Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 259: Chương 259: Di truyền, không cần tình thương của cha




Đường Tinh Khanh sợ nhất là người khác nói được nửa câu thì ngừng, hơn nữa ánh mắt của Đông Phùng Lưu khiến cô rất khó chịu, Đường Tinh Khanh không tự nhiên hỏi: “Tôi? Tôi làm sao?”

Đông Phùng Lưu nghiêm túc nhìn cô hồi lâu, sắc mặt nghiêm trọng, cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, Đông Phùng Lưu mới khẽ cười một tiếng, nói: “Cũng không có gì, muốn hỏi xem con trai em tìm được ở đâu, lẽ nào ở trong nước em còn có bạn khác?”

Chứng kiến hành động này của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh hơi tức giận, lại hơi bất đắc dĩ, có phải Đường Nhất di truyền từ bố không, thích trêu chọc người khác như vậy.

Nghiêm túc hơn một giây, giây tiếp theo đã nở nụ cười với bạn, Đường Tinh Khanh cô không có sở thích nói móc.

Nghe thấy lời Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh vốn đang căng thẳng nhưng lập tức nghĩ chuyện này có gì mà giấu giếm, cô vốn có bạn bè ở trong nước, ví dụ như Phương Minh, ví dụ như anh Vinh Hiển.

Nhưng Đường Tinh Khanh không thể nói những điều này cho Đông Phùng Lưu biết, cô chỉ có thể nói không rõ ràng: “Đúng vậy, quả thật là tôi có bạn bè ở trong nước, trước kia bạn tôi thấy con trai tôi giống tôi bèn đón con trai tôi, trong lúc nhất thời không kịp nói với tôi. Tới nhà mấy lần lại phát hiện tôi không có nhà cũng không có số điện thoại của tôi, vì vậy chỉ có thể đợi hôm nay mới có thể giao con trai cho tôi.”

“Chỉ như vậy thôi?” Đông Phùng Lưu hơi kinh ngạc hỏi.

Đường Tinh Khanh khó hiểu nhìn Đông Phùng Lưu, hỏi: “Không phải như vậy thì còn có thể như thế nào?”

Cô không thể nói là Nam Cường Thịnh mang con trai cô đi, nhớ tới nguyên nhân Nam Cường Thịnh mang Đường Ngũ Tuấn đi cô đã đau đầu, cô biết Nam Cường Thịnh cũng tốt bụng, cũng không trách móc gì anh ta.

Nhưng chuyện này khẳng định không thể nói với Đông Phùng Lưu, nếu không sẽ khiến anh hoài nghi, đến lúc đó lộ ra thì không ổn.

Đông Phùng Lưu cho rằng chuyện xảy ra sẽ phức tạp hơn một chút, thấy dáng vẻ thản nhiên của Đường Tinh Khanh, anh lại không có lập trường gì thể hiện sự nghi ngờ, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Được thôi, vậy sau này em định thế nào?”

“Sau này?” Đường Tinh Khanh sửng sốt, tạm thời cô vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.

“Không phải em nói sở dĩ em từ chối anh là bởi vì em về nước chỉ để tìm được con trai em, bây giờ em tìm lại được con trai em rồi, em cũng không về Mỹ nữa, như vậy... có phải em và anh có thể ở bên nhau rồi không?” Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh, nghiêm túc nói.

Chuyện sau này... ở bên nhau...

Đường Tinh Khanh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, khi còn ở Mỹ cô đã nghĩ cứ yên ổn sống qua ngày, cũng không muốn gả cho ai nữa, chỉ muốn yên ổn nhìn Đường Ngũ Tuấn lớn lên, lấy vợ, sau đó cô lại yên ổn hưởng tuổi già, những ngày tháng như vậy há không đẹp ư.

Đây chính là tương lai cô vẽ ra cho chính mình, nhưng điều cô không nghĩ tới là cô lại đánh giá thấp đòi hỏi của đứa trẻ về tình thương của người cha, cũng không nghĩ tới Đường Ngũ Tuấn lại mong muốn nhận bố như vậy, cộng thêm tính nghịch ngợm gây sự của thằng bé, vì vậy cuộc sống tốt đẹp vốn đã được lên kế hoạch cứ như vậy mà bị phá vỡ.

Đối với việc hiện giờ có tính toán gì cho tương lai hay không, cô thật sự chưa suy nghĩ rõ ràng, tương lai quá xa xôi, biến cố quá nhiều, ai có thể đảm bảo chuyện sẽ không thay đổi?

Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, tiếc nuối nói: “Chuyện sau này tôi vẫn chưa biết, đi đến đâu hay đến đó vậy.”

“Em không thử với anh?” Đông Phùng Lưu lại thử dò xét.

Đường Tinh Khanh liếc nhìn Đông Phùng Lưu, gần như nghĩ cũng không nghĩ, kiên quyết từ chối: “Tôi không muốn, tôi đã hạ quyết tâm đời này sẽ không kết hôn rồi, tôi cứ như vậy nuôi Đường Ngũ Tuấn trưởng thành, chỉ cần thằng bé sống tốt thì tôi không có yêu cầu gì khác.”

Nếu giờ phút này Đường Ngũ Tuấn ở đây, thằng bé nhất định sẽ cảm động bởi tình mẹ của Đường Tinh Khanh, nhưng thằng bé không có ở đây.

Nghe thấy lời nói của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu không nhịn được nhíu mày, anh nhìn Đường Tinh Khanh, thảnh khẩn nói: “Nhưng đứa bé cũng cần tình thương của bố mà, tuy anh không phải bố ruột của thằng bé nhưng anh bảo đảm, anh nhất định sẽ đối xử với nó như con trai ruột của mình.”

Con trai ruột? Anh cũng xứng?

Cho dù sự thật như vậy, nhưng người mang thai mười tháng là cô, ban đêm đứa bé ngủ không được khóc rống thức dậy, người chăm sóc cũng là cô, ăn ngủ của đứa bé, người đổ mồ hôi nước mắt nuôi lớn nó cũng là cô. Từ khi Đường Ngũ Tuấn lăn trên giường đến khi xuống đất bước đi, người nhìn nó từ nhỏ đến lớn cho đến bây giờ cũng là cô!

Đông Phùng Lưu anh đã bỏ ra cái gì, còn ở đây tỏ vẻ tôi hy sinh rất nhiều cho ai xem!

Đường Tinh Khanh cô không cần! Đông Phùng Lưu anh cũng không xứng!

“Không, thằng bé không cần tình thương của cha.” Đường Tinh Khanh lạnh nhạt nói, thái độ kiên quyết không cho người khác phản bác.

“Vì sao không cần?” Mày Đông Phùng Lưu nhíu lại càng sâu, anh nhớ tới mình khi còn bé, nghiêm nghị phê bình Đường Tinh Khanh: “Em còn nói anh không để ý đến cảm nhận của người khác, vậy em có lo nghĩ đến cảm nhận của con trai em không? Lẽ nào em muốn để cả đời này thằng bé không ngóc đầu lên được, bị người ta cười nhạo thằng bé có mẹ sinh mà không có bố dạy hay sao?”

“Này, Đông Phùng Lưu!” Lời của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh phiền não vô cùng, cô chợt đứng lên từ trên ghế sofa, nhìn từ trên cao xuống nói với Đông Phùng Lưu: “Đây là chuyện nhà tôi, có phải anh quan tâm quá nhiều rồi không?”

“Chính là bởi vì là chuyện nhà em, mà em là người anh để ý, anh mới quan tâm!” Đông Phùng Lưu cũng không tha, chống cự đứng lên, dưới sự so tài này, dáng người cao đã trở thành một nhược điểm, vốn là Đường Tinh Khanh nhìn xuống Đông Phùng Lưu, trong nháy mắt đã đổi thành anh nhìn xuống Đường Tinh Khanh.

Mặc dù phải ngẩng đầu mới có thể trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh vẫn không sợ hãi chút nào, không nhường nhịn hét lên: “Anh chỉ là người ngoài! Chỉ cần một ngày tôi chưa gật đầu thì anh không có tư cách quan tâm đến chuyện nhà tôi! Đừng nói quan tâm đến, ngay cả bạn của tôi anh cũng không được tính, anh dựa vào cái gì mà ở đây dạy dỗ tôi?”

“Đường! Tinh! Khanh!” Đông Phùng Lưu nổi giận gầm lên một tiếng, vẻ mặt anh nghiêm túc, thoạt nhìn là giận thật: “Em đang giận dỗi gì với anh, em không lớn lên trong gia đình đơn thân, làm sao em biết nỗi xót xa của đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân, em bây giờ thế này, nhất định chính là vì tư lợi, hoàn toàn không đứng trên góc độ của đứa bé để suy nghĩ vấn đề! Đường Tinh Khanh! Em quá ngây thơ rồi!”

“...” Đường Tinh Khanh mím chặt môi, nhìn chằm chằm Đông Phùng Lưu, cố nén không để cho nước mắt mình rơi xuống.

Cô không lớn lên trong gia đình đơn thân? Ha!

Ha ha ha... Thực sự là quá khôi hài, cũng không biết là ai khiến cô tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, khiến cô từ nhỏ đã không có được tình thương của mẹ, cô như vậy không tính là lớn lên trong gia đình đơn thân?

Cho dù hồi học đại học bố cưới Tiết Bình Hương, nhưng cô vẫn là một đứa trẻ không có mẹ yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.