Em thấy hai người rất hợp đó, sao, anh có ý gì với cô bạn thân hơn mười năm của em không?
Thấy Đường Tinh Khanh nhắc tới Phương Minh, Nam Cường Thịnh ngẩn ra một lúc, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Đường Tinh Khanh chủ động nói về Phương Minh.
Mỗi lần Phương Minh gặp anh ta đều như gặp kẻ thù, Nam Cường Thịnh chỉ nghĩ làm sao đối phó cô, Phương Minh lại là bạn của Đường Tinh Khanh, Nam Cường Thịnh hoàn toàn không nghĩ theo hướng trai gái.
Nhưng sau vài lần tiếp xúc, đúng là Nam Cường Thịnh cảm thấy Phương Minh dễ thương, không thể không nói anh ta có ấn tượng rất tốt với Phương Minh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới có thể tiến thêm một bước.
Sau này, vì chuyện Đường Ngũ Tuấn mà Nam Cường Thịnh lại mâu thuẫn với Phương Minh, điểm xuất phát của hai người không giống nhau khiến Nam Cường Thịnh hiểu rằng hai người không phải cùng một thế giới, tư tưởng khác nhau, không thể hiểu được suy nghĩ của người kia, đương nhiên không thể tìm hiểu sâu hơn.
Chút ấn tượng tốt của Nam Cường Thịnh với Phương Minh cũng biến mất theo chuyện này.
Nghĩ tới chuyện với Phương Minh, Nam Cường Thịnh lắc đầu cười: Khanh à, em đừng trêu anh, anh và Phương Minh không giống những gì em nghĩ đâu.
Hửm? Đường Tinh Khanh không cho là như thế, cô nháy mắt nói lời sâu xa: Không phải chứ, em thấy ánh mắt hai người nhìn nhau, và cả cách ở bên nhau đều rất giống một đôi oan gia đó, chẳng phải có câu không đánh không yêu sao?
Đường Tinh Khanh lại giải thích: Anh đừng thấy ngày thường cô ấy phách lối, thật ra trong mềm ngoài cứng, miệng hay nói những lời trái lòng, nói là ghét anh nhưng thật ra không phải đâu, cô ấy chỉ ghét Đông Phùng Lưu nên mới đối xử với anh như thế thôi. Anh cũng đừng tưởng cô ấy sang sảng vô tâm, nhưng trong lòng lại rất nhạy cảm, cô ấy là một người giàu tình cảm, hơn nữa lại chung thủy, trên đời khó mà kiếm được cô gái tốt như thế.
Hai bên đều là bạn của cô, một người là bạn thân mười mấy năm, người còn lại là người bạn đã giúp đỡ cô rất nhiều, Đường Tinh Khanh thấy hai người họ có ý với nhau liền không ngại làm bà mai một chuyến.
Lời của Đường Tinh Khanh khiến Nam Cường Thịnh hơi bất ngờ, anh ta biết Phương Minh là cô gái thú vị, cũng biết vẻ phóng khoáng của cô chỉ là bề ngoài, nhưng lại không biết cô là người trong mềm ngoài cứng.
Nhưng dù là thế Nam Cường Thịnh vẫn cho rằng hai người họ không hợp nhau.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, Nam Cường Thịnh nhìn Đường Tinh Khanh kiên định nói: Vẫn là thôi đi, Phương Minh và anh hoàn toàn không hợp nhau, làm bạn thì được, còn làm người yêu thì... Bỏ đi, cô ấy cũng không phải loại con gái anh có thể tùy tiện chọc tới, lỡ anh không cẩn thận làm cô ấy không vui, chắc anh bị em xử mất.
Để xua tan không khí ngượng ngập lúc này, Nam Cường Thịnh bắt đầu pha trò đùa giỡn.
Nghe mấy lời trước đó của Nam Cường Thịnh, Đường Tinh Khanh hơi cau mày, xem ra Nam Cường Thịnh đúng là không có ý gì với Phương Minh, nếu Nam Cường Thịnh không có ý thì Đường Tinh Khanh cũng không thể cưỡng cầu.
Nhưng vừa nghe câu sau, cô lại không khỏi phì cười, Nếu anh lo lắng chuyện này thì em có thể bảo đảm với anh, nếu anh dám chọc Phương Minh tức giận, người đầu tiên xử anh chắc chắn không phải em, mà là chính Phương Minh.
Thế anh càng không dám có ý gì với Phương Minh rồi. Nam Cường Thịnh cười khổ.
Chẳng lẽ anh còn sợ một cô gái? Nam Cường Thịnh làm Đường Tinh Khanh không khỏi nghi ngờ, anh ta không phải không thích Phương Minh mà chỉ sợ hãi tính khí của cô bạn mình, cô nhướng mày nói: Tính cách Phương Minh mạnh mẽ, nhưng cô ấy không phải người không nói lý, Thịnh à, đừng nói anh sợ vợ nhé!
Nghĩ tới khả năng này, Đường Tinh Khanh bật cười, nếu thật sự như vậy thì đúng là thú vị.
Nam Cường Thịnh tuy nhìn như hiền lành nho nhã, với ai cũng lấy lễ đối đãi, nhưng cũng không đến mức sợ vợ chứ?
Nam Cường Thịnh nghe ra ý trêu chọc và nghi ngờ của Đường Tinh Khanh, bỗng có cảm giác bị người khác coi thường tôn nghiêm, vừa rồi anh ta chỉ muốn làm dịu không khí mới đùa giỡn với Đường Tinh Khanh, ai ngờ lại để cô hiểu lầm.
Nam Cường Thịnh không thoải mái hắng giọng vài tiếng, để bảo vệ tôn nghiêm của một thằng đàn ông, Nam Cường Thịnh nghiêm giọng nói: Không phải như em tưởng tượng đâu, ý anh là, Phương Minh là cô gái tốt, nhưng anh không xứng với cô ấy, cô ấy sẽ tìm được người tốt hơn thôi, vì hạnh phúc của cô ấy, anh đương nhiên không thể có ý với cô ấy được.
Ý anh là anh thích cô ấy, nhưng lại không dám thừa nhận? Nghe xong, Đường Tinh Khanh lại hiểu thành Nam Cường Thịnh là một người đàn ông tự ti không dám yêu, cảm thấy mình không xứng với cô gái mình yêu nên mới thầm lựa chọn lùi bước.
Vì thế mắt Đường Tinh Khanh chợt sáng rực lên, cô hưng phấn nhìn Nam Cường Thịnh nói: Anh yên tâm đi, một người đàn ông giỏi giang tốt tính như anh sao có thể không xứng với Phương Minh? Anh không xứng còn ai dám nói xứng chứ? Yên tâm đi yên tâm đi, hai người được đó, em thấy hai người xứng lắm luôn!
Rồi, hiểu luôn, càng giải thích càng trật đường ray rồi.
Sắc mặt Nam Cường Thịnh hơi khó coi, anh ta thật sự không giỏi việc giải thích mấy chuyện này, anh ta càng giải thích Đường Tinh Khanh càng cho rằng anh ta thích Phương Minh.
Thôi kệ đi, dẹp vụ giải thích có khi còn tốt hơn!
Ý thức được điểm này, Nam Cường Thịnh liền cứng giọng nói: Anh thật sự không thích Phương Minh! Em đừng có mai mối tầm bậy tầm bạ, mà em ở bệnh viện trông Lưu cả ngày trời cũng mệt rồi, mau về sớm nghỉ đi.
Trong mắt Đường Tinh Khanh, thái độ cứng rắn của Nam Cường Thịnh lại biến thành thẹn quá hóa giận.
Cô không nhìn được lén cười thầm, Đường Tinh Khanh cũng không định tiếp tục trêu chọc Nam Cường Thịnh, dù sao đàn ông rất sĩ diện, cô cũng không nên làm quá.
Đường Tinh Khanh mỉm cười: Được rồi được rồi, không chọc anh nữa, tối nay anh ở lại bệnh viện trông Lưu nha, à, cám ơn về bữa cơm tối.
Vừa nói Đường Tinh Khanh vừa thu dọn hộp cơm, sau đó lau lại chỗ cô vừa ăn cơm, rồi đem bọc rác đi ra ngoài, tới trước cửa cô mới quay đầu tạm biết Nam Cường Thịnh: Tạm biệt, nếu anh thay đổi suy nghĩ thì có thể tới tìm em, em sẽ tạo cơ hội cho hai người!
Được rồi mà. Nam Cường Thịnh vừa bực mình vừa buồn cười vội cắt lời cô, anh vẫy tay với cô rồi nói: Mau về đi, đi cẩn thận đấy!