Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 255: Chương 255: Cục cưng là vua biết tuốt




Có lẽ Đường Ngũ Tuấn chính là vua biết tuốt, biết trước sau này nên mới nhận nhầm anh là bố.

Nghe được lời nói chế giễu của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh hừ một tiếng, trong lòng thầm mắng anh là bố thằng bé mà lại không có trách nhiệm, ngoài miệng lại nói: “Đúng vậy, cho dù con trai cưng của tôi không có bố, nhưng tôi vẫn có thể để nó sống vui vẻ khỏe mạnh, vì vậy anh đừng coi thường phụ nữ, cũng đừng dùng ánh mắt khinh miệt này nhìn tôi.”

“Đừng nhìn mẹ như vậy, mẹ rất giỏi đó.”

Nghe thấy giọng điệu mèo khen mèo dài đuôi của Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn và Đông Phùng Lưu đều không nhịn được cười thầm trong bụng, hai người bọn họ đều biết, trong công việc, Đường Tinh Khanh rất chịu khó nhưng trong cuộc sống thì lại hơi ngốc.

Điều này Đường Ngũ Tuấn rất rõ, từ nhỏ đến lớn, nói mẹ chăm sóc thằng bé, không bằng nói thằng bé chăm sóc cho mẹ thì hơn.

Đông Phùng Lưu cười không nói, anh vươn tay sờ đầu Đường Ngũ Tuấn, vẻ mặt sâu xa nói: “Lại nói, cháu còn nhớ chuyện lúc trước đến công ty chú không?”

Đông Phùng Lưu nói với Đường Ngũ Tuấn, Đường Ngũ Tuấn nghe lời anh nói, không nhịn được mừng thầm trong lòng, thằng bé còn tưởng người bố này của mình trời sinh trí nhớ không tốt, không chỉ quên chuyện sáu năm trước mà còn quên luôn cả chuyện mới xảy ra không lâu.

Tuy trong lòng vui vẻ nhưng Đường Ngũ Tuấn vẫn mang vẻ mặt đơn thuần, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Đông Phùng Lưu, ngây thơ nói: “Nhớ ạ, cháu còn nhớ chuyện chú mời cháu đi ăn, món ăn ở đó khá ngon.”

Đường Ngũ Tuấn thật sự thể hiện ra nét bẩm sinh chỉ biết ăn của trẻ con, Đông Phùng Lưu cười thoải mái, bàn tay to của anh đặt lên đầu Đường Ngũ Tuấn, thấp giọng nói: “Vậy cháu còn nhớ... chuyện đã nhận chú là bố không?”

Lời này vừa nói ra đã làm Đường Tinh Khanh ngồi bên cạnh kinh ngạc, căng thẳng nhìn Đông Phùng Lưu.

Từ vở kịch của Đông Phùng Lưu, cô sợ Đông Phùng Lưu sẽ nhận ra Đường Ngũ Tuấn, trước tiên không nói đến chuyện có nhận ra là con trai mình hay không, chuyện này chỉ cần cô có chết cũng không thừa nhận, Đông Phùng Lưu cũng hết cách với cô.

Nhưng sự thật trước kia Đường Ngũ Tuấn đã từng đến công ty của Đông Phùng Lưu này vẫn rất khó giải thích rõ.

Đường Ngũ Tuấn đang đắc ý, thằng bé cười nghịch ngợm: “Đó là vì...”

“Đường Ngũ Tuấn!” Đường Tinh Khanh sợ Đường Ngũ Tuấn làm lộ chuyện, vội vàng lên tiếng ngăn thằng bé lại: “Không phải con vẫn luôn nói muốn ăn sủi cảo trong nước sao, đợi lát nữa mẹ dẫn con đi ăn.”

Đây đã là lần thứ hai Đường Tinh Khanh ngắt lời Đường Ngũ Tuấn rồi, không khỏi khiến Đông Phùng Lưu nhíu mày, anh khó hiểu nhìn Đường Tinh Khanh, hỏi: “Đường Tinh Khanh, sao em không để thằng bé nói tiếp? Lẽ nào có gì không thể để anh biết hay sao?”

Đường Tinh Khanh nhìn thẳng vào mắt Đông Phùng Lưu, trong lòng cô vô cùng hoảng sợ, trái tim lại bất lực đập thình thịch, rất sợ sơ ý một chút là lộ sự chột dạ của mình ra ngoài.

Đường Tinh Khanh nuốt nước bọt, trong lòng cố gắng duy trì trấn tĩnh, vẻ mặt xấu hổ: “Là như thế này, có lẽ là bố ruột của thằng bé có hơi giống anh, vì vậy hôm đó mới chạy đến náo loạn ở công ty anh. Chuyện này em đã trách nó rồi, đừng hỏi nữa nhé.”

“Thế à?” Đông Phùng Lưu nheo mắt, vẻ mặt bí hiểm khiến người ta không nhìn ra suy nghĩ của anh.

Một lúc lâu sau, anh mới cười nhạt một tiếng: “Nếu đã như vậy, em nói thế nào thì như thế ấy, nhưng... không phải trước kia em nói đó là con trai của bạn em hay sao, Đường Tinh Khanh, không phải em có chuyện gì giấu anh đấy chứ?”

“Sao có thể như vậy được.” Đường Tinh Khanh càng chột dạ hơn, cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Đông Phùng Lưu: “Sở dĩ em nói như vậy là vì không muốn anh hiểu lầm, anh nghĩ mà xem, nếu em nói rồi thì anh có phải nhớ em như vậy không...”

“À? Anh có thể hiểu lầm cái gì?” Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, hỏi sâu xa.

“...” Đường Tinh Khanh nói không ra lời, đồng thời thầm mắng trong lòng, anh tưởng anh là mười vạn câu hỏi vì sao hay sao! Lấy đâu ra nhiều câu hỏi như vậy!

“Mẹ, chú, hai người đang khoe tình cảm trước mặt Ngũ Tuấn sao?”

Ngay khi Đường Tinh Khanh không biết nên trả lời thế nào, cục cưng Đường Ngũ Tuấn đã phát huy kỹ năng làm kỳ đà cản mũi.

Đường Tinh Khanh bày ra dáng vẻ trẻ con dễ dạy nhìn về phía Đường Ngũ Tuấn, nghĩ thầm, thằng nhóc khá lắm, còn biết cứu mẹ con.

Lời của Đường Ngũ Tuấn khiến Đông Phùng Lưu nghe mà bật cười, anh nhìn vẻ mặt đơn thuần của Đường Ngũ Tuấn, biết dưới vẻ ngoài hồn nhiên của thằng bé, trong mắt còn có điều gì khác, lập tức cảm thấy thằng bé này càng thú vị hơn.

Đông Phùng Lưu không ép hỏi Đường Tinh Khanh nữa, anh sờ đầu Đường Ngũ Tuấn, cười nói: “Cháu hiểu thế nào là khoe tình cảm không?”

“Hiểu ạ.” Đường Ngũ Tuấn chớp đôi mắt to của mình, cất giọng mềm mại: “Khoe tình cảm chính là liếc mắt đưa tình.”

Phụt...

May mà lúc này Đường Tinh Khanh không uống nước, nếu không suýt chút nữa đã phun ra rồi, tên nhóc xấu xa lại có thể nói ra những lời như vậy, có điều suy nghĩ kỹ một chút thì Đường Ngũ Tuấn nói cũng không sai.

Đông Phùng Lưu vui mừng gật đầu, tán thưởng nói: “Khá lắm, đây là mẹ dạy cháu?”

“Không phải.” Đường Ngũ Tuấn lắc cái đầu nhỏ: “Là chú hàng xóm dạy cháu lúc trước.”

“Ừ, sau này ít qua lại với chú này thôi, cẩn thận làm hư cháu.” Đông Phùng Lưu gật đầu nói.

“Tại sao phải nghe lời chú chứ? Mẹ nói trừ lời của mẹ ra thì lời của ai cũng không thể tin.” Đường Ngũ Tuấn vẫn bày ra dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên.

Đường Tinh Khanh vừa nghe thấy thế, suýt chút nữa ngất xỉu vì tức giận, tên nhóc được lắm, vừa rồi cô còn khen thằng bé, vừa quay đầu đã rước tiếng xấu vào người rồi.

Nghe vậy, Đông Phùng Lưu ngẩng đầu nhìn Đường Tinh Khanh, lại hỏi Đường Ngũ Tuấn: “Vậy thì phải thế nào cháu mới nghe lời chú?”

“Ừm...” Đôi mắt nhỏ của Đường Ngũ Tuấn chuyển động như đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau, thằng bé vui vẻ nói: “Trừ phi chú là bố cháu, cháu sẽ nghe lời chú.”

Nói xong tất cả những điều này, Đường Ngũ Tuấn đã chuẩn bị bị Đường Tinh Khanh đánh cho một trận bất cứ lúc nào, hết cách rồi, vì có thể để bố và mẹ ở bên nhau, thằng bé không tiếc gì hết, ngay cả cái mạng nhỏ cũng không cần nữa!

Quả nhiên, Đường Tinh Khanh vừa nghe thấy lời của Đường Ngũ Tuấn, quả quyết đứng lên, nhéo lỗ tai thằng bé, quát: “Đường Ngũ Tuấn, con có biết mình đang nói gì không!”

“Mẹ... đau...” Đường Ngũ Tuấn vội kêu đau, đôi mắt nước mắt lưng tròng vội vàng nhìn về phía Đông Phùng Lưu mong một chút đồng tình.

Vốn Đông Phùng Lưu nghe thấy lời của Đường Ngũ Tuấn, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cảm thấy đứa bé này quả thật thú vị, thấy ánh mắt ra vẻ đáng thương của thằng bé, Đông Phùng Lưu bật cười.

Đông Phùng Lưu đưa tay kéo tay Đường Ngũ Tuấn, mở miệng ngăn cản: “Được rồi, thằng bé chỉ là một đứa trẻ thôi, không phải lúc nãy em nói Ngũ Tuấn muốn ăn sủi cảo trong nước sao, vừa hay anh biết một tiệm sủi cảo rất ngon, anh đưa hai mẹ con đi ăn nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.