Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 207: Chương 207: Đông phùng lưu xảy ra chuyện rồi ư_




Mặc kệ anh nói những lời này với ý gì, sau này tôi không muốn nghe hai chữ tình nhân từ miệng của anh một lần nào nữa chứ đừng nói đến chuyện làm tình nhân của anh! Tôi không muốn! Mà anh cũng không xứng!

Đường Tinh Khanh như thể hét lên, nghe xong, sắc mặt của Đông Phùng Lưu trầm xuống, anh nói với vẻ không vui: Đường Tinh Khanh, nếu như cô đã biết là đùa rồi thì còn tức giận làm gì nữa hả?

Đông Phùng Lưu làm Đường Tinh Khanh suýt sặc, cô căng thẳng quay đầu nhìn về hướng khác, dáng vẻ vẫn rất tức giận: Dù sao thì tôi cũng không thích anh đùa như thế, tôi sẽ cho rằng anh không tôn trọng tôi!

... Đông Phùng Lưu quan sát Đường Tinh Khanh qua gương chiếu hậu, anh cười lạnh lùng rồi hỏi lại: Đường Tinh Khanh, thế lúc nói những lời này, cô có suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không?

Anh có ý gì? Mặc dù đang tức giận nhưng Đường Tinh Khanh vẫn duy trì được lý trí. Những lời Đông Phùng Lưu nói làm cô cảm thấy vừa kỳ lạ vừa khó chịu. Cô nhìn Đông Phùng Lưu bằng ánh mắt nghi ngờ, dường như muốn tìm ra đáp án từ anh.

Thế nhưng, Đông Phùng Lưu lại không định nói nữa. Sau khi nói ra câu đó, anh liền nghiêm túc nhìn về phía trước để lái xe.

Đến khách sạn, Đông Phùng Lưu không nói gì mà chỉ giao xe cho nhân viên bảo vệ, sau đó đi thẳng vào bên trong.

Đường Tinh Khanh đi phía sau nhưng cô nhanh chóng bị anh bỏ xa. Đường Tinh Khanh không biết làm thế nào nên chỉ có thể chạy chầm chậm theo.

Lên đến tầng mà họ đang ở, Đường Tinh Khanh vẫn còn muốn nói gì đó với Đông Phùng Lưu, nhưng anh chỉ đi vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, vứt Đường Tinh Khanh ở ngoài hành lang.

...

Đường Tinh Khanh ngẩn người nhìn Đông Phùng Lưu đóng sập cửa lại, cô vô thức đưa tay xoa mũi, không hiểu lí do vì sao Đông Phùng Lưu lại lên cơn điên.

Đường Tinh Khanh cũng không biết Đông Phùng Lưu đang tức giận vì điều gì, chẳng lẽ anh tức giận vì câu nói lúc trên xe... Cô có trách móc gì anh đâu mà anh lại quay qua chỉ trích cô?

Rốt cuộc ai mới là người nói mà không suy nghĩ đây? Nếu không phải anh khơi chuyện muốn cô làm tình nhân thì cô sẽ tức giận à?

Rốt cuộc thì ai mới là người không để ý đến cảm nhận của đối phương? Chẳng lẽ bảo một người phụ nữ đã có con rồi làm tình nhân của người khác thì đúng à? Hơn nữa, người đàn ông đó còn đã có vợ chưa cưới nữa!

Rốt cuộc thì ai mới là kẻ coi thường người khác chứ!

Càng nghĩ, Đường Tinh Khanh càng cảm thấy tức giận, cô mở cửa phòng của mình ra rồi cũng đóng sầm cửa lại. Sau đó, cô hầm hầm đi tắm rồi lên giường ngủ.

...

Cả đêm không nói chuyện.

Hôm sau thức dậy, sau khi trang điểm xong, Đường Tinh Khanh xuống sảnh ăn sáng. Ăn xong, cô mới lên lầu gõ cửa phòng Đông Phùng Lưu.

Thế nhưng, không biết có phải Đông Phùng Lưu vẫn đang tức giận vì chuyện hôm qua không mà Đường Tinh Khanh gõ cửa mãi cũng không ai mở cửa.

Chắc Đông Phùng Lưu không nhỏ nhen, để ý đến một chuyện nhỏ nhặt như thế chứ, ngay cả một người phụ nữ như cô mà còn không truy cứu thì một người đàn ông như anh còn vướng bận gì chứ.

Đường Tinh Khanh lại gõ cửa nhưng vẫn không ai ra mở. Vì vậy, cô chỉ có thể bỏ qua cơ hội gọi Đông Phùng Lưu dậy.

Đường Tinh Khanh quay người trở về phòng, trong lòng cô nghĩ, cứ để Đông Phùng Lưu đến tìm mình. Dù sao thì lúc đi đàm phán hợp đồng, anh chắc chắn phải dẫn cô theo. Cho dù không đưa cô theo cũng không sao, Đường Tinh Khanh cũng không để ý.

Điều khiến Đường Tinh Khanh không ngờ tới à Đông Phùng Lưu không hề đến gõ cửa phòng cô. Cả một buổi sáng, Đường Tinh Khanh chơi máy tính với tâm trạng lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.

Đến gần trưa, Đường Tinh Khanh thực sự không nhịn nổi nữa, cô đứng dậy ra khỏi phòng, tiếp tục đến gõ cửa phòng Đông Phùng Lưu một lần nữa.

Lần này, Đông Phùng Lưu vẫn không ra mở cửa.

Làm gì thế nhỉ?

Đường Tinh Khanh không khỏi nhíu mày, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng nghĩ, chắc là tên này không tức giận đến mức phát điên đâu nhỉ? Hay là ốm rồi, hoặc chỗ nào không khỏe ư?

Đường Tinh Khanh lại gõ cửa, vừa gõ vừa hét lên: Đông Phùng Lưu, anh mở cửa ra, tôi có chuyện muốn gặp anh.

“…”

Trong phòng vẫn không ai đáp lại cô.

Một lúc lâu sau, Đường Tinh Khanh mất hết kiên nhẫn, cô trừng mắt nhìn cánh cửa, gào thét trong lòng: Được, Đông Phùng Lưu, anh không để ý đến tôi thì tôi cũng mặc kệ anh!”

Nghĩ xong, Đường Tinh Khanh quay về phòng, đóng sầm cửa lại để người trong phòng bên cạnh biết không chỉ mỗi mình anh đang tức giận.

Mãi đến tối, Đông Phùng Lưu vẫn không đến tìm cô, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi! Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm vào điện thoại và cửa ra vào. Cuối cùng, tâm trạng của cô hỗn loạn đến mức không thể ngồi yên được nữa, cô cứ buồn bực đi đi lại lại trong phòng.

Đông Phùng Lưu điên rồi à? Một người phụ nữ như cô còn không tính toán thế mà anh lại tức giận nguyên cả ngày chỉ vì một chuyện bé như con kiến thế ư!

Đường Tinh Khanh nhìn chằm chằm điện thoại. Cô rất muốn gọi điện mắng anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô cứ gọi điện thoại như thế thì chẳng phải chứng tỏ rằng cô rất để ý đến chuyện này sao. Thế không phải là cô bị anh dắt mũi rồi ư!

Đến lúc đó, chắc chắn anh sẽ có cơ hội để châm chọc cô. Đường Tinh Khanh vẫn bướng bỉnh, không được, cô nhất định không thể gọi điện thoại cho anh!

Vì vậy, cả ngày hôm đó, Đường Tinh Khanh rối như tơ vò. Tâm trạng của cô từ khó hiểu, mất kiên nhẫn biến thành lo lắng, tức giận, sốt ruột rồi cuối cùng trở nên không yên lòng.

Không phải Đông Phùng Lưu ốm thật rồi chứ? Mệt đến nỗi không thể ra khỏi giường, cũng không thể mở cửa, vì vậy nên lúc cô gõ cửa mới không ai ra mở?

Có phải anh ốm nặng lắm không, nặng đến nỗi hôn mê bất tỉnh, ngay cả điện thoại cũng không nghe nổi... Càng nghĩ, Đường Tinh Khanh càng lo lắng, nếu như thật sự như vậy thì chẳng phải Đông Phùng Lưu đã hôn mê cả một ngày rồi sao?

Trời ơi! Nếu thể có phải là tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm không?

Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh không thể nào ngồi chờ trong phòng nữa. Cô chạy tới trước quầy ở tầng một, căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, không thể giải thích rõ ràng tình trạng hiện tại.

Bởi vì trong lòng đang vô cùng lo lắng nên Đường Tinh Khanh nói rất nhanh: Tôi và anh Đông Phùng ở phòng bên cạnh cùng nhau tới đây! Tôi không phải là một tên lừa bịp đâu, tôi cũng không cố ý làm khó cô... Cầu xin cô mở cửa phòng 1348 ra, cả ngày hôm nay tôi không hề gặp anh ấy, rất có thể anh Đông Phùng đã ngã bệnh ở bên trong... Cầu xin cô đấy! Tính mạng của con người rất quan trọng! Cô giúp tôi đi! Chắc là khách sạn có sổ đăng ký, nếu không tin cô có thể kiểm tra...

Càng nói, Đường Tinh Khanh càng trở nên kích động. Cô hoàn toàn không để ý đến việc lúc này cô đã hoảng loạn quá mức, cũng không hề quan tâm đến chuyện đây là lần đầu tiên cô thất thố trước mặt người lạ như thế.

Cô gái đứng trước quầy bỗng nhiên luống cuống vì những lời nói của Đường Tinh Khanh, phải một lúc lâu sau cô gái mới có thể khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường. Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi người đang rất căng thẳng là Đường Tinh Khanh: Cô Đường cứ yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp người lên tầng mở cửa... Phiền cô chờ một chút.

Nói xong, cô gái nhấc diện thoại lên gọi.

Nghe thấy lời nói chắc như đinh đóng cột của cô gái trước quầy, lúc này Đường Tinh Khanh mới bình tĩnh lại. Chờ cho cô gái đứng trước quầy gọi điện thoại xong, cô vội vàng hỏi: Xin hỏi, bây giờ có thể mở cửa được chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.