Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 247: Chương 247: Em là con trai của đường tinh khanh




“Anh, tên cầm thú này! Anh còn không biết ngại mà nói!” Phương Minh vừa dứt lời, lại ném một cái gối về phía Nam Cường Thịnh.

Lần này Nam Cường Thịnh có kinh nghiệm rồi, anh ta nghiêng người tránh, xoa xoa chỗ đau sau gáy, phản ứng lúc anh ta say rượu cực kỳ lớn, giờ chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt, cổ họng khô rát.

Nam Cường Thịnh không đếm xỉa tới Phương Minh, anh ta xoay người ra khỏi phòng, đến phòng bếp rót cho mình một ly nước, uống nước xong, cảm giác sau khi say của Nam Cường Thịnh mới tốt lên khá nhiều.

Thấy Nam Cường Thịnh xem cô ấy như không khí, Phương Minh nổi giận đùng đùng đi theo phía sau anh ta, giận dữ hét: “Nam Cường Thịnh! Anh còn là người không hả! Ôm tôi ngủ cả đêm! Hiện giờ lại định trở mặt không chịu nhận đúng không?”

Uống nước xong, cả người Nam Cường Thịnh cũng tỉnh táo ra, anh ta nhìn về phía Phương Minh, thấy hơi lạ sao cô ấy lại ở đây, nghe thấy lời Phương Minh nói, anh ta càng thêm không hiểu mà nhíu mày: “Tôi? Ôm cô ngủ cả đêm?”

Nghe thấy lời Nam Cường Thịnh nói, cơn tức của Phương Minh càng lớn hơn, cô ấy chỉ vào Nam Cường Thịnh, cả giận nói: “Anh được lắm! Lại còn dám giả vờ mất trí nhớ với tôi! Làm mà không dám thừa nhận có phải không, anh có còn là đàn ông không vậy?”

Nhìn dáng vẻ quần áo hơi xộc xệch, nhớ lại tình hình lúc cô ấy vừa đứng trên giường mình ban nãy, Nam Cường Thịnh có vẻ đã hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Anh ta chỉ nhớ rõ hôm qua mình buồn phiền vì lo lắng cho chuyện của Đông Phùng Lưu, sau đó đến quán bar uống một chút rượu, vừa hay nhìn thấy Phương Minh, bèn gọi cô ấy cùng uống. Xem dáng vẻ bây giờ, ước chừng là đêm qua anh ta uống nhiều rồi ôm Phương Minh ngủ một giấc rồi. Nhưng nếu chỉ là như vậy, anh ta không làm gì cô ấy, cô ấy tức giận như vậy làm gì?

Xem ra, nếu như anh ta không xin lỗi, ước chừng bà cô này không định ngừng đâu.

Vì vậy, Nam Cường Thịnh giả bộ áy náy nói rằng: “Ồ, thì ra là thế, là tôi không đúng, lát nữa mời cô ăn bữa cơm, việc này cứ thế cho qua nhé, cô người lớn thì có lòng bao dung lớn, cũng đừng ghi thù tôi mãi nhé.”

“Tôi thèm vào.” Phương Minh khó chịu cả giận nói: “Anh coi tôi là hạng phụ nữ gì? Sàm sỡ tôi rồi anh mời tôi ăn một bữa cơm là xong à?”

“Vậy cô muốn thế nào?” Nam Cường Thịnh bất đắc dĩ nói.

“Ít nhất thì tiền ăn tháng này anh phải bao tôi!” Phương Minh nói với vẻ hào hùng.

Đúng lúc đợt này cô ấy đang nghèo, vừa hay bóc lột Nam Cường Thịnh một trận.

Nghe vậy, Nam Cường Thịnh cười khẽ một tiếng, anh ta còn tưởng rằng Phương Minh muốn nhắc tới điều kiện gì, không ngờ vẫn chỉ là ăn, lập tức tỏ vẻ: “Được được, cô nói gì cũng được, một tháng thức ăn, còn chưa đến mức ăn chết tôi luôn.”

“Hừ.” Phương Minh hừ lạnh một tiếng, cứ thế bỏ qua cho Nam Cường Thịnh.

Thực ra lúc cô ấy tỉnh lại thì hơi luống cuống, đừng thấy cô ấy bình thường ra vẻ phóng khoáng lẫm liệt, thực ra cô ấy chưa ngủ chung với đàn ông trên cùng một giường, tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy rất cởi mở, chỉ có chính cô ấy mới biết được, lần đầu tiên của cô ấy còn chưa mất đi đâu.

Sở dĩ dễ dàng bỏ qua cho Nam Cường Thịnh như thế, là vì cô ấy biết chuyện này mình cũng có lỗi, tối qua cô ấy cũng uống nhiều mới có thể dẫn tới cục diện hôm nay, không thể chỉ trách một mình Nam Cường Thịnh được.

Nam Cường Thịnh không ăn cô ấy luôn, đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi.

Hai người đang nói chuyện, bé Đường Ngũ Tuấn đáng yêu mặc đồ ngủ, mắt buồn ngủ mông lung đi từ tầng hai xuống, thằng bé nhìn Nam Cường Thịnh và Phương Minh với vẻ khó hiểu, cất giọng mềm mại nói: “Chú Nam Cường... chị Phương Minh... sáng sớm ngày ra mọi người đang làm gì thế ạ?”

Nhìn thấy Đường Ngũ Tuấn đáng yêu như thế, sự tức giận của Phương Minh lập tức tiêu tan, cô ấy vui vẻ chạy đến trước mặt Đường Ngũ Tuấn, nhéo khuôn mặt nhỏ tròn như trứng của thằng bé, cười xấu xa rồi mới nói:”Ây da, nhóc nè, buổi sáng tốt lành nha, mấy ngày nay có nhớ chị không? Chị thì thật ra lại rất nhớ em đó...”

“...”

Đường Ngũ Tuấn kinh ngạc vì phản ứng của Phương Minh, tối qua cô ấy còn gọi mình là nhóc thối, hôm nay lại gọi mình là nhóc nè, thái độ này thay đổi quá nhanh...

Đường Ngũ Tuấn đờ đẫn như thế trông lại càng đáng yêu trong mắt Phương Minh, cô ấy không hề nhớ lại sau khi uống say tối qua, cô ấy đối xử với Đường Ngũ Tuấn thế nào.

Phương Minh nhéo mặt Đường Ngũ Tuấn, cô ấy nhìn một chút, đột nhiên cảm thấy dáng dấp Đường Ngũ Tuấn khá quen.

Vừa có cảm giác như vậy, Phương Minh liền nghi ngờ buông tay ra, cô ấy giơ tay đặt lên vai Đường Ngũ Tuấn, tỉ mỉ nhìn vào mặt của thằng bé để quan sát.

Lần đầu tiên lúc gặp mặt, ấn tượng đầu tiên của Phương Minh chỉ là Đường Ngũ Tuấn là con trai của Nam Cường Thịnh, dù cảm thấy Đường Ngũ Tuấn nhìn quen quen, cũng chỉ cho là trông giống Nam Cường Thịnh, cô ấy vốn xuề xòa cũng không để trong lòng.

Lần thứ hai gặp mặt, là đêm qua, tối hôm qua cô ấy uống say, cũng không nhận ra dáng vẻ Đường Ngũ Tuấn nhìn rất quen mắt, cho dù nhận ra, đầu óc cũng không tỉnh táo.

Sáng sớm hôm nay sau khi tỉnh rượu, Phương Minh nhìn lại cẩn thận, phát hiện ra quả thực Đường Ngũ Tuấn trông rất giống một người... Là ai nhỉ... Là ai nhỉ...

“Chị Phương Minh... Chị làm sao vậy?” Thấy Phương Minh nhìn mình chằm chằm không chớp, Đường Ngũ Tuấn hơi nghi ngờ mà hỏi thăm.

Phương Minh không trả lời Đường Ngũ Tuấn, cô ấy nhìn chằm chằm vào Đường Ngũ Tuấn rất lâu, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt và con mắt Đường Ngũ Tuấn trông hợp nhau đến lạ... Nhìn vào mắt, cô ấy cảm thấy quen thuộc, nhìn vào khuôn mặt, cô ấy cũng thấy quen thuộc...

Nghĩ như vậy, Phương Minh trực tiếp giơ tay áp vào mắt Đường Ngũ Tuấn, cứ thế nhìn xuống dưới, cô ấy trông như nhớ ra điều gì, sau đó cô ấy lại thu tay về, so sánh hai lần rồi đánh giá, Phương Minh rốt cuộc cũng phát hiện ra!

Chuyện này mẹ nó chứ! Thảo nào cô ấy cảm thấy Đường Ngũ Tuấn nhìn trông quen như thế, thì ra mặt thằng bé rất giống Đường Tinh Khanh!

Lần trước lúc cô ấy nhìn thấy Đường Tinh Khanh còn cảm thấy lạ, vì sao nhìn mặt của Đường Tinh Khanh, cứ như cũng đã từng gặp qua phiên bản đó ở đâu rồi, cô ấy bẩm sinh đã chậm chạp, giờ mới nhớ ra, thì ra người đó chính là Đường Ngũ Tuấn!

Trời ạ! Sao cô ấy lại chậm chạp như vậy! Giờ mới phản ứng được!

Phương Minh tỏ vẻ khiếp sợ trừng mắt nhìn Đường Ngũ Tuấn, hỏi với vẻ không dám tin: “Nhóc kia... Em... Em là gì của Đường Tinh Khanh cơ?”

Nghĩ đến chuyện Đường Tinh Khanh nói cô về nước là để tìm con, trong lòng cô ấy giật mình, khuôn mặt trước mắt này rất giống đứa bé của Đường Tinh Khanh, không phải là con trai của cô chứ!

Nhưng con trai của Đường Tinh Khanh sao lại ở chỗ Nam Cường Thịnh, thằng bé và Nam Cường Thịnh lại có quan hệ như thế nào!

Miên man suy nghĩ tiếp, Phương Minh lại nảy ra ý nghĩ Đường Ngũ Tuấn chính là con trai của Đường Tinh Khanh và Nam Cường Thịnh! Bình tĩnh nghĩ lại, quả thực rất có khả năng này, nếu không Đường Ngũ Tuấn sao lại ở chỗ này của Nam Cường Thịnh!

Đường Ngũ Tuấn nghe thấy lời Phương Minh nói, đầu óc rất nhanh phản ứng kịp, vừa rồi Phương Minh nhìn thằng bé lâu như vậy là đang quan sát xem thằng bé trông giống ai đúng chứ.

Biết không giấu được thân phận của mình nữa, Đường Ngũ Tuấn bèn hào phóng thừa nhận: “Chị Phương Minh, chị đoán không sai, em chính là con trai của mẹ em, mẹ em tên là Đường Tinh Khanh.”

“Trời ạ...” Chân Phương Minh mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi sụp xuống đất, hoang mang lo sợ nhìn Đường Ngũ Tuấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.