Đường Ngũ Tuấn lấy điện thoại ra gọi thẳng cho Đường Tinh Khanh, nhưng lại nghe thấy thông báo điện thoại đã tắt máy. Cậu biết đã xảy ra chuyện, bèn lao ra khỏi bãi đỗ xe, chạy thẳng đến bệnh viện.
Lúc Đường Ngũ Tuấn thở hổn hển xuất hiện ở phòng bệnh, Nam Cường Thịnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mẹ đâu? Mẹ đâu rồi? Đường Ngũ Tuấn kéo tay áo lay mạnh Nam Cường Thịnh dậy, nôn nóng đến mức nhảy dựng lên.
Nam Cường Thịnh đáp: Mẹ con cháu không lẽ đều ngốc hết à? Lúc trước mẹ cháu còn đang tìm cháu đấy, không phải cháu đang ở chỗ La Vũ Hạo sao?
Đường Ngũ Tuấn thấy Nam Cường Thịnh hỏi một đằng đáp một nẻo thì tức giận nói: Nam Cường Thịnh, cháu hỏi mẹ cháu đang ở đâu...
Nam Cường Thịnh vừa bực mình vừa nghi ngờ, Đường Ngũ Tuấn có trí thông minh và sự tỉnh táo của người trưởng thành, hơn nữa bình thường cũng rất lễ phép, giờ lại như thế này, lẽ nào có chuyện gì thật?
Nam Cường Thịnh không dám giấu diếm nữa, nói chuyện Đường Tinh Khanh muốn đến chỗ Doãn Thu Ngọc cho Đường Ngũ Tuấn.
Đường Ngũ Tuấn càng nghe càng trợn to mắt, con ngươi như sắp rớt ra đến nơi, cậu hét to: Chú điên rồi à? Sao chú có thể để mẹ một mình đi gặp mụ kia chứ... Ôi!
Đúng là xảy ra chuyện rồi!
Nam Cường Thịnh đang định hỏi thì Đường Ngũ Tuấn đã cắm đầu cắm cổ chạy đi như một con nghé con, không giải thích một lời.
Nam Cường Thịnh ngơ ngác đứng dậy, nghĩ kĩ mọi chuyện một hồi, sau đó đột nhiên nhíu mày, lắc đầu nói: Mình đúng là quá dễ bị mắc lừa.
Tuy Nam Cường Thịnh cũng rất muốn đuổi theo, nhưng một là không biết nên đi đâu, hai là Đông Phùng Lưu cũng cần người trông coi, nên đành ở trong phòng bệnh lo lắng suông.
...
Đường Ngũ Tuấn thuận tay vẫy một chiếc taxi, sau đó lập tức lấy điện thoại ra bấm liên tục một hồi, trên màn hình xuất hiện một chấm đỏ nho nhỏ đang di chuyển nhanh chóng về hướng tập đoàn Đông Phùng.
Đường Ngũ Tuấn ném thẳng chiếc điện thoại cho tài xế, chỉ vào chấm đỏ đang di chuyển, vội vã nói: Đuổi theo nó, mau lên.
Tài xế nghi ngờ nhìn Đường Ngũ Tuấn, nghĩ thầm chẳng lẽ cậu nhóc này xem phim nhiều quá nên nổi hứng chơi trò theo dõi? Ông ta đang muốn hỏi một chút, thuận tiện dạy dỗ cậu nhóc này, thì chợt thấy Đường Ngũ Tuấn nhìn mình với ánh mắt lạnh băng. Cậu cất giọng lạnh lẽo: Nếu ông còn muốn sống thì tốt nhất mau làm theo lời tôi, để lỡ chuyện của tôi thì ông đừng mong yên ổn.
Tài xế không thể ngờ mình lại bị một tên nhóc con uy hiếp. Song ánh mắt lạnh lùng của Đường Ngũ Tuấn thật sự khiến cho ông ta sợ hãi.
Tài xế như thể bị mê hoặc, không hiểu vì sao lại nảy sinh cảm giác sợ hãi trước một đứa bé. Có điều ông ta vẫn run rẩy cầm lấy điện thoại trong tay Đường Ngũ Tuấn, ngoan ngoãn đi theo chấm đỏ di động đến một quán cà phê.
Lúc chuẩn bị tới nơi, Đường Ngũ Tuấn đột nhiên bảo tài xế dừng xe, bởi vì cậu đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Đường Ngũ Tuấn không nhớ nhầm, đó là xe riêng của Tịch Song.
Nó xuất hiện ở nơi này chắc chắn không phải là trùng hợp, hay nói cách khác, Tịch Song cũng tới đây.
Xem ra đúng là mình đoán không sai, bố nuôi, lần này ông đúng là hơi quá đáng rồi. Đường Ngũ Tuấn nắm chặt tay, vừa thất vọng vừa phẫn nộ.
...
Đường Tinh Khanh đúng hẹn đi vào phòng riêng bên trong quán cà phê, quả nhiên Doãn Thu Ngọc đã chờ từ lâu.
Đúng là một cô ả thiếu kiên nhẫn!
Đường Tinh Khanh vừa vào trong phòng đã cảm thấy hơi thở lạnh lẽo tản ra từ Doãn Thu Ngọc, dường như có vô số mũi kim vô hình cắm vào cô.
Mày vẫn to gan như thế, còn dám đến đây. Mày không sợ tao giết chết mày à? Doãn Thu Ngọc lạnh lùng liếc Đường Tinh Khanh, hoàn toàn bày ra dáng vẻ của kẻ thắng cuộc.
Đường Tinh Khanh thoải mái ngồi đối diện Doãn Thu Ngọc, bình tĩnh nói: Giết tôi rồi thì e cuộc sống sau này của cô cũng chẳng dễ chịu đâu.
Doãn Thu Ngọc không để tâm, thực ra cô ta còn muốn trực tiếp giết chết Đường Tinh Khanh. Thế nhưng nếu làm vậy, e là Đông Phùng Lưu, La Vinh Hiển và người bí ẩn kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Có lẽ điều cô muốn nhất là để tôi một lần nữa biến mất, giống như sáu năm về trước. Đường Tinh Khanh không kiêu không nịnh, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Doãn Thu Ngọc.
Mà điều khiến Doãn Thu Ngọc không chịu nổi chính là vẻ mặt này của Đường Tinh Khanh. Đối với cô ta, Đường Tinh Khanh chỉ giỏi mỗi khoản giả ngây thơ mà thôi.
Doãn Thu Ngọc cười lạnh: Mày nói đúng lắm. Mày nên biết hiện giờ mày đang cầu xin tao, nếu còn tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt tao thì không chừng sẽ làm tao mất hứng đấy.
Đường Tinh Khanh lập tức im lặng, nếu Doãn Thu Ngọc muốn sỉ nhục cô thì cứ kệ cô ta là được.
Loại đàn bà đê tiện như mày tao gặp nhiều rồi, nhưng kẻ dám ngang nhiên dụ dỗ chồng tương lai của Doãn Thu Ngọc tao thì chỉ có mình mày.
Xin lỗi cũng không có nghĩa lý gì phải không? Cô hãy ra yêu cầu đi. Đường Tinh Khanh đã không còn chút kích động nào, chỉ mong có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chuộc tội lần này.
Doãn Thu Ngọc tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, một đống suy nghĩ ác độc trong đầu mà không biết nên thể hiện thế nào.
Bịch!
Một tập tiền đô la Mỹ và một tờ hiệp nghị nện xuống đất.
Doãn Thu Ngọc còn cố ý vứt tung tiền ra, cô ta rất muốn nhìn cảnh Đường Tinh Khanh nhặt tiền trước mặt mình. Nhưng Đường Tinh Khanh chỉ nhặt tờ hiệp nghị, mỉm cười giơ lên: Đều ở trong này.
Doãn Thu Ngọc cười khẩy: Đường Tinh Khanh, đừng giả ngu với tao, số tiền này cũng là một phần của hiệp nghị, nếu mày không nhặt từng tờ lên, tao sẽ không công nhận hiệp nghị lần này.
Đường Tinh Khanh ngây ra, bất đắc dĩ lắc đầu, cô ngồi xuống nhặt từng đồng đô la rải đầy mặt đất lên. Đường Tinh Khanh nhẫn nhịn chịu nhục, nhặt hồi lâu mới xong.
Lúc này Doãn Thu Ngọc lại cười nói: Đồ hèn, ở đây vẫn còn.
Thì ra dưới gót giày của Doãn Thu Ngọc vẫn còn một tờ tiền, Đường Tinh Khanh cau mày, nghiêng người ngồi xổm trước mặt cô ta nhặt tiền lên.
Suốt quá trình, Doãn Thu Ngọc cười không dứt. Cô ta chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay.
Một Đường Tinh Khanh ngông cuồng tự đại lại phải hèn mọn nhặt tiền trước mặt cô ta khiến tâm tư ăn miếng trả miếng của cô ta được thỏa mãn.
Đường Tinh Khanh để tiền lên bàn, sau đó nhìn kĩ tờ hiệp nghị. Quả nhiên không khác mấy so với những gì cô nghĩ. Tuy trên tờ hiệp nghị viết rất nhiều, nhưng thực ra trọng điểm chính là Đường Tinh Khanh phải xuất ngoại, hơn nữa về sau tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt Đông Phùng Lưu.
Đổi lại, Doãn Thu Ngọc sẽ giúp tập đoàn Đông Phùng vượt qua nguy cơ lần này.
Rất thỏa đáng, đúng không? Doãn Thu Ngọc khoa trương cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.