

“Trong mắt tôi, cô chính là con đàn bà dâm đãng không còn trinh trắng!” Đông Phùng Lưu cười lạnh lùng, nhìn Đường Tinh Khanh, giơ tay ra định nắm lấy cằm Đường Tinh Khanh nhưng không ngờ Đường Tinh Khanh lại nhanh hơn anh ta một bước, cắn mạnh lấy tay anh ta!

“A...”

Đông Phùng Lưu nhất thời sơ ý, thở hắt ra một hơi lạnh ngắt, thả lỏng tay đang khống chế Đường Tinh Khanh ra một chút.

Đường Tinh Khanh vui mừng, đầy mạnh Đông Phùng Lưu ra, sau đó liền rời khỏi chiếc sofa bằng da thật màu trắng ấy.

Lúc Đông Phùng Lưu bị Đường Tinh Khanh đẩy ra, miếng ngọc bội trong túi quần cũng không cẩn thận bị rơi xuống đất.

Đường Tinh Khanh nhìn thấy một vật hình ngọc bội màu xanh lục rơi từ túi quần anh ta ra, cô cảm thấy hơi quen mắt nhưng lại chẳng có thời gian nhìn cho kĩ, liền vội vàng chạy đi.

“Đứng lại!!!” Đông Phùng Lưu gào lên.

Đường Tinh Khanh làm gì có chuyện nghe lời anh ta chứ, vội vàng ôm lấy áo mình, chạy ra khỏi phòng khách.

“Cô chủ, cậu chủ kêu cô đứng lại kìa.” Một người giúp việc nữ vội vàng lên chặn cô lại, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác: “Cô nên quay lại đi.”

“Tránh ra!” Đường Tinh Khanh tức run cra người, cô đã bị Đông Phùng Lưu sỉ nhục rồi, không ai giúp cô cũng thôi đi, mấy người đó lại còn giậu đổ bìm leo vầy nữa?“Cô chủ, tôi là người giúp việc của cậu chủ, mọi chuyện đều phải nghe cậu chủ, nong cô chủ đừng làm khó mọi người nữa.” Người giúp việc đó nói, đánh mắt với những người khác, lập tức, mọi người đều ào ào chạy tới, chặn đường đi của cô lại.

“Cô gái, không có tôi, cô chẳng đi được đâu đâu!”

Giọng Đông Phùng Lưu vang lên phía sau, như một con rắn nham hiểm quấn quanh tai cô: “Chuyện cô có thể làm chỉ có lại đây, ngoan ngoãn nghe lời, lấy lòng tôi!”

“Tôi sẽ không để anh đạt được ý muốn đâu, tuyệt đối sẽ không, anh nằm mơ đi!!!” Đường Tinh Khanh nghiến răng nói từng câu từng chữ, sau đó cô xoay người định vượt qua mấy người giúp việc ấy để chạy về phòng mình.

Đông Phùng Lưu đơ người ra, anh ta không ngờ rằng người phụ nữ này lại còn dám chạy, lập tức cười lạnh lùng nói: “Mấy người ngăn cô ta lại cho tôi, lột quần áo cô ta ra! Đường Tinh Khanh, mụ đàn bà đĩ thõa đúng là đĩ thõa, tôi lại muốn xem xem cô có thể ra vẻ đến lúc nào?”

Đông Phùng Lưu nói xong liền lập tức bước về phía Đường Tinh Khanh, đám người giúp việc nghe thấy anh ta nói vậy cũng vội vàng vây lấy Đường Tiểu Hạ.

Đường Tiểu Hạ bỗng nhiên sợ hãi, lùi về phía sau, trong lòng trống rỗng, rốt cuộc người mà cô lấy là người thế nào chứ!

“Đông Phùng Lưu, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là vợ anh!!!” Đường Tiểu Hạ gào lên.

“Vợ? Ha! Cô không xứng!” Đông Phùng Lưu cười khấy một cái: “Đường Tiểu Hạ, bộc lộ bản chất của cô nữa, đừng ra vẻ nữa đi, cô thật sự xem mình là người phụ nữ trinh trắng gì rồi, kết quả cô chẳng là gì hết, còn chẳng còn trinh trắng! Con đàn bà lẳng lơ!”

Đông Phùng Lưu cười cười giễu cợt nói, trong lời nói lại ẩn chứa sự ghen tuông mà đến anh ta cũng không biết.

Chỉ cần vừa nghĩ đến việc người phụ nữ này từng hầu hạ bên dưới người đàn ông khác, Đông Phùng Lưu liền tức điên lên, anh ta nhìn qua phía Đường Tinh Khanh, ánh mắt sắc như dao, khiến Đường Tinh Khanh không nhịn được mà lạnh hết cả sống lưng, cả người run lên, có chút sợ hãi.

Ánh mắt của người đàn ông ấy, thực sự là quá đáng sợ!

Bặm môi lại, không kìm được mà cười giễu cợt một cái, nước mắt lởn vởn trong khe mắt, nhưng Đường Tinh Khanh lại vẫn kiên cường kìm lại, trợn mắt lên nhìn Đông Phùng Lưu, nói: “Tôi nói rồi tôi không phải người như thế, anh không tin tôi tôi cũng chịu...”

“Tôi không tin cô? Vậy sao?” Đông Phùng Lưu kinh bỉ quét qua cả người Đường Tinh Khanh, cười khẩy: “Tôi chỉ biết, cơ thể cô trung thực hơn cái miệng của cô nhiều...”

Mặt Đường Tinh Khanh đơ người ra, mặt trắng bệch ra, cô đã cảm nhận được đám người giúp việc xung quanh đang xem thường cô mà không chút che đậy.

Đường Tiểu Hạ cắn chặt môi, tuyệt vọng tột cùng, nhìn chung quanh, Đông Phùng Lưu không tin cô, ở đây cũng chẳng ai giúp cô, cô chỉ có một mình......

Cơ thể tiếp tục lùi về phía sau, bỗng nhiên va phải cái cột sau lưng, Đường Tiều Khạ kinh ngạc, phát hiện ra cô đã chẳng còn đường lui nữa rồi, chẳng còn cách nào nữa, thế là cắn môi, chỉ đành tức giận hét lên với Đông Phùng Lưu: “Đông Phùng Lưu, anh đừng qua đây, nếu anh bước thêm bước nữa, tôi sẽ đâm vào đây chết cho anh xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.